V.
Nỗi bất an đã dồn ứ đến bão hòa.
Tầng mây tích điện vô hình nặng nề phủ khắp trung tâm chỉ huy soái hạm Patroclus của quân Liên minh. Không ai biết sét từ những đám mây kia sẽ giáng xuống khi nào. Lệnh sẵn sàng chiến đấu cấp độ 1 đã ban, toàn bộ đơn vị đều đã vào vị trí, nhưng nỗi bất an vẫn cứ thấm qua bộ áo phi hành gia của từng người lính, làm họ nổi da gà.
- Nghe nói cả hạm đội IV lẫn hạm đội VI đều bị tiêu diệt rồi.
- Chúng ta đã bị cô lập. Còn quân địch bây giờ thì nhiều hơn hẳn quân ta.
- Nói tôi biết với, tình hình sao rồi?
Binh lính bị cấm nói chuyện riêng. Nhưng nếu không mở miệng chuyện trò đôi câu, họ sẽ không kểm nổi âu lo. Tình thế hiện giờ khác hẳn dự tính. Lẽ ra lúc này, họ đã dùng số quân đông gấp đôi bao vây ba mặt quân thù, chuẩn bị hát vang khúc ca toàn thắng...
- Phát hiện hạm đội địch...
Giọng người quan trắc viên qua hệ thống loa bất chợt truyền khắp trung tâm chỉ huy.
- Hướng xuất hiện trong khoảng từ 1:00 đến 2:00...
Dương Văn Lý thì thào. Tin báo tiếp theo xác nhận lời anh vửa nói:
- Ở hướng 1:20, góc dưới 11o. Chúng đang tăng tốc tiến về phía quân ta!
Dường như anh không hề cảm nhận được rằng không khí trong trung tấm chỉ huy Patroclus phút chốc đã căng như dây đàn.
Đúng như Dương dự đoán. Quân Đế quốc đã từ cánh phải phía sau đâm xuyên qua cánh trái phía trước hạm đội VI của quân Liên minh, rồi thong dong vạch một đường vòng cung, hướng đầu mâu về phía hạm đội cuối cùng còn sót lại. Hạm đội II vẫn tiếp tục di chuyển theo đường thẳng nên việc quân Đế quốc xuất hiện trong phạm vi 1:00 đến 2:00 cũng là lẽ đương nhiên.
- Chuẩn bị chiến đấu!- Trung tướng Paetta ra lệnh. Còn Dương thì nghĩ thầm, quá chậm.
Mặc dù chờ cho kẻ địch đến gần rồi nghênh chiến vốn là lối tác chiến chính thống, nhưng trong trường hợp này, việc chờ đợi chỉ tổ chuốc lấy quả đắng cho lối tư duy cứng nhắc mà thôi. Họ có binh lực, cũng có cả thời gian. Nếu tăng tốc đuổi theo, rồi tấn công hậu quân của địch, rất có thể họ đã kịp hợp tác với hạm đội VI, hai mặt giáp công kẻ thù.
Một hồi chiến tranh không thể không có thương vong. Nhưng đồng thời, số người hi sinh cũng tỷ lệ nghịch với khả năng chiến thắng. Ý nghĩa của thuật dùng binh chính là giữ được điểm cân bằng giữa hai mệnh đề đối lập ấy. Hay nói cách khác, là dùng hi sinh nhỏ nhất để đổi lấy thắng lợi lớn nhất. Còn nếu phải dùng cách diễn đạt tàn khốc, thì đó chính là giết đồng đội thế nào để đạt được hiệu quả tối đa. Và Dương tự hỏi, liệu ngài tư lệnh của anh có hiểu được điều này hay chăng?
Họ đã không thể tránh những hi sinh vô nghĩa. Tình huống ban đầu vốn không đến nước này, và những vị đầu não cầm quân nên tự thấy xấu hổ vì lối chỉ huy tác chiến vụng về của chính mình. Nhưng hết thảy vẫn phải chờ đến khi kết thúc mọi chuyện. Việc cần quan tâm hiện giờ là làm thế nào để ngăn chặn chuỗi sai lầm nối tiếp sai lầm trước mắt, nghĩ cách chuyển họa thành phúc.
Nếu hối hận có thể khiến những binh tướng đã hi sinh sống lại, rơi hàng ngàn lít nước mắt cũng đáng giá. Nhưng... rốt cuộc, chẳng phải nước mắt vẫn chỉ là một trò bi thương không hơn không kém hay sao?
- Toàn hạm đội, khai pháo!
Bất chợt, một luồng ánh sáng chói lòa như thiêu đốt cả võng mạc bùng lên, che mờ tầm mắt mọi nhân viên trong trung tâm chỉ huy chiến hạm. Thật khó để phân rõ là câu lệnh hay luồng sáng này đến trước.
Chỉ trong nửa giây sai kém ấy, chiến hạm Patroclus đã bị sóng năng lượng nổ hất lên rồi không ngừng rung lắc.
Tiếng gào thét, kêu khóc trộn lẫn với những âm thanh đổ vỡ, va đập. Dương cũng ngã xuống sàn tàu. Thứ gì đó đập mạnh vào lưng làm anh gần như không thở nổi. Khắp chung quanh đầy ngập những âm thanh hỗn loạn. Dương cảm thấy có dòng không khí chảy ào qua thiết bị thông tin trên mũ bảo hộ của mình. Vừa cố gắng điều chỉnh hô hấp, anh vừa nâng tay che chắn cho đôi mắt đã chẳng thể trông thấy gì.
Ai phụ trách chuyện này? Sơ sót tới mức để cường độ ánh sáng trên màn hình không tự điều chỉnh thì không thể cho qua. Gặp phải tình huống kiểu này mà không thua mới là lạ!
- ... Tháp pháo sau gọi trung tâm chỉ huy! Xin hãy trả lời! Chúng tôi phải làm gì?
- Phòng thông tin gọi trung tâm chỉ huy. Xin hãy trả lời...
Sau cùng Dương cũng mở được mắt. Màn khói dày màu ngọc lam chắn hết tầm mắt anh.
Anh ngồi dậy, rồi nhận ra có người đang nằm ngay bên cạnh mình. Dòng chất lỏng sẫm màu, đặc sệt đang từ khóe miệng người nọ rỏ xuống ngực, ngấm khắp thân...
- Tổng tư lệnh!
Dương kêu lên, sửng sốt nhìn thẳng khuôn mặt vị trung tướng. Dồn sức vào hai chân, anh đứng bật dậy.
Trên bức tường có một vết nứt, áp suất trong khoang tàu đang tụt nhanh.
Xem ra đã có vài người bị hút ra ngoài do không bật giày từ trường. Nhưng những khẩu súng hàn được chương trình tự sữa chữa kích hoạt đã mau chóng phun chất kết dính mù mịt để bịt lại chỗ bị toác.
Nhìn quanh trung tâm chỉ huy một vòng, Dương nhận ra gần như không còn ai đứng thẳng, lại xác nhận tính năng thiết bị thông tin của mình hãy còn bình thường, anh bắt đầu chỉ đạo xuống:
- Tổng tư lệnh Paetta bị thương. Đề nghị bác sĩ cùng y tá mau chóng đến trung tâm chỉ huy. Đội điều hành lập tức kiểm tra thiệt hại và tiến hành sửa chữa tàu. Báo cáo cứ để sau. Động tác nhanh lên giúp tôi. Tháp pháo sau, lúc này toàn hạm đội đang trong trạng thái chiến đấu, các đồng chí không cần hỏi xin chỉ thị. Cứ chấp hành nhiệm vụ được giao. Phòng thiết bị xảy ra chuyện gì?
- Chúng tôi chỉ đang lo lắng về tình hình trên đó thôi. Chỗ này không bị tổn hại gì.
- Thế thì tốt.
Trong giọng Dương lẫn vài phần giễu cợt:
- Tình hình là trung tâm chỉ huy vẫn đang hoạt động bình thường. Các đồng chí cứ yên tâm tập trung vào nhiệm vụ của mình.
Anh nhìn quanh trung tâm chỉ huy lần nữa:
- Còn ai không bị thương không?
- Tôi không sao, thưa chuẩn tướng.
Có một người hơi lảo đảo bước về phái anh.
- Đồng chí là... ừm...
- Thiếu tá Rao tổ tham mưu, thưa chuẩn tướng.
Qua chiếc mũ bảo hộ, chỉ có thể nhận thấy vị thiếu tá có đôi mắt và cái mũi khá nhỏ này trạc tuổi Dương. Ngoài ra còn có hai sĩ quan trực và một nhân viên quan trắc giơ tay đứng dậy. Tất cả chỉ có bấy nhiêu.
- Không còn ai khác nữa sao...
Dương gõ gõ phía ngoài chiếc mũ bảo hộ của mình. Như vậy đầu não hạm đội II gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nhóm bác sĩ và y tá quân y chạy vọt vào. Họ luống cuống tay chân khám cho trung tướng Paetta, rồi thông báo rằng, một chiếc xương sườn gãy đã cắm vào phổi trung tướng lúc ông va trúng bàn chỉ huy. Trung tướng cũng quá đen đủi rồi - họ bình luận một cách thừa thãi. Trái ngược với ông, không thể phủ nhận rằng Dương quá tốt số.
- Chuẩn tướng Dương...
Nén đau đớn từ cả thể xác lẫn tinh thần, trung tướng Paetta gọi người thuộc hạ trẻ tuổi của mình:
- Đồng chí hãy chỉ huy hạm đội...
- Tôi ư?
- Trong số sĩ quan còn lại, quân hàm của đồng chí cao nhất. Năng lực cầm quân cũng...
Câu nói đứt đoạn. Trung tướng mê man. Quân y vội vàng gọi xe cấp cứu tự hành.
- Ông ấy rất coi trọng chuẩn tướng. - Thiếu tá Rao cảm động.
- Thế à?
Câu trả lời của anh làm thiếu tá Rao ngơ ngác. Anh ta không hay biết chút gì về những ý kiến đối lập giữa hai người. Dương bước đến chỗ thiết bị thông tin, ấn phím mở kênh liên lạc ngoài. Xem ra, máy móc vẫn đáng tin hơn là con người.
- Toàn hạm đội chú ý. Tôi là phó tham mưu của tổng tư lệnh Paetta, chuẩn tướng Dương.
Tiếng Dương Văn Lý truyền đi trong không gian vũ trụ.
- Soái hạm Patroclus trúng đạn, tổng tư lệnh Paetta bị thương nặng. Đồng chí ấy chỉ định tôi tạm thời tiếp quản quyền chỉ huy hạm đội.
Nói đến đây, anh hít sâu một hơi, cho những đồng đội đang kinh ngạc chút thời gian giảm xóc.
- Xin đừng lo lắng. Chỉ cần làm theo chỉ đạo của tôi, chúng ta sẽ sống. Những ai muốn sống sót xin hãy bình tĩnh làm đúng theo những gì tôi hướng dẫn. Hiện giờ quân ta đang thất thế, nhưng quan trọng nhất vẫn là thắng lợi sau cùng.
Chà, đến mình cũng thốt ra mấy lời bốc phét này... Dương cười khổ, nhưng là âm thầm trong lòng chứ không hiện ra ngoài nét mặt. Một vị chỉ huy có buồn bực đến đâu cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu, dù cho đó chỉ là vờ vịt.
- Chúng ta sẽ không thua. Cho đến khi có lệnh mới, mỗi chiến hạm hãy cứ tập trung đối phó địch thủ trước mắt mình. Hết.
Những lời này quân Đế quốc cũng nghe thấy được. Tại trung tâm chỉ huy soái hạm Brünhild, đôi hàng chân mày xinh đẹp của Reinhard khẽ nhướng:
- Chúng ta sẽ không thua. Chỉ cần làm theo chỉ đạo của tôi, chúng ta sẽ sống à? Ta không ngờ trong đám quân phản loạn hãy còn một kẻ mạnh miệng đến thế đấy.
Một tia sáng lạnh như băng dừng lại trong đôi mắt anh:
- Đến tận nước này rồi còn muốn lật ngược thế cờ sao?...Hừm, cũng tốt thôi. Ta sẽ chống mắt lên xem tài năng của ngươi tới đâu. Kircheis!
- Vâng.
- Truyền lệnh thay đổi trận hình chiến đấu. Toàn hạm đội dàn thế trận hình con thoi. Biết tại sao chứ?
- Ngài dự định tấn công thẳng vào trung tâm của họ?
- Phải. Đúng là như thế.
Kircheis chuyển lệnh của Reinhard đến toàn hạm đội Đế quốc.
Mỗi khi không đội mũ bảo hộ, Dương cứ muốn lấy xuống cái nón bê rê, dùng tay cào cào mớ tóc đen của mình. Trong tình huống binh lực đôi bên chênh lệch quá lớn, chiến thuật đem lại hiệu quả cao cho bên tấn công sẽ là chọc thủng trung tâm hoặc hình thành trận thế nửa bao vây. Dương đoán rằng đối thủ sẽ chọn lối tấn công có phần tích cực hơn. Và rõ ràng là anh đã tính đúng.
- Thiếu tá Rao.
- Vâng, thưa quyền tư lệnh.
- Quân địch đang tiến tới với thế trận hình con thoi. Xem ra họ định chọc thẳng vào trung tâm quân ta.
- Chọc thủng trung tâm!
- Tiêu diệt xong hạm đội IV và hạm đội VI, sĩ khí quân Đế quốc đang lên cao, chọn lối đánh này cũng là đương nhiên.
Thiếu tá Rao dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Dương khi nghe anh bình luận như thế. Vẻ mặt của người thiếu tá đã đủ cho thấy nỗi khiếp nhược của quân Liên minh lúc này. Đây chính là thành quả cho lối tiến công đầy tính áp đảo của quân Đế quốc.
- Vậy chuẩn tướng định đối phó thế nào?
- Tôi đã có đối sách rồi.
- Nhưng làm sao để liên lạc với các tàu khác? Nếu dùng kênh thông tin, có khả năng quân địch cũng thu được, tín hiệu quang học cũng vậy. Dùng tàu liên lạc lại quá mất thời gian.
- Không sao. Dùng thông tin mã hóa phức tạp hơn là ổn. Chỉ cần truyền lệnh cho các chiến hạm bật mã C4 trên máy tính chiến thuật thôi. Như vậy, dù có thu được tín hiệu, quân địch cũng không thể giải mã ngay được.
- Tức là quyền tư lệnh đã đưa ra phương án tác chiến và nhập hết thông tin vào máy tính từ trước... trước cả lúc bắt đầu chiến đấu sao?
- Nhưng tôi vẫn mong không phải dùng đến nó.
Ngữ khí của Dương mang theo vài phần giải thích. Ngay từ thời công chúa Cassandra thành Troy[1] , số phận của những kẻ dự đoán về thất bại luôn là khinh thường và dè bỉu.
- Thay vì bàn chuyện này, đồng chí hãy mau chóng truyền tin giúp tôi.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay.
Thiếu tá Rao rảo bước đến chỗ viên sĩ quan thông tin vừa được điều thêm. Vận hành trung tâm chỉ huy chỉ với năm người còn lại là điều không thể, nên Dương đã triệu tập thêm từ mỗi bộ phận 10 người. Ngay từ đầu, trên chiến hạm đã không có người rỗi rãi, rút bớt nhân sự từ các bộ phận khác cũng là hành động bất đắc dĩ.
Quân Đế quốc đã thong dong xếp xong trận hình con thoi, bắt đầu tiến công. Quân liên minh dùng hỏa lực nghênh đón, nhưng phía Đế quốc không chút để tâm. Cự li giữa đôi bên mỗi lúc một rút ngắn. Vô số chùm ánh sáng đan nhau, dệt nên cả một mạng lưới vô số ô mắt cáo.
Fahrenheit chỉ huy hạm đội tiên phong không giảm tốc độ mà tiếp tục lao thẳng vào trận hình quân Liên minh.
- Toàn bộ, toàn bộ hạm đội địch đang lao tới!
Quan trắc viên cao giọng hô lớn.
Dương ngửa đầu nhìn lên trần chiến hạm. Nơi đó có một màn hình góc rộng trải suốt 270o. Hình ảnh quân địch đang tăng tốc tiến tới gần như muốn lao vọt khỏi màn hình hiển thị. Họ hành động nhanh gọn. So với họ, hành động nghênh chiến của quân Liên minh rõ ràng là chậm chạp và miễn cưỡng, khuyết thiếu ý chí chiến đấu.
Giờ phải làm gì đây?
Dương ngồi vắt chéo chân trên ghế chỉ huy nhưng nội tâm anh lại chẳng thể bình thản như vẻ bề ngoài. Cho đến lúc này, hành động của quân địch còn chưa vượt ra ngoài dự tính của anh. Vấn đề là hành động phía Liên minh. Nếu họ có thể làm đúng theo kế hoạch, mọi chuyện sẽ ổn; nhưng chỉ cần có một bước sai lầm, cục diện sẽ ngoài tầm khống chế, và toàn quân rất có thể sẽ bị diệt sạch. Đến lúc đó anh phải làm gì?
- Gãi đầu giả ngu vậy.
Dương tự trả lời mình. Anh không thể nào tính trước tất cả mọi chuyện, cũng chẳng thể đưa ra phương án hoàn mỹ không chút sai lầm. Và anh không thể gánh trách nhiệm cho thứ vượt ngoài khả năng của mình.