Garudeina Oukoku Koukoku Ki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1311

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5578

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 02 - Chương 11 : Gia đình mới

"Nii-san ........."

"Sao vậy?"

"Bọn họ đang ngất xỉu ........."

"Đừng lo. Chỉ là lần đầu họ được bay như thế thôi mà."

"Tại sao anh lại không ... ... ... ... ..."

Hôm nay, Georg đang trên đường bay về thành phố mà họ đã xây dựng. Lúc đầu, Georg nghĩ tới việc để cho họ bay như cách mà anh đã làm với Ferris, nhưng cậu nghĩ nó sẽ làm những người khác sợ, vì thế cậu nâng luôn mặt đất dưới chân họ đi.

Cậu cắt một lớp đất xung quanh vị trí mà hàng hóa và những á nhân đang tập trung với độ dày nửa mét đất, sau đó nén và làm cứng lớp đất đó lại. Lớp đất ấy đã trở nên cứng như sắt thép, và cậu nâng nó lên với sự hỗ trợ của phong thuật.

"Xong~ ... ......... Mọi người xích lại gần nhau chút nào ........."

"Có khi nào họ sẽ nhanh chóng trở thành bạn bè nhờ hiệu ứng cầu treo không nhỉ?"

(tran: Hiệu ứng cầu treo là một loại tình trạng tâm lí mà hai người mắc kẹt trên tuabin cầu treo bắt đầu này sinh tình cảm với nhau dù trước đó không quen biết. Cái này thường được dùng để nói về tình cảnh những người cùng nhau mắc kẹt có thể nảy sinh tình cảm với nhau . Có một hiệu ứng khá tương đồng (tên gì quên mất tiêu) xảy ra khi nạn nhân trở nên yêu thủ phạm.)

Georg cười gian một chút trong khi nói điều đó và Ferris liếc cậu với một chút khinh bỉ nhẹ trong mắt cô.

"Đừng nhìn anh thế nữa, xấu hổ đấy."

"Em không nhìn anh theo cách đó!!!!!"

"Vậy ư? Tiếc quá. Mà em có muốn nói gì đó với họ không? Có vẻ như chúng ta sắp tới nơi rồi đấy."

"Sao anh tự nhiên trở nên nghiêm túc thế? Em ổn. Kế hoạch hôm nay sẽ chỉ là: gặp mặt, chữa trị, cung cấp thực phẩm cho họ và nghỉ ngơi thôi."

“Ồ, ngoài việc nếu em muốn đưa họ tham quan một chút thành phố của chúng ta, không có gì để làm hôm nay cả. Khi bắt đầu bố trí và phân chia các ngôi nhà cho bọn họ, em có thể nhờ họ mang chăn và vài thứ đồ linh tinh giúp. Anh cũng có thể làm giúp em một cái tủ đựng quần áo, và chúng ta cũng có chăn, nên chắc là anh sẽ làm thêm giường nữa. Cho đến khi chúng ta có thể làm ra thêm quần áo mới, chúng ta cần sử dụng chúng một cách hợp lí vì đó là tất cả những gì hiện tại chúng ta có.”

“Nói thế nào nhỉ, có vẻ như anh tinh tế hơn em nghĩ đấy, nii-san!”

"... Thôi mà, đừng nói nữa...."

Cậu không thể tạo ra quần áo (long phục mà cậu tạo ra giống như lớp vỏ khi cậu lột xác vậy, cậu không thể thừa nhận nó là quần áo được). Ngay cả khi cậu sản xuất thực phẩm và đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng của chúng, thế vẫn là chưa đủ. Không thể tạo ra các sinh vật sống cũng như không thể tạo ra các quái vật hay thứ gì tương tự. Cuối cùng là việc cậu có thể sống và tự lo mọi thứ một mình, nó là quá đủ để cậu có thể sống và tồn tại, nhưng khi kiến thiết nên một đất nước và hướng đến sự phát triển, tự mình lo hết mọi thứ là không thể.

“Không có sinh vật nào hoàn hảo cả. Hm...nhưng nếu so sánh bản thân với con người, hẳn anh là một thực thể vĩnh hằng tối cao.”

"Em tự hỏi không biết anh đang nói về điều gì!?"

Một sinh vật sống có bản năng sinh tồn mạnh mẽ nhất, bên cạnh đó, thọ chứa trong mình hàm lượng các nguyên tố ma thuật đặc biệt cao, vì thế tuổi thọ của họ gấp 20 lần người bình thường, đó là một điều mà con người hằng khao khát.

"Cám ơn vì tất cả, nhờ thân xác này mà tôi có thể tự mình chống lại sự căng thẳng và đủ khả năng giải quyết mọi vấn đề."

"Nii-san, em nghĩ là anh đã làm việc quá sức rồi. Anh đang tự lẩm bẩm một mình đấy"

"Được rồi, anh nghĩ anh sẽ cố giữ bản thân mình vừa phải."

Trong khi tiếp tục cuộc trò chuyện, họ dần tiến tới khu vực đại lâm cùng với những á nhân.

"Đến nơi rồi."

"Cuối cùng, oh, oh, những người bạn phía sau, chúng ta sẽ hạ cánh bây giờ, nên là hãy cẩn thận một chút."

Và ở trong những bức tường thành, cậu sẽ thả họ xuống một khu đất chưa được xây dựng.

“Không có bất kì chướng ngại vật nào trên đường băng, không thấy dấu hiệu bất thường về sức mạnh ma thuật, vị trí hạ cánh an toàn, bây giờ….”

"Anh đang nói gì vậy?"

"........................"

Cậu đáp xuống mặt đất trong im lặng trong khi suy nghĩ về sự lãng mạn của một người đàn ông.

(tran: lúc trước main nói bay là mong ước, sự lãng mạn của một người đàn ông í -_- )

“Đầu tiên, mọi người, chào mừng đến với một thế giới mới. Tôi muốn nói rất nhiều điều với các bạn, nhưng trước hết, mọi người có thể tiến gần hơn không?”

Khi cậu nhìn vào các á nhân một lần nữa, hầu hết họ đều có chỗ bị thương trên người, dù ít dù nhiều, và có vẻ như tâm trạng của họ không được tốt cho lắm (điều này chủ yếu là do Georg). Họ cần được chữa trị. Nghĩ vậy, Georg ngay lập tức sử dụng ma thuật phục hồi trên diện rộng.

Ánh sáng tỏa ra và bao bọc xung quanh như một mặt trời ấm áp. Khi nó biến mất, những á nhân với làn da xanh sao nhợt nhạt bắt đầu ửng hồng lên, và các con thú bị nhốt trong chuồng ở phía sau cũng đang tràn đầy sức sống.

"Đây ... ... ... đây là ..."

"Ô, tai của tôi ... Tai tôi. Nó đã mọc lại rồi!"

"Cơn đau ở tứ chi đã không còn nữa........."

"Thật ấm áp ........."

Những tiếng ngạc nhiên như vậy cứ tiếp diễn vang lên, Georg cảm thấy hài lòng khi nhìn cảnh tượng đó.

“Bây giờ, xin được giới thiệu một lần nữa, tôi, người tạo nên thành phố này Georg Stanford -một Dragunir. Còn đây là em gái tôi…”

"Tôi là Ferris, Ferris Standford, một người hổ thuộc tộc Tora."

Cậu và Ferris giới thiệu trong khi cởi mũ trùm, và xung quanh bắt đầu có những tiếng ồn ào bàn luận phát ra.

“Mặc dù anh ấy có nói tôi là em gái, nhưng như các bạn cũng đã thấy, chúng tôi không có chung huyết thống. Tôi đã từng bị bán cho một ngôi làng, sau đó, được cứu bởi người anh-Georg Standford và bây giờ tôi ở đây với các bạn, dưới cương vị là một người tự do không bị ép buộc. Tôi đã có lại một gia đình với người anh này, chúng tôi đã sống rất hạnh phúc cùng nhau một thời gian như là anh em ruột thịt cho đến bây giờ. Và từ hôm nay, tôi muốn tất cả chúng ta cũng sẽ trở thành một đại gia đình như thế.”

Khi nghe cô nói thế, những người xung quanh im lặng và tiếp tục lắng nghe….

“.......Vâng. Chào mừng các bạn đến với thành phố , mái ấm và cũng là gia đình của chúng tôi. Ở đây, không có con người. Không có ai đàn áp các bạn. Không có áp bức bất công. Bạn có thể ở đây, phát triển thành phố bằng chính đôi tay của mình, làm nó trở nên giàu có và biến chỗ này thành nơi mà bạn có thể hưởng thụ và sống một cuộc sống đúng nghĩa một cách trọn vẹn. Miễn là còn tôi ở đây, nó sẽ luôn được bảo vệ, và mọi người sẽ được an toàn. Tôi, ở trong thế giới này, sẽ thay đổi những định kiến mà con người gán lên các bạn, những cá thể bị họ gọi là Á NHÂN. Mà bước đầu tiên, phụ thuộc rất nhiều vào những người như Ferris và các bạn. Mọi người...Nếu như có ai đó muốn rời đi, tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng ấy và hỗ trợ họ bằng tất cả khả năng. Tuy nhiên, nếu mọi người có thể ở lại, tôi xin hứa tôi và các bạn sẽ tạo nên một mốc son mới cho lịch sử thế giới này. Cùng nhau, chúng ta sẽ thay đổi cả thế giới.”

Cậu nói, và chờ đợi một phản ứng. Chẳng bao lâu, có những thanh âm bắt đầu phát ra.

"......... Ở đây, chúng tôi có thể sống tự do?"

"Đúng, nhưng đương nhiên sẽ có giới hạn. Tôi sẽ trừng trị những hành vi như cướp bóc, giết chóc, lừa đảo và những hành vi phạm tội khác với các hình phạt thích ứng một cách nghiêm khắc."

"Vậy ... ... Chúng tôi ... ... ... Chúng tôi sẽ làm những gì?"

“Có rất nhiều thứ để làm. Ở đây có rất nhiều các trang trại, đồng ruộng, khu chăn nuôi cũng như các khu trồng cây ăn quả, các hoạt động quản lí thành phố cũng như thương mại,....và tôi sẽ là người hỗ trợ.”

"Chuyện đó ... ... thật như vậy sao?......... Nhưng chúng tôi cũng chưa từng được đi học..."

“Quên nói với các bạn, trong vài tháng tới, tôi sẽ giúp các bạn học hành chăm chỉ, bắt đầu với việc đọc và viết cũng như làm các phép toán như cộng, trừ, nhân, chia. Trong lúc đó tôi sẽ đảm bảo nhà ở, quần áo cùng thức ăn cho mọi người. Và những người đạt đến một trình độ nhất định sẽ được giao cho công việc đáp ứng nhu cầu cũng như khả năng của họ. Mặc dù hiện tại chỉ là những ngôi nhà tạm thời, tuy nhiên khi việc làm của các bạn được quyết định, bạn có thể chuyển tới các nơi phù hợp với công việc được giao, nơi sẽ trở thành nơi ở chính của bản thân.”

"Chúng tôi đều có thể học ư!?"

"Đương nhiên, chúng ta sẽ đón những người bạn mới trong tương lai, và mọi người sẽ phải học tập để có thể làm việc và thay thế tôi trong tương lai. Đó là lúc tôi có thể nghỉ ngơi."

Cậu trả lời họ với nụ cười trên môi. Và lúc ấy, sự phấn khích của mọi người bắt đầu tăng lên đến đỉnh điểm.

"Chúng ta có thể được đi học ........."

"Không còn bạo lực"

"... ... ... Chúng ta có thể lựa chọn công việc không? ........."

"Không thể tin được ... ... ... được sống như một con người ..."

"Chúng ta không phải bắt chước bọn con người."

"Cái đó ... ... ... Hơn thế nữa ... ... Chúng ta có thể có nhà riêng ư?"

"Anh ta nói như vậy đúng không?"

Sau một khoảng thời gian xì xào bàn tán.

"Tôi sẽ theo Stanford"

"Tôi cũng muốn thể hiện lòng biết ơn của mình khi được chữa lành đôi tai này"

"Nếu một Elf yếu đuối như tôi có thể có ích với anh........."

Một vài giọng nói vang lên và cuối cùng nó trở thành sự đồng thuận của đám đông, và rồi Georg khẽ nói:

"Vậy là mọi người đã có quyết định. Vậy thì, thưa các bạn, thành phố này, ngay tại thời điểm này sẽ chính thức đánh dấu sự khởi đầu của một trang biên niên sử mới ... ... ..."

Rồi sau đó cậu nhìn lại mọi người và mỉm cười.

"Gia đình của tôi"

Khi nghe thấy điều ấy, mọi người cùng cười lên sảng khoái với những giọt nước mắt trên bờ mi. Nhưng khuôn mặt thì lại kiên định và hạnh phúc.

=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Tran: Chắc là ổng muốn bù cho cái chương siêu ngắn lúc trước.

Trần Hải . 0989704982 : Tài khoản momo cho ông nào đó -_- .

Thực ra thì có một số ngày mình cũng có thời gian để ra theo tiến độ 1 chương/ ngày được. Nhưng mà hiện tại các bản dịch tiếng anh hiện mình tìm được đang dừng tại vol 5, mình chưa tìm ra được bản dịch khác có tiến độ khá hơn. Có thể sẽ có những bản dịch ở đâu đó khó tìm ra như wattpad hay reddit chẳng hạn, nhưng khả năng không cao lắm, mình sẽ cố thử tìm, nhưng không chắc có thể có. Nên mình nghĩ cứ theo tiến độ 2 ngày/ chương đợi bản eng cũng hợp lí. Mà cũng để nói trước cho các bạn nào chưa lọt hố thì có thể rút, vì có khả năng là truyện sẽ bị drop... Nếu có 1 tran nhật nào đó thì hay quá, nhưng chắc khó.....

Vậy nhé, hôm nay mình lỡ ngủ quên mất nên đăng hơi trễ.

Mọi người đọc truyện vui vẻ.