Gakusen Toshi Asterisk

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7324

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 60

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 132

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 120

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

17 156

Tập 14 - Chương 5: Vòng năm IV

Nó rất tĩnh lặng, mộc mạc, và nếu nói trắng ra thì, là một thị trấn điêu tàn. Nói cho chính xác thì, đây giống như một ngôi làng hơn là thị trấn – tàn tích của một đô thị tỉnh lẻ lớn đã bị lãng quên do sự tập trung hóa quá mức, là bức tranh của một cộng đồng gồm những con người không có nơi nào để đi sống trong những ngôi nhà bị bỏ hoang.

Sylvia Lyyneheym đã được sinh ra trong khu định cư tọa lạc ở sâu trong núi này.

Có vài chục hộ gia đình sống tại nơi đó. Đa phần sống theo lối tự cung tự cấp, không có gì đặc biệt cả, nhưng nếu như có một thứ gì đó nổi bật ở họ thì, đó là sự ngoan đạo, nhất mực tuân theo những lời răn dạy của thần linh. Họ không phải là một giáo phái hay gì cả. Tôn thờ và cầu nguyện, gìn giữ những điều răn của thần, điều đó giúp họ cảm thấy sự nghèo túng của mình như được nhẹ bớt. Trong một thế giới bị Tổ chức Doanh nghiệp Tích hợp thao túng, họ quả là một cộng đồng rất thật thà.

Ngay từ lúc còn nhỏ, Sylvia đã là đứa trẻ duy nhất trong thị trấn đó, và cũng là Genestella duy nhất. Mặc dù vậy, những người hàng xóm không bao giờ khiến cô cảm thấy bị cô lập hay bị hắt hủi. Họ là những người tốt, nhưng đồng thời, họ cũng rất hèn nhát.

Thậm chí ngay từ lúc còn rất nhỏ, cô đã biết rằng mình khác biệt với mọi người. Là cô con gái rượu, cha mẹ cô rất yêu thương cô, nhưng mà luôn luôn có một bức tường vô hình chắn giữa cô và bọn họ. Nó xuất hiện trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, chẳng hạn như lúc cô kéo tay cha mình hơi mạnh, hay lúc cô lỡ dùng quá nhiều lực lên bộ dao nĩa. Và chính vì vậy, cô trở nên hướng nội và xa cách, thường xuyên lủi về phòng của mình và nhốt mình ở trong đó.

Rồi vào một ngày mưa, khi cô đang đọc sách một mình, Sylvia nghe thấy một giai điệu kì lạ văng vẳng ở bên ngoài, hòa lẫn với tiếng mưa. Cô cảm thấy một cảm giác kì lạ nơi lồng ngực mà cô chưa bao giờ cảm thấy trước đây, và khi cô kéo tấm màn che cửa sổ ra, cô nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đang ngâm nga dưới máng xối nhà mình.

“Ôi trời, đúng là một khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu. Hy vọng em không phiền khi tôi đứng trú ngoài này cho đến khi bão tan.”

Người phụ nữ nở một nụ cười nhẹ và dịu dàng. Cứ như thể, trong cái thị trấn xám xịt ấy, chỉ có biểu cảm ấm áp của cô là tràn đầy màu sắc. Bị bất ngờ, Sylvia kéo tấm màn lại – nhưng vì lý do gì đó mà chính cô cũng không thể hiểu nổi, tim cô cứ đập thình thịch không ngừng.

Đó là lần đầu tiên cô gặp Ursula Svend.

Kể từ ngày đó, bài hát không tên kia cứ liên tục văng vẳng trong tim cô.

Bài hát tươi mới, quý giá mà cô được nghe dưới cơn mưa.

Và bây giờ, tại Procyon Dome:

“Tôi đang có một cơ hội tốt – hoặc ít nhất thì, tôi nghĩ vậy.”

Cô gái trẻ với mái tóc đen dài, dáng vẻ quý tộc, cùng nước da rám nắng đẹp kì lạ (được phô ra bằng bộ đồ thiếu vải) liếc nhìn Sylvia từ bên kia sân khấu. Cô được bao phủ trong một bầu không khí kì lạ, sỡ hữu cơ thể đầy đặn cùng tay chân thanh mảnh, cũng như đeo rất nhiều món trang sức lấp lánh và công phu trên người.

Đối thủ của Sylvia là hạng hai của Học viện Nữ Queenvale, Neithnefer, biệt danh Hathor, Vũ Thần. Cô không chỉ là vũ công nổi tiếng nhất thế giới, cô còn là một võ sĩ nhất lưu có thể sánh ngang với các võ sĩ mạnh nhất của Jie Long. Việc độ nổi tiếng của cô chỉ đứng thứ hai sau Sylvia và Rusalka phần lớn là do cô ấy thường xuyên né tránh giới truyền thông - thật ra thì, Festa chính là một trong số ít những dịp hiếm hoi mà cô xuất hiện trước công chúng.

“Oh? Nếu được thì tôi không muốn phải đấu với cô đâu...” Sylvia trả lời, đoạn kích hoạt Fólkvangr.

Sylvia biết rằng Neithnefer, tên thường gọi là Nefer, không thích cô, nhưng bởi vì là hạng nhất và hạng hai của học viện, nên họ cũng có chút quen biết.

“Petra chắc chắn phải thất vọng lắm, khi nhìn thấy hai chiến binh top đầu của trường mình hủy diệt lẫn nhau như thế này. Đúng là xui xẻo nhỉ?”

“Học viện không phải mối lo lắng của chúng ta đâu.” Nefer lạnh lùng trả lời. “Đây là để quyết định xem ai sẽ là người được đấu với Orphelia Landlufen.”

Quả thật, khả năng ai thắng trong trận này sẽ được đối mặt với Orphelia trong vòng kế tiếp là rất cao.

Tất nhiên, trận đấu thứ tám vẫn chưa diễn ra, và cũng rất khó có khả năng Orphelia thua được. Tuy nhiên...

“Cô nóng lòng muốn được trả thù đến vậy à?” Sylvia hỏi. “Mặc dù tôi không thể nói là mình không hiểu cảm giác của cô...”

Trong kì Lindvolus lần trước, Sylvia đã để thua Orphelia trong trận chung kết, cũng giống như Nefer đã thua cô ta trong hai chu kỳ trước. Cả hai đều đã công khai thề rằng lần này sẽ hạ bệ Orphelia.

“Đừng có mà hiểu lầm. Không như cô, tôi không mong được đối mặt với cô ta chỉ để báo thù cho thất bại của mình.” Nefer nói chắc nịch.

“Oh? Vậy thì tại sao nào?”

“Bởi vì tôi không thể tha thứ cho cô ta. Trong suốt cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ bị sỉ nhục đến như vậy...”

“... Bởi vì cô ta đã đánh bại cô?”

“Bởi vì điệu nhảy của tôi đã không chạm đến được trái tim cô ta!”

Sylvia cảm thấy như muốn nín thở trước sức mạnh cảm xúc sục sôi trong những câu từ đó.

“Lúc đó...tất cả những gì tôi muốn là chạm đến được trái tim của cô ta, cho dù chỉ là bằng những gợn sóng nhỏ nhoi nhất. Tôi có thua cũng không quan trọng. Tôi không bận tâm đến điều đó. Tôi đã biết ngay từ đầu rằng cách biệt sức mạnh là quá lớn. Năng lực của chúng tôi không tương hợp với nhau. Nhưng ít nhất thì...tôi muốn vượt qua được sự trống rỗng của cô ấy và chạm đến được tâm hồn cô!”

“Ah... Tôi nghĩ là đã hiểu rồi.”

Ngay cả bây giờ, chắc chắn Nefer cũng không thể nào thắng được Orphelia Landlufen. Cô ấy không phải Strega, không sở hữu Orga Lux hay một Lux thông thường nào mà chỉ chiến đấu bằng máu thịt của cơ thể mình. Cô không sở hữu kỹ năng nào cho phép cô tự vệ trước độc tố của Orphelia, và cô cũng không bao giờ có thể tiếp cận đủ gần để tung ra đòn tấn công của mình. Không phải là do cô chỉ chuyên về cận chiến - chỉ là năng lực đặc biệt của cô đơn giản là không phù hợp để đối phó với những người sẽ làm đối thủ của cô.

Vậy mà, Sylvia vẫn hiểu tại sao cô ấy lại bỏ nhiều công sức để có thể chạm đến một đối thủ bất khả chiến bại như vậy.

Đó là vì lòng tự tôn của một nghệ sĩ.

“Tôi e là mình cũng không thể đầu hàng được. Mặc dù lý do có khác nhau, nhưng tôi cũng cần phải đối mặt với Orphelia.”

Động cơ để chiến thắng Orphelia của Sylvia không được cao quý như của Nefer. Chỉ là cô không thể nào nuốt trôi thất bại ở lần đụng độ trước, và cô hy vọng sẽ thắng được cô ta lần này để chạm đến một tầm cao mới.

“Cũng được thôi. Tôi chưa bao giờ bảo cô đầu hàng cả. Tôi có thắng được Orphelia hay không không quan trọng, nhưng tôi sẽ không chịu thua cô đâu.”

“Tôi cao hạng hơn cô đấy, cô biết chứ?”

“Vậy hãy chứng minh là cô xứng đáng giành được hạng nhất đó đi!”

Sylvia và Nefer có thể chiếm giữ hai thứ hạng đối nghịch nhau trên bảng xếp hạng của Queenvale, nhưng họ chưa bao giờ có một trận đấu nào với nhau cả.

“Nếu cô đã muốn vậy. Có thua cũng đừng trách tôi đấy nhé.”

Hai người họ nhìn nhau trừng trừng trên sân khấu, sau đó quay lại và tiến về vị trí xuất phát của mình cùng một lúc.

“Tôi không biết hai tuyển thủ của chúng ta vừa nói về chuyện gì, nhưng hãy nhìn những tia lửa tóe ra giữa họ kìa!”

“Mà, họ là hai chiến binh top đầu của cùng một trường. Chắc là giữa hai người họ có nhiều chuyện với nhau lắm!”

MC và bình luận viên rõ ràng là không biết hai người họ vừa nói về chuyện gì, nhưng Sylvia không thèm bận tâm và cô chuyển Fólkvangr sanh chế độ bắn.

“Vòng năm, trận thứ bảy - Bắt đầu!”

Bắn ra một loạt đạn ánh sáng, Sylvia lập tức lùi lại.

Bởi vì những kĩ năng của Nefer hoàn toàn là cận chiến, điều đầu tiên cô cần phải làm là kéo dãn khoảng cách với đối thủ hết mức có thể. Sau đó cô có thể tận dụng quãng thời gian đó để kích hoạt năng lực và tiến hành bước tiếp theo trong chiến thuật của mình.

Ít nhất thì, như thế sẽ tuyệt lắm, nhưng có lẽ sẽ không được suôn sẻ như vậy đâu nhỉ...

Hoặc có lẽ là đúng như cô mong đợi, Nefer đã nhanh chóng né được những phát súng của cô và lập tức áp sát. Chuyển động của cô ấy nhanh một cách không thể tin nổi, nhưng điều còn phiền phức hơn cả tốc độ chính là việc Sylvia hoàn toàn không thể đọc vị được cách di chuyển của cô. Không cần biết Sylvia có bắn bao nhiêu phát, hay nhắm chính xác như thế nào, Nefer vẫn tiếp tục để cho những viên đạn ấy bay xẹt qua mình. Tuy nhiên, cô không hề sử dụng động tác giả - hay đúng hơn là, những chuyển động của cô như có một luật lệ riêng, dựa vào nhịp điệu bên trong cơ thể cô vậy.

Vì lý do ấy, những chuyển động của Nefer đối với đối thủ của cô thì không hề tối ưu một chút nào, nhưng chính sự vòng vo và phi logic đó lại khiến cho họ không thể biết được cô sẽ làm gì kế tiếp.

“Hãy cùng đập vỡ bức tường! Hãy cùng vượt qua chính mình!”

Vẫn tiếp tục lùi lại, Sylvia bắt đầu cất lên bài hái thường dùng của mình được tạo ra để nâng cao năng lực thể chất. Câu hỏi là cô sẽ làm gì tiếp theo – dùng sức mạnh được tăng cường ấy để tránh né mọi đòn tấn công bằng cách nhảy lên cao, hay là dùng những năng lực phụ trợ để giới hạn phương án hành động của đối thủ.

“Hup!”

“Cái—?!”

Tuy nhiên, đúng lúc đó, Nefer đã nhảy vào tầm tấn công của cô, và Sylvia đã không kịp tránh cú xoay đá của đối thủ.

“Gah...!”

Mũi giày của đối phương đâm thẳng vào phần vai của cô. Rất nhanh sau đó, Nefer đã xoay người, tung ra thêm một cú đá nữa cùng những âm thanh như tiếng chuông ngân phát ra từ những món trang sức ở chân của cô. Tuy nhiên, lần này Sylvia đã xoay sở đỡ được bằng Fólkvangr – nhưng mà, đòn đánh quá mạnh nên xung lực của nó như dội thẳng đến tận sâu trong cơ thể cô.

Không cần phải nói Sylvia cũng biết cô không phải đối thủ của Nefer ở khoảng cách này.

Cô nhanh chóng lùi lại để nới rộng khoảng cách, nhưng đối thủ của cô không thèm lao đến, cô ấy chỉ bước tới từng bước một.

Sao có thể...!? Không, có lẽ năng lực của mình chưa đủ mạnh ư...?

Với những bài hát của mình, Sylvia có thể đẩy năng lực thể chất của mình lên đến tiềm cận Ayato hay Xiaohui. Cho dù đối thủ của cô có điêu luyện như thế nào đi nữa, cô ấy cũng không thể sánh được với Sylvia về khoảng đó. Đáng lẽ ra, cô ấy không thể nào bắt kịp được Sylvia.

“Cô vẫn còn non lắm, Sylvia!”

Bàn tay duỗi ra của Nefer vẽ hết đường cong này đến đường cong khác trong không khí, xé toạc trang phục và da của Sylvia, khiến cô không còn cách nào khác là rụt tay lại sát người để bảo vệ phần ngực trước những đòn tấn công liên tiếp đó.

“Urgh…!”

Nhăn mặt vì đau đớn, cô áp sát lại gần hết mức có thể để bắn một phát súng ở cự ly bằng không với khẩu Fólkvangr, nhưng mà...

“Không may thế đâu!” Nefer nói.

... Dù đã cố gắng hết sức, nhưng đối thủ của cô vẫn bằng cách nào đó tránh được phát súng ấy.

Cô ta thậm chí tránh được ở khoảng cách này sao? Argh!

Tuy nhiên, việc đó đã tạo cho cô một cơ hội để lùi về mà cô không thể bỏ lỡ.

“Bay vút trên trời cao, hỡi đôi cánh của lòng quyết tâm! Để ngày nào đó em sẽ dẫn anh qua bên kia ngày mai!”

Sylvia cất tiếng hát, một đôi cánh ánh sáng xuất hiện trên lưng cô. Nó cũng tương tự như kĩ năng Strelitzia của Julis, nhưng không giống như chiêu đó, vốn dựa trên nền tảng là hình ảnh những đóa hoa và ngọn lửa, của Sylvia cơ động hơn nhiều – hay ít nhất thì, đáng lẽ phải là vậy.

“Quá chậm!”

Ngay trước khi Sylvia kịp bay lên, Nefer đã nhảy xổ tới, xoay người trong không trung và bất ngờ tung một cú song cước. Sylvia vội vã tránh né, nhưng thay vì gia tăng tốc độ, cô lại mất thăng bằng và bị dính đòn trực diện.

“Hyaaaaaaaaaaaaaaaah!”

Bị đánh ngã, Sylvia xoay sở để tránh bị đập xuống đất theo cách quá kì cục, nhưng cô không thể ngăn được đôi cánh của mình tan biến.

“Sao thế Sylvia? Mấy bài hát của cô vô dụng rồi à?”

Nefer, đáp xuống đất cách đó không xa, nở nụ cười khiêu khích.

“... Cô đã làm gì tôi?”

Không như đối thủ, Sylvia cố gắng duy trì bình tĩnh trong khi liếc nhìn cô ta.

Năng lực của cô đã không phát huy tác dụng như mong đợi – đây là lần đầu tiên nó xảy ra với cô. Sylvia không biết liệu nó có phải là tác dụng của năng lực của một Strega hay Orga Lux, nhưng dù sao thì, có vẻ như Nefer không phải là nguyên nhân.

“Tôi vẫn chưa làm gì cả. Nếu như có vấn đề gì thì, là do ở cô đấy chứ.”

“Nói vậy nghĩa là sao?”

“Ah... Đây chính là ý của tôi khi bảo rằng cô vẫn còn non lắm. Cô thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã bị lạc nhịp.”

“Cái...!?”

Sylvia không thể giấu nổi vẻ bàng hoàng.

Đúng là năng lực của cô cần đến sự tinh tế tuyệt đối đến từng chi tiết nhỏ nhất – thậm chí đên mức nếu như nhịp độ hay cao độ bị lệch đi dù chỉ một chút, tác động đối với độ hiệu quả của năng lực cũng sẽ là rất lớn.

Tuy nói vậy, nhưng Sylvia hoàn toàn tự tin vào năng lực ca hát của mình. Cô có thừa khả năng cất tiếng hát giữa một trận đấu nảy lửa mà không để nó ảnh hưởng đến mình. Thậm chí đến cô cũng phải thừa nhận ra rằng cô bất thường trong khoảng đó – không cần biết dù cho cô có di chuyển mãnh liệt đến mức nào, hay tình huống trong trận đấu thay đổi chóng mặt ra sao, tâm trí cô vẫn không hề xao động. Đó không phải vì chuyện có thể làm được nếu không có những kĩ năng cần thiết và lòng quyết tâm. Cái gọi là năng lực vạn năng của cô chính là thành quả của một quá trình nỗ lực và học hỏi lâu dài, và cô cũng hoàn toàn tự tin vào khả năng bắt được đúng nốt theo bản năng của mình.

Vậy mà...

“Nếu cô không tin, thì cứ thử mà xem.” Nefer tuyên bố, bật cười một lần nữa.

“Không cần cô phải khiến!”

Sylvia chỉnh lại Fólkvangr thành dạng kiếm, hít thật sâu, và giải phóng bài hát của mình.

“Hãy cùng phá vỡ bức... Ể!?”

Chỉ với một lần thử cô cũng biết là có gì đó không ổn.

Đúng như Nefer đã nói, nhịp điệu của cô đã hơi lệch đi.

Nhưng tại sao...!? Mình đã rất cẩn thận kia mà...

Đúng lúc đó, những bước nhảy uyển chuyển của Nefer biến thành một chuỗi những cú đá nhắm thẳng vào cô. Sylvia cố gắng đỡ đòn bằng Fólkvangr trong khi đầu óc quay cuồng tìm lời giải thích, nhưng đối thủ của cô không cho phép cô dừng lại và suy nghĩ.

Những đòn tấn công của Nefer rất tinh tế, mạnh mẽ và bắt mắt – từng chuyển động và cử chỉ của cô, từ đầu ngón tay cho đến tận phần chân, tất cả đều lưu loát, tất cả đều cuốn hút. Đối với cô, không có sự khác biệt giữa sàn đấu và sàn nhảy – chúng đều là nơi để cô phô diễn tài năng của mình.

Điệu nhảy của Nefer được cho là có thể lôi cuốn những bản năng nguyên thủy, cơ bản nhất của con người - thậm chí Sylvia cũng phải thừa nhận ra rằng cô đang bị cuốn vào nó một cách vô thức.

“Phải rồi!”

Sylvia nguyền rủa sự bất cẩn của mình và cùng lúc đó, kinh ngạc trước điều mà vũ công với làn da rám nắng trước mặt cô vừa mới làm được.

“Oh? Cuối cùng cô cũng nhận ra rồi à?”

Với cơ thể tuyệt đẹp của mình, cùng những âm thanh phát ra từ các món trang sức lấp lánh, những cú đấm của Nefer lao đến với quỹ đạo có vẻ như là rất bất thường và không thể đoán trước. Với khả năng thể chất và năng lực của Sylvia hiện tại, phản công lại toàn bộ chúng là quá sức đối với cô. Cô chỉ có thể lo ưu tiên bảo vệ huy hiệu trường, buộc lòng phải mặc kệ những đòn đánh khác trong khi cố tìm cách cắt đuôi đối thủ.

“Guh…!”

“Hyup!”

Tuy nhiên, đúng lúc đó, Nefer lại sử dụng đà của mình để xoay vòng, xoay ngược về một cách thanh lịch trên sân khấu và kéo dãn khoảng cách với Sylvia.

“Phew...”

Sylvia thở dài nhẹ nhõm và bình tĩnh đánh giá tình hình.

Cô đã phải chịu đựng những đòn tấn công nhiều đến mức không thể đếm nổi, nhưng may mắn thay, cô không phải nhận nhiều thương tổn. Tuy nói vậy, nhưng nếu trận đấu cứ tiếp tục ở khoảng cách gần như thế này thì kết quả ra sao cũng không cần phải nói nữa. Cô cần phải khôi phục năng lực Strega của mình về lại như cũ, lấy lại quyền kiểm soát những bài hát của cô.

Nhưng cô hiểu rằng chuyện đó là rất khó. Và lý do thì rất đơn giản – như đối thủ của cô đã nói, nguyên nhân là do chính Sylvia.

“Tôi ấn tượng đấy, Nefer. Điệu nhảy của cô thật sự đầy tính mê hoặc. Nó sẽ kéo cô vào, cho dù cô có muốn hay là không.”

“Là lẽ tự nhiên thôi. Những ai đã nhìn thấy điệu nhảy của tôi – dù là già hay trẻ, đàn ông hay phụ nữ, bất kể mọi ngôn ngữ hay nền văn hóa – chỉ cần họ là con người, họ sẽ không thể cưỡng lại. Cho dù có muốn hay là không, họ cũng sẽ không thể thoát khỏi nó. Lần trước tôi vẫn chưa hoàn thiện được nó, nhưng lần này chắc chắn đến cả Orphelia cũng phải bị hút hồn mà thôi.” Tông giọng của Nefer chứa đầy sự tự tin.

Điều đáng ngạc nhiên nhất về điệu nhảy của Nefer là, nói trắng ra thì, nó không phải là năng lực của Strega hay Dante, càng không phải sức mạnh của Orga Lux. Cô ấy đã tạo ra được hiệu ứng đó chỉ với cơ thể của chính mình.

Tất nhiên, mặc dù nó rất mê hoặc, nhưng không phải ai đã nhìn thấy điệu nhảy ấy cũng đều bất lực. Sylvia cho rằng nó can thiệp chính xác vào thời điểm nạn nhân hít thở và đà chuyển động của họ, để rồi hạ gục họ đúng vào lúc quan trọng nhất. Chỉ vậy mà thôi. Nhưng với khả năng cận chiến đặc biệt của Nefer, như vậy là quá đủ.

Điều khiển Sylvia bực mình nhất chính là việc nó thậm chí có thể can thiệp vào nhịp điệu của cô. Cô nhận thấy rằng mình đã vô thức bị cuốn vào nhịp của Nefer, vậy nên, những bài hát của cô không thể phát huy toàn bộ sức mạnh.

“Heh-heh, có vẻ như nó đặc biệt hiệu quả với cô nhỉ. Thật là vinh dự khi được công nhận bởi danh ca nổi tiếng nhất thế giới!” Nefer mỉa mai, sau đó nhảy lên cao, xoay người như một con quay và tung ra một loạt những cú đá liên hoàn khác.

“Oh, chẳng có gì mới cả! Tôi lúc nào cũng công nhận tài năng của cô mà!” Sylvia ngã người ra sau để tránh đòn, nhưng đối thủ của cô, đã đáp xuống mặt đất, vẫn không dừng lại, tiếp tục gạt chân cô bằng một cú đá. Không thể tránh được, Sylvia tự ngã và chống hai tay xuống sàn, dùng hết sức bật người lên. “Mà, có lẽ tôi cũng phải cảm ơn cô. Vì đã công nhận tôi với tư cách một danh ca!”

“Tôi đã nói đi nói lại nhiều lần rồi, tôi không thích cô! Nhưng những bài hát của cô thì lại là chuyện khác!” Một lần nữa, Nefer áp chân vào khẩu Fólkvangr của Sylvia, đẩy đối thủ về phía sau. Tiếp theo, cô tung ra thêm một cú đá khác – nhưng trước khi cô chạm đến được mục tiêu, Sylvia, đã nhanh hơn cô một bước, chuyển Lux của mình sang chế độ bắn và đáp trả bằng những viên đạn ánh sáng.

“Tch!”

Với việc đối phương đã từ bỏ việc truy đuổi, Sylvia nhẹ nhàng đáp xuống đất, trở lại tư thế phòng thủ với Fólkvangr.

“... Tôi đã làm gì mà cô lại ghét tôi đến thế?”

“Cô và tôi trái ngược nhau. Chúng ta không thể hợp nhau được.”

“Trái ngược nhau...?”

Từ đó quá trừu tượng để Sylvia có thể hoàn toàn hiểu được, nhưng cô không thể nói là cô không đồng cảm với Nefer. Đối với Nefer, khiêu vũ chính là sự diễn đạt của tâm hồn cô ấy. Đó chính là cách cô quyến rũ đến tận những bản năng sâu thẳm nhất của các khán giả. Nhưng nó cũng là một con đường cô độc.

Mặt khác, đối với Sylvia, những bài hát chỉ đơn thuần là công cụ. Chúng là cách duy nhất để cô nắm được tự do mà mình mong muốn để rồi cô có thể truyền tải sự tồn tại của mình đến với thế giới. Chính vì vậy, Sylvia liên tục mài dũa lời bài hát và nghệ thuật của mình cũng như không ngừng mở rộng vốn kiến thức của cô.

“Hmph. Chúng ta ở đây không phải để nói chuyện. Kết thúc thôi nào!” Nói xong, Nefer bắt đầu tạo ra một nhịp điệu mới bằng đôi chân của mình.

Mới đầu thì, nó nhẹ nhàng như tiếng tim đập vậy, nhưng rồi nó dần lên tăng tốc, trở nên mãnh liệt hơn, nhanh hơn, đến khi không lâu sau, cả cơ thể Nefer bắt đầu chuyển động.

“Wow…”

Không lâu sau đó Sylvia bắt đầu nghe thấy tiếng nhạc. Với mỗi bước nhảy của Nefer, âm thanh của những nhạc cụ vô hình vang dội xung quanh cô, cao độ và âm sắc của chúng càng lúc càng mãnh liệt hơn, âm vang không thể thoát khỏi của chúng cũng càng lúc càng to hơn. Không có gì lạ khi toàn bộ khán giả cũng bị cuốn vào điệu nhảy đó.

Rắc rối rồi đây...

Nhịp điệu áp đảo chứa đựng cảm xúc mạnh mẽ khiến cho con người ta không thể thoát ra được khỏi nó. Cho dù Sylvia có nhắm mắt bịt tai, những chuyển động vẫn sẽ truyền đến được cô thông qua dao động trong không khí. Sylvia không thể không tự hỏi, liệu cô có thứ gì có thể giúp cô chống chọi lại cuộc tấn công này không?

Nhưng không, như vậy cũng không giúp ích gì được. Vấn đề không phải là những bài hát của cô. Đúng như Nefer đã nói, người cần phải trưởng thành chính là bản thân ca sĩ.

Danh hiệu danh ca nổi tiếng nhất thế giới có ích gì nếu như mình không thể làm được thế này chứ...?

Sylvia nguyền rủa sự bất lực của mình, sẵn sàng khẩu Fólkvangr để đón đòn tấn công tiếp theo của đối phương. Đây không phải lúc để hối hận hay tự vấn bản thân. Cô phải làm tất cả những gì có thể, thậm chí dù cho có đang ở thế cực kỳ bất lợi.

Nhưng rồi, đúng khoảnh khắc đó, một giai điệu tươi mới, quen thuộc vang lên từ sâu trong lồng ngực cô.

Đó là bài hát mà cô đã được nghe hồi còn nhỏ, bài hát đã tạo nên cây cầu nối cô với thế giới bên ngoài.

Mặc dù chỉ là một đoạn ngắn, và cô cũng không biết tên của nó, nhưng chắc chắn là bài hát đó.

“…Ursula,” Cô đã nhớ ra, và cái tên đó thốt ra từ miếng cô.

Những bài hát của cô có ý nghĩa rất sâu sắc.

Những gương mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện trong tầm nhìn của cô: Ursula và Petra, mọi người trong nhóm Rusalka, Minato, và cả Ayato nữa.

“Chạy đi, chạy đi! Hãy cùng phá vỡ bức tường! Hãy cùng vượt qua chính mình! Chạy đi, chạy đi!”

Sylvia bắt đầu hát, giọng hát của cô vang vọng khắp sân khấu.

“…Tch!”

Nefer mở to mắt ra ngạc nhiên, nhưng cô đã nhanh chóng nở nụ cười gan góc.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô gia tăng nhịp chân của mình, lao đến chỗ Sylvia, phấn khích với điệu nhảy càng lúc càng mãnh liệt của mình.

“Merua Lacasa!”

“Nếu cảm xúc không đến được anh, nếu chỉ có ý nguyện thôi thì vẫn chưa đủ...”

Tuy nhiên, Sylvia vẫn tiếp tục hát, bài hát của cô gia tăng năng lực thể chất của cô lên hết mức có thể.

Với một ánh chớp, nắm đấm của Nefer và Fólkvangr của Sylvia va chạm với nhau, rồi cả hai người họ lướt ngang qua nhau.

“...vậy thì em sẽ vượt qua giới hạn. Sẽ tiếp tục tiên về phía trước!”

Giọng hát hoàn hảo của cô vẫn còn vang dội khắp sân khấu, đúng lúc đó...

“Neithnefer, vỡ huy hiệu.”

“Trận đấu kết thúc! Người chiến thắng: Sylvia Lyyneheym!”

Giọng nói robot vang lên như thể đệm thêm vào, nhưng đã nhanh chóng bị những tiếng reo hò như sấm dậy lấn át.

“Phew…”

Trước khi cô kịp nhận ra, Sylvia đã ngồi sụp xuống đất, thở dài mệt mỏi.

Cô chưa bao giờ thấy kiệt sức đến thế này sau khi mới chỉ hát một bài.

“Làm sao cô lấy lại nhịp của mình được...?” Nefer hỏi, nét mặt đầy vẻ giận dỗi.

“Không phải đâu. Ý tôi là, nó vẫn chưa hoàn hảo mà, phải không?”

Sylvia đã hạ quyết tâm là sẽ sử dụng bài hát mới này của cô từ trận đấu trước, nhưng thậm chí kể cả là lúc đó, cao độ và căn chỉnh thời gian của cô vẫn chưa được tốt như mong đợi. Nếu nó được hoàn hảo trong tương lai, chắc chắn hiệu quả của bài hát lên năng lực thể chất của cô sẽ tăng lên hơn gấp đôi lần này nữa.

“Tôi đã nhớ ra một thứ, đó là: những bài hát của tôi không phải công cụ... Tôi luôn sử dụng chúng để kết nối với những người khác. Vậy nên tôi đã không chống lại nhịp điệu của cô, Nefer, tôi chấp nhận nó... Mà, dù không phải là hoàn toàn, nhưng tôi vẫn thừa nhận.”

Sylvia nở nụ cười gượng gạo với Nefer, nhưng đối thủ đã bị đánh bại của cô vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh.

“Hiểu rồi... Đúng là chúng ta không thể hợp nhau được mà.”

Nói xong, Nefer xoay lưng lại với Sylvia và tiến ra chỗ cổng vào.

“Chờ đã, Nefer!” Cô ca sĩ gọi theo. “Cảm ơn cô. Tôi cảm thấy như mình đã có thể bước một bước về phía trước rồi, nhờ cô đấy. Vẫn chưa rõ liệu Orphelia có phải đối thủ tiếp theo của tôi không...nhưng nếu đúng là vậy thì, mong cô hãy dõi theo trận đấu.”

Cô vũ công dừng lại, im lặng đứng đó một lúc lâu, sau đó cuối cùng cũng trả lời.

“Được thôi. Để xem cô đi được xa đến đâu nào.”

Cô rời khỏi sân khấu cùng với những cộc lốc đó, không hề quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.

***

Một cô gái tóc màu nâu hạt dẻ đang nằm trên giường và nhìn lên trần nhà.

Đã bao lâu rồi, cô tự hỏi, kể từ lần đầu tiên được mang đến cơ sở này? Vài tháng...? Không, có lẽ là hơn nửa năm. Hoàn toàn bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài, cô không có cách nào để đo được thời gian cả. Lúc đầu thì, cô cố thử đếm số bữa ăn được mang tới cho mình, nhưng cũng có lúc cô không thể đếm do phải làm chuột bạch cho vô số cuộc thí nghiệm, và cũng có lúc cô ngủ li bì do tác dụng phụ của những thứ thuốc mà họ đưa, nên cô đã không còn nhớ nổi số bữa ăn nữa.

Cô được cho ở trong một căn phòng riêng đơn giản, nhưng đối với một người đã từng lớn lên trong trại mồ côi, sống kề bên cạnh vô số những người khác, bây giờ cô có nhiều không gian đến mức không biết phải làm gì với nó cả. Cô được cho ăn ba bữa một ngày, và ngoại trừ việc không được ra khỏi phòng, cuộc sống của cô không có gì đặc biệt khó khăn cả. Với một người đã hoàn toàn bị tước mất mọi quyền lợi của mình, cô được đối đãi tốt hơn mong đợi. Nếu có gì phải phàn nàn thì, đó là sự vô vị xung quanh cô – cô thậm chí còn không có nổi một bông hoa để trang trí căn phòng.

Cô đã quyết định rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô cũng sẽ không hề hối hận. Khi nghe được rằng món nợ của trại mồ côi đã trở nên quá lớn đến mức những đứa trẻ phải bị bán đi để gán nợ, cô đã tự mình xung phong. Sau cùng thì, cô không thể để những đứa nhỏ hơn bị bán đi được, và những đứa lớn hơn đã bắt đầu làm lụng kiếm tiền để nuôi những đứa khác. Tất cả những gì cô biết làm chỉ là chăm sóc cho những cái cây và những bông hoa. Vậy nên cô đã cho rằng, nếu như cô có biến mất thì cũng sẽ không tạo gánh nặng lên cho mọi người.

“Mà, ước gì được có thể nói lời tạm biệt với cậu ấy...”

Gương mặt của người bạn thân, cô bé tomboy ngây ngô thường xuyên đến chơi với cô tại trại mồ côi, hiện lên trong mắt cô. Mỗi khi cô chìm đắm vào suy tư để cho qua thời gian, thứ hiện lên trong tâm trí cô không phải là hình ảnh những đứa trẻ khác hay các cô sơ điều hành cô nhi viện, mà là người bạn có mái tóc màu hoa hồng ấy. Cô ấy có thể vụng về và cứng đầu, nhưng đồng thời cô ấy cũng dịu dàng và chân thành hơn bất cứ ai mà cô bé tóc màu nâu hạt dẻ từng gặp, chắc chắn cô ấy sẽ rất buồn và giận dữ khi biết rằng cô đã biến mất. Nếu như cô có thêm thời gian trước khi rời đi, cô đã có thể nói gì đó để xoa dịu bạn mình. Nhưng giờ đây, tất cả những gì cô có thể làm là cầu nguyện rằng cô ấy sẽ quên cô đi và sống một cuộc sống thật bình yên, mạnh khỏe.

Sau cùng thì, cô gái biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể rời khỏi nơi này. Lúc cô mới vừa được mang đến cơ sở này, đã có rất nhiều đứa trẻ khác ngoài cô ra. Cô không nói chuyện trực tiếp với bất kỳ ai, nhưng mỗi khi được mang đến những khu vực khác để làm kiểm tra, cô luôn bắt gặp hình ảnh của những đứa trẻ khác trông có vẻ như cũng có hoàn cảnh tương tự như cô.

Tuy nhiên, dạo gần đây, số lượng những đứa trẻ có vẻ như đã giảm xuống. Có lẽ, cô nghĩ rằng, việc những bài kiểm tra và xét nghiệm của cô càng lúc càng trở nên thường xuyên hơn chính là dấu hiệu cho thấy càng ngày càng có ít đứa trẻ phù hợp, không còn lời giải thích nào khác. Nhưng cô không cách nào biết được chuyện gì đã xảy ra với chúng.

Ngoài ra thì, cô cũng sẽ sớm được gia nhập với chúng mà thôi.

Trong lúc suy nghĩ của cô đang dần chìm vào chốn tăm tối ấy, một cửa sổ màn hình mở ra ở ngay trong góc phòng cô, và một giọng nói vô cảm vang lên từ chiếc loa. “Số chín mươi sáu. Bước ra.”

“... Vâng.”

Cô ngồi dậy theo chỉ dẫn và bước xuống khỏi giường. Không cách gì biết được khi nào cô sẽ bị gọi. Có những lúc, bọn họ gọi cô dậy ngay giữa đêm, vậy nên hôm nay đúng là không quá tệ.

Bên ngoài phòng, đang đứng chờ cô là vài người phụ nữ đang mặc áo blouse trắng làm việc tại cơ sở.

“Bọn ta sẽ chuyển ngươi đi. Theo ta.” Một người trong số họ nói bằng giọng cụt ngủn, sau đó dẫn đường cho cô.

Cô gái làm theo lệnh của người phụ nữ, nhưng không lâu sau đó, họ đã bước vào một khu vực kì lạ của cơ sở.

“Cô nói tôi được thuyên chuyển...nhưng mà đến đâu?” Cô gái căng thẳng hỏi, nhưng không ai trả lời.

Cuối cùng, họ đến trước một cánh cửa lớn. Bên kia cánh cửa là thứ gì đó trông như một đường băng với một con tàu bay nhỏ đang đậu ở giữa.

Đó là lần đầu tiên cô được ra ngoài sau một khoảng thời gian dài, và không khí lạnh cắt vào đến tận xương tủy cô. Có vẻ như đang là mùa đông. Bầu trời xám xịt, những cơn gió lạnh dữ dội làm rối mái tóc cô.

Và rồi...

Một người phụ nữ trẻ đứng ngay phía trước con tàu bay, độ tuổi cũng gần bằng những nhân viên vừa mới dẫn cô đến đây, nở nụ cười cùng với những chiếc răng nhọn hoắt.

“Kee-hee-hee-hee! Xin chúc mừng, Orphelia Landlufen! Ngươi đã được lựa chọn! Bởi ta! Hãy đi cùng ta! Chúng ta sẽ đi đến pháo tay nho nhỏ của ta tại Geneva… Giờ thì, hãy cùng mở ra cánh cửa của sự tiến bộ nào!”

Tại Sirius Dome...

“Đang tiến ra từ phía cổng đông chính là Hilda Jane Rowland của Học viện Allekant! Tại vòng loại, tuyển thủ Rowland đã khiến chúng ta ngạc nhiên khi một tay phá hủy lõi urm-manadite của một Orga Lux, nhưng tôi tự hỏi liệu sức mạnh của cô ấy có thể đương cự lại nhà đương kim vô địch hay không đây?”

“Một trận đối đầu giữa hai tuyển thủ đặc biệt đúng là một cách hay để khép lại vòng năm. Nói thật thì, tôi không thể nào đoán được ai sẽ giành chiến thắng. Bởi vì cố ấy sỡ hữu một Orga Lux, nên bình thường thì tôi sẽ nói rằng Orphelia Landlufen có lợi thế, nhưng mà...”

Vẫy tay chào và mỉm cười với các khán giả đang reo hò, Hilda chầm chậm băng qua cây cầu và tiến vào sân khấu.

Với mỗi bước chân, cô đang tiến gần hơn đến việc biến giấc mơ của mình thành sự thật, kiến tạo nên con đường dẫn đến thế giới mới.

Cô không thể không cười khúc khích một mình trong lúc dùng năng lực mới của cô để chầm chậm đáp xuống sàn đấu.

Đang đứng chờ cô với cặp mắt đỏ và mái tóc trắng đặc trưng, tỏa ra khí chất buồn bã và cam chịu, chính là Strega mạnh nhất trong lịch sử.

“Kee-hee-hee-hee! Ôi trời, cũng lâu rồi chúng ta không được trực tiếp gặp nhau nhỉ, Orphelia Landlufen. Trông ngươi vẫn ổn đấy.”

“...” Tuy nhiên, Orphelia không đáp lại lời chào hỏi của Hilda.

“Oh, vậy là không được đâu. Theo một cách nào đó thì, ta chính là mẹ của ngươi đấy – người đã mang ngươi đến với thế giới này. Ngươi không vui khi gặp ta sao?”

Chỉ sau khi Hilda làm ra vẻ mặt buồn bã một cách quá lố, Orphelia mới trả lời. “Đối với tôi, cô không là ai cả... Cô cũng giống như những linh hồn khốn khổ khác mà định mệnh đã mang đến trước mặt tôi: là đối thủ. Chỉ vậy mà thôi.”

“Kee-hee-hee-hee! Ngươi nói định mệnh sao...? Ta chẳng bao giờ hiểu được ngươi đang nói về cái gì, nhưng bây giờ khi ta đã thoáng nhìn thấy được mặt bên kia, giống như ngươi, ta cũng đã dần hiểu ra một chút rồi.”

Lúc này, lông mày của Orphelia hơi cau lại. “Ra là thế... Cô đã tự ném mình vào biển định mệnh. Thật ngu xuẩn.”

“Ngu xuẩn? Sao lại ngu xuẩn? Liệu còn cách nào khác để được trải nghiệm nó không? Để chạm đến thế giới có những tri thức vượt ngoài sự hiểu biết của chúng ta? Một vũ trụ nơi các vị thần tồn tại? Cho dù chỉ là trong khoảnh khắc, nhưng ai lại không muốn được tự mình chạm đến ranh giới đó chứ?”

Mặt bên kia - cội nguồn của mana.

Một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của Hilda. Một vũ trụ nơi các vị thần cư ngụ.

Trong quá trình thực hiện các thí nghiệm gia tốc mana của mình, Hilda đã được tận mắt nhìn thấy và cảm nhận ý chí của nó.

Vậy mà bức tường ngăn cách cả hai thế giới vẫn còn quá lớn. Với tốc độ phát triển hiện tại, phải mất ít nhất vài thế kỷ nữa nhân loại mới biết cách vượt qua nó. Theo quan điểm của Hilda, như vậy thì cũng xem như vô nghĩa. Đối với cô, thứ quan trọng nhất chính là những gì cô có thể làm trong cuộc đời hiện tại.

“Nếu như cô vẫn có thể nói thế sau khi đã tận mắt nhìn thấy nó...vậy thì rõ ràng đầu cô có vấn đề rồi.”

“Ooh, đó là một lời khen sao? Kee-hee-hee-hee! Tốt lắm... Nhưng mà không được đâu, không được chút nào. Oh, hãy nhìn thời gian mà xem? Ta đã bị sa đà mất rồi, và chúng ta thậm chí còn chưa bắt đầu sự kiện chính mà. Sao chúng ta không tiếp tục cuộc trò chuyện trong lúc giao đấu nhỉ?”

Sau cùng thì, trận đấu sắp sửa bắt đầu trong vài giây nữa.

“Tôi không có gì để nói với cô cả...”

“Kee-hee-hee-hee! Không cần phải như vậy đâu. Ta nghi ngờ việc sẽ có ai hiểu được chúng ta đang nói về chuyện gì đấy, nhưng hãy cùng có một trận đấu thật vui nào!”

Và như vậy, cả hai người họ tiến về vị trí xuất phát của mình và giọng nói robot vang lên.

“Vòng năm, trận thứ tám - Bắt đầu!”

Ngay khi trận đấu vừa bắt đầu thì những xúc tu chướng khí mang độc tố xuất hiện từ bên dưới chân của Orphelia, dâng lên cao tạo thành một màn khói.

Hilda vẫn chỉ đứng đó khoanh tay, quan sát với vẻ mặt điềm tĩnh.

Không cần phải vội. Sau cùng thì, đây không phải là đối thủ chuyên tấn công bất ngờ.

“Phải rồi, có một chuyện ta đã luôn muốn hỏi ngươi...” Ngay khi cảm thấy đã đến thời điểm, cô nói đồng thời giải phóng sức mạnh của mình.

Bằng những xúc tu chướng khí của mình, Orphelia đẩy lùi những khối năng lượng vô hình, thay đổi quỹ đạo và ấn xuống mặt đất phía sau cô cùng một chấn động khủng khiếp. Không hề nao núng, Hilda giải phóng khối năng lượng thứ hai, rồi thứ ba, nhưng Orphelia vẫn nhẹ nhàng đẩy chúng sang bên.

“Có lẽ là ngươi ghét ta chăng...? Nghe này, có thể ta là một thiên tài, nhưng ta chưa bao giờ giỏi đọc vị trái tim của người khác. Nếu như ta được ban cho thứ sức mạnh giống như ngươi, ta sẽ cảm thấy biết ơn, không phải giận dữ... Nhưng còn ngươi thì sao?”

Trong khi nói, Hilda vẫn tiếp tục tăng tốc giải phóng thêm nhiều khối năng lượng nữa – nhưng Orphelia vẫn tiếp tục gia tăng cường độ chướng khí, nhưng chiếc xúc tu liên tục sinh sôi của nó đẩy lùi từng khối năng lượng một.

“Không, tôi không hận cô, cũng không biết ơn cô. Tôi chỉ cảm thấy...đáng tiếc cho cô mà thôi.”

Với một vụ nổ năng lượng mạnh mẽ, Hilda đánh bật những cánh tay chướng khí đang lao tới chỗ cô, nện chúng xuống đất – và tiếp tục gia tăng lực tác động lên chúng cho đến khi chúng tan chảy vào lòng đất. Năng lực của họ, có vẻ như đã triệt tiêu lẫn nhau.

“Kee-hee-hee-hee! Hiểu rồi, hiểu rồi! Ta cũng không thể nói là mình hiểu thế nào là đồng cảm được, nhưng hãy tạm gác chuyện đó sang một bên. Nếu như ngươi không ghét ta, vậy tại sao lại bỏ đi?”

Trong khi hai người họ tiếp tục nói chuyện với nhau trên sân khấu, màn ăn miếng trả miếng bằng năng lực của họ càng ngày càng gia tăng cả về tốc độ lẫn cường độ.

“... Bởi vì đó là định mệnh của tôi.”

“Đó, ngay chỗ đó đấy. Ta không quan tâm nếu như ngươi trở thành một kẻ theo chủ nghĩa định mệnh, nhưng ngươi không thể cái gì cũng quy cho lời giải thích cũ rích đó được. Ta thừa nhận, là lỗi của bọn ta khi ngươi nổi điên và chạy đến chỗ Solnage. Nhưng sau đó ngươi có thể làm bất kỳ thứ gì mình muốn mà. Ngươi có thể đoạt lại tự do cho mình. Ngươi có thể quay lại trại mồ côi nhỏ nhắn của ngươi... Nhưng mà, ta nghĩ rằng việc ngươi không thể điều khiển chướng khí của mình nghĩa là mọi người sẽ không muốn chấp nhận ngươi nhỉ... Nhưng thế quái nào mả ngươi lại đi trở thành con rối của Dirk Eberwein? Chỉ riêng điều đó là ta không thể hiểu nổi.”

Trong khi họ vẫn còn đang nói chuyện, sức mạnh va chạm với chướng khí, hai luồng năng lực xé toạc lẫn nhau. Mặc dù khán giả không thể chứng kiến hết được quy mô thật sự của màn ăn miếng trả miếng ấy, họ vẫn có thể nhìn thấy không khí đang rung động, những cơn gió liên tục thổi, và những tia sét màu tím nổ ra khắp sân khấu khi năng lực của hai tuyển thủ can thiệp lẫn nhau.

“C – Chuyện gì thế này? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái gì như thế này cả! Đây chính là sự dữ dội mà chúng ta nên lường trước khi hai Strega với năng lực độc nhất đối đầu với nhau sao? Sân khấu có vẻ như đang sụp đổ! Trường bảo vệ cơ bản là đang gào thét dưới áp lực! Và chưa ai trong số hai tuyển thủ di chuyển nửa bước ra khỏi vị trí xuất phát!”

“Micro đã bị tắt, nên chúng ta không thể biết được họ đang nói gì, nhưng chắc chắn là họ đang thảo luận gì đó dưới kia. Đừng bảo là họ vẫn chỉ đang khởi động thôi đấy nhé...”

Nguyên lý cơ bản nằm sau năng lực của Hilda và Orphelia là như nhau, điểm khác biệt duy nhất chỉ là họ có thể xuất ra bao nhiêu năng lượng và làm gì với chúng. Nghĩa là nếu như họ cứ tiếp tục tung đòn vào nhau ở khoảng cách này, sẽ không ai có được lợi thế cả.

Nhưng mà như vậy cũng được.

“Tôi không phụng sự Dirk Eberwein. Tôi chỉ đơn giản là làm theo định mệnh của mình. Dirk Eberwein cho tôi sự tự do để chấp nhận nó. Vậy nên tôi mới đi theo hắn...theo chúng.”

“Huh? Đúng là nhảm nhí hết sức! Ngươi sở hữu từng đó sức mạnh, vậy mà lại vui vẻ để cho kẻ khác lợi dụng mình sao? Ngươi hạnh phúc khi từ bỏ ý chí tự do, tất cả mọi thứ mà mình có, để đắm chìm vào sự ủ rũ thế kia sao? Ngươi không hơn gì một kẻ trốn chạy, không dám đối mặt với thực tại cả!”

“... Thật là ngạc nhiên khi được nghe thấy câu đó từ cô đấy.”

Một chút dấu hiệu của sự giận dữ thoáng hiện lên trong giọng nói của Orphelia, rồi ngay sau đó, một cánh tay chướng khí khổng lồ xuất hiện ngay trên đầu cô, nện xuống như thể muốn nghiền nát đối thủ. Nhưng Hilda đã đánh bật nó đi bằng một luồng sức mạnh được nén lại.

“Kee-hee-hee-hee! Gì đây? Vậy là vẫn còn một chút nhân tính bên trong ngươi à? Nhưng không có gì phải lo lắng cả. Và cũng có một chút nhẹ nhõm. Sau cùng thì, ngươi chỉ là một nguyên mẫu. Giờ thì khi ta đã tự mình hoàn thiện quá trình, chỉ còn một công việc cuối cùng cho ngươi mà thôi: phải thua ta, trở thành bằng chứng cho sự ưu việt của ta!” Nói xong, Hilda giơ hai tay lên cao, hướng một khối năng lượng khổng lồ xuống đầu Orphelia.

“Kur nu Gia.”

Orphelia tập trung những xúc tu chướng khí của mình lại, và điều khiển chúng hướng thẳng đến chỗ đối thủ của cô.

Ở chính giữa hai tuyển thủ, luồng năng lượng mờ ảo va chạm trực diện với những cánh tay chướng khí, hai luồng sức mạnh xung đột lẫn nhau. Đó là một cuộc đấu sức mạnh, mạnh mẽ đến mức không khí ở trung tâm sàn đấu cũng bị bóp méo dưới áp lực.

Tuy nhiên, càng lúc càng rõ ràng rằng trừ khi có một thay đổi nào đó xảy ra, nếu không sẽ không ai giành chiến thắng cả. Sau cùng thì, cả Orphelia lẫn Hilda cơ bản là có một nguồn prana vô tận.

Ban đầu thì, mục tiêu cuối cùng của Dự án Hercules của Hilda là tạo ra một Genestella nhân tạo. Nó dựa trên lý thuyết của cô rằng Genestella không phải là con người đã thích ứng với sự hiện diện của mana, mà là đã bị biến đổi bởi nó. Nếu như lý thuyết của cô là đúng, cô lý luận rằng việc tạo ra một Genestella không phải là không thể, đó là tiên nghiệm. Tất nhiên, không có cách nào có thể thực hiện được việc đó với lượng mana tồn tại hiện giờ trong môi trường tự nhiên - vậy nên, sau khi thử đi thử lại nhiều lần, cô cuối cùng đã xác định rằng để cho một đứa trẻ vẫn chưa phát triển đầy đủ tiếp xúc với năng lượng ở cường độ cao thông qua máy gia tốc mana chính là phương án hữu hiệu hơn cả. Hằng hà sa số đối tượng đã được sử dụng để theo đuổi dự án đó, nhưng nhờ vào sự kiên trì của mình, Hilda cuối cùng cũng đạt được thành công đầu tiên: Orphelia. Thứ duy nhất mà Hilda không ngờ tới, tất nhiên ngoại trừ bản chất đặc biệt của Orphelia, chính là việc cô ấy dường như có lượng prana vô tận. Và chính tác dụng phụ không ngờ này đã thôi thúc Hilda đến với giả thuyết tiếp theo.

Ai cũng biết rằng mana được mang tới Trái Đất bằng sự kiện Invertia, nhưng vẫn không ai biết được chính xác ngoài kia có bao nhiêu mana. Đó là vì lượng mana có thể đo được bằng cảm biến của các nhà khoa học như Hilda cứ liên tục tăng dần qua từng năm. Trong nỗ lực giải thích hiện tượng này, các nhà nghiên cứu đã đưa ra giả thiết rằng những thiên thạch của Invertia đã mở ra một hay một vài cái lỗ ở thông đến một nơi khác, và từ những cái lỗ đó mà mana trào ra. Tuy nhiên, vẫn chưa có một ai tận mắt nhìn thấy chúng.

Có lẽ nào, Hilda tự hỏi, rằng những thí nghiệm của cô đã vô tình tái tạo lại cùng một hiện tượng đó? Tất nhiên, nó ở quy mô nhỏ hơn nhiều so với những cái lỗ được tạo ra bởi Invertia, nhưng hiệu ứng thì có vẻ như là rất giống. Đã luôn có một sự giống nhau giữa mana và prana – mặc dù quan niệm phổ biến là prana chính là kết quả của sự thay đổi trên cơ thể con người dưới tác động của mana. Nếu như tổng hợp tất cả những giả thiết trên thì, giả định lô-gic nhất chính là một cái lỗ đã được mở ra bên trong cơ thể Orphelia, và mana trào ra từ đó đã được chuyển đổi thành prana.

Và khi thực hiện lại thí nghiệm một lần nữa bằng cách sử dụng chính cơ thể mình, linh cảm của Hilda đã trở thành sự thật. Cô vẫn chưa quan sát được những cái lỗ bằng thiết bị của mình, nhưng cô có thể chắc chắn rằng cô cảm thấy chúng bên trong cơ thể. Có vẻ như những cái lỗ không phải là thứ tồn tại bên trong cơ thể vật lý, mà là liên kết với cái thứ đã tạo nên cô.

Nói ngắn gọn, Hilda và Orphelia sở hữu nguồn prana vô tận. Và nếu như họ cứ tiếp tục đổ dồn nguồn năng lượng vô tận đó vào những đòn tấn công như thế này, ít nhất thì theo lý thuyết, cuộc đấu có thể kéo dài đến vô tận – mặc dù có khả năng rằng, sàn đấu xung quanh họ sẽ sụp đổ trước tiên.

Tuy nhiên, đó vẫn chỉ là lý thuyết.

Dù sao thì, Hilda chắc mẩm rằng cô đã tìm ra cách phá vỡ thế cân bằng trước khi sàn đấu bị phá hủy.

Và đúng lúc đó...

“Ugh…”

Biểu cảm ủ rũ của Orphelia biến thành vẻ mặt đau đớn, đoạn cô loạng choạng, và mất thăng bằng.

Và rồi, những dòng năng lượng của Hilda vượt qua được những xúc tu chướng khí của Orphelia, hoàn toàn đánh tan chúng.

Như một con sông bị tràn bờ, năng lượng vô hình bắt đầu sục sôi điên dại – nhưng rất nhanh chóng, Orphelia đã kích hoạt Gravisheath, sử dụng Orga Lux để chặn đứng dòng chảy đó và rút lui về bên kia sân khấu.

“T - Thật là một chuyển biến bất ngờ! Tuyển thủ Rowland đã giành chiến thắng trong cuộc đấu sức mạnh vừa rồi sao?! Nhưng chờ đã! Quan trọng hơn, cô ấy vừa mới khiến cho nhà đương kim vô địch phải nao núng à!?”

“Không thể nào... Sao lại có người có thể ngang ngửa với Orphelia Landlufen được kia chứ...?”

“Kee-hee-hee-hee! Ngươi thấy sao, Phù Thủy Cô Độc? Trông ngươi không được khỏe lắm nhỉ.” Hilda lên tiếng, giọng cô chứa đầy sự mỉa mai.

Không cần phải nghi ngờ rằng Orphelia hoàn toàn xứng đáng là một trong, không, là Strega mạnh nhất trong lịch sử. Tuy nhiên, Hilda, người có lẽ là sỡ hữu những dữ liệu chi tiết nhất về cô, cũng biết rằng cơ thể cô không thể chịu nổi sức mạnh đó. Hilda không biết tại sao năng lực của Orphelia lại biểu hiện ra ngoài dưới dạng chướng khí, nhưng cô biết rằng chất độc ấy cũng ăn mòn luôn cả thể xác của Orphelia. Bình thường thì những loại bệnh như vậy vẫn có thể kiểm soát được bằng cách dùng thuốc, ít nhất thì là đến một mức độ nào đó. Nhưng nếu Orphelia cứ liên tục duy trì cường độ xuất năng lực ra như vừa rồi trong khoảng thời gian dài, cô sẽ tự đào mồ chôn mình. Trong tình trạng hiện tại, Hilda không nghĩ là đối thủ của cô có thể tung ra nhiều sức mạnh hơn được nữa.

Mặt khác, bản thân cô lại không có điểm yếu như thế.

“Ngươi đã hiểu chưa? Ngươi chỉ là một kẻ dị biệt, một nguyên mẫu. Ngươi đừng hòng đánh bại được phiên bản hoàn hảo.”

“...”

Orphelia lảo đảo đứng dậy, nhìn chằm chằm xuống mặt đất mà không trả lời.

Nhưng mà như vậy cũng được.

Hilda lấy một chiếc Lux dạng kiếm bản rộng ra khỏi đai giữ trên eo, kích hoạt nó.

“Được rồi, kết thúc thôi nào!”

Và như vậy, cô bắt đầu lao tới chỗ đối thủ.

Nhắm thẳng vào huy hiệu trường, cô dùng thanh kiếm chém ngược lên, nhưng Orphelia đã chặn đòn đánh đó bằng Gravisheath. Trong khoảnh khắc, Orga Lux phát ra ánh sáng lờ mờ màu tím, nhưng Hilda đã nhanh chóng nhận ra đó là một trường lực đang cố gắng đè cô xuống đất.

Cô nhảy lùi lại trước khi thứ trọng lực được nén lại kia đánh trúng mình, và vòng sang bên trái của đối thủ.

Orphelia có thể đã chặn được đòn tấn công trực diện của cô bằng Gravisheath, nhưng cô vẫn có lợi thế về tốc độ và kĩ thuật. Bật ngược lại sau khi đòn bổ kiếm của mình bị chặn, cô lập tức tung ra một chuỗi những đường kiếm tấn công theo phương chéo.

“Thật là một sự thay đổi nhịp độ đột ngột! Ai mà ngờ được hai tuyển thủ của chúng ta sẽ chuyển từ thế kia sang thế này chứ!? Và hãy nhìn xem, tuyển thủ Rowland mạnh mẽ chưa kìa!”

“Chuyển động của cô ấy đúng là tuyệt vời... Ah, phải rồi! Chuyển động của cô ấy rất giống với Kiếm sĩ Bậc thầy thế hệ thứ hai Gilbert Premelin!”

Zaharoula đúng là có cặp mắt rất sắc sảo. Hilda đã quyết định sẽ không sử dụng những kĩ thuật ấy cho đến tận vòng này, vòng năm. Ngay từ đầu thì, trong những trận đấu trước thì chúng không thật sự cần thiết – hơn nữa, cô cần phải có thời gian để tinh chỉnh Thiết bị Cài đặt Kĩ năng. Tốn rất nhiều công sức, nhưng cuối cùng thì cô đã có thể mô phỏng lại chiêu thức của kiếm sĩ đã một mình chiến thắng Lindvolus trong thời kì hoàn kim của mình một cách hoàn hảo.

Dù sao thì, Orphelia, người thường bị nghĩ là không giỏi khoảng cận chiến, ngạc nhiên thay là đang đối phó với những đường kiếm của Hilda khá tốt. Khả năng đánh cận chiến của cô trong trận chung kết Lindvolus lần trước với Sylvia Lyyneheym không hẳn là tệ, nhưng rõ ràng là từ sau trận đấu đó, cô đã có sự tiến bộ đáng kể. Nếu Hilda phải nói thật lòng thì, thậm chí cô cũng không lường trước được chuyện này.

Hơn nữa, Gravisheath cũng là một vấn đề.

Mỗi khi Hilda cố gắng lùi lại giữa màn giao chiến, một trọng lực mạnh mẽ có vẻ như lại ập xuống người cô.

“Kee-hee-hee-hee! Không cần biết ngươi có làm gì đi nữa, chiến thắng vẫn sẽ là của ta mà thôi!”

Cô tóm lấy quả bóng trọng lực đang hướng xuống đầu mình bằng sức mạnh của cô, nghiền nát nó.

Trong khi đó, Orphelia, đã rút lui về khoảng cách an toàn, vung Gravisheath và gửi một cơn sóng trọng lực tựa như sóng thần đến chỗ đối thủ. Tuy nhiên, không hề nao núng, Hilda nhắm thẳng thanh kiếm vào chính giữa cơn đại hồng thủy đó, chẻ nó ra làm hai trong khi nó quét ngang qua cô.

“Ngươi có thể là Strega mạnh nhất trong lịch sử, và có thể có Orga Lux đó, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta đâu. Hơn nữa... Có vẻ như ngươi không giỏi lắm trong việc chọn công cụ nhỉ.” Hilda nở nụ cười khẩy trong lúc cúi người về phía trước. “Quả thật Gravisheath là một Orga Lux mạnh mẽ, nhưng nói trắng ra thì, cái giá của nó là quá lớn. Dòng máu mang chất độc của ngươi có thể miễn cưỡng bắt nó phục tùng, nhưng đúng là ngu ngốc khi tự hiến máu mình trong khi ngươi đã suy yếu đến cỡ đó. Ta thật không thể nào tưởng tượng ra một sự kết hợp nào tệ hơn được nữa.”

Mặc cho những lời nói của Hilda, Orphelia vẫn im lặng.

“Mà, cũng không quan trọng. Kee-hee-hee-hee!”

Và rồi, Hilda lao vào cận chiến thêm một lần nữa. Chiến thuật tốt nhất chắc chắn là kéo dài trận chiến sức bền và chờ cho đến khi Orphelia thấm mệt, nhưng mục tiêu của Hilda không phải là chỉ giành chiến thắng. Cô muốn áp đảo đối thủ, chứng minh sự ưu việt cũng như sự hoàn hảo của thí nghiệm của cô. Vì lẽ đó, cô muốn trận đấu phải có một kết thúc thật hoành tráng.

Trong khi Orphelia cố giữ chân cô bằng những quả cầu trọng lực được nén lại, Hilda nhảy vào tầm tấn công, tung ta một cú chém ngang, sau đó là một vụ nổ sức mạnh của cô.

Orphelia liên tục sử dụng Gravisheath để đỡ đòn, nhưng không có cách nào phản công lại năng lực của Hilda. Vụ nổ mạnh đến mức khiến cô văng ngược về sau. Ngay khi cô đập xuống nền sàn đấu thì Hilda tiếp tục tung ra thêm nhiều khối năng lượng nữa, nhưng Orphelia đã đoán được trước và bắt đầu di chuyển, tránh né toàn bộ chúng. Những khối năng lượng đập vào phần sàn đấu phía sau cô, để lại những cái lỗ to tướng trên mặt đất.

“Hmm... Ngươi nhanh hơn ta nghĩ đấy. Nhưng mà!”

Hilda giải phóng một bức tường năng lượng về phía Orphelia, nhằm hạn chế chuyển động của đối thủ.

Orphelia xoay người, định trốn chạy – nhưng với một cú vẫy tay của Hilda, những bức tường nở ra và áp sát cô.

“Kee-hee-hee-hee! Như một con chuột trong lồng vậy.”

Hilda giơ hai cánh tay mình lên cao, sau đó vung xuống một cách mạnh bạo.

Với việc Orphelia bây giờ đã bị mắc kẹt giữa những bức tường vô hình, tất cả những gì cần làm bây giờ chỉ là nghiền nát cô mà thôi.

“...”

Đối thủ của Hilda vẫn im lặng, có lẽ là cô ấy đã từ bỏ trước định mệnh của mình.

“Bây giờ là đòn kết thúc!”

Vậy mà...

“Huh...?”

Đúng lúc đó, một con sóng chướng khí sục sôi lên bên trong những bức tường.

“Oh?”

Trong phút chốc, những bức tường phát nổ, khối sức mạnh mà Hilda đè xuống đầu Orphelia đã bị thổi bật lại.

“... Làm hơi quá rồi đấy.” Cô lẩm nhẩm vì sốc. “Cứ ngoan ngoãn ở đó và để cho ta kết thúc đi. Nếu như ngươi cứ tiếp tục sử dụng năng lực trong tình trạng này, chỉ tổ làm ngươi phải chịu khổ không cần thiết mà thôi.”

“Cô không hiểu gì cả.” Orphelia lẩm bẩm, bây giờ mới chịu lên tiếng. “Việc đó là không thể, cho dù cô có muốn đến cỡ nào đi nữa. Cô không hiểu được định mệnh của mình.” Nói xong, Orphelia cắm Gravisheath xuống phần đất trước mặt mình. “Đau đớn? Thống khổ? Những chuyện đó đều không quan trọng. Thậm chí cho dù da thịt tôi có tan chảy và thối rữa, thậm chí cho dù máu của tôi có cạn khô, thì vẫn không thay đổi được gì cả. Những tồn tại nhỏ bé, tầm thường như tôi và cô không thể chiến thắng được định mệnh.”

Cùng một tia sáng chói mắt, ánh sáng màu tím đậm bao trùm khắp sân khấu.

“...!? Không...!”

Trực giác của Hilda mách bảo cô rằng cô đang gặp nguy hiểm. Cô nhảy cao lên không, dùng năng lực của mình để giữ cho cơ thể cô lơ lửng.

“Geshti Nanna.”

Khi những từ ấy phát ra từ miệng Orphelia, một dòng chướng khí trào lên từ bên dưới sàn đấu, phủ kín toàn bộ khu vực sân khấu. Cứ như một khu rừng cổ đại đã ngủ yên dưới lòng đất suốt nhiều năm trời và bây giờ đang chầm chậm mọc lên thành hàng ngàn thân cây đứng chen chúc nhau. Nói cách khác, không thể nào chống lại nó.

“K—! Kee-hee-hee-hee! Thật tuyệt vời!”

Sử dụng năng lực để tạo ra điểm đặt chân, Hilda tiếp tục nhảy cao lên không trung, nhưng những cành cây bằng chướng khí đang quằn quại bên dưới kia cứ liên tục phá hủy những điểm tựa ngay khi cô tạo ra chúng.

Không còn lựa chọn nào khác, Hilda đẩy khối chướng khí bên dưới lại nhằm kiềm chế nó.

“Ngah?!”

Bởi vì đã lên cao hết mức có thể, cô đập đầu vào trần của lớp gel bảo vệ đang bao bọc sân khấu. Vì lớp gel đó hấp thụ chấn động, cô không phải nhận nhiều thương tổn từ cú va đập. Tuy nhiên, đòn tấn công của Orphelia lại là vấn đề hoàn toàn khác.

“Ah… Ah… Aaaaaaaaaah!” Tiếng hét thảm thiết phát ra từ Hilda khi một cơn đau không thể chịu nổi chạy dọc cơ thể cô.

Ngay trên chướng khí tan đi, Hilda thấy mình đang rơi của đất. Cô dùng năng lực để làm giảm nhẹ cú rơi và rồi tiếp đất, nhưng đó là tất cả những gì cô có thể làm. Cô thậm chí còn không thể tập trung nổi.

Orphelia chầm chậm bước đến chỗ Hilda đang nằm úp mặt xuống đất.

“... Chất độc này chỉ gây đau đớn thôi. Cô sẽ không chết đâu.”

“K—! Kee-hee-hee-hee! Ta nghĩ là mình thà chết còn hơn là phải chịu đựng thứ này... Nhưng mà, quan trọng hơn!” Mặc dù còn đang thở dốc một cách khó khăn, Hilda đã xoay sở để nâng người dậy và nhìn thẳng vào mắt đối thủ. “Sức... Sức mạnh của ngươi... Ngươi đã thêm năng lực của mình vào Orga Lux, đúng không? Kee-hee! Kee-hee-hee-hee! Tuyệt vời! Ai mà ngờ được kia chứ? Aaaaaah! Đau! Đau quá!”

Orphelia chỉ nhìn chằm chằm xuống Hilda, đôi mắt đỏ của cô chứa đầy sự tiếc nuối.

Và rồi, từ dưới chân cô – chính xác là ngay trước mặt cô – một chiếc xúc tu chướng khí trồi lên từ mặt đất, nó mỏng manh như cánh tay của một đứa trẻ sơ sinh vậy.

“Thứ độc này tỉ lệ nghịch với lượng prana mất đi. Nó không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lượng prana càng nhiều bao nhiêu, tác dụng của nó càng mạnh mẽ và kéo dài bấy nhiêu. Với một người như cô, có nguồn prana vô tận... Tôi tự hỏi không biết nó sẽ làm gì cô đây nhỉ?”

“Kee-hee-hee! Kee-hee-hee-hee! Hiểu rồi! Đây là trả thù nhỉ? Aaaaahhhhh! Thật – Thật đáng tiếc! Ta vẫn còn phải...! Ta vẫn chưa...!”

“... Ngủ đi, Hilda Jane Rowland.”

Với những từ đó, cơ đau đang hành hạ cơ thể Hilda dịu lại – và cô chìm vào trong bóng tối.

Đoạn này hơi rối, đây là thứ ba Orphelia tham dự Lindvolus, lần trước là lần thứ hai và cũng là lúc cô đánh bại Sylvia. Nói "hai chu kỳ trước" là đang ám chỉ lần đầu tiên cô tham dự giải đấu.