Giải Thoát Nanase-san Nhỏ Nhắn Đáng Yêu Nhưng "To Lớn" Khỏi Gã Bạn Trai Cũ Tồi Tệ Và Làm Cho Cô Ấy Hạnh Phúc

Truyện tương tự

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Tạm ngưng)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 6

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

128 296

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

44 177

Vol 1 - Prologue

“Ý cậu là sao? Giải thích rõ cho tớ đi!”

—Tôi, Yusuke Ogami, đã nghe thấy giọng nói đó trong lúc đang chờ đơn hàng mang về tại một quán burger sau khi hoàn thành công việc bán thời gian ngắn hạn.

Giọng nói ấy pha lẫn sự căng thẳng và bực tức, khiến tôi theo bản năng quay lại. Và khi nhận ra người phát ra giọng nói, tôi đã há hốc mồm.

Ngồi ở một trong những chiếc ghế bành được kê gọn trong góc cửa hàng là bạn cùng lớp của tôi, Nanase Hiyori, người học cùng trường cấp ba mà tôi bắt đầu theo học vào mùa xuân này.

Thân hình nhỏ bé thấp hơn một mét năm, với khuôn mặt dễ thương và tính cách vui vẻ, có phần hơi trẻ con trái ngược hẳn với thân hình ấn tượng. cô khá được các chàng trai yêu thích.

Nhưng lúc này, mái tóc đen ngắn của Nanase-san rối bù, khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận. Cô ngồi đối diện với Yoshihide Kouma, bạn cùng lớp của chúng tôi, và nói với giọng căng thẳng, đầy vẻ đối đầu.

Dù biết là hơi lộn xộn, tôi vẫn không khỏi tò mò muốn biết họ đang nói gì. Thế là tôi kín đáo nghe lén cuộc trò chuyện của họ, trong khi Nanase-san, giọng run run, gặng hỏi Kouma.

"Ý cậu là cạu đang hẹn hò với một cô gái khác sao? Yoshihide, cậu có đang lừa dối tớ không!?"

“Ừ, đúng vậy... đại loại như thế.”

"Ồ," tôi lẩm bẩm, không thể ngăn những lời nói buột miệng thốt ra.

Vậy là họ đã hẹn hò. Và giờ thì có vẻ như chuyện Kouma ngoại tình đã bị phát hiện, và mọi chuyện đã vỡ lở ra.

Chúng tôi mới chỉ vào cấp ba, vậy mà tôi chưa từng cảm nhận được chút rung cảm nào giữa họ. Tôi vẫn còn choáng váng khi nhận ra họ đã che giấu mối quan hệ của mình quá tốt, thì Nanase-san—giọng cô giờ đã dịu xuống—lại hỏi một câu nữa.

“…Cậu đã qua lại với Shimura bao lâu rồi?”

“Tớ đoán là từ mùa hè năm ngoái...”

“Mùa hè năm ngoái... Cũng là lúc cậu và tớ bắt đầu hẹn hò! Chuyện quái gì thế này!? Cô ấy biết chuyện của chúng ta chứ!?”

“Ừ, đúng rồi. Tớ đã nói với Nina là tớ đang hẹn hò với cậu, nhưng... cô ấy đã tỏ tình với tớ hết lần này đến lần khác, nói rằng cô ấy không ngại làm người thứ hai, và thế là—”

"Vậy là cậu đã bắt cá hai tay sao? Cậu đã nói dối tớ hơn sáu tháng rồi?"

Giọng nói run rẩy của Nanase-san thay đổi.

Cho đến giờ, cô vẫn run rẩy vì tức giận và thất vọng... nhưng giờ thì hoàn toàn là vì sốc. Trông cô như đang choáng váng.

Và tất nhiên cô sẽ bị sốc. Bạn trai cô đã lừa dối cô gần một năm trời.

Đây không phải là một sai lầm nhất thời hay một sự phán đoán trong chốc lát. Kouma đã cố tình và cố tình phản bội cô. Ngay cả tôi, một người hoàn toàn đứng ngoài cuộc, cũng không khỏi cảm thấy tức giận.

“...Tớ biết Yoshihide rất nổi tiếng. Ngay cả sau khi chúng ta vào cấp ba, các cô gái vẫn liên tục tán tỉnh cậu. Nếu cậu yêu một người khác, có lẽ tớ đã chấp nhận được. Nhưng chuyện này... chuyện này thật tàn nhẫn...!”

“N-nhưng ý tớ là, không phải tớ hết thích cậu hay gì cả. Tớ không nói Nina tốt hơn hay gì cả. Tớ chỉ, cậu biết đấy, kiểu...”

“...Cái gì? Cậu muốn tớ chấp nhận chuyện này và tiếp tục hẹn hò với cậu, ngay cả khi phát hiện ra cậu đã phản bội tớ sao?”

Giọng nói của cô lại trở nên giận dữ.

Và cô ấy đã đúng—ai tỉnh táo mà lại đồng ý duy trì mối quan hệ sau khi biết mình bị lừa dối chứ?

Mặc dù đã lấy hàng rồi, tôi vẫn thấy mình như bị đông cứng lại trong cửa hàng. Không thể rời đi do quá chú ý đến những gì đang diễn ra trước mắt... thì Kouma nói một điều không thể tin được.

“Được rồi, vậy thì, ừm... thực ra, vấn đề là... Nina để tớ... chạm vào ngực cô ấy.”

"...Cái gì?"

“Cô ấy gọi tớ ra để ăn mừng việc cả hai cùng vào chung trường cấp ba, và... cô ấy nói rằng khi cả hai vào cao trung, cậu ấy sẽ cho tớ làm nhiều hơn nữa. Cậu không muốn thua Nina, phải không?”

Hắn ta đang nói cái quái gì thế...?

Ngay cả từ xa, tôi cũng có thể nhận ra trái tim của Nanase-san đang tan vỡ nhanh chóng.

Cô đã bị lừa dối trong nhiều tháng, và giờ bạn trai cô lại khoe khoang về việc qua lại với cô gái khác?

Cô hẳn đang bị tổn thương nghiêm trọng.

Tuy nhiên, tôi vẫn do dự. Dù rất muốn can thiệp, tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác rằng việc đó chỉ khiến mọi chuyện thêm phức tạp. Và khi tôi đứng đó, phân vân không biết có nên can thiệp hay không, Kouma đã giáng đòn kết liễu.

“Thấy chưa? Nếu cậu sốc đến thế thì tức là cậu vẫn còn thích tớ đúng chứ? Vậy nên... cho tớ sờ ngực cậu nữa nhé.”

"...Cái gì?"

"Chuyện với Nina chỉ là nhất thời thôi, được chứ? Nhưng cậu mới là người tớ thực sự thích! Tớ thấy cậu dễ thương hơn, và ngực cậu cũng to hơn nữa! Vậy nên, nào, để tớ làm gì đó hư hỏng một chút với cậu nhé! Cậu không muốn tớ đá cậu đâu, phải không!?"

—Đó là lúc tôi thực sự hiểu ra: khi một người thực sự tức giận, họ thực sự có thể trở nên bình tĩnh đến đáng sợ.

Cùng lúc đó, tôi nhận ra rằng tôi phải khiến cho gã tồi tệ đó hiểu được những lời nói của hắn kinh tởm đến mức nào.

Chuyện này không chỉ trơ trẽn mà còn ghê tởm. Ngoài việc lừa dối, hắn ta còn nói rõ rằng hắn chỉ quan tâm đến cơ thể và ngoại hình của cô.

Làm sao ai đó có thể nói như vậy với người mà họ vừa phản bội?

Tôi vừa định tiến lại gần và nói cho hắn ta biết suy nghĩ của mình thì—

“Thôi nào, làm ơn! Chỉ một lần thôi—buhoh!?”

Nanase-san mở nắp cốc trên bàn và hất cốc nước vào hắn ta.

Áo sơ mi ướt đẫm nước ép màu tím, Kouma trợn tròn mắt nhìn cô. Còn Nanase-san, ngẩng đầu lên, nghiến răng nói.

“Anh thật kinh tởm...!”

“Ah—!?”

Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô khi cô cố gắng không để mình hoàn toàn suy sụp.

Chắc hẳn đó là giọt nước tràn ly đối với cô ấy.

Thì thầm từ duy nhất đó—đầy nỗi buồn, hối tiếc, giận dữ và tuyệt vọng—cô lao ra khỏi cửa hàng.

“H-Hiyori…!”

Kouma đưa tay về phía cô, nhưng hắn không di chuyển theo.

Hay đúng hơn, cậu ta có vẻ như bị đông cứng bởi sức nặng của ánh nhìn từ mọi người.

Việc cậu ta có đuổi theo cô hay không cũng chẳng quan trọng với tôi. Điều tôi không thể làm là bỏ mặc cô ấy như vậy.

Tôi chạy theo cô ấy, tuyệt vọng tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của cô—và cuối cùng cũng nhìn thấy cô ấy đang ngồi xổm ở lối vào một công viên gần đó.

“Nanase-san!!”

"Ể? À, Ogami-kun…?"

Nhỏ bé hơn bình thường, Nanase-san đang khóc thầm. Khi nhận ra tôi, khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ngước lên ngạc nhiên.

Tôi chưa nghĩ ra nên nói gì khi tìm thấy cô ấy. Nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, tôi ngượng ngùng quay đi và lẩm bẩm—

“Ừm... muốn ăn burger không?”

—Một lời bào chữa đáng thương cho câu mở đầu.

“...Vậy là cậu đã nghe hết rồi. Thật ngại quá...”

“Xin lỗi. Tớ biết điều đó không đúng, nhưng tớ không thể kiềm chế được...”

“Không sao đâu. Bọn mình mới là người nói chuyện kiểu đó ở nơi công cộng. Nhưng... nếu cậu thực sự cảm thấy khó chịu, liệu cậu có thể nghe tớ tâm sự một lát được không?”

6.jpg

"...Nếu cậu thấy ổn, tớ sẽ ở bên cậu chừng nào cậu vẫn cần."

Khi mặt trời lặn và công viên bắt đầu tối dần, Nanase-san ngồi trên băng ghế cạnh tôi, ăn chiếc hamburger tôi đưa cho cô ấy trong lúc tuyệt vọng. Cô mỉm cười nhẹ khi nói.

Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ ở lại với cô—một phần như một cách để đền bù mọi chuyện—cô ấy nắm chặt lớp giấy gói trong tay và bắt đầu nói, một chút nhẹ nhõm hiện trên khuôn mặt.

"...Yoshihide và tớ là bạn thuở nhỏ. Bọn tớ chơi với nhau từ hồi mẫu giáo, cho đến tận bây giờ. Có lúc, tớ bắt đầu thích cậu ấy mà không hề nhận ra... Thế nên, vào mùa hè năm ba sơ trung, tớ đã tỏ tình với cậu ấy, và bọn tớ bắt đầu hẹn hò."

"Lúc đó là khoảng thời gian các câu lạc bộ đang giải thể đúng chứ?"

"Ừm. Cậu ấy từng ở câu lạc bộ bóng rổ, và ngày cậu ấy thua trường của cậu trong giải đấu khu vực rồi giải nghệ... đó là ngày tớ tỏ tình."

Nanase-san mỉm cười nhẹ khi liếc nhìn tôi.

Thật lòng mà nói, tôi khá ngạc nhiên khi cô ấy biết tôi từng chơi trong đội bóng rổ hồi cấp hai. Nhưng tôi cũng nhớ mình đã từng đấu với Kouma trong một trận đấu—và thấy Nanase-san ở đó cổ vũ—nên tôi nghĩ có lẽ điều đó cũng hợp lý.

"Cậu ấy là át chủ bài của đội, cậu biết không? Cậu ấy cảm thấy tội lỗi vì thua cuộc đến mức bắt đầu khóc. Khi thấy cậu ấy như vậy, tớ đã nghĩ, mình cần phải ủng hộ cậu ấy. Chúng tớ luôn ở bên nhau, và tớ cũng có tình cảm với cậu ấy. Nhưng dù vậy—"

Mặc dù hắn đã chấp nhận lời tỏ tình của cô và họ chính thức trở thành một cặp... nhưng hắn ta vẫn đang hẹn hò với những cô gái khác.

Nanase-san có vẻ không tức giận mà hoàn toàn suy sụp vì sự thật rằng Kouma đã lừa dối cô ấy trong suốt gần một năm kể từ mùa hè năm đó.

Sau khi dành nhiều thời gian bên nhau như những người bạn thời thơ ấu và là người đầu tiên thú nhận tình cảm của mình, thật bình thường khi cô bị sốc khi biết rằng chàng trai mà cô phải lòng hóa ra lại là một gã tồi tệ.

Trong lúc tôi đang cố gắng tìm ra điều gì đó để nói với Nanase-san—người rõ ràng đang đau khổ hơn tôi tưởng—thì cô lại tiếp tục.

"...Tớ đã bắt đầu nghĩ có gì đó không ổn từ lâu rồi. Cậu ấy bắt đầu tỏ ra xa cách, nhưng sự tiếp xúc cơ thể của cậu ấy lại tăng lên một cách kỳ lạ. Vậy nên hôm nọ, khi cậu ấy nói có việc phải làm và rời đi một mình, tớ đã quyết định đi theo cậu ấy... và cậu ấy ở đó, đang âu yếm Shimura cùng lớp. Cậu ấy thậm chí còn không nắm tay tớ vì cậu ấy nói sẽ rất xấu hổ nếu bọn tớ bị bắt gặp, vậy mà cậu ấy vẫn ở đó, để Shimura bám vào cánh tay mình và cười toe toét như một thằng ngốc...!"

"Vậy nên hôm nay, cậu đã chất vấn Kouma về chuyện đó."

"...Ừ. Và chuyện đó đã xảy ra. Hắn ta cứ thế mà nói ra những lời ngu ngốc nhất... kiểu như, 'Dù sao thì mặt mũi với ngực cậu cũng đẹp hơn.' Thật đấy, hắn ta chỉ quan tâm đến mỗi chuyện đó thôi sao? Cậu ta chỉ nghĩ đến mỗi chuyện đó ngay từ khi chúng tớ mới bắt đầu hẹn hò thôi ư...?"

"Thật... kinh khủng. Chỉ cần nghe thôi là tớ đã cảm thấy mình không bao giờ có thể tha thứ cho Kouma."

Lẽ ra tôi nên can thiệp sớm hơn, dù có phải tự làm mình xấu hổ đi nữa. Nếu tôi làm vậy, có lẽ Nanase-san đã không bị thương nặng đến thế này.

Tôi không thể tha thứ cho Kouma—nhưng hơn thế nữa, tôi không thể tha thứ cho chính mình vì đã đứng ngoài cuộc, không thể bước thêm bước cuối cùng. Bực bội, tôi nắm chặt tay.

"...Có lẽ tớ nên tha thứ cho cậu ấy?"

"Hả...!?"

"Tớ luôn nghĩ rằng còn quá sớm. Rằng chúng tớ nên đợi đến khi lớn hơn rồi mới làm bất cứ điều gì như thế. Nhưng dù sao thì... có lẽ nếu tớ chịu nhượng bộ một chút, tớ đã không phải cảm thấy khốn khổ như thế này. Ý tớ là, nếu cậu ấy thực sự nghĩ tớ có khuôn mặt và vóc dáng đẹp, thì có lẽ tớ đã có thể dùng điều đó để giữ Yoshihide—"

"Đừng nói thế. Không—thậm chí đừng nghĩ thế."

Liệu mọi chuyện có khác đi nếu cô ấy trao thân xác mình cho hắn ta? Tôi lập tức và kiên quyết bác bỏ ý tưởng đó.

Khi cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên, tôi nhìn thẳng vào mắt cô và nói chính xác những gì tôi cảm thấy.

"Nanase-san, cậu không sai. Chuyện đó... không phải chuyện có thể xem nhẹ. Và nếu phải dùng thân xác để giữ ai đó bên mình, thì đó không phải là một mối quan hệ thực sự."

"...Ừ, cậu nói đúng. Kể cả có ai đó thích cậu vì điều đó, thì đó cũng không phải là một mối quan hệ thực sự. Cậu hoàn toàn đúng, Ogami-kun."

"Chính xác! Thực ra, hãy coi đó như một điều may mắn bất ngờ! Có thể bây giờ cậu chưa cảm thấy như vậy, nhưng việc bản chất thật sự của Kouma bộc lộ ngay sau khi vào cao trung nghĩa là cậu đã không tốn quá nhiều thời gian cho cậu ta!"

"A ha ha! Ừm, cậu nói đúng! Nếu tớ cứ để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm, chắc tớ sẽ hối hận cả đời mất! Hơn nữa... cậu còn đãi tớ cả hamburger nữa chứ!"

Nanase-san cười toe toét, đứng dậy khỏi băng ghế và ném tờ giấy gói nhàu nát vào thùng rác gần đó.

Khi nó bay theo một đường cong gọn gàng và hạ cánh hoàn hảo, cô ấy giơ nắm đấm chiến thắng và hét lên, "Tuyệt!" trước khi quay lại nhìn tôi.

"Cảm ơn, Ogami-kun. Cậu thực sự đã giúp tớ buông bỏ được một chút."

"Không vấn đề gì. Tớ làm vậy vì tớ muốn vậy. Chỉ cần cậu cảm thấy tốt hơn, thế là đủ."

"...Cảm ơn cậu. Tớ thực sự rất buồn và xấu hổ, nhưng tớ mừng vì cậu đã ở đó. Nếu không có cậu, tớ không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình nữa."

Nanase-san hơi đỏ mặt, mỉm cười ngại ngùng và cảm ơn tôi.

Nhìn thấy cô ấy trông thoải mái hơn một chút khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

"Có lẽ đã đến lúc phải về nhà rồi. Nếu trời tối thêm nữa thì sẽ tệ lắm."

"Tớ sẽ đưa cậu về. Dù sao thì tớ vẫn còn hơi lo lắng."

"Oh, ngọt ngào quá đi! Nếu vậy thì tớ rất vui lòng chấp nhận lời đề nghị của cậu!"

Và thế là tôi đã đi bộ cùng Nanase-san gần hết quãng đường đến nhà cô ấy.

Khi chúng tôi chia tay, cô ấy vẫy tay và nói, "Hẹn gặp lại cậu ở trường vào ngày mai." Nụ cười của cô rạng rỡ và tự do, và cuối cùng—khi nhìn thấy điều đó—tôi thực sự có thể cảm thấy bình yên.

"...Mình đã làm hỏng hết rồi, phải không...? Giờ mình phải làm gì đây...?"

Đêm đó, tôi nằm trên giường, đau khổ vì mọi chuyện.

Đó là vì người bạn thuở nhỏ của tôi—và cũng là một trong những người bạn gái của tôi—Hiyori đã phát hiện ra tôi lừa dối cô ấy, và tôi đã khiến cô ấy vô cùng tức giận.

Chúng tôi đã từng cãi nhau rất nhiều lần trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi căng thẳng như thế này.

Ngay cả với tất cả kinh nghiệm có được từ việc quen biết cô ấy trong nhiều năm, vẫn có thể thấy rõ cô ấy thực sự tức giận đến mức nào.

"Nhưng mà... Ý mình là, Nina dễ thương mà, phải không?"

Thành thật mà nói, tôi biết việc tôi làm là sai.

Tôi đã cảm thấy tội lỗi ngay từ khi chấp nhận lời tỏ tình của Shimura Nina ngay sau khi tôi bắt đầu hẹn hò với Hiyori—mặc dù cô ấy học khác trường. Cảm giác tội lỗi đó có lẽ cũng đã ngăn cản tôi tiến xa hơn trong mối quan hệ với Hiyori.

Nhưng dù sao thì, nếu cô ấy không hài lòng với tình hình hiện tại, cô có thể nói với tôi. Nếu cô ấy nói, tôi đã có thể thay đổi, và tôi sẽ biết cô ấy thực sự quan tâm.

Ngược lại, Nina là người chủ động hơn, cô ấy nói những câu như "Em ổn khi là bạn gái thứ hai của anh". Cô ấy luôn nhắn tin cho tôi, thể hiện sự quan tâm.

Ngực cô ấy không lớn lắm, nhưng cô ấy vẫn cho tôi chạm vào, và thậm chí còn nói rằng khi chúng tôi học cấp ba, cô ấy sẽ cho tôi tiến xa hơn nữa... Cô ấy thể hiện tình cảm của mình theo rất nhiều cách, luôn luôn thể hiện rõ ràng rằng cô ấy thích tôi.

Nhưng Hiyori không bao giờ làm thế.

Mặc dù tôi là người đề nghị cả hai tránh mọi tiếp xúc thân thể để không ai ở trường phát hiện ra chúng tôi đang hẹn hò, nhưng những cuộc trò chuyện của chúng tôi chưa bao giờ vượt quá những gì bạn bè thời thơ ấu vẫn nói. Và khi mùa thu đến, cô ấy bắt đầu nói những câu như, "Luôn đặt kỳ thi tuyển sinh cấp ba lên hàng đầu!" và chúng tôi thậm chí còn hiếm khi hẹn hò nữa.

Và, tôi không biết nữa... Tôi nghĩ việc ở bên Hiyori quá lâu đã khiến mọi thứ trở nên quá quen thuộc. Chẳng còn chút hứng thú nào nữa.

Cảm giác ngọt ngào, hơi chua chát khi yêu đã biến mất ngay lập tức, và mối quan hệ của chúng tôi không khác gì so với trước khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò.

Vì vậy, nếu có một cô gái chủ động thể hiện tình cảm với tôi, tất nhiên sự chú ý của tôi sẽ chuyển sang cô ấy.

Tuy nhiên, tôi đã cố gắng. Tôi muốn cảm thấy Hiyori cũng yêu tôi, nên tôi đã thử làm vài động tác nhỏ.

Bắt đầu bằng việc nắm tay, rồi hôn, rồi có thể chạm vào ngực cô ấy. Nina để tôi làm tất cả những điều đó, từng bước một.

Nhưng thành thật mà nói, tuy Nina cao không đến nỗi nào, nhưng ngực của Hiyori lại to hơn nhiều. Nếu được tự do ngắm nghía bộ ngực ấy, tôi sẽ không ngần ngại đâu—tôi sẽ chọn Hiyori mà không cần suy nghĩ.

Đó là lý do tại sao tôi cố gắng. Tôi đã cho cô ấy một cơ hội. Vậy mà cô ấy lại từ chối tôi.

Ngay cả hôm nay, tôi vẫn nói ra điều đó—đúng là ngượng ngùng thật, nhưng tôi vẫn nói. Tôi nói với cô ấy, "Nếu cậu sốc đến thế, nghĩa là cậu vẫn còn thích tớ đúng chứ? Vậy nên... cho tớ sờ ngực cậu nhé."

Nhưng cô ấy đổ nước trái cây khắp người tôi rồi bỏ chạy, gọi tôi là đồ tồi tệ.

Xét theo tình hình hiện tại, tôi đoán phản ứng đó cũng có lý. Nhưng tôi đang tuyệt vọng, được chứ? Tuyệt vọng phát điên lên. Ít nhất cô ấy cũng nên cố gắng hiểu được điều đó chứ.

Tôi chỉ muốn chạm vào cô ấy. Chỉ một chút thôi. Thế là đủ.

Tôi đã rất nổi tiếng từ hồi cấp hai rồi, và Hiyori cũng biết điều đó. Vậy thì cô ấy không nên cố gắng giữ vững vị trí bạn gái tôi sao?

Tôi đã cho cô ấy một cơ hội. Nhưng chính cô đã phá hỏng mọi chuyện. Chỉ có vậy thôi.

Chắc chắn là tôi có lỗi, nhưng Hiyori cũng đáng trách không kém.

"Cảm ơn Chúa vì mình đã nghe lời Nina...! Và thật sự mà nói, mình rất mừng vì chưa bao giờ để mọi người ở trường phát hiện ra mình đang hẹn hò với Hiyori..."

Thôi thì, bây giờ cứ để mọi chuyện lắng xuống đã. Điều tôi lo lắng là Hiyori sẽ đi rêu rao khắp nơi rằng tôi ngoại tình—nhưng tôi đã đề phòng chuyện đó rồi.

Nghe theo lời khuyên của Nina, tôi đã cố gắng hết sức để không để lại bất kỳ dấu vết nào về việc chúng tôi hẹn hò. Ngay cả tin nhắn cũng chỉ dừng lại ở mức có thể coi là cuộc trò chuyện bình thường giữa những người bạn thân từ thuở nhỏ.

Vì chúng tôi chưa bao giờ nói với ai rằng chúng tôi đang hẹn hò, bất kể cô ấy nói gì, tôi chỉ có thể phản pháo rằng, "Chúng tôi chưa bao giờ thực sự là một cặp," và, "Hiyori chỉ hiểu lầm thôi."

May mắn cho tôi là không có ai từ trường cấp hai của tôi học lên trường cấp ba. Điều đó có lợi cho tôi.

Vậy nên tôi không phải lo lắng về việc danh tiếng của mình bị ảnh hưởng. Thực ra, giờ tôi có thể thoải mái tán tỉnh Nina, thậm chí còn gần gũi với những cô gái khác cũng thích tôi.

Hơn nữa, tôi đã biết Hiyori từ lâu rồi, và cô ấy là người đã tỏ tình với tôi trước.

Mọi chuyện kết thúc không mấy tốt đẹp, nhưng nếu cô ấy buồn bã như vậy, có lẽ là cô ấy vẫn thích tôi.

Điều đó có nghĩa là, một khi mọi chuyện ổn định, rất có thể chúng tôi sẽ quay lại với nhau.

Nếu điều đó xảy ra, thì về cơ bản tôi đang hẹn hò với hai cô gái dễ thương được mọi người chúc phúc. Đúng là giấc mơ thành hiện thực.

"Sẽ ổn thôi. Mình hiểu cô ấy hơn bất kỳ ai. Ý mình là, dù sao thì cả hai cũng là bạn thuở nhỏ mà..."

Và Hiyori cũng hiểu tôi rõ như vậy, nên cô ấy sẽ không dễ dàng rời xa tôi như vậy đâu. Cô ấy vốn dĩ là vậy mà.

Chỉ cần một tháng, mọi thứ sẽ trở lại bình thường... không, thậm chí còn tốt hơn trước.

Không ai hiểu Hiyori bằng tôi. Và nếu tôi nghĩ vậy, thì tôi chắc chắn đúng.

Khi tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, suy ngẫm về những gì mình đã làm và cố gắng quyết định cách tha thứ cho Hiyori sau khi cô ấy bình tĩnh lại, cuối cùng tôi ngủ thiếp đi...

...và thức dậy vào sáng hôm sau với cảm giác sảng khoái đến ngạc nhiên.