“Cha, mẹ,... con về rồi đây.”
Sau khi thành công báo thù Garou tộc Thú Nhân, cậu rời khỏi hầm ngục lớn nhất, khó nhất, và tàn nhẫn nhất thế giới – Naraku. Nơi đầu tiên mà Raito tới thăm là phần mộ của cha mẹ mình tại nơi quê nhà.
Tôi không rõ thủ phạm là lũ ma thú, băng cướp, quân đội, hay một thứ gì đó khác, nhưng ngôi làng đã bị phá hủy.
Sau khi vượt qua vô vàn chướng ngại, nâng cấp độ và rời khỏi Naraku, tôi quay về thăm làng. Tôi phát hiện ra ngôi làng mình đã bị càn quét từ trước. Cha mẹ tôi và dân làng đã bị giết sạch, thi thể của họ bị bỏ không tại đó. Các ngôi nhà, đồng ruộng và chuồng chăn nuôi đã bị đốt thành tro bụi.
Tôi cố xác định thủ phạm, nhưng điều này quá khó khăn do đã xảy ra từ rất lâu, tôi không thể biết được thủ phạm là lũ ma thú hay một chủng loài nào đó khác.
Tin tốt duy nhất là thi thể của anh trai tôi và em gái tôi Yume không nằm trong số vô vàn các thi thể. Chúng tôi đã tìm kiếm khắp cả ngôi làng và khu vực xung quanh, nhưng thi thể của họ không có ở đó.
Có thể hai người họ đã trốn thoát an toàn và vẫn còn sống.
Lưu giữ tia hy vọng đó trong tim, tôi ra lệnh cho các thuộc hạ đi thu thập thông tin, tìm kiếm bọn họ, và tìm ra thủ phạm đã tàn sát ngôi làng.
Khoảng nửa năm trước, tôi đã thu thập lại thi thể của cha mẹ tôi, dân làng và đám trẻ con rồi xây mộ cho họ.
"............"
Tôi đặt hoa trước ngôi mộ và cầu nguyện rằng cha mẹ và dân làng sẽ được yên nghỉ.
Sau khi cầu nguyện xong, tôi đứng dậy và phủi bụi dính trên đầu gối đi.
“... Ngài đã xong chưa?”
Một trong những cận vệ và mạo hiểm giả đồng hành cùng tôi, “Thẻ UR, cấp 5000, kỵ sĩ vàng kim Gold”, người đã quan sát quá trình tôi cầu nguyện, gọi tôi.
Đúng như cái tên “kỵ sĩ vàng kim”, bộ giáp anh ta mặc từ đầu tới chân và chiếc khiên đều được làm từ vàng, khiến anh vô cùng nổi bật.
Khả năng tấn công của Gold không quá cao, nhưng anh thuộc dạng phòng thủ. Đó là lý do vì sao anh ta được chọn để đồng hành cùng tôi trong chuyến đi lần này.
“Ta nói lời chào với bố mẹ và kể cho họ những gì đã xảy ra.”
“Nếu chúng ta muốn đến nơi khi trời vẫn còn sáng và nghỉ ngơi tại phòng trọ, thì chúng ta nên đi ngay thôi. Tôi không muốn ngủ ngoài trời trong ngày đầu khởi hành đâu.”
“Gold! Sao anh dám nói chuyện với ngài Raito kiểu như vậy khi ngài ấy đang đau khổ! Anh nên nói chuyện tôn kính hơn chút đi!”
Cô gái đang đứng cạnh Gold nổi giận với lời nói của anh ta.
Cô ấy cũng là một cận vệ và mạo hiểm giả đồng hành, “Thẻ UR, cấp 5000, lưỡi dao sát thủ Nemumu”.
Là một cô gái xinh đẹp khoảng 17 đến 18 tuổi với mái tóc bạch kim lộng lẫy dài ngang vai, da nâu, và có một tấm khăn quàng cổ che đi miệng.
Cô ấy nhìn tôi, người vừa viếng thăm ngôi mộ, với biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt.
Cô đang nhìn tôi với ánh mắt như thể mình vừa bị một con dao dâm vào ngực đầy đau đớn.
Lời nói bất cẩn của Gold làm đã làm cô tức lên.
Tuy nhiên, Gold lại không thèm để ý lời nói của Nemumu và nhún vai.
“Sử dụng kính ngữ thật chán ngắt vì nó không có chút thân thiện gì cả. Với cả Nemumu, cô cũng không muốn ngủ ngoài trời trong ngày đầu khởi hành đâu đúng không?”
“Tôi không như anh! Tôi sẽ luôn đồng hành cùng ngài Raito. Kể cả khi tôi có phải ngủ trên bãi cỏ, bùn đất, hay cả đống rác.”
“Tôi cũng thế thôi, tôi sẽ luôn đồng hành cùng chủ nhân, ngay cả trên ngọn núi với mùa đông giá lạnh hay là dung nham nóng bỏng. Tinh thần hiệp sĩ của “Kỵ sĩ vàng kim” chính là trung thành với chủ nhân. Tuy vậy, nếu chúng ta muốn đảm bảo cho chủ chân một chỗ ngủ thoải mái, việc tránh cắm trại ngoài trời cũng là hiển nhiên thôi.”
“Huh!? Chúng ta... ừ thì... nếu ta cân nhắc cả giấc ngủ và sức khỏe của ngài Raito, đúng là chúng ta nên tránh cắm trại thật...”
“Tôi không muốn nói với cô điều này, nhưng tôi không nghĩ sẽ là ý hay nếu Nemumu thể hiện lòng trung thành của mình quá nhiều. Nếu cô quá ép buộc, chủ nhân có thể sẽ ghét cô đấy.”
“Cái... cái... cái đó là không đúng! Phải vậy không? Ngài Raito sẽ không bao giờ ghét chúng ta! Hơn hết, kể cả khi ngài ấy có ghét tôi, tôi sẽ vẫn tiếp tục phục vụ ngài như một người hầu trung thành! Thậm chí cả khi chết, tôi sẽ vẫn làm tất cả những gì mình có thể để hỗ trợ cho ngài!”
Gold phát ra một tiếng đầy bất ngờ, còn giọng của Nemumu trở nên run rẩy và đôi mắt tuyệt đẹp của cô thì dơm dớm nước mắt.
Họ không cố ý làm vậy, nhưng bầu không khí u ám đã biến mất như vừa bị một làn gió tươi mát thổi đi.
Tôi không nhịn được mà mỉm cười.
“Không sao đâu Nemumu. Ta sẽ không ghét em đâu. Gold, đừng trêu cô ấy nhiều quá.”
“Ngài Raito!”
“Ngài thật quá tốt bụng và tuyệt vời. Có những lúc nếu ngài không nói rõ ra, người hầu trung thành của ngài sẽ không hiểu được đâu...”
Khuôn mặt của Nemumu tươi sáng trở lại, Gold thì nhún vai và dang hai tay ra rồi nói “Ôi trời ơi”.
“Vậy thì, ta đi thôi. Ta cũng không muốn phải cắm trại ngoài trời trong ngày đầu tiên.”
Thực chất, nếu như chúng tôi phải cắm trại ngoài trời, tôi chỉ cần sử dụng tấm thẻ [SSR, dịch chuyển] tôi rút ra được từ [Gacha vô hạn] để trở về Naraku.
Chỉ là nó khá kì khi phải quay lại Naraku ngay trong ngày đầu khởi hành, vậy nên tôi muốn tránh điều đó.
Tôi quay lưng với phần mộ của cha mẹ, rồi đội lên một mũ trùm màu đen và lấy ra một cây trượng từ trong hộp vật phẩm. Tôi còn sử dụng [SSR, mặt nạ hề] rút được từ [Gacha vô hạn].
"............"
Tôi quay lại nhìn mộ của cha mẹ tôi một lần nữa trước khi đi.
Mình không phải Master. Vì lý do đó, “Liên minh các chủng tộc” suýt nữa đã lấy mạng mình chỉ để giữ kín bí mật. Không kể đến chuyện ấy, làm sao có chuyện ngôi làng nơi tôi sinh ra và lớn lên lại bị phá hủy một cách ngẫu nhiên, và tất cả mọi người trong làng đều bị giết sạch?
Nếu suy nghĩ theo cách thông thường, điều đó là “không khả thi”.
Cho dù có bao nhiêu quái vật hay băng cướp tấn công một ngôi làng gần rừng nguyên sinh, gần như không có chuyện ngôi làng bị phá hủy một cách phô trương như vậy.
Đối thủ của mình là các vương quốc. Họ đã cố giết mình chỉ để đề phòng. Đây là nơi mình sinh ra, rất có khả năng rằng chính họ là người đã phá hủy nó.
Tôi không hiểu sao họ lại làm xa tới vậy, nhưng tôi không thể bỏ qua khả năng này.
Nếu như các vương quốc thực sự đã tàn phá làng tôi chỉ để “cho chắc ăn”...
“Cha, mẹ, và mọi người trong làng – Con sẽ đi vạch trần sự thật. Con sẽ tìm ra Master là cái gì, tại sao con phải bị giết, và thủ phạm tàn sát cả làng. Con sẽ báo thù các thành viên trong “Liên minh các chủng tộc”, những người đã phản bội và cố gắng lấy mạng con. Con thề sẽ làm đến cùng.”
“Và rồi, nếu sự thật bị bóp méo, trần đầy bi kịch và cái ác, con sẽ không ngần ngại reo rắc cái chết, tàn phá, và giết chóc. Với tư cách là người mang đến liều thuốc độc tuyệt vọng, con sẽ đốt tàn thế gian này trong ngọn lửa địa ngục.”
"Tsuu!?"
Nemumu trung thành tuyệt đối với tôi và sẽ dâng hiến cho tôi cả linh hồn, còn Gold thì có thái độ dễ gần và luôn đội một chiếc mũ giáp trùm kín mặt. Nhưng đến họ cũng phải nín thở và hoảng sợ khi nghe thấy lời nói của tôi.
Tôi có thể cảm thấy lũ chim bay đi từ trong khu rừng nguyên sinh gần đây, những con thú và quái vật cũng đang chạy trốn khỏi tôi.
"............"
Tôi cần phải trấn tĩnh lại bản thân vì tôi không thể đi vào thành phố hay thậm chí là tiếp cận nó vào lúc như này.
Chỉ trong vài giây, tôi đã bình tĩnh trở lại.
“Cha, mẹ, mọi người – Con đi đây.”
Sau khi chào tạm biệt cha mẹ và quay lưng lại với phần mộ.
“..... Chúng ta đi thôi nhỉ?”
“Vâng, vâng, em sẽ đi cùng ngài tới bất cứ đâu!”, Nemumu nói.
“Chủ nhân à, đừng toát ra sát khí như vậy trong thành phố đấy. Bọn tôi thì ổn, nhưng tim của một người bình thường có thể sẽ ngừng đập luôn.”
Khi tôi bắt đầu bước đi, Nemumu theo sau, mồm nói lắp bắp và hét lên đầy vui vẻ để che đi nỗi sợ.
Gold không nói mấy và cũng bước theo.
Và cứ như vậy, câu chuyện trả thù và tìm kiếm sự thật của tôi đã bắt đầu.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Gốc là yareyare. Thể hiện sự nhẹ nhõm hoặc thất vọng