Chương 1 - Sự hồi sinh của Quỷ tộc
Phần 2
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Cũng đã lâu lắm rồi tôi mới ở một mình sau khi tách ra khỏi mọi người. Hiện giờ tôi đang hướng đến thủ đô của Vương quốc Đại Dương Oath.
Vương quốc Đại Dương Oath này trước đây từng là một quốc gia theo chủ nghĩa nhân tộc thượng đẳng và là quốc gia lớn thứ ba sau Đế chế Rade-Crude cũ và Vương quốc Luk Sandale. Lý do nói vậy là vì Đế chế Rade-Crude cũ hiện đã tan rã và đang bị chia cắt cũng như bị cai trị bởi một số quốc gia.
Rừng Đại ngàn Borf, nơi tôi đã bị triệu hồi tới thế giới này và vứt bỏ, trải dài khắp phía bắc của lục địa và là một vùng đất rộng lớn. Tôi không thể đo lường chính xác nên đây chỉ là cảm giác nhưng diện tích của khu rừng chiếm một phần ba lục địa. Và Vương quốc Đại Dương Oath nằm ở cực nam của lục địa này, ngược hướng hoàn toàn so với rừng Đại ngàn Borf, đồng thời là một quốc gia có rất nhiều đảo giống như Nhật Bản.
Đúng như tên gọi, Vương quốc Đại Dương Oath là một quốc gia phát triển mạnh trong lĩnh vực thương mại hàng hải. Tuy nhiên đất đai trên lục địa của nó đều là sa mạc nên thủ đô hoàng gia không nằm trên lục địa mà thuộc một hòn đảo.
Đặc sản của quốc gia này là tiêu và những loại gia vị khác, thứ có thể khiến các bạn liên tưởng tới Ấn Độ hoặc các nước Đông Nam Á trên Trái Đất. Đặc điểm cư dân ở đây cũng giống nguời Ấn Độ. May mắn đó không phải một nước thuộc địa như Ấn Độ hay các quốc gia Đông Nam Á vào thời trung cổ.
Hầu hết những quốc gia loài người, bao gồm cả Vương quốc Đại Dương Oath đều đang được cai trị bởi các doppelganger do Israfel lãnh đạo nên việc nhập cảnh của tôi khá dễ dàng.
Đường phố thủ đô hoàng gia đông đúc người qua lại với các tòa nhà làm bằng đá cùng những lều hàng dựng trong các con hẻm chật hẹp. Nó thực sự giống Ấn Độ dù rằng tôi chưa từng đến đó.
“Whoa, mình đã nghĩ họ chỉ có gia vị nhưng họ còn có rất nhiều sản phẩm cotton nữa”
Từ Oath này, thông qua giao thương đường biển, gia vị được đưa đến Vương quốc Templeton, vùng đất của thú nhân. Vì Algria thuộc Vương quốc Templeton nên đó cũng chính là quê nhà của Allie.
Các thủy thủ và thương nhân mang gia vị qua biển đến Vương quốc Templeton xa xôi, chính vì vậy ngày nay, hương vị thực phẩm ở Vương quốc Templeton đã trở nên đa dạng. Việc sử dụng cổng dịch chuyển sẽ giúp vận chuyển hàng hóa trở nên dễ dàng nhưng đó lại là một vấn đề với các thủy thủ và thương nhân nên hiện giờ cổng dịch chuyển vẫn chỉ được sứ thần của các nước sử dụng.
Về khoảng cách giữa Vương quốc Đại dương Oath và Vương quốc Templeton, con đường trên đất liền sẽ ngắn hơn rất nhiều. Điều tương tự cũng đúng với các quốc gia khác tuy nhiên đa phần lục địa của Vương quốc Đại dương Oath lại là sa mạc nên lịch sử giao thương hàng hải đã phát triển.
“Nhiều loài cá sặc sỡ quá nhưng trông không được ngon cho lắm …”
Đỏ và đen thì vẫn ổn nhưng xanh lam và xanh lục lại không ngon miệng. Thêm vào đó sọc đen cam là có độc. Vì có quá nhiều loại cá như vậy nên tôi chẳng thể ngăn bản thân phàn nàn.
“Cậu đang nói gì vậy, chàng trai! Babka này ngon lắm!”
Nâng một con cá xanh côban dài khoảng 50cm lên, ông già trong quầy nhiệt tình giới thiệu.
“Loại cá này làm món gì thì ngon?”
“Babka tuyệt nhất khi được chế biến làm Garim!”
“Garim?”
“Cái gì, cậu còn không biết về nó sao? Cậu trộn các loại gia vị thành một loại súp rồi băm nhỏ babka trước khi cho vào nồi. Gia vị sẽ tẩy mùi của babka và nó cũng rất ngon nữa!”
Tôi hiểu rồi, đó là cà ri. Tôi từng nghe về việc mỗi gia đình ở Ấn Độ lại có một công thức nấu cà ri của riêng mình nhưng tôi không rõ liệu điều đó có chính xác.
Ở Vương quốc Đại dương Oath này, cà ri dường như khá giống súp cà ri ở Ấn Độ. Trong các sạp hàng cũng có bán món naan cà ri hay cơm cà ri. (TN: Naan là một loại bánh mì của Ấn Độ)
Được đấy chứ. Không nếm thử sẽ trái với nguyên tắc của bản thân nên tôi sẽ mua thứ babka đó!
“Cho tôi ba con”
“Aiyo!”
Ông già nở một nụ cười tươi rói khi bán được ba con cá babka. Vì đã mua thứ này nên hãy thử làm món Garim nào.
“Ông chủ, cho tôi cả cái đó nữa”
Tôi mua thêm Naan cà ri. Ooops, đó là Garim.
“Oh, đợi một chút”
Đàn ông trong ở đất nước này mặc quần bên dưới những bộ đồ trông như váy mà phụ nữ thường sử dụng. Tôi nghĩ nó được gọi là Kurta và giống một loại trang phục truyền thống của Ấn Độ. Đa phần trong số đó có màu trắng nhưng cũng có cả vàng và tím, tất cả đều khá sặc sỡ. Trang phục của nữ giới sẽ đẹp hơn kurta của nam.
Nhiều người trong số họ còn có một món đồ trông như saris quấn quanh người, rất sặc sỡ và bắt mắt. [TN: saris là một loại trang phục được yêu thích của phụ nữ Ấn Độ, có kích thước dao động từ 4-9m(cũng có khi dài tới 12 mét) dùng quấn quanh cơ thể theo nhiều phong cách khác nhau]
“Của cậu đây!”
Tôi nhận được một đĩa kim loại với Naan và Garim ở trên. Không có thìa hãy dĩa nên tôi đoán họ muốn tôi ăn bằng tay. Những người xung quanh cũng đang dùng tay để thưởng thức.
Tôi xé một miếng naan và chấm vào garim. Thứ garim này có màu xanh lục và trông như súp cà ri khô mà không chứa bất kì nguyên liệu nào. Tôi nghĩ mình nên băm nhỏ babka ra trước khi trộn vào nó.
Cho một miếng vào miệng.
“Huh!?”
Món này … ngon quá! Đây là một hỗn hợp phức tạp của các loại gia vị nhưng mỗi thứ lại tăng cường sự hiện diện của các gia vị khác. Món cà ri của tôi là loại cà ri béo ngậy như cách làm của người Nhật nhưng món Garim này lại giống súp cà ri thường thấy ở Hokkaido và là một trong những món ngon nhất của loại này.
Được thưởng thức món súp cà ri ngon tuyệt tại một quán ven đường như thế này quả là một điều đáng kinh ngạc khi đến Vương quốc Đại dương Oath!
“Ông già, món này ngon lắm”
“Oh! Sau cùng chúng tôi tự hào về món Garim của mình mà!”
Khi được tôi khen ngợi, ông vui vẻ giơ ngón cái lên đáp lại. Mọi người đều tràn đầy sức sống và thân thiện, đây là điều khiến tôi thích họ.
“Thêm nữa thì thú nhân ở khắp nơi trong thị trấn nhỉ …?”
Tôi từng nghĩ sẽ không có nhiều thú nhân ở đất nước này vì đây từng là một quốc gia theo chủ nghĩa nhân tộc thượng đẳng nhưng ở thủ đô hoàng gia của Vương quốc Đại dương Oath, thú nhân không phải là nô lệ, họ thường đi dạo xung quanh và có một cuộc sống vui vẻ.
Nghe nói việc phân biệt đối xử vẫn còn rất phổ biến ở quốc gia khác, thú nhân sẽ bị từ chối cho vào nhà hàng nhưng dường như việc đó không xảy ra tại đây.
“Không còn nhiều quyền nhân tộc thượng đẳng tại đây nhỉ?”
“Cái gì, cậu vẫn còn nói về cái thứ nhân tộc thượng đẳng cũ rích đó sao?”
Một người đàn ông trung niên với đôi tai chó miễn cưỡng đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.
“Cũ? Dù sao tôi cũng chỉ mới đặt chân tới quốc gia này”
“Một người ngoại quốc, huh? Cậu có phải mạo hiểm giả không?”
Người đàn ông quay qua nhìn tôi như để đánh giá. Một cảm giác không được ổn cho lắm.
“Chà, đại loại vậy”
“Ở Oath này, lần duy nhất chúng tôi nói đến chủ nghĩa nhân tộc thượng đẳng là khi giao thương với nước ngoài. Nếu bắt bớ các chủng tộc khác, chúng tôi sẽ không được phép buôn bán. Ngày nay, khi nói đến ‘chủ nghĩa chủng tộc thượng đẳng’, cậu sẽ bị chế diễu và không thể kinh doanh”
Theo câu chuyện của người này, Vương quốc Đại dương Oath có ngành thương mại hàng hải phát triển mạnh mẽ và ngay từ đầu họ đã giao thương với các quốc gia của những chủng tộc khác. Và khi nghĩ về điều này thì những gia vị không được sản xuất tại Vương quốc Templeton, quê nhà của Allie, vẫn có sẵn nên không nghi ngờ gì khi chúng được vận chuyển từ Vương quốc Đại dương Oath.
Vậy bề ngoài họ tự gọi mình là một quốc gia theo chủ nghĩa nhân tộc thượng đẳng nhưng ẩn đằng sau đó lại là một đất nước không theo chủ nghĩa nào. Vậy đây là một quốc gia có bộ mặt hoàn toàn khác so với các nước theo chủ nghĩa tối cao về sắc tộc.
“Cảm ơn vì đã chỉ cho tôi những điều này”
“Không có gì. Tôi chỉ không thích việc quốc gia mình bị nghĩ xấu thôi”
Thú nhân ấy bỏ đi với một nụ cười tươi rói trên khuôn mặt. Đó là nụ cười cho thấy nhân tộc và các chủng tộc khác đang sống hòa hợp trong Vương quốc Đại dương Oath này.
Tôi nhìn quanh thị trấn nhưng đây vẫn là một thành phố nhộn nhịp. Đất nước này đã xây dựng sự giàu có của mình nhờ thương mại. Liệu quốc gia quỷ tộc cũng có thể làm giàu bằng cách buôn bán?
Nếu vậy đâu sẽ là hàng hóa tốt nhất cho thương mại? Bụi vàng ở sa mạc thì không ổn. Số lượng bụi vàng là có hạn, nếu cạn kiệt, quỷ tộc sẽ lại lâm vào cảnh đói nghèo. Sẽ tốt hơn nếu cạnh tranh về công nghệ chế biến thứ gì đó, chẳng hạn như thu hoạch một loại cây trồng và trồng chúng trở lại.
Trong lúc tôi đang tập trung suy nghĩ, cả thị trấn đã trở nên náo loạn. Rất đông người đang chạy ra xa khỏi cảng. Tôi tự hỏi liệu chuyện gì đã xảy ra trong lúc đi ngược dòng người về phía càng và ở đó tôi đã thấy khói kèm theo một tiếng nổ.
“Hmm. Có vẻ không phải bị quái vật tấn công”
“Này, cậu đang làm gì thế vậy? Rời khỏi đây ngay! Chúng là cướp biển!”
Giọng nói đó không dành cho tôi. Đây là lời cảnh báo tới từ một trong số những người đang bỏ chạy tới những người khác.
Tôi từng nghe Oath là một vương quốc hàng hải với lực lượng hải quân hùng hậu. Chẳng thể ngờ lũ cướp biển sẽ tấn công vào bến cảng của thủ đô Vương quốc Đại dương Oath. Đó là một nước đi khá táo bạo. Từ mái của một tòa nhà giống kho hàng, tôi kiểm tra tình hình nhưng lũ cướp biển đã cập bến và đang cướp phá những nhà kho, cửa hàng gần đó.
Lũ cướp dường như đã quen với việc cướp bóc. Chúng có một con tàu đậu ngoài khơi và hai chiếc trong bến cảng. Bọn chúng sẽ chất hàng hóa cướp được lên hai con tàu đó và giết hại một cách dã man bất cứ ai xuất hiện trước mặt mà không cho họ quyền phản kháng.
Tôi đoán đây là cách cướp biển hoạt động nhưng nhìn thấy chúng giết người một cách tàn nhẫn không phải một việc dễ chịu.
“Haizz, sao chúng lại làm chuyện này khi mình ở đây chứ?”
“Cái gì, người định làm gì thế vậy? Cướp biển chỉ là lũ cùi bắp trong số những tên cùi bắp. Đừng có dùng đến ta để hạ chúng”
“Ngươi … Geez”
Gần đây Kurogiri không hề cho thấy chút động lực nào trừ khi phải đối đầu với một đối thủ mạnh. Anh ta từng năng động hơn cơ mà, phải chăng việc ở dạng kiếm cũng làm anh ta cảm thấy khó chịu? Vì Kurogiri không có động lực nên lần này tôi quyết định sẽ sử dụng ma pháp.
“Beeze”
“Vâng, Chủ nhân”
Ngay khi được tôi gọi, anh ta liền xuất hiện từ khoảng không gian trống. Thật tiện lợi nhưng việc này ngay cả tôi cũng làm được với Ám ma pháp của mình.
“Ngươi nên thu thập linh hồn của những người đã chết”
“Đã rõ”
Khuôn mặt Beeze biến mất, để lại một khoảng không gian trống.
“Chà làm thôi”
Tôi kích hoạt [Mộc ma pháp]. Và rồi một cái cây mọc ra dưới chân khoảng 100 tên cướp biển, quấn chặt lấy cơ thể và trói chúng lại. Tất cả lũ cướp biển đang cướp phá trên bến cảng đều đã bị khống chế theo cách này.
“Cái quái gì đây!”
“Bọn tao không di chuyển được!”
“Mày là đứa nào? Ra mặt đi!”
Bọn cướp đang nắm giữ rất nhiều tài sản cùng một cô gái đang bất tỉnh nhưng vì tôi là người duy nhất đang trấn áp lũ cướp nên cô gái đó có thể trốn thoát bất cứ khi nào lấy lại ý thức.
Hmm, tại sao tôi lại không ra tay giúp đỡ sao? Tôi đã làm đến thế này nên không còn nhiều việc cần tôi phải làm nữa, đúng không? Họ có thể tự mình trốn thoát mà. Tôi sẽ không để bọn cướp bị khống chế thế này đâu. Bọn chúng sẽ lại làm những điều tương tự nếu chúng vẫn còn sống nên tốt nhất là giết sạch.
Tuy nhiên tôi sẽ không giết chúng một cách dễ dàng. Chúng sẽ phải chết từ từ trong đau đớn.
“Hấp thụ sinh mệnh”
Với những từ đó, đầu các cành cây đang trấn áp lũ cướp biển liền đâm xuyên qua da và xâm nhập vào cơ thể bọn chúng.
“Aaaaạ!”
“Cái quái gì thế vậy?”
“Này, ai đó cứu chúng tôi với!”
Hấp thụ sinh mệnh là một câu thần chú thuộc [Mộc ma pháp] sẽ hút cạn sinh lực của lũ cướp biển bằng những cành cây đã xâm nhập vào bên trong cơ thể. Nó không rút cạn sinh lực trong một lần mà sẽ từ từ khiến lũ cướp biển cảm thấy đau đớn trong lúc giãy chết.
Quả là một cách giết người tàn nhẫn nhưng lại phù hợp với bọn chúng.
Con tàu đang neo đậu trong cảng của lũ cướp biển là một chiến lợi phẩm tốt, chính vì vậy tôi sẽ giữ nó. Nếu tôi ném cả con tàu vào [Kho lưu trữ], những sinh vật còn sống sẽ bị quăng ra biển nhưng vì lũ cướp biển đang bị trói nên bọn chúng chỉ có thể nổi chứ không thể bơi. Mong mặt bọn chúng sẽ ngửa lên trời nếu không cả bọn sẽ chết đuối trước khi bị kỹ năng Hấp thụ sinh mệnh đoạt mạng.
Con tàu hải tặc duy nhất đậu ngoài khơi đã mất dạng ngay khi hai tàu cướp biển neo trong cảng biến mất. Trong lúc xác của lũ cướp biển càng ngày càng trở nên quắt queo thì binh lính đã kéo đến, tôi không rõ liệu họ là quân đội thường trú của Oath hay các Hiệp sĩ.
“Không được di chuyển!”
Một tên khốn đẹp mã tóc vàng, mặc áo choàng, khoảng chừng 30 tuổi, dùng mũi kiếm chỉ thẳng vào tôi và ngăn tôi lại. Trông tôi đáng ngờ lắm sao? Điều này khiến tôi có chút lo lắng.
“Đừng hiểu nhầm; Tôi là một mạo hiểm giả”
Tôi đã đăng ký làm mạo hiểm giả trước khi đến Vương quốc Đại dương Oath này. Vào lúc đó tôi đã mang theo vài con wyvern và trở thành một mạo hiểm giả hạng A.
Tôi ném thẻ guild mạo hiểm giả cho tên đội trưởng đẹp mã đó … Này đừng làm rơi đấy.
“… Ahem, mạo hiểm giả hạng A sao? Tôi xin lỗi! Hmm? Taro … Liệu có thể nào cậu là Bạo chúa áo đen?”
Tên đội trưởng đẹp mã nhìn vào thẻ guild của tôi và thốt lên một điều gì đó mà tôi chưa từng nghe qua.
“Bạo chúa áo đen?”
“Liệu cậu có phải mạo hiểm giả hạng A, Taro-dono của Liên minh Engels?”
Quả thật quốc gia nơi tôi đăng ký làm mạo hiểm giả là Liên minh các nước Engels nhưng tôi không biết tại sao họ lại gọi mình với cái tên Bạo chúa áo đen hay biệt danh gì đại loại thế.
“Đúng, tôi là Taro nhưng …”
“Có lẽ Taro-dono không biết về cái tên thứ hai của mình?”
“Tên thứ hai gì cơ …? Và cái Bạo chúa áo đen đó là sao?”
“Để tôi giải thích. Người đứng đầu hiệp hội mạo hiểm giả, người đăng ký cho cậu làm mạo hiểm giả hạng A đã đặt cho cậu cái tên thứ hai và thông báo nó tới tất cả các guild mạo hiểm giả trên toàn thế giới. Chúng tôi đã nhận được thông tin từ guild và đó là lý do chúng tôi biết tới cậu”
Tên hội trưởng chết tiệt! Lần sau khi gặp lại, tôi sẽ đấm thẳng vào mặt hắn!
Chẳng là có chút tranh cãi khi tôi đăng ký vào guild mạo hiểm giả nên có vẻ đây là sự trả đũa cho thái độ của tôi. Chết tiệt, nếu biết thế này lẽ ra tôi nên sử dụng các mối quan hệ của mình để đăng ký với sự bảo hộ của chế độ chuyên chế nào đó.
Không đợi đã. Nếu tôi đăng ký bằng chế độ chuyên chế, chẳng phải tôi sẽ trở thành một mạo hiểm giả hạng S sao …? Và có lẽ cái tên thứ hai sẽ còn đáng xấu hổ hơn nữa.
… Ổn không đây?
“Bạo chúa áo đen-dono. Xin để tôi xác nhận lại tình hình”
“… Ngưng gọi Bạo chúa áo đen đi. Cứ gọi tôi là Taro”
“Vậy sao? Tôi nghĩ Bạo chúa áo đen nghe ngầu mà, phải không?”
Tại sao mấy người đằng sau cũng gật đầu theo vậy?
“Dù sao cứ gọi tôi là Taro”
“… Được rồi. Giờ Taro-dono, liệu cậu có thể giải thích tình hình ở đây với tôi không?”
“Dù anh có bảo tôi giải thích nhưng nó chính xác như những gì anh đang thấy đấy. Tôi đã sử dụng [Mộc ma pháp] để hạ lũ cướp biển này”
“Chẳng phải Taro-dono là một kiếm sĩ sao?”
Sao họ biết về tôi rõ vậy? Chia sẻ thông tin thì tốt đấy nhưng họ đang làm rò rỉ cả những thông tin cá nhân rồi!
“Tôi giỏi hơn về mặt kiếm thuật nhưng tôi cũng có thể sử dụng [Mộc ma pháp]. Không cần rút Kurogiri ra với lũ cướp biển này”
“Đúng như mong đợi từ một mạo hiểm giả hạng A. Vậy lũ cướp biển đã chết?”
“Một vài tên đã chết nhưng đã số là chưa chết hẳn”
“Liệu cậu có thể giao chúng cho tôi mà vẫn để chúng còn sống không, làm ơn?”
“… Được rồi. Giờ tôi sẽ thu mấy cái cây lại”
“Cảm ơn. Cậu sẽ đến lâu đài vào sáng mai chứ? Nên có một phần thưởng cho việc này”
“… Tôi hiểu rồi”
Câu chuyện đang diễn ra khá nhanh. Tôi sẽ đi tới lâu đài, nghe thì được đấy nhưng kiểu tiến triển thế này thật sự mệt mỏi.
▼▼▼
Một ngày trôi qua kể từ khi lũ cướp biển được giao lại cho binh lính, lúc này tôi đã đến trước cổng lâu đài. Từ quan điểm phòng thủ, các cổng dịch chuyển thường được thiết lập tại ngoại ô thị trấn, không gần các lâu đài.
Và tại Oath cũng vậy, chính vì thế tôi chưa thể tiến vào lâu đài.
Theo những gì thấy được thì cung điện này giống Taj Mahal của Ấn Độ nhưng Taj Mahal lại là một lăng tẩm nên đây chẳng hề giống một cung điện hay lâu đài. Tuy nhiên tòa nhà tráng lệ trước mắt tôi lúc này lại được công nhận là một lâu đài nên chúng ta hãy cứ gọi nó là một lâu đài.
Tôi tự giới thiệu bản thân là Taro với người gác cổng, đồng thời nói với anh ta về việc tôi đã có một cuộc hẹn với đội trưởng vào ngày hôm qua nên người gác cổng ngay lập tức để tôi vào. Có vẻ người tôi đã gặp ngày hôm qua là kị sĩ trưởng và là một nhân vật rất quan trọng. Tôi sẽ gọi anh ta là Đội trưởng.
Nhưng lúc này tôi vẫn đang mang theo kiếm bên mình, Kurogiri, liệu có ổn không đây? Thông thường tôi nghĩ việc này sẽ liên quan đến những trao đổi như ‘Tôi xin phép được giữ thanh kiếm của bạn’ hay ‘Kurogiri là một phần thân thể, tôi không thể giao nó ra’ hay những thứ đại loại vậy. Quả là có chút thất vọng.
Tôi được dẫn đến khu vực trong cùng thuộc tầng cao nhất của một tòa nhà bốn tầng nằm trong khu phức hợp.
“Oh, cậu đây rồi!”
Ở đó là một bộ bàn ghế sang trọng cùng anh chàng Đội trưởng đang ngồi một cách trịch thượng.
“Cảm ơn”
Tôi thẳng thừng ngồi xuống chiếc ghế dài sang trọng trong phòng dù biết không nên làm như vậy. Và rồi Đội trưởng cũng đi tới chỗ chiếc ghế và ngồi vào phía đối diện.
“Đây là phần thưởng cho ngày hôm qua. 50 triệu đồng vàng. Cậu kiểm tra đi”
Anh ta đặt một chiếc túi da xuống bàn, tôi nhận lấy rồi kéo về phía mình.
“Cậu không đếm lại sao?”
“Không cần thiết. Nếu thiếu thì tôi chỉ có thể nghĩ rằng hóa ra Trưởng Hiệp sĩ của Oath cũng chỉ đến vậy”
“Tôi hiểu rồi, vậy đây là cách xây dựng lòng tin và sự tự tin”
Chỉ là tôi quá mệt mỏi khi phải ngồi đếm thôi, bạn biết đấy? Tôi không nói đến chuyện tin tưởng hay gì cả. Chắc chắn là không.
“Oh nhân tiện, tôi có thể nhờ cậu một việc không?”
Tới công chuyện rồi đây. Tôi ghét khi những điều như vậy xảy ra.
“……”
“Quả nhiên chúng ta vẫn chưa bắt được tên cầm đầu lũ cướp biển ngày hôm qua. Để tìm hắn, chúng tôi đã sắp xếp một nhóm kiểm tra các khu vực biển xung quanh. Và đó là cách mà căn cứ của bọn chúng bị phát hiện. Giờ chúng tôi sẽ xuất phát và tôi muốn cậu đi cùng”
Thật phiền phức nhưng trận chiến giữa các hạm đội khá thú vị, phải không? Tôi nghĩ với đàn ông thì những trận hạm chiến đó rất lãng mạn.
“Phần thưởng là 30 triệu đồng vàng trả trước. Nếu cậu thành công trong việc bắt giữ tên đầu xỏ của lũ cướp hoặc tìm thấy xác của hắn, cậu sẽ được trả 70 triệu đồng vàng cho phần còn lại. Thêm vào đó là 30% của cải tích trữ trong hang ổ bọn cướp!”
“… Được rồi”
Tôi đã có rất nhiều tiền và thẳng thắn mà nói thì tôi không quan tâm đến việc mình có bao nhiêu, nhưng là một thằng đàn ông thì hạm chiến quả … rất lãng mạn.
▼▼▼
Và giờ tôi đã lên thuyền, hướng ra biển.
“… Quá chậm! Tại sao thứ này lại chậm đến vậy?”
Tôi đã nghĩ mình sẽ được đặt chân lên một chiến hạm thực sự nhưng thực tế, tôi chẳng thể nghĩ mọi chuyện sẽ thế này. Đây chỉ là một chiếc thuyền buồm, mặc dù được gọi là chiến hạm nhưng nó cũng chỉ được làm bằng gỗ và thật sự rất rung lắc, quá tệ.
“Cậu nói gì vậy? Đây là con tàu tiên tiến nhất mà đất nước chúng tôi từng sở hữu! Nhìn đi! Những cánh buồm thật phong cách! Phong cách hơn bao giờ hết, không những vậy nó còn là một trong những chiếc chạy nhanh nhất thế giới! Và---”
Đội trưởng tiếp tục nói và nói. Tôi học được rằng bản thân không được phép nói xấu về con tàu trước mặt ngài Đội trưởng đây.
Ba giờ lên đênh trên biển và cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy một hòn đảo.
“Đó là hòn đảo mà bọn cướp biển đang ẩn náu. Tôi đã lập một vành đai cảnh báo nhưng không có … tàu tuần tra nào trong tầm quan sát, phải không …?”
“Này, chẳng phải đó là một con thuyền tuần tra sao?”
Tôi chỉ vào một tấm ván gỗ đang trôi theo làn sóng.
“Không thể nào! Chết tiệt, chúng ta đã quá muộn!”
Rốt cuộc thì bọn cướp biển có lẽ đã bỏ chay. Không, đây là …
“Đội trưởng, có dấu hiệu của con người trên biển. Khoảng chừng 100 kẻ”
“Cái gì? … Không thể nào! Taro-dono, chúng ở đâu?”
“Tầm 2km dưới biển. Chúng đang từ từ tiếp cận chúng ta”
Tôi chỉ về phía mũi tàu.
“Cảm ơn chúa!”
Rồi ngài Đội trưởng xoay gót hướng về phía sau.
“Thuyền trưởng! Chuẩn bị lặn! Có dấu hiệu dưới đáy đại dương khoảng 2km về phía trước!”
“Vâng, thưa ngài! Tất cả, chuẩn bị lặn! Tất cả, chuẩn bị lặn”
Với tôi, cái người được gọi là Thuyền trưởng này trông giống cướp biển hơn cả. Ông ta trông y hệt Jach Sparrow.
Mà lặn nghĩa là sao? Đừng có nói với tôi rằng họ sẽ lặn xuống dưới biển nhé? Bằng cách nào? Đây là một chiếc thuyền buồn mà. Không lẽ mọi người sẽ cởi đồ và nhảy xuống?
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, một thứ gì đó hình mái vòm đã bao bọc lấy con tàu.
“Gì thế vậy?”
“Đây là một vật phẩm ma thuật được tạo ra từ công nghệ của quốc gia chúng tôi”
Ngài Đội trưởng tự hào giải thích. Đó là một lời giải thích dài dòng nhưng tôi sẽ tóm gọn nó lại, thứ này là một vật phẩm ma thuật sử dụng [Phong ma pháp] và [Thủy ma pháp], có vẻ như nó sẽ bao bọc lấy toàn bộ con tàu trong một hình dạng mái vòm.
“Tất cả, sẵn sàng cho tác động của cú lặn!”
Thuyền trưởng lớn tiếng ra chỉ thị.
“Taro-dono, làm ơn giữ chắc. Nếu không cậu sẽ bị văng ra khỏi tàu cũng như mái vòm này và chìm vào biển đó”
Tôi hiểu rồi, vậy mái vòm này thực sự không có tác dụng giữ cố định mọi người.
“Lặn!”
Ngay khi thuyền trưởng ra lệnh, mũi tàu từ từ nghiêng xuống và chúng tôi càng lúc càng tiến sâu vào mặt nước.
“Hoeeee. Thật tuyệt vời!”
Tôi mừng vì mình đã đi theo để được trải nghiệm một thứ như thế này. Ai là kẻ đã nói mấy điều ngu ngốc về việc con thuyền làm bằng gỗ hay đi chậm chứ?
Màng chắn hình mái vòm là ranh giới giữa con tàu và biển cả. Cảnh tượng nó chìm xuống thật sự đáng kinh ngạc.
“Đội trưởng”
“Có chuyện gì sao?”
“Cảm ơn. Thật tốt khi có thể nhìn thấy việc này”
“Tôi biết mà. Đây là …”
Ngài Đội trưởng lại bắt đầu kể một câu chuyện dài dòng khác. Tốt nhất cứ mặc kệ nó đi.
“Nhân tiện, làm thế nào mọi người có thể chiến đấu trong tình trạng này?”
Con thuyền được bọc trong màng chắn hình mái vòng, thứ cho phép họ lặn sâu xuống biển nhưng dường như họ cũng không thể chiến đấu? Màng chắn hình vòm này trông có vẻ rất mỏng mảnh khi có chuyện.
“Đừng lo lắng. Trông kìa!”
Ngài Đội trưởng chỉ tay vào một nhóm thủy thủ đang thiết lập một thiết bị gì đó.
“Đó là … ballista?”
“Đúng vậy! Đó là một loại ballista đặc biệt dành cho việc chiến đấu dưới nước”
“Oh, cho việc chiến đấu dưới nước, huh?”
Tôi mừng vì mình đã lên con tàu này! Mọi thứ đang trở nên thú vị!
“Đã phát hiện mục tiêu! Đã phát hiện mục tiêu!”
Mực nước có lẽ đã sâu tới 40m. Và dường như một trong số các thủy thủ đã phát hiện ra kẻ thù trong vùng biển không tối cũng chẳng sáng này. Vì bản thân đang tận hưởng chuyến du ngoạn dưới biển nên tôi mong bọn họ sẽ im lặng.
Rất nhiều thủy thủ, bao gồm cả Đội trưởng đang bận rộn di chuyển xung quanh. Chà, chúc may mắn.
“Taro-dono! Tại sao cậu lại tốn thời gian để ăn cái kẹo đó vậy? Ý tôi là cậu lấy thứ này từ đâu ra chứ?”
Trật tự đi. Tôi đang tận hưởng một chuyến đi thư giãn, yên tĩnh dưới lòng biển. Im lặng dùm anh bạn.
Con tàu hải tặc, thứ mà tôi đã thấy tại bên cảng đang dần tiếp cận.
Con tàu đó cũng có một màng chắn hình mái vòm và nếu nhìn kỹ hơn, nó y hệt như chiếc chiến hạm này. Rõ ràng cả hai đều có chung một ý tưởng thiết kế.
“Đúng như mình nghĩ …”
Những lời lẩm bẩm của ngài Đội trưởng bên cạnh tôi có lẽ xuất phát từ hình dáng của con tàu cướp biển.
“Phải chăng tàu cướp biển đó cũng sử dụng chung một bản thiết kế với con tàu này?”
“… Không, không phải nó”
Ngài Đội trưởng nhăn mặt. Thật đáng tiếc, anh ta là một người đẹp trai đến vậy, thế nhưng lần này, anh thực sự nghiêm túc.
“Làm ơn xin hãy giữ kín chuyện này … Một vài kỹ sư thiết kế con tàu đã và đang mất tích”
“Hee, ý anh là những kĩ sư đó đã tạo nên con tàu cướp biển?”
“Có lẽ vậy …”
“Anh thực sự có thể chế tạo một con tàu chỉ với vài kỹ sư sao?”
Phải chăng chỉ cần một số kĩ sư để tạo nên một con tàu?
“Không, chúng tôi cần một xưởng đóng tàu lớn cùng rất nhiều nhân lực”
“Vậy làm thế nào để lũ cướp biển có thể có được một con tàu?”
“Khả năng cao là Vương quốc Alphayd có liên quan. Dù đây chỉ là phỏng đoán …”
“Chẳng phải đó là quốc gia nằm phía đông của Oath sao?”
“Vâng, đúng vậy. Đất nước đó đã có hiềm khích với chúng tôi từ rất lâu. Trong trường hợp này, hẳn bọn chúng đã bắt cóc các kỹ sư”
Dường như có rất nhiều ác cảm giữa các quốc gia nhân loại. Mà sao phải quan tâm chứ? Tôi không có hứng với mấy chuyện như vậy.
Lúc này các thủy thủy đang vội vã di chuyển khi tàu cướp biển đã tiến lại gần.
“Đã thiết lập xong ballista!”
Một chiếc nỏ lớn được lắp đặt trên boong.
“Hết tốc lực tiến về phía trước! Lên đạn! Tất cả, bám chắc vào thứ gì đó!”
Thuyền trưởng lớn tiếng ra chỉ thị. Nếu lao vào nhau, họ sẽ thi gan với lũ cướp biển đúng không? Tôi yêu điều này; tôi yêu chúng. Thật thú vị.
Dường như lũ cướp biển cũng không muốn rút lui, con tàu của bọn chúng càng lúc càng đến gần.
“Taro-dono, đừng để bị văng ra”
“Anh cũng vậy, Đội trưởng”
Ngài Đội trưởng trông rất vui vẻ, thuyền trưởng cùng thủy thủ đoàn cũng nở một nụ cười trên gương mặt. Những người này … họ là những chàng trai của biển cả!
Khoảng cách với tàu cướp biển là … 20m … 10, 9, 8, 7, 6, 5 và đó là lúc con tàu cướp biển lắc mũi, chuyển hướng. Thấy vậy thuyền trưởng liền quay bánh lái hết tốc lực. Họ đã chiến thắng trong cuộc đấu về kiên nhẫn này.
Hai bên tránh được cú đâm trực diện nhưng mạn tàu đã va vào nhau và rung lên với một âm thanh dữ dội.
“Ballista, xuất kích!”
Thuyền trưởng ra lệnh trong cơn rung lắc. Theo mệnh lệnh, thủy thủ đoàn khai hỏa ballista làm mũi tên đã cắm sâu vào mạn thuyền lũ cướp biển.
Tôi ấn tượng về cách họ làm điều đó trong lúc vẫn phải chịu sự rung lắc vì chấn động. Hơn thế nữa, mái vòm, nơi ngăn cách con thuyền với biển cả vẫn không hề thay đổi. Dường đây là một vật phẩm ma thuật cách ly hoàn toàn một khu vực nhất định. Quả là một bằng chứng tuyệt vời về trình độ công nghệ của Vương quốc Đại dương Oath.
Chiếc ballista được gắn với một chiếc tời và nó đang quay dữ dội.
“Mấy thằng khốn kia! Cuộn ballista lại!”
Khi hai bên hoàn tòa vượt qua nhau, thuyền trưởng liền ra lệnh cho thủy thủ đoàn dừng chiếc tời đang quay lại. Và rồi một rung lắc dữ dội xuất hiện trên thuyền khi sợi xích bị căng ra.
“Ora! Máu lửa lên và cuộn nó lại nào!”
Thủy thủ đoàn dùng 6 người để cuộn chiếc tời làm tàu hải tặc, thứ đã bị sợi xích gắn chặt vào, bị kéo lại gần. Mọi người dường như đang thích thú khi hát vang một bài hát mà tôi từng nghe thấy ở đâu đó. Phải chẳng đây là truyền thống tại nơi này?
Tàu cướp biển lắc mình trong tuyệt vọng nhằm đánh bật chiếc ballista nhưng nó đã gắn chặt vào thân tàu nên sẽ không bung ra.
Cùng lúc đó, con tàu của lũ cướp biển đã bị kéo lại gần.
“Chiến đấu tay đôi!”
Thuyền trưởng la lớn và thủy thủ đoàn, trừ những người đang cuốn tời, rút ra một thanh kiếm cong tương đối ngắn, giống như những thanh cutlass.
“Việc này đang trở nên thú vị hơn rồi đây!”
Ngay cả ngài Đội trưởng cũng đang ngứa ngáy để được rút kiếm ra. Họ đều là những tên não cơ bắp cả. Tuy nhiên tôi không thể nói người khác như vậy được.
(Lên nào, cộng sự!)
(Chẳng khác được …)
Giọng của Kurogiri có chút hào hứng, dù rằng tôi đã nghĩ anh ta sẽ không thoải mái với việc chống lại lũ cướp. Hẳn Kurogiri cũng phấn khích trước khung cảnh thú vị này.
Một lần nữa hai thân tàu đến đủ gần để có thể chạm vào nhau. Hai mái vòm tiếp xúc và trở thành một.
“Đập chết chúng nào!”
“Lên thôi. Oraaa!”
“Giết sạchhhhh!”
Thuyền trưởng và thủy thủ đoàn nhảy sang con tàu cướp biển.
“Tôi cũng sẽ đi đây, Taro-dono!”
Ngài Đội trưởng cũng đặt chân sang con tàu bên cạnh.
“Vậy tôi cũng sẽ đi cùng”
Rút Kurogiri ra, tôi đạp vào mạn tàu và nhảy sang con tàu cướp biển. Một cảm giác kinh tởm trào dâng từ Kurogiri khi tôi chém lìa một tên cướp biển bẩn thỉu vừa xuất hiện trước mặt.
“Sau cùng thì ngươi sẽ không thích chuyện này đâu!”
Vì đã ở đây nên tôi quyết định sẽ tham quan một vòng quanh con tàu trong lúc đi dạo trên boong. Tôi đạp bay một cách cửa dẫn vào bên trong, làm tên cướp biển ở phía bên kia dính đòn.
Không thèm quan tâm tới điều đó, tôi tiến vào bên trong thông qua nơi cánh cửa vừa bị thổi bay và tìm thấy một chiếc cầu thang nối xuống dưới.
“Chết đi!”
Một tên cướp biển khác xuất hiện nhưng đã bị tôi đá văng với một cước yakuza. Hắn đập mạnh vào tường khiến máu văng tung tóe.
“Oh trời! Mình không muốn bị dính bẩn!”
Tên cướp biển bên cạnh sợ hãi run rẩy. Dù là một kẻ thô kệch nhưng hắn lại đang run sợ trước mặt tôi.
“Này, hạ vũ khí và quỳ xuống. Nếu còn di chuyển, ta sẽ giết ngươi”
“Hiyaaa!”
Điều đó khó để vâng lời thế sao? Vào thời khắc trở thành cướp biển thì may mắn đã tạm biệt hắn rồi. Bằng [Ám ma pháp], tôi khiến tên cướp đang run rẩy, hoảng sợ trở nên bất tỉnh.
Tiến vào sâu hơn, tôi tìm thấy rất nhiều các cô gái đang bị nhốt trong một căn phòng. Có vẻ những người này đã bị bắt cóc để bán đi đâu đó.
“Tôi là người của quân đội Oath. Còn tên cướp biển nào ở đây không?”
Các cô gái vội vã lắc đầu. Họ trông khá hoảng loạn nhưng tôi không có đáng sợ đến vậy đâu, đúng không? Hmm? Một cô gái với ánh mắt mẽ đang nhìn chằm chằm vào căn phòng phía sau như thể đang cố khiến tôi chú ý đến điều đấy.
Oh tôi hiểu rồi.
“Được rồi, mấy người đừng đi đâu cả”
Tôi bước ra khỏi căn phòng và chờ đợi. Sau một khoảng thời gian, cánh cửa mở ra cùng một tên đàn ông thò mặt ra ngoài. Từ phía sau, tôi kề Kurogiri vào cổ hắn.
“Yo, nhìn ngoại hình thì ngươi không phải phụ nữ nhỉ?”
Hắn ta trông không giống một tên cướp biển. Về trang phục phần nhiều giống một quý tộc hơn.
“C-Cứu tôi với! Làm ơn, tôi đã bị bắt cóc, làm ơn cứu tôi!”
Thu Kurogiri lại, tôi bước về phía trước tên đàn ông lạ mặt.
Hắn không có vẻ gì giống dân cư của Oath mà lại sở hữu màu da của người Nhật Bản.
“Vậy ngươi sẽ được bảo vệ bởi Quân đội Oath. Quay trở lại vị trí đi. Nếu còn bước chân ra khỏi phòng một lần nữa, ta không chắc liệu ngươi có bị chém chết không đâu”
“C-Cảm ơn cậu!”
Tôi quay lưng và chuẩn bị bước đi.
“Fuh!”
“Gyaaaa!”
Tôi xoay người tung cước. Vì hắn đã rút một con dao găm ra khỏi túi và định đâm tôi nên tôi đã khiến hắn phải gục người, bất tỉnh. Hắn ta vẫn chưa chết. Do ngoại hình của hắn không giống một tên cướp biển nên tôi đã kích hoạt [Điều tiết] với hi vọng sẽ nghe được một vài vài thông tin thú vị.
Chà, không phải lỗi của tôi nếu hắn có gãy vài cái xương sườn hay đại loại vậy. Dù sao đó cũng là lỗi của hắn.
Trước khi tôi kịp sang căn phòng kế tiếp thì ngài Đội trưởng cũng vừa đến nhưng anh ta lại bất ngờ trước kẻ đang bất tỉnh.
“Người này là …”
“Có chuyện gì sao?”
“Umu, tôi không rõ tên của hắn nhưng tôi nghĩ mình nhận ra kẻ này. Tôi tin hắn là một nhà ngoại giao của Vương quốc Alphayd”
“Hmm, đó là quốc gia mà Đội trưởng đã nhắc đến khi trước, đúng không? Tôi sẽ giao hắn lại cho anh. Anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn”
“Umu, cảm ơn cậu!”
Tôi trao tên đàn ông đó cho Đội trưởng và đi tiếp.
“Ta đến đây”
Tôi đang chuẩn bị đá bay cánh cửa khi nhận ra có người ở bên trong căn phòng nhưng cánh cửa đã kịp phát nổ trước đó. Tất nhiên tôi tránh được. Thực sự nếu có trúng thì tôi cũng chẳng nhận tí thương tổn nào nhưng vì đang có tâm trạng tốt nên tôi đã thực hiện những hành động này.
“Chết tiệt, mình trượt rồi sao. Mày là một đứa may mắn đấy”
Không hề may chút nào. Đó là kỹ năng, ngươi biết đấy.
“Ngươi là thủ lĩnh của lũ cướp biển sao?”
Tôi hỏi kẻ trông như Thuyền trưởng Hook, một cướp biển với cái móc trên tay phải.
“Gọi ta là Thuyền trưởng!”
“Fumu, có vẻ ngươi là kẻ cầm đầu rồi”
“Là Thuyền trưởng!”
Hắn vung cái móc xuống tôi và nửa chừng, trong lúc tôi nghiêng người né tránh, cái móc đã kéo dài ra thêm.
“Oops, một món đồ chơi thú vị, huh?”
Khi thấy tôi xoay xở tránh được, tên cầm đầu nghiến răng trong bực bội.
“Taro-dono!”
Ngài Đội trưởng cũng đã đến.
“Ngươi là cướp biển Barbarotta?” [TN: バルバロッタ]
Nghe như tên một cướp biển từ thời trung cổ ở vùng biển Địa trung hải.
“Hahaha! Ta là Barbarotta, kẻ có thể ngăn lũ trẻ con khóc rống!” [TN: kiểu ngta hay dọa trẻ con mà khóc thì ông kẹ John Wick sẽ đến bắt đi hoặc dọa đó]
“Ta không có khóc nên cũng chẳng vấn đề”
“Đừng có giễu cợt ta!”
Barbarotta rút ra một phải súng và chĩa thẳng vào tôi trước khi bóp cò.
*Bang* *Xoẹt* Tôi chẻ đôi quả cầu kim loại bay ra khỏi nòng súng. Vì không thể nhìn thấy quả cầu kim loại đó nữa nên tôi đoán nó đã dừng lại.
“Eh?”
Barbarotta và Đội trưởng đều kinh ngạc. Tốt, thật vui khi thấy ai đó làm ra vẻ mặt như vậy.
“Đừng nghĩ ngươi có thể làm ta bị thương với thứ đồ chơi đó. Tên nhãi nhép”
“Ngươi dám gọi ta là nhãi nhép?”
Lần này tôi vung kiếm và cắt trụi bộ râu của Barbarotta.
“Râu của ta?”
Đừng buồn vậy, ta sẽ cạo sạch cho ngươi mà.
“……”
Không chỉ gọt bay bộ râu, tôi còn tiện tay cạo sạch mái tóc trên đầu hắn. Việc này sẽ khiến hắn ta trông sạch sẽ hơn đôi chút.
“Pupupu, trông hợp với ngươi đó”
“Taro-dono … rất hợp … pupupu …”
“L-l-lũ khốn chúng mày!”
Barbarotta ngồi sụp xuống tại chỗ và bắt đầu khóc lóc. Hắn quả là một nỗi thất vọng. Dùng cán kiếm, tôi đập một nhát vào cổ và khiến hắn bất tỉnh.
“Đội trưởng, tôi có thể nhờ anh xử lý nốt phần còn lại không?”
“Yeah, cảm ơn cậu. Chúng tôi sẽ trả công xứng đáng nên hãy hào hứng đi!”
“Yeah, tôi rất mong chờ đó”
Và thế là cuộc hỗn loạn của lũ cướp biển đã chấm dứt. Tất cả những điều vui vẻ cũng đến hồi kết.
Sau khi tình trạng hỗn loạn này kết thúc, cuối cùng tôi đã được gặp Nhà vua của Vương quốc Đại dương Oath. Và tất nhiên, nhà vua cũng là một doppelganger, Doppel-kun.
Lần này, anh ta sẽ trao cho tôi một phần thưởng nằm ngoài những thứ mà ngài Đội trưởng đã hứa do tìm được bằng chứng về hành vi sai trái của Vương quốc Alphayd và sau đó họ có thể tố cáo Vương quốc Alphayd.
Khi được tôi yêu cầu củng cố mối quan hệ ngoại giao và giao thương với Quỷ Quốc, anh ta đã ngay lập tức đồng ý. Chà, một thỏa thuận đã được thực hiện. Tất nhiên cũng có sự phản đối của các bộ trưởng nhưng vì hơn một nửa số bộ trưởng là doppelganger nên đó không phải vấn đề.
Nhân tiện không có Doppel-kun ở Vương quốc Alphayd. Không, anh ta đã từng ở đó nhưng do đây là một quốc gia nhỏ nên tôi đã để Doppel-kun rút lui. Vì lão già khốn khiếp đã bị trục xuất sang thế giới khác nên không cũng cần Doppel-kun để cai trị một đất nước nên tôi sẽ rút họ theo từng giai đoạn và nơi đầu tiên trong số đó là Vương quốc Alphayd.
Cứ đà này nếu Vương quốc Đại dương Oath và Quỷ Quốc có thể giao thương thì những quốc gia khác cũng có thể sẽ giao dịch với Quỷ Quốc. Ngay cả khi họ không làm vậy thì những thông tin liên quan đến nhân tộc và các quốc gia chủng tộc khác sẽ được lan rộng từ Vương quốc Đại dương Oath khiến mọi người phải hành động.
Tôi sẽ quay trở lại Quỷ Quốc, nơi thủ đô quỷ tộc đang được xây dựng.