Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Đang ra)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

242 797

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

325 1188

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

28 25

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

86 111

Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

(Đang ra)

Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

Amane Megumi

Chàng trai không hề có kinh nghiệm tình trường, nhưng luôn vô tư buông lời ngọt ngào. Hoa khôi nữ sinh cao trung toàn quốc, ở trường thì lạnh lùng còn ở nhà thì ngây ngô vô cùng, và cô đã thầm thương

46 11

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

409 2091

Full - Chương 137: Cậu bé bí ẩn

Chương 137: Cậu bé bí ẩn

Đường Lâm kiên nhẫn giảng giải cho Allen hơn hai tiếng đồng hồ, ngày hôm sau, Angelica và mọi người đến đón Allen đi.

Khi Angelica và nhóm thở phào nhẹ nhõm vì đã tìm lại được Allen, chỉ nghe cậu bé nói:

“Các cô chú hỏi giúp cháu bố cháu bao giờ trả lại tiền cho cháu nhé? Ông ấy không trả tiền, cháu không làm việc đâu.”

Mọi người ở Cục Đặc dị nước M: “…”

———

6:50 sáng, trên chiếc giường lớn trong một căn phòng sang trọng, tấm chăn trắng muốt đung đưa dữ dội, kèm theo những âm thanh mơ hồ. Một lúc lâu sau, hai cái đầu từ từ chui ra khỏi chăn.

Cô gái tóc bạc, mắt tím thở gấp, gương mặt ửng hồng. Bên cạnh, chàng trai trẻ gối đầu lên gối, vừa thở hổn hển vừa đắm chìm trong dư vị ngọt ngào. Anh nhìn cô gái bên cạnh, tay vươn ra ôm lấy eo thon của nàng, định kéo lại gần để tiếp tục thì chuông báo thức vang lên.

Cả hai cùng giật mình.

Đường Lâm nói: “Chuông reo rồi, anh… anh phải về nhà cậu mất.”

Thông thường, nhà cậu anh sẽ ăn sáng lúc 7:30.

Nói xong, cơ thể Đường Lâm dần thay đổi, từ chàng trai tóc đen mắt nâu biến thành một mỹ nhân tóc đen mắt đỏ. Đường Thi định rời đi, nhưng một đôi tay từ phía sau ôm lấy nàng, Minh Hy thì thầm bên tai: “Em cứ thế bỏ chị đi sao?”

Đường Thi quay lại nhìn.

Mỹ nữ tóc bạc ôm chăn, đôi mắt tím ngọc lệ ngân ngấn nước, hàng mi dài khẽ rung, má phúng phính trông vô cùng đáng thương.

Mái tóc bạc lộng lẫy xõa xuống, lấp ló qua đôi vai trần. Dù đã biến thành nữ giới, Đường Thi vẫn cảm thấy mình khó lòng cưỡng lại.

Minh Hy duỗi bàn chân trắng ngần, khẽ chạm vào đùi Đường Thi khiến nàng thở gấp. Rồi nàng lại giật nhẹ tay áo Đường Thi, lực rất nhẹ nhưng đủ khiến ai cũng mềm lòng.

Đường Thi nghĩ, thỉnh thoảng ngủ quên một chút, cậu mợ chắc cũng không trách đâu.

Nàng kéo tấm chăn ra, lao vào Minh Hy.

“Á——”

Tiếng thét của Minh Hy vang lên.

“Đừng… đừng chạm vào đó…”

“Ngứa quá, hahaha…”

“Em dừng lại đi…”

———

“Anh ơi, anh dậy đi, ăn sáng rồi.”

Khúc Tiểu Nguyên đang gõ cửa phòng Đường Lâm.

Không một tiếng động.

Khúc Tiểu Nguyên thầm nghĩ: Bình thường giờ này anh ấy đã về rồi mà, hôm nay sao lại thế? Sắp 7:50 rồi còn chưa chịu về

Sau vài lần gõ không thấy phản hồi, cô quay ra nói với bố mẹ:

“Anh ấy bảo mọi người ăn trước đi.”

Khúc Kiến Hoa vừa gắp thức ăn vừa ngạc nhiên: “Thằng bé Lâm sao vậy? Hiếm khi thấy nó ngủ nướng thế này.”

Trần Dung cười: “Người trẻ, thi thoảng ngủ nướng cũng bình thường. Cứ để nó ngủ thêm đi!”

Khúc Tiểu Nguyên vừa ăn vừa lẩm bẩm: *Chắc là đắm chìm tửu sắc quên đường về rồi…*

9:30, cửa phòng Đường Lâm cuối cùng cũng mở.

Khúc Kiến Hoa thấy Đường Lâm ra phòng khách, liền cười: “Cuối cùng cũng dậy rồi, đồ ăn nguội hết rồi, để KK nấu mì hoặc bánh bao cho cháu nhé!”

KK trượt lại, đầu hơi nghiêng, hai tay chắp trước ngực hỏi: “Lâm muốn ăn gì? Mì, bánh bao, bánh trứng hay bánh hẹ?”

Đường Lâm cười: “Anh không đói.”

Anh đã ăn sáng bên Minh Hy rồi.

KK lập tức khóc: “Không được, không được, không ăn sáng là không được. Hay là Lâm thấy đồ KK nấu không ngon? KK buồn quá, Lâm không thích đồ KK nấu nữa rồi, KK lạc hậu rồi sao? Dù hôm qua mới cập nhật xong cơ sở dữ liệu… Lâm không muốn KK nữa sao? Lâm định bỏ KK rồi hả ?”

Robot màu bạc quỳ xuống, ôm chặt chân Đường Lâm “khóc lóc” (dù nó không có nước mắt).

Đường Lâm không chịu nổi, vội nói: “Anh muốn ăn bánh trứng.”

KK lập tức ngừng khóc, bật dậy vui vẻ: “Vâng, đợi KK ba phút nhé!”

Nó vui vẻ trượt vào bếp.

Đường Lâm thở phào.

Khúc Kiến Hoa nhìn anh hỏi: “Sao hôm nay dậy muộn thế? Mấy hôm nay trời cũng không lạnh.”

Đường Lâm nói: “Tối qua đọc sách say quá nên thức khuya.”

Vừa dứt lời, Khúc Tiểu Nguyên bật cười khẽ, Đường Lâm liếc cô một cái đầy ý đồ.

Khúc Tiểu Nguyên đang ngồi cạnh mẹ, vuốt ve bụng bầu và “trò chuyện” với em bé chưa chào đời. Cô nói: “Mẹ, hôm nay mình đi mua đồ cho Lạc Lạc đi.”

Trần Dung cười: “Được thôi!”

“Con sẽ chọn quần áo, tất, xe đẩy, đồ chơi cho em!”

Khúc Tiểu Nguyên hồ hởi nói, rồi liếc Đường Lâm: “Còn anh, cứ tiếp tục đọc sách đi!”

Đường Lâm: “…”

"Ê ê! Cái ánh mắt đó là sao?"

"Sao lại nhìn anh như thế?"

"Chẳng qua là thi thoảng phóng túng một chút thôi, có phải ngày nào cũng thế đâu…"

Đường Lâm cười: “Anh cũng rảnh, hay là đi cùng mọi người?”

Khúc Tiểu Nguyên lắc đầu: “Đồ anh chọn, Lạc Lạc chắc chắn không thích.”

Đường Lâm: “…”

Cuối cùng, Đường Lâm không đi. Khúc Kiến Hoa, Trần Dung và Khúc Tiểu Nguyên cùng KK đi mua sắm, chỉ còn lại Đường Lâm trông nhà. Chán quá, anh biến thành Đường Thi và dịch chuyển đến nhà Minh Hy.

———

Một góc vườn ngập tràn hoa nghinh xuân, những giỏ lan đủ loại xếp trên giá, sơ sơ đã hơn 20 loại.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện. Đó là một mỹ nhân mặc áo choàng trắng hai hàng khuy. Hai người làm vườn đang cắt tỉa cây cối thấy nàng cũng không ngạc nhiên, chỉ lịch sự gật đầu chào:

“Chào cô Đường Thi!”

Đường Thi gật đầu đáp lễ.

Một người làm vườn nói: “Tiểu thư vừa đi ra ngoài, nhưng chắc cũng sắp về rồi.”

Nghe vậy, Đường Thi không vào thẳng biệt thự mà dạo quanh vườn, ngắm những chậu quân tử lan, huệ lan, hồ điệp lan…

Đi một lúc, nàng đến bên xích đu trắng trên bãi cỏ – nơi Minh Hy thường ngồi. Nhưng hôm nay đã có người ngồi đó: một cậu bé tóc bạc mắt tím, khoảng 5-6 tuổi, khuôn mặt đáng yêu giống hệt Tống Từ.

"Đây là người thân của Minh Hy?" 

Đường Thi bước lại gần, mỉm cười hỏi: “Cháu là người nhà của chị Minh Hy phải không?”

Cậu bé nhìn nàng, gật đầu: “Ừm.”

Đường Thi quan sát đôi mắt tím của cậu – đôi mắt toát lên vẻ thông tuệ và bình thản khác hẳn với lứa tuổi.

Nàng hỏi: “Cháu tên gì?”