Dịch: Cúc Áo | Biên tập: Luna, Bút Lông
Ngay khi người xếp hạng thứ ba và thứ hai được thông báo trên toàn phạm vi Seoul, các hóa thân rơi vào hoảng loạn tột độ.
“Chết tiệt! Chuyện gì thế này?”
“Ai mới là người mạnh nhất? Chúng ta phải làm gì đây?”
Mọi người đều cho rằng kẻ mạnh nhất hẳn phải là Yoo Junghyuk hoặc Nirvana, và cả hai người đều sẽ chết ở đây.
Nhưng thế cục đã thay đổi.
Một số hóa thân vốn dĩ còn đang nung nấu ý tưởng chờ danh tính của người mạnh nhất được tiết lộ thì sẽ hợp sức với nhau, dốc toàn lực thủ tiêu người đó để thông qua kịch bản. Nhưng hiện tại, những kẻ này cũng bị thông tin quá đỗi bất ngờ kia khiến cho hốt hoảng không kịp trở tay.
Mà họa vô đơn chí là, một con quái thú cấp 5 đột ngột xé tan hàng phòng ngự và lọt vào bên trong. Những hóa thân còn đang ngơ ngác ngỡ ngàng lập tức toi mạng dưới hàm răng quái thú.
“Áaaaaaa!”
Tình hình ngày một tồi tệ hơn. Số lượng quái thú cấp 5 lớn hơn nhiều so với dự đoán, trong khi các hóa thân thì chẳng hề đoàn kết được như mong đợi.
[* Số lượng hóa thân hiện tại: 89,041.]
Trong lúc ấy, lại có thêm mấy nghìn hóa thân tử vong.
Lee Hyunsung sử dụng kỹ năng “Phá Thái Sơn” bổ nát đầu con quái thú nọ, kịp thời lấp lỗ hổng phòng ngự.
“Chú quân nhân ơi! Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” Lee Jihye và Jung Heewon chạy đến chỗ anh ấy.
Hai người họ cũng đang đảm nhận việc phòng thủ và chiến đấu chống lại lũ quái thú.
“Nếu Nirvana không phải người mạnh nhất, chẳng lẽ chú Dokja đã nhầm rồi sao? Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Kế hoạch ban đầu của họ chỉ thành công với điều kiện Nirvana đúng là hóa thân mạnh nhất. Nhưng hiện giờ dù họ có giết được Nirvana thì kịch bản này cũng không thể kết thúc. Lee Hyunsung ngẩn người nhìn về phía mái vòm.
“Tôi nghĩ là…”
Nghĩ đến khả năng đó, chỉ thoáng chốc Lee Hyungsung đã mặt cắt không còn giọt máu.
***
“Aaaaaaaaaaaaaa!”
Nirvana rú lên khi bị đánh bay ra xa.
“Ngươi sẽ cho ta biết thế nào là “cái chết” ư? Đúng là tức cười!”
Dù có bị đánh tàn tạ, Nirvana vẫn cứng đầu ngoan cố.
“Ta sẽ không chết. Cho dù ngươi làm gì đi nữa, cái chết chân chính cũng sẽ không đến với ta! Nếu ta có thể chết dễ dàng như vậy thì cớ gì ta phải khốn khổ chịu đựng thế này!”
Nirvana đã sống lâu như vậy rồi mà vẫn còn khả năng cảm nhận được những cảm xúc phong phú mãnh liệt như thế này, thật là khiến tôi kinh ngạc. Có lẽ đây chính là mục đích của y khi thuyết giáo về sự cứu rỗi.
Tôi nắm lấy cổ áo y và nói, “Thực ra ngươi rất muốn chết, đúng chứ?”
“…!”
“Do ngươi không thể chết nên ngươi mới tìm kiếm sự an ủi từ cái chết của người khác.”
Bởi vì mỗi người chỉ chết một lần duy nhất, nên cái chết mới khiến cho con người càng quý trọng cuộc sống hơn.
“Đó là lý do vì sao ngươi thuyết giáo về sự cứu rỗi. Chứng kiến cuộc sống “chỉ có một lần duy nhất” ấy của họ, khiến ngươi muốn dung nhập vào sinh mệnh của họ. Ngươi khao khát được hòa làm một và chia sẻ cảm xúc với con người.”
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật ‘Nirvana Mobius’ đã tăng lên.]
Tôi hiểu Nirvana. Tôi không chỉ hiểu y vì y là một nhân vật trong tiểu thuyết mà còn vì y cũng như tôi. Chúng tôi đều khao khát những thứ ngoài tầm với.
“Đừng nói vớ vẩn.”
Không ngờ giọng nói của Nirvana lại rất bình thản. Y chỉ như vậy khi đã cực kỳ phẫn nộ thôi.
“Con người cũng vậy thôi, chúng chẳng biết gì về cái chết cả. Chết đi là chẳng còn gì. Con người có thể chết nhưng chúng không thể cảm nhận cái chết chân chính. Đó là thứ độc nhất, không thuộc về bất cứ ai!”
“Ít nhất thì bọn ta có thể cảm nhận được nỗi sợ trước cái chết. Và chính điều đó, là thứ tạo nên cuộc sống của một con người. Đó là sự khác biệt lớn nhất giữa ngươi và một con người bình thường.”
“Ngươi…!”
Nắm đấm của Nirvana lao vút về phía tôi, bị tôi bắt lấy dễ dàng.
“Đó là lý do vì sao ngươi muốn trở thành một thể với Yoo Junghyuk?”
“…?”
“Ngươi nghĩ rằng có thể xóa bỏ sự tồn tại của bản thân bằng cách trở thành một với Yoo Junghyuk. Đúng chứ?”
Vẻ mặt Nirvana đanh lại.
“”Hoàn sinh” là tinh ấn thuộc về một vị tinh tọa có cấp bậc đứng đầu Tinh Hà. Muốn hủy diệt tinh ấn này, bắt buộc phải dựa vào quyền năng của một tinh tọa có cấp bậc cao hơn.]
Nirvana nghiến răng nhìn chòng chọc vào tôi. “… Ngươi đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của ta.”
“Câu đấy ta nghe nhiều rồi.”
“Thế thì hãy giết ta đi. Ta không sợ cái chết như ngươi nói.” Đôi mắt Nirvana rực cháy khao khát báo thù, “Nhưng, hãy nhớ lấy. Ta sẽ còn trở lại, ta sẽ quay trở lại vô số lần rồi giết chết ngươi bằng cách đau đớn nhất, như ta đã làm với mẹ ngươi vậy.”
Tôi ngạc nhiên, “… Ngươi đã gặp mẹ ta sao?”
“Bà ta là một người mẹ tốt đấy.”
[Kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đang chấn động.]
“Ta đã tận hưởng từng phút quá trình thuần phục bà ta. Ngươi biết đấy, ta rất thích hủy hoại tâm trí của những sinh linh cao thượng như vậy.”
[Kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đang chấn động.]
“Ta vẫn còn nhớ cái cảnh bà ta chật vật van xin tha mạng.”
Đây là chiêu khích tướng, nhưng dù tôi đã nhận ra điều đó, dù tôi biết bà ấy sẽ chẳng bao giờ làm như vậy, tôi vẫn rơi vào cái bẫy của y.
[Kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đang liên tục chấn động.]
“Hahaha! Tóm được ngươi rồi!”
Tầm nhìn của tôi mờ dần, rồi tối hẳn.
[Nhân vật ‘Nirvana Mobius’ đã sử dụng kỹ năng “Bách bát Phiền não” (Cấp 2)!]
Ý thức của tôi bị hút vào một nơi nào đó, chỉ trong nháy mắt tôi đã không còn đứng ở dưới mái vòm nữa, mà bị ném vào một thế giới khác. Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc trong bóng tối.
「Hãy chạy đi sư phụ!」
「Làm ơn, làm ơn, xin hãy cứu lấy thế giới này.」
「Anh có thể dễ dàng vứt bỏ thế giới này, nhưng tôi…!」
Vô số giọng nói cả thân thiết lẫn thù hận vang lên xung quanh. Tôi biết đây là đâu rồi. Đây là nơi chỉ xuất hiện khi Bức tường thứ tư gặp chấn động. Đây là thế giới nội tâm của Yoo Junghyuk, nơi đang bị muôn vàn nỗi âu lo quấy phá.
“Yoo Junghyuk! Cuối cùng ngươi cũng chịu đón nhận ta! Và giờ, ngươi sẽ hòa làm một với ta.”
Tôi mỉm cười nhìn Nirvana đang đứng trước mặt. Y đã chuẩn bị sẵn đòn phản công vào phút cuối, không hổ là một hoàn sinh giả.
Tôi nói, “Tiến vào nơi này là nước đi sai lầm của ngươi đấy.”
Một vòng tròn Mạn đà la xuất hiện dưới chân Nirvana. Ảnh hưởng của độ hợp lý bên trong thế giới nội tâm yếu hơn bên ngoài thế giới hiện thực. Ở đây, Nirvana có thể sử dụng sức mạnh từ những câu chuyện mà y tích lũy được.
Trong chớp mắt, Nirvana biến thành một gã khổng lồ. Áp lực đến từ linh hồn mang theo sức mạnh của vô số câu chuyện thật sự kinh khủng. Với một kẻ như y, việc tích cóp được ngần ấy câu chuyện cũng không có gì lạ.
Hàng trăm cánh tay mọc ra từ sau lưng y trông như một đôi cánh cực đại, trong khi ấy, chân của y được bao bọc bởi nửa lông chim, nửa vảy rắn. Miệng y dần biến thành mõm sói và trên đầu y nhô ra những chiếc sừng.
Xem ra y đang tập hợp lại tất cả những kiếp sống y từng trải qua.
[Ta là Nirvana Mobius.]
Đây là Nirvana ‘chân chính’.
[Ta là người dẫn lối chúng sinh bất hạnh đến chốn Niết bàn.]
Nirvana trông vô cùng tự tin, đánh chết y cũng không thể ngờ rằng tôi đã cố ý bị trúng chiêu “Bách bát Phiền não” của y. Tôi cười hỏi “Nirvana, ngươi có biết nguyên tắc của hoàn sinh là gì không?”
Không gian bắt đầu vặn vẹo. Tôi tiếp tục nói.
“Linh hồn của ngươi đã bị “Người thủ hộ Mạn đà la” khống chế. Vậy nên dù ngươi có chết, linh hồn cũng không bị đưa đến Địa phủ, mà sẽ trú ngụ trong một thân thể sơ sinh ở kiếp này, dựa theo quy ước lâu đời được lập ra bởi các Đại Tinh tọa.”
[…Ngươi đang nói cái quái gì thế?]
“Ngươi không hề bất tử. Thân thể của ngươi có thể tái sinh nhưng linh hồn thì không.”
[Nhảm nhí!]
Hàng trăm cánh tay từ “đôi cánh” sau lưng Nirvana ùa về phía tôi, tựa như một thác nước “Thiên thủ Quan Âm”. Nếu bị đánh trúng trong thế giới thực, thân thể tôi sẽ tan tành và chết ngay lập tức. Nhưng ở nơi này thì khác.
Bây giờ tôi là Yoo Junghyuk. Nói cách khác, đây cũng là nội tâm của tôi. “Thiên thủ Quan Âm” của Nirvana chưa kịp chạm đến chóp mũi tôi đã tan biến.
Nirvana không khỏi bối rối. Trước mắt tôi, hằng hà sa số trang sách hiện ra.
[Kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đã được kích hoạt!]
Tiếng lật sách vang vọng, các trang sách phần phật bay lên không trung. Trên từng mặt giấy trắng là chi chít những hàng chữ.
Vô số trang sách mà tôi từng đọc tạo thành bức tường khổng lồ bao lấy chung quanh.
Nirvana cố gắng thoát thân trong cơn hoảng loạn nhưng đã quá muộn. Ngay khi cơ thể y tiếp xúc với bức tường, vô số tia sáng từ Bức tường thứ tư toát ra.
[Ngươi đã làm gì?]
Bức tường thứ tư đấm bay được cả tinh tọa cơ mà. Tôi không khỏi tò mò, có lẽ nó có thể xóa sổ một hoàn sinh giả chăng?
[Thả ta ra! Cái quái gì đây!]
Nirvana hoảng sợ nhìn vào bức tường. Ánh sáng chói lòa phát ra từ những câu chữ trên tường.
「Nếu ta không ngừng chuyển thế là vì thế giới còn tồn tại, vậy thì hủy diệt thế giới này là được.」
[Đây... chẳng lẽ là…!]
Nirvana nhìn chằm chằm vào những trang sách viết về chính y.
「Yoo Junghyuk, ta có thể đưa ngươi tới kết cục của thế giới này.」
[Sao ngươi có được những thứ này?]
Tôi tiến đến gần y và nói, “Ngươi không cần phải nhìn thấy kết cục của thế giới này.”
Theo mỗi một hàng chữ mới xuất hiện trên bức tường, thân thể khổng lồ của Nirvana lại hóa nhỏ hơn một chút. Thân thể y bị phân giải thành từng mảnh vụn, bị những hàng chữ trên Bức tường thứ tư cuốn lấy rồi kéo vào trong Bức tường.
“Ngươi sẽ chết ở đây.”
Linh hồn của y bắt đầu tan biến, những cảm xúc lạ lùng hiện trên khuôn mặt Nirvana.
「Cuối cùng, hoàn sinh giả Nirvana đã đạt được “kiếp sống duy nhất” sau hàng trăm năm lưu lạc.」
Nirvana cười phá ra khi nhìn thấy dòng chữ đó trên bức tường.
[Ha… haha, hahaha!]
「Y hân hoan chào đón cái chết chân chính đầu tiên.」
Nirvana cảm thấy mừng rỡ.
[Vậy ra đây là… cái chết.]
[Ta hiểu rồi. Hóa ra là vậy]
「Vào lúc đó, Nirvana nhận ra thứ mà y khao khát bấy lâu nay là gì.」
Hàng trăm năm đã trôi qua. Cuối cùng y đã được giải thoát sau vô số kiếp sống. Nirvana nhắm mắt lại chờ đón khoảnh khắc mà y hằng mong đợi. Tuy y đã khép mắt lại, nhưng những suy nghĩ của y vẫn hiện lên trên bức tường.
「Tại sao chứ? Đây không phải là điều ta mong ước đã lâu ư?」
Thân thể Nirvana loang lổ những vết nứt vỡ. Từ bàn chân, đùi rồi đến ngực, những mảnh vỡ thân thể y dần bị hút vào trong Bức tường thứ tư.
「Tại sao ta lại cảm thấy sợ hãi?」
Lần đầu tiên, y cảm nhận được nỗi sợ trước cái chết.
Một khi chết đi, sẽ không còn tương lai, y không thể suy nghĩ, di chuyển, nói chuyện hay thậm chí là cảm nhận sự tồn tại của chính bản thân mình.
「Ta sẽ không còn tồn tại.」
Đôi mắt Nirvana bật mở.
「Không, ta không muốn!」
「Nhưng, miệng của y đã biến mất, y không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.」
「Đôi tay đang dần tan biến của y vươn về phía tôi trong tuyệt vọng.」
「Sự tồn tại vốn dĩ không đẹp đẽ đến thế.」
Không có một phàm nhân nào có thể nhìn thấu được cái chết. Mọi tồn tại đều trở nên bất lực trước tử vong.
「Không! Dừng lại đi! Làm ơn! Đừng giết ta!」
「Đúng rồi, bí mật của mẹ ngươi. Ta biết bí mật của mẹ ngươi. Ta biết điều mà bà ấy không bao giờ nói với ngươi―」
「Cứu ta. Làm ơn, chỉ cần ngươi cứu ta…!」
Tôi nhìn y, cảm giác như thể đang chứng kiến cái chết của một nhân vật trong tiểu thuyết.
「Trong những giây phút cuối cùng, Nirvana lặp đi lặp lại câu nói mà y căm ghét nhất.」
「Ta không muốn chết.」
Chẳng bao lâu sau, linh hồn của Nirvana đã biến mất hoàn toàn.
[Bức tường thứ tư đã hấp thụ nhân vật ‘Nirvana Moebius.’]
Đây là thông báo đầu tiên tôi nghe thấy. Lần này bức tường hành xử rất khác so với khi nó giết boss Chủ nhân của Rạp chiếu phim. Điều này khiến tôi lạnh sống lưng.
[Bức tường thứ tư nở một nụ cười thỏa mãn.]
Tôi không có vấn đề với việc nó giết Nirvana. Điều khiến tôi lo lắng là tôi không biết chính xác thì bức tường thứ tư là thứ gì.
[Bức tường thứ tư đang nhìn bạn bằng ánh mắt tham lam.]
Nó vặn vẹo như một vật thể sống. Nó muốn nếm thử tôi, như thể nuốt chửng Nirvana vẫn chưa đủ. Có thứ gì đó hiện lên trên bức tường.
「Khi ấy, Kim Dokja thầm nghĩ, ‘Có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ bị bức tường này cắn nuốt.’」
[Bách bát Phiền não đã bị vô hiệu hóa.]
Tầm nhìn của tôi quay trở lại vị trí ban đầu. Bức tường, Nirvana, Yoo Junghyuk đều biến mất như thể chưa hề có gì xảy ra.
…
Tôi vừa thở hổn hển vừa chớp mắt, tôi đã trở lại bên ngoài mái vòm ở Gwanghwamun. Nirvana đã tan biến ngay trước mắt tôi. Sau thời gian dài lang bạt, cuối cùng y cũng có thể yên nghỉ.
Xung quanh yên ắng đến bất thường. Tôi chậm rãi bước đi bằng thân thể của Yoo Junghyuk.
Dokkaebi bắt đầu nói.
[Ồ… Đã đến lúc hoàn thành kịch bản này rồi. Ta phải thông báo hóa thân mạnh nhất thôi nhỉ?]
Tôi mệt đến mức không muốn động đậy. Giọng nói của dokkaebi vẫn văng vẳng phía trên đầu tôi.
[Hóa thân mạnh nhất chính là…]
Lúc này, ý thức của tôi mờ dần, thính giác cũng lùng bùng kém nhạy.
Xem ra thời gian của tôi đã cạn. Tôi còn chưa kịp nghe rõ những từ cuối cùng thì đã mất ý thức.
[Do sức mạnh tinh thần của người dùng đã cạn kiệt, Kỹ năng “Góc nhìn của độc giả toàn tri Bậc 3” đã mất hiệu lực.]
[Đã thoát khỏi “Góc nhìn thứ nhất của nhân vật chính”.]
.
.
.
[Bạn đã chết.]
***
Hai ngày sau, lễ tang của tôi bắt đầu.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage