Chương 5: Algria
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
“Uooooohhhhh! Cuối cùng ta cũng đã trở lạiiiiiiiii!”
“Sao đột nhiên ngươi lại hét lên vậy?”
“Oh, không có gì. Chỉ là ta phấn khích quá khi nghĩ đến việc cuối cùng mình cũng tới được một thị trấn nơi con người sinh sống!”
Tuy vẫn chưa tới được thị trấn nhưng tôi đã phát cuồng lên chỉ với việc tìm thấy một con đường. Tôi nghĩ mình sẽ tới thị trấn đó sớm thôi vì dọc hai bên đường đã có hàng rào và những dấu chân vẫn còn mới.
Tôi tự nhiên tăng tốc khi nghĩ về việc đó. Đi được một lúc, tôi nghe thấy tiếng động ầm ĩ ở phía trước. Vì không biết chuyện gì đang xảy ra nên tôi chầm chậm tiến lại gần nơi phát ra tiếng động để xác nhận.
“Một trận chiến sao?”
“Thế còn phải hỏi, rõ ràng là nó đến từ một chiến”
Khi đến nơi, tôi nhìn thấy cảnh một nhóm 8 người mặc giáp cùng với một cỗ xe ngựa tráng lệ ở giữa và khoảng 30 kẻ có vẻ ngoài bặm trợn đang bao vây.
“Chúng ta nên là gì đây?”
“Dù nhìn thế nào thì nhóm người bảo vệ xe ngựa cũng đang bị tấn công”
“Những người đang bảo vệ cỗ xe không phải lúc nào cũng là người tốt phải không? Nhỡ sau khi chúng ta giúp đỡ hóa ra đó lại là một quý tộc đồi bại, kẻ chuyên bóc lột dân chúng hoặc một tên tội phạm thì sao?”
“Suy nghĩ xa quá vậy, nhưng mà cũng có khả năng”
Quyết định sẽ đứng ngoài quan sát, tôi sử dụng [Ẩn thân] cùng với [Ngụy trang] để che giấu sự hiện diện. Trong trường hợp này, tôi nghĩ kể cả nếu tôi có đi thẳng qua trước mặt thì họ cũng không phát hiện ra đâu.
Khi tôi tiếp cận cỗ xe ngựa, một người trong nhóm mặc giáp đã bị giết.
“Brad! Ugh, sao ngươi dám làm vậy với Brad!”
Tôi không thể thấy rõ khuân mặt vì anh ta đội mũ giáp nhưng tôi có thể nghe thấy một giọng nói trẻ trung giận dữ khi người đồng đội bị giết chết.
“Bình tĩnh lại! Đừng phá vỡ đội hình!”
Một thanh niên cầm kiếm đang ra lệnh cho những hiệp sĩ khác. Mặt khác, tiếng nói đến từ đám đông bặm trợn là … thì, chúng đang tạo ra những lời đe dọa dập khuân điển hình kiểu lũ cướp nên đại loại là Nếu bọn ngươi bỏ lại tiền bạc và đàn bà thì bọn ta sẽ tha chết cho và những lời đe dọa kinh tởm khác. Tôi đã nghe đủ để mất hết niềm tin vào chúng rồi.
“Giờ ta nghĩ rõ ràng lũ bặm trợn kia là kẻ xấu và những hiệp sĩ là bên chính nghĩa”
“Cái gì? Thế sau cùng là ngươi định giúp họ, huh?”
“Có lẽ ta cần suy nghĩ thêm một chút nữa. Cũng có khả năng cả 2 bên đều là người xấu”
“Ngươi thực sự nghi ngờ cả họ nữa huh?”
“Đúng hơn là ta không tin một ai cả”
Tôi nói chuyện với Hắc Vụ và không ai có thể nghe thấy bọn tôi. Tuy nhiên một giọng nói phát ra từ bên trong cỗ xe ngựa.
“Bất cứ ai ở ngoài đó, làm ơn giúp chúng tôi!”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai tôi, theo một cách thân thuộc. Có người phát hiện ra tôi sao? Dù level của tôi là trên 300 và tôi đang kích hoạt [Ẩn thân] với [Ngụy trang], ngay cả như thế mà họ vẫn nhận ra?
“Tiểu thư, cô đột nhiên làm gì vậy? Làm gì có ai ở ngoài đó?”
“Ta nghe thấy giọng một người khác bên ngoài xe”
“Không thể nào …”
Rõ ràng là tiểu thư ngồi trong xe ngựa có một đôi tai rất tốt. Hoặc đó có thể là một kỹ năng của cô ấy. Dù sao đi nữa vì bên trong cỗ xe trở nên ồn ào nên tôi kiểm tra cỗ xe cùng lúc với một hiệp sĩ.
Tuy nhiên, vài tên cướp đã đẩy tới sát cạnh cỗ xe, một trong số chúng phá vỡ vòng tròn bảo vệ của các hiệp sĩ và nhảy lên xe, đánh ngựa bỏ chạy. Hắn cười điên dại “Tao có cỗ xe rồi!”
Một tiếng hét phát ra từ bên trong xe. “Tiểu thư!”
Dù tôi có nhìn thế nào thì tên đang cười như điên như dại kia rõ ràng là kẻ xấu. Với một tiếng thở dài, tôi tạo một quả cầu ma thuật nhỏ trên ngón trỏ và kích hoạt nó với ngón cái của mình như hành động lúc bắn súng. Trong chớp mắt, đầu của hắn bắn tung tóe ra đất cùng với máu và não, như lúc đập vỡ một quả dưa hấu vậy.
Tuy nhiên con ngựa vẫn tiếp tục chạy, không hề có dấu hiệu dừng lại. Chẳng còn cách nào, tôi đành phải nhảy vào ghế đánh ngựa để dừng xe. Tôi có thể chạy cùng với cỗ xe nhưng thế thì tôi cũng chẳng khác gì lũ cướp.
Tôi phải thừa nhận [Phản chúa] thật sự tiện lợi. Không chỉ tương thích với [Kiếm thuật] và [Võ thuật], bằng cách nào đó nó còn cho tôi một kỹ năng giúp hiểu về cách sử dụng các phương tiện hay điều khiển ngựa thông qua một thứ được gọi là [Điều khiển chiến xa].
“Th-thằng khốn, mày là ai!”
“Cậu là ai?”
Cả hai bên đều hỏi nên tôi trả lời trong lúc lúng túng gãi má. “Thì tiểu thư trong xe đã nhờ giúp đỡ thì ta giúp thôi”
Phản ứng sau lời giải thích của tôi cũng chia ra làm 2 kiểu. Các hiệp sĩ cảm thấy biết ơn và nhanh chóng cảm ơn tôi nhưng lũ cướp (đã xác nhận ü) chĩa kiếm vào tôi mà không nói lời nào. Tôi bắn vỡ đầu vài tên cướp nữa với đạn ma thuật; không cần đến Hắc Vụ cho loại kẻ thù như thế này. Mà đạn ma thuật không phải là một kỹ năng, nó chỉ là thành quả tới từ sự nỗ lực của tôi thôi. Cũng không quá khó để sử dụng vì tôi chỉ cần hội tụ một lượng nhỏ ma pháp trên đầu ngón tay và cứ thế bắn thôi.
“Chuyện này thật nhảm nhí”
“Vì ta là người tốt, ngươi biết đấy, thế nên ta sẽ không truy đuổi nếu các ngươi bỏ chạy”
Tôi bắn nát đầu 2 tên cướp bên trái và phải vì chúng vẫn cố gắng tấn công tôi từ cả 2 phía. Nếu chúng bỏ chạy thì tôi cũng không muốn truy đuổi nhưng nếu chúng dám đến đây thì tôi sẽ nghiền nát bọn chúng với sức mạnh áp đảo!
Có lẽ tôi đã giết khoảng 12 tên như thế. Đây là lần đầu tiên tôi giết người nhưng tôi cũng không suy nghĩ gì, tất cả là do tôi đã trải qua quá nhiều những trận tử chiến khủng khiếp khi còn ở trong Rừng đại ngàn Borf. Vì đã lên kế hoạch để trả thù trong tương lại nên cũng là bình thường khi tôi phải giết người. Có lạ không khi tôi cảm thấy có chút vui mừng vì mình sẽ không còn do dự trong lúc trả thù?
Những hiệp sĩ bắt đầu truy đuổi để làm giảm số lượng lũ cướp. Tôi nhảy lên nóc xe ngựa để canh chừng nên không có tên nào dám bén mảng lại gần. Một vài tên cướp nhanh nhẹn đã xoay xở để trốn thoát bằng cách thức riêng của chúng. Cuối cùng tình hình xung quanh dần lắng xuống và các hiệp sĩ tập trung trở lại quanh xe ngựa. Tôi cũng nhảy xuống khỏi nóc xe.
Vì cô gái ngồi trong xe ngựa được gọi là ‘tiểu thư’ nên tôi có cảm giác việc này có liên quan đến giới quý tộc, do đó tôi quay đầu bỏ đi dọc theo con đường. Tôi cảm thấy không tốt khi cứ thế bỏ đi như vậy nhưng tôi không muốn vướng vào rắc rối. Tôi biết nó sẽ rất lằng nhằng nếu tôi vướng phải. Chà, không may là tôi cũng đã vướng vào rồi, xin lỗi về điều đó.
“Đ-đợi đã!?”
Tại sao tôi cần phải đợi ngay cả khi cô cầu xin? Tôi có thể chạy nhanh hơn cả lũ ngựa dù không cần dùng kỹ năng, thế nên nếu tôi không dừng lại, họ cũng không thể đuổi kịp tôi.
Một khoảng thời gian sau khi cỗ xe ngựa và các hiệp sĩ khuất khỏi tầm mắt, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy nó.
“Đ-đó là một thị trấn!”
“Thật tốt, cuối cùng chúng ta cũng đến được một thị trấn, nhưng có ổn không khi bỏ cỗ xe ngựa lại phía sau như thế?”
“Xin lỗi nhưng ta không muốn dính vào rắc rối. Bỏ nó qua một bên đi, nhìn này, đó là một thị trấn!”
“Mhm, thôi kệ đi. Tuy nhiên có vẻ nó to hơn là ta nhớ”
Cũng không có gì lạ khi nó khác với kí ức của Hắc Vụ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy thấy lại nó sau cả ngàn năm. Nói thật, điều làm tôi ngạc nhiên hơn là nó vẫn đứng đây sau từng ấy thời gian. Thị trấn được bảo vệ bởi một bức tường lớn và tôi cần phải đi qua cổng để vào trong. Tuy nhiên, có một hàng dài người đang chờ đợi để kiểm tra trước cổng thị trấn. Tôi chậm rãi tiến lại và dần dần có thể nhìn rõ hàng người.
“…Hmm!?”
“Chuyện gì thế?”
Những người trong hàng … ngoại hình của họ có chút khác biệt so với tôi. Đúng, nó hoàn toàn không giống. Họ có đôi tai ở trên đỉnh đầu và một cái đuôi mọc ra từ gần mông. Vâng, họ là những thú nhân!
Tôi không hề biết thú nhân có tồn tại ở thế giới này nhưng họ là những thú nhân! Tai động vật! Hơn nửa số người trong hàng là thú nhân và phần còn lại là con người giống tôi.
“Ooohh, họ là thú nhân”
“Cái gì, trước giờ ngươi chưa từng nhìn thấy một thú nhân sao?”
“Yeah, ở thế giới của ta không có thú nhân. Đây là lần đâu tiên ta nhìn thấy họ”
Thực ra cũng có những người cosplay thú nhân nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người thật. Tim tôi đập nhỡ một nhịp.
“Thế sao? Có khá nhiều thú nhân ở thị trấn này. Ta nghĩ họ chiếm khoảng 30% dân số. Chà, có lẽ giờ đã có một chút khác biệt”
Thế đây là một thị trấn nơi thú nhân và con người cùng sinh sống huh? Tôi đến gần hàng người trong sự phấn khích! Có cả phụ nữ lẫn đàn ông. Thì, đó cũng là điều tự nhiên thôi. Nhưng nghĩ đến việc tôi lần đầu tiên có thể gặp thú nhân, dường như may mắn không thực sự bỏ rơi tôi, huh!
Đúng như mong đợi từ chúa tể [LUK (EX)]!
Sau khi đợi trong hàng khoảng 1 giờ đã sắp tới lượt của tôi.
“Hey, họ thu phí vào cổng huh?”
Trong lúc kiểm tra, lính gác cổng sẽ thu chút tiền.
“Hmm, mặc dù vào thời của ta không có phí vào cổng”
Chẳng thể nào mà hệ thống lại không thay đổi ít nhiều sau hàng ngàn năm nhưng nếu phương thức thanh toán là vàng … Nếu nhớ không nhầm thì tôi vẫn còn những thứ lão già chết tiệt đó đưa cho … Ah, đây rồi.
Tôi đặt một túi da nhỏ đựng tiền vào trong túi áo khoác. Nghĩ về nó thì tôi không biết giá trị của số tiền này. Và liệu nó có phải cùng một loại tiền được sử dụng ở Đế chế Rade Crude, nơi của lão già chết tiết đó không nữa?
Khi kiểm tra đống tiền trong túi với [Thẩm định chi tiết] thì có 10 đồng bạc lớn (10,000G) và 10 đồng vàng (100,000G) tương ứng [TL: 10,000G được viết theo dạng katakana là gorudo và 10 đồng vàng được viết với dạng kanji là kinka]
“Tiếp theo”
Người lính canh gác là một ông người đàn ông trung niên có đôi tai chó và một người đàn ông to lớn với đôi tai gấu; họ kiểm tra thẻ ID và thu lệ phí vào cổng thị trấn. “Làm ơn hãy đưa ra thẻ guild hoặc bảng chỉ số của bạn”
Tôi giả vờ lục trong túi một chút mà thực ra là lấy tấm bảng chỉ số ra khỏi [Kho lưu trữ] và đưa nó cho ông chú tai chó.
“Tsukuru Sumeragi, huh. Mục đích tới thị trấn này của cậu là gì?”
“Tôi đang trong một cuộc viễn du”
“Nếu có thẻ guild, cậu có thể vào thị trấn miễn phí nhưng nếu chỉ có bảng chỉ số thì lệ phí vào cổng là 1,000G”
[Thẩm định chi tiết] miêu tả số tiền của tôi dưới dạng vàng (G) nên có lẽ tôi có thể sử dụng chúng. Thật nhẽ nhõm. Tôi lấy ra một đồng bạc lớn vì giá trị của nó là 10,000G. Đó là mệnh giá tiền nhỏ nhất mà tôi có hiện giờ.
“Một đồng bạc lớn? Cậu không có thứ gì nhỏ hơn sao?”
“Xin lỗi nhưng đây là tất cả những gì mà tôi có hiện giờ”
“Được rồi, làm ơn đợi một chút”
Ông chú tai chó đi vào trong tòa nhà bên cạnh cổng thị trấn một lúc trước khi quay trở lại. “Đây là tiền trả lại, 9 đồng bạc”
Nhận lấy số tiền, tôi cố gắng đi luôn vào thị trấn.
“Đợi chút đã”
Tôi dừng lại. Mình vừa làm gì sai sao?
“Chào mừng tới thị trấn Algria!”
“Chào mừng!”
Khi ông chú tai chó chào đón tôi, người đàn ông tai gấu, người đã im lặng từ nãy đến giờ cũng nói theo.
“Ah, cảm ơn”
Tiến vào thị trấn và tôi còn biết thêm được số tiền này có thể dùng được ở đây nữa!. Tại thị trấn Algrian này, giờ là lúc cuộc sống con người của tôi bắt đầu!
▼▼▼
Tôi qua đêm tại Algria, hiển nhiên là không đời nào tôi lại ngủ ngoài trời rồi, thế nên tôi đã thuê phòng tại một nhà trọ. Chiếc giường tôi có được sau một quãng thời gian dài cũng không quá thoải mái nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc ngủ trên cành cây hay trong một hốc cây rỗng.
Phí nhà trọ là 3,000Gđi kèm với 2 bữa ăn mỗi ngày. Thực ra tôi có khá nhiều tiền; không rõ tại sao bọn chúng lại cho tôi một khoản tiền lớn đến vậy khi mà tôi sẽ bị quẳng đi nhưng nếu số tiền đó có thể dùng được thì tôi cứ dùng thôi. Không phải là tôi biết ơn lão già khốn khiếp đó đâu…
Dù sao thì sau khi có một bữa sáng tại nhà trọ (nó cũng không ngon lắm), tôi bắt đầu đi dạo quanh thị trấn. Hiện giờ tôi có rất nhiều tiền nhưng nếu cứ ở trong thị trấn thì cuối cùng nó sẽ cạn kiệt sớm thôi, vì thế nên tôi đang tìm kiếm một công việc trong lúc đi dạo.
“Này Hắc Vụ, tuy ta có thể thì thầm với ngươi nhưng ta nghĩ nó vẫn kì lạ, phải không?”
Ngồi trên rìa đài phun nước tại quảng trường thị trấn, tôi nói chuyện với Hắc Vụ trong lúc nhìn dòng người qua lại.
“Nếu ngươi cảm thấy thế tại sao không tạo một kỹ năng dựa trên giao tiếp tâm trí?”
“Giao tiếp tâm trí, huh? Được rồi, ta sẽ thử”
Tôi kích hoạt [Trao đổi đồng giá] và tạo ra kỹ năng [Thần gia cách cảm].
Tôi cảm thấy MP của mình đã bị tiêu thụ. Một lần khi cố gắng tạo ra một kỹ năng cho phép di chuyển trong không gian và thời gian để xem liệu có thể trở về thế giới cũ, tôi ngay lập tức ngã quỵ vì nó đã tiêu tốn hết toàn bộ số MP. Khi đó tôi nhớ ra phần miêu tả của [Thẩm định chi tiết] về [Trao đổi đồng giá]. Nó nói rằng tôi nên coi trọng mạng sống của mình khi sử dụng kỹ năng này. Nếu Hắc Vụ không bảo tôi hủy bỏ nó thì tôi đã bất tỉnh và giờ không thể ngồi đây rồi.
Đó quả thực là khoảng thời gian đáng sợ. Từ đó tôi không tạo ra bất kì kỹ năng nào nữa nhưng tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu chỉ tạo ra [Thần gia cách cảm].
Bạn đã học được kỹ năng [Thần giao cách cảm].
Tuyệt!
(Này, Hắc Vụ, ngươi nghe thấy ta chứ?)
“… Ta nghe thấy nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu ta không có kỹ năng [Thần giao cách cảm] cả, đúng chưa?”
(Guh … thế thì ta sẽ tạo ra một kỹ năng để ban tặng kỹ năng!)
Tôi kích hoạt [Trao đổi đồng giá] một lần nữa để tạo ra một kỹ năng cho phép tôi ban tặng một kỹ năng cho người khác. MP của tôi tiếp tục được sử dụng nhưng tôi cảm thấy nó cũng không tiêu tốn quá nhiều. Đúng như bạn nghĩ, tôi không thể hoàn thành việc tạo ra kỹ năng di chuyển vượt không-thời gian vì nó đòi hỏi một lượng lớn MP nên tôi nghĩ mình cần phải cẩn thận về cách sử dụng [Trao đổi đồng giá].
Bạn đã học được [Ban tặng kỹ năng].
Được rồi, tôi ngay lập tức kích hoạt [Ban tặng kỹ năng] và ban [Thần giao cách cảm] cho Hắc Vụ.
(Oh, ta đã học được kỹ năng đó!)
(Ổn rồi, giờ chúng ta có thể ngừng hành động như mấy kẻ lập dị!)
Giờ tôi có thể nói chuyện với Hắc Vụ bằng suy nghĩ và tôi quyết định sẽ đi ngó nghiêng xung quanh mấy quầy hàng buôn bán gần đài phun nước. Khu vực này được lấp đầy bởi các cửa hàng buôn bán đủ các loại mặt hàng, từ thức ăn như rau củ, thịt cá cho tới vũ khí như kiếm, giáo. Giờ mới để ý, tôi không nghĩ mình có ăn tí rau nào trong khoảng vài tháng nay, ngoại trừ bữa ăn tệ hại trong nhà trọ thì còn có một ít.
“Này chàng trai trẻ! Rau của chúng tôi tươi và ngon lắm!
“Ehh, được rồi, tôi có thể mua 10 quả màu đỏ và 5 cuộn lá này chứ?”
“Tất nhiên. Cà chua có giá 50G/quả nên là 500G cho 10 quả. Bắp cải là 70G/cây thế là 350G. Tổng cộng của cậu hết 850G”
Khá rẻ. Tôi lấy một đồng bạc ra và đưa nó cho người bán hàng trong lúc đang suy nghĩ về việc tên của những loại rau củ này đều tương tự thế giới cũ của mình. Khi nhận lại tiền thừa cùng rau củ, tôi nhặt một quả cà chua lên và đưa vào miệng.
“Oh, ngọt quá. Ngon lắm, ông chú”
“Ta vui khi nghe cậu nói thế, những quả cà chua này đến từ trang trại của em trai ta đấy!”
Ông chú trung niên bán rau ưỡn ngực đầy tự hào. Tôi thà thấy một bà cô trung tuổi xinh đẹp làm thế còn hơn là ông chú này. Tôi nói với ông thỉnh thoảng mình sẽ ghé qua và đi đến cửa hàng tiếp theo.
Đây là cửa hàng bán gia vị có muối, ớt và đa dạng những loại gia vị khác nhưng không may là tôi không thấy bất kì gia vị Nhật Bản nào như nước tương hay miso. Tuy nhiên tôi vẫn mua một số gia vị họ có như muối và tiêu. Người bán hàng là một phụ nữ xinh đẹp nên tôi muốn hỏi xem liệu cô ấy có con gái không nhưng tôi đã kiềm chế.
Ở cửa hàng vũ khí, tôi cầm một thanh kiếm lên để kiểm tra. Những thanh kiếm ở đây đa phần được làm thứ sắt và thép, thực sự thì tôi cũng không cần một thanh kiếm khác nên tôi đã không mua thứ gì. Dù sao thì tôi cũng đã có Hắc Vụ - một thanh kiếm tốt hơn bất kì thanh kiếm nào.
(Hehehe)
Hmm, tại sao tôi lại vừa nghe thấy Hắc Vụ cười vì lý do gì đó nhỉ?
Cửa hàng cuối cùng là nơi bán ngũ cốc. Lúa mì, lúa mạch, lúa mạch đen và các sản phẩm khác từ lúa mì như bột mì cũng được bán ở đây.
“Ma’am, cô có bán gạo không?”
“Oh, cậu biết về gạo sao? Không dễ để nhập nó về nên tôi không có bán. Xin lỗi”
Tôi hỏi người bán hàng thêm về gạo (cô ấy là một cô gái tai thỏ xinh đẹp) nhưng đúng như tôi nghĩ, họ không hề có.
“Tôi nghĩ có một cửa hàng bán chúng đấy”
“Cửa hàng nào vậy?”
“Cửa hàng tạp hóa của Sidele”
Tôi mua 10 bao bột mì và 5 bao lúa mạch đen thay cho lời cảm ơn về thông tin và đi đến cửa hàng tạp hóa của Sidele.
Khi đi xuống phố theo hướng của cô gái tai thỏ chỉ, tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó đang bám theo. Vì không hề cảm nhận được thứ gì như sát khí nên tôi mặc kệ, nhưng đó có thể là ai nhỉ? Tôi đi bộ một lúc và tên bám đuôi vẫn đi theo ngay cả khi tôi đã tới địa điểm cần đến.
“Đây là cửa hàng tạp hóa của Sidele, huh? Khá chắc nó là một cửa hàng to đấy”
Cửa hàng mà cô gái tai thỏ chỉ cho tôi là một tòa nhà 5 tầng, kích thước của nó dễ phải to gấp đôi những tòa nhà khác. Tôi bước vào trong.
“Chào mừng-nya! Tới cửa hàng tạp hóa của Sidela-nya!”
Đó là một cô gái tai mèo! Và cô ấy đang nói với từ nya! Từ nya xuất hiện ở giữa và cuối mỗi câu cô ấy nói, nó như một mũi tên xuyên ngực vậy!
“Sao vậy-nya?”
“Uh, ah … tôi nghe nói cửa hàng này có bạn gạo”
“Gạo, phải rồi-nya? Làm ơn đi theo tôi-nya”
(Có chuyện gì với ngươi vậy? Đừng nói ngươi vừa trúng tiếng sét ái tình với cô gái mèo đó sao?)
(Hey! N-n-nó không có giống như vậy, ta thề!)
(Hahaha, cô gái mèo đó là một nô lệ, có lẽ ngươi có thể mua cô ta đấy?)
(Huh? Sao ngươi lại nghĩ cô ấy là … một nô lệ?)
(Vòng nô lệ đang ở trên cổ cô ta)
Đúng là cô gái tai mèo đó đang đeo một cái vòng nhưng đó là vòng nô lệ sao?
“Đây rồi-nya”
Có rất nhiều bao được chất đống ở nơi cô gái tai mèo dẫn tôi đến.
“Đây là loại mỏng và dài-nya, còn đây là loại có hình dáng quả trứng-nya”
‘Thứ thuôn dài nay là gạo thái … và loại trông như quả trứng đây là gạo japonica!”
“Đó là gì vậy-nya?”
“Không có gì đâu, đừng để tâm … bao nhiêu tiền một bao loại hình quả trứng vậy?
“6,000G-nya”
Trong khi một bao lúa mì có giá 2000G/bao thì cùng với lượng tương tự, gạo japonica có giá 6,000G! Gấp 3 lần giá, khá là đắt. Nhưng tôi vẫn sẽ mua chúng!
“Cho tôi 10 bao loại có hình dáng như quả trứng này”
“Cảm ơn-nya”
“Oh, cảm ơn vì đã mua nhiều đến vậy”
Một chàng trai bảnh bao xuất hiện, mỉm cười và bắt chuyện với tôi.
“Hmm? Anh là ai?”
“Tôi là Sidela, chủ của cửa hàng tạp hóa Sidela”
“Có chuyện gì anh muốn nói với tôi sao, Ngài Chủ cửa hàng?”
“Không, không hề. Vì cậu đã mua gạo của chúng tôi nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn khi tự mình ra chào hỏi. Bên cạnh đó, đây là lần đầu tiên cậu tới cửa hàng này?”
“Yeah, tôi chỉ vừa tới đây ngày hôm qua”
“Thật sao? Thế tôi rất mong sự chiếu cố của cậu trong tương lai”
(Ta không cảm thấy sự thù địch nhưng tốt hơn là nên cẩn thận với khuôn mặt tươi cười của lũ thương nhân)
(Yeah, ta biết rồi)
“Tôi sẽ quay trở lại nếu loại gạo này ăn ngon”
“Chắc chắn rồi, tôi sẽ đợi. Prill, chuẩn bị hàng hóa cho quý ngài đây”
“Yes-nya!”
Cô gái tai thỏ được gọi là Prill cố gắng nhấc một bao gạo nặng.
“Được rồi, tôi có thể nhận 10 bao gạo ở đây luôn”
Kích hoạt [Kho lưu trữ], tôi cất 10 bao gạo vào.
“Oh, cậu có hộp vật phẩm sao?”
Hộp vật phẩm, huh … có lẽ đó là một kỹ năng có chức năng tương tự [Kho lưu trữ].
“Đại loại thế. Giờ tôi thanh toán ở đâu đây?”
Tôi đi theo Sidele và Prill. Đuôi của cô ấy lắc lư qua lại. Cô ấy có tức giận không nếu tôi chạm vào nó? Tôi tự hỏi liệu cô ấy có cho tôi chạm vào nó một chút không?
Tôi đến quầy thanh toán và đặt 60,000G lên. Chà, thực ra là tôi chỉ đặt có 1 đồng vàng xuống và họ trả lại 4 đồng bạc lớn. Tôi đoán một cửa hàng lớn thế này đủ giàu để trả lại tiền thừa khi sử dụng đồng vàng.
Tôi đã mua gạo ở cửa hàng tạp hóa Sidele nên tôi nghĩ hôm nay mình sẽ nấu cơm cho đến khi tôi nhận ra là mình không hề có dụng cụ nào để nấu nướng. Nếu sử dụng [Nấu ăn tối thượng] thì sẽ không cần đến chúng nhưng thế thì tẻ nhạt quá. Cuối cùng tôi cũng đến được một thị trấn của con người nên tôi quyết định sẽ quay lại cửa hàng tạp hóa Sidela để mua vài cái nồi, chảo và bộ đồ ăn.
“Oh? Không phải chàng trai trẻ lúc trước đây sao! Lần này cậu tìm kiếm thứ gì vậy?”
Tình cờ là Sidela vẫn ở đó để chào đón tôi. Có thực đây chỉ là một sự tình cờ? Chủ một cửa hàng có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi vậy?
“Xin lỗi vì quay lại nhanh đến vậy, tôi muốn mua thêm nồi, chào và bộ đồ ăn”
“Thế chúng ở trên tầng 3. Tôi sẽ dẫn cậu lên”
Hmmm, anh ta sẽ dẫn tôi đi à, anh ta thực sự rảnh nhỉ? Tuy nhiên nếu được thì tôi nghĩ mình thích được Prill tai mèo dẫn đi hơn.
“Tới rồi”
Ở trên tầng 3, tôi thấy khá nhiều dụng cụ nấu ăn và bộ đồ ăn để lựa chọn.
“Chào mừng – ah, chủ nhân!”
“Đừng có gọi ta là chủ nhân, gọi là chủ cửa hàng”
“Dạ-”
Sidele nói chuyện hoàn toàn lấn lướt Prill nhưng vì lý do nào đó mà trông cô ấy vẫn rất vui vẻ. Nhìn vào cách đối xử đó tôi đoán Sidele không hề coi mình là chủ cửa hàng mà trông giống một quản lý hơn; chỉ đơn giản là người mà nhân viên của anh ấy có thể dựa vào.
Dụng cụ nấu ăn như nồi niêu xoong chảo được bày ở một góc. Tôi cầm một vài chiếc lên xem xét. Vì nồi có nhiều kích cỡ nhưng lại có hình dáng giống nhau thế nên bạn có thể đánh giá sự hữu dụng của chúng thông qua việc có thể nấu được cho bao nhiêu người và có thể dùng để nấu những loại món ăn gì. Thậm chí còn có cả những nồi cỡ lớn dành cho việc kinh doanh nữa, tôi cảm thấy những dòng sản phẩm này cũng tương tự như ở cửa hàng bách hóa Nhật Bản.
Tôi tiếp tục ngó quanh nhưng Sidela luôn ở bên cạnh tôi. Dù không có người giám sát thì tôi cũng không bao giờ ăn trộm cái gì đâu mà, nhưng tình huống như này xảy ra rõ ràng là vì Sidela biết tôi có thứ gì đó như hộp vật phẩm.
Những suy nghĩ đó lập tức trôi qua khi một sản phẩm đặc biệt lọt vào mắt tôi. Một cái nồi áp suất – tôi không nghĩ thế giới này lại có một thứ như vậy đấy. Tôi chưa từng sử dụng chúng khi còn ở Nhật nhưng khi không có thời gian để nấu ăn, tôi nghĩ mình sẽ dùng chúng một vài lần.
“Cậu thích nồi áp suất ma thuật chứ?”
“Nồi áp suất ma thuật … không, tôi chỉ nghĩ nó có vẻ không được thông dụng”
“Cậu biết về chúng?”
“Chỉ một chút”
Rõ ràng tôi chưa từng sử dụng nó ở đây và phiên bản của thế giới này có lẽ sẽ có chút khác biệt so với nồi áp suất tại Nhật Bản.
Tôi quyết định mua ba cái nồi bình thường, hai cái chảo rán (một cái cỡ vừa và một cái cỡ lớn), một cái chảo vuông để rán trứng và một vài đồ dùng nhà bếp nhỏ bao gồm một con dao bếp và một cái thớt. Rồi tôi di chuyển đến khu vực trưng bày bộ đồ ăn để mua một vài cái đĩa phẳng và một số bát trông có vẻ ổn khi dùng để ăn cơm.
“Cảm ơn vì đã chiếu cố”
“Trời ạ, cửa hàng của ngài Sidele đây chắc hẳn phải có lượng sản phẩm phong phú lắm nhỉ?”
“Vâng, cửa hàng của chúng tôi tự hào về việc có thể đảm nhận mọi thứ từ thức ăn cho tới nô lệ”
“N-Nô lệ … Cửa hàng bán cả nô lệ nữa sao?”
‘Vâng, làm ơn hãy xem qua! Xin mời đi lối này!”
“Uh, không không không, tôi …”
“Chỉ xem qua thôi mà!”
Dù sao thì Sidele cũng đã kéo tôi theo. Chúng tôi đi xuống tầng một rồi xuống thêm một tầng thang nữa. Rõ ràng khu vực nô lệ là ở dưới tầng hầm.
“Lối này”
Ánh sáng ở dưới tầng hầm khá tốt ngay cả khi đang ở trong lòng đất và nó cũng không có mùi lạ. Các nô lệ được chia ra các phòng, tối đa 5 người mỗi phòng và mỗi phòng đều có thể nhìn qua một bức tường kính, giống như một cái lồng trưng bày. Họ đều trông khá sạch sẽ và không có vẻ bị bạo hành dù là nô lệ.
“Tại đây chúng tôi đảm nhận mua, bán và cho thuê nô lệ”
“Cho thuê? Thế anh cho thuê cả nô lệ nữa sao?
“Vâng, chà, có vẻ cậu không hiểu biết mấy về chế độ nô lệ nên hãy để tôi giải thích”
“O-Oh. Làm ơn”
“Có 2 loại nô lệ, nô lệ thông thường và nô lệ tội phạm –”
Theo lời Sidele, nô lệ thông thường vẫn có quyền con người và chủ sở hữu của họ phải trả tiền không chỉ cho quần áo, đồ ăn, nơi ở mà còn phải trả lương theo luật. Ngoài ra, khi nô lệ bị thương hoặc chết, các cuộc điều tra sẽ được thực hiện để tìm hiểu nguyên nhân. Và mỗi năm một lần, tình trạng của nô lệ cần phải được xác nhận thông qua một cơ quan hành chính, lúc đó danh tính của nô lệ sẽ được xác nhận lại. Tất cả được quản lý một cách nghiêm ngặt.
Trái lại, nô lệ tôi phạm không có quyền con người và thường được sử dụng trong lao động bắt buộc tại hầm mỏ và chiến trận, tỉ lệ tử vong của họ là rất cao. Ngay cả nếu bị thương hay chết sẽ không có cuộc điều tra nào được thực hiện. Giá bán theo đó cũng rẻ, coi như là hàng dùng một lần.
Nhận ra sự khác biệt lớn giữa hai dạng nô lệ là một liều thuốc thực tế nặng nề. Tôi đi xung quanh và nhìn các nô lệ trong lúc anh ấy giải thích tất cả…
“Cậu nghĩ sao?”
“Cửa hàng xử lý cả những nô lệ tội phạm sao?”
“Chúng tôi có đảm nhận nhưng không nhiều. Cậu có muốn tận mắt nhìn thấy nô lệ tội phạm không?”
“Tôi rất vui nếu anh chỉ cho tôi, chỉ là để tham khảo”
Tôi muốn nhìn thấy sự khác biệt giữa 2 loại nô lệ nên tôi nhờ Sidela dẫn tôi tới chỗ họ. Chúng tôi tới một khu vực cách biệt bởi một cách cửa lớn. Phòng giam ở đây được dùng các chấn song thay vì sử dụng kính và những nô lệ bên trong cũng có thái độ hoàn toàn khác biệt so với những nô lệ thông thường.
“Hahaha! Một tên nhóc, huh?”
“Này bro, tại sao không mua tôi nhỉ, tôi sẽ cho cậu một khoảng thời gian tươi đẹp, eh?”
“Câm miệng!”
Các nô lệ trở nên im lặng trong sự hãi khi Sidela hét lên. Rõ ràng với một nô lệ tội phạm thì mệnh lênh là tuyệt đối.
“Bọn chúng là nô lệ tội phạm. Trùm băng cướp, thủ phạm của những tội ác ghê tởm như giết người và cố gắng giết người. Thay vì áp dụng án tù dài hạn thì bọn chúng bị biến thành nô lệ phục vụ xã hội bằng cách thực hiện những công việc khắc nghiệt và nguy hiểm thay cho người bình thường”
“Loại công việc nguy hiểm và khắc nghiệt nào mà chúng ta đang nói đến? Kiểu như làm việc ở hầm mỏ hay ra mặt trận sao?”
“Chính xác”
Vì lý do đó, nhiều nô lệ tội phạm thuộc sở hữu của lãnh chúa hay các thương nhân sở hữu hầm mỏ.
Tôi nhìn quanh những nô lệ tôi phạm … và để ý thấy một người dường như sẽ là sự lựa chọn phổ biến nhất. Một cô gái, được giam trong lồng chỉ dành cho phụ nữ, cuộn tròn trong góc như đang cố gắng xóa đi sự hiện diện của mình.
“Còn cô gái đó thì sao?”
Sidela im lặng một lúc. “Cô ấy …” Thái độ của anh trở nên buồn bã, cảm giác như anh thấy tiếc nuối thay cho cô gái kia.
“Cô ấy chỉ vừa đến đây hôm nay, nhưng … cô ấy đã từng phục vụ như một pháp sư trong một gia đình quý tộc nhưng tai nạn xảy ra làm đứa con của gia đình quý tộc đó bị chết. Đúng lúc cô ấy ở gần đó và bị gán cho là thủ phạm …”
“Anh nghĩ cô ấy không thực sự là thủ phạm?”
“Tôi không biết. Tôi không rõ chi tiết nhưng cô bị kết tội tại phiên tòa”
“Hmm”
Những biểu hiện của Sidele nói rằng cô gái kia có lẽ là nạn nhân trong kế hoạch của kẻ nào đó. Tôi cũng là nạn nhân của những tên linh mục khi mà bị ném vào trong một khu rừng khủng khiếp nhất. Dù sao thì đây cũng không phải việc của tôi. Bảo tôi mua cô ấy không phải là một việc dễ dàng. Nô lệ tội phạm không thể có tự do, nếu tôi mua cô ấy, tôi phải giữ cô ấy làm nô lệ suốt đời.
Tôi thì không có ý định ở lại thị trấn này suốt đời, tôi còn có một mục tiêu lớn phía trước – đó là trả thù những kẻ đã gửi tôi đến Rừng đại ngàn Borf. Tôi không thể mang ai đó đi cùng trên một con đường như thế.
“Ngài Sidele! Tôi muốn mua Canaan!”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, đột nhiên có một ai đó lên tiếng sau lưng chúng tôi.
“Là … Ngài Dokum, huh? Dạo này ngài đến đây thật thường xuyên …”
“Nói nhảm đủ rồi! Ta đến để mua Canaan!”
Người đàn ông đó thẳng thừng tiếp cận Sidele, chen ngang giữa cuộc nói chuyện và đẩy tôi qua một bên; rõ ràng tên hắn là Dokum. Vì thái độ thô lỗ của hắn, tôi không thể giấu đi sự khó chịu của mình.
“Tôi xin lỗi, Canaan …”
Sidela liếc nhìn tôi. Tôi tự hỏi anh ta đang định …? Oh, tôi có dự cảm xấu về việc này.
“Huh? Cái gì? Này, mày là thằng nào?”
Dokum chỉ nhận thấy tôi sau khi Sidela liếc mắt về hướng này.
“Đó là câu của tôi mới đúng. Ông thật trơ trẽ, tôi mới là người nói chuyện với Sidela trước”
“Cái gì? Mày thằng -!”
Tôi chẳng có lý do gì để mà lịch sự với thằng khốn thô lỗ này. Bỏ hắn ra khỏi tầm mắt! Một kẻ thối nát như này không xứng đáng để gọi là con người – hắn cũng chẳng khác gì mấy thằng khốn đã vứt tôi vào Rừng đại ngàn Borf.
“Sidele. Không lẽ tôi không phải người đầu tiên mua Canaan?”
“V-vâng … Ngài Dokum. Tôi đã đồng ý bán cô ấy cho vị khách này … Vâng …”
“Ngươi nói cái gì vậy? Không phải đã quyết định để ta là người đầu tiên mua cô ta sao?!”
“Thế thì sao?” Tôi hỏi
“K-không, erm, Ngài Dokum, tôi đã hứa với vị khách này trước khi ngài đến, cậu ấy là người đầu tiên mua Canaan, đúng không?”
“Ngươi vừa nói cái gì với ta?!”
“Thật ồn ào, ngươi không thể im đi chút sao? Trời ạ, tên này hoàn toàn không có chút lễ nghi thông thường nào”
“M-mày thằng khốn!”
Dù sao thì tôi cũng đã quyết định sẽ vượt quá rắc rối này, làm hết sức mình thôi.
Hắc Vụ chen vào bằng thần giao cách cảm. (Trông có vẻ sẽ rất vui đây)
(Hmm, ta không thích tên này nên ta đã quyết sẽ nghiền nát hắn) Tôi đáp
Cô ấy mỉm cười. (Ta rất mong chờ những việc sẽ xảy ra tiếp theo)
--------------
Tên: Canaan
Nghề nghiệp: Pháp sư, Level 23
Kỹ năng : [Hỏa ma pháp] [Điều khiển Mana] [Tăng cường Mana]
Thuộc tính: HP [G] | MP [C] | STR [G] | INT [C] | AGI [E] | DEX [D] | LUK [E]
--------------