Gió Mùa Ấm Áp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

63 2396

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

245 986

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

349 11068

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

467 13063

[1-100] - Chương 03 : Mẹ, con yêu mẹ

Ôn Noãn sau khi đâm sầm vào người Quý Phong vội vàng dùng tay đẩy ra, đồng thời nói với giọng lí nhí như muỗi kêu: "Xin lỗi."

Trời ạ, cô ấy còn cảm thấy đây là lỗi của mình sao? Cô gái này thật là... có chút khác biệt so với dáng vẻ lạnh lùng như băng sơn thường ngày.

Quý Phong chớp mắt liên tục mấy cái, một mặt hồi tưởng lại cú va chạm vừa rồi, một mặt quay sang chiếc xe ben chở đất đá đang đi xa mà chửi ầm lên:

"Không phải chuyện của cô, cô xin lỗi cái gì? Tôi không biết thằng ngu tài xế này lái xe kiểu gì nữa? Vội đi đầu thai à? Mẹ kiếp nhà nó..."

Nghe Quý Phong chửi bới, Ôn Noãn chỉ im lặng cúi đầu. Không bình luận, không hùa theo.

Lên đường trở lại, không biết có phải vì sự cố vừa rồi hay không, sự kháng cự của Ôn Noãn đối với Quý Phong dường như đã giảm đi một chút.

Mỗi khi đến đèn đỏ phải phanh xe, cô sẽ chủ động dùng tay đẩy nhẹ vào eo Quý Phong để tránh dán cả người vào lưng cậu.

Đây cũng được xem là tiếp xúc duy nhất của họ trong suốt quá trình đi xe.

Quý Phong không cố tình lái thật nhanh để tạo ra tiếp xúc, cũng không lái chậm để kéo dài thời gian.

Cứ với tốc độ bình thường, khi đến khu làng trong thành phố nơi nhà Ôn Noãn ở, thời gian đã là 11 giờ 10 phút.

Giờ này, quả thực đã rất muộn.

Muộn đến mức mẹ của cô, Vương Á Cầm, đã đứng ở đầu ngõ chờ cô trở về.

Sau đó, dưới ánh mắt có phần kinh ngạc của mẹ mình, Ôn Noãn bước xuống từ xe của Quý Phong.

"Mẹ, con về rồi." Ôn Noãn cúi đầu, nói nhỏ.

Mẹ của Ôn Noãn, Vương Á Cầm, trông có vẻ hơi tiều tụy, mặc dù qua xương cốt vẫn có thể nhìn ra một vài nét dung mạo của bà thời trẻ.

Nhưng sự tàn phá của bệnh tật, sự trôi đi của thời gian và những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, tất cả đều đã khiến bà mất đi phong thái ngày xưa.

Bây giờ bà, chỉ là một người phụ nữ trung niên bình thường có năm phần giống với Ôn Noãn mà thôi.

Lúc này ánh mắt của Vương Á Cầm có chút dao động, bà nhìn qua lại giữa Quý Phong và Ôn Noãn hồi lâu:

"Sao lại về muộn thế này?"

Ôn Noãn không biết phải giải thích với mẹ như thế nào nên chỉ có thể cúi đầu, níu chặt quai cặp sách của mình.

Ôn Noãn lạnh lùng như băng sơn ở trường ngày thường, trước mặt mẹ lại giống như một chú gà con mềm oặt.

Run lẩy bẩy, không dám hó hé.

Quý Phong đứng bên cạnh biết rằng, những lúc thế này mà một người từng trải như cậu không nói gì đó, thì mẹ của Ôn Noãn có lẽ sẽ không cho qua được.

Con gái mình bị một tên côn đồ đi xe Quỷ Hỏa đưa đi, đã xảy ra chuyện gì? Điều này quá dễ khiến người ta liên tưởng.

Nguyên nhân của sự việc là do cậu, tự nhiên cũng nên kết thúc ở chỗ cậu, phải đứng ra như một thằng đàn ông.

Thế là Quý Phong gãi đầu, lộ ra một vẻ mặt ngô nghê:

"Dì ơi, cháu tên là Quý Phong, chuyện là thế này ạ, không phải là sắp phải chạy nước rút cho kỳ thi đại học rồi sao. Bây giờ giáo viên có tổ chức một hoạt động trợ giúp học tập một kèm một, để học sinh giỏi giúp đỡ học sinh kém phụ đạo thêm. Vừa ôn tập lại kiến thức của mình, vừa có thể nâng cao thành tích của bạn học, cháu chính là người được giúp đỡ đây ạ. Thật ngại quá, đã làm mất thời gian của bạn học Ôn Noãn lâu như vậy, sợ dì lo lắng, nên cháu chủ động đưa bạn học Ôn Noãn về, tiện thể giải thích với dì một chút."

Nghe Quý Phong giải thích, sự nghi ngờ trong mắt Vương Á Cầm đã giảm đi vài phần.

Bà nhìn Ôn Noãn với ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng của một người mẹ:

"Ôn Noãn, có phải như bạn học Quý này nói không con?"

"Dạ, vâng ạ, con đang phụ đạo cho Quý Phong."

Nói dối mẹ khiến Ôn Noãn cảm thấy tội lỗi, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi, đầu cũng cúi thấp hơn.

Vương Á Cầm nhìn chằm chằm con gái mình suy nghĩ một lát, sau đó lại dời ánh mắt sang Quý Phong.

Sau khi đánh giá một lượt, nét mặt Vương Á Cầm trở nên hiền từ hơn, bà cười nói:

"Giúp đỡ bạn học là chuyện nên làm, nhưng không nên để muộn như vậy. Nếu cần phụ đạo cho bạn học Quý, thời gian có thể sắp xếp vào cuối tuần, như vậy sẽ hợp lý hơn. Lần sau đừng như vậy nữa, mẹ sẽ lo lắng đó."

Mặc dù lời nói là với Ôn Noãn, nhưng ánh mắt của Vương Á Cầm vẫn luôn nhìn Quý Phong.

Quý Phong cũng không để lộ sơ hở gì, giữ một khoảng cách với Ôn Noãn, sự tự tu dưỡng của một diễn viên vẫn có đủ.

Bởi vì một số sự tu luyện ở kiếp trước, cậu có thể kiểm soát rất tốt trạng thái của bản thân.

Cái vẻ cà lơ phất phơ của một thiếu niên bất lương không hề bị lộ ra trước mặt Vương Á Cầm, chiếc áo khoác đồng phục đã kéo khóa cũng che đi bộ quần áo phi chủ lưu bên trong.

Có thể nói, ngoài chiếc xe Quỷ Hỏa phía sau có hơi khác biệt ra. Quý Phong trông giống hệt một học sinh chăm chỉ học hành, ít nhất về khí chất thì không có vấn đề gì.

"Dì nói phải ạ, vậy sau này nếu phụ đạo, thì sẽ sắp xếp vào cuối tuần."

Vương Á Cầm khẽ gật đầu: "Vậy được, tiểu Quý, hôm nay muộn quá rồi, dì không giữ cháu lại ăn khuya nữa, đợi lần sau cháu đến tìm tiểu Noãn, dì sẽ đãi cháu sau nhé."

"Dì khách sáo quá ạ, hai mẹ con mau về đi, muộn thế này rồi. Cháu cũng phải về nhanh đây, muộn thêm chút nữa cháu sợ mẹ cháu xiên cháu mất."

Nghe giọng điệu như đang nói đùa của Quý Phong, Vương Á Cầm cũng bật cười: "Vậy cháu mau về đi."

"Cháu chào dì ạ."

"Ấy, tiểu Noãn sao con không chào tạm biệt bạn học đi."

Lúc này Ôn Noãn nhìn chằm chằm Quý Phong đã sắp rời đi, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng hiện lên vài nét kỳ quái.

Cuối tuần? Phụ đạo? Cậu ta sẽ không thực sự đến chứ?

"Quý Phong, tạm biệt."

"Ừm, mai gặp."

Nhìn Quý Phong rời đi, nụ cười trên mặt Vương Á Cầm dần tắt, khi quay đầu nhìn Ôn Noãn, cô lại một lần nữa cúi đầu xuống.

"Ăn cơm chưa con?"

"Dạ chưa ạ."

Ôn Noãn vốn tưởng rằng Vương Á Cầm sẽ hỏi một vài chuyện xảy ra tối nay, sau đó là những lời phê bình giáo dục quen thuộc.

Mẹ luôn luôn như vậy.

Nhưng ngoài dự đoán, Vương Á Cầm không hề hỏi những chuyện đó.

"Về nhà trước đã."

"Vâng ạ."

"Con cảm thấy bạn học tên Quý Phong này thế nào?"

"Cậu ta? Cũng... được ạ." Ôn Noãn nói có chút miễn cường.

"Ồ, mẹ thấy cậu bé đó rất tốt, là một chàng trai khá là tử tế, ngoan ngoãn."

Ôn Noãn: ...

Ngoan ngoãn? Quý Phong? Mặc dù cô và Quý Phong tiếp xúc không nhiều, nhưng những lời đồn về gã này ở trường cô cũng đã nghe không ít.

Côn đồ, thiếu niên bất lương, còn có cả liếm cẩu.

Với những việc mà Quý Phong đã làm, thực sự không có cách nào đặt chung với hai chữ "ngoan ngoãn".

...

Phía bên kia, Quý Phong lái chiếc xe Quỷ Hỏa trở về ngôi nhà đã xa cách từ lâu trong ký ức.

Mẹ là Đổng Khai Tuệ, bố là Quý Quảng Tầm.

Nhà cậu có chút tiền, bố làm kinh doanh, mẹ là quản lý biên chế của một hiệu thuốc trong quận.

Nhà cửa thì có hai ba căn, nơi ở chính là một căn hộ cao cấp một mặt sàn bình thường ở trung tâm thành phố.

Giá căn hộ loại này ở thành phố Trân Châu năm 12 chưa đến 6000 một mét vuông, nên gia cảnh nhà cậu được coi là khá giả, chứ không được tính là giàu có.

Nhấn chuông cửa nhà, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ từ trong nhà vọng ra:

"Muộn thế này rồi, ai đấy?"

Nghe thấy giọng nói này, sống mũi Quý Phong cũng bất giác cay cay.

Nhưng cậu lập tức hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi cất cao giọng:

"Mẹ, con về rồi."

"Thằng nhóc thối mày còn biết đường về à? Sao không chết ở ngoài luôn đi? Cái thứ không có lương tâm giống hệt lão già chết bầm nhà mày."

Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Mẹ mắng bạn là chuyện bình thường, không hề ảnh hưởng đến việc bà yêu bạn.

Quý Phong có thể nghe ra điều đó từ tiếng dép lê vội vã trong nhà.

Két!~ Cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ trung niên mập mạp nhìn Quý Phong với vẻ mặt ghét bỏ, nhướng mày nói:

"Ăn tối chưa?"

Nhìn thấy người mẹ vẫn chưa già nua của mình, Quý Phong có chút hoảng hốt, bao nhiêu chuyện quá khứ lướt qua như mây khói.

"Ăn rồi ạ."

Ọt!~ Vừa dứt lời, cái bụng đã không nghe lời mà réo lên.

"Ăn cái con khỉ, tao đi nấu cho mày bát mì."

"Ấy! Đợi đã." Quý Phong kéo tay Đổng Khai Tuệ lại.

"Làm gì?" Đổng Khai Tuệ sầm mặt.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã không còn trẻ trung của Đổng Khai Tuệ, Quý Phong nhíu mày, đột nhiên ôm chầm lấy bà, khẽ thì thầm:

"Mẹ, con yêu mẹ."