Cố Tuyết Đình sững người, mặc dù mấy ngày nay Quý Phong đã liên tục từ chối cô nhiều lần. Nhưng cô vẫn không có cách nào chấp nhận được thái độ hiện tại của Quý Phong.
"Tại sao? Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này? Chẳng lẽ tớ từ chối cậu rồi thì không thể tiếp tục làm bạn được sao? Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy?"
Khóe miệng Quý Phong giật giật, gái tự tin thái quá thật là hãi người!
Cậu không nói gì, Cố Tuyết Đình không chịu buông tha mà tiếp tục: "Cô ta lợi hại, chẳng lẽ tớ kém cỏi sao?"
Quý Phong cảm thấy, cô đã hỏi như vậy rồi, mình cũng chỉ có thể trả lời thành thật.
"Cô ấy hạng nhất khối, cậu chỉ hạng ba, cao thấp rõ ràng rồi còn gì."
Lớp trưởng Lý Lung thấy Quý Phong từ chối Cố Tuyết Đình, vội vàng đi tới chen vào câu chuyện: "Tuyết Đình cậu xem, Ôn Noãn và Quý Phong đã có chút ăn ý rồi, chúng ta lúc này tham gia vào chỉ làm phiền lẫn nhau, hay là hai chúng ta cùng học, cũng tiện giám sát lẫn nhau."
Cố Tuyết Đình vốn dĩ đã không vui, nghe cậu ta nói vậy, lập tức xù lông: "Bọn họ có ăn ý gì? Mắt cậu mù à?"
Lý Lung bị Cố Tuyết Đình vả mặt hai lần, sắc mặt cũng lúc xanh lúc đỏ.
Một vài bạn học xung quanh đang hóng kịch thậm chí còn phồng má lên, chỉ sợ mình sẽ bật cười.
Quý Phong cũng phiền rồi, xua tay với hai người: "Ấy ấy, lùi ra sau chút, cứ đứng đực ra đây làm gì? Batman hôm nay không đi làm à? Gotham được tự do rồi sao?"
Cố Tuyết Đình không hiểu Batman và Gotham có nghĩa là gì, tóm lại nghe không giống lời hay ý đẹp gì.
"Quý Phong, cậu đừng như vậy nữa được không, tớ không muốn thế này, chúng ta quay lại mối quan hệ như trước đây có được không?"
Giọng nói của Cố Tuyết Đình đã mang theo tiếng nấc.
Nếu là Quý Phong của trước đây, có lẽ lúc này chân đã mềm nhũn, đáng tiếc...
"Có người khuyên làm điều tốt, có người khuyên làm điều xấu, cả hai loại tôi đều có thể hiểu, nhưng khuyên người ta đi chết, thì cậu vẫn là độc nhất, cậu thật sự muốn tôi chết à..."
"Quý Phong."
"Cút mau, cậu đã làm lãng phí 9 phút thời gian học tập của tôi rồi đấy."
Quý Phong vừa hung dữ, Cố Tuyết Đình liền vội vàng lùi lại một bước, Lý Lung tiến lên đỡ cô ta, lại bị cô ta hất mạnh ra.
Sau đó cô ta gầm lên với Lý Lung:
"Cậu tránh xa tôi ra, đồ liếm cẩu chết tiệt!"
Nói xong liền hất mặt bỏ đi ra khỏi lớp học.
Lý Lung: ??? Cậu ta đứng ngẩn người tại chỗ một lúc, sắc mặt lúc sáng lúc tối, không biết đang nghĩ gì.
Mà bên phía Quý Phong đã bắt đầu lại việc học cùng với Ôn Noãn.
Theo sau sự lắng xuống của màn kịch nhỏ, lớp học lại trở về với sự yên tĩnh.
Chỉ có lớp trưởng Lý Lung, giống như một chú hề sống động.
Cậu ta kiêng dè nhìn Quý Phong, trước mặt Quý Phong, thân phận lớp trưởng chẳng có tác dụng gì.
Muốn làm gì đó Quý Phong, về cơ bản là không thể.
Nhưng nếu là Ôn Noãn thì sao? Ánh mắt của Lý Lung bắt đầu trở nên âm u.
Thứ bảy, ngày học cuối cùng trong tuần, ban ngày mọi người vẫn học như cũ, cho đến tận chiều tối.
Quý Phong vừa đi vệ sinh xong, chuẩn bị theo lệ gọi Ôn Noãn cùng đi ăn ở nhà ăn.
Nhưng chỗ ngồi bên cửa sổ đó lại không có ai.
Lúc đầu cậu cũng không để tâm, định ngồi xuống đợi một lát.
Nhưng vừa ngồi xuống không bao lâu, bên tai Quý Phong đã vang lên vài lời bàn tán.
"Ôn Noãn bị lão Hoàng gọi đi rồi à?"
"Ừ, nghe nói là vì chuyện với Quý Phong."
"Yêu sớm?"
"Đúng vậy, chắc là sắp bị gọi phụ huynh rồi, lần này Ôn Noãn gặp rắc rối to rồi."
"Không biết Ôn Noãn nghĩ gì nữa, suốt ngày dây dưa với cậu ta."
Quý Phong đột nhiên đứng dậy, mấy người vừa rồi còn đang buôn chuyện lập tức ngậm miệng.
Quý Phong đi đến bên cạnh một trong số họ, cười tủm tỉm hỏi: "Chuyện này là ai đồn ra vậy?"
"Ơ, là lớp trưởng ạ."
"Lý Lung?"
Quý Phong không hỏi thêm gì nữa, đi thẳng ra khỏi lớp, sau đó lượn một vòng trước cửa văn phòng giáo viên.
Cậu cũng đâu phải tổng tài bá đạo Long Ngạo Thiên gì, màn kịch xông vào cứu người các kiểu quá là vớ vẩn.
Đến đây chỉ là để xem Ôn Noãn có ở trong đó không.
Sau mấy ngày tiếp xúc, Quý Phong phát hiện cô gái Ôn Noãn này khá tự kỷ, trừ lúc giảng bài có chút tự tin.
Thành thật mà nói, tính cách này của Ôn Noãn không được tốt cho lắm.
Mặc dù học hành rất chăm chỉ, nhưng trên người cô luôn có một cảm giác tiêu cực, Quý Phong cũng không biết có phải là ảo giác không.
"Quý Phong, sao cậu lại ở đây?"
Nhìn thấy người đi tới từ phía đối diện, Quý Phong khẽ nheo mắt.
Không tìm thấy Ôn Noãn, lại đụng phải cậu ta, lớp trưởng Lý Lung.
Trong lòng Quý Phong có chút bực bội, nhưng cậu lười đối chất với Lý Lung: "Ôn Noãn đâu?"
"Không biết, có lẽ là sau khi bị thầy Hoàng phê bình, tâm trạng không tốt chăng. Dù sao thì thứ hai tới bị gọi phụ huynh, lúc nãy còn khóc nữa, chắc là lúc này cũng đang hối hận lắm."
Nhắc đến hối hận, Lý Lung có hơi đắc ý liếc nhìn Quý Phong một cái.
Nhưng tâm trí của Quý Phong bây giờ đều đặt trên người Ôn Noãn, nghe nói Ôn Noãn lúc nãy đã khóc, trong lòng Quý Phong đột nhiên có một cảm giác không lành.
Tính cách của Ôn Noãn thực ra khá cực đoan.
Lập dị, không hòa đồng, đã được coi là một loại ngụy trang của cô.
Kiếp trước sau khi mẹ qua đời, thi đại học thất bại, cô đã trực tiếp chọn cách tự vẫn ở trường.
Cô chưa bao giờ là loại hoa nhỏ bé lớn lên trong sự kiên cường và trắc trở.
Ngược lại, tính cách của Ôn Noãn rất yếu đuối, vì vậy Quý Phong ngày thường ăn cơm học bài, đều tỏ ra vô tư, cố gắng hết sức để chăm sóc cho cảm xúc của Ôn Noãn.
Ngoài việc bù đắp cho lỗi lầm với Ôn Noãn ở kiếp trước, cậu cũng thực sự không nỡ làm tổn thương đóa hoa nhỏ yếu ớt này.
Bị Lý Lung khiêu khích như vậy, Quý Phong hít một hơi thật sâu, chỉ vào mũi đối phương: "Cô ấy tốt nhất là không sao, nếu không thì cậu chắc chắn có chuyện đấy."
"Ơ, Quý Phong, trường học là nơi có nội quy..."
"Tao quan tâm cái ĐM nhà mày, tao bây giờ đang vội tìm người, cút sang một bên."
Vứt lại một câu rất khó nghe, Quý Phong trực tiếp rời khỏi khu nhà học.
Cậu đầu tiên là đến nhà ăn, sau đó là sân thể dục, thậm chí nhà vệ sinh nữ cậu cũng nhờ người hỏi mấy câu, nhưng vẫn không có kết quả.
Chống nạnh đứng trên sân thể dục, Quý Phong đột nhiên cảm nhận được một cơn gió đêm se lạnh.
Cậu bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Dưới ánh trăng, cậu dường như nhìn thấy một bóng người bên mép sân thượng của khu nhà học, thoáng qua rồi biến mất.
"Chết tiệt, không lẽ nào?"
Quý Phong không nhịn được mà văng một câu tục, vội vàng quay lại khu nhà học, và đi thẳng lên sân thượng.
Ánh trăng trong vắt, ánh sáng bạc phủ đầy không trung, dường như bao trùm toàn bộ không gian trong một bầu không khí mộng ảo.
Cô gái mặc đồng phục xinh đẹp ngồi bên lan can sân thượng, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời.
Ngay cả khi ánh trăng lúc này đã đẹp như một bức tranh, nhưng cô vẫn khiến cho bức tranh này thêm phần rực rỡ và đa sắc.
Góc nghiêng của cô gái dịu dàng mà tinh tế, tựa như một viên ngọc trắng được đóng khung trong cảnh đêm.
Gió đêm từ từ thổi bay mái tóc dài của cô.
Khiến người ta rất muốn dùng ngón tay luồn vào, cảm nhận sự mềm mượt của mái tóc đen nhánh này.
Khuyên à? Khuyên xuống thì có tác dụng quái gì.
Nếu cô ấy đã không nghĩ thông, thì lần sau vẫn sẽ lại nhảy thôi.
Quý Phong thay đổi hẳn khí chất hừng hực thường ngày, lặng lẽ đi đến ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn, không nói một lời.
Thấy Quý Phong ngồi xuống, ngược lại là Ôn Noãn, người ngày thường gần như không bao giờ chủ động nói chuyện, lại mở lời trước: "Quý Phong."
"Hửm?"
"Con đường đời này, dài quá."
Quý Phong cảm nhận được cảm xúc bất thường của Ôn Noãn, không hành động hấp tấp:
"Tại sao cậu lại nói vậy?"
"Những cuốn sách triết học nói rằng, cuộc đời là một con đường, trên đường đi sẽ trải qua gập ghềnh mưa gió."
"Đúng vậy, quả thực có không ít sách nói như vậy."
"Nhưng đi đường vẫn là đi đường, muốn đi đường thì trước tiên phải đi học, mà muốn đi học phải tạo một con đường, phải đi giày, phải mặc tất, phải mặc quần áo, có lúc còn phải đội mũ. Có lúc phải đi ngược gió, phải đội mưa, có lúc còn phải xin đi nhờ, xin đi nhờ... Nhưng sao nó lại mệt mỏi quá."