Chương 7
Trò hề giữa hai màn kịch
I.
Nhân vật đại biểu cho quyền lực của Đế quốc Ngân Hà ở khu tự trị Fezzan là Cao ủy Đế quốc - Bá tước Jochen von Remscheid.
Nhà quý tộc có mái tóc bạc trắng và đôi đồng tử gần như trong suốt, được phái từ thủ đô Odin đến Fezzan vào cùng thời gian Ruvinsky nhậm chức, bị gọi lén sau lưng bằng hỗn danh “Cáo trắng”. Không cần phải nói, cách gọi này xuất phát từ trò đối lập với biệt danh “Cáo đen” của Ruvinsky.
Tối hôm nay, Bá tước Remscheid nhận lời mời đến bữa tiệc thân mật của Ruvinsky, nhưng địa điểm họ gặp mặt không phải là văn phòng khu tự trị hay dinh thự mà là một sơn trang. Hai thế kỷ trước, chỗ này hãy còn là bồn địa đầy hơi mặn giữa vùng núi, nhưng bây giờ, nó đã thành hồ nhân tạo. Bên bờ hồ là một sơn trang không có chút liên hệ pháp lý nào với Ruvinsky. Chủ nhân của sơn trang là một trong vô số nhân tình của Ruvinsky.
- Ngài lãnh chúa có bao nhiêu nhân tình thế?
Đã từng có người hỏi Ruvinsky như vậy. Khi đó, ông ta không trả lời ngay, mà bày ra bộ dáng như thể nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi nở nụ cười vui sướng đến gần như hợm hĩnh mà rằng:
- Phải dùng hàng tá mới đếm nổi.
Lời này hẳn có phần khoa trương nhưng chắc chắn không phải là khoác lác. Ngoại hình của Ruvinsky gieo cho kẻ khác ấn tượng rằng thể lực lẫn tinh lực của ông ta không hề tầm thường, và sự thật cũng là như vậy.
Ruvinsky là người theo chủ nghĩa hưởng lạc. Ông ta yêu rượu ngọt, thức ngon, yêu những giai điệu làm rung động con tim và những nàng mỹ nhân yêu kiều.
Bất quá, hết thảy những điều trên chỉ là trò giải trí hạng hai. Trò chơi đỉnh cấp của Ruvinsky là một thứ hoàn toàn khác biệt. Ván bài chính trị cùng chiến tranh - nơi có thể biến vận mệnh của quốc gia, của nhân loại thành những đồng xu đánh cược vô hình - mới là chốn mang tới cho ông ta niềm lạc thú mà người đẹp, rượu ngon không sao sánh được.
Với Ruvinsky, vận dụng khéo léo thuật quyền mưu cũng là một loại nghệ thuật. Loại chuyện như đe dọa bằng vũ lực chỉ có thể gọi là hạ sách của hạ sách. Xét về điểm này thì cả Đế quốc lẫn Liên minh đều giống hệt nhau, dù rằng trò văn tự trên cờ hiệu đôi bên có khác. Ruvinsky vẫn thường ác ý so sánh đôi bên như cặp song sinh do con quái vật Rudolf sinh hạ. Cặp song sinh thù ghét lẫn nhau ngay từ thuở lọt lòng.
- Đêm nay ngài lãnh chúa đây đặc biệt mời tôi đến, hẳn là có việc chi cần bàn bạc?
Bá tước Remscheid hỏi khi dặt ly rượu xuống chiếc bàn đá cẩm thạch. Ruvinsky thú vị quan sát vẻ mặt đầy cảnh giác của vị khách:
- Không sai. Tôi đoán ngài hứng thú với chuyện... Liên minh Các Hành tinh Tự Do đang phát động một hồi tấn công toàn diện vào Đế Quốc.
Vị quý tộc Đế quốc phải mất vài giây mới tiêu hóa được hàm nghĩa câu đáp này.
- Liên minh?
Nói xong, Bá tước mới phát giác không đúng, vội sửa miệng:
- Ý ngài là quân phiến loạn đang âm mưu gây rối trên lảnh thổ Đế quốc chúng ta?
- Xem ra sau khi chiếm được pháp đài Iserlohn, lòng hiếu chiến bên phía Liên minh đã sôi sục hẳn lên.
Đôi mắt Bá tước thoáng nheo lại:
- Chiếm được Iserlohn, quân phiến loạn đã có trong tay một đầu cầu bắc vào Đế quốc. Đó là sự thật. Nhưng chuyện này đâu nhất định sẽ lập tức mở màn cho một cuộc xâm lược toàn diện?
- Vấn đề là, quân Liên minh rõ ràng đang chuẩn bị cho một cuộc xâm lược với quy mô lớn.
- Quy mô lớn trong ý của ngài là?
- Trên 20 triệu quân. Không, có thể lên đến hơn 30 triệu kia.
- 30 triệu?
Đôi mắt gần như trong suốt của vị quý tộc Đế quốc vụt lóe một tia sáng trắng.
Kể cả Đế quốc cũng không thể động viên một đạo quân có quy mô khổng lồ đến thế trong thời gian ngắn. Đây không chỉ là vấn đề số lượng đơn thuần, mà còn liên quan đến vô số phương diện như tổ chức, quản lý, vận hành... Phía Liên minh có khả năng đó sao? Bất quá, đây quả thật là một tin tức quan trọng...
- Chỉ là, vì cớ gì ngài lãnh chúa đây lại cho tôi biết tin tức quan trọng đến nhường ấy? Ngài đang toan tính chuyện gì sao?
- Ngài cao ủy nói thế làm tôi đau lòng quá. Fezzan chúng tôi đã bao giờ gây bất lợi cho Đế quốc chưa?
- Không, chưa bao giờ cả. Tất nhiên là Đế quốc hoàn toàn tin tưởng lòng trung và chữ tín của Fezzan các ngài rồi.
Cả hai người họ đều hiểu rằng đây chỉ là một phen đối thoại khuôn sáo.
Một lúc sau, Bá tước Remscheid rời đi. Nhìn chiếc xe lao vút khỏi màn hình quan sát, Ruvinsky lộ ra nụ cười âm hiểm.
Chắc hản ngài cao ủy phóng vội về văn phòng để lập tức gửi tin khẩn đến Odin. Tin tức trọng yếu nhường đó kia mà.
Mất Iserlohn, có khi nào quân đội Đế quốc biến sắc, xuất quân nghênh đón hay không đây? Nếu xuất binh, Bá tước Reinhard von Lohengramm liệu có nắm quyền thống soái? Chỉ mong sao lần này phía Đế quốc đừng thắng đậm quá.
Bằng không sẽ có chút phiền toái.
Lúc biết tin Dương dùng phân nửa hạm đội tấn công Iserlohn, Ruvinsky đã không báo cho Đế quốc. Phần vì ông không tin Dương sẽ thành công, và một phần khác là vì muốn xem thử mưu lược của anh.
Kết quả là cả Ruvinsky cũng phải giật mình “hóa ra còn có kế sách này!”.
Nhưng, chỉ thán phục suông là điều không thể. Ông phải điều chỉnh cán cân binh lực đã nghiêng sang phía Liên minh về lại bên Đế quốc một chút.
Đôi bên cần nhiều chiến tranh thêm, lắm thiệt hại hơn nữa.