l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 26: Phát triển sức mạnh #3
**
Ngày tiếp theo và ngày sau đó nữa, Tae-hyuk có thể cảm thấy cái nhìn của ai đó trong khi cậu đang hành sự trong phòng hội họa.
Tae-hyuk thể hiện sự bực bội trên khuôn mặt trong khi loại bỏ màu cho cây bút lông.
“Ah, cứ như thế là có viên sỏi trong giày vậy.”
Dù cậu có thể lờ nó, cậu vẫn thấy khó chịu và liên tục nhức nhối.
Cậu nhớ lại những lời của một người chạy marathon gục ngã ngay trước khi chạm đến vạch đích.
‘Phần khó nhất của cuộc đua không phải là những người đuổi theo ta ở đằng sau, mà là hạt cát nhỏ trong đôi giày của mình.’
Đó là tình trạng của Tae-hyuk hiện tại. Cậu có 4 kĩ năng tội phạm, dù thế cậu không có kĩ năng để phát hiện người khác.
“Là thằng đéo nào thế?”
Cậu không thể chịu được nữa và cuối cùng hét lên.
Cánh cửa của phòng hội họa mở ra như một lời đáp lại.
“Ai ở đó thế?”
Một cô gái trung học với mái tóc ngắn làm lộ đôi tai của cô tiến vào.
Tae-hyuk bị lấp đầy bởi sự xấu hổ. Cậu đang bất hợp pháp chiếm lĩnh phòng hội họa. Cậu thấy hối lỗi.
“Ahaha….Xin chào. Tôi chỉ đang vẽ thôi.”
Cô gái bước vào và kiểm tra cậu.
“Có phải cậu ở trong câu lạc bộ hội họa không? Tôi biết là phòng câu lạc bộ bị dẹp vì thiếu tài nguyên.”
“Tôi chỉ là một học sinh có hứng thú với vẽ thôi.”
Tae-hyuk có mỉm cười vô tội nhất có thể. Đây là một xưởng làm việc mà cậu chỉ vừa mới tìm thấy, vậy nên cậu không muốn bị đuổi khỏi đây.
“Tôi hiểu rồi. Tôi thực ra nghỉ học rồi, nhưng tôi cũng trong câu lạc bộ hội họa. Có phải cậu là năm nhất không?”
“Tôi thuộc năm hai.”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu…”
Tae-hyuk đưa cái lí do mà cậu đã chuẩn bị trước.
“Ah, tôi chỉ vừa mới chuyển trường tuần này thôi.”
“Một học sinh chuyển trường! Tôi là Lee Hana. Nếu cậu có hứng thú với việc vào câu lạc bộ hội họa, thì tôi sẽ cho cậu biết tên của giáo viên cố vấn.”
“Haha…Tôi sẽ nghĩ về việc đó. Oh phải rồi, tên tôi là Lee Cheol-su.”
Tae-hyuk đưa cho cô ấy một cái tên giả.
Cậu gặp một ai đó sau vài ngày kể từ khi bắt đầu làm việc ở đây.
Cậu không muốn cho người khác biết cậu không phải là học sinh của trường này.
Lee Hana tiến tới chỗ Tae-hyuk, rồi cô mỉm cười nhẹ nhàng và nói.
“Tôi có thể xem cậu đang làm gì được không?”
“Được thôi. Đây này.”
Lee Hana nhìn vào bức tranh mà Tae-hyuk sao chép. Khuôn mặt của cô ấy lấp đầy với sự bất ngờ.
“Wah! Wah….Cậu thực sự vẽ thứ này ư?”
“Tôi đang tập vẽ bằng cách sao chép tác phẩm thôi.”
“Nó thực sự rất tuyệt! Cậu từng tới trường hội họa rồi à? Tôi sẽ tới chỗ giáo viên cố vấn ngay lập tức. Chúng ta cần một tài năng như thế trong câu lạc bộ hội họa!”
Lee Hana nói trong vui sướng.
Tae-hyuk im lặng trong phút chốc. Cậu chỉ vừa mới sao chép bản gốc với một kĩ năng, vậy nên thật lạ khi nghe được những lời khen như vậy.
“Đ-Điều này không tuyệt đến thế đâu. Tôi chỉ sao chép nét cọ của nó thôi.”
“Đừng ngại thế! Well, nếu tôi nhìn gần hơn, thì tôi có thể thấy rằng rõ ràng có vài chi tiết thiếu sót.”
Lee Hana nhìn gần vào bức tranh của Tae-hyuk lần nữa.
“Nó không đủ à?”
“Bức này được vẽ với một kĩ thuật đơn giản, vậy nên cậu không bao giờ có thể hoàn toàn sao chép được nguyên bản. Chẳng phải đây là vẽ lại sao? Cậu có hiểu được sự khác nhau giữa bức tranh này với một thứ vẽ lại không?”
Tae-hyuk lắc đầu. Cậu chỉ là một học sinh trung học có thể sử dụng những kĩ năng tội phạm, và không có chút kiến thức nào về hội họa.
Lee Hana mỉm cười như thể rằng cô vừa khám phá ra một tài năng mới.
“Trong khi bức tranh của cậu không có hồn, thì cậu lại có kĩ thuật khá tốt. Cậu đơn giản là sao chép bức tranh cậu thấy nên cậu cậu không thể làm rung động trái tim của người vẽ nên nó.”
“Hồn ư?”
“Phải. Cậu có biết trái tim của người vẽ khi vẽ nên bức tranh này thế nào không?”
Lee Han chỉ vào bức tranh gốc mà Tae-hyuk đang sao chép.
Đó là một bức tranh phong cảnh miêu tả một khu rừng, nơi mà cơn mưa đã dừng, và tia sáng từ mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây.
Tae-hyuk đáp lại thật lòng.
“Một khung cảnh tuyệt đẹp. Cứ như nó là một khu rừng sống vậy.”
“Chẳng phải thế sao? Cơn mưa đã dừng, và khu rừng tràn đầy sức sống. Đó là một nơi mà tôi rất thích. Khi tôi chết, tôi sẽ muốn an nghỉ ở nơi như thế này. Mọi thứ cảm thấy thật sống động khi tôi vẽ nó. Thật tuyệt khi được sống.”
Đột nhiên, Tae-hyuk khám phá ra một sự thật kì lạ từ những lời của Lee Hana.
“Uh, thế sunbae đã vẽ nó à?”
“Omo, cậu vừa mới nhận ra à? Đây là thứ mà tôi đã vẽ vào năm đầu.”
“Tôi chỉ dùng nó làm mẫu vì nghĩ rằng đó là bức tranh đẹp nhất ở đây. Tôi không biết nó là của Sunbae.”
“Ahaha. Dù sao, cầm cây bút lông lên đi. Tôi sẽ chỉ cho cậu nét cọ.”
Kể từ đó, bài dạy vẽ của Lee Hana bắt đầu.
Tae-hyuk tập trung vào những lời của cô, lờ đi thông báo từ Quỷ Gương Tiết Lộ.
Cậu có thể đoán được nội dung của nó.
Trong khi kĩ năng của cậu đủ để sao chép tác phẩm nghệ thuật, cậu học được tầm quan trọng của việc đọc trái tim bức tranh.
“Ah, đã tới giờ rồi…Tôi sẽ phải kết thúc ở đây. Nghĩ về nhữn điều mà cậu đã học hôm nay, và cậu sẽ biết được lí do mà bức tranh được vẽ.”
Lee Hana nhẹ nhàng nháy mắt.
Tae-hyuk dùng khoảng khắc đó để nhanh chóng liếc vào Quỷ Gương Tiết Lộ, nới mà vô số thông báo xuất hiện.
[Hiểu biết của bạn về nghệ thuật đã sâu hơn.]
[Độ thông thạo của kĩ năng Forgery tăng lên rất nhiều!]
[Có thể làm giả nhiều tác phẩm hơn.]
Sau khi kiểm tra kĩ năng, độ thông thạo của cậu đã lên 20 điểm. Cậu không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này được.
Tae-hyuk hỏi với một khuôn mặt giống cún con.
“Cảm ơn Hana sunbae. Tôi có thể gặp lại cô lần tới không?”
“Ahaha! Tôi là một người bận rộn. Tốt thôi, nó làm tôi thấy tốt.”
Hana cười như thế là cô tận hưởng điều đó.
Tae-hyuk giật mình.
Đột nhiên, cậu cảm thấy khuôn mặt của Lee Hana rất quen.
‘Đợi đã. Chắc chắn rằng không phải Lee Hana đó chứ?’
Cô ấy làm cậu nhớ tới ai đó. Cô ta là một họa sĩ nữ thiên tài đã trở nên rất nổi tiếng đến mức có một buổi triển lãm của riêng mình ở Paris trong đầu độ tuổi 20.
‘Rõ ràng là cùng tên. Cô ấy chủ yếu là vẽ tranh phong cảnh. Eh….? Đừng bảo là?’
Cô ấy nổi tiếng vì bầu không khí như mơ trong tranh của mình.
‘Khoan đã. Thế thì mình đang sao chép một bức tranh của một người như thế á?’
Đột nhiệm cậu cảm thấy kì lạ, vì cậu không bao giờ tưởng tượng được rằng một người nổi tiếng có thể gần đến thế.
‘Mình đã nghe rằng cô ấy tới thẳng châu Âu sau khi tốt nghiệp trung học. Mình đoán rằng đó là lí do tại sao có ấy thoải mái đến kì lạ vào năm 3 trung học.’
Tae-hyuk nhìn vào Lee Hana, và đột nhiên cảm thấy thứ gì đó giống như một vòng hào quanh xung quanh cô.
Lee Hana vẫy tay trong khi quay đầu để rời đi.
“Wahahat ~ ah, phải rồi. Có vài lời đồn rằng về một tên stalker đang lang thang trong trường. Cậu có thấy ai đáng nghi gần đây không?”
“Stalker?”
“Phải. Họ nói rằng hắn là một tên biến thái.”
“Tôi chưa thấy ai đáng nghi cả.”
Tae-hyuk đáp lại với một khuôn mặt như thế rằng cậu không biết gì cả.
Thực tế, cậu là người đáng nghi nhất trong trường.
“Nếu cậu tìm thấy điều gì đó thì hãy nói với tôi. Nếu biến cố trở nên lớn hơn và cảnh sát tới, thì nơi này có lẽ sẽ bị đóng cửa.”
“Điều đó sẽ khó khăn đây.”
“Phải chứ? Tôi cũng nghĩ thế! Hahat!”
Lee Hana cười và rời đi.
**
Sau khi Tae-hyuk đảm bảo rằng cô ấy đã rời đi hẳn, nụ cười của cậu biến mất.
“Stalker hay là một tên biến thái.”
Lee Hana nói một cách bình tĩnh nhưng cậu thấy được rằng cô đang lo lắng.
Dĩ nhiên, cậu chưa từng thấy một kẻ như thế. Nhưng cậu đã có vài ý tưởng.
“Thế thì, những con mắt đang nhìn vào mình…”
Bí ẩn đã được sáng tỏ.
Tae-hyuk tìm kiếm xung quanh phòng nghệ thuật, và tìm thấy vài camera giấu kín được đặt ở mọi nơi.
“Ohuhuhu. Mình bắt được tên khốn đó rồi!”
Đây là thứ còn thiếu.
Cậu đã khám phá ra dấu viết của tội ác, và nhận được thông báo về một kĩ năng mới.
[Kĩ năng tội phạm: X-ray Vision đã được học.]
-Bạn có thể nhìn xuyên qua vật thể (không áp dụng với sinh vật sống).
-Chưa đạt đủ điều kiện để học nó hoàn toàn.
-Một kĩ năng khác đã có trong thanh kĩ năng tạm thời.
Nếu cậu muốn có kĩ năng mới thì kĩ năng đang học sẽ biến mất.
Tae-hyuk suýt hét lên vào lúc đó.
X-ray Vision! Đó là giấc mơ của một người đàn ông.
“Điên rồ, tim mình!”
Cậu khóc thét.
Cậu không thể nhìn xuyên qua sinh vật sống với X-ray Vision.
Tuy nhiên, thế thì còn tốt hơn. Cậu hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua quần áo mà người ta đang mặc.
“Ohu, ohuhuhuhu, ohahahaha!”
Thứ này quá hoàn hảo đến nỗi Tae-hyuk thấy như thể cậu đang khóc.
Rồi cậu nhớ lại dòng thông báo cuối trên Quỷ Gương Tiết Lộ.
“Đợi 1 chút. Có thứ gì đó kì lạ.”
Cậu đang rất phấn khởi với kĩ năng X-ray Vision đến mức rằng không đọc hết phần còn lại của thông báo. Tae-hyuk cảm thấy lo lắng và xác nhận nó với Quỷ Gương Tiết Lộ. Khuôn mặt của cậu như thể vừa có con chó nào ỉa lên vậy.
“….Mình phải từ bỏ Forgery để học X-ray Vision?”
Nó chẳng khác nào giữa việc chọn jajangmyeon(mỳ tương đen) với jjampong(mỳ cay hải sản). Nó quả là một lựa chọn định cmn mệnh.
Tae-hyuk cắn môi. X-ray Vision là một kĩ nằng là cậu không thể bỏ được. Nhưng Forgery…
“Ugh, chết tiệt! Thứ gì thế này?”
Tay của Tae-hyuk liệng qua chỗ X-ray Vision, thứ mà cậu luôn khao khát.
Rồi cậu đâm vào đùi mình bằng đầu của một cây bút lông. Cậu cảm thấy rằng tâm trí của cậu đã quay trở lại bởi vì cú sốc.
“Tạm biệt, cuộc sống màu hồng của tôi….”
Cậu không thể bỏ Forgery, thứ đã quá 50 điểm thành thạo.
Cuối cùng, Tae-hyuk đành bỏ kĩ năng X-ray Vision với nước mắt dàn dụa. Tae-hyuk ngồi trên ghế 1 lúc với cảm giác trống rỗng.
Rồi cậu lẩm bẩm.
“Kể cả khi mình không có được nó….Mình sẽ bắt tên biến thái kì lạ.”
Có những lời đồn về tên biến thái.
Có lẽ hắn ta không tận hưởng nó một mình, mà là lan truyền nó lên internet.
Nếu sự cố ngày càng lớn hơn, thì cảnh sát sẽ nhập cuộc, điều đó nghĩa là gần như 100% nơi này sẽ bị đóng cửa. Họ sẽ lùng mọi thứ để tìm kiếm bằng chứng.
Tae-hyuk mới chỉ tìm ra nơi làm việc này. Bên cạnh đó, cậu có thể nâng độ thông thạo với tốc độ cao nhờ vào Lee Hana. Cậu không thể bỏ nơi này được.
Một điều nữa, cậu sẽ không bao giờ làm điều gì đó hoàn toàn ích kỉ.
Tae-hyuk dọn mớ bút lông và bút màu của mình rồi đứng dậy. Cậu thiết lập một cái bẫy để bắt kẻ thù.
(Trans: Như thánh is real ??) (Trans: *Ho ho* Các thím biết trans đang nghĩ gì rùi đó :D) (Trans: Như thể đang chọn giữa tag nghiêm túc với tag comedy ấy :v.) (Trans: Just do it! Just fucking do it!!) (Trans: Tôi hiểu chú mà *pat pat*)