Bây giờ ở một chỗ khác, vào khoảng thời gian khi đó, Kazuya đang ---.
Đạp như bay trên chiếc xe đạp, lúc này anh vừa đến một khu kinh doanh ở mũi phía nam của đảo thành phố Manhattan, mà khi trước đó anh mới chỉ bắt đầu đi về phía nam từ trung tâm thành phố East Village.
Một loạt các tòa nhà thép xập xệ chen lấn nhau trong khi vẫn nối thành hàng như những cái cây mọc dày đặc đến đáng sợ trong rừng. Nó có một vài thiết kế trang trí đẹp nhưng chúng toàn là những cái vô dụng không cần thiết.
---《Newspaper Row》---
Đây là một khu phố báo chí với nhiều tòa nhà lớn của các công ty báo chí lâu đời.
Ở góc đó... trong khoảng trống giữa những tòa nhà tráng lệ, có một tòa nhà sáu tầng cho nhiều người thuê trông như thể ai đó đã xây nó chỉ bằng giấy và keo rồi bí mật đẩy nó vào.
--- Công ty báo chí mới nổi 《Daily Road》.
Rõ ràng là chủ sở hữu của công ty ở đây là một thanh niên thành đạt, người đã có được động lực và cơ nghiệp sau thời kỳ chiến tranh hỗn loạn, thậm chí anh còn được liệt kê trong danh sách quý ông của Hoa Kỳ... nhưng chẳng hiểu sao. Về phần công ty báo chí cũ ở đây được anh ta sở hữu nghe đồn là mua lại vì sở thích, có vẻ hoạt động kinh doanh lại chẳng mấy tốt lắm.
So với các tòa nhà lộng lẫy ở khu vực xung quanh, nó khá khác thường, với bức tượng thiên thần bằng đá đang bay với đôi cánh dang rộng từ lối vào phía trước, và một cửa sổ kính màu sáng mô tả Galileo đang ôm một quả cầu giống như trái đất trên đầu đang thè lưỡi ra. Đó là một thiết kế không bình thường khiến cho nhiều khách du lịch vào đây thường vô tình nhầm tưởng nó là một nhà hàng ăn.
Dừng lại chiếc xe đạp, một tiếng kêu ríttt vang lên trước tòa nhà.
Rất có thể đã bị trễ so với lịch hẹn nên anh nhanh chóng lao vào trong tòa soạn.
Chiếc thang máy thủy lực chật hẹp và tòa nhà chỉ có một cái. Anh đi lên lầu, chia sẻ không gian ít ỏi trong khi chen lấn với các phóng viên và nhiếp ảnh gia trẻ.
Khi đến tầng năm, anh giơ tay lên và nói: “Tôi xuống ở đây”, và sau khi đẩy nhau lần nữa, anh lăn ra như một quả bóng pinball.
Hành lang hẹp, tối lờ mờ trông lạnh lẽo. Kazuya chỉnh mũ lại cho đẹp và chạy đến văn phòng tổng biên tập.
Nick đứng cạnh một cánh cửa kính buồn tẻ có khung gỗ rẻ tiền. Cơ thể anh ta lắc lư từ bên này sang bên kia nhanh như thể không tìm thấy anh ta ở đâu cả. Khi nhìn thấy Kazuya, anh ấy cười ranh mãnh và chỉ vào trong phòng.
"...Này."
Rồi anh ta vẫy tay một cách thái quá, bảo Kazuya đừng bước chân nữa. Nên cậu bước lại gần với từng chân một, rồi hai người nhìn trộm vào phía trong.
Một tổng biên tập đẹp trai ở độ tuổi tầm bốn mươi, và một cô thư ký xinh đẹp với mái tóc vàng mềm mại như rơm được buộc thành hai bím đang cãi nhau trong phòng. Không chỉ vậy mà họ còn ném những tập tài liệu, những chiếc bút máy vào nhau. Không, nói đúng hơn thì chính cô thư ký mới là người ném nó vào mặt ông ta.
"Bố đúng là một tên ngốc!"
Nick và Kazuya nghe thấy tiếng thét đó.
Sau đó Nick bí mật nói.
“Cha mẹ và con cái đang đánh nhau à? Trời ạ, bởi vì tại ông ta cho con gái mình làm thư ký đấy."
"Lại vậy nữa, chính xác thì ngày hôm nay do nguyên nhân gì vậy?
"À anh mày có nghe thấy cái này cái nọ nói rằng ông bố ăn sạch không còn tý gì lọ mứt phết lên bánh mì vào buổi sáng... thì cũng tại đây là một doanh nghiệp do gia đình điều hành... Ê, Kujo?
Kazuya đang quan sát tình hình tổng biên tập với sự tập trung tột độ. Khi anh ấy nhận ra ánh mắt của Nick, liền làm vẻ mặt nghiêm nghị rồi nói:
“À...Tổng biên tập đang gặp rắc rối nên em chỉ muốn nhìn thấy chút thôi, tự dưng muốn thế ấy mà."
Nick bắt đầu cười.
"Đúng rồi. Anh đây cũng vậy! Nhìn kẻ ở ác gặp dữ làm cho ngực anh cảm thấy sảng khoái... vãi thật, bị thấy rồi!"
Tổng biên tập quay người nhìn lại, vầng trán vẫn còn nổi rõ những đường gân xanh, nắm chặt một tờ báo, ông ta lao tới như một con sư tử. Trên cánh cửa kính, dần xuất hiện cận cảnh vị tổng biên tập có khuôn mặt như quỷ, cùng với các trang quảng cáo trên báo đang xếp thành hàng và gắn chặt vào nhau trên kính.
Kazuya và Nick hạ giọng và run rẩy. Hai người vô thức nắm chặt lấy tay nhau.
Có một tờ quảng cáo bệnh viện nằm trên mặt báo. Đó là bức ảnh bán thân của một nam bác sĩ với nụ cười trông rất là tự tin. Anh ta có đôi mắt lạnh lùng sau cặp kính, và trên cằm đang để một bộ râu dài. Trên người anh ta thì mặc chiếc áo khoác trắng bên ngoài một bộ vest sang trọng, và còn đang làm dáng bộ chỉ ngón tay trỏ về phía chỗ bọn họ đang đứng. Chẳng biết phải do trùng hợp không nhưng, cứ như anh ta đang chỉ điểm chỗ bọn họ ở đâu ấy...
Sau đó...
"... Bố, sao, bố ăn hết mứt của con rồi!!!"
Tiếng hét của cô thư ký xinh đẹp làm rung chuyển những tấm kính và âm thanh thì vang vọng khắp hành lang. Các nhà báo trẻ bận rộn đi ngang qua cũng phải kinh ngạc nhìn từ bên ngoài.
"Mua nó ngay bây giờ nhanh, không ta sẽ giết các ngươi!!"
Tổng biên tập bám chặt vào mép kính, cố gắng hét lớn để thu hút ai đó... sau đó, khi thấy hai người bọn họ, ông ta chỉ tay vào tờ quảng cáo với đôi mắt đỏ ngầu...
"Kujo... Nicholas... Đến phòng khám này... Điều tra trực tiếp cho ta... nhanh!! Ta không có thời gian chờ đâu, mau biến khỏi đây đi!"
"À, vâng...?"
"Khoan đã, thưa ngài tổng biên tập, bọn tôi cần thông tin chi tiết hơn nữa, nếu không tôi và Kujo khó mà làm... á kìa?"
Một cái chặn sách bằng báo đang bay nhanh đến, nó đập thẳng vào trán tổng biên tập khi ông quay lại. Tổng biên tập lẩm bẩm một từ, “khốn...” rồi bỏ đi chỗ khác, kiểu đi thì bước dần dần trên sàn rồi sau đó ông ta mới đi mất.
Kazuya nheo mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo sắp biến mất cùng với tổng biên tập.
Và...
Chữ trên đó được viết như thế này.
(Chào mừng đến với phòng khám của bác sĩ G. I. Boreido!
~ Bạn có biết không? Ở đây có thể giải quyết những phiền não của bạn bằng “khoa học của tâm trí.”)
Rồi, những con chữ cũng dần biến mất theo phía tổng biên tập.
Hai người nhìn lén vào trong, thấy cô thư ký xinh đẹp với đôi bím tóc đung đưa đang đứng trong phòng với dáng vẻ chán nản... Nhưng ngay lập tức, cô nhận thấy ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, liền phát hiện ra Kazuya và Nick đang đứng ngoài ngó vào đây. Khi đó, mặt cô bỗng nổi đỏ bừng, hướng lòng bàn tay che miệng nói: "...ahh! Không?!"
"..."
"À thì...Tâm lý học, đó là gì thế vậy?"
"Đó là lý do tại sao ta mới nói bọn ngươi đến nhanh lên! Bộ đôi các ngươi đúng là chậm chạm, có biết tao đã phải hứng chịu rất nhiều rắc rối không hả!"
Trước câu hỏi nghiêm túc của Kazuya, tổng biên tập liền giận dữ trả lời, thái độ nói rất là gay gắt như muốn cắn anh trong khi đang lau dòng máu chảy ra trên trán. Đôi mắt ông thì đỏ ngầu, đôi môi run rẩy và vẻ ngoài nam tính điển hình của một người đàn ông trưởng thành dần dần bị hủy hoại trước sự bất bình tĩnh của bản thân.
Nick có vẻ không hài lòng.
"Có lẽ nào, ngài biết mình sắp gây gổ với con gái nên mới gọi cho bọn tôi đến nhanh lên?”
"Đúng rồi đấy! ...không không, không phải!"
"..."
"Ngươi thấy đấy, không đời nào một người cha có thể đoán trước được con gái mình sẽ tức giận vì điều gì và khi nào, vì điều đó làm sao mà biết được cơ chứ. Thay vào đó, có một vụ việc rất gấp ta muốn các ngươi báo cáo ngay. Là chuyện này!"
Ông liền buộc đầu mình bằng một chiếc khăn tay vì máu không ngừng chảy, sau đó nhanh chóng mở ra một tờ quảng bá trên báo.
Kazuya thì cầm ra một cuốn sổ ghi chú, Nick bắt đầu ăn cà phê và bánh rán vòng (Donuts) mà cô thư ký xinh đẹp mang đến cho anh với tốc độ chậm từ từ đến phát chán, để lại cho cộng sự của mình đối mặt với những câu chuyện khó khăn.
"---Bác sĩ G. I. Boreid là một nhà tâm lý học đến từ Đức. Sau hai cuộc chiến tranh thế giới, ông chuyển đến Hoa Kỳ và mở ra một phòng khám tâm lý, bởi vì bản thân ông ta cũng từng bị tổn thương bởi một sự việc gì đó xảy ra trong cuộc chiến tranh ấy. Ông ta nói rằng ông đang nghiên cứu tâm lý học, lĩnh vực này là về việc giải quyết những bí ẩn của tâm trí. Ta tự hỏi liệu sự việc có phải vậy không... a, đợi chút, đầu tôi, chóng mặt quá... ugh!!"
"Này, ông có ổn không vậy?"
"Ngậm mồm đi! Bọn mi có lo lắng cho ta nhiều thế nào, thì ta vẫn đau đớn thế thôi... vẫn đau... Mà giờ đang nói đến đâu rồi? Đang về mứt hả?"
"À, không, đang nói về câu chuyện của bác sĩ Boreid... này, tổng biên tập...?”
"Phải rồi! Về cách điều trị đó, tuy ta thực sự không biết nó là gì và như thế nào. Nhưng, thật không hiểu sao, nó đã trở nên phổ biến một cách bùng nổ trong giới trẻ New York, cho dù đó là những chàng trai trẻ trở về sau chiến tranh hay kể cả những cô gái flapper đi ăn chơi vào lúc nửa đêm. Đó là lý do tại sao nó trở nên phổ biến đến mức thậm chí còn đăng quảng cáo trên báo.”
"Ừm, ừm..."
“Vì vậy, khi ta đã nộp đơn xin phỏng vấn để trải nghiệm thử, ta liền nhận được câu trả lời là OK đến một cách rất là đột ngột. Và thật bất ngờ thay, họ còn nói rằng họ có thể làm điều đó ngay hôm nay, vì vậy đó là lý do tại sao ta vội vàng gọi cho bọn ngươi nhanh đến đây. Mà hơn nữa, cũng không có các nhà báo khác đang rảnh rỗi cả... Kujo, mày là một chàng trai chăm chỉ, và hay thực hiện các cuộc phỏng vấn một cách kỹ lưỡng. Nhưng, thật không may, chúng ta đéo phải là một công ty báo chí hạng nhất. Nếu mày không thể viết một bài báo thú vị, đầy giật gân và nhiều bí mật riêng tư hơn, thì mày đéo có một giá trị sử dụng gì cả! Vì vậy, hãy cùng nhau thực hiện một cuộc phỏng vấn thực tế và tóm tắt nó một cách vui vẻ nhé! ...Đây, đi nhanh lên!"
Kazuya bèn ngẩng mặt lên, anh nhìn vào tổng biên tập với đôi mắt trong veo, mấp máy miệng như đang muốn nói một điều gì đó. Nhưng khi chưa kịp nói gì, mông anh đã bị tổng biên tập tát rất mạnh, nhìn rất đau luôn ý, khiến cho anh giật mỉnh nhảy lên không trung như một con mèo, và chạy vội lại gần bức tường. Mặt khác, khi kazuya đang ngượng ngùng bảo vệ mông mình bằng cả hai tay, thì Nick đang ăn chiếc bánh rán vòng cuối cùng và uống cà phê cũng bị tát vào mông một phát khiến cho anh suýt bị sặc.
"Ặc ặc, hụ hụ? ...từ đã, nãy giờ tôi vẫn nghe mà!"
"Nó mở cửa trong một tiếng rưỡi kể từ lúc 3 giờ chiều, vì vậy hãy đến ngay đi mau! Đừng có mà làm mấy điều rụt rè hay e thẹn khiến bọn mi trông như mấy đứa con gái! Hiểu chưa? đi nhanh!......À, đúng rồi!"
Khi hai người họ đang cố gắng chạy nhanh ra khỏi căn phòng của tổng biên tập, thì bị giọng nói lớn tiếng của tổng biên tập gọi to quay lại. Nhìn ông thì thấy đang có máu rỉ ra xung quanh khóe mắt từ chiếc khăn tay cuốn quanh đầu. Ông lau nó một cách thô bạo bằng mu bàn tay của mình, nên khiến cho một màu đỏ tươi lan ra quanh khắp khuôn mặt.
Kazuya và Nick đang dần bắt đầu có xuất hiện những nếp nhăn nhó trên khuôn mặt có lẽ là vì hai người đang lo lắng.
"À, ừm, thì tuy tên bác sĩ này đang phải chịu đựng những di chứng của chiến tranh, nhưng chỉ một chút thôi... Có một cái gì đó kỳ lạ, mà sao vậy nhỉ... Đúng hơn là... Hmmm... thôi, nếu gặp được hắn, chắc chắn sẽ hiểu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngươi đừng quan tâm làm gì về những tiểu tiết, chỉ cần thực hiện một cuộc phỏng vấn nhanh... Nhìn này, chính là nó!"
Ném cho hai người một tờ quảng cáo bên báo, nhưng Nick Và Kazuya đều miễn cưỡng cầm tờ báo và đều đùn đẩy cho nhau vì tờ quảng cáo đó dính đầy máu. Nó trông như biến thành một cuộc thi đấu giữa cho và nhận thêm kết hợp với luôn nói cho rằng bạn nên nhận nó, bạn nên có nó để xem ai nhượng bộ trước.
Và, khi kazuya đưa mắt tới nơi không có máu... thì ánh mắt của anh dừng lại chỗ ảnh chụp của bác sĩ Boreid.
"...Người đó?" Anh lẩm bẩm.
Rồi nắm chặt tờ báo lại, chìm đắm vào sâu trong suy nghĩ của mình.
"Khuôn mặt này sao nhỉ? Thỉnh thoảng mình đã nhìn ở đâu đó thì phải..."
"Ê, còn có một điều nữa!"
"Sao vậy, vẫn còn nữa ư, giời ạ..." Nick than vãn.
"Bọn mi đi về phía bắc hòn đảo thành phố Manhattan, đi xa đến tận ở Upper West Side, thì tiện thể mua cái này luôn cho ta, làm không xong là trừng phạt đấy nhớ chưa!"
Ông ta viết một tờ giấy nhớ, gấp nó thành hình chiếc máy bay và ném về hướng hai người bọn họ. Nick miễn cưỡng tóm lấy chiếc máy bay giấy đang bay yếu ớt.
Và khi anh mở nó ra, những dòng chữ ghi địa chỉ, tên cửa hàng và tên sản phẩm được viết một cách nguệch ngoạc khiến anh nhận ra mình không chỉ đến Upper West Side mà còn phải đến tận nơi xa hơn ở phía bắc.
(Một lọ ...Không, hai lọ! Mứt bạc hà thuộc dòng ngọt dịu nhẹ)
Nick bĩu môi.
"Đừng bảo là mình sẽ phải đi chạy vặt chứ! Sao không tự đi mua đê nhể, chán thật!"
Từ phía sau cánh cửa đóng lại, có vẻ như tổng biên tập đang có tâm trạng không tốt.
''Người lớn bận rộn rất nhiều việc đấy! Lo mà đi nhanh lên, lũ oắt con. H, hừ...!"
Một tràng dài rên rỉ như đang đuổi đánh phía sau hai người họ...
《Daily Road》là một tòa soạn có hành lang nhỏ hẹp và tối, nó đổ nát đến mức kinh hoàng hay khiến ai đó đủ trầm cảm khi cố gắng làm cho hành lang sáng hơn vì nơi đây đầy bụi bặm, rác rưởi... Và chuột chết nằm đầy trong góc hành lang.
Kazuya và Nick cũng chỉ biết cố bước đi nhanh chóng, trong khi đó thì còn đang phải chen lấn với các phóng viên xuất hiện từ phía trước, phía sau, bên trái và bên phải.
"Trán anh mày mà bị rách với chảy máu như thế, chắc anh cũng sẽ giận dữ với bất cứ thứ gì với thái độ khó ưa như vậy. Này, nhưng cũng tại tổng biên tập suốt ngày cứ làm cô con gái giận dỗi, mà cũng do... Ê này, Kujo?"
Nick tò mò hỏi.
"Chú em như này từ một lúc trước rồi đấy, có chuyện gì vậy?"
"Hmm? À, em có cảm giác như đã từng nhìn thấy khuôn mặt của bác sĩ G.I. Boreid ở đâu đó trước đây rồi thì phải.
Ngay khi Kazuya bắt đầu nói với tờ báo đang cầm trên tay, một bộ đôi người Ireland từ phía trước chậm rãi tiến tới chặn họ lại.
Nick bĩu cong lên đôi môi của mình, nhún vai lên trước và anh tiến một bước về phía bộ đôi kia.
Đối phương là một phóng viên và người còn lại là một nhà quay phim đàn anh của Kujo. Cả hai đều là người gốc Ireland, tóc đều có màu nâu nhạt và mỏng, màu mắt thì cũng hơi nhạt.
Bộ đôi kia cười toe toét nói:
"Ồ, một gã châu á kỳ quặc và một cậu bé người ý đầy thảm hại, trông thế kia thì sao có thể là thành viên của Mafia được! ... Thôi nào, chỉ là đùa chút thôi. Nào, nào, khuôn mặt trông đáng sợ lắm rồi đó, dừng lườm người khác được rồi đấy, Nick-chan nhỉ!"
"Trông tên này chả khác gì một đứa nhóc khi tức tối, mà đúng là rất giống, giống chẳng hơn gì một thằng nhóc. Thôi, nghe nè, tránh ra đi"
Nick siết chặt lấy nắm tay, anh tỏ vẻ giận dữ và ánh mắt đang chứa đầy sự nguy hiểm.
"Kujo~, bọn anh đang làm một số chuyện lớn đấy~, thành ra hôm nay cũng có chút việc bận. Đầu tiên là về việc tham gia đưa tin cuộc thi Hoa hậu New York, sau đó còn có cả phần được phỏng vấn với những danh nhân tên tuổi lớn."
"Ví dụ như là ông Goldsworthy, ứng cử viên tổng thống đấy! Cậu có biết không nhỉ? Đó là một người chính trị gia trong sạch, không làm ăn với mafia, giới kinh doanh hay kể cả FBI!"
"Chính trị ra được đồn đại đó sẽ tổ chức một cuộc thi hùng biện ở quảng trường phía trước Tòa nhà Empire State vào cuối tuần, vì vậy ông ấy sẽ đến New York từ ngày hôm nay đấy. Thế nên, bọn anh phải cố gắng lại gần phỏng vấn, đó chắc chắn là một công việc thực sự bận rộn, khó làm được lắm đấy!"
"Bởi vậy, thế này đi, làm ơn giúp bọn anh một lần nữa đi nhé, Kujo..."
Đôi mắt của Kazuya đang bị thu hút bởi quảng cáo trên tờ báo đẫm máu, nên tuy anh gật đầu nhưng trong tâm trí anh thì có biết gì đâu, đang lang thang ở tận đâu đó đấy nên lát sau anh mới nhận ra việc mình vô tình vừa làm.
"Nhưng, em cũng sắp phải thực hiện một cuộc phỏng vấn khác... Vậy ý anh là gì, senpai?"
"《Hemafias World ~ Tôi là một kẻ nguy hiểm!~》đó là một bài báo đăng nhiều kỳ. Bản thảo thứ tư sẽ được xuất bản trong tuần này được hoàn thành rồi phải không? Vì thế nên cả tuần sau cũng vậy nhỉ. Nào, cho anh xin đi nhé."
"Nhưng thời gian... Hả?... Khoan đã, Nick!! Dừng lại ngay!"
Kazuya nhận thấy Nick sắp cố gắng đánh anh ta nên vội vàng can ngăn anh lại. Đôi mắt của Nick đang trừng trừng và khuôn mặt của anh thay đổi theo hướng muốn tiễn ai đấy xuống suối vàng. Bởi vậy các đàn anh nhanh chóng thúc cùi chỏ vào nhau và bỏ chạy.
Nick nói, vung những nắm đấm ra xung quanh nhưng thái độ lại không có sự tức giận.
"...Trời ạ! Những kẻ đó, chỉ biết lợi dụng việc Kujo là một người tốt, để giúp cái mớ việc của bọn họ, hết nhiệm vụ rắc rối này đến nhiệm vụ rắc rối khác. Tự coi là người lớn vậy mà không biết tự thân những việc đấy à, chắc chắn sâu trong lòng dạ mấy tên kia chả có gì tốt đẹp cả."
"Nhưng mà..."
Kujo ủ rũ trả lời.
"Em chắc chắn bài báo ấy của tiền bối sẽ rất thú vị... Dù tổng biên tập đã nói..."
"Là vậy sao? ...Nhưng cuộc phỏng vấn ông Goldsworthy thì anh mày cũng muốn đi đấy! Có một cái gì đó ở ông ta khiến anh phải chú ý đến... vì, linh cảm của anh chỉ ra như vậy đấy.
Giống như khi còn bé, ta đi ăn ở nhà hàng, thấy có người ăn mặc khá giản dị nhưng thực ra lại rất giàu có, có người trông vậy thôi nhưng lại ăn quịt và bỏ chạy, nên anh suy đoán ông ta sẽ có điều như vậy đấy."
"Hmm..."
"Này, Kujo, nãy giờ có nghe chuyện anh mày nói không vậy? Chú em lơ đãng mãi được một lúc rồi đấy..."
Nick tỏ vẻ không hài lòng, anh chợt nghĩ xem Kujo đang làm gì nên quay lại nhìn cậu, nhưng rồi bỗng chốc phải giật mình.
"L-l-l-làm gì vậy? Kujo...?"
Trước khi Kazuya nhận ra điều đó, thì giờ anh đang ở giữa hành lang đông đúc, trông như đang thẫn thờ vì ...lý do nào đấy. Anh còn bắt đầu nhảy giữa hành lang trong khi đang thực hiện bước những bước chân nhanh như tích tắc, cộng thêm còn đang nghiêng đầu suy nghĩ.
"Đó có phải là bệnh loạn thần kinh không vậy? Do một phóng viên đàn anh ngấm ngầm bắt nạt sao?"
Nick lo lắng, và theo bản năng anh tựa lưng vào tường và cố gắng lờ mọi chuyện đi. Dòng phóng viên đi ngang qua Kazuya phân tán sang trái và phải, tránh Kazuya như dòng nước tránh những viên đá giữa sông.
"À không, anh biết đấy..."
Kazuya chỉ vào đôi chân đang nhảy múa của mình và nói:" em cảm thấy như mình vừa nhớ lại một điều gì đó quan trọng cũng được một lúc rồi... Đó là gì nhỉ? Và hơn nữa, em cảm thấy như nó có liên quan gì đó đến việc khiêu vũ...?" Với vẻ mặt bào chữa rất là nghiêm túc.
Nick gãi râu mạnh như đang dùng tay cạo.
“Hở, thế chú em có giờ có muốn nhảy luôn không?”
Đúng lúc đó, chiếc thang máy thủy lực nhỏ hẹp duy nhất cuối cùng cũng đã lên đến tầng năm.
Tất cả mọi người đều phải cố gắng đè lên nhau và bắt đầu chiến đấu với nhau bằng cách dùng cùi chỏ đẩy nhau. Thật là rắc rối với Kazuya và Nick khi hai người bị chia cắt tại đấy.
Chiếc thang máy cũ kĩ được nhồi nhét một cách chật chội vang lên những tiếng kêu rít, cọt kẹt, cọt kẹt khi đi xuống.
Hành lang dần có ít người hơn.
Âm thanh của một cuộc họp, tiếng gõ trên máy đánh chữ, những tiếng bước chân vội vã rầm rập vẫn tiếp tục vang vọng xung quanh...
Gốc là 悩み (Nayami) thường có nghĩa là bệnh tật hoặc sự phiền não, sự khổ đau, sự đau khổ. Thường dùng ám chỉ tâm lý bị suy. Gốc là いや (Iya) (ngôn từ bất lực nên mình dịch thô là "không") thường được dùng khi bạn ngạc nhiên, khi bối rối hoặc hay là thất vọng. Trường hợp này cô thư ký thấy ngạc nhiên hoặc là nhận ra ai đấy hay điều gì đó. Gốc là 後遺症 (Sequela) Di chứng là một tình trạng bệnh lý do bệnh tật, chấn thương, trị liệu hoặc chấn thương khác. Bắt nguồn từ tiếng Latin có nghĩa là "phần tiếp theo", nó được sử dụng trong lĩnh vực y tế để chỉ một biến chứng hoặc tình trạng sau một căn bệnh hoặc bệnh tật trước đó. Ở đây ám chỉ vị bác sĩ bị bệnh tâm lý nào đấy do chiến tranh gây nên. Gốc là 俺 (ore) tuy có nghĩa giống như Boku nhưng suồng sã hơn hoặc có thể dùng như “tao” trong “mày tao”. Thông thường nam giới Nhật Bản dùng Ore khi cấp trên nói chuyện với cấp dưới nhỏ tuổi hoặc đồng nghiệp thân thiết. Vậy nên tuy Ore không lịch sự nhưng cũng không hoàn toàn mang nghĩa là đối phương đang coi thường bạn. Ngoài ra, trong gia đình hoặc giữa bạn bè với nhau cũng có thể dùng. Với tính cách có phần hơi "ngông" của Nick (theo mình nghĩ là thế) thì sẽ xưng anh mày cho phù hợp. Gốc là 僕 (boku) nghĩa là tôi, tớ. Thường dùng khi nói chuyện với người trong gia đình, bạn bè hoặc đồng nghiệp thân quen. Boku mang nghĩa thân mật nhưng không suồng sã.