Giờ nói qua về chế độ phong kiến ở đất nước này.
Địa vị xã hội ở quốc gia này, ngoại trừ hoàng tộc và Tam Công Tước thì được chia làm 3 phần chính: [Quý tộc hoặc Kị sĩ] [Dân thường] và [Nô lệ] (người tị nạn không được coi là công dân nên không được tính vào đây). Chế độ nô lệ sẽ được kể vào dịp khác, còn điểm phân biệt [Quý tộc hoặc Kị sĩ] và [Dân thường] là ‘có sở hữu đất tư hay không’. Vì vậy, [Quý tộc hoặc Kị sĩ] còn hay được gọi là [Lãnh chúa] và thường dân sống trong lãnh địa của lãnh chúa được gọi là [Dân chúng] ([Nô lệ] không được tính vì bị coi là tài sản cá nhân). [Lãnh chúa] có mọi quyền hành trong lãnh địa của mình nhưng đồng thời họ cũng phải có nghĩa vụ tham gia vào lực lượng quân sự của đất nước.
[Quý tộc hoặc Kị sĩ] thường có địa vị và đất đai được thừa kế, nhưng cũng có những dân thường có đóng góp lớn lao được ban đất đai và tước vị để trở thành [Quý tộc hoặc Kị sĩ]. Nếu thành tựu của họ đóng góp cho sự phát triển đất nước, họ sẽ trở thành [Quý tộc], còn trong quân sự sẽ trở thành [Kị sĩ]. Bên cạnh đó, cũng có khả năng dân thường trở thành quý tộc thông qua hôn nhân với gia đình [Quý tộc hoặc Kị sĩ] (trong trường hợp này đất đai sẽ được chia phần cho họ). Trường hợp này thì được gọi là [Quý tộc mới hoặc Kị Sĩ mới]. Trên thực tế là cả hai tước hiệu này đều giống nhau, dân gian thường gọi họ là ‘những người sinh ra không mang dòng máu quý tộc hay kị sĩ’. Tước vị [Quý tộc mới hoặc Kị sĩ mới] có thể được truyền cho con cháu, sau ba thế hệ họ sẽ được coi là một gia tộc mới.
Mặt khác, [Quý tộc hoặc Kị sĩ] mà phạm tội sẽ bị giáng cấp xuống làm thường dân hoặc nô lệ dựa theo mức độ nghiêm trọng của tội họ phạm phải. Lúc này, đất đai và địa vị sẽ bị tước bỏ và địa vị của cả gia tộc cũng mất theo. Trường hợp này gọi là [Quý tộc lụn bại]. Thực tế thì [Quý tộc hoặc Kị sĩ] phân biệt với [Quý tộc mới hoặc Kị sĩ mới] thường là do niềm tự hào về việc duy trì địa vị của mình hơn ba thế hệ mà không lụn bại.
Giờ thì những [Quý tộc hoặc Kị sĩ] sẽ không được cai quản lãnh địa của mình như trước nữa. [Kị sĩ] thì thường phải dành cả năm phục vụ trong quân đội, nên việc quản lí lãnh địa sẽ được giao cho người thân. Điều này cũng áp dụng cho đội trưởng vệ binh Hoàng gia Ludwin Acrus. Các [Quý tộc] cũng vậy, việc quản lí được giao cho người trong gia tộc còn họ định cư ở thủ đô Parnam và làm những chức vụ quan trọng như làm quan hay ủy viên trong hội đồng quốc gia. Họ được gọi là [Quý tộc hoàng gia], cựu thủ tướng (hiện tại gọi là nhiếp chính) Markus là một trong số đó.
Tuy nhiên, số [Quý tộc hoàng gia] đã giảm còn một nửa so với năm ngoái. Những người mất tích là những kẻ bị phát hiện phạm tội hoặc tham nhũng khi Soma tiến hành điều tra nội bộ. Những người bị coi là phạm tội đã rời khỏi thủ đô, đồng thời cũng bị gia tộc truy bắt trong lãnh địa của mình. Những ai phạm tội nhẹ có thể được phép trả lại tiền tham ô và nhường ngôi vị cho người khác trong gia tộc và gia tộc của họ vẫn được phép tồn tại. Tuy nhiên, những kẻ phạm tội nặng sẽ bị tước hết địa vị và trở thành [Quý tộc lụn bại].
Tất nhiên, những kẻ mà đã tham nhũng thì chắc chắn sẽ bị gán mác [Lụn bại] ngay lập tức, nhưng chúng đã tập hợp quân đội và tài sản của riêng mình rồi trốn thoát. Tuy nhiên, do đã đoán trước được điều này nên Thủ tướng Hakuya đã phong tỏa biên giới và họ không thể đào thoát sang nước ngoài. Không thể ở trong lãnh địa của mình mà cũng không thể đào thoát, chúng cuối cùng chọn về phe Công tước Carmine, người đang chống lại Nhà vua, ở đấy, chúng ẩn nấp và chờ thời cơ.
◇ ◇ ◇
Thủ phủ lãnh địa công tước Carmine, [Randel]
Cho dù thua kém so với thủ đô Parnam, nhưng quy mô của nó thì lớn hơn nhiều so với bất cứ thành phố nào khác, và cũng chỉ có nơi đây có dân số ở cấp thành thị. Lâu đài của chỉ huy lục quân Georg Carmine ở đây, và thành phố được xây xung quanh như là thủ phủ. Vì gia tộc của các chỉ huy lục quân không mặn mà lắm với việc quản lí thành phố, nên khác với thủ đô, nơi đang chuyển mình mạnh mẽ nhờ các chính sách của nhà vua, khung cảnh nơi đây vẫn giữ nguyên nét cổ kính không thay đổi qua hàng trăm năm. Nó có thể so sánh với Kyoto hay Nara ở Nhật.
Có một cỗ xe ngựa dừng ở góc đường tại Randel. Trong cỗ xe là một mĩ nữ trẻ tóc xanh trông khoảng hơn 20 tuổi. Cô ấy có vẻ đẹp mà bất cứ người đàn ông nào cũng phải trầm trồ nếu thấy. Cô còn có những đường cong quyến rũ thể hiện rõ ràng đằng sau bộ quần áo giống như kimono. Chỉ có cái đuôi của loài bò sát và cặp sừng nhỏ nhô lên qua mái tóc xanh đó mới cho thấy cô không phải là con người.
Bên trong cỗ xe ngựa, cô đang chăm chú nghe tiếng ồn ào náo nhiệt của thành phố. Cô đang ngồi gần chiếc rèm cửa. Tiếng ồn ào của những tên say rượu đang lè nhè bên chai rượu cũng có thể nghe thấy.
“Xiiiiì, có vấn đề gì với…. tên vua mới đó vậy…. hắn nghĩ…. Chúng ta là ai cơ chứ….hic”
“Phati. Chúng ta đã phụng sự đất nước này đã nhiều năm rồi.”
“Và tên vua đó, hắn bỏ qua mọi đóng góp đó, và cai trị theo ý hắn!”
“Tại sao vua Alberto lại giao đất nước cho một tên tầm thường như vậy chứ.”
“Và cả lũ cận thần của hắn nữa! Tất cả bọn chúng đều là lũ trẻ ranh non kinh nghiệm! Tên khốn mặc đồ đen lúc nào cũng u ám đó! Có chuyện gì với hắnnnn vậyyy!”
“Hê hê hê, có lẽ tên đó chỉ thích chọn những con chó sẵn sàng liếm giày mình mà thôi.”
“Phải, như bất cứ tên ‘trẻ trâu’ nào cũng làm! Sau khi vứt bỏ chúng ta và nghe lũ liếm giày đó, tên Vua này sẽ không trụ nổi lâu đâu!”
“Đúng vậy, hãy giành lại đất nước từ tên vua giả mạo đó bằng chính tay chúng ta!”
“Phải! Vì đất mẹ thân yêu!”
“““Vì đất mẹ thân yêu!”””
(Vì đất mẹ, hử…. thực tình một lũ ích kỉ)
Cô gái trong cỗ xe thở dài. Mọi cử động dù là nhỏ nhất của cô đều thật quyến rũ.
(Các người là những kẻ đã phản bội lại đất nước này bằng việc tham nhũng. Giờ các ngươi lại phán xét cả đất nước này, lũ chuột nhắt, thậm chí còn có gan nói rằng nhà vua đã bỏ rơi các người. Nhà vua chỉ chọn những tên vâng lời sao? Các ngươi không thấy cuộc tuyển mộ sao? Vị vua đó thậm chí còn chọn cả những người ghét mình miễn là họ có tài năng. Cả Hakuya-dono và Poncho-dono đều có thực tài. Lí do các ngươi bị vất bỏ vì các ngươi là lũ vô dụng)
(Đã vài tháng rồi kể từ khi đức vua lên nắm quyền nhưng cậu ta vẫn chưa mắc sai lầm nghiêm trọng nào cũng như mất uy tín với người dân. Trên thực tế, cậu ta còn giải quyết triệt để nạn thiếu lương thực, nó có thể gọi là tài năng độc nhất. Mình thật ngạc nhiên vì tài nhìn người của vua Alberto, giờ mình đã hiểu nhà vua trước “tại sao lại chọn tên trẻ ranh đó”)
Cô ta bỏ chống tay khỏi cửa sổ và vuốt cằm mình.
(Vậy là cả những tên quý tộc danh dự cũng đã thối nát đến vậy… Người lập nước có lẽ sẽ đội mồ sống dậy quá.)
Dù cho cô ấy chỉ nhìn như mới 30 tuổi, thế nhưng cô ấy lại nhớ đến người đồng hương từ buổi đầu lập nước đã 500 năm trước và nở nụ cười cay đắng. Là người mang dòng máu hải long, chắc phải thêm 500 năm nữa bà ấy mới có thể gặp lại họ ở thế giới bên kia.
“Những lúc như vậy quả là khó khăn cho những người sống lâu mà, cho dù mình đã quen với việc tạm biệt những người mất sớm, nhưng mình vẫn không muốn nhìn thấy cảnh đó chút nào. Mình thậm chí còn ghen tị với những người có thể trăn trối rằng [Không biết sau khi tôi mất sẽ ra sao nhỉ]”
Đô đốc hải quân Ecksel Walter, cười trong khi đang tự chế giễu mình.
[Quý bà của biển cả]
Một giọng nói vang lên từ bên ngoài cỗ xe và Ecksel nghiêm túc trở lại.
“…. Việc gì?”
“Aye, báo cáo từ ‘Canaria’”
“Đưa ta xem.”
“Aye aye, đây thưa quý bà.”
Lá thư được truyền qua khe hở trên chiếc xe. Ecksel nhận lá thư và mở nó đọc nội dung bên trong. Sau khi đọc, cuối cùng bà ấy nở một nụ cười.
(Có vẻ như con bé vẫn đang làm tốt ở đó… Có rất nhiều chỗ con bé nói như thể đang kể về người yêu của mình vậy, dù có chút cảm xúc lẫn lộn về việc này.)
Ecksel đóng băng lá thư trên tay bằng hơi thở của mình và thả nó ra. Khoảnh khắc lá thư chạm tới sàn nhà, nó vỡ tan ra từng mảnh.
(Nói lại nhé. Sống lâu cũng không hẳn là quá tệ. Dù muốn hay không thì mình cũng có thể nhìn thấy những điều tươi mới mình chưa từng chứng kiến. ‘Các cậu’ những người đã mất làm sao có thể được chứng kiến điều thú vị như này chứ.)
Làm theo lẽ phải của mình.
Ecksel cười như một cô bé khác hẳn so với tuổi thật của mình.