Sau khi lớp chủ nhiệm kết thúc, lớp tiếp tục học cho đến giờ ra chơi. Đó là một giờ nghỉ ngắn. Lydia đang nói chuyện với một bạn cùng lớp khác, nhưng sau một lúc nói chuyện, cô ấy đã đi đến chỗ tôi. Giống như cô ấy chỉ để ý đến tôi.
Khi những tên đẹp trai nào đến gần cô ấy, họ ngay lập tức được cô bón cho mấy trái bơ và bỏ đi. Ngay cả khi một đứa con trai nổi tiếng trong lớp tôi tên là Tanahashi tỏ tình cô ấy, Lydia chỉ mỉm cười và từ chối anh ta.
Hai đứa tôi đi ra hành lang.
“Cô không cần phải cư xử như thế đâu.”
“Không sao. Tôi đã lịch sự từ chối rồi mà.”
“Tôi hiểu rồi. Được thôi, nhưng… Lydia!”
“Umm… ♡”
Lydia vòng tay qua cổ tôi và đặt môi cô ấy lên môi tôi. Nhân tiện, đây không phải là lần đầu tiên. Cô ấy cũng đã hôn tôi trước khi chúng tôi đến Học viện Akizakura.
Cô ấy nói, “Đó chỉ là một lời chào thôi.”
“Này, quỷ hôn. Đừng làm thế trước mặt mọi người. …… Ngại lắm.”
“Nhưng tớ thích cậu, Oojirou.”
“Tại sao cô lại thích tôi nhiều như vậy? Nói cho tôi biết tại sao đi.”
“Cậu đã cho tớ những thanh kẹo, những thanh kẹo siêu ngon đó.”
“Ể.”
“Đó là lý do tại sao tớ lại thích cậu.”
Vào ngày Lydia chuyển đến nhà tôi, tôi đã tặng cô ấy một thanh kẹo có tên là “Umaibō”. Mỗi thanh có giá mười yên.
Đó là khởi đầu để chúng tôi trở nên gần gũi hơn.
Dù sao đi nữa, cũng không nên chim chuột với nhau ở hành lang.
Chúng ta hãy lên sân thượng nhé.
Dành cho ai thắc mắc kẹo Umaibō