Chương 06
21 giờ. Đồng hồ hiện lên như vậy.
Người đàn ông kia vẫn chưa về.
Tốt nhất là bị đám côn đồ kia tóm được và mang đi sau đó.
Nội tâm tôi nguyền rủa như vậy.
Nhưng tình trạng đó cũng không được, không có cha mẹ, tôi mang cơ thể của học sinh trung học cơ sở, tôi phải sống như thế nào ở quốc gia xa lạ mà không có chút kiến thức thông thường đây?
Mặc dù người đàn ông kia là cặn bã nhưng hiện giờ ông ta là trụ cột kinh tế duy nhất của gia đình này.
Mặc dù tôi cũng không rõ ràng về nguồn gốc của phần kinh tế kia.
Đúng rồi, tại sao tôi không thử gọi số điện thoại nhà trước khi chuyển sinh nhỉ!
Nếu như không phải là chuyển sinh, mà chỉ là tình huống tái sinh, có lẽ tôi vẫn có thể liên lạc được.
Tôi lấy điện thoại ra.
Tôi phải thêm đầu +86 ở phía trước...
+861... Được rồi.
Tâm tình có chút đi lên.
Tại sao chuyện đơn giản như vậy mà trước đó tôi không nghĩ đến nhỉ.
Di ——
Dường như có tín hiệu.
Nhưng đối với cha mẹ lúc này, có lẽ họ đang ở trong sự đau buồn của 'người đầu bạc tiễn người đầu xanh'.
...
Tâm tình tôi bình tĩnh một chút khi tôi nghĩ như vậy.
"A lô?"
Là giọng nói quen thuộc của mẹ.
"Là nhà XXX phải không?"
Tôi nói tên kiếp trước của mình.
"Hả... Ai vậy? Gọi nhầm số sao?"
Hả?
"Thế... Bà là XX sao? Bà chắc có một đứa con trai tên là XXX."
"Tôi đúng là XX... Đúng là tôi có một đứa con trai, nhưng tên của nó là YYY..."
[XX , YY. Cái này là do tác giả lười nốt ]
Không sai, đó là tên của anh.
"Không... Không có gì, tạm biệt."
Chịu đựng giọng nói trở nên nghẹn ngào, tôi chủ động dập điện thoại.
Nói cách khác, sự tồn tại của tôi đã bị xóa rồi sao?
Hay là tôi chuyển sinh đến thế giới song song chỉ có anh trai.
Tôi không còn tâm tư để suy nghĩ nữa và đi ngủ.
"Ô... Ô —— "
Người đàn ông kia vẫn chưa về.
Vết sưng trên mặt cũng dịu đi không ít.
Nếu như không cẩn thận đến nhìn, có lẽ sẽ không nhìn ra được đâu.
Khóe mắt tôi vẫn còn những giọt nước mắt nhàn nhạt.
Tôi lại dùng khăn ướt lau mặt.
Mình phải đi học thôi.
Hiện giờ đồng hồ vừa mới đến 7 giờ 20 phút.
Vào lúc tôi đi cầu thang xuống tầng 2, tôi đã nghe thấy được cuộc nói chuyện của mấy bà già dậy sớm ở tầng dưới.
"Cô gái nhà kia thật là đáng thương à..."
"Đúng vậy... Cha đã thế, mẹ cũng bỏ đi."
"Mấy người đang nói cái nhà ở tầng 6 sao... Tôi thường xuyên có thể nghe thấy được tiếng bé gái khóc ở căn phòng kia vào buổi tối à."
"Nghe nói phía cảnh sát với PTA cũng đến nhưng tôi nhận thấy dường như cũng vô dụng."
[PTA: hội phụ huynh và giáo viên ]
"Cảnh sát luôn như vậy mà..."
Tôi bước nhanh.
Tâm tình sáng sớm của tôi không tốt cho lắm.
"Haiz..."
Tôi há miệng to thở dài khi nằm ở trên bàn học.
Tại sao tôi chuyển sinh thất bại như vậy chứ.
Tôi cũng thất bại giống như kiếp trước.
"Này! Tiểu Sou."
Từ phía sau lưng tôi truyền đến cái vỗ nhẹ nhàng.
Là cái tên chết tiệt Nakamura đó.
"Oh ——"
Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ lên lớp.
Tôi quay đầu sang.
"Nakamura này... Cha mẹ của cậu là người như thế nào?"
"Hử?"
"À... Đột nhiên hỏi vấn đề như vậy rất kỳ lạ nhỉ, coi như mình chưa hỏi đi."
"Không sao, mình chỉ bị bất ngờ thôi... Tuy nhiên, cha mẹ của mình à... Nhắc đến có thể hơi dài, mình sẽ nói cho cậu biết khi tan học."
"Cậu không cần suy nghĩ cẩn thận như vậy đâu... Mình chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
"Không sao, chỉ là bản thân mình cũng muốn nói."
Tuy nhiên, người có tiền như vậy, có lẽ mẹ là bà chủ nhà chuyên chăm lo gia đình, cha thì làm ông chủ của một công ty nào đó —— Tôi cảm giác như vậy.
Đã đến giờ cơm trưa.
"Sou-chan, cậu chắc chắn chỉ ăn một cái bành mì mì xào là đủ rồi chứ..."
"Chắc chắn!"
Loại bánh mì này đúng là đã nổi tiếng từ lâu.
Cắn nhẹ một cái.
Ngon quá!
Vỏ ngoài bánh mì xốp giòn và xốp lớp bên trong.
Kẹp mì xào kiểu Nhật Bản, thú vị mà không dính liền.
Nước sốt tương tự như hương vị của sốt tiêu đen.
A, cảm giác tâm trí muốn tan chảy...
Có lẽ là tôi đang thấy hạnh phúc.
"Nó thực sự ngon đến vậy sao..."
"Tuyệt lắm đó! Không tin thì cậu thử đi ~"
Tôi đưa bánh mì tới.
Nakamura nhìn tôi một chút rồi lại nhìn bánh mì một chút.
"Vậy thì mình sẽ 'cung kính không bằng tuân mệnh' ... A! Ngon quá!"
Tên chết tiệt này, đồ ăn ngon đến mức mặt cũng đỏ bừng sao.
"Vậy thì dựa theo cuộc nói chuyện buổi sáng, hãy để mình giới thiệu gia đình mình một chút."
"Ừm."
"Thực ra thì gia đình mình có liên quan đến công nghệ Nakamura."
Quả nhiên là thế sao...
"Cha mình chính là chủ tịch của tổng công ty và mẹ là tình nhân của ông."
"Dừng lại đã! Nakamura, thật sự ổn khi cậu nói chuyện này cho mình chứ..."
"Không sao đâu... Mình nói tiếp đây."
Cậu ta dường như không có ý định dừng lại và tôi quyết định vẫn tiếp tục lắng nghe.
"Sự ra đời của mình ình dường như là một bất ngờ đối với bọn họ... Nhưng mình không bị bọn họ đối xử tệ. Phía nhà Nakamura dường như quyết định cho chúng tôi ra ở riêng. Nhưng ngược lại, mẹ cũng không được phép xuất hiện ở trong gia tộc và số lần gặp mặt giữa bố với mẹ cũng bị hạn chế."
... Đề tài hơi nặng nề. Khía cạnh này của Nhật Bản dường như tương tự với trong nước. Xí nghiệp tương đối lớn thường hay là xí nghiệp gia đình và cách nhìn đối với mối quan hệ huyết thống cũng rất quan trọng nhưng có thể làm được đến mức này cũng coi là rất khá rồi.
"Ngoại trừ điều này ra, bọn họ đối xử với chúng tôi vẫn rất tốt... Có lẽ gia đình là như vậy. Nhưng câu trả lời này dường như hơi lệch một chút so với vấn đề Sou-chan hỏi thì phải, ha ha."
"Cho nên, thật sự ổn khi cậu nói những chuyện này cho mình biết sao..."
"Không sao đâu, không phải chúng ta là bạn sao."
"Ế... Những chuyện này không nên tùy tiện nói với người khác đâu."
Mình không ngu ngốc như vậy đâu. Vậy thì Sou-chan, gia đình cậu thì sao?"
"—— Hả? Của mình sao?
"Ừm."
"Cái này..."
Cũng không phải là tôi không định nói cho cậu biết, chỉ là chính tôi cũng không biết à.
"Cậu không muốn nói cũng không sao cả, mình sẽ đợi cho đến ngày cậu muốn nói cho mình biết."
A, cái lời thoại này! Mình luôn muốn nói một lần.
Trong đầu tôi lại suy nghĩ đến chuyện kỳ lạ như vậy. Tôi không đoán ra được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
—— *** ——
Sự kiện đầu xuân của Kantai Collection! Tác giả lại phải làm Đô Đốc!
Nhưng mà điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cập nhật chương.