Chương 2: Quá khứ
"Rồi nay anh hai cũng không chịu đi học luôn à?"
Thấy tôi phè phỡn trong phòng khách, Momoka nhướn mày lên hỏi.
"Hả, ừm. Có gì không được à?"
"Dĩ nhiên là không rồi! Anh xem anh đã nghỉ học liên tiếp bao nhiêu ngày rồi kia!"
Cô em gái mắng sa sả trước câu trả lời vô lo của tôi.
Đã một tuần kể từ lời hứa sẽ giúp đỡ luyện tập kỹ năng diễn xuất với Nanase. Và tôi vẫn chưa một lần đặt chân đến trường. À, không phải vì tôi không muốn giúp đâu.
Nói giải thích như nào đây nhỉ, tóm lại là nguyên tuần vừa qua không có ngày nào tôi nhất thiết phải đến trường cả.
Chỉ cần nhìn vào cuốn lịch trong phòng tôi là hiểu, nó đánh dấu nghỉ cho tới tận hôm nay.
Những ngày có chữ "nghỉ" được ghi trên lịch đồng nghĩa dẫu có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ nhất quyết không đi học.
Đây là tôn chỉ riêng của tôi rồi, bằng mọi giá nghỉ học nhiều nhất có thể .
"Ủa mà sao em vẫn còn chưa đi học?"
"Hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập trường, cho nên em được nghỉ. Này là có lý do chính đáng hẳn hoi nhé."
Con bé nói như thể tôi nghỉ học không chính đáng không bằng. Ác ôn dữ vật.
"èè!"
Chợt chiếc điện thoại rung lên cùng tiếng chuông thông báo.
Rút điện thoại ra khỏi túi, tôi thấy tin nhắn Nanase gửi qua LINE.
Bữa ở dãy nhà học cũ đó, hai bọn tôi đã trao đổi ID và kết bạn với nhau qua LINE trong lúc trò chuyện.
Chính xác mà nói là tôi bị ép thì đúng hơn.
\Hôm nay cậu cũng nghỉ à?\
Lúc đó tôi đã hứa sẽ giúp nhỏ luyện tập diễn xuất khi và chỉ khi tôi có mặt ở trường, nhưng sau hôm giao ước đó, tôi vẫn chưa thể thực hiện dù chỉ một lần.
Cũng không khó để hiểu lý do tại sao Nanase lại nhắn cho tôi như này... Vấn đề bây giờ là, phải trả lời tin nhắn này sao cho hợp lí đây?
Mà, đằng nào hôm nay tôi cũng chẳng có hứng đi học, nên đành kệ vậy.
Tôi có cảm giác không lành nếu nhắn lại là sẽ không đi học.
"Nãy giờ anh có nghe em nói gì không đó?"
"Hở. À xin lỗi. Nãy giờ không nghe gì hết cả."
Nghe tôi nói vậy, Momoka thở dài ngao ngán. Nào em gái, đừng làm cái vẻ đó chứ. Anh hai em buồn lắm đây này.
Đang lạc trong suy nghĩ vơ vẩn, chuông cửa nhà bất thình lình réo lên.
"? Mới sáng sớm ai lại đi gọi vậy ta?"
Momoka vừa tò mò thắc mắc, vừa di chuyển ra cửa trước.
Nhưng loáng cái, con bé đã về lại phòng khách.
"Có người hỏi anh hai có nhà không kìa?"
"Hỏi anh á? Mà là ai vậy"
"Là con gái đó."
Con gái? Đừng nói là...
Tôi chạy như bay ra ngoài cửa, ngay tại đó là cô gái quen thuộc mặc áo Parka.
"A, chào buổi sáng! Kiritani!"
Nanase chào tôi cùng nụ cười rạng rỡ ngay lúc mới sáng tinh mơ.
"Nanase!? Tại sao cậu lại ở đây!?"
"Do mãi không thấy Kiritani chịu đến lớp, cho nên hôm nay mình đến để áp giải cậu đi đó."
Nanase phùng má lên cùng với bộ mặt giận bàu bạu.
"Chuyện đó thì xin lỗi... ơ, sao cậu có địa chỉ nhà mình hay vậy?"
"Mình xin giáo viên chủ nhiệm... Mình lấy lý do lo cho Kiritani mãi không chịu đi học, thế nên mới lấy được số nhà của cậu đó."
"Ôi trời..."
Có thể loại giáo viên dễ dãi cho số nhà của học sinh đến vậy luôn sao? Không, lẽ ra phải không có chứ.
"Nào, Kiritani! Chấp nhận đi học nào!"
"Xin kiếu, mình đã quyết định hôm nay sẽ nghỉ học rồi..."
"Ơ kìa!? Nghỉ tiếp sao! Nghỉ cũng có chừng mực thôi chứ, không là học lại đó!"
"Chuyện đó mình đã tính toán từng li từng tí cả rồi, vấn đề là —— Ưm ưm!"
Không dưng mà miệng tôi bị bịt lại, làm tôi không thể hoàn thành câu nói được.
Quảnh đầu lại, Momoka đang dùng tay đậy chặt miệng tôi từ đằng sau. Tôi giật phắt tay em ấy ra.
"Đ-Đột nhiên em làm vậy là sao."
"Chẳng mấy khi được một chị gái dễ thương như vậy đến rước rồi mà, cái này là do mấy lời dở hơi từ miệng anh đó."
Phàn nàn vậy xong, Momoka chuyển mắt về hướng Nanase.
"Chắc chị là bạn của ông anh nhà em nhỉ?"
"À, phải đó. Chị tên là Nanase Rena, bạn của Kiritani."
"Em là Momoka, em gái của anh ấy. Chị có thể đợi ở ngoài một chút được không ạ? Anh hai em chuẩn bị đi liền đây."
"...! Cô em gái trong truyền thuyết đây rồi! Kiritani có kể về em một lần trước đây! Nhưng gặp rồi mới thấy em đúng dễ thương thật!"
"Hả, c-cảm ơn chị... Mà này anh ơi, chuyện này là sao thế?"
"Là sao à... Anh lười giải thích ra lắm."
"Nói, ngay và luôn."
Momoka vừa lườm, vừa tiến xáp lại gần tôi. Này em gái, đó đâu phải ánh mắt thích hợp để nhìn anh trai đâu chứ!
Không thể làm được gì hơn, tôi đành giải thích với Momoka rằng trong lúc kể cho Nanase việc hai anh em bọn tôi đi xem vở kịch "Thám tử lừng danh trong phận người hầu" mà Nanase có đóng hôm đó, tôi đã vô tình nói ra việc có em gái.
"Chị Nanase! Cho em xin chữ kí được không ạ!"
Tôi vừa giải thích xong, Momoka tỏ ra rất hào hứng.
Vì thường xem kịch và phim chiếu rạp, nên hẳn em ấy rất vui khi được gặp diễn viên thực thụ.
"Chị chỉ là diễn viên nghiệp dư thôi mà, nên chị ngại ký tên lắm, nhưng nếu em muốn bắt tay với chị..."
"Bắt tay cũng được ạ! Làm ơn đi ạ!"
Nói xong, Momoka nắm chặt tay Nanase.
Mặt con bé mừng rơn, có khi đây là lần đầu tiên tôi thấy em gái mình tỏ ra như vậy.
"Em mãn nguyện rồi ạ. Nhất định em sẽ khiến anh hai phải đi học cho chị."
"Thật sao? Cảm ơn em nhiều lắm!"
"Dừng lại cái đã. Hai người đang tự tiện quá rồi đấy, đã bảo nhất quyết hôm nay sẽ không lên trường ——"
"Anh hai à. Hôm nay anh mà không đi thì em bán luôn trò điện tử mà anh tâm huyết nhất đó."
Momoka ra phán quyết với đôi mắt nghiêm túc. Một khi em gái tôi vào trạng thái đó, rõ ràng nó không hề đùa chút nào.
"... Rồi rồi. Anh đến trường là được chứ gì."
"Chị Nanase nghe rồi đó, cứ yên tâm và chờ nhé."
"Tốt quá! Cảm ơn em gái nhiều lắm."
Momoka mỉm cười đáp, còn Nanase thì nhẹ nhàng gật đầu sau khi nghe được điều đó.
Thật là, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy...
Chính vì lí do đó, tôi đã phải cắp sách đến trường lần đầu tiên sau một tuần.
◇◇◇
"Đ-đúng tôi chỉ là một người hầu, nhưng suy luận là sở trường của tôi..."
Giờ nghỉ trưa. Tôi giúp Nanase luyện tập ở dãy trường cũ như đã hứa.
Hiện tại, chúng tôi đang diễn tập lại bộ 'Thám tử lừng danh trong phận người hầu' mà tôi cùng xem với Momoka bữa trược. Tôi cầm quyển kịch bản trên một tay, còn miệng thì đọc lời thoại của nhân vật chính Setomiya Nana...
"Dừng lại một chút đã, Kiritani. Cậu nghiêm túc một chút đi nào?"
Nanase khoanh tay, bộ dạng có đôi chút giận dữ.
"Chịu thôi chứ biết làm sao giờ. Mình mù tịt về mấy cái diễn xuất này mà."
"Có ai chê cậu diễn dở đâu."
"? Vậy ý cậu muốn nói gì?"
"Cậu diễn cứ ngường ngượng kiểu gì."
"Mình chỉ làm được đến đó thôi. Bởi vì vai diễn này là vai nữ mà."
Vai diễn Setomiya Nana được xây dựng là một nữ hầu, đọc qua cái tên cũng thấy được phần là nữ giới rõ như ban ngày.
Thế mà nhỏ bắt một thằng đực rựa như tôi đây đọc lời thoại của Setomiya Nana đấy.
Nhân đây nói thêm về cốt truyện của vở 'Thám tử lừng danh phận người hầu', câu chuyện kể về hai người hầu gái là Setomiya Nana và nhân vật do Nanase thủ vai - Shibuno Eri. Cả hai thường xuyên phải xử lý các vụ án theo yêu cầu từ chủ nhân của họ. Nhớ không nhầm thì cốt truyện nó như thế này thì phải.
Setomiya Nana sẽ phụ trách phần suy luận các thứ, còn Shibuno Eri làm phụ tá hỗ trợ.
"Với lại ngay từ đầu, phần diễn của mình ra sao mà chả được. Chủ yếu vẫn là cải thiện kỹ năng diễn xuất của Nanase mà."
"Cũng đúng ha~"
Nói đoạn, Nanase gấp cuốn kịch bản đang cầm trên tay và đặt nó lên chiếc bàn gần đó.
"Nana ơi! Nguy cấp, nguy cấp rồi!"
Nanase đột nhiên hốt hoảng kêu lên, vẻ mặt tỏ rõ sự luống cuống. Nhân vật Shibuno Eri được thiết đặt là một người có đầu óc lúc nào cũng ở trên mây, điều này thể hiện rõ qua từng lời thoại và cử chỉ của nhân vật.
"Kiritani, tới lượt cậu đó."
"A, xin lỗi."
Bị Nanase thúc giục, tôi vội vàng nhìn cuốn kịch bạn rồi đọc lời thoại tiếp theo.
"S-Sao vậy, Eri. K-Không lẽ, lại có vụ việc gì xảy ra nữa à?"
"Ừ~! Chủ nhân hình như lại dính vào rắc rối nữa rồi~!"
Mặc dù mới chỉ có hai lời thoại, Nanase đã thể hiện hoàn hảo vai người hầu ngây thơ.
Cứ như thể đó là một con người khác hoàn toàn với Nanase thường ngày vậy...
"Kiritani lại quên đọc lời thoại nữa rồi."
Bị hớp hồn trước diễn xuất của Nanase, tôi bị nhắc nhở và lúng túng đọc lời thoại kế tiếp.
Rồi sau đó tôi và Nanase lần lượt thay nhau nói.
Trong lúc đó, tôi đã nhận ra một điều.
Mỗi khi tới lượt Nanase diễn, tôi lại cảm thấy nhỏ đầy sức sống và tỏa sáng hơn bao giờ hết.
So với vẻ hào nhoáng luôn thể hiện thường ngày, cảm giác Nanase này mới chính là Nanase chân thật nhất, lôi cuốn hết mọi sự chú ý từ tôi.
Trái ngược hoàn toàn với tôi, kẻ luôn lười biếng mọi lúc, không có hoài bão, không có ước mơ, không đặc biệt yêu thích một thứ gì cả, con người trước mắt thật rực rỡ.
"Ngắt nhịp nhiều hơn một chút cho câu vừa rồi. Câu trước đó phải nhấn nhá mạnh hơn nữa."
Kết thúc buổi luyện tập. Nanase cầm cuốn kịch bản lên để viết thứ gì đó bằng bút.
"Cậu viết gì đó."
"Mình đang ghi chú lại cách diễn như thế nào với từng lời thoại sao cho hợp lý nhất. Cuối tuần sau mình sẽ có buổi diễn khác của vở “Thám tử lừng danh trong phận người hầu."
Nanase giải thích trong khi dán mắt vào cuốn kịch bản, vẻ mặt của nhỏ cứ hệt như là hiện thân của sự nghiêm túc.
Thì ra một người đang thật sự phấn đấu vì ước mơ là vậy sao...
Nghĩ vậy, quanh ngực tôi bỗng dấy lên một cảm giác khó tả.
"Sao vậy Kiritani?"
Chắc nghĩ biểu hiện của tôi hơi lạ, Nanase nhìn sang tôi và hỏi han.
Cùng lúc khuôn mặt xinh đẹp kia cũng dần gần sát lại tôi hơn.
"K-Không có gì cả."
"Thật không? Nếu không sao thì thôi vậy."
Tôi lảng đầu đi để tạo khoảng cách giữa cả hai và trả lời, Nanase trông có hơi chút lo lắng nhưng cũng nhanh chóng tập trung lại vào cuốn kịch bản.
"Hừm, lời thoại tiếp theo..."
Nanase ghi chép lia lịa vào cuốn kịch bản. Bóng hình lúc nào cũng năng động giờ lại trầm lắng đến vậy, nhìn thấy thế làm lòng tôi có chút kỳ lạ.
Nanase dường như quên mất sự tồn tại của tôi và đắm chìm vào chuyện riêng của bản thân.
Và tôi chỉ biết đứng đó ngắm nhìn mà thôi———.
"... Tuyệt nhỉ."
Bất giác, một câu nói thoát ra khỏi miệng tôi, đến tôi cũng phải ngạc nhiên.
Có điều, Nanase đang tập trung ghi ghi chép chép vào cuốn kịch bản. Những gì tôi nói không lọt đến tai nhỏ.
Suy nghĩ một hồi, tôi cũng chẳng thể giải thích được tại sao mình lại làm vậy. Giờ nghỉ trưa cứ thế kết thúc.
◇◇◇
"Ây, Kakeru!"
Giờ nghỉ giữa tiết. Đang đi đến phòng học cho tiết tiếp theo thì tôi vô tình gặp Shuuichi. Nó vẫy tay gọi tôi với điệu cười tỏa nắng thường trực.
"Shuuichi à, cảm giác như lâu lắm rồi mới gặp mày vậy."
"Nghỉ học cho lắm vô. Không khéo có ngày học lại cho mà xem."
"Chuyện đó đã có tính toán chuẩn bài hết rồi, không phải lo. Hồi năm nhất với năm hai tao vẫn lên lớp bình thường đó thôi."
"Chuyện đó có gì tự hào vậy?"
Shuuichi gượng cười trả lời.
"Ê mà, từ khi nào mà mày với Nanase thân nhau quá vậy?"
"Hở, hỏi gì mà đường đột thế?"
"Thì bởi mọi người đang đồn là… Mày đang hẹn hò với Nanase."
"... Hả? Sao lại thành ra vậy được chứ?"
"Có người nhìn thấy cả hai đi đâu đó cùng nhau vào giờ nghỉ trưa hôm nay. Nhân chứng là người hâm mộ Nanase."
"... Ồ-ồ."
Chắc là lúc cả hai đến phòng học bỏ hoang đó rồi. Tôi có hơi lơ đãng vì vốn dĩ không nghĩ sẽ có người ở gần đó, chắc phải cẩn thận hơn lần sau rồi."
"Tuy vậy, có vẻ như đám người hâm mộ đã đi đến kết luận chuyện một người trông u ám và kín tiếng như mày có thể làm bạn trai của Nanase là không thể."
"Gì vậy. Nghe ác ôn thế."
"Thế, rốt cuộc hai cô cậu là gì?"
"Tao và Nanase à? Chẳng là gì cả."
"Thật không đó?"
"Cười cười cái gì."
Cái thằng đẹp mã này bị gì vậy trời?
“Xin lỗi mà. Chỉ là từ lúc quen nhau hồi cấp hai đến giờ, lần đầu tiên tao thấy mày có hứng thú với mấy chuyện yêu đương thôi. Cơ mà yêu ai không yêu, lại yêu ngay Nanase chứ…”
"Đã bảo cả hai chẳng có gì rồi mà. Thằng nào loan tin đồn xứng đáng bị bồ đá.”
"Này này, đứng nói mấy lời đáng sợ thế chứ... Cứ cho không phải Nanase đi, nếu mày yêu bé nào đó, cứ tìm phù thủy tình yêu tao đây mà tâm sự. Tao sẽ chỉ cho mày vài bài tán gái.”
"Rồi rồi."
Biết rằng nếu cứ để yên thì thằng này sẽ tiếp tục thao thao bất tuyệt, tôi đành ậm ừ cho qua chuyện.
Cơ mà, yêu, à.
Dù không có cơ sở nào để chắc chắn, nhưng chuyện tôi yêu ai đó có lẽ sẽ chẳng xảy ra đâu.
Đến tôi còn không tưởng tượng nổi người mình thích sẽ như nào mà...
Nghĩ thế, tôi tạm biệt Shuuichi và đi đến phòng học cho tiết tiếp theo.
◇◇◇
Vài ngày sau. Chỉ cần hôm nào đến trường thì tôi đều sẽ đến lớp học cũ kia để giúp Nanase luyện tập vào giờ nghỉ trưa. Vẫn như mọi khi, sau khi đọc thoại xong, nhỏ luôn ghi chú thêm vào cuốn kịch bản, cố gắng hết sức để cải thiện kỹ năng diễn xuất.
Từ tận đáy lòng, tôi thật sự ngưỡng mộ nỗ lực nhỏ đặt vào. Nó khiến tôi cũng phải cầu nguyện cho ước mơ thành diễn viên của nhỏ sẽ đơm hoa kết trái.
Thế nhưng, khi nhìn nhỏ nghiêm túc và chăm chỉ để biến ước mơ thành hiện thực, tôi lại cảm thấy cách tôi sống đang bị phủ nhận mọi mặt, điều này vô tình thay để lại trong tôi những cảm xúc khó tả.
"Về nhà chơi điện tử rồi đọc truyện nào."
Tan học. Tôi bước một mình dọc hành lang, trong bụng chỉ muốn về nhà càng nhanh càng tốt.
Vừa lúc đó, tôi nghe thấy tiếng chân vội vã cùng giọng nói dễ thương từ phía sau.
"Đợi mình đã nào! Kiritani!"
Quay đầu lại, tôi thấy Nanase đang chạy về chỗ mình.
"Có chuyện gì mà trông cậu vội vã vậy?"
"... Hà, Kiritani... hà, cậu ra khỏi lớp gì mà lẹ thế..."
Sau khi đuổi kịp tôi, Nanase lấy tay chống đầu gối và thở hổn hển.
Tôi không biết phải nói gì nữa...
"Này... Hôm nay đoàn kịch của mình có một buổi tổng duyệt. Nếu rảnh thì cậu đến xem nhé?"
Nanase điều chỉnh lại nhịp thở và nói tiếp.
"Tổng duyệt? Tại sao lại là mình?"
"Không sao đâu! Đảm bảo sẽ vui lắm đó!"
"Nhưng vui hay không có phải là vấn đề đâu..."
Nhìn nhỏ giơ ngón cái lên, tôi chán chường lấy tay ôm trán.
"Ơ kìa~ Có vấn đề gì sao"
"Vấn đề là tất cả đó. Tại sao mình phải đi đoàn kịch của cậu luyện tập? "
"Thế mình phải làm sao cậu mới chịu đi? Được mỹ nhân như mình mời đi rồi mà..."
"Đừng tự sướng như vậy chứ."
Với cả tôi thích được mời đi hẹn hò hoặc kiểu kiểu vậy hơn.
"Vui vẻ quá nhỉ?"
"Saki, bọn này đang có cuộc nói chuyện rất quan trọng. Mong cậu đừng xía vào được không?"
"Làm gì có chuyện quan trọng nào đâu chứ."
Vừa dứt lời, Nanase quay lại nhìn tôi chằm chặp. Ơ kìa, là sự thật mà.
"Không lẽ nào, Rena, cậu thực sự đang hẹn hò với thằng u ám đó sao?"
Ayase dùng giọng giễu cợt hỏi.
Vậy là cô ta định dùng tôi để làm bẽ mặt Nanase à.
"Ồ ~ thật luôn sao? Nanase có gu trai chán ghê~"
"Ờ, ừm..."
Takahashi mớm tiếp cho Ayase, còn Tachibana thì cứ lúng ta lúng túng.
"Rồi mấy cậu làm vậy có khác nào học sinh cấp hai không? Rõ là đầu óc kém phát triển mà."
Vẫn như thường lệ, Nanase chỉ nhún vai rồi chế nhạo lại nhóm Ayase bằng thái độ trịch trượng.
Riêng cái này thì tôi không thể bắt chước được.
Ayase bặm môi cay cú trước câu phản bác của Nanase.
"Quan trọng hơn nè Saki, cậu đã thôi bắt nạt Tachibana chưa?"
Nanase hỏi.
Hôm đầu tiên tôi đến trường của năm ba, Nanase đã đứng ra giúp Tachibana, chân sai vặt của hội nhóm Ayase.
Kể từ đó, Nanase luôn để ý đến Tachibana, tránh không để trường hợp như ngày hôm đó xảy ra lần nữa. Thế nên dạo gần đây Tachibana được nhóm Ayase đối xử tốt hơn trước khá nhiều.
"Không phải chuyện của cậu."
"Có lẽ nào, cậu..."
Trước phát ngôn của Ayase, Nanase nheo mắt lại lườm nguýt.
Không hiểu sao tôi cảm thấy một trận cãi vã lại sắp xảy ra vậy...
"N-Nanase-san, thật sự không có chuyện gì đâu mà."
Có lẽ cảm tháy bầu không khí dần trở nên không ổn, Tachibana chen vào giữa cả hai.
"Đúng không?"
"Đ-Đúng vậy. Với cả Saki cũng tốt bụng lắm..."
Làm gì có chuyện đó, tôi thầm nghĩ trong lòng, thế nhưng tại sao tôi không cảm thấy chút dối trá nào từ những lời của Tachibana cơ chứ.
Hay có lẽ chuyện đó là sự thật... Không, không không, chắc chắn không thể nào.
"À đúng rồi! Saki, chúng ta phải đi nhanh lên, không là quán cà phê mới mở gần nhà ga sẽ kín chỗ mất! "
Đột nhiên Takahashi mở miệng, Ayase lấy điện thoại ra để xem thời gian.
"Oái! Chúng mình phải đi nhanh thôi!"
Cứ thế, nhóm Ayase hối hả bỏ đi.
"Khoan đã, tự nhiên chen miệng người ta rồi nói mấy chuyện gì đâu không. Ít nhất cũng phải xin lỗi đi chứ."
"Im đi, bên này bận rồi."
Đáp xong, Ayase dẫn hai người kia rời đi.
"Cái thái độ đó là sao chứ. Chả chịu thay đổi chút nào hết."
"Phải ha."
Trả lời ngắn gọn như vậy, tôi cảm thấy có chút khó chịu.
Tại sao Ayase cứ luôn tìm đến Nanase để gây sự? Nếu chỉ là không vừa mắt thì có nhất thiết phải làm đến thế không?… Có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.
"Kiritani ơi, Kiritani à? Sao trông cậu như người mất hồn thế, có chuyện gì ư?"
Đang lạc trong dòng suy nghĩ, Nanase tò mò hỏi.
"Không có gì đâu. Chỉ là mình đang nghĩ mấy thứ linh tinh ấy thôi."
"Vậy à... Cứ tưởng cậu sẽ đến xem buổi diễn tập chứ."
"Thật sự thì tại sao mình phải đi vậy."
"Thiệt tình cậu đó, không biết khi nào nên từ bỏ."
Nói thế, Nanase phùng má.
Người nên từ bỏ là cậu mới đúng. Cứ nhất quyết bắt ép con nhà người ta hoài.
Chắc chắn tôi sẽ không đi rồi.
◇◇◇
"Tại sao mọi chuyện lại thành ra vậy chứ..."
Khẽ lẩm bẩm, tôi thở dài.
Tại sao ư? Hiện tại, tôi đang ở buổi diễn tập của đoàn kịch Nanase trực thuộc - Yuunagi.
Địa điểm là nhà hát gần cạnh nhà ga gần trường nhất.
Cũng chính là nơi tôi với Momoka xem vở “Thám tử lừng danh trong phận người hầu” bữa trước.
Còn về lý do tôi ở đây, tất cả là do Nanase cả, cứ bám theo tôi từ trong trường cho tới tận bên ngoài. Đã thế còn bày trò liên tục cúi đầu cầu xin tôi ngay giữa chốn đông người.
Thực sự, tại sao nhỏ lại cố chấp đến thế vậy nhờ? Nhưng vì không còn cách nào khác, tôi đành miễn cưỡng đi cùng đến buổi diễn tập.
Sau khi xin phép, tôi được cho ngồi trên hàng ghế đầu để xem.
"Nana ơi! Nguy cấp, nguy cấp rồi!"
Trên sân khấu, Nanase, trong vai cô hầu gái phụ tá có đầu óc đơn giản Shibuko Eri, đang cùng những người khác trong đoàn kịch diễn tập vở “Thám tử lừng danh trong phận người hầu”. Cảnh hiện tại cũng chính là cả hai đứa cùng tập lúc trước.
Cách Nanase sử dụng giọng điệu và diễn xuất lột tả rõ hết sự ngây ngô của nhân vật hệt như lúc hai đứa luyện tập, phải nói nhỏ thực sự tài giỏi.
"S-Sao vậy, Eri. K-Không lẽ, lại có vụ việc gì xảy ra nữa à?"
Người phụ nữ đóng vai nhân vật chính, Nana Setomiya, tiếp nối bằng chất giọng truyền cảm.
Không hổ danh là một diễn viên thực thụ, kỹ năng diễn xuất vô cùng tuyệt vời. Khác hẳn với thằng tay mơ như tôi.
"Ừ~! Chủ nhân hình như lại dính vào rắc rối nữa rồi~!"
Đến lượt Nanase. Nhỏ nhập vai Shibuko Eri rất tốt mà không mắc khớp nào cả.
So sánh với người đóng vai Setomiya Nana, tôi có thể chắc chắn Nanase không hề kém cạnh chút nào…Cơ mà đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi mà thôi, dù sao tôi cũng đâu phải người trong ngành.
Nhưng nhìn Nanase trên sân khấu như vậy, tôi phải một lần nữa thừa nhận nhỏ đúng là một diễn viên.
Sau đó, buổi luyện tập vẫn cứ tiếp tục.
Có thể chỉ là tưởng tượng, nhưng tôi cảm thấy màn trình diễn lần này tốt hơn nhiều so với lúc hai đứa tập cùng nhau.
Có lẽ việc tập luyện trong giờ nghỉ trưa đã thu về được vài kết quả khả quan.
Dường như lúc này nhỏ đang rất vui.
Nếu được hỏi tại sao thì có lẽ nhỏ sẽ nói “Vì đây là những gì mình thích”.
"Tuyệt vời quá..."
Nhìn Nanase mồ hôi nhễ nhại trên sân khấu, tôi bất giác thốt ra những lời này.
Nhưng chúng thực sự xuất phát từ tận đáy lòng của tôi.
Nanase lúc nào cũng không quan tâm đến cảm xúc của người khác, cũng chẳng đoái hoài gì đến bầu không khí, lại thêm kiểu luôn chỉ làm những gì bản thân muốn.
Có lẽ tính cách này cũng ảnh hưởng phần nào đến diễn xuất, nói không chừng đây cũng là nguyên nhân tôi bị nhỏ cuốn hút.
“Thế nào? Em thấy hay chứ?”
Nhìn về hướng giọng nói phát ra, tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp trạc ba mươi bước lại chỗ mình.
Người phụ nữ ngồi xuống kế bên tôi.
“A, chào chị ạ. Em là bạn cùng lớp của Nanase. Tên em là Kiritani Kakeru…”
“Còn chị là Hasukawa Akemi. Trưởng đoàn và là người viết kịch bản chính.”
“T-Trưởng đoàn? C-Cảm ơn chị đã cho phép em được xem buổi diễn tập hôm nay.”
“Không có gì đâu, bạn của Rena luôn được chào đón ở đoàn kịch này.”
Chị trưởng nhóm nở một nụ cười dịu dàng đậm chất người trưởng thành. Chị ta mang một vẻ đẹp khác hẳn Nanase.
“Ừm…cho em hỏi một câu được chứ?”
“Tự nhiên đi em.”
“À thì…chị nghĩ Nanase là kiểu người như nào ạ ?”
“Rena à? Con bé là thành viên trẻ nhất trong đoàn, mọi người ai cũng quý con bé cả.”
“Ồ…”
Ngạc nhiên thật. Không ngờ Nanase cũng được quý mến luôn.
Đến đây, chị trưởng đoàn bỗng trầm xuống.
“Nhưng con bé đôi khi lại quá ngông nghênh.”
Lạ quá. Rõ ràng vẫn là nụ cười như lúc ban đầu cơ mà, tại sao lại lạnh gáy thế này.
Nanase, cậu đã làm gì chị ta hả?
“Chuyện thì nhiều lắm. Nhưng chị nghĩ cái tiêu biểu nhất là cứ làm trái lại lời chị nói.”
“Trái lời? Chị? Trưởng đoàn kịch này?”
Chị ta khẽ gật đầu.
Ừm, nghe rất giống Nanase, chắc chắn nhỏ sẽ vậy rồi. Cơ mà, thực sự đến vậy luôn?
Nơi này không phải là trường học, và chị trưởng đoàn kia rõ ràng không hề đùa chút nào.
“Chị Akemi! Cho em làm phiền chị một chút được chứ?”
Đang tập, bỗng Nanase giơ tay rồi gọi với về đây.
“Ai cha, vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
“Hờ…”
Thấy tôi ngạc nhiên, chị ta khúc khích.
Nanase chạy khỏi sân khấu và đến bên chị trưởng đoàn với kịch bản trên tay.
“Có gì sao em?”
“Trong phân đoạn này em có thể được diễn nhiều hơn không chị?”
“Chỗ này à…”
Trưởng đoàn nhìn phần Nanase chỉ với điệu bộ nghiêm túc.
Rõ ràng ý kiến của mỗi thành viên đều được cẩn thận xem xét.
“Nếu được cho diễn nhiều hơn thì nhân vật của em sẽ quá dễ nổi bật, nên là không.”
Ý kiến của Nanase bị phủ nhận. Nếu là bình thường thì câu chuyện sẽ kết thúc tại đây.
Nhưng người ở đây là Nanase.
“Không hề đâu chị ạ. Việc nhân vật của em nổi bật hơn đâu có xấu đâu ạ.”
“Sai. Phân đoạn này là cảnh Setomiya Nana thể hiện tài năng suy luận. Người nên nổi bật nhất ở đây phải là Nana.”
“Nhưng Shibuko Eri là phụ tá của Setomiya Nana, không phải cô ấy nên đứng cạnh để giúp đỡ Nana mới đúng chứ nhỉ?”
“Không là không. Chị muốn Nana là trung tâm của sự chú ý trong đoạn này.”
“Nhưng mà…”
Bị phản đối là thế đó, nhưng Nanase vẫn ra chiều chưa phục.
Để mà nói thì việc thẳng thắn nêu ý kiến với người đứng đầu của nhỏ thật sự là một hành động dũng cảm.
Cho dù có mơ tôi cũng không nghĩ mình làm được.
Phải sau đó vài lời trao đổi nữa, Nanase mới chịu nghe lời chị trưởng đoàn. Và rồi buổi tập lại tiếp tục.
“Em thấy rồi đó. Ngông.”
“Vâng. Ở trường cậu ta cũng y hệt vậy.”
“Vậy sao. Nghe mệt nhỉ?”
Chị ta cười khổ.
“Tuy nhiên, là một biên kịch, kiểu người như Nanase lại vô cùng được nghênh đón. Em không thể biết được mình thiếu sót ở đâu nếu cứ chỉ có một mình.”
“Cũng đúng nhỉ. Vậy ra Nanase không gây ra nhiều rắc rối cho ban lãnh đạo."
“Ừm. Nhìn vào con bé, chị có thể thấy được nó yêu nghiệp diễn xuất đến nhường nào.”
Tôi biết Nanase nghiêm túc với ước mơ như thế nào. Con người đó luôn phấn đấu hết mình để biến ước mơ trở thành diễn viên Hollywood thành hiện thực.
“Và khung cảnh khi con bé diễn là thứ vô cùng sống động. Chị không bao giờ hết chán khi nhìn nó cả. Đó cũng là điểm chị thích ở con bé.”
“Em nghĩ em hiểu chị muốn nói gì.”
Đồng tình với những gì chị trưởng đoàn nói, tôi tiếp tục nhìn lên sân khấu.
Nanase hoàn toàn nhập tâm vào phần diễn của mình.
Nhìn nhỏ thế này, trong lòng tôi lại dấy lên những dòng suy nghĩ phức tạp.
Nanase luôn sống là chính mình, mặc nhiên không quan tâm đến những lời đàm tiếu từ những người khác, luôn phấn đấu chăm chỉ hết mình để đạt được ước mơ.
Nhỏ sống ở một thế giới khác so với tôi, một đứa luôn cúp học, không mục tiêu, gió cuốn chiều nào thì theo chiều đó và mỗi ngày trôi qua đều vô nghĩa như nhau.
Đến đây tôi chợt nghĩ.
- Liệu có ổn không nếu mình cứ mãi thế này?
◇◇◇
"Chọn món đi! Mình khao!"
Sau buổi tập, tôi và Nanase vào một nhà hàng gia đình chỉ cách vài bước hội trường nhà hát.
Vốn định về nhà thật nhanh nhưng Nanase cứ nhất quyết mời tôi đi ăn tối cùng, nhỏ nói là để trả ơn tôi đã cùng đi đến buổi tập ngày hôm nay.
Bố mẹ tôi đều bảo hôm nay sẽ về trễ nên giờ có về nhà thì tôi cũng chẳng có gì để ăn.
Còn Momoka thì kêu đi ăn với bạn rồi. Thế nên tôi đành đi theo Nanase.
"Mình ăn hamburger phô mai."
"Vậy thì mình sẽ chọn phần cơm trứng cuộn này~"
Cả hai xem thực đơn rồi chọn món muốn ăn. Sau đó Nanase vẫy tay gọi phục đến và gọi món. Cơ mà đến cả bây giờ nhỏ vẫn không chịu cởi cái áo khoác trắng kia ra.
"Cậu thấy thế nào?
"Thế nào là thế nào cơ?”
"Buổi tập đấy. Cậu không nhận ra điều gì sao?”
"Nhận ra điều gì à?"
Nanase gật đầu với câu hỏi từ tôi.
Chắc cô ấy muốn hỏi tôi về màn biểu diễn chăng?
"Mình nghĩ cậu làm rất tốt."
"Ơ, c-cảm ơn nhé..."
Dường như không nghĩ tôi sẽ nói vậy, mặt Nanase đỏ bừng lên.
"Nhưng mà không phải. Đó không phải điều mình muốn hỏi."
"Không phải điều cậu muốn hỏi là sao. Lần đầu tiên mình thấy có người không thích được khen đó."
"Chuyện đó thì xin lỗi... Nhớ xem còn điều gì nữa không?"
Nanase hỏi tôi với biểu hiện nghiêm túc.
Rõ ràng không có chút đùa cợt nào ở đây cả, có điều nếu nhỏ hỏi còn gì khác không thì...
"A, là Kiritani phải không!"
Đột nhiên có ai đó đã gọi tên tôi. Đó là giọng của con trai.
Quay đầu lại, tôi thấy ba thằng con trai mặc đồng phục khác với trường chúng tôi.
Mấy tên đó trông như lũ đầu trâu mặt ngựa, nhìn bộ đồng phục được mặc một cách cẩu thả kia là hiểu. Thế nhưng, không hiểu sao đám đó lại biết mặt tôi.
"Lâu lắm rồi không gặp, Kiritani."
"Ối chà, đi ăn với gái luôn."
"Mà còn đẹp gái nữa chứ. Cười chết mất."
Mấy tên đó lại gần chỗ bọn tôi trong khi buông ra mất lời châm chọc.
"L-lâu không gặp mấy cậu…”
Suýt cắn phải lười, tôi đáp lại với nụ cười cứng đờ,
"Họ là người quen của Kiritani à?"
"À, ừ-ừm. Dù sao thì..."
Cố trả lời Nanase, nhưng tôi cứ lắp bắp mãi không thôi.
"Bọn này là bạn cùng trường cấp hai với Kiritani. Phải chứ?"
"Đ-Đúng vậy đó..."
Điều đó là đúng. Đám đó và tôi đều tốt nghiệp chung một trường cấp hai, có thể nói chúng đều là bạn tôi.
Tôi nhớ lại tên từng người. Itou, Sugawara, Yamaguchi. Người vừa rồi thay thế phần của lời của tôi là Itou.
"Này Kiritani. Cho bọn này ngồi ké được chứ?"
"Ơ, chuyện đó thì..."
"Có sao đâu? Bạn bè cả mà. Hay là bao tụi này luôn đi. Dạo này khó khăn quá chừng.”
Itou điềm nhiêm cầm thực đơn lên.
"Ơ, ừm..."
"Được mà, đúng không?"
Itou làm điệu bộ cầu xin. Nhưng hơn ai hết, tôi biết rõ sự thật đằng sau hành động đó.
Rõ ràng tôi có thể dễ dàng thẳng thắn từ chối, có điều tôi lại chẳng có gan để rồi cuối cùng không làm được gì cả.
Còn nữa, lỡ từ chối rồi thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây.
Ngay lúc đó———.
"Này cậu kia, bạn cùng cấp lâu không gặp mà nói chuyện như vậy không phải vô duyên lắm sao?"
Nanase dứt khoát lên tiếng.
"Hả? Đột nhiên nói gì vậy?"
"Câu đó để tôi nói mới đúng. Nhìn xem, mặt Kiritani hiện rõ hai chữ không muốn kìa. Đến vậy mà không nhận ra, không lẽ cậu còn không bằng được con khỉ sao?"
"Chậc! Đừng nghĩ mình đẹp mà thích nói gì thì nói!"
Itou vừa lườm Nanase vừa nói, hai người còn lại cũng nhảy vô.
"Đừng có mà khinh thường bọn này."
"Tưởng là con gái mà bọn này không dám làm gì à?"
Ba tên kia phát ra những lời dọa dẫm.
Song, không những Nanase không tỏ ra sợ hãi, nhỏ còn lườm lại để đáp trả.
"Các cậu cũng đừng mà coi thường con gái? Nếu không cẩn thận là gặp rắc rối đó."
"Rắc rối ư? Nghe thú vị nhể."
"Thử xem làm được gì nào~"
"Để xem bọn này sẽ gặp rắc rối gì nào ~"
Nói vậy xong, đám Itou cười như được mùa rồi làm trò.
"Để xem nào..."
Đáp trả lại sự khiêu khích đó, Nanase rút điện thoại từ trong túi áo khoác ra.
"Ví dụ như để cảnh sát dạy bảo các cậu này."
Nanase giơ màn hình điện thoại ra trước đám Itou.
Nhỏ không hề đùa, màn hình hiển thị dòng số [110] đang được gọi rõ mồn một.
Này này!? Đừng chuyện bé xé ra to chứ!?
"Con nhỏ này làm thiệt sao!? Nó khùng mẹ rồi!?"
"Vãi cả!?"
Trước hành động không tưởng của Nanase, Sugawara và Yamaguchi nao núng.
"Con nhỏ này không đùa được đâu… Đi nhanh trước khi dính chuyện nào ."
Itou ra lệnh với khuôn mặt tái xanh, ba tên liền rời khỏi nhà hàng ngay lập tức.
"... Cậu gọi 110 thật à?"
"Ừm, lỡ gọi rồi."
Nanase tự cốc đầu rồi làm cái dáng điệu tee-hee.
"Nhưng mình cúp trước khi bên kia bắt máy rồi, vậy chắc ổn nhỉ?"
"Làm gì có chuyện đó. Kiểu gì người ta cũng gọi lại cho coi."
Khi tôi vừa dứt lời, điện thoại của Nanase đổ chuông. Dĩ nhiên là cảnh sát rồi.
"Kiritani, làm sao bây giờ?"
"Làm sao là làm sao chứ..."
Xem ra đến cả Nanase cũng phải rén trước cảnh sát.
Cả tôi cũng đang sợ lắm đây này.
Tuy nhiên, nhỏ vừa giúp tôi lúc nãy...
"Hết cách rồi. Để mình giải thích cho."
Tôi cầm lấy chiếc điện thoại từ tay Nanase.
"C-Cảm ơn cậu..."
"Là mình nói mới phải. Sao nhỉ... cảm ơn cậu đã giúp lúc nãy."
Sau đó, tôi nhấc điện thoại, giải thích với cảnh sát tình huống vừa rồi.
Đương nhiên là tôi bị mắng rất nhiều.
◇◇◇
"A— Lần này gây chuyện lớn rồi nhỉ..."
Chúng tôi tiếp tục dùng bữa sau khi bị cảnh sát khiển trách. Ăn xong, chúng tôi rời nhà hàng gia đình, cứ thế cùng nhau sánh bước trên con phố. Bầu trời lúc này đã tối hẳn rồi.
"Cho mình xin lỗi nhé, Kiritani."
"Không cần phải xin lỗi đâu. Cái này là để trả ơn Nanase mà."
Mặc dù liên tục nhấn mạnh là không sao, Nanase vẫn tỏ ra áy náy vô cùng.
Rõ ràng ba cái chuyện này đâu cần để tâm lắm đâu mà...
"Cho tớ hỏi, ban nãy họ là bạn của Kiritani à?"
"À thì từng thôi, bạn hồi cấp hai..."
Hồi học cấp hai, tôi có chơi chung với đám Itou.
Tôi cũng có nói chuyện và đi chơi cùng với Shyuuichi, nhưng phần nhiều tôi hay đi cùng đám Itou.
“Thật ra là hồi cấp hai mình chơi trong nhóm của họ. Hồi đó, những chuyện như vừa rồi xảy ra như cơm bữa. Phải nói lúc đó mình cảm thấy ngột ngạt vô cùng.”
Hồi cấp hai, và cả hiện tại, tôi luôn là kiểu người chỉ biết xuôi theo bầu không khí.
Thế nên địa vị của tôi trong nhóm hiển nhiên luôn là thấp nhất. Nói cho dễ hiểu thì tôi như Tachibana trong nhóm Ayase vậy.
Tôi không dám nêu lên ý kiến mỗi lần đi chơi cùng họ, cũng không dám cự nự mỗi khi được yêu cầu làm gì. Quãng thời gian cấp hai của tôi trôi qua trong đau khổ như vậy đấy.
"Chuyện là vậy à..."
Nghe tôi tâm sự, trông Nanase buồn bã hẳn.
"Đúng vậy. Ngày đó mình luôn chán ghét chuyện phải đi học rất nhiều."
Lúc nào cũng phải căng mình chú ý đến bầu không khí xung quanh bản thân. Thời gian duy nhất tôi có thể thả lỏng một chút có lẽ là khi trò chuyện với Shuuichi.
"Không lẽ đó cũng là lý do mà Kiritani-kun không đến trường nhiều à?"
"... Cậu có thể nói vậy."
Tôi ghét việc phải tham gia một nhóm nào đó, buộc phải sống cho vừa lòng người khác và làm những điều bản thân thích không thích như những gì đã diễn ra hồi cấp hai. Thế nên lên cấp ba tôi né trường học như tránh tà vậy.
Có điều, mỗi khi ở trường tôi vẫn luôn có thói quen để bị cuốn theo câu chuyện.
“Dạo gần đây mình bắt đầu suy nghĩ về một câu hỏi.”
"? Câu hỏi?"
Nanase nghiêng đầu trước lời nói của tôi.
“Cậu lúc nào cũng kiên định, luôn là chính mình, điềm nhiên tiến bước mà không để bị ai ảnh hưởng. Nhìn thấy cậu như vậy, mình bắt đầu nghi ngờ về cách sống hiện tại của bản thân. Liệu cứ tiếp tục như vậy có thực sự ổn không?”
Tôi đi học một cách tầm chừng, cúi đầu vâng lời những người đứng đầu như Akutsu với Ayase. Những khi được nghỉ tôi chỉ lười biếng chơi điện tử và đọc truyện tranh.
Nhìn vào Nanase, tôi dần dần phủ định cách sống hiện tại của bản thân, và thậm chí còn bắt đầu ghen tỵ với nhỏ nữa.
"Kiritani..."
Nghe tôi bộc bạch, Nanase hơi ngạc nhiên, nhỏ tròn mắt nhìn tôi.
"Nói sao nhỉ... Cậu không đến trường cũng không sao. Điều quan trọng phải luôn sống là chính mình và làm những điều bản thân yêu thích.”
"Điều tớ muốn làm?"
Nghe tôi hỏi lại, Nanase gật đầu.
"Ừm, cậu thấy rồi đấy. Mình luôn làm những gì bản thân muốn. Và mình thực sự hạnh phúc khi sống như thế này!"
Nanase khúc khích.
Đúng là lúc nào nhỏ cũng luôn hạnh phúc.
"Cho nên, sao cậu không thử nghe theo con tim và làm những gì bản thân muốn? Chắc chắn mỗi ngày của cậu sẽ thú vị hơn đó.”
"Điều mà tớ muốn làm... à?"
Cho đến tận bây giờ, tôi toàn tìm cách để không làm người khác phật ý, chưa một lần tôi nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đó cả.
Nhưng nếu có thể khiến cách sống nửa vời này tốt hơn dù chỉ một chút thì…
"Mình hiểu rồi. Dù không chắc có thể làm ngay được không, nhưng mình sẽ thử vậy."
Tôi nói với chút ngại ngùng.
"... Nanase, cảm ơn cậu nhiều lắm."
"Phư phư, không có chi."
Nanase đáp lại cùng với khuôn mặt tươi rói.
Đến tận hôm nay, dù đôi lúc cảm thấy phức tạp trong lòng, nhưng tôi chưa bao giờ nghiêm túc để ý đến cả.
Nhưng nhờ có Nanase, một cô gái luôn sống là chính mình dù thế nào đi chăng nữa, tôi cảm thấy bản thân cũng có thể tự thay đổi.
◇◇◇
Sáng hôm sau. Tôi thức dậy, và nhìn cuốn lịch trong phòng.
Nhân tiện, ngày hôm qua, sau khi chúng tôi phiếm chuyện đôi chút, cả hai chia tay rồi ai về nhà nấy.
... Bởi nội dung cuộc trò chuyện đó, hiện tại tôi kiểm tra cuốn lịch, trên đó ghi rõ ràng hôm nay là một ngày [Nghỉ], có nghĩa là hôm nay tôi không đi học cũng không sao.
"... Mình nên làm gì đây."
Tối hôm qua, Nanase đã nói tôi có đến trường hay không cũng không thành vấn đề. Quan trọng nhất là tôi nên làm những gì bản thân muốn.
Có điều, nếu hỏi tôi có thể sống là chính mình bằng cách ru rú ở nhà miết được không thì….
"Mình cũng chuẩn bị thôi nhỉ."
Lẩm bẩm một mình, tôi bắt đầu sửa soạn đi học.
Tôi xếp sách giáo khoa vào cặp và vận đồng phục lên.
Sau đó, tôi bôi đi chữ "nghỉ" của ngày hôm nay trên cuốn lịch, và rời phòng.
Phải nói rằng, lòng tôi lúc này có hơi phấn khởi.
◆◆◆
"Kiritani chắc cũng đã hiểu ra rồi ha."
Vào buổi sáng sau hôm Kiritani tâm sự với tôi.
Tôi đứng trước tấm gương ở bồn rửa mặt, chải chuốt lại đầu tóc và quần áo rồi tự lẩm bẩm một mình.
"Xem ra những nỗ lực vừa qua không phải vô ích rồi "
Mấy ngày nay, qua những buổi tập diễn ở trường và buổi luyện tập ở đoàn kịch, tôi đã cho Kiritani thấy con người chân thật nhất của chính mình.
Tôi hi vọng nhờ đó mà cậu ta sẽ có những chuyển biến tích cực. Bởi sau cùng, Kiritani rất giống “cô ấy”.
Cơ mà, nếu đã làm đến vậy rồi mà Kiritani vẫn không có lay chuyển gì thì tôi cũng đành chịu.
Nhưng chắc không sao đâu, bởi vì chính cậu ta đã tâm sự với tôi rằng cậu đang cảm thấy không ổn nếu cứ tiếp tục sống như hiện tại.
Kiritani đang cố gắng để thay đổi từng chút một.
"Nói là thay đổi nhưng đây không phải là chuyện một sớm một chiều. Chà, muốn được gặp Kiritani mới toanh quá !"
Lỡ như cậu ấy bắt chước tôi mặc áo parka thì sao đây?
... Chà, không phải như thế sẽ rất dễ thương và thú vị lắm sao!
Tôi vẫn còn thừa vài cái dự phòng, nếu cậu ta thực sự muốn thì hai đứa có thể mặc đồ cặp luôn cũng được!
"Này Kiritani, chắc không có chuyện cậu không đi học đâu nhỉ."
Với kiểu người như Kiritani, dù hôm qua đã dãi bày rất nhiều, thì việc hôm nay không đi học không phải là không thể xảy ra.
“Nhưng có thể gây lên chút ảnh hưởng lên cậu ta dù chỉ chút ít thôi cũng là được rồi. Giúp đỡ được cậu làm mình vui lắm đó, Kiritani à.”
Tôi lẩm bẩm, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Chính tôi đã nói rằng cậu ta có đến trưởng hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là phải tìm được điều bản thân muốn làm.
…Làm nhiều đến nhường này rồi, tôi đã không còn quá lo lắng chuyện Kiritani sẽ đi vào vết xe đổ của “cô ấy" nữa.
"Kiritani, không biết hôm nay cậu có đi học không đó."
Khẽ buông ra vài lời khi soi gương, tôi thấy mình đang cười.
“Ra là vậy. Khuôn mặt này là khuôn mặt mong ngóng cậu ta sẽ đến trường.”
Nhìn chính mình trong gương, tôi phát biểu một câu như thể là một vị thám tử vừa chốt hạ một vụ án. Tất nhiên, tôi không hề đùa chút nào cả, bởi vì đây chính là suy nghĩ phát ra từ tận đáy lòng.
Đồng thời, tôi chợt nghĩ.
Có lẽ nào việc gặp Kiritani là việc khiến cuộc sống của tôi thêm phần tươi vui không nhỉ!