Garbage Brave: Isekai Ni Shoukan Sare Suterareta Yuusha No Fukushuu Monogatari

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 158

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 28

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 232

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7478

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 179

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 174

Web Novel - Chương 01: Triệu hồi và Hành động.

Chương 1: Triệu hồi và Hành động.

◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇

Bầu trời xanh sáng chói đến nỗi khá đau mắt khi nhìn lên. Như thường lệ tôi đang đi tới trường và cảm nhận được ánh nắng đặc biệt gay gắt, điều này nhắc nhở tôi rằng mùa hè đang dần đến.

Tôi phải mất một lúc để làm bento cho bữa trưa nên chỉ vừa kịp giờ để làm xong. Thông thường tôi hay chuẩn bị bento vào buổi tối hôm trước nhưng tối qua nóng quá nên tôi quyết định để sang sáng nay rồi làm.

Báo thức vẫn kêu vào khoảng thời gian thường lệ nên tôi đã phải hi sinh rất nhiều để có đủ thời gian cho bữa trưa của mình. Và trên hết tôi đã không thể ngủ ngon được – dù sao không phải ai cũng nhận ra điều này.

… Không, không, đừng gọi tôi là đứa cô đơn!

Bento thì cũng vừa ổn vì sau cùng nó được làm với sự vội vã. Không sang chảnh cũng chẳng quá tệ. Nó gồm có gà karaage, súp lơ xanh luộc, giăm bông cuộn măng tây, trứng cuộn daishi và những miếng onigiri xếp thành một hàng. (tự mãn)

Tôi lẻn vào lớp chỉ ngay sau khi chuông reo và ngồi xuống như chưa từng có gì xảy ra. Không ai quan tâm đến tôi và cũng chẳng một ai tới chào hỏi. Chỉ là để cho mấy người biết thì tôi không phải là một đứa cô đơn. Tôi có một người bạn tuyệt vời!

Vâng, là bạn bè trên mạng, có sao không? Tôi có rất nhiều bạn online đấy!

Chuông reo trong lúc tôi đang lấy lại hơi vì phải ba chân bốn cẳng chạy vào lớp. Tiết chủ nhiệm sắp bắt đầu nhưng chẳng có dấu hiệu nào là giáo viên đang đến như mọi lần cả. Huh?

“Dù có là giáo viên hay học sinh thì cũng không được trễ chứ” Tôi nghĩ … và đột nhiên cả lớp bị bao trùm trong ánh sáng.

“Gah!?”

“Ch-Chuyện gì đang diễn ra vậy!?”

Một trong số những học sinh cố gắng trốn thoát qua cửa chính nhưng chẳng có vẻ gì là nó có thể mở được.

“Nó không mở được”

Học sinh cố gắng mở cửa chính đó lại tiếp tục cố gắng mở cửa sổ nhưng nó cũng chẳng nhúc nhích. Trong suốt khoảng thời gian đó tôi giữ bình tĩnh và chỉ để ý vào bản thân mình.

Một học sinh trông có vẻ phấn khích và nói “Nó cuối cùng cũng xảy ra!” nhưng đa phần mọi người đều hoảng loạn. Đó chính xác là những gì tôi nghĩ đến, phải không nhỉ? Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị vướng vào trường hợp như thế này.

Tôi đã để phần lớn số gà karaage vào trong tủ lạnh để tôi có thể ăn vào buổi tối nhưng điều đó dường như không còn khả thi nữa rồi … Thật hổ thẹn nhưng chẳng còn gì mà tôi có thể làm nữa. Ngay sau khi ánh sáng bao trùm toàn bộ, chúng tôi nhận ra mình không còn ở trong lớp nữa mà ở trong một căn phòng đá lớn mà chúng tôi chưa ai từng thấy.

“Chúng ta đang ở đâu thế này?”

Kể cả không hỏi thì cũng sẽ có ai đó nói với bạn điều bạn cần biết nhưng đa số học sinh chỉ đang gào hét ầm ĩ, hoàn toàn mất bình tĩnh. Tiếng gào hú đa phần đến từ những học sinh thông minh, đẹp trai. Lũ con gái thì không quá ồn ào nhưng tôi có thể thấy một bạn nữ tóc vàng có chút run rẩy.

Tới giờ tôi có thể hiểu được tình hình nhưng câu hỏi thực sự là loại người như thế nào sẽ xuất hiện sau đây và chúng tôi sẽ phải tham gia vào thể loại câu chuyện gì. Khi cửa bật mở, một nhóm người mặc giáp đi đến và bao vây xung quanh chúng tôi, theo sau là những người mặc áo choàng rồi tới một vài người ăn mặc rất đẹp mắt.

“M-Mấy người là ai? Và đây là nơi nào?”

Aikawa Takeru, một chàng trai đẹp mã nói chuyện với họ với tư cách là người đại diện của chúng tôi. Và rồi có một người mặc đẹp đẽ tiến lên phía trước.

“Chúng tôi là thành viên thường trực của phái đoàn đại biểu và chúng tôi muốn nhờ mọi người giúp đỡ”

Tôi hiểu thuật ngữ thành viên thường trực nhưng tôi có cảm giác chúng có ý nghĩa khác với những gì mà tôi quen thuộc.

Thành thật mà nói, người này đang yêu cầu giúp đỡ với một giọng nói thực sự hống hách. Có một cách đúng đắn để nhờ vả người khác giúp đỡ nhưng tôi nghĩ chắc chắn rằng người này chưa từng phải nhờ vả ai một điều gì.

“Chuyện gì thế vậy? Ông đang cầu xin sự giúp đỡ của chúng tôi, phải không?”

Như mọi lần, Takashima “Nanh thép” Kouga, một thằng chuyên ngoáy mũi, tóc nâu cố gắng lao đầu vào để mở đường qua nhưng bị chặn lại bởi một ông chú mặc giáp to lớn. Đúng như dự đoán từ Takashima, một đứa chỉ có tập luyện cơ bắp chứ chẳng có gì khác! Đối đầu lại với một người to lớn đến thế thì nó mới là đứa bị đẩy bay xuống đất. Đúng là thằng ngu.

“Mọi người là những anh hùng được chúng tôi triệu hồi. Sau khi kiểm tra lại chỉ số của các bạn bằng tấm thẻ này, mỗi người sẽ được gửi tới một đất nước”

Hoo, cái này mới này.

Tấm thẻ trạng thái này chỉ được làm bằng kim loại. Việc bị chỉ định cho mỗi quốc sau này có nghĩ là việc giáo dục và huấn luyện sẽ được thực hiện riêng ở mỗi quốc gia hả? Thường thì một quốc gia triệu hồi anh hùng hoặc phái một người tới quốc gia khác nhưng đột nhiên chia lẻ tất cả các anh hùng ra thế này thì …

“Mấy người nói cái đếch gì vậy?”

Aikawa hỏi người có vẻ sẽ là người chịu trách nhiệm vì cậu ta vẫn không hiểu được ý của họ. Người đàn ông đó bắt đầu giải thích mà không hề có ý định che giấu sự thù ghét của mình.

Theo lời ông ta giải thích thì lần này việc triệu hồi anh hùng được thực chung hiện bởi tổng cộng 15 quốc gia với phái đoàn thường trực của 9 quốc gia và bổ sung thêm 6 quốc gia nữa.

Chúng tôi được triệu hồi thành một nhóm thông thường là để đánh bại quỷ vương nhưng quỷ vương không chỉ có một mình nên các anh hùng sẽ được bán đấu giá cho tất cả các quốc gia. Điều đó quá sức điên khùng. Bọn chúng muốn vứt chúng tôi vào các nước khác thông qua hệ thống không khác gì buôn bán người, nhưng điều đó trông có vẻ hoàn toàn bình thường ở thế giới này.

Bên cạnh đó, ông ta còn nói không thể gửi chúng tôi từ thế giới này quay trở lại thế giới cũ của mình. Một vài người nghe thấy vậy liền khóc lóc và gào thét nhưng khoảng 30% số học sinh thì tạo ra những tiếng ồn khác nhau. Mọi người khá ồn ào mất một lúc rồi họ cũng bình tình dưới sự đe dọa của những người lính mặc giáp và bắt đầu xác nhận chỉ số của mình.

Tổng cộng có 118 học sinh được triệu hồi để làm anh hùng. Có vẻ có 3 lớp học được triệu hồi và tất cả chúng tôi đều là học sinh cao trung. Vì lý do nào đó mà không có giáo viên hay người lớn nào bị lẫn vào trong đó.

Mọi đất nước đều cần ít nhất 1 anh hùng nhưng họ có nhận được nhiều hơn hay không phụ thuộc vào kế quả cuộc việc đấu giá.

Nếu theo kết quả thông thường thì sẽ có ai đó sẽ dính chỉ số tệ hại. Ai sẽ là người đấy đây?

Việc kiểm tra chỉ số được tiếp tục. Bọn họ không còn ồn ào khóc lóc nữa mà trái lại họ về cơ bản đang ăn mừng và mới chỉ kiểm tra xong một nửa trong số chúng tôi.

Khoảng 80% chúng tôi đã hoàn thành và bầu không khí tới từ phía các quốc gia cũng không tệ.

Cuối cùng cũng đến lượt tôi, người cuối cùng trong 118 người được kiểm tra. Tôi không nghĩ đó là phong cách của mình nhưng nó sẽ thế nào đây?

Như lời giải thích từ ban đầu, tôi giơ cao tấm thẻ kim loại màu nâu đồng và nói “Hiện chỉ số”

Tên: Tsukuru Sumeragi

Nghề nghiệp: Đầu bếp, Level 1

Kỹ năng: [Nấu ăn] [Đánh lửa] [Xẻ thịt] [Thẩm định chi tiết] [Kho lưu trữ]

Nghề nghiệp xuất hiện và người đàn ông mặc giáp đọc chỉ số của tôi nhăn mặt với sự ghê tởm. Từ biểu hiện của anh ta, rõ ràng là chỉ số rất tệ hại. Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là người có nghề nghiệp cùi bắp như trong những câu chuyện.

Tuy nhiên tôi có thể định hình rằng nghề [Đầu bếp] không phải dùng để chiến đấu.

Nghĩ lại thì điều đó cũng chẳng giúp ích được gì mà ngay cả khi có thì nó cũng quá sức đối với tôi, nhưng tôi thấy người đàn ông mặc giáp thông báo lại với người ăn mặc đẹp đẽ về tôi và người đàn ông ăn mặc đẹp đó cũng nhăn mặt.

Nếu chúng tôi đi thành nhóm thì bạn phải xem xét khả năng bị phân biệt đối xử thậm chí bị loại khỏi nhóm nếu bạn vô dụng.

“Tsukuru-kun, cậu nhận được nghề nghiệp gì vậy?”

Tôi ngạc nhiên khi có người đứng sau gọi tên tôi. Khi tôi quay lại thì đó là một cô gái với với mái tóc đen tuyệt đẹp, làn da trắng như tuyết và một khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ: Suzuno Ichinose, một trong top 3 người đẹp nhất trường. Cô ấy nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng.

“Tớ nhận được nghề [Đầu bếp]. Thế còn cậu?”

“Tớ là [Thánh nữ]” (TL: cứ tên Ichinose auto là thánh nữ hay sao vậy (゜Д゜;) u know what I mean ????))

Thực ra là tôi đã biết rồi. Khi Ichinose đưa chỉ số của mình ra, người lính đọc nó đã rất phấn khích và tôi đã nghe được nó từ đấy. Dù ai có nói gì thì tôi vẫn nghĩ đó là một nghề nghiệp gian lận.

“Ai thèm quan tâm đến nghề [Đầu bếp] cơ chứ? Tao là [Thánh binh] đây! Lũ già đó phát điên lên khi nghe tin về tao!”

Đó là Kai Saruyama, kẻ xen vào cuộc nói chuyện giữa tôi và Ichinose. Tên này thích thú với vẻ đẹp của cô ấy và tôi có thể nói là hắn đang có ý định đáng ngờ. Có hàng đống đứa giống như vậy bu quanh cô ấy mọi lúc.

“Không phải tuyệt sao? Ichinose là một [Thánh nữ] nên chúng ta được liên kết với nhau bằng công việc hệ Thánh giống nhau, không phải vậy sao?”

“Oh yeah! Cậu hoàn toàn hợp với nghề nghiệp của cô ấy!”

Thằng này là một tên ngốc đơn giản. Hắn ta có ý định lấy tôi ra làm trò cười vì tôi là một [Đầu bếp], người không thể sử dụng trong một trận chiến, nhưng nếu tôi “nâng bi” hắn như thế thì hắn sẽ ở trong một tâm trạng tốt thôi.

“Thực ra tớ thắc mắc liệu còn nghề nghiệp hệ Thánh nào không?”

“Thì nó không phải là duy nhất nên sẽ có những công việc khác tương tự”

Có vẻ Ichinose rất không thích Saruyama, cô ấy chỉ cười một cách lo lắng và đẩy hắn đi. Tuy nhiên Saruyama không có cả não lẫn sự tinh tế để tôn trọng cảm xúc của Ichinose.

Thêm vào đó, dường như họ chưa nhận ra nhưng chúng tôi sẽ bắt đầu được đấu giá và rao bán. Có khả năng là Saruyama sẽ được bán vào cùng quốc gia với Ichinose nhưng tôi nghĩ khả năng cao là họ sẽ ở những nơi riêng biệt. Tôi muốn nhìn thấy hắn ta sẽ thể hiện khuôn mặt như thế nào khi nhận ra điều đó. Tốt hơn là tôi nên kệ việc đó hoặc không thì nó sẽ gây rắc rối đấy.

Và rồi cuộc đấu giá đã bắt đầu.

Có 2 dạng học sinh: những người hiểu họ sẽ bị bán và những người không. Biểu hiện của những người thuộc dạng đầu khá u ám.

“Trước hết Kazuki Fujisaki, nghề nghiệp hạng C, [Cuồng chiến binh], một nghề nghiệp có thể trông cậy vào trong chiến đấu! Khởi điểm bắt đầu là 1 triệu!”

Mức giá tăng cao thực sự nhanh, rất nhiều quốc gia đã cạnh tranh vì cậu ta. Cuối cùng, cuộc đấu giá của cậu ấy đã được một quốc gia gọi là Đế chế Rade Crude giành lấy với mức giá là 8,9 triệu. Tôi không biết liệu 8,9 triệu là đắt hay rẻ nhưng có vẻ nó Fujisaki đáng với số tiền ấy.

Tuy nhiên, trong khi nó không xuất hiện trong chỉ số nhưng có vẻ mọi nghề nghiệp đều có thứ hạng. Thứ hạng này có lẽ đại diện cho sự hữu ích của nó trong chiến đấu.

Cuộc đấu giá tiếp tục. Một số học sinh phẫn nộ vì bị bán đi nhưng thường mỗi người đáng giá từ 3-5 triệu. Tôi không biết đó là cao hay thấp.

“Tiếp theo, Hideo Kujou, nghề nghiệp hạng S! [Thánh kiếm] Như mọi người đều biết, đây là một nghề nghiệp cốt lõi của tổ đội anh hùng!”

Hideo Kujou, người rõ ràng là nhân vật trung tâm của tổ đội anh hùng, là hội trưởng hội học sinh và bên cạnh đó còn khá đẹp trai. Khi cậu ta được giới thiệu, ánh mắt của tất cả những người ăn mặc đẹp đẽ trở nên mãnh liệt hơn. Tôi nghĩ nghề nghiệp đó có lẽ cũng tính vào là hệ Thánh.

Giá khởi điểm được đặt ra là 5 triệu. Chúng tôi có thể hiểu họ mong đợi nhiều đến thế nào từ [Thánh kiếm] bởi vì Fujisaki, cho đến giờ là người được trả giá cao nhất là 8,9 triệu và hiện giờ có khoảng 30 người đang cạnh tranh để có được Kujou.

Giá của cậu ta tăng lên với tốc độ tên lửa, vượt quá 30 triệu trong nháy mắt và nhanh chóng bỏ qua mốc 40 triệu. Giá cuối cùng là 55 triệu từ Đế chế Rade Crude, là quốc gia đã mua Fujisaki.

“Tiếp đến Kai Saruyama. Nghề nghiệp hạng S! [Thánh binh]! Giá bắt đầu là 4 triệu!”

Saruyama cũng có giá trị khởi điểm cao bởi vì có hệ Thánh trong tên của nghề. Thêm 1 lần nữa, lại là Đế chế Rade Crude dành chiến thắng. Sức mạnh tương đối của mỗi quốc gia đã trở nên rõ ràng.

Trong 15 quốc gia, Đế chế Rade Crude có vẻ là một quốc gia có tiềm lực tài chính gấp 3-4 lần các quốc gia khác chứ đừng nói là gấp đôi.

Khoảng 80 người trong số chúng tôi đã được bán và 14 quốc gia đã thắng đấu giá. Quốc gia còn lại có lẽ là nằm chót bảng về diện tích cũng như tài chính.

“Tiếp là Suzuno Ichinose. Nghề nghiệp hạng S! [Thánh nữ]! Giá khởi điểm là 5 triệu!”

Đúng như dự đoán, Ichinose cũng có giá khởi điểm cao. Cô ấy chỉ cau mày về tất cả mọi thứ, cho rằng chúng khá khó chịu và cuối cùng được bán với giá 44 triệu. Khó có thể nói việc đấu giá đã tụt dốc hay chưa nhưng giá vẫn chỉ giữ ở mức vài triệu cho mỗi người. Ngay cả thế hơn 100 người đã được bán.

“Tsukuru Sumeragi … Hạng G [Đầu bếp] Chúng ta bắt đầu ở mức giá 10,000”

Người bán đấu giá giới thiệu tôi với tông giọng bình thường và từ phản ứng của người mua, rõ ràng là không ai quan tâm. Nghề nghiệp của tôi nó quả thực là có thứ hạng rất tệ, ngay cả là khi tôi đã dự đoán được trước. Với thứ hạng thấp và giá bắt đầu là 10,000; cả các người mua lẫn các học sinh đều nói chuyện theo cùng một cách.

Ngay cả những học sinh cũng coi thường tôi thì nói gì đến những người ở đây.

“Uh, cuộc đấu giá đã bắt đầu nên … có ai đưa ra giá không?”

“…”

Tiến triển đúng như các bạn dự đoán. Tuy nhiên tôi thật sự đang phải trải qua tất cả những thứ này nên tôi đổ từng chậu mồ hôi.

“Có ai đó muốn trả giá không?”

“……”

“………”

“Không có ai muốn ngã giá cho tên cặn bã vô dụng đó đâu!”

“Nhanh lên! Việc này tốn thời gian quá!”

“Nhanh và giới thiệu đứa tiếp theo đi!”

Có những tiếng nói ở đây và kia rằng cuộc đấu giá của tôi là tốn thời gian và tôi là thằng vô dụng và cuộc đấu giá của tôi kết thúc với không một lời ngã giá.

Không thể nào, không có đến một cái giá … thực tế là họ hoàn toàn từ chối ra giá cho tôi.

Giờ điều gì sẽ xảy đến với tôi nếu tôi không được ai mua? Tôi lo lắng nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ vững đầu óc của mình.

------------------------------

Chào các bạn, đây là một Project mới của mình mong được các bạn ủng hộ và góp ý thêm.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!