Gặp lại bạn gái cũ qua ứng dụng ghép đôi

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01 - Chương 1: Bất ngờ thay, mọi người ai cũng dùng ứng dụng ghép đôi hết

Đó là vào những ngày tháng Hai, mùa đông năm hai Đại Học.

Cuộc sống sinh viên là một phần của tuổi trẻ, thường được nhắc tới như là mùa hạ của đời người, và mỗi khi ai đó được hỏi rằng thanh xuân là gì thì hầu hết sẽ nhắc tới những thứ liên quan đến tình yêu.

Kể cả với tôi, một người không có chút lãng mạn nào, khi được hỏi rằng thanh xuân với tôi có nghĩa là gì, trong số tất thảy những trải nghiệm tôi từng có của đời học sinh, như khi sinh hoạt câu lạc bộ, lễ hội trường hay mấy công việc làm thêm,… thì “tình yêu” vẫn là từ để lại trong tôi ấn tượng sâu đậm nhất.

Tất nhiên là tôi cũng từng có trải nghiệm tình trường rồi.

Khi ấy, tôi đã gặp được Takamiya Hikari, một cô nàng cùng lớp với tôi từ khi mới vào cao trung. Và vì chỗ ngồi của hai đứa ngay cạnh nhau, thế nên cả hai rất thường xuyên tiếp xúc.

Ngày nào chúng tôi cũng chuyện trò trên trường, và cứ mỗi khi thấy như vậy vẫn chưa đủ, chúng tôi lại về nhà và bắt đầu tán gẫu với nhau tiếp qua LINE, rồi thi thoảng lại gọi điện cho nhau, thậm chí còn đi chơi cùng nhau trong ngày nghỉ luôn.

Nhìn thấy chúng tôi như vậy, bạn bè trong lớp tôi, bao gồm cả nam lẫn nữ không còn giữ im lặng được nữa mà bắt đầu dò hỏi liệu bao giờ chúng tôi mới hẹn hò.

Trong hoàn cảnh như vậy, Lễ hội Văn hóa lại gần kề…

Lớp tôi lúc nào cũng đặt nặng các tiết mục biểu diễn ở bất kỳ Lễ hội nào, thế nên nó đã trở thành thói quen luôn rồi. Và thế là, lớp chúng tôi quyết định diễn vở kịch “Romeo và Juliet.”

Dàn diễn viên được bầu chọn thông qua cả lớp. Và cả lớp thì lại đồng lòng để chọn tôi trong vai Romeo, và Hikari trong vai Juliet.

Nhờ đó, chúng tôi ngày càng tiếp xúc với nhau nhiều hơn thông qua các buổi tập dượt. Kể cả khi buổi tập đã kết thúc, mọi người trong lớp đều sẽ về hết trước, bỏ hai đứa chúng tôi lại đó một mình.

Giờ thì, tôi đã hiểu. Nỗi tuyệt vọng dần trào dâng trên gương mặt tôi, nói cho tôi biết tằng mình muốn cô ấy đến nhường nào.

Tôi quyết định sẽ làm vậy trên đường về sau Lễ hội.

“Takamiya…”

“Sao thế…?”

Dưới công viên dọc đường từ trường ra ga.

Sau mỗi buổi tập dượt cho lễ hội, chúng tôi luôn ngồi ở chiếc ghế này uống soda mua từ máy bán hàng tự động.

Nhưng hôm nay chắc hẳn là lần cuối cùng rồi…Nếu lần này tôi thất bại, mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ chẳng thể nào quay lại như bình thường được nữa. Và nếu tôi thành công, mối quan hệ này có lẽ cũng sẽ đổi thay, nhưng mà là theo chiều hướng tốt đẹp hơn.

Tôi muốn mối quan hệ giữa cả hai tiến triển hơn thế.

“...Cậu có muốn hẹn hò với tớ không?”

Vì quá hoảng loạn nên lời tỏ tình đầu tiên trong đời của tôi lại ở dạng một câu nghi vấn.

Tôi thấy hơi lo sợ rằng Hikari sẽ thấy thất vọng về tôi, y như cái cách tôi thấy mình thảm hại đến nhường nào vậy.

“...Muốn sao?”

Tôi lại càng ngạc nhiên hơn khi cô ấy đáp lại lời tỏ tình của tôi bằng một câu hỏi khác.

May mắn thay, mọi chuyện lại diễn ra thật suôn sẻ.

Mọi người xung quanh đều đồng tình rằng chúng tôi quá là hợp nhau, mặc cho những lần chóe cãi cọ khá thường xuyên giữa hai đứa. Và kể cả nếu họ có để ý đến vậy, mọi người vẫn coi chúng tôi là một cặp đôi không thể nào hoàn hảo hơn. Tôi không nghĩ họ sẽ chê bai quá nhiều đâu, vì đến cuối thì chúng tôi luôn làm lành mà.

Nhưng một khi đã có khởi đầu, ắt hẳn cũng sẽ có điểm kết thúc.

Từ tháng 11 năm nhất cao trung cho tới tháng hai năm nhất đại học, sau 3 năm 3 tháng ở bên nhau, chúng tôi rốt cuộc cũng phải rời xa.

***

“Vậy, Sho-chan. Mày muốn quay lại với cô bạn gái cũ kia không?”

Tại một quán cà phê nổi tiếng với phần trang trí đơn điệu màu xám đen và hương vị cà phê tuyệt hảo, ông bạn Ichinose Enji của tôi lau đi cái khay ướt của mình và nói.

“...Không. Tao không hối hận đâu!”

“Fu-n…”

Biểu cảm của Enji như thể nhìn thấu tôi, và tôi bất giác ngoảnh mắt đi khỏi.

“Sho-chan lúc nào cũng ngầu lòi vầy. Nhưng cứ khi nào nói về bạn gái cũ thì lại trở nên xúc động như vậy nhỉ.”

“Cái gì? Đâu phải vậy.”

“Nhìn này, mày đang sốt ruột đấy thôi.”

Enji đặt tách cafe xuống khay, làm mặt chế giễu.

Cậu ta cứ như nhà tâm lý học vậy, luôn nhìn thấu những suy nghĩ của tôi.

“Mày biết không Sho-chan? Khả năng quay lại thành công không tới nổi 20% đâu.”

“Tao nghĩ mày nói đúng…”

Tôi biết vậy mà.

Từ ngày hôm ấy, chưa có lúc nào là tôi thôi nhớ nhưng về cô ấy cả. Tôi cũng đã nghĩ về biết bao nhiêu cách, cùng biết bao nhiêu khả năng chỉ để mình có thể về bên cô ấy rồi. Nhưng một năm trôi qua, chúng tôi đã không còn gặp nhau. Tôi chẳng biết phải làm gì bây giờ nữa…

“Mày nên tìm lấy cô bạn gái mới đi. Nếu mày không thể quên được cô ấy thì cứ tìm một ‘tình yêu’ mới thế chỗ vào thôi.”

“...”

"Tao thấy mày nên xài ứng dụng ghép đôi. Trên đó nhiều em xinh ra trò đấy."

“Ứng dụng ghép đôi…tao có thể quên đi cô ấy bằng cách đó ư…?”

“Thấy chưa, mày vẫn đang hối hận còn gì?”

“À đâu. Tao có hối hận đâu.”

Với khuôn mặt còn mang vẻ chế giễu hơn trước, Enji bỏ đi, vừa bưng khay cà phê vừa dọc bước xuống sảnh chính.

“Chết tiệt, nó lại bẫy mình…”

***

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage