Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Choppiri Toshiue demo Kanojo ni Shite Kuremasu ka?

(Đang ra)

Choppiri Toshiue demo Kanojo ni Shite Kuremasu ka?

Kouta Nozomi

Một ngày nọ, trên chuyến tàu đông đúc, cậu học sinh trung học Kaoru Momota đã ra tay cứu Hime Orihara – một nữ sinh cùng trường – khỏi cảnh bị quấy rối. Từ khoảnh khắc đó, tình yêu đã chớm nở giữa hai

18 39

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

61 256

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

7 77

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

3 34

I Was Mistaken as a Great War Commander

(Đang ra)

I Was Mistaken as a Great War Commander

애완작가

Đây hẳn là cơ hội thích hợp để mình đầu hàng quân Đồng Minh. Daniel thầm nghĩ.

5 50

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

6 15

Full - Chương 122: Em Có Cho Anh Cơ Hội Khoe Khoang Không?

Chương 122: Em Có Cho Anh Cơ Hội Khoe Khoang Không?

Núi cao sừng sững, vách đá dựng đứng, sương mù cuộn quanh khe suối, dòng nước cuồn cuộn chảy...

Minh Trứ đắm đuối nhìn gương mặt nàng, sau khi Khúc Tiểu Nguyên gảy xong một khúc nhạc, thấy anh chằm chằm nhìn mình, má nàng ửng đỏ, bỗng quát lên: "Này!"

Minh Trứ bừng tỉnh.

Khúc Tiểu Nguyên hơi ngẩng cằm, nhìn anh nói: "Nhận xét đi."

Minh Trứ nhìn nàng, nói: "Thực ra anh cũng không thích Tư Mã Tương Như, nhưng trong *Thượng Lâm Phú* của ông ta, có một câu anh rất thích."

Khúc Tiểu Nguyên trong đầu hiện lên vô số dấu hỏi, hỏi anh nhận xét, sao lại nhắc đến Tư Mã Tương Như?

Nàng nghi hoặc hỏi: "Là câu gì?"

Minh Trứ nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, khẽ cười nói: "*Trường mi liên quyên, vi thị miên mịch, sắc thụ hồn dữ, tâm du ư trắc.*"

Khúc Tiểu Nguyên lặng lẽ nhìn anh, bỗng ôm đàn, thoáng một cái lùi ra xa bảy tám bước, một tay ôm đàn, tay kia mạnh mẽ gảy lên dây đàn, âm thanh cao vút vang lên, sóng âm chấn động khiến cả ngôi đình sập xuống.

Ầm!

Vô số chim hoảng sợ bay đi, hai vệ sĩ không xa cũng giật mình.

Cái gì thế này?

Minh Trứ đã kịp dịch chuyển an toàn, nhìn ngôi đình đổ sập, mồ hôi lạnh chảy dài.

*Trường mi liên quyên, vi thị miên mịch.*

Lông mày dài cong, đôi mắt trong sáng đẹp đẽ.

*Sắc thụ hồn dữ, tâm du ư trắc.*

Sắc đẹp mê hoặc, lòng người xao động, khiến người ta khó lòng tự chủ.

Có người dùng mấy câu này để diễn tả cảnh trai gái đưa tình, tâm đầu ý hợp, nhưng thực ra đây là cảnh tượng dâm đãng phóng túng trong *Thượng Lâm Phú*.

Nhìn biểu cảm của Minh Trứ cũng biết anh ta đang ám chỉ điều gì.

Lại công khai trêu chọc nàng.

Em nói với anh, non cao nước chảy gặp tri âm, anh lại nói với em, anh muốn tính kế bất chính với em.

Khúc Tiểu Nguyên nhìn Minh Trứ, Minh Trứ nhìn Khúc Tiểu Nguyên, hai người nhìn nhau hơn mười giây, Minh Trứ nói: "Em phá hoại công trình công cộng."

Khúc Tiểu Nguyên ôm đàn nói: "Anh bồi thường tiền sửa."

Rồi họ lại nhìn nhau thêm mấy giây nữa.

Khúc Tiểu Nguyên thấy trên người Minh Trứ ánh sáng lóe lên, rồi anh biến thành Tống Minh Hy. Thiếu nữ tuyệt sắc tóc bạc mắt tím sử dụng "Hồi Tịch", ngôi đình lập tức trở lại nguyên trạng.

Minh Trứ định biến về, Khúc Tiểu Nguyên đột nhiên nói: "Khoan!"

Thiếu nữ tóc màu lanh ôm đàn bước đến trước mặt "Minh Hy", nàng tươi cười nhìn thiếu nữ tóc bạc, Khúc Tiểu Nguyên một tay ôm đàn, tay kia nhẹ nhàng nâng lấy cằm thon gọn của "Minh Hy", đột nhiên tiến sát lại, gần đến mức môi họ suýt chạm nhau.

"Minh Hy" nín thở.

Ngay khoảnh khắc sắp hôn lên, Khúc Tiểu Nguyên bất ngờ buông tay, lùi lại một bước, cười nói:

"Chị dâu tương lai của em quả nhiên là tuyệt sắc nghiêng nước, anh họ thật có phúc! Ha ha ha..."

Nói xong, nàng lấy túi đàn da đen trong đình, thu đàn rồi bước về phía bậc thang xuống núi.

Minh Trứ đã trở lại nguyên dạng, đờ đẫn nhìn theo bóng lưng nàng.

Vừa rồi, nàng đang trêu chọc anh đúng không?

Minh Trứ cùng Khúc Tiểu Nguyên cùng nhau xuống núi.

Lúc lên núi, cả hai đều chạy lên rất nhanh, nên lúc xuống, họ đi thong thả, ngắm cảnh.

Đi được một lúc, bỗng thấy một chú chim non bị thương rơi trên đất.

Khúc Tiểu Nguyên nhanh chóng bước tới, nhặt chú chim lên, cẩn thận giữ trong tay. Tay kia nàng phát ra ánh sáng xanh nhạt, chỉ một lúc sau, chú chim đã xòe cánh bay lên trời.

Minh Trứ nhìn nàng:

"Em còn có năng lực chữa trị nữa à?"

Khúc Tiểu Nguyên nói: "Chỉ cấp C thôi."

Năng lực chữa trị của nàng chỉ đạt đến cấp C.

Nói xong, nàng bước nhanh xuống dốc.

Xuống núi, Khúc Tiểu Nguyên lại thấy chiếc xe thể thao đợi ở ngã tư. Giờ nàng đã không còn ngạc nhiên nữa, Minh Trứ lái xe đưa nàng về gần nhà, hai người đứng ở ngã tư chia tay.

Khúc Tiểu Nguyên nhìn Minh Trứ: "Hẹn gặp lại, cáo già."

Nói xong định đi, Minh Trứ nhìn cây đàn sau lưng nàng hỏi: "Em dùng cây đàn này bao lâu rồi?"

Khúc Tiểu Nguyên nói: "Khoảng hai năm."

Minh Trứ nói: "Âm sắc bình thường. Nhà anh có sưu tầm nhiều cổ cầm, như Trọng Ni thức Sương Thiên Linh Đạc đời Minh Vạn Lịch, cung cầm Ngu Đình Thanh Vận đời Bắc Tống, Nam Phong đời Nam Tống, Bách Nạp Vận Khánh đời Nguyên, Long Thăng Vũ Giáng đời Tống..."

"Dừng!"

Khúc Tiểu Nguyên ngắt lời.

Nàng trừng mắt nhìn Minh Trứ: "Anh đang khoe khoang với em đấy hả?"

Minh Trứ nói: "Em đến nhà anh, anh cho em xem tận mắt từng cây cổ cầm, đó mới là khoe khoang thực sự. Chỉ không biết, em có cho anh cơ hội khoe khoang không?"

Khúc Tiểu Nguyên nhìn anh, không cần suy nghĩ nói: "Cút!"

Minh Trứ: "..."

Nhìn nàng quay lưng bước đi, Minh Trứ dựa vào xe, nhìn theo bóng lưng nàng, hơi nghiến răng. Đi từ xa đến tìm nàng, bữa trưa còn không thèm ăn cùng, lại còn bảo anh cút.

Đúng là người phụ nữ vô tình vô nghĩa.

————

Khúc Tiểu Nguyên vừa đi vừa hát về nhà, KK thấy nàng liền nói: "Tiểu Nguyên, em về rồi à."

"Ừm."

Khúc Tiểu Nguyên cười đi về phòng.

Về phòng, đặt đàn xuống, nàng nhắn tin cho Minh Trứ: *Em về đến nhà rồi.*

Minh Trứ: *Ừ.*

Khúc Tiểu Nguyên: *Anh đang trên đường về à?*

Minh Trứ: *Ừ.*

Khúc Tiểu Nguyên: *Ồ, vậy thuận buồm xuôi gió nhé.*

KK thấy cửa phòng Khúc Tiểu Nguyên không đóng, thò đầu hình vuông vức ra nhìn nàng.

Sao Tiểu Nguyên lại nhìn điện thoại cười nữa, lại còn nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay chằm chằm.

—————

Chuyến du thuyền đã kết thúc, nhìn chung mọi người đều hài lòng với buổi teambuilding này.

Trong biệt thự họ Tống, Minh Hy ngồi trước gương, Đường Lâm đang cầm lược chải tóc cho nàng. Tóc Minh Hy rất mềm mượt, cầm trên tay như lụa.

Đúng lúc này, điện thoại Đường Lâm reo, nhìn thấy là KK gọi. Đường Lâm bắt máy: "KK có chuyện gì? Ở nhà có việc gấp à?"

"Em cũng không biết có phải việc gấp không."

"Cứ nói đi."

"Đường Lâm, Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên cô ấy dạo này rất kỳ lạ, cô ấy, cô ấy..."

"Tiểu Nguyên sao vậy?" Đường Lâm sốt ruột hỏi.

"Tiểu Nguyên hình như đang yêu."

Đường Lâm nghe xong giọng liền thay đổi: "Chuyện từ bao giờ? Thằng nào vậy? Có phải bạn học của Tiểu Nguyên không? Nhà nó ở đâu? Nó có làm gì kỳ quặc với Tiểu Nguyên không?"

Tống Từ thấy Đường Lâm đột nhiên kích động, tỏ vẻ nghi hoặc.

"Đường Lâm, anh đừng kích động, em chỉ nghi ngờ thôi. Có lẽ, cô ấy không yêu ai cũng nên. Dạo này thấy cô ấy hay mơ màng không biết nghĩ gì, má lại đỏ ửng, còn hay nhìn chiếc vòng tay, dù Tiểu Nguyên không thừa nhận, nhưng theo phân tích, tình trạng này rất giống triệu chứng của thiếu nữ mới biết yêu."

Đường Lâm nghe xong nói: "Vậy em để ý cô ấy kỹ hơn. Một khi thấy cô ấy tiếp xúc với thằng đàn ông nào linh tinh, lập tức báo anh."

"Vâng, Đường Lâm."

Rồi cúp máy.