II.
Năm vị đề đốc rời đi. Họ không hiểu, cũng không phục, chẳng qua họ không dám đối nghịch uy quyền của hoàng đế mà thôi. Chỉ mỗi mình Fahrenheit là tỏ ra hứng thú với kế hoạch tác chiến của Reinhard, bốn người còn lại đều ít nhiều cho rằng ngài tư lệnh chỉ là một tên nhóc giở trò cáo mượn oai hùm.
Kircheis nhận thấy mình không thể cứ khoanh tay đứng nhìn. Dù không có chuyện vừa rồi, Reinhard cũng đã bị chỉ trích vì quá trẻ để được cất nhắc. Trong mắt các tướng lĩnh lão luyện, Reinhard là kẻ dựa hơi hoàng đế nhờ vào chị gái Annerose, còn bản thân anh chẳng khác gì một ngôi sao xám xịt nghèo nàn không phát ra nổi ánh sáng.
Đây không phải trận chiến đầu tiên của Reinhard. Anh vào quân đội đã 5 năm và lập vô số chiến công nhưng đám tướng lĩnh vẫn cứ bảo đấy là do may mắn, do kẻ thù quá yếu... Tính Reinhard không ưa luồn cúi, giả lả nên ác cảm của họ với anh càng tăng thêm. Hiện tại, họ thậm chí đã dùng tới cụm từ “thằng nhóc tóc vàng kiêu ngạo” lúc nói xấu sau lưng Reinhard.
- Như vậy có ổn không?
Vẻ bận tâm hiện rõ trong đôi mắt xanh của Kircheis khi anh lên tiếng hỏi Reinhard.
- Kệ đi. - vị thượng cấp của anh thản nhiên đáp - Đám người đó có làm được trò trống gì? Nói khó nghe thì bọn họ chỉ là một lũ nhát gan không dám tới một mình mà phải tụ tập thành đoàn. Họ không có gan chống lại quyền uy hoàng đế đâu.
- Nhưng nói không chừng bọn họ sẽ ghi hận trong lòng.
Nhìn vị phó quan của mình, Reinhard bật ra tiếng cười khẽ:
- Cậu lo lắng quá mức rồi đấy. Yên tâm đi. Bây giờ thì họ bất bình nên phàn nàn, nhưng qua ngày mai mọi chuyện sẽ khác. Tôi sẽ đập vào mắt lão Staden ngu ngốc đó chiến tích thực tế theo đúng ý lão.
Không bàn chuyện này nữa, Reinhard nói rồi đứng dậy, rủ cậu bạn của anh đến phòng tư lệnh nghỉ ngơi:
- Làm một ly không, Kircheis? Tôi có một chai rượu ngon. Hàng hiếm sản xuất năm 410 đấy.
- Vâng.
- Vậy đi thôi. Mà này, Kircheis...
- Vâng, thưa ngài?
- Lại “ngài” nữa. Tôi nói cậu rồi mà. Lúc không có ai khác thì đừng gọi tôi là “ngài”.
- Tôi biết, nhưng...
- Biết thì làm đi chứ. Chờ đánh xong trận này, về lại thủ đô, cậu cũng thành “ngài” rồi đấy.
- ...
- Cậu sẽ thăng chức chuẩn tướng. Chúng ta cùng uống mừng tin này nào.
oOo
Sau khi giao cho hạm trưởng là đại tá Leuschner phần việc còn lại, Reinhard trở về phòng riêng của mình. Kircheis theo sau, nhưng lời nói vừa rồi của người thượng cấp cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.
Đánh xong trận này, trở về, sẽ là chuẩn tướng... vị đề đốc tóc vàng trẻ tuổi thậm chí không tính đến khả năng thất bại. Nếu là một người nào khác, chắc chắn họ sẽ cho rằng Reinhard quá sức kiêu ngạo. Nhưng Kircheis biết rất rõ, câu nói đó của anh xuất phát từ ý tốt với bạn bè.
Kircheis chợt nhớ ra rằng, hai người họ đã làm bạn với nhau từ 10 năm về trước. Gặp gỡ Reinhard và chị Annerose là bước ngoặc trong cuộc đời anh.
Cha của Siegfried Kircheis chỉ là một viên chức nhỏ trong Sở Tư pháp. Ông sống cuộc đời lương thiện và bình dị: vì tiền lương 40.000 Mác Đế quốc[1] mỗi năm mà tất bật giữa thủ trưởng, văn kiện cùng máy tính, chăm sóc giống lan không rõ tên có nguồn gốc từ hệ sao Baldur trong khu vườn không lấy gì làm rộng rãi, ưa thưởng thức một chai bia đen sau bữa tối. Cậu con trai tóc đỏ nằm trong tốp học sinh xuất sắc trong trường, giỏi cả về học tập lẫn thể thao, chính là niềm tự hào của vợ chồng ông.
Một ngày kia, có một gia đình nghèo dọn đến ngôi nhà bỏ hoang sát bên nhà họ.
Cậu nhóc Kircheis đã sốc khi biết rằng người đàn ông trung niên yếu đuối nhà hàng xóm là một vị quý tộc. Nhưng ngay khi trông thấy hai chị em tóc vàng lần đầu, cậu liền tin. Hai người họ thật là đẹp - cậu nhóc năm đó nghĩ thế.
Ngay ngày đầu tiên gia đình họ chuyển tới, Kircheis đã kết bạn với cậu em trai. Reinhard cùng tuổi với cậu, chỉ nhỏ hơn cậu hai tháng theo lịch tiêu chuẩn. Lúc nghe cậu thiếu niên tóc đỏ giới thiệu tên mình, cậu nhóc tóc vàng đã nhướng đôi chân mày xinh đẹp của mình, kêu lên:
- Siegfried? Tên tầm thường thế?
Thình lình bị chê bai, cậu bé tóc đỏ ngạc nhiên đến độ không biết phải nói gì. Reinhard lại nói tiếp:
- Nhưng cái họ Kircheis thì hay. Nghe rất thơ. Được rồi, về sau tớ sẽ gọi cậu bằng họ.
Chị Annerose thì gọi tắt tên cậu là “Sieg”. Gương mặt cô giống em trai mình như khuôn đúc nhưng đường nét tinh xảo hơn, nét cười như có như không của cô lại càng thanh nhã. Khi Reinhard giới thiệu cô với Kircheis, cô nhìn cậu, dịu dàng như ánh mặt trời khi chiếu xuyên những tán cây:
- Sieg, hãy làm bạn tốt của em trai chị nhé!
Đến tận hôm nay, Kircheis vẫn làm đúng theo những gì Annerose từng nhờ vả anh.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Có một ngày, một chiếc xe sang trọng đậu trước cửa nhà hàng xóm, và một người đàn ông trung niên mặc bộ vest cao cấp bước xuống xe. Suốt đêm hôm ấy, tiếng nức nở vừa khóc vừa chất vấn cha mình của cậu bé Reinhard hiếu thắng cứ vọng sang:
- Tại sao cha lại bán chị?!
Ngày hôm sau, Kircheis mượn cớ rủ Reinhard đi học mà sang nhà hàng xóm. Annerose dịu dàng nở nụ cười đượm buồn, bảo cậu:
- Em trai chị không thể cùng em tới trường nữa. Trong khoảng thời gian qua, cảm ơn em nhé.
Người con gái xinh đẹp đặt nụ hôn phớt lên trán cậu, rồi tặng cậu chiếc bánh chocolate tự làm.
Hôm đó, cậu thiếu niên tóc đỏ không đến lớp. Cậu cẩn thận mang cái bánh đến công viên tự nhiên. Để tránh robot tuần tra, cậu trốn dưới gốc cây lá kim có tên thông sao hỏa (không rõ tại sao người ta lại đặt cho nó cái tên này), lại mất một lúc lâu mới ăn xong bánh. Nỗi buồn vì phải chia tay hai chị em làm nước mắt cậu tuôn rơi, rồi vì lấy tay lau nước mắt mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lấm lem hết cả.
Mãi đến tối mịt, Kircheis mới về nhà, chuẩn bị tâm lý nghe mắng. Nhưng cha mẹ cậu chẳng nói tiếng nào. Đèn đuốc nhà bên cũng tắt ngấm.
Một tháng sau, Reinhard mặc quân phục trường Thiếu sinh quân Đế quốc bất ngờ đến thăm cậu. Đối diện Kircheis ngạc nhiên cùng mừng rỡ, cậu thiếu niên tóc vàng dùng giọng điệu như người lớn, nói:
- Tôi vào quân đội. Như thế tôi có thể mau chóng trưởng thành. Sớm nổi danh, sớm cứu chị ra. Kircheis, cậu cũng vào học cùng trường với tôi đi. Không có cậu, trường học chỉ rặt một đám nhóc phiền phức mà thôi.
oOo
Cha mẹ Kircheis không phản đối. Có lẽ họ cũng muốn con mình trở nên vĩ đại, cũng có thể vì họ hiểu được mối dây liên kết giữa hai chị em nhà hàng xóm với con trai mình. Dẫu sao thì, ngay từ nhỏ, Kircheis đã hạ quyết tâm đi theo cùng một con đường với Reinhard.
Quá nửa số học sinh trong học viện Thiếu sinh quân là con em quý tộc, nửa còn lại là con cháu giới thượng lưu. Rất rõ ràng, nhờ vào quyết tâm của Reinhard và nỗ lực của Annerose, Kircheis mới có thể vào đây học.
Thành tích Reinhard đứng đầu học viện, Kircheis cũng luôn giữ vị trí trong tốp đầu. Bất kể là vì chính mình hay vì hai chị em họ, cậu cũng không thể để thành tích mình tụt hậu.
Có đôi khi, phụ huynh học sinh cũng ghé qua trường. Họ là những quý tộc có địa vị cao. Nhưng họ lại không có loại khí chất làm kẻ khác kính phục. Trên người họ chỉ có mùi hủ bại của lũ kiêu ngạo nắm giữ đặc quyền.
- Nhìn đám người đó đi Kircheis.
Mỗi khi trông thấy đám quý tộc đó, Reinhard chỉ thấy khinh bỉ cùng ghê tởm.
- Địa vị họ có được bây giờ đâu phải nhờ vào nỗ lực của chính bản thân họ... Quyền lực và tài sản họ có được toàn nhờ vào huyết thống, nhờ việc kế thừa đời này qua đời khác. Một đám người không biết xấu hổ! Vũ trụ này không phải thứ để cho bọn họ cai trị!
- Reinhard...
- Đúng thế đấy Kircheis. Không lý nào tôi với cậu phải phục tùng đám người này.
Hai người họ nói về chuyện này không chỉ một đôi lần. Nhưng đôi khi, Reinhard vẫn cứ khiến cậu bạn thân tóc đỏ của mình kích động, nhiệt huyết trào dâng.
Sau khi hành lễ trước bức tượng đồng đứng sừng sững đầy ngạo nghễ ngay trung tâm thủ đô của Rudolf Đại đế - vì hành lễ trước Đại đế là nghĩa vụ thiêng liêng của thần dân trên toàn Đế quốc. Trong đôi mắt tượng Đại đế có gắn camera quan sát tinh vi để Bộ Nội vụ giám sát chặt chẽ các phần tử nguy hiểm không biết sợ quyền uy hoàng đế - Reinhard nói tiếp, ngữ khí quyết liệt như lửa cháy:
- Kircheis, cậu thử nghĩ mà xem? Hoàng triều Goldenbaum không bắt đầu cùng với lịch sử nhân loại. Thủy tổ của hoàng triều là Rudolf kiêu ngạo. Mà đã gọi là thủy tổ, liền có nghĩa, trước kia, ông ta không thuộc về hoàng thất mà chỉ là một thị dân vô danh. Chẳng qua Rudolf đạt được dã tâm của mình. Ông ta nhân thời cuộc mà leo lên, rồi tự xưng là hoàng đế thần thánh bất khả xâm phạm.
Cậu ấy đang định nói gì kia? Kircheis nhận ra trái tim mình đang đập dồn trong lồng ngực. Reinhard nói:
- Chuyện Rudolf làm được, cậu nghĩ tôi có làm nổi không?
Đôi mắt màu băng lam đẹp như ngọc quý của Reinhard nhìn thẳng vào Kircheis. Cậu thiếu niên tóc đỏ cũng gần như nín thở mà quay nhìn bạn mình. Đó là vào mùa đông, không lâu trước khi hai người họ vào quân đội.