1
Kazuya Kujo là một cậu thiếu niên nghiêm túc.
Cậu là người đặc biệt nghiêm túc, cứng nhắc, lầm lì, nhạt nhẽo đến nỗi khi không nói quá rằng đó là tất cả đặc điểm có thể nhắc về cậu ấy.
Là con út trong gia đình bốn anh chị em, anh trai cả là một bậc thầy võ thuật, anh trai thứ là một nhà phát minh tài ba, chị gái của anh thì rất xinh đẹp và có chứng chỉ vũ công.
Kazuya không có tài năng gì đặc biệt, nhưng thay vào đó cậu lại là người nghiêm túc nhất và có thành tích học tập tốt nhất. Nhờ vậy cậu đã được chọn, và còn vì cậu là con trai thứ ba, người chẳng cần phải kế thừa gia sản, nên cha cậu, người đứng đầu gia tộc, đã quyết định rằng sẽ chẳng có vấn đề gì ngay cả khi cậu gặp một tai nạn bất hạnh ở một đất nước xa lạ và không thể trở về nhà. Vì vậy, cậu đã đến học viện ở vương quốc Sauville, nơi mà mới gần đây đã chấp nhận sinh viên trao đổi từ các nước đồng minh.
Cha của Kazuya là một quân nhân, và mỗi khi có cơ hội, ông luôn nhắc nhở cậu: “Là con trai thứ ba của một người lính đế quốc, con phải… “. Nên bản thân Kazuya luôn cẩn thận để tránh không phạm sai lầm. Cậu tự nhủ rằng, là con trai thứ ba của một người lính đế quốc, anh phải hành xử thật nghiêm túc và…
"...Kujou-kun! Kujou-kun!"
Ngày hôm đó, lúc hơn bảy giờ sáng một chút.
Như thường lệ, Kazuya sẽ thức dậy trong phòng của mình trong ký túc xá nam, rửa mặt, chải tóc, thay đồng phục, và cạch cạch cạch… với những tiếng bước chân cứng nhắc đi xuống phòng ăn ở tầng trệt.
Tất cả các con cháu của giới quý tộc đều ngủ nướng cho đến tận sát giờ buổi sáng mới dậy. Kazuya thường đến đây khi chưa có bất kỳ học sinh nào trong phòng ăn. Chỉ có một cô cấp dưỡng tóc đỏ quyến rũ, trông khoảng đôi mươi tuổi, ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế tròn, đọc báo buổi sáng với điếu thuốc trên miệng. Rất ít học sinh nam chấp nhận Kazuya, một người từ phương Đông và còn không phải là quý tộc, nên Kazuya vẫn không có bất kỳ người bạn thân nào. Để tránh cảm thấy cô đơn, cậu cố tình chọn dậy sớm hơn những người khác.
Tuy nhiên, sáng hôm đó…
Sau khi thức dậy, Kazuya đang rửa mặt, cậu giật mình vì tiếng gõ cửa rầm rầm và giọng của một người phụ nữ, ra mở cửa trong khi vẫn đang mặc bộ đồng phục.
Cô cấp dưỡng tóc đỏ với thân hình cực kỳ quyến rũ đang đứng đó với khuôn mặt còn đang ngái ngủ.
“... Chào buổi sáng. Có chuyện gì vậy ạ?”
“Tốt quá. Chị biết là em đã dậy rồi mà. Mua chị ít phô mai và giăm bông nhé!”
“... Hể?”
Cô cấp dưỡng kéo Kazuya ra khỏi phòng mà không hỏi cậu có muốn hay không, sau đó nhét một cái gì đó trông giống như một cái bánh sandwich vào túi đồng phục của cậu.
Kazuya với ánh mắt bối rối
“Sao sao sao, cơ? Phô mai và giăm bông? Em á? Ở đâu cơ?... Vì sao chứ?”
"Chính xác thì là 500 gram phô mai ricotta và một kg giăm bông. Kujo-kun nhé. Mua ở chợ sáng trong làng. Vì hôm qua chị quên mua sắm."
Cô cấp dưỡng liến thoắng một tràng liên tục. Kazuya nhét chiếc cà vạt vào một bên túi áo liền hỏi.
“Nh, Nhưng tại sao?”
“Chị đang trên đường đến cửa hàng tạp hóa, nhưng giữa đường thì gặp một người bạn rủ chị đến dự tiệc khiêu vũ. Thế là chị tham gia, nhảy, uống chút rượu, rồi về nhà. Tay không… Vậy nên hãy đi đi, nhanh lên! Chị mà không có bữa sáng để phục vụ mọi người. Chị sẽ bị đuổi việc mất! Nhanh lên!!”
“Vâng, nhưng cái em muốn biết, tại sao lại nhờ em… “
“Bởi vì em dậy sớm nhất. Và em cũng rất yếu đuố… À à à, tốt bụng! Đúng, rất tốt bụng!”
Kazuya bị kéo xuống cầu thang và bị đá ra khỏi ký túc xá một cách không thương tiếc. Cô cấp dưỡng lắc lư cơ thể đầy đặn, quyến rũ nói nốt.
"Kujou-kun, bữa sáng của em là bánh mì kẹp đó. Chị đang cắt bánh mì và đun nước sôi, nên hãy nhanh chóng đi mua về nhé!"
“Vâng… “
Cánh cửa đóng sầm lại.
Kazuya ngơ ngác nhìn cánh cửa với khuôn mặt còn đang ngái ngủ, rồi cuối cùng thở dài.
“ … Thôi được rồi.”
Không còn lựa chọn nào khác, cậu miễn cưỡng bước về phía cổng chính.
Từ khi còn ở nhà, Kazuya đã là kiểu người thường hay được các cô gái nhờ vả một cách thoải mái. Có người từng nói thứ đó là 'tài năng' và người ấy chắc chắn là chị của cậu, nhưng Kazuya không nghĩ vậy. Nếu cậu mang phong thái uy nghi, đường bệ như một người con của quân nhân, thì chắc chắn sẽ không ai nhờ vả cậu... nhất là mấy việc vặt vãnh như chạy việc lặt vặt.
Kazuya thở dài khi bước qua cổng chính và đi bộ trên con đường rải sỏi dẫn vào làng.
“Hààà… ”
Kujou Kazuya, là một cậu trai trầm tính và cứng nhắc, cực kỳ nhút nhát trước phụ nữ, lại có một khía cạnh bất ngờ mà cậu chưa từng thể hiện với bất kỳ ai. Một bí mật mà cậu giữ kín ngay cả với gia đình và bạn bè. Trên thực tế, Kazuya thực sự là một người khá mơ mộng.
Đằng sau lớp mặt nạ nghiêm túc và cứng nhắc, Kazuya còn giấu đi những tưởng tượng về một cuộc gặp gỡ tuyệt vời với một cô gái xinh đẹp chưa từng thấy. Cậu âm thầm tin tưởng rằng, ai rồi cũng sẽ gặp được ‘cô gái của riêng mình’. Một người dường như được chúa đưa hai người đến với nhau, hòa hợp với cậu đến mức kỳ diệu, đồng điệu trong từng suy nghĩ, và tất nhiên là vô cùng đáng yêu...
…Nếu cha mà biết cậu đang nghĩ những chuyện như vậy, thì không chỉ xấu hổ đến mức không ngẩng mặt lên được, mà có lẽ cậu sẽ còn bị tát cho tới tấp vì chẳng có tí đàn ông nào. Còn nếu để mấy các anh biết được, chắc chắn cậu sẽ bị họ cười nhạo ba ngày ba đêm. Thế nên đây nhất định là bí mật cậu giữ tuyệt đối, ngay cả với gia đình."
(Nhưng mà, ở đâu đó, hẳn là có cô gái dành cho mình…)
“Chắc chắn là phải có chứ nhỉ…” cậu lẩm bẩm, vội vã bước trên con đường làng, không khỏi lại buông thêm một tiếng thở dài.
(Ví dụ như, vào buổi sáng. Đúng vậy, vào một buổi sáng như thế này…)
Kazuya bắt đầu để trí tưởng tượng của mình bay bổng.
(Chẳng hạn, khi mình đang đi trên con đường này, bỗng gặp phải một cô gái dễ thương đang vội vã, và hai đứa va vào nhau. Mình hỏi ‘Ça va?‘ , và cô ấy ngượng ngùng trả lời ‘Ça va bien. Merci‘ . Ngay khi ánh mắt chúng mình chạm nhau, cô gái ấy lập tức phải lòng mình…)
Nghĩ đến đó, Kazuya chợt bừng tỉnh và nhận ra mình đã để trí tưởng tượng đi xa đến mức một cách bất thường. Cậu nhún vai cười khẽ, tự giễu mình vì đã tưởng tượng ra một viễn cảnh sáo rỗng như vậy.
(… Chà, không đời nào chuyện đó lại xảy ra ngoài đời thật. Hơn nữa, còn phải lo mua phô mai và giăm bông nữa. Phải nhanh chóng mua rồi quay lại trường. Suốt nửa năm du học, mình chưa từng đi muộn lần nào. Con trai thứ ba của một quân nhân Đế quốc không bao giờ được đi muộn. Nên phải khẩn trương lên…)
Khóe mắt cậu bắt gặp một bóng hình lướt ngang qua. Chắc là một người đi đường. Hiếm lắm mới có ai lại đi qua con đường vắng vẻ của ngôi làng vào sáng sớm như thế này…
(Không biết… liệu đó có phải là "cô gái của mình" không…)
Mặc dù đang vội vã, nhưng bằng cách nào đó, Kazuya lại bất giác lạc vào thế giới tưởng tượng của mình một lần nữa.
(Nếu có thể, mình muốn cô ấy có mái tóc vàng. Bởi vì màu vàng thật là đẹp, một màu tóc rực rỡ mà ở đất nước mình không hề có...)
Vào khoảnh khắc đó...
Tiếng rítttttt… ! Như tiếng phanh xe.
Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Ngay khi đang mải mê suy nghĩ nghiêm túc về mái tóc vàng óng ả, Kazuya đã vô ý rẽ ngang mà không chú ý gì phía trước. Ngay sau đó, có tiếng bịch như thể vừa va vào một thứ gì đó to lớn, rồi tất cả chìm vào tĩnh lặng. Kazuya giật mình tỉnh lại.
“...Hả?”
Chiếc mô tô Đức bóng loáng đã đâm vào bức tường đá thấp ngăn cách vườn nho. Có vẻ như nó đã va chạm với tốc độ rất cao khi không thể qua khúc quanh. Nhận ra rằng nếu chậm hơn một chút nữa, mình có thể đã bị cán qua, nét mặt của Kazuya liền trở nên căng thẳng.
Một người đàn ông to lớn đội mũ bảo hiểm đen vẫn còn ngồi đó trên chiếc mô tô, có vẻ như anh ta đang cứng người lại vì bất ngờ trước vụ tai nạn. Kazuya mở miệng định trách móc, nhưng thấy người đàn ông không hề nhúc nhích nên lo lắng.
"À... Anh có ổn không?"
Không có tiếng trả lời, cậu cúi mình dò xét người đàn ông. Khuôn mặt của người đàn ông trong chiếc mũ bảo hiểm đang mở to mắt, không chớp mắt và cứng đờ.
Kazuya trong lòng cảm thấy hồi hộp và lo lắng.
(Mình chỉ muốn tình cờ gặp được một cô gái dễ thương, nhưng lại đụng phải một gã đàn ông to lớn đang ngồi trên chiếc mô tô. Thật chán quá. Chẳng có gì tệ hơn thế này nữa)
Khi cậu vừa thở dài lần nữa vì suy nghĩ đó…
Thế là, một điều còn tồi tệ hơn nữa đã xảy ra.
Có thứ gì đó rơi xuống đất và lăn lông lốc.
Đó chính là đầu của người đàn ông.
Kazuya hét lên một tiếng kinh hoàng.
Cái đầu của người đàn ông vẫn còn đội mũ bảo hiểm lăn lăn theo kiểu lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch rồi dừng lại ngay dưới chân cậu. Cậu không kìm được mà nhìn về phía cái đầu, thấy nó nằm bất động và ngước lên nhìn cậu với vẻ mặt cứng đờ.
“Ça va, Ça va!?!?!"”
Khoảnh khắc đó...
Âm thanh kỳ lạ giống như tiếng nước từ một vòi phun vang lên. Khi cậu ngẩng mặt lên, từ chỗ cổ bị đứt phun ra dòng máu tươi, nhuộm đỏ cái xác không đầu và chiếc xe máy.
Cậu lại thét lên trong hoảng loạn.
Phía sau những tia máu văng tung tóe là ánh mặt trời sáng lấp lánh và màu xanh tươi tốt của những vườn nho. Đó là một buổi sáng thật trong lành.
(không phải là gặp một cô gái mà là chạm mặt với một xác không đầu, thật là…)
Kazuya nhíu mày, mặt mang vẻ nghiêm túc, suy nghĩ một cách chăm chú.
(…Ước gì, mình chưa bao giờ đi du học)
Cậu thở dài một hơi thật lớn. Rồi…
Cậu ngất xỉu.
2
Khi tỉnh lại, Kazuya nhận ra mình đang nằm trên giường trong một căn phòng xa lạ. Căn phòng nhỏ và thiếu sáng, được bao quanh bởi những kệ thuốc. Khi ngồi dậy, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận ra cảnh vật bên ngoài là khuôn viên rộng lớn của học viện. Có lẽ đây chính là phòng y tế, cậu nghĩ thầm.
Lúc đó, từ phía hành lang vọng lại một giọng Soprano dễ thương vang lên.
“Xin hãy đợi, thưa thanh tra! Điều đó thật bạo ngược!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kazuya ngẩng mặt lên. Chẳng bao lâu sau, người chủ của giọng nói đó tiến lại gần với những tiếng bước chân nhẹ nhàng, mở cánh cửa phòng y tế.
Bỗng xuất hiện một cái đầu nhỏ nhô lên.
Cặp kính tròn lớn và đôi mắt nâu hơi xệ xuống. Mái tóc nâu dài đến ngang vai. Đó chính là cô Cécile, giáo viên chủ nhiệm của Kazuya. Có lẽ cô chỉ mới ngoài đôi mươi, nhưng nhìn có vẻ trẻ hơn cả những học sinh. Cô nhìn trông gợi nhớ đến một chú cún con nhỏ.
Khi nhận ra Kazuya đã tỉnh dậy, cô giáo liền mỉm cười và bước vào trong phòng y tế.
“Em Kujou, em đã tỉnh rồi sao? Thật tốt quá. Em ổn chứ?”
“À, vâng... ”
"Bởi vì em thường hay đến sớm, hiếm khi đến muộn nên hôm nay cô đã rất lo lắng. Cô đã liên lạc với ký túc xá của trường, nhưng chỉ nghe được chị cấp dưỡng lắp bắp điều gì đó không rõ ràng... "
Kazuya nhớ đến vụ việc liên quan đến phô mai và giăm bông. Cậu tự hỏi liệu chị cấp dưỡng có bị mắng vì đã phục vụ bữa sáng mà không có món ăn kèm hay không... Cậu nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, nhưng ngay sau đấy, hình ảnh về cái xác không đầu lại hiện ra trong đầu khiến cậu tái mét.
Cậu có sao không? Không sao, cảm ơn cậu! Soprano là một loại giọng nữ và có âm vực cao nhất trong tất cả các loại giọng