Trong một khu rừng dường như chỉ được bao phủ bởi cây cối, một cô gái mặc quần áo rách đang chạy thục mạng trên một con đường không một dấu chân người.
"Mình chết rồi. Mình chết chắc rồiiiiii"
Mặc kệ những vết thương do cành cây và cỏ dại gây ra, cô ấy vừa tiếp tục chạy bán sống bán chết, vừa ngoái lại nhìn khung cảnh lạnh gáy đằng sau lưng; Một sinh vật không xác định có vẻ ngoài lai giữa lợn rừng, lợn, và bọ cạp đang đuổi theo cô không ngừng.
Cô gái quay đầu về phía trước với khuôn mặt đầy đau khổ và chạy nhanh hơn.
"Mình sẽ không tha cho chúng! Mình sẽ trả thù!!"
***
Morikawa Ruri. Mẹ của cô là một người mẫu ngoại quốc, và bố là một nhà ngoại giao.
Mặc dù thừa hưởng mái tóc vàng bạch kim và mắt màu ngọc lưu ly của mẹ, cô vẫn có những nét của một người Nhật xinh đẹp điển hình. Có thể nói Ruri đã thắng xổ số di truyền.
Tuy vậy, dường như phần lớn may mắn của cô đã dồn hết về cho điều đó rồi thì phải, những ngày tháng trong đời cô lại chẳng hề có gì là hạnh phúc hay trọn vẹn gì.
Sự bất hạnh của cô không nghi ngờ gì hết là lỗi của cô bạn hàng xóm, Shinomiya Asahi.
Hồi nhỏ, Ruri và Asahi cùng tuổi và cả hai đều rất dễ thương. Tuy nhiên, mọi người dành nhiều sự chú ý và tình cảm hơn cho Asahi.
Không phải do Ruri cư xử tệ bạc hay gì hết, nhưng chỉ đơn giản là Asahi được nhiều người quan tâm hơn.
Ngay cả những giáo viên ở trường mẫu giáo, bạn bè, và kể cả bố mẹ cô cũng vậy.
Mỗi khi chúng tôi tranh giành nhau mà liên quan đồ chơi, người khác tự động cho rằng Ruri là người có lỗi.
"Đó là bởi vì vẻ đẹp theo hướng ngoại quốc của Ruri làm người khác e ngại hơn là vẻ đẹp dễ thương thuần Nhật mà Asahi có được, Asahi thân thiện với mọi người hơn nhiều" đó là cái cớ mà mẹ của cô đưa ra lúc đó. Mặc dù cô đã chấp nhận đó là 'sự thật', sau khi liên tục trải qua những thứ lặp lại hết lần này đến lần khác, chả ai có thể đổ lỗi cho cô ấy nếu cô bắt đầu có những ý nghĩ lệch lạc trong suy nghĩ.
Và cứ như thế, 19 năm đã trôi qua. Đó là ngày mà cuộc đối đầu giữa hai người mới thực sự bắt đầu.
Ruri nhẹ nhàng mở cửa trong khi kiểm tra xung quanh.
"Được rồi, cô ta không có ở đó." Ruri
Sau khi xác nhận rằng Asahi không có ở đó, Ruri nhanh chóng rời khỏi nhà với tinh thần phấn khởi.
Bởi vì họ là hàng xóm, hiển nhiên là họ học chung một trường trung học công lập.
Khoảnh khắc mà cô hối hận khi mà cô không học tại một trường tư là sau buổi lễ khai giảng ở trường trung học công lập.
"Nếu con thực sự ghét nó, con có thể học ở trường tư mà." - Tôi ngạc nhiên trước những lời nói của mẹ.
Và cứ như thế, tôi đăng ký vào một trường trung học tư thục cao cấp dành cho nữ sinh. Tôi thậm chí còn chọn trường sau khi mà xem xét khả năng tài chính của nhà Asahi, họ chả bao giờ có thể trả được học phí cao ngất ngưởng như vậy.
Với suy nghĩ đó, tôi đăng ký vào học một trường học với học phí đắt khủng khiếp. Thật không may rằng, Asahi chắc chắn không nên ở đó... lại ở đó.
Khi tôi hỏi về lý do, tôi được đáp lại bằng câu 'Bởi vì tớ một học chung trường với Ruri' từ cô ta.
"Mình ổn mà. Đừng lo về nó."
Đó là những lời cô ta nói khi tôi bảo cô ta nghĩ về tình hình tài chính của gia đình.
Với nguồn thu nhập duy nhất đến từ một công nhân là bố của cô ta, làm thế nào để có thể trả được khoản học phí là điều tôi muốn biết. Và như vậy, với sự hiện diện của cô ta, cuộc sống trung học của tôi đã bị phá hủy.
Sau đó, tôi học điên cuồng để đỗ vào một trường đại học uy tín. Như mong đợi, Asahi trượt bài kiểm tra đầu vào, thứ khiến cô ta nhanh chóng khuỵu xuống đất.
Để có thể tách ra khỏi Asahi chỉ một chút, tôi chuyển đến một căn biệt thự gần trường đại học. Tuy nhiên, Asahi cũng chuyển tới căn biệt thự đó.
"Vì tớ được nhận vào một trường cao đẳng gần trường đại học của cậu, tớ đã quyết định ở chung với cậu. Tiếc là căn phòng kế bên lại có người ở mất rồi."
Và cứ như thế, nơi duy nhất yên bình cho tôi là trường đại học. Tôi thậm chí còn tự vác xác tới trường kể cả trong ngày nghỉ chỉ để tránh mặt Asahi. Tuy nhiên, cô ta luôn xuất hiện ngay khi tôi rời khỏi nhà. Và sau đó là một phiên bản ảo tưởng của Asahi, tôi đã bị ép buộc đi cùng cô ta đến trường.
Để tránh khỏi điều đó, tôi đã rời nhà muộn hơn thường lệ. Bằng một cách nào đó, tôi vẫn bị cô ta bắt gặp.
Và đây là tình hình hiện tại...
"Ruri-chan~ Đợi tớ với ~" -Asahi
(Tôi chắc chắn cô ta có khả năng nghe và đánh hơi của một loài thú hoang dã)
Tôi đi nhanh hơn trong khi lảng tránh thứ pháp thuật đầy ma mị ở phía sau. Khi Asahi đuổi kịp, cô ta phồng má lên khi nhìn tôi.
"Chẳng phải chúng ta đã hứa là sẽ đi học cùng nhau sao?" - Asahi
(Chưa một lần nào tôi đồng ý đề nghị đó. Cô mới là người đơn phương đồng ý đấy!)
Tôi có những suy nghĩ đen tối đó khi tập trung đi bộ.
Đây là chiến thuật tôi phát triển sau những năm đối mặt với sự lì lợm bướng bỉnh của Asahi.
(Cô ta không tồn tại. Cô ta chỉ là không khí.)
Không quan tâm sự cố gắng phớt lờ của Ruri, Asahi tự nói chuyện một mình.
Người có cái đầu rỗng tuếch này chả biết đọc tình hình chút nào đang nói chuyện một mình vui vẻ. Chẳng có gì lạ nếu gọi cô ta là kho báu tự nhiên bởi mật độ ngu ngốc của cô ta đã lên đến cấp thần thánh rồi.
Lập trường của Ruri là không nói chuyện với Asahi trừ trường hợp bất khả kháng.
Gần trường cao đẳng của Asahi, một nhóm gồm 3 nam và 1 nữ tiến đến gần họ.
4 người đó chào Asahi với một nụ cười là bạn học từ hồi trung học. Giây phút họ nhìn thấy Ruri, họ ngay lập tức cau mày lại.
"Oi, tại sao cô lại ở đây?"
"Chúng tớ biết cậu rất tốt bụng, Asahi. Nhưng cậu không nên phí thời gian với loại người như cô ta."
"Mọi người, Ruri là bạn tốt của tớ. Đừng nói những lời độc ác thế chứ." -Asahi.
(Gì vậy. Cô đang gọi ai là bạn tốt của cô? Đó chỉ là thứ cô tùy tiện quyết định.)
Asahi cố gắng rời khỏi câu chuyện này bằng cách đi ra chỗ khác. Tuy nhiên, thay vì đi thẳng tới chỗ mấy người kia đang bu lại như bọ, Asahi đứng gần Ruri.
Mọi người luôn đến gần Asahi.
Mọi người đang thực sự sùng bái cô ta. Chết tiệt, thật sự không ngoa khi nói đây là sự cuồng giáo.
Với những kẻ cuồng giáo đó, sự hiện diện của Ruri như là cái gai trong mắt. Được đối xử như là một 'người bạn thân' bởi Asahi chỉ làm tình hình thêm trầm trọng hơn.
Sự bất thường của lòng tận tâm từ những người đó với Asahi quá hiển nhiên khi nhìn từ ngoài vào. Bất kể những người không liên quan đến đều thương hại Ruri vì rõ ràng cô bị kéo vào mớ bòng bong này.
Tuy nhiên, khoảnh khắc mà mọi người cố gắng can thiệp vào câu chuyện để 'cứu' Ruri, họ chắc chắn sẽ đứng về phía Asahi. Do đó, một vòng luẩn quẩn không hồi kết cho tình huống oái oăm của Ruri.
Đối với Ruri, những việc đang xảy ra chỉ là trở ngại không hơn không kém. Mỗi khi cô cố gắng tách khỏi Asahi, Asahi ngốc nghếch không thể hiểu đọc được tình hình.
Mỗi năm, cô đều quyên góp một số tiền khổng lồ để ước một điều ước, hoặc mua những cái bình có ma thuật. Nó hiển nhiên không có tác dụng gì sất.
(Chết tiệt. Có lẽ mình nên sử dụng ma thuật hắc ám từ một đất nước nào đó...)
Phớt lờ sự hỗn loạn xung quanh, tôi vẫn chìm sâu vào trong suy nghĩ. Đột nhiên, một luồng sáng phát ra dưới chân tôi.
"Hả?! Cái gì đang xảy ra vậy?!" -Asahi
Bị lóa mắt bởi ánh sáng chói lòa, tôi vẫn có thể nghe thấy Asahi hét toáng lên. Cảm giác mất trọng lực giống như đang rơi tự do khi chơi tàu siêu tốc khiến chúng tôi phải ngồi phệt xuống đất.
Khi chúng tôi mở mắt, quang cảnh chúng tôi mong chờ đã không còn. Thay vào đó, chúng tôi đang ngồi ở giữa một ngôi đền bằng đá.
"Ồ!*Kêu lên* Nó thành công rồi!"
"Thánh nữ xuất hiện rồi!"
Ruri chết lặng khi đứng trước một nhóm người cao tuổi ăn mặc như linh mục, đang hô hoan.
".....hả?"
Suy nghĩ của Ruri biến thành một mớ bòng bong.
Khi cô nhìn lướt qua xung quanh, Asahi và 4 người bạn cùng lớp của cô ta vẫn ở đó.
Giống như Ruri, có vẻ như họ cũng không biết chuyện gì về sự kiện đang diễn ra, bằng chứng là họ đang há hốc mồm.
Một người giống như một vị hoàng tử mặc quần áo phương tây mở lời trước.
"Chào mừng tới thế giới của chúng tôi, nàng công chúa của đền thờ mà chúng tôi đã chờ đợi từ lâu...?"
Người đàn ông đang hân hoan khi nhìn Asahi vì cô ta đứng gần anh ta nhất vào lúc đó và dần dần biểu cảm của anh ta biến thành bối rối sau khi nhìn thấy mấy người còn lại.
"Chuyện này nghĩa là sao, linh mục?! Có tới ba nữ nhân ở đây!"
Một người khác đang mặc trang phục nghi lễ ngắt lời vị hoàng tử.
"Có vẻ như những người khác bên cạnh thánh nữ đã vô tình bị triệu hồi theo."
"Đâu mới là thánh nữ thật sự?"
"Thánh nữ được biết tới với năng lực thu hút bất cứ người nào."
Vị hoàng tử bắt đầu nhìn từng nữ nhân. Cuối cùng, anh ta đưa mắt nhìn Asahi và cười tươi.
"Nếu đúng như vậy, không nghi ngờ gì hết, đây là cô gái hấp dẫn nhất."
(Thật là một tên thô lỗ. Mình không tự ái đâu, nhưng mình thừa hưởng dòng máu của mẹ mà. Mình tự thấy mình khá là xinh đẹp đấy chứ)
Ruri thực sự tức giận.
Người đàn ông quỳ xuống trước Asahi và hôn lên tay của cô ta, khiến Asahi đỏ mặt.
Asahi đưa mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai đang quỳ trước mặt cô ta.
Cơ thể của Ruri giật nảy mình khi chứng kiến cảnh tượng.
Nếu Asahi yêu hắn ta, cô ta có để mình yên ổn không?!
Ruri trở nên bình tĩnh với suy nghĩ vô nghĩa đó.
(Chúng ta vừa mới đứng trên phố, nhưng đột nhiên bị dịch chuyển đến một nơi hoàn toàn khác. Những thứ như vậy là bất khả thi. Phải chăng chúng ta đã bị bắt cóc trong khi bất tỉnh? Hơn nữa, chuyện 'Thánh nữ' là gì? Đây không phải là một sự kiện được dựng lên bởi những tín đồ của Asahi chứ?)
Những tín đồ của Asahi có thể đã làm chuyện này. Tôi thực sự nghiêm túc về nó.
"Ờm, chính xác thì đây là đâu? Nếu Asahi là người duy nhất anh cần thì tôi xin phép." -Ruri
Khi hỏi một linh mục gần tôi, hắn ta lại hỏi người khác mà đáng lẽ ra hắn phải là người trả lời tôi.
"Vậy còn những người khác?"
"Hmm, chúng ta đầu tiên nên dẫn họ gặp ngài ấy. Còn việc giải quyết chuyện của họ thì tính sau."
À, không? Tôi chỉ muốn về nhà. Trước khi tôi kịp nói ra suy nghĩ, những tu sĩ đã đưa chúng tôi đến một nơi mà chúng tôi không rõ.
Khi vừa tới nơi, chúng tôi được bảo phải quỳ xuống trước một vị Vua ăn mặc tuyệt đẹp đang ngồi trên ngai vàng tráng lệ ở trên cao.
Trong đám chúng tôi, chỉ mình Asahi được đứng.
"Thật là một vinh dự khi cuối cùng cũng có thể được diện kiến thánh nữ theo như lời tiên tri, người sẽ mang tới vinh quang cho vương quốc của chúng tôi." -Nhà vua
Không thực sự nắm rõ được tình hình lắm, Asahi bồn chồn trả lời.
"Ờm, xin... cảm ơn... Nhưng, đây chính xác là đâu? Chỉ một vài phút trước thôi chúng tôi đang ở trên phố..." -Asahi
"Đây là vương quốc Nadarsia. Người vừa được triệu hồi đến đây." -Nhà vua
"Triệu-triệu hồi?..." -Asahi
Ruri và những người còn lại đang quỳ không thể giấu được sự bất ngờ.
(Có phải ông ta đang ba hoa về mấy thứ kỳ ảo vô nghĩa không?)
Để tóm tắt lời của Nhà vua, theo như lời tiên tri cổ đại của vương quốc, một thánh nữ được triệu hồi từ một thế giới khác sẽ mang vinh quang và phồn thịnh đến cho vương quốc.
Ban đầu, họ không tin vào câu chuyện. Nhưng sau khi được chứng kiến phép thuật, họ không còn cách nào khác ngoài tin vào sự thật.
Bị bắt cóc chỉ vì dăm ba lời tiên tri, Ruri bắt đầu giận giữ.
"Thánh nữ được tiên tri rằng có nước da trắng như sứ. Mái tóc vàng và mắt xanh của người, không thể sai được, người chính là thánh nữ trong lời tiên tri."
Vừa nghe thấy lời nói của một mục sư cao cấp, Ruri nuốt nước bọ với biểu hiện đau đớn.
May mắn thay, bởi vì cô đang quỳ gối, khuôn mặt của cô không bị nhìn thấy. Mặc dù không ai biết, nhưng cô đang run lên bần bật.
Khác với màu tóc bạch kim của mẹ, tóc của Ruri thiên về màu vàng hơn so với màu tóc vàng bạch kim điển hình. Tuy nhiên, màu đó khá hiếm ở Nhật Bản, cô ấy quá nổi bật.
Chỉ ở bên cạnh Asahi thôi đã khiến cô rất nổi bật. Vì thế, theo lời khuyên của mẹ, cô bắt đầu đội tóc giả từ hồi học tiểu học.
Mặc dù cô rất muốn được nhuộm tóc, mẹ của cô phản đối điều đó, nói rằng nó sẽ làm hỏng mái tóc óng ả của cô ấy. Vì vậy cô quyết định đội tóc giả.
Bây giờ cô đang đội một mái tóc giả màu nâu, điểm xuyến với vài lọn tóc để che đi khuôn mặt. Thêm vào đó, cô trang điểm để trông bớt trắng hơn nhờ vào kỹ thuật trang điểm của mẹ. Nói cách khác, cô trông không khác gì những nhân vật phụ lởn vởn ở phía sau.
Trái ngược với Ruri, Asahi bắt đầu bắt chước phong cách của Ruri sau khi vào cao đẳng. Cô ta tẩy tóc và đeo kính áp tròng màu xanh lục. Hiển nhiên, cô ta cũng trang điểm.
Xét theo những tiêu chí được liệt kê bởi mục sư, khả năng là Thánh nữ của Ruri gần như là 100%. Nhưng cô kiềm chế không nói ra.
Ngược lại, cô muốn che dấu sự thật.
Asahi đang vui vẻ nói chuyện với vị hoàng tử lần đầu cô ta gặp, không một dấu hiệu về nói ra sự thật.
(Được rồi, mình sẽ bắt cô ta nói ra. Cô ta có vẻ chưa thỏa mãn lắm.)
Đây chính là Asahi bé nhỏ ngốc nghếch chúng ta đang nói đến. Cô ta sẽ quên mình trong nháy mắt thôi. Bản thân Asahi có vẻ thoải mái, nên tôi quyết định nói chuyện với Nhà vua.
"Như vậy, người duy nhất ông cần là Asahi, người được cho là Thánh nữ, phải không? Nếu như tôi không cần thiết, ông có thể đưa tôi trở lại thế giới của tôi không?" -Ruri
Mong đợi rằng ông ta sẽ không nói gì ngu ngốc như "điều đó là không thể", tôi đợi nhà vua trả lời.
"Ta rất xin lỗi cho cô biết rằng triệu hồi chỉ là chuyến đi một chiều. Phép thuật để triệu hồi ngược lại chưa được tìm ra. Nó có thể làm được trong tương lai, nhưng bây giờ thì, nó đơn giản là bất khả thi." -Nhà vua
Điều này thật tệ...
Hiện thực về một thế giới kỳ ảo bắt đầu lan tỏa đến những người còn lại trong nhóm. Mặt họ bắt đầu biến sắc.
"Không thể nào... Điều đó có nghĩa là tôi không thể gặp bố và mẹ tôi nữa ư?..." -Asahi
Nhìn thấy Asahi khóc, nhà vua và linh mục bắt đầu hoảng hốt.
"Xin đừng khóc. Ta thề là người sẽ được biệt đãi như quý tộc trong thời gian ở đây. Đúng rồi, ta sẽ sắp xếp để người có thể ở cùng với bạn bè của người! Người sẽ không cô đơn đâu."
Và như thế, quyết định để họ ở lại lâu đài được thực thi mà không cần sự đồng ý từ họ.
(Vậy thôi, tôi cho rằng như vậy cũng ổn thôi. Kể cả nếu tôi hét toáng lên có bắt cóc, sẽ chả có tác dụng gì cả. Hơn nữa, mọi thứ sẽ được chuẩn bị chu đáo mà, cho nên là cần gì phải làm vậy ¯\(⊙︿⊙ /¯)