Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 361

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3433

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 565

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Web Novel - Chương 51

“Senpai…em…em…”

Hả? Em ấy sắp khóc rồi! Chờ chút, là tại tôi sao?!

“Ừm…Unno-san?”

“…Senpai…em thấy lạ lắm!”

Ah, giờ thì em ấy lại cười phá lên kìa.

“Yu-Yuki?”

“Ahahaha...thật không thể tin nổi, anh đã giao chính người thân của mình cho cảnh sát rồi mà vẫn còn đến tận đây xin lỗi thay cho cậu ấy.”

“Chuyện đó, dù sao anh cũng là anh trai của con bé nên dù muốn hay không anh cũng phải chịu trách nhiệm và đến nhà của nạn nhân để xin lỗi một cách tử tế. Mà này, nãy giờ em vẫn ổn đấy chứ? Em đang cười hơi nhiều rồi đó.”

Mang trên mình gương mặt đẫm lệ, em ấy vẫn đang cười một cách đầy sảng khoái.

“Nhưng mà bất ngờ thật đấy. Từ khi biết đến Senpai, em đã luôn ngưỡng mộ anh, bản thân em cũng muốn một ngày nào đó được trở thành một con người tuyệt vời như anh vậy. Đó là lý do em quyết định mua chiếc dây đeo đó và giờ đây nhờ nó mà em đã được gặp lại anh.”

“Này, em vẫn ổn chứ? Giọng em nghe khàn lắm rồi đó!”

“Ah, không sao đâu, em vẫn ổn.”

Không không, nhìn không ổn chút nào. Đây không chỉ đơn thuần là cười nữa mà trông em ấy như sắp phát điên vậy.

______________________________

Phải mất một lúc để Yuki bình tĩnh lại.

“…Mẹ…”

“Yuki! Cuối cùng con cũng gọi mẹ rồi!”

“Con xin lỗi nhưng con muốn nói chuyện với Senpai một lúc, phiền mẹ ra ngoài một lát được không?”

“Hả? À, được, được.”

Cảm giác déjà vu này là sao ta, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.

“Xin lỗi, nhưng em thật sự ổn chứ? Mặt em vẫn còn hơi đỏ đấy.”

Không biết vì lý do gì mà lúc này Yuki lại đỏ bừng cả mặt.

“Em ổn thiệt!”

Nghe tốt hơn rồi đấy. Yuki trông tươi tỉnh và tràn đầy sức sống hơn nhiều so với khi nãy. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi vì đã khiến em ấy phải trải qua nhiều đau đớn như vậy.

“Vậy là tốt rồi.”

“Senpai!”

“Ồ!”

“Em có rất nhiều điều muốn nói với anh!”

“Anh cũng vậy!”

Tôi thực sự không ngờ chuyện này lại xảy ra. Chưa bao giờ tôi nghĩ chúng tôi có thể gặp lại nhau như vậy. Tâm trí tôi lúc này cảm thấy thật kỳ lạ, cảm giác hoài niệm đang trào dâng trong tôi. Ngoài quản lý ra, đã bao lâu rồi tôi mới có cảm giác muốn được trò chuyện với một ai đó?

Mana-chan. Tuy đó là một chiếc dây đeo khác nhưng nhờ có nó mà tớ đã có cơ hội được gặp lại một người bạn cũ.

“Senpai, anh có thể cho em biết tên của anh không?”