Chương 166: Mơ Về Chuyện Cũ
A Liên Na gật đầu: "Đúng vậy, là bị động. Tôi không biết lúc nào mình sẽ nhìn thấy hình ảnh tương lai, mỗi lần đều không có dấu hiệu báo trước, những hình ảnh đó tự nhiên hiện lên trong đầu tôi."
Bị động ư? Vậy thì Minh Trứ sao chép cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù có sao chép được, cậu ta cũng phải duy trì hình dạng A Liên Na suốt 24 giờ mới có thể nhìn thấy tương lai. Minh Trứ đâu có thời gian đó.
"Đi thôi, chúng ta về ăn đồ ăn."
Đường Thi đặt một tay lên vai Liên Na, dùng năng lực dịch chuyển tức thời đưa cô bé trở lại khách sạn.
————
Sau khi trở về khách sạn và dùng bữa xong, Đường Thi nói sẽ ra quầy lễ tân đặt thêm một phòng.
A Liên Na cười hỏi: "Em không thể ngủ cùng chị sao?"
Đường Thi nhìn cô bé trước mặt: "Em biết thực ra chị là con trai mà?"
Nói xong, trước mặt A Liên Na, cô biến thành hình dạng Đường Lâm.
Đường Lâm chính là Đường Thi, Đường Thi chính là Đường Lâm - cả thế giới đều biết điều này từ ba năm trước. Nhưng nghe thì không bằng mắt thấy. A Liên Na tròn mắt kinh ngạc khi thấy người phụ nữ tuyệt sắc tóc đen mắt đỏ biến thành một chàng trai trẻ tuổi điển trai cùng mái tóc đen.
Cô bé chạy vòng quanh Đường Lâm: "Wow, thật sự biến được luôn! Trên đời này thật có người có thể tùy ý chọn giới tính của mình, ghê quá, em muốn có năng lực dị thường này quá, em muốn làm con trai."
Đường Lâm: Em nên tìm hiểu về phẫu thuật chuyển giới.
Cô bé tóc nâu đỏ nhìn khuôn mặt Đường Lâm, cười nói: "Dáng vẻ này của chị cũng đẹp trai lắm, nhưng em vẫn thích chị Đường Thi hơn, hehe~"
"Chị biến lại đi, biến lại thành chị Đường Thi đi, chị Đường Thi là con gái, hai chị em mình đều là con gái thì em muốn ngủ cùng chị." A Liên Na vừa cười vừa nói.
Đường Lâm biến trở lại thành Đường Thi, nhưng không đồng ý yêu cầu của A Liên Na.
Cô nói:
"Không được."
A Liên Na cúi đầu: "Nhưng một mình em sẽ sợ. Mấy ngày nay em hầu như không ngủ được..."
Đường Thi nhìn quầng thâm nặng dưới mắt cô bé, thở dài: "Chị sẽ đặt một phòng đôi."
————
9 giờ 50 phút tối, Đường Thi ngồi trên giường nhắn tin với Minh Hi, cô bé ở giường bên cạnh đã ngủ say, thậm chí còn khò khè nhẹ.
Cô bé này ngủ không yên chút nào, đang ngủ thì lăn từ giường xuống đất.
Nhìn thấy cô bé vẫn vô tư cuộn mình trong chăn, tiếp tục ngáy trên mặt đất, Đường Thi cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô dùng năng lực nâng cô bé lên và đặt trở lại giường.
Đường Thi nhìn điện thoại.
Minh Hi: Cô bé đó là người chị từng cứu ngày xưa, đúng là trùng hợp thật.
Đường Thi: Chị cũng không ngờ tới. Lạc Lạc ngủ chưa?
Minh Hi: Ngủ từ lâu rồi. Hôm nay nó đi trồng hoa với ông nội em, cầm cái xẻng nhỏ xới đất trông rất chuyên nghiệp, còn nói sẽ trồng cả một vườn hướng dương.
Minh Hi gửi một đoạn video qua.
Trong video, cậu bé tóc màu lanh cầm xẻng nhỏ đang xới đất trong vườn. Cậu ngồi xổm dưới đất, khuôn mặt non nớt nhưng vô cùng tập trung.
Đường Thi: Sao nó chợt nghĩ đến trồng hướng dương vậy?
Minh Hi: Không biết nữa, có lẽ nó xem hoạt hình xong bắt chước [cười].
Đường Thi nhìn giờ.
Đường Thi: Đi ngủ sớm đi, ngày mai em còn phải đi học.
Minh Hi: Vâng.
Minh Hi: [Chúc ngủ ngon]
Đường Thi: [Ngủ ngon]
Đường Thi kết thúc cuộc trò chuyện với Minh Hi, Tiểu Tiểu vẫn chưa nhắn tin tới. Nhìn A Liên Na đang ngủ say bên cạnh, bất chợt Đường Thi nghĩ ra một điều: Tại sao mình phải đưa A Liên Na ở khách sạn? Trực tiếp dịch chuyển đến trang trại cách đó 500km mà mình đã mua, ngủ ở nhà mình không thoải mái hơn sao?
Đường Thi: "..."
Cô thở dài, thôi thì coi như là một trải nghiệm du lịch vậy!
Đường Thi tắt đèn, nghỉ ngơi.
Ban đầu cô chỉ định nhắm mắt dưỡng thần, nhưng rồi cũng thiếp đi lúc nào không hay.
Cô mơ một giấc mơ.
Về những chuyện đã xảy ra rất lâu rồi.
————
Trong con hẻm nhỏ, mấy đứa trẻ khoảng 11-12 tuổi đang hành hạ một chú mèo con. Bất ngờ một lon nước bay tới trúng đầu một cậu bé mập mạp, cậu ta kêu đau thất thanh, tất cả mọi người quay lại nhìn, chú mèo nhân cơ hội đó bỏ chạy.
Một cậu bé khoảng 7-8 tuổi đeo ba lô đứng ở đầu hẻm. Cậu có mái tóc đen nhánh, đôi mắt nâu, gương mặt thanh tú.
Một cậu bé tóc đỏ nhìn cậu bé mới xuất hiện: "Mày đấy à."
"Quen nhau à?" Một cậu bé tóc xanh hỏi.
"Đứa vô dụng không có năng lực lớp 2 đó, mày không biết à?"
Cậu bé mập ôm đầu bị đau, giận dữ nhìn Đường Lâm:
"Thằng vô dụng này dám ném tao, xem tao không đánh chết mày!"
Đường Lâm 8 tuổi thấy bọn chúng xông tới liền quay người bỏ chạy. Nhưng chưa chạy được mấy bước, một đứa trong nhóm vung tay, mặt đất đóng băng, cậu trượt chân ngã xuống. Đang định đứng dậy thì cậu bé mập đã đuổi kịp, thẳng tay đấm vào người Đường Lâm.
Đường Lâm đau quá kêu lên.
"Mày là đồ vô dụng mà dám xen vào chuyện người khác, còn dám ném tao, xem tao không đánh chết mày!"
Cậu bé mập đánh Đường Lâm túi bụi. Đường Lâm không cam chịu, cắn mạnh vào tay cậu ta đến chảy máu. Cậu bé mập đau quá kêu lên, Đường Lâm lợi dụng cơ hội đấm ngã cậu ta.
Đường Lâm đứng dậy chạy tiếp.
Những đứa trẻ khác thấy vậy đều sử dụng năng lực của mình.
Quả cầu lửa nhỏ, dây leo, bóng tối bủa vây...
Đủ loại năng lực nhắm vào Đường Lâm nhỏ bé. Dù năng lực của lũ trẻ này không mạnh, nhưng với một đứa trẻ không có năng lực như Đường Lâm thì đã quá sức chịu đựng.
Đường Lâm bị dây leo quấn chân ngã xuống, tay và đầu gối đều trầy xước. Đang định đứng dậy thì cậu bé mập đã ngồi lên người cậu, siết cổ Đường Lâm. Đường Lâm không thở được, mặt đỏ bừng.
"Thằng vô dụng, tao sẽ giết mày!"
"Các người đang làm gì thế?"
Một giọng nói trong trẻo đầy phẫn nộ vang lên, một bóng đỏ lao tới, đá bay cậu bé mập. Cậu ta bay xa hàng chục mét, đập vào thùng rác khiến rác đổ lên người, mùi hôi thối suýt làm cậu ta ngạt thở.
Một cô bé xinh xắn mặc váy đỏ, tóc buộc hai bím xuất hiện. Cô bé trông khoảng 6-7 tuổi, tóc màu lanh, mắt hổ phách, trắng trẻo như búp bê tuyết.
Trông cô bé vô hại nhưng vừa mới một cú đá bay đứa trẻ to hơn mình. Lũ trẻ 11-12 tuổi không biết thế nào là nâng khăn sửa túi, thấy đồng bọn bị đá liền xông tới đánh cô bé.
Kết quả, bảy cậu bé 11-12 tuổi bị cô bé 6-7 tuổi đánh cho khóc mếu. Cô bé di chuyển quá nhanh, lũ trẻ chỉ thấy một bóng đỏ thoắt ẩn thoắt hiện rồi bị đấm vào trán, đá vào bụng hoặc tát vào mặt.