Futokou no Osananajimi ga Gakkou ni Iku Jouken wa, Mainichi Ore to Kiss Suru Kotodatta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7153

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 109

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 142

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 228

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 371

Vol 1 - Chương 04: Chơi đùa cùng cô bạn

Sau giờ học, khi đang hướng về phòng câu lạc bộ sau buổi tập tối thì tôi thoáng thấy bóng dáng Yukari chật vật với hai bình nước khá nặng nề trên tay.

“Đưa tớ đi. Để tớ xách giúp cậu. Trông nặng đấy chứ. Cậu muốn để ở đâu nào?”

 “Aaa, cảm ơn cậu. Được thôi, cùng tớ mang chúng đến nhà kho câu lạc bộ nhé.”

Thật sự rất khó khăn khi một cô gái phải đơn độc mang vác thứ như này. Thế là tôi bèn nhận lấy một ít và đem chúng đến nhà kho của câu lạc bộ.

“Này, à… Yukari… cảm ơn vì đã nói chuyện với Yuki nhé. Thế, hai cậu sao rồi? Cậu nghĩ có thể làm thân với cô ấy được không?”

“Hầy, tớ cũng chưa rõ nữa. Tớ đang đọc cuốn sách mà Hamachi-san đọc hôm qua, như thế sẽ cho tớ thêm lí do để trò chuyện với cô ấy. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tớ lại muốn làm bạn với cô cơ… aaa, để xuống góc đằng kia đi, và ta cũng sẽ hết việc luôn. Cảm ơn cậu đã giúp nhé.”

Khi cả hai đã đến được nhà kho câu lạc bộ, tôi đặt mấy chai nước xuống tại chỗ mà Yukari bảo. Ngay khi vừa xong xuôi đâu đó, Yukari vươn vai và thở phào.

“Mệt ghê. Mới xong buổi tập tối nên chắc cậu còn mệt hơn tớ nữa ha.”

“Ấy, không sao. Ngược lại thì Yukari còn cực nhọc hơn đấy chứ, vì nhờ có cậu mà cả bọn mới được tập luyện hả hê mà.”

“Công việc của tớ không đáng để được khen thưởng đâu; thật chẳng có gì hết á! Cơ mà, tớ chấp nhận lời khen đó. GIờ thì quay trở lại…”

Ngay khi tôi vừa cùng Yukari định rời khỏi nhà kho thì trời cũng trút mưa xuống xối xả. Aa, nếu tắm cơn mưa này thì tôi sẽ bị cảm lạnh mất.

“Chắc ta phải chờ tới khi mưa tạnh thôi. Vẫn còn một chút nữa giờ học mới kết thúc mà.”

“Ừm. Nhưng tớ lại thấy vui vì trời không mưa ngay buổi tập. Mấy cậu có thể sẽ bị ướt và hoãn lại mất.”

“Nếu không có sấm chớp thì đáng lẽ giờ ta vẫn đang luyện tập rồi. Tạ ơn trời là mưa không ngay lúc đó.”

Trong nhà kho chả có gì để làm cả, thế nên tôi đành đặt mông xuống sàn nhà và trông ra ngoài xa kia. Theo sau tôi là Yukari, cô cũng ngồi bên cạnh.

“Ban nãy mấy cậu hãy còn luyện tập ồn ào lắm cơ, nhưng khi ngoảnh lại nhìn khoảnh sân trống vắng đó thì, nó… làm cho tớ buồn bã hẳn ra.”

“Ể, tớ không hiểu cậu muốn nói gì luôn đấy.”

“Mồ! Cậu cũng phải hiểu độ nhạy cảm của tớ một chút đi chứ!”

“Xin lỗi, xin lỗi mà. Tớ không ngờ là Yukari có thể tả khung cảnh này hệt một nhà thơ như thế.” 

“Nah! Tớ cũng có tài đó chứ bộ. Đợi đấy, tớ sẽ cù lét cậu như một hình phạt! Chết này… chết này…”

Yukari bắt đầu cù lét quanh hông tôi bằng đôi tay mềm mại của cô. Không được rồi. Á chết dở… chỗ đó!!!

“Tớ xin lỗi! Xin lỗi mà! Làm ơn tha cho tớ đi. Đừng cù chỗ đó nữa…! Ahyahahaha…”

“Phụt, cậu cười kinh thật đấy! Chết này, chết này, tớ sẽ cù thêm nữa!”

Khi Yukari thấy tôi vừa cười vừa khổ sở như thế thì dường như cô còn muốn thấy thêm nữa. Yukari nở một nụ cười ngây ngô và cứ thế tiếp tục.

“Aaaaa! Tớ hết chịu nổi rồi…”

Vì chẳng thể nào chịu đựng nổi mấy cú cù lét nữa nên kết quả là, toàn thân tôi tự nhiên ngả sang một bên…

“...hể-?”

Boing~

Tôi nghiêng về phía Yukari và ụp mặt vào người cô nàng. Xúi quẩy làm sao, đầu tôi lại chạm đúng ngay hai quả đồi trù phú của cô. Tôi đã nghi một điều là hiện giờ Yukari sở hữu bộ ngực to hơn hẳn những cô nữ sinh cao trung đồng trang lứa khác. Nhưng mà, trong ngày hôm nay, cái giả định đó của tôi cuối cùng cũng thành sự thật rồi.

“Tớ xin lỗi, Yukari! Tớ thật lòng, thật tâm xin lỗi cậu!”

Tôi vội vã nhấc người lên thẳng đứng như cây cột và liên tục cúi đầu xin lỗi Yukari. Bất kể hai đứa có thân nhau đến mức nào đi nữa thì, cái tình huống này nó vẫn hết sức sai trái.

“Không cần xin lỗi đâu. Ngay từ đầu lỗi là ở tớ vì đã cù lét cậu nhiều đến vậy mà. Nào, ngước mặt lên đi…”

“Y-Yukari…”

Mặc dù gương mặt Yukari đỏ chót nhưng cô vẫn tha thứ cho tôi mà không đổ lỗi gì cả. Cũng vui vì tình bạn giữa hai đứa không xấu đi vì một thứ như thế này.

“Úi, nhìn kìa, mưa tạnh rồi, về phòng câu lạc bộ nhanh nào.”

“Aaa, tạnh thật kìa.”

Trước khi cả hai kịp nhận ra thì cơn mưa đã tạnh từ bao giờ rồi. Và chúng tôi vội vã quay trở lại. Yukari chạy phía trước và đột nhiên ngoảnh lại hỏi tôi vài câu khá kì khôi khi cả hai vừa đến phòng câu lạc bộ.

“Nhân tiện thì, tớ muốn nghe cậu trả lời thành thật. Cậu cảm thấy thế nào… khi chạm vào ngực tớ?”

“Hể?!”

Tôi bối rối và ấp a ấp úng vì không ngờ là cô ấy lại hỏi câu này. Thú thật thì, đây là lần đầu tiên tôi được chạm vào ngực của một người khác giới đấy, nên cũng chẳng rõ nó có cảm giác ra sao nữa.

“À, tớ nghĩ là… tuyệt vời.”

Tôi thì thầm, cơ mà đó là đích xác những gì tôi cảm nhận được. Nó quá ư là tuyệt vời, thề luôn. Nếu chỉ mới chạm bằng đầu thôi mà đã thế này thì, không biết… bằng hai tay sẽ ra sao nhỉ.

“Hmmm. Nèèèèè!!! Cậu đã thật sự hưởng thụ ngực tớ phải không?”

Yukari quay mặt lại và vừa khoái chí cười vừa nói.

“...gì cơ? Cậu có nghe tớ nói không đấy? Ngay từ đầu cậu là người hỏi câu đó mà!”

“Đó là lỗi của cậu vì đã thật lòng trả lời tớ!”

“Ugh.”

Tôi nghĩ lẽ ra mình nên giải thích cho cô ấy kiểu như Tớ không nhớ rõ cảm giác đó ra sao nữa. Chết tiệt… hình như tôi vừa bị con mắm Yukari này chơi xỏ rồi.