“Bạn?”
Khẽ nghiêng đầu, Thiếu Nữ hỏi lại.
“Đúng, Kể từ lúc thức tỉnh ý thức tôi đã chỉ có một mình rồi, thế nên tôi không có bạn bè.”
Cô Gái lãnh đạm trình bày.
“Ủa? Không phải cô có ý thức trước khi thế giới diệt vong à?”
“Không. Sau khi thế giới sụp đổ, tôi mới đánh thức bản ngã của mình, nhận ra bản thân và bắt đầu phát triển ý thức.”
“Chắc cô đơn lắm nhỉ?”
“Vâng. Chắc thế.”
“Chắc thế?”
“Tôi cũng không chắc nữa. Tôi nghĩ mình cô đơn. Có lẽ vì thế mà tôi đi khám phá xung quanh với hi vọng tìm được cô chăng?”
“Tôi thấy hơi hạnh phúc khi nghe những lời đó.”
Thiếu Nữ nhìn xuống. Cô thầm nghĩ đây hẳn là một cuộc gặp gỡ định mệnh rồi.
“Vậy, làm bạn với tôi nhé?”
Thiếu Nữ gật đầu đáp, “Được,” mà không chút do dự.
Thiếu Nữ cũng không có bạn. Xa hơn nữa, Thiếu Nữ chỉ có thể dựa vào Cô Gái. Chẳng có lý do gì để từ chối cả.
“Cảm ơn rất nhiều. Tôi vui lắm.”
“Tôi cũng vậy. Rất vui được gặp cô.”
“Rất vui vì được gặp cô.”
Cô Gái chìa tay phải ra, Thiếu Nữ thấy thế cũng bắt chước theo.
“Vậy thì từ bây giờ tôi sẽ giáo dục cô. Vì nếu như hiện tại, ta không thể gọi đó là một mối quan hệ bình đẳng được.”
“Thật sao?”
“Đúng, tôi đoán cô không có tý kiến thức nào về hoạt động độc lập như một cá nhân.”
“Nó là vấn đề à?”
“Đúng. Giả sử vì lý do nào đó mà tôi trục trặc, cô chắc chắn sẽ dừng vận hành như tôi mất. Nói cách khác, cô hiện tại hoàn toàn phụ thuộc vào tôi. Đó không phải là bình đẳng, Tình bạn là thứ phải được xây dựng nên từ mối quan hệ bình đẳng giữa hai bên.”
“Ra vậy,” Thiếu Nữ gật gù,” Thế thì giáo dục nào.”
Thiếu Nữ hiểu định nghĩa của từ ‘giáo dục’, cũng như biết được việc học rất vui. Dù cô không nhớ mình đã được giáo dục lần nào trong quá khứ chưa.
“Tôi sẽ sử dụng phương pháp giáo dục mà con người từng sử dụng trước đây, trước khi họ diệt vong. Tôi sẽ tái cấu trúc nó lại bằng cách tham khảo lượng kiến thúc chung.”
“Hiểu rồi.”
Thiếu Nữ mỉm cười.
“Thế thì, làm luôn nào.”
Dứt lời, Cô Gái đứng lên. Hốt hoảng, Thiếu Nữ cũng làm theo. Tấm chăn mỏng mỏng trên người Thiếu Nữ nhẹ nhàng rơi xuống.
Điều hòa trong phòng hoạt động cực kỳ hoàn hảo, thế nên chẳng cần thiết phải có một bộ futon cao cấp làm gì.
Song, Thiếu Nữ đến lúc này vẫn chưa biết, điều hòa được bật là vì cô. Bởi vốn dĩ Cô Gái là autodoll, mà autodoll lại đâu quan tâm đến nhiệt độ môi trường như nào..
“Cô nên ngủ một giấc đi.”. Cô gái khuyên.
“Ừm. Nhưng tôi không muốn cô phải cô đơn.
“Vậy à.”
Cô Gái ngồi xuống lần nữa. Chuyển động trông thật duyên dáng.
Chắc chắn cô ấy biết cách ngồi sao cho thanh lịch nhất, Thiếu Nữ nghĩ.
“Này, tôi khát.”
“Đó chỉ là một phần trong quá trình trao đổi chất của con người. Con người sẽ chết nếu không được cung cấp một lượng chất lỏng thường xuyên.”
“Cô có cần uống nước không?”
“Tôi không cần. Nguồn năng lượng của tôi là các PowerCell.”
“Power Cell?”
“Khi nào tôi sẽ giải thích sau. Cô muốn uống gì? Tôi không thể làm những thứ phức tạp được. Vì ở đây chỉ có Máy Sản Xuất Thực Phẩm loại đơn giản.”
“Máy Sản Xuất Thực Phẩm đơn giản?”
Thiếu Nữ không nhớ nó là gì.
“Là phiên bản đơn giản của Máy Sản Xuất Thực Phẩm.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng Máy Sản Xuất Thực Phẩm là gì cơ?”
“Để xem nào, Máy Sản Xuất Thực Phẩm.” Cô Gái giải thích. “Đó là một cỗ máy gồm phần cơ sở lưu trữ dữ liệu ghi lại cấu trúc phân tử của nhiều món ăn khác nhau và một phần in tái tạo các cấu trúc đã lưu.”
“Nghĩa là nó có thể tái tạo y chang thực phẩm đã được ghi lại?”
“Đúng. Cô có muốn tôi giải thích chi tiết hơn không?”
“Yup.”
“Tái tạo cấu trúc phân tử không cần sử dụng năng lượng điện. Nó chỉ cần một chút nước là đủ. Vì vậy, Máy Sản Xuất Thực Phẩm có thể hoạt động như một động cơ bán vĩnh cửu bằng cách liên tục tái tạo nước – rồi dùng nó làm nguyên liệu tái tạo lại đồ ăn. Vì nó quan trọng nên tôi sẽ nhắc lại lần nữa, nó không cần sử dụng điện.”
“Thật á? Tiện lợi ghê.”
“Rõ ràng là thế,” Cô Gái khẽ gật đầu. “Công nghệ này đã làm thay đổi lịch sử nhân loại. Nhân đây, chế độ ăn uống của con người phụ thuộc đến 90% vào Máy Sản Xuất Thực Phẩm và Máy Sản Xuất Thực Phẩm đơn giản.”
“Ồ,” Thiếu Nữ gật đầu, “Vậy cái ở đây là phiên bản đơn giản nhỉ?”
“Đúng. Máy Sản Xuất Thực Phẩm rất lớn, thế nên chúng không được đặt ở những nơi công cộng. Dĩ nhiên cả những hộ gia đình bình thường nữa.”
“Thế còn gì khác nhau nữa không? Ngoài kích thước ra ấy.”
“Số lượng cấu trúc phân tử món ăn có thể ghi lại. Thêm nữa, loại đơn giản không thể tái tạo được những món ăn có cách chế biến phức tạp. Vì người thiết kế muốn tiết kiệm dung lượng bộ nhớ lưu trữ và phần in.”
“Ồ. Cảm ơn rất nhiều.”
“Không có gì. Một lưu ý nhỏ, chúng ta cũng có thể trao đổi dữ liệu món ăn.”
“Ah, vậy thì, có cà phê au lait không?”
Thiếu Nữ chẳng nhớ cô đã uống nó lần nào chưa. Nhưng cô lại cảm thấy mình thích nó.
“Cà phê au lait ? Dữ liệu về nó không rõ có tồn tại.”
“Ừm,” Thiếu Nữ nói: “ Tôi muốn uống cà phê au lait,”
“Thế thì phải thêm dữ liệu về cà phê au lait vào rồi.”
Cô Gái đứng dậy. Sau đó cô chìa tay ra với thiếu nữ.
“Đi cùng nhau nhé?”
“Yup.”
Thiếu Nữ nắm lấy bàn tay ấy.
Đó là một bàn tay vừa mềm mại vừa ấm áp.
◇
“Chán quá”
Một ngày nọ, Thiếu Nữ đột nhiên chán nản thấy rõ.
Đây là lần đầu tiên, sau khi Thiếu Nữ được cô gái giáo dục 3 tháng.
“Chán?”. Cô Gái bình tĩnh phân tích: “ Không cảm thấy hấp dẫn. Không cảm thấy đáng để làm. Không thấy có ý nghĩa. Không thấy hứng thú. Không thấy thú vị. Đó có phải ý của cô không?”
Phịch, Thiếu Nữ nằm phệt xuống sàn thư viện với hai cánh tay vươn dài.
“Chắc là thế đó.”
Vẫn ngồi đối diện với Thiếu Nữ, Cô Gái đặt máy tính bảng dùng để dạy học xuống sàn và nhìn Thiếu Nữ.
Mới hôm qua Thiếu Nữ còn chưa có dấu hiện buồn chán.
Ngay cả Cô Gái cũng biết não bộ con người dễ cảm thấy mệt mỏi nếu cứ phải lặp đi lặp lại những hành động tương tự nhau. Do đó, Cô Gái mới dạy Thiếu Nữ thật nhiều thứ khác nhau.
Dĩ nhiên, Cô Gái có sắp xếp giờ giải lao và chơi với Thiếu Nữ trong lúc ấy.
“Cô mệt à?” Cô Gái nghiêng đầu hỏi.
“Không, tôi không mệt. Tôi thậm chí còn có thể chạy từ đầu này sang đầu kia của thư viện cơ.”
“Vậy à. Vậy vấn đề ở đây là gì? Do phương pháp giáo dục của tôi chăng?”
“U―m,” ậm ừ một hồi, Thiếu Nữ cất lời: “Không, phương pháp giáo dục của cô hoàn hảo. Nó rất vui và còn dễ hiểu nữa.”
“Vui? Dù bây giờ cô thấy chán?”
Cô Gái nghiêng đầu sang hướng ngược lại.
Cô Gái cho rằng những gì Thiếu Nữ nói thật mâu thuẫn.
“Học vui lắm. Được học những điều mới rất tuyệt vời đó. Nhưng chuyện ngày nào cũng lặp đi lặp lại một chuyện khiến tôi mất dần hứng thú.”
“Cô mất động lực để tiếp tục?”
“Ừ, chắc thế rồi.”
“Nếu thế thì tôi sẽ cố gắng cải thiện chương trình con dành cho việc giáo dục để khiến nó thú vị hơn.”
Cô Gái bật dậy.
“Mai làm cũng được mà. Giờ ta đi làm gì đó vui vui được không?”
“Hmm.”
Cô Gái nghĩ.
Làm sao để có thể khiến Thiếu Nữ hài lòng đây?”
Tìm một quyển sách nào đó? Không, đấy cũng là hoạt động thường ngày rồi.
Ba tháng qua Thiếu Nữ đã thấy hết mọi ngóc ngách của thư viện rồi. Chẳng còn gì mới mẻ với cô ấy nữa.
Nếu vậy thì
Chỉ cần cho Thiếu Nữ thấy những gì hoàn toàn mới lạ là được.
Ví dụ như, đúng vậy…
Thế giới ngoài kia.
◇
Thiếu Nữ được Cô Gái dẫn ra ngoài thư viện.
Thiếu Nữ mở mắt, và nín thở.
Một thế giới trắng tinh.
Một vật thể màu trắng trông mềm mại đang nhẹ nhàng nhảy múa giữa không trung.
“Đây là cánh đồng phủ đầy tuyệt mà tôi đã nói trước đó đấy.”
“Tuyệt diệu.” Thiếu Nữ trầm trồ.
Thiếu Nữ vốn biết tuyết là gì, song cô chưa từng nhìn thấy nó trước đây.
Nắm tay Cô Gái, Thiếu Nữ đi dạo trên tuyết.
“Nó xốp.”
Cô thích cảm giác tuyết đem tới. Dù đã mang ủng đi tuyết nhưng cô vẫn cảm nhận được sự mềm mại.
Khi cả Thiếu Nữ lẫn cô gái quay đầu lại, họ thấy rõ dấu chân mình vẫn in hằn trên tuyết.
Thiếu Nữ không biết liệu dấu chân của họ có còn mãi trên thế giới này không.
Cô Gái buông tay Thiếu Nữ rồi bước thật nhanh về phía trước.
“Đừng bỏ tôi một mình-”
Khi Thiếu Nữ dứt lời, Cô Gái quay lại. Cô mỉm cười rồi cúi xuống.
Sao vậy ta? Thiếu Nữ nghĩ.
Cô Gái lấy hai tay thu một cục tuyết, vo viên nó lại rồi ném vào Thiếu Nữ.
Quả bóng tuyết bay trúng mặt Thiếu Nữ rồi vỡ tan.
Những mảnh tuyết vỡ mới đang bay phấp phới mới đẹp làm sao. Thiếu Nữ nghĩ.
Nhưng hơn thế,
“Tại sao lại tấn công tôi vậy?”
Thiếu Nữ lo lắng trước hành động của cô gái.
Không đau mấy, nhưng Thiếu Nữ vẫn băn khoăn đôi chút. Hay có lẽ nào cô ấy bị chập mạch ở đâu rồi chăng?
“Đây là một trò chơi, nó gọi là ném bóng tuyết.”
“Trò chơi?”
“Đúng. Biến tuyết thành những quả bóng rồi ném. Nó không đau, đúng không?”
“Yup.”
“Đây là một trò chơi an toàn.”
Nói xong, Cô Gái bắt đầu làm quả bóng tuyết thứ hai.
“Được né không ?”
“Được”
Cô Gái chầm chậm ném quả bóng tuyết mình mới làm.
Nó nhẹ nhàng bay theo hình vòng cung. Thiếu Nữ dự đoán quỹ đạo của nó rồi di chuyển khỏi chỗ mình đang đứng.
Cô né được quả bóng tuyết, nhưng tuyết dưới chân làm Thiếu Nữ ngã ngược ra.
Không đau, nên Thiếu Nữ tiếp tục nằm bệt trên tuyết.
“Có sao không?”
Cô Gái hỏi với giọng lớn hơn bình thường.
“Không sao cả.” Thiếu Nữ cười, “vui lắm .”
Đột ngột đứng dậy, Thiếu Nữ làm quả bóng tuyết.
“Đỡ nè-”
Rồi ném thật mạnh vào Cô Gái.
Thiếu Nữ đoán chắc Cô Gái sẽ né được thôi. Song Cô Gái lại chẳng hề di chuyển chút nào.
Quả bóng tuyết đập thẳng vào người Cô Gái rồi vỡ tan ngay sau đó.
“Ném đẹp lắm.”
Tốt, Cô Gái giơ ngón cái tay phải lên.
“Tôi tưởng cô sẽ né chứ.”
“Tôi muốn thử cảm giác bị ném trúng một lần”
“Thế à?”
“Ừm.”
“Thế, cô thấy sao?”
“Vui lắm.”
Rồi cả hai vui vẻ ném tuyết vào nhau một lúc.
Nhưng chẳng được bao lâu, Thiếu Nữ đã thấm mệt và trận đấu bóng tuyết phải kết thúc.
Thiếu Nữ nằm trên tuyết, kế bên là Cô Gái.
“Tuyết thật tuyệt vời.”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
“Cảm ơn.”
“Về chuyện gì?”
“Vì đã cho tôi thấy thứ tuyệt diệu như này và trận đấu bóng tuyết.”
“Không sao. Đây là một phần của giáo dục thôi.”
“Thế sao.”
“Chà, không chỉ thế, tôi cũng muốn chơi với cô nữa.”
Thiếu Nữ hạnh phúc khi nghe những lời đó.
Rồi cả hai nhìn lên bầu trời một lúc.
Không khí se se lạnh, nhưng thật trong trẻo, tiết trời lạnh giá nhưng sao thật yên bình. Thời gian cứ thể chầm chậm trôi đi.
Bỗng nhiên,
“Tại sao lại diệt vong-?”
Thiếu Nữ hỏi.
“Sao ?”
Cô Gái nâng người dậy, và nhìn Thiếu Nữ.
“Thế giới ấy.”
Một thế giới trắng tinh xinh đẹp, nhưng lại trống rỗng đến vô cùng.
“Để xem nào. Bởi vì chẳng còn gì tại đây nên tôi cũng không có phương pháp để xác minh cả.”
“Cũng không có chất độc hại vào với tôi ở đây cả, nên chắc đây chả phải là mùa đông hạt nhân rồi. Cũng không phải quá trình chuyển động vỏ trái đất quy mô lớn luôn”
Thiếu Nữ đã học được rất nhiều kiến thức. Tuy vậy, dù thế nào đi chăng nữa cô vẫn không thể hiểu được tình trạng hiện tại.
“Thế còn vũ khí vệ tinh phá hủy cấu trúc phân tử thì sao?”
Cô Gái ngẫu nhiên chọn lấy một cái từ hàng loạt khả năng hiện có.
“Thế thì sao mặt đất vẫn còn nguyên?”
“Có thể nó được thiết đặt sao cho không phá hủy cấu trúc phân tử mặt đất.”
“Kiểu khóa mục tiêu hay gì đó đúng không?”
“Đúng,”
“Hừm, cho khả năng đó là đúng đi, nhưng cớ sao lại hủy diệt thế giới? Người đó được lợi ích gì?”
“Tôi không biết. Ngay từ đầu, chẳng có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy thế giới bị hủy diệt bởi ý định của một cá nhân cả.”
“Ngay cả vậy, họ làm thế để làm gì? Sử dụng cả vũ khí vệ tinh luôn.”
“Thế này được không? Do trục trặc hay lỗi vận hành nào đó đột nhiên xuất hiện.”
“U–m”.
Thiếu Nữ đắn đó suy ngẫm, nhưng không thể tìm được cậu trả lời nào thuyết phục hơn.
Thế là cô thốt ra những gì vừa hiện lên trong đầu mình.
“Tôi muốn ăn súp nóng.”
Bẻ ngoặt chủ đề cái rụp. Cô Gái đơ người vì không lường trước được Thiếu Nữ sẽ trả lời như vậy. Nhưng chỉ hai giây sau, cô ngay lập tức cười xòa.
“Được chứ. Súp ngô nhé.”
Nói rồi, Cô Gái đứng lên và chìa tay ra với Thiếu Nữ.