Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1 - Độc giả Toàn tri - 057 - Tập 12: Góc nhìn thứ nhất của nhân vật chính (4).

Dịch: Luna - Biên tập: Bút Lông

[Chuyện gì xảy ra vậy? Loạn một nùi lên rồi đây này. Rốt cuộc thì ngươi có kỹ năng gì vậy? Sao ta xin phép Cục quản lý để truy cập thông tin của ngươi rồi mà vẫn không được?]

Tôi cũng tò mò chứ bộ. Tôi cũng muốn xem cửa sổ thuộc tính của mình lắm rồi đây này.

"Vậy giờ sao? Ta có bị phạt không?"

[Ngươi nghe từ đâu ra đấy? Ngươi có biết ta bênh vực ngươi vất vả đến mức nào không? Ôi các sếp ơi, tin em đi. Kim Dokja không có hack đâu, cậu ta cũng chẳng có gì kỳ lạ hết! Tất cả đều là nhờ sự chăm chỉ nỗ lực thôi, thật đấy!]

Bihyung nói với vẻ cực kì thành khẩn.

[May mà ta thuyết phục được họ châm chước cho đấy. Ta đã phân tích tất cả các kịch bản mà ngươi thông qua từ đầu đến giờ, và thấy được rằng số lượng kỹ năng mà ngươi có chẳng đáng là bao, đã vậy cấp bậc kỹ năng còn thấp nữa. Theo như dữ liệu thể hiện ra thì trình độ như vậy chưa đủ để phá vỡ tính cân bằng của các kịch bản.]

Tôi cũng đoán vậy. Tôi cố tình không nâng cấp các kỹ năng bị động là có lý do cả. Càng dùng nhiều kỹ năng ngon thì càng dễ lọt vào "tầm ngắm" của Cục.

[Với cả, ngoài ngươi ra trong nước còn có nhiều cha nội khác láo nháo chẳng kém... cho nên tầm này Cục cũng khá bận.]

"Tóm lại là ngươi đã dàn xếp xong xuôi rồi chứ gì?"

[Thực ra thì cũng có mấy trường hợp cố tình gây sự, nhưng phía trên bảo các Đại Dokkaebi chỉ đạo là cứ mặc kệ chúng.]

Nghe vậy tôi cũng lấy làm lạ. Từ bao giờ mà các Đại Dokkaebi can thiệp vào loại chuyện thế này?

[Ầy... Thôi ngươi cứ nghe theo Dokkaebi trung cấp phụ trách kịch bản nhé. Đáng ra ta không nên ở đây đâu, gần đây ta cũng bắt đầu bị soi rồi. Ngươi phải cẩn thận đấy, tay Dokkaebi phụ trách kịch bản này cực kì có thành kiến với ngươi.]

"Thành kiến gì?"

[Ngươi không biết à? Mấy cuộc thẩm tra độ hợp lý chả khác gì điều tra thuế cả dâu. Tóm lại, thời gian tới ngươi đành chịu khó chút vậy.]

Dứt lời Bihyung liền biến mất. Đúng lúc ấy, một tia sáng lóe lên trên không trung và một tên Dokkaebi trung cấp mặc lễ phục xuất hiện. Nó nhìn quanh một hồi rồi nói với giọng lạnh lùng.

[... Chân thành xin lỗi quý vị. Do xảy ra chút trục trặc nên phần thưởng thông qua kịch bản đến trễ, bây giờ ta sẽ phát thưởng cho quý vị.]

[Bạn đã kiếm được 3,000 xu tiền thưởng thông qua kịch bản ẩn.]

[Bạn đã kiếm được 15.000 xu tiền thưởng tiêu diệt Hỏa Long cấp 5.]

[Bạn đã đạt được "Hộ phù của tộc Imyuntar" vì là người đầu tiên thành công ngăn chặn tiểu tai ương.]

[Bạn sẽ nhận được sự ưu ái của tộc Imyuntar trong tương lai.]

May mà vẫn được thưởng như thường. Hơn nữa, bây giờ tôi đã có Hộ phù của tộc Imyuntar, có thứ này thì kịch bản chính thứ năm sắp tới sẽ không đến mức quá gian nan.

Các thành viên khác không kiếm được khá như tôi, nhưng nhìn họ có vẻ rất hào hứng khi nhận được phần thưởng vượt kịch bản của mình.

Nói đi cũng phải nói lại, lũ Dokkaebi này keo kiệt thật sự. Tôi hạ được một con quái cấp tiểu tai ương mà chỉ được thưởng có tí tẹo như vậy.

Lúc này, tên Dokkaebi trung cấp lên tiếng.

[Nhưng, cũng nhờ phước của các ngươi mà kịch bản này gặp phải chút vấn đề rồi.]

Giọng nó đầy mỉa mai, khiến tôi có cảm giác chẳng lành.

[Sau khi thảo luận, Cục quản lý kết luận rằng bình quân trình độ kỹ năng của các hóa thân trong khu vực không tương xứng với độ khó của kịch bản. Do đó, ta xin thông báo với các ngươi rằng, ta đã điều chỉnh độ khó các kịch bản trong khu vực này theo cách mà ta thấy phù hợp.]

... Cái gì? Nó tự ý điều chỉnh độ khó kịch bản?

[Giới hạn thời gian dành cho kịch bản chính #4 đã bị rút ngắn đáng kể.]

Tên dokkaebi nhìn tôi, nhếch mép cười nhạo báng.

... Không thể nào, tên khốn này?

[Kịch bản chính #4 sẽ kết thúc sau 48 giờ nữa.]

[Tất cả những đại diện và thành viên các đội không thành công đánh chiếm mục tiêu trong vòng 48 giờ tới sẽ tử vong.]

Thì ra là vậy... Thì ra đây mới là mục đích của nó.

Jung Minseob đang hí hửng nhặt đạo cụ chợt sững người lại, ngơ ngác nhìn tôi. Có lẽ các thành viên khác cũng nghe được cả rồi.

"Hiện giờ Ga Changsin là do ai thủ?"

"B-Bạo Quân Vương."

Bạo Quân Vương, một trong Seoul Thất Vương...

Tôi thở dài, "Thôi về Chungmuro trước đã."

Nhắc mới nhớ, không biết tên Yoo Junghyuk kia sao rồi. Phải nhanh chóng xử lý xong cái kịch bản chính thứ tư này đi mới được.

***

Ga Anguk cách ga Chungmuro xa hơn tôi nghĩ. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện câu được câu chăng. Jung Heewon và Lee Hyunsung đi trước, tôi cùng với Lee Sungkook và Jung Minseob theo phía sau.

Xác con hỏa long quá khổng lồ không thể đem theo được, nên tôi đành cất tạm một nửa ở sàn đấu giá trong túi Dokkaebi. Nửa còn lại tôi cũng vứt trong sàn đấu giá rồi cố tình hét giá trên trời. Tôi làm vậy là vì không định bán xác con rồng, đây chỉ là kế để tôi "xài tạm" sàn đấu giá làm kho chứa đồ thôi. Bihyung thấy vậy cứ làu bàu cằn nhằn mãi, tôi cũng mặc kệ nó. Lúc này, Jung Minseob hỏi.

"Ừm, ngài đại diện tôi hỏi chút."

Tôi thấy bị gọi là "ngài đại diện" nó cứ kì cục thế nào ấy, cứ như tôi là chủ tịch tập đoàn gì đó không bằng.

"Tên ngài là Kim Dokja ạ?"

"Ừa."

"Ồ, tên của ngài thật..."

"Chắc là nghe lạ lắm nhỉ?"

"...Dạ. Nói thật thì, ngài còn giống Ngôn sứ hơn chúng tôi."

Giọng hắn nghe có vẻ hơi sợ sệt.

"Ôi... Biết vậy tôi đã chẳng bỏ ngang..."

Quá muộn rồi anh bạn. Lúc này, tôi bỗng thấy hiếu kì. Thực ra chuyện này tôi muốn hỏi lâu rồi mà cứ quên khuấy mất.

"Anh Jung Minseob, tôi hỏi anh chút."

"Vâng?"

"Làm sao mà Ngôn sứ các anh tập hợp được nhanh chóng như vậy?"

Tôi vẫn luôn cảm thấy điểm này bất thường. Tính từ lúc kịch bản thứ nhất xuất hiện tới giờ còn chưa đến một tháng, mà đám người này đã kịp lập nhóm chat và hoạt động có tổ chức như vậy rồi.

Không chỉ vậy, mấy tên Tông đồ còn đáng gờm hơn. Thông qua "Góc nhìn thứ nhất của nhân vật chính" thì có thể thấy rằng, bọn chúng không những đã chiếm đóng được khá nhiều sân ga trong quận Gangseo, mà còn sở hữu nhiều vũ khí chỉ xuất hiện trong kịch bản ẩn.

Tôi nghĩ nát cả óc cũng không thể giải thích được sự lớn mạnh bất thường của những tổ chức này.

"Có người đến tìm chúng tôi."

"Tìm các anh?"

"Đúng vậy. Ngay sau khi kịch bản chính đầu tiên kết thúc, người đó đến tận sân ga chỗ tôi để tìm tôi mà."

Thú vị thật. Sao lại có chuyện như vậy được nhỉ? Lúc ấy giữa các ga vẫn còn kết giới ngăn cách mới đúng chứ?

"Người đó tự giới thiệu mình là một "Tông đồ" đã được Sách Khải huyền vĩ đại khai sáng. Gã muốn chiêu mộ một nhóm "ngôn sứ" đi theo mình. Lạ là lạ ở chỗ, điều này đồng thời xảy ra ở rất nhiều nhà ga khác nhau. Nhưng tôi vẫn không dám tin rằng đó là chuyện một người có thể làm được..."

"Tóm lại là, gã "Tông đồ" đó là lý do khiến các anh tập hợp lại với nhau, cũng là gã ta kéo các anh vào nhóm chat?"

"Đúng vậy, chúng tôi gọi người đó là Đệ nhất Tông đồ."

"Có phải gã chính là Ngôn sứ chi Vương? Cái gã cực ghét bị gọi là "kẻ bỏ ngang" ấy?"

"Ủa... Ngài biết rồi hả. Đúng đúng, người đó thích được gọi bằng danh xưng khác."

Lại còn danh xưng nào khác nữa cơ?

"Gã tuyên bố mình là "Độc giả chân chính.""

... Đếch gì cơ?

"Tụi tôi cũng từng đồn đoán sao gã lại tự xưng như vậy, nhưng chẳng đi đến đâu cả. Tôi nghĩ là gã có lưu một bản text ở đâu đó, do gã thề thốt là đã đọc hoàn chỉnh Sách Khải Huyền rồi..."

Càng nghe càng thấy thân phận của kẻ này đáng ngờ. Nếu xét cái cách mà gã lợi dụng những thông tin trong truyện thì gã chẳng hề giống một "độc giả" chút nào cả...

Trong lúc tôi đang bận nghĩ ngợi thì chúng tôi đã đến ga Chungmuro rồi. Tính thời gian thì chúng tôi rời khỏi Chungmuro chưa lâu, nhưng vừa cảm nhận không khí nơi này, không hiểu sao tôi lại có cảm giác như kẻ xa nhà lâu ngày vừa trở về vậy.

Các thành viên còn lại đang định bước vào ga thì bị tôi cản lại.

"Chờ đã."

Bây giờ tôi mới nhớ ra mình vẫn đang trần như nhộng. Sao không ai buồn nhắc tôi hết vậy?

Tôi bảo Lee Sungkook. "Cởi quần ra đi anh Lee Sungkook."

Bỏ lại Lee Sungkook từ eo xuống còn độc cái quần xà lỏn, tôi dẫn đầu vào ga. Từ đằng xa tôi đã thấy Yoo Sangah mặt đầy phấn khởi ra đón chúng tôi trở về. Nhìn đôi mắt rớm nước của Yoo Sangah tôi lại thấy tội lỗi, chắc thời gian vừa qua cô ấy vất vả lắm.

Lee Gilyoung cũng chạy đến ôm chầm lấy chân tôi.

"Nhóc có ngoan ngoãn nghe lời không đó?"

Thằng nhóc gật đầu như giã tỏi, mặt mũi nhọ nhem.

Lee Jihye vì bị thương nặng nên vẫn đang hôn mê. Gong Pildu vừa thấy tôi đã hầm hừ ngoảnh mặt sang chỗ khác.

[Tinh tọa "Phòng vệ Đại sư" đang chỉ trích bạn vì về muộn.]

Thái độ của ông ta như vậy cũng dễ hiểu, dù sao thì hóa thân của ổng cũng vừa xém chết.

"Cô Yoo Sangah!"

Lee Hyunsung và Jung Heewon không hay biết gì về chuyện xảy ra ở Chungmuro, hai người thấy tình trạng hiện giờ thì vô cùng hoảng hốt, vội vàng chạy về phía nhóm người thủ nhà ga. Người bị thương máu me đầm đìa nằm la liệt khắp sân ga, bản thân Yoo Sangah trên vai cũng có vết thương đã băng bó. Ngay cả các đường ray cũng nhuốm máu. Những vết tích này đều cho thấy ở đây đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt.

Jung Minseob lắp bắp, "L-Là các Tông đồ?"

Thủ cấp của Đệ Nhị, Đệ Tam, Đệ Tứ và Đệ Thất Tông đồ được xếp ngay ngắn cạnh nhau trên đường ray. Trông vẻ mặt còn đọng lại trên những chiếc đầu này thì có vẻ đến tận lúc tắt thở chúng cũng chưa nhận ra mình đã chết. Nhìn đến đó là hiểu ngay đây là tác phẩm của ai.

Tôi hỏi Lee Gilyoung, "Nhóc có biết anh Yoo Junghyuk đâu không?"

Vừa dứt lời, tôi đã cảm giác được sự xuất hiện của ai đó từ phía bên kia đường hầm Hoehyeon khiến bầu không khí chung quanh bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Dù cách nhau rất xa nhưng tôi vẫn lập tức nhận ra hắn. Người này chính là tên nhân vật chính tự tin, ngạo mạn, "trên trời dưới đất mình ta là nhất" của chúng ta đây mà.

"Yoo Junghyuk?"

Cái tên này nhìn thấy tôi mà mặt mũi vẫn cứ lạnh te như không. Tôi cứ nghĩ là sau chuyện xảy ra trong rạp phim, lúc gặp tôi ít nhất hắn cũng sẽ hỏi gì đó chứ... Vậy mà hắn lại cho tôi xem cái gì đây?

Trong tay hắn là thủ cấp của ai đó vừa bị cắt lìa; thấy vậy, có người rít lên chói tai. Yoo Junghyuk ném cái đầu về phía tôi. Cái đầu lăn lông lốc trên đất như một món đồ chơi, bọc lấy nó là một chiếc áo choàng bên trên có một số "1" rất rõ ràng.

Đây là thủ cấp của Đệ nhất Tông đồ.

Yoo Junghyuk thật sự quá giỏi. Hắn truy sát Đệ nhất Tông đồ và đã thành công. Tôi vừa thấy nhẹ nhõm lại vừa thấy bất an. Tôi vẫn còn vài vấn đề muốn tra hỏi gã, nhưng nếu Đệ nhất Tông đồ đã chết vậy thì...

Đúng lúc ấy, một chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra.

"Là ngươi! Là ngươi phá hỏng kế hoạch của ta, đúng không?"

Cái đầu trơ trọi bất chợt lên tiếng hỏi tôi.

"Áaaaaaaaa!!!!!!!!! Cái quái gì!" Jung Minseob rú lên, ngã ngửa.

Cái đầu nở một nụ cười khủng khiếp rợn tóc gáy, mắt nhìn tôi.

Thật không thể tin nổi.

Kỹ năng có thể giúp một người sống sót ngay cả khi bị chặt đầu thuộc loại cực kì hiếm, ngay cả trong nguyên tác Bí kíp Sinh tồn cũng vậy. Nếu gã có kỹ năng tương tự như "Bất tử chi Thân" thì việc còn sống cũng không phải là bất khả thi, nhưng kỹ năng đó cũng chẳng "bá đạo" đến mức cho phép người sử dụng đã "đầu một nơi thân một ngả" rồi mà vẫn có thể bình thản chuyện trò như không có gì xảy ra như vậy.

Hơn nữa, vết thương nơi cổ còn chẳng nhỏ lấy một giọt máu...

Chờ đã. Có lẽ nào?

Tôi nhớ lại những gì Lee Sungkook và Jung Minseob đã nói.

Một kẻ tự nhận là biết trước tương lai, xưng là "độc giả chân chính". Ngay sau khi kịch bản chính đầu tiên kết thúc, gã đồng thời xuất hiện ở vô số địa điểm trên khắp địa bàn Seoul để kết nạp những độc giả đã bỏ ngang Bí kíp Sinh tồn vào tổ chức của mình. Không chỉ vậy, gã còn có khả năng vượt qua kết giới ngăn cách các khu vực, bị chặt đầu mà không chết, cũng không chảy máu...

"Kỹ năng Avatar..."

Tôi có thể đảm bảo, tên "Đệ nhất Tông đồ" trước mặt tôi chỉ là hàng dỏm.

Cái đầu vẫn cứ tiếp tục nói.

"Wow, ta cũng phục ngươi thật đấy. Không chỉ mạo danh Yoo Junghyuk, còn tiện thể bứng cả ổ Tông đồ, cướp luôn con hỏa long... Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Hừm. Hóa ra gã cũng không biết thân phận thật sự của tôi sao?

"Ngươi là thứ gì?"

Theo như tôi biết, số nhân vật sở hữu kỹ năng Avatar trong Bí kíp Sinh tồn là cực kì nhỏ. Bởi lẽ, chỉ có những người làm việc trong những ngành nghề nhất định mới đạt được loại thuộc tính này. Đó là những người làm công tác sáng tạo, thường chịu nhiều áp lực nên dễ mắc chứng rối loạn đa nhân cách, hoặc có các biểu hiện tâm lý phân ly khác.

Tôi cúi xuống nhìn gã, hỏi: "Ngươi... Ngươi là nhà văn?"