Ngày mà Olivia phải trở về thành phố đang tới gần. Em ấy đã cố kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, nhưng nếu cứ thế này thì em ấy sẽ bỏ lỡ ngày bắt đầu học kỳ mới mất.
Ophelia và Olivia chỉ có thể gặp nhau trong những kỳ nghỉ dài như thế này, nên họ cứ nhìn nhau mãi không muốn chia tay. Tôi cũng sẽ nhớ em ấy, dù bọn tôi mới ở bên nhau được hai tuần, nhưng mỗi ngày đều là một niềm vui, tựa như khi tôi gặp lại một người em gái thất lạc từ lâu vậy.
"Nataliaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Và bằng một cách thần kỳ nào đó, chuyện này diễn ra... tiểu thư à, người phải ôm mẹ của người chứ, đừng ôm tôi.
“…”
Ophelia cũng đã dang rộng vòng tay, chờ đợi cái ôm của con gái mình... T-thôi nào, đây có phải là lỗi của tôi đâu?
"Tiểu thư, người không thể cứ trì hoãn mãi được đâu."
"Em biết mà...!"
Tôi vuốt ve mái tóc đen của em ấy, và khi đã bình tĩnh lại, em ấy ngẩng đầu lên, nhưng nước mắt lại trào ra.
"Em phải đi thật à?"
"Tất nhiên, nếu người muốn trở thành một mạo hiểm giả."
"...Vâng ạ."
Em ấy bình tĩnh lại sau khi làm ra hành động có chút trẻ con, và nhìn tôi với vẻ kiên quyết.
"Natalia, chị sẽ đi cùng em khi em trở thành một mạo hiểm giả chứ?"
Nghe vui đấy, nhưng tôi không tự mình quyết định được. Vì thế nên tôi đã liếc nhìn người có quyền làm điều đó. Và tôi nhận lại một cái nhún vai từ cô ấy. Tôi sẽ coi đó là sự đồng tình.
"Tôi sẽ đi cùng, nếu tiểu thư muốn vậy."
"Vậy nhé! Em mong chờ lắm đấy."
Một nụ cười xinh đẹp nở trên đôi môi xinh xắn của Olivia.
Thật dễ thương làm sao. (Tôi chỉ khen thế thôi, không có ý gì đâu.)
“Natalia, cúi xuống đây một chút nào.”
"Sao vậy tiểu thư?"
Tôi làm theo yêu cầu của em ấy, và tôi cũng đoán được em ấy sẽ làm gì rồi. Olivia là một cô gái tinh nghịch, nên có lẽ ẻm sẽ chọc tôi lần cuối hay gì đó. Chắc là tôi nên nhường em ấy lần này vậy.
"Nhắm mắt lại đi."
"Tuân lệnh."
Yup, chắc kèo em ấy định chọc tôi rồi, dù tôi không biết ẻm định làm gì.
"Đừng mở ra nhé."
"Tất nhiên rồi."
Giọng ẻm nghe vui tới nỗi khiến tôi hơi nao núng. Em ấy định làm gì vậy trời?
“Natalia...”
Một cái gì đó mềm mại đột nhiên chạm vào má tôi. Cái gì vậy? Ẻm vừa chọc tôi bằng ngón tay hay gì đó à?
"Mở mắt ra được rồi đó."
Tôi mở mắt ra theo mệnh lệnh, và thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là cảnh Olivia bồn chồn lo lắng với đôi má ửng hồng. Em ấy bị cao huyết áp sao? Tôi thường xuyên thấy em ấy đỏ mặt như thế.
"...Chị thấy sao?"
Tôi phải trả lời sao bây giờ? Đây là cái trò chọc ghẹo tệ hại nhất tôi từng thấy luôn, nhưng ít nhất thì tôi cũng phải khen ẻm chút.
"Tôi giật mình gần chết luôn ấy! Tiểu thư chọc tôi giỏi ghê."
Tôi chắc rằng Olivia sẽ hài lòng với lời này.
Nhưng…hả?
Tại sao em ấy lại bắt đầu rơi nước mắt?
Tại sao em ấy lại lườm tôi như vậy?
Trẻ con khó hiểu quá!
“Chị đúng là cái đồ vừa ngốc, vừa vô tâm, lại còn thích chơi đùa với trái tim người khác!"
Olivia bật khóc và chạy đi ngay sau đó. Ý em ấy là sao? Tôi đã sống hai kiếp rồi, và cả hai kiếp tôi đều không đủ nổi tiếng và xinh đẹp dể có thể chơi đùa với trái tim của ai đó.
“Thật đau lòng…”
“C-chuyện gì vừa xảy ra vậy, thưa cô?!”
Ophelia tự dưng hành động như thể cô vừa chứng khiến một cảnh tượng bi thảm lắm vậy. Tôi không hiểu gì hết!
Thật luôn? Ngu tới vậy hả?