Không gì khổ bằng một thằng không có ny ngồi trans cảnh hai đứa ... nhau :v
_______________________
“Điều này làm tớ nhớ lại.”
“Nhớ lại gì?”
Sau cái ôm rất lâu đó, ánh hoàng hôn chiếu rọi căn phòng tôi bằng một màu cam rực rỡ. Rin tò mò nhìn tôi.
“Cậu biết mà, khi chúng ta còn năm hai trung học ấy.”
“Ahh.”
Rin gật gật đầu ra ý hiểu.
“Ừ, tớ cũng nhớ đến nữa.”
Đôi đồng tử trong veo của cô ấy nheo lại một chút như đang hồi tưởng lại khoảng thời gian ấy. Biểu cảm đó chứa đầy tình yêu thương xen lẫn sự tử tế. Tôi không nhịn được mà xoa đầu cô nàng.
“Hmm, có chuyện gì sao?”
“Không có gì…”
Ý tôi là, tôi yêu cô ấy, nhưng tôi không thể nói ra được.
“Nhớ lại hồi mà cậu không phải lúc nào cũng xù lông nhím cũng hay nhỉ.”
“Được thôi, tớ sẽ trở lại kiểu đấy ngay đây, đồ biến thái khổ d*m.”
“Woa, biến hình luôn kia.”
“Nhưng mà cậu cũng vui đúng không?”
“Ừm thì…vui thì có vui, nhưng không có chuyện tớ thành một thành khổ d*m đâu. Nói một lần nữa nhé, là tớ vui thật…”
“Cậu bịa ra lí do làm gì? Chỉ cần thừa nhận cũng đủ rồi.”
Giọng cô ấy bớt gay gắt hơn bình thường rất nhiều.
“Tưởng tượng cảnh cậu quỳ gối rồi nói ‘Làm ơn hãy ngược đãi tớ đi’ bằng cái giọng tự mãn đấy đúng buồn thật.”
“Ahhhhhhhh, giết tớ đi!!!!!!”
Tôi gục xuống giường mà quằn quại trong đau đớn, Rin thì nhìn tôi với vẻ ghê tởm.
“Kinh quá.”
Cô nàng nở nụ cười ngây thơ ngược lại hẳn với những gì mình đang nói.
“Nhưng cậu biết đấy…”
Rin lấy tay che miệng.
“Điều này làm tớ vui.”
Rin bỏ tay ra khỏi mặt mà không giấu nổi vẻ hạnh phúc. Nụ cười ấy thỉnh thoảng tôi mới nhìn thấy, nó như ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây. Trước khi kịp nhận ra, tôi thấy mình nuốt nước bọt rồi từ từ đứng dậy. Vì cố lựa từ để nói mà tôi lỡ phát ra mấy tiếng động kì lạ.
“Đúng là gần đây cả hai có chút khó xử như có một cái gì đó giữa tớ với cậu thật ha.”
Tôi gãi đầu để tiếp tục.
“Nhưng đó cũng là vì sao, được đi chơi và đi ăn với cậu rất vui. Có hơi khó nói nhưng…”
Những điều tôi muốn nói rất đỗi đơn giản.
“Tớ cũng vui lắm.”
Chỉ nói vậy thôi cũng đủ làm mặt tôi nóng bừng. Ôm cô ấy, xoa đầu cô ấy, nói những lời tử tế ấy làm tôi hoàn toàn kiệt sức. Tôi cảm thấy đầu mình cần trị liệu nên quay sang Rin. Cô nàng nở nụ cười như một chiếc bánh bông lan phủ siro.
“Cậu nhìn có vẻ vui hơn tớ nhỉ.
“Tớ mới là người phải nói câu đấy chứ.”
Rin nhích lại gần hơn rồi dựa đầu vào vai tôi.
“Tohru-kun.”
“Ừm?”
“Tớ có thể…dùng đùi của cậu một chút được không?”
Lời đề nghị ấy tắt phụt lớp phòng thủ của tôi.
“Ừ, được thôi. Cậu định ngủ à?”
“Một chút.”
“Gì cơ, này, cậu cũng thức muộn đấy à?”
“Ahh…ưm, thì…”
Đôi mắt Rin đảo tứ phía. Cô nàng dễ đọc quá mà.
“Đừng có nói là đêm hôm cậu lại lang thang ra ngoài đường đấy nhé…?”
“Cái, không đời nào. Sao cái kĩ năng bình luận thô thiển lại đột nhiên quay lại rồi hả? Ghê quá đi mất.”
“Và cả cậu cũng độc miệng lại rồi đấy!”
“À thì…cũng không có gì to tát, nhưng, cậu biết đấy. Tớ thấy có một chương trình trên Amazon Prime khá hay, nên tớ thức đêm để xem.
Rõ ràng là nói dối, tôi nhận ra ngay tắp lự. Đôi mắt kia cứ lắc qua lắc lại suốt.
“Sau đó…tớ kiệt sức luôn.”
Ừ, phần đó thì đúng. Trong khi cả thể chất lẫn tinh thần tôi đang bắt đầu xấu đi, tôi đưa ra đề nghị nhằm trấn an bản thân. Tôi thẳng lưng rồi chạm vào đầu gối.
“Đó, cậu muốn dùng đùi tớ lúc nào cũng được.”
“Cậu đang nói cái gì vậy hở?”
Rin lấy tay che miệng cười.
“Được rồi, tớ sẽ nhận nhé.”
Mặc dù có chút căng thẳng nhưng cô ấy vẫn nằm lên đùi tôi ra chiều đầu hàng. Hương nước hoa xộc lên mũi cùng thân nhiệt Rin đều vượt xa tưởng tượng của tôi. Toàn thân tôi tràn ngập cảm giác căng thẳng đến lạ. Trong khi đó, Rin lại nói, giọng như một vị khách đang bất mãn.
“Đùi cậu cứng hơn tớ nghĩ nhiều đấy.”
“Đùi của con trai không mềm như thịt bò Wagyu đâu.”
“Còn sừng của một con bò đực thì sao.”
“Chúng ta đang nói về thịt chứ không phải về xương nhé?”
“Nhưng cậu biết mà…”
Rin vùi má vào đùi tôi như đang rúc vào bụng một con chó lớn vậy.
“Ấm thật…”
Cô nàng từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ nhẹ nhõm. Cử chỉ ấy ngây thơ như một đứa trẻ, đến nỗi tôi thấy mình đang đưa tay vén mái tóc đen dài của cô ấy.
“Tớ đang ngủ không có nghĩa là cậu có thể quấy rối tớ đâu đấy.”
“Đ-đâu có.”
Tôi vội vàng rụt tay lại như một con mèo bị chủ nhân mắng vì bắt trộm cá.
“Đừng lo, tớ đùa ấy mà.”
Cô bật cười khẽ.
“Tohru-kun không phải loại người tấn công ai đó khi họ ngủ mà, kinh nghiệm bao năm của tớ mà.”
“Cứ như cậu biết mọi thứ về tớ vậy.”
“Ừm…”
Kể cả khi nhắm mắt, đôi môi Rin vẫn cong lên thành một nụ cười nhỏ nhắn.
“Dù sao tớ cũng là bạn thuở nhỏ của cậu mà.”
Nói xong, Rin bắt đầu thở như đang ngủ. Khả năng tự vệ của cô nàng giờ ngang một đứa bé, môi cô ấy bắt đầu thả lỏng. Nhưng cô ấy thiếp đi nhanh đến vậy, có lẽ cô thực sự rất mệt.
“Xin lỗi cậu…”
Tôi nói khẽ để không đánh thức cô ấy. Tôi thề rằng sẽ không bao giờ làm việc quá sức nữa. Đầu tôi cuối cùng cũng có thời gian để xử lí mọi chuyện…
Và một câu hỏi nhảy lên trong đầu tôi, câu hỏi đã khiến tôi đau đầu rất lâu rồi.
Thế quái nào Rin lại đột ngột thu hẹp khoảng cách giữa hai người nhanh đến vậy? Tôi yêu Rin, và cũng chắc rằng cô ấy cũng yêu lại tôi, nên Rin hành động bạo dạn hơn như vậy ắt cũng phải. Nhưng sao cô ấy lại bắt đầu như thế này. Tôi quen Rin đã lâu, nên tôi thừa hiểu hành động của cô ấy không thể thay đổi một sớm một chiều chỉ vì thích thôi được. Phải có thứ gì đó thúc đẩy, và nó có thể liên quan đến tôi.
Suy nghĩ lúc đầu cho tôi biết rằng điều này không có cơ sở, nên tôi vắt óc lại lần hai. Khá chắc rằng mọi chuyện bắt đầu kể từ khi Rin đề nghị làm bento cho tôi vào ngày hôm đó. Kể từ đó trở đi, cô ấy hành động khác hẳn. Được rồi, nhưng sao cô ấy lại đề xuất làm bento ngay từ đầu? Mọi thứ sau hộp bento ấy đều có ẩn ý, buổi hẹn hò xem phim, cùng ăn trưa, cái ôm và ngủ trên đùi cô ấy…Tất cả đều là ý của Rin.
Chắc chắn là có gì đó xảy ra, nhưng tôi không hề hay biết. Tôi nhớ lại những ngày trước khi chuyện đó diễn ra, nhưng tôi không chắc, liệu có gì đó làm cho cô ấy phải thay đổi như này hay không. À, nhắc đến sự thay đổi…
Tôi nhớ mình đã kiểm tra bảng xếp hạng Syosetu, mấy bộ truyện đứng đầu đều thuộc thể loại ‘Trả thù người bạn thuở nhỏ’ cả. Trong cơn bốc đồng, tôi đã gửi tweet phẫn nộ, tính cả cái trả lời Nira-san nữa . Vì chuyện đó mà tôi thật sự thất vọng. Nhưng điều có không liên quan đến Rin chút nào—
“Chờ đã…”
Tôi bắt đầu cảm thấy các tế bào thần kinh hoạt động một cách kinh khủng trong đầu. Tôi đặt tay lên đầu đề ý nghĩ đó không biến mất khỏi tâm trí, nhưng nó vẫn bay đi nhanh như gió.
“Gì vậy…?”
“Ưmmm…”
Rin cựa quậy trong lúc ngủ, cô nàng cứ quay đầu hết chỗ nọ sang chỗ kia. Tôi đứng hình ngay lập tức, không để cơ thể di chuyển dù chỉ một milimet. Làm cô ấy thức dậy lúc này không ổn chút nào. Sau một phút, tôi bắt đầu thư giãn rồi quay lại với ý nghĩ khi nãy. Nhưng đầu tôi mệt đến mức không nghĩ nổi gì nữa rồi.
Tôi vẫn cứ tiếp tục suy tư cho đến khi Rin dậy, nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu gì cả.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
ủa có kiểu bánh này thật à :)) Ơ nhanh vậy hai anh chị ?? Vẫn k nhận ra Rin ngồi chat cả đêm với mình cơ .-. Loại thịt lấy từ loài bò thuần chủng Nhật Bản. Nổi tiếng thế giới vì hương vị mềm mại nhưng cũng cực kì hiếm và đắt đỏ Má, xin ngài, em vừa mua con chuột mới đấy ạ. Ờm...sao chị biết hay vậy ạ .-. Hint?