Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

7 77

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

3 33

I Was Mistaken as a Great War Commander

(Đang ra)

I Was Mistaken as a Great War Commander

애완작가

Đây hẳn là cơ hội thích hợp để mình đầu hàng quân Đồng Minh. Daniel thầm nghĩ.

5 49

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

6 15

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

2 9

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

6 85

Full - Chương 177: Tôi cho rằng bản thể của Phùng Dương không mạnh

Chương 177: Tôi cho rằng bản thể của Phùng Dương không mạnh

Minh Trứ đã biến thành Tống Nhiễm, hắn lùi lại phía sau, né tránh được một đòn tấn công bất ngờ của Tiêu Lôi.

Lư Tinh bị chị gái dịch chuyển đến một góc an toàn, cậu ta kích hoạt năng lực dị thường, hai luồng ánh sáng bao phủ lên đầu Minh Trứ và Đường Thi, như một thác nước ánh sáng đổ xuống, khiến sức mạnh của cả hai đột nhiên tăng gấp đôi.

Đường Thi lập tức dịch chuyển đến bên phải Tiêu Lôi, một cước đá hắn ta bay đi.

Bùm!

Tiêu Lôi bị đánh bật, đập vào tường, khiến bức tường lõm sâu xuống.

Căn phòng này được thiết kế để giam giữ Tiêu Lôi trong trạng thái điên loạn, chứng tỏ nó cực kỳ kiên cố. Đường Thi không hề nương tay, cô dồn toàn lực vào cú đánh, cộng thêm sự tăng cường từ Lư Tinh, Tiêu Lôi lập tức trọng thương.

Bị thương nặng, Tiêu Lôi nổi trận lôi đình, một luồng khí tức cuồng bạo bùng lên từ cơ thể hắn. Nhưng trước khi sức mạnh kịp hội tụ, hắn đã hứng chịu một cơn bão năng lực niệm lực.

Như có vô số mũi kim đâm vào não, cảm giác như ai đó đang dùng thìa khuấy tung chất xám trong đầu hắn. Đường Thi không bỏ lỡ cơ hội, cô dịch chuyển đến, trong một giây thực hiện liên tiếp 81 cú đá, gần như nghiền nát toàn bộ xương cốt của Tiêu Lôi.

Dù cơ thể Tiêu Lôi được tăng cường cỡ nào, hắn cũng không chịu nổi sự công kích của hai Đường Thi hợp lực.

Đường Thi nhấc bổng Tiêu Lôi trọng thương, ném về phía Minh Trứ.

Lúc này, Minh Trứ đã biến thành Liam, hắn nắm cổ Tiêu Lôi, sử dụng năng lực "Bóp méo".

"Aaaaaa——"

Tiếng thét thảm thiết phát ra từ cổ họng Tiêu Lôi khiến Lư Tinh và Lư Nguyệt rùng mình, tóc gáy dựng đứng, toàn thân lạnh toát.

Tiêu Lôi đang kháng cự, Minh Trứ nhìn thấy trên cơ thể hắn xuất hiện những mảng chất lạ màu xám đen như rêu, những thứ này như có sự sống. Trong đầu Minh Trứ hiện lên vô số hình ảnh: bầu trời đổ máu, những khe nứt không gian lớn nhỏ xuất hiện trên bầu trời, máu trào ngược lên cao tạo thành một vùng xoáy khổng lồ, rồi một cánh cổng đen hiện ra.

Từ trong cổng, một chất lỏng đen sánh chảy ra, hóa thành một sinh vật kỳ dị như thần chết, vô số xúc tu từ áo choàng của nó vươn ra, bắt lấy Tiêu Lôi và hai đồng đội của hắn…

Rồi những sinh vật kinh dị không thể diễn tả bằng lời lần lượt xuất hiện, trong khung cảnh tựa địa ngục, ngực Tiêu Lôi bị xuyên thủng bởi một "bàn tay" trắng bệch, thon dài…

Minh Trứ cảm nhận được một luồng sức mạnh dị thường đang chống lại năng lực "Bóp méo", không phải từ Tiêu Lôi, mà từ sinh vật ngoài hành tinh đã làm ô nhiễm và khiến hắn điên loạn.

Sức mạnh đó thậm chí muốn làm ô nhiễm cả Minh Trứ.

"A Tinh——"

Minh Trứ gọi tên Lư Tinh.

Lư Tinh đang kinh ngạc khi thấy hơn nửa cơ thể Tiêu Lôi mọc đầy rêu xám đen, bỗng nghe thấy tiếng gọi của Minh Trứ. Cậu nghiến răng, từ dưới chân phát ra những vòng sóng ánh sáng, dốc toàn lực kích hoạt năng lực của mình để tăng cường cho Minh Trứ.

Đường Thi thấy Minh Trứ – đang mang "diện mạo" của Liam – trán đã nổi gân xanh, răng cắn chặt, dường như rất khó khăn.

Một lúc sau, những mảng rêu xám đen trên người Tiêu Lôi dần biến mất, biểu cảm trên mặt hắn cũng trở nên bình thản.

Minh Trứ buông hắn ra, trở lại hình dạng ban đầu.

Tiêu Lôi ngất đi.

Minh Trứ thở phào nhẹ nhõm.

Lư Nguyệt đứng sau cửa kính, suốt thời gian qua vô cùng căng thẳng. Thấy Tiêu Lôi ngất, cô lập tức dịch chuyển vào trong.

"Xong rồi sao?"

Minh Trứ nhìn Tiêu Lôi nằm bất động trên sàn, gật đầu:

"Có lẽ đã thành công."

Muốn chắc chắn thì phải đợi Tiêu Lôi tỉnh dậy.

Minh Trứ bảo Lư Tinh đưa Tiêu Lôi lên giường.

Lư Nguyệt nhìn thân hình Tiêu Lôi với tứ chi biến dạng không tự nhiên, hỏi:

"Có cần chữa trị cho hắn không?"

Đường Thi suy nghĩ một chút, bước tới.

Cô búng tay, một luồng ánh sáng xanh dịu nhẹ bao trùm Tiêu Lôi.

Vài phút sau, Tiêu Lôi mở mắt.

Hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Sau mấy chục giây, ánh mắt đờ đẫn dần trở nên rõ ràng. Tiêu Lôi ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn chằm chằm vào Đường Thi, Minh Trứ và Lư Tinh, hỏi:

"Các người... là ai?"

Đường Thi vẫn cảnh giác, hỏi lại:

"Tiền bối, ngài có nhớ mình là ai không?"

Tiêu Lôi chợt nhớ lại chuyện 20 năm trước, đầu hắn đau nhói. Hắn sờ lên mặt, nắm lấy mái tóc bạc trắng, mất vài phút để sắp xếp những mảnh ký ức vụn vặt, rồi nói:

"Ta... ta là Tiêu Lôi. Ta nhớ đã cùng Thạch Điền và Khả Hãn đi vào Cấm Khu số 9... Chúng ta... chúng ta gặp phải cánh cổng..."

"Thạch Điền đâu? Khả Hãn đâu?"

Tiêu Lôi hỏi.

"Họ đã chết, 23 năm rồi." Đường Thi đáp.

Tiêu Lôi lộ vẻ chấn động, cúi đầu xuống, lẩm bẩm:

"23 năm? Họ chết 23 năm rồi? Ta... ta..."

"Ngài đã điên suốt 23 năm." Đường Thi nói.

Nghe xong, Tiêu Lôi như chết lặng, đờ đẫn tại chỗ.

Mãi sau, hắn mới lên tiếng:

"Có thể kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra trong 23 năm qua không?"

Đường Thi gật đầu:

"Tất nhiên."

---

Đường Thi đứng trên sân thượng một tòa nhà, đang nói chuyện với Minh Hy qua điện thoại.

"Tiêu Lôi thật sự tỉnh rồi."

"Ừ."

"Rốt cuộc các người đã làm thế nào?" Minh Hy hỏi.

Đường Thi đáp:

"Dùng năng lực của Liam, 'bóp méo' sự thật rằng Tiêu Lôi đã điên."

Minh Hy kinh ngạc:

"Lại có thể như vậy sao? Thật khó tin."

"Tên Liam đó còn có thể xoay chuyển cái chết của chính hắn, làm được chuyện này cũng không lạ. Giờ nghĩ lại vẫn thấy hú vía, nếu không phải vì hắn sợ chết tới mức chỉ dùng năng lực này cho bản thân, duy trì trạng thái bất tử, không biết hắn sẽ trở nên đáng sợ cỡ nào."

"Giờ thấy anh họ cậu sử dụng năng lực này, tôi còn thấy may vì hắn là đồng đội." Đường Thi nói.

"Tiêu Lôi bây giờ thế nào?" Minh Hy hỏi.

"Giáo sư Đàm đã kiểm tra, hắn thật sự tỉnh táo. Bố cậu cũng tới, kiểm tra trạng thái tinh thần của hắn. Hắn nói muốn giúp chúng ta bắt Phùng Dương."

"Có chắc không? Phùng Dương đó, mỗi phân thân đều đạt cấp S+, không dám tưởng tượng bản thể của hắn mạnh cỡ nào." Minh Hy lo lắng.

"Tôi cho rằng bản thể hắn không mạnh, hoặc chính xác hơn là chiến lực không cao." Đường Thi nói.

"Sao lại nói vậy?"

"Nếu bản thể hắn mạnh hơn từng phân thân, sao không tự mình tới giết tôi, giết chú Tống, giết tất cả chúng ta? Bản thể hắn hoặc là yếu như cậu, hoặc dù mạnh nhưng bị hạn chế bởi nguyên nhân nào đó."

"Vì thế, hắn mới phái phân thân tấn công chúng ta."

Minh Hy thấy có lý, nhưng vẫn nhắc nhở:

"Dù vậy, không được chủ quan."