Cuộc gặp mặt tình cờ giữa Master và Servant, những người lẽ ra không nên gặp nhau――
――Manaka Sajyou có một giấc mơ.
―――――――――――――――――――――――――――――――――――――
Vào ngày nọ trong tháng hai, năm 1991 sau công nguyện.
Tại một nơi nào đó dưới lòng Tokyo.
―――――――――――――――――――――――――――――――――――――
Bên trong bóng tối ẩn khuất khỏi ánh mắt của ai đấy, ở độ sâu vượt qua khỏi tầm với của chúng.
Thứ gì đó đang lơ lửng.
Thứ gì đó đang say giấc.
Thứ gì đó đang đợi chờ khoảnh khắc thức tỉnh.
Đó là Đại Chén Thánh.
Nó là vật dẫn đường cho "Thứ gì đó" đến từ bên ngoài và không thuộc về thế giới này, chỉ là một thứ tích tụ ước nguyện của con người.
Chính xác hơn thì nên gọi nó là Chén Thánh giả, nhưng――
Giờ đây, Đại Chén Thánh đã trở thành vật sở hữu của cô gái này. Hay đúng hơn là được cô gái ấy cẩn thận bảo vệ. Tựa như quả trứng nhỏ bé và mong manh, dễ dàng vỡ nát nếu bị đánh rơi. Đại Chén Thánh như một vật nhỏ bé cần được che chở, Manaka vẫn tiếp tục bảo vệ nó.
Vì ước nguyện của người cô yêu.
Khi cô chạm vào nó, cô gọi tên nó.
Khi cô nhắm mắt lại, cô ngân nga giai điệu như lời hát ru.
Giống như thời khắc này, chỉ mới đây.
――――Và rồi, chỉ trong chốc lát.
Ý thức của Manaka chợt dao động.
Vốn dĩ những thứ như giấc ngủ để hồi phục thể lực là không cần thiết với Potna Theron nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm giác dễ chịu khi được chìm vào giấc ngủ.
Một điều như vậy lẽ ra là không thể xảy ra.
Nếu như cô không thực sự chú tâm đến thì cả thân thể sẽ chẳng thể nào thực hiện những chức năng như nghỉ ngơi.
Vì thế, có thể khẳng định rằng tình huống này không phải là một sự tình cờ cũng như chẳng phải là một loại phép màu nào đó.
Manaka đã có thể ngủ vì một mục đích rõ ràng.
Có một lý do.
Là để có thể mơ.
Đột nhiên, ý nghĩ ấy xuất hiện trong cô.
“Mình nên thử làm như một con người bình thường.”
Ý thức của cô rời khỏi cơ thể trong nháy mắt, vượt qua vùng biển tĩnh lặng, xuyên qua ánh sáng nơi tận cùng thế giới.
――――Và rồi, cô tỉnh dậy.
Manaka mở mắt.
Hàng mi óng ánh của cô khẽ rung như đang lấp lánh.
Đôi mắt trong veo tỏa sáng ngọt ngào giữa màn đêm.
Vượt qua ranh giới giữa mộng và thực.
Cô đang ở một thế giới khác, khác với thế giới của bản thể thật sự của mình.
Trong một cơ thể khác, khác với cơ thể vốn là bản thể gốc của cô.
Trong một 《Mê Cung》 đầy rẫy những quái vật huyễn hoặc, các loài Chimera cùng vô số bẫy ma thuật chết người.
――Và rồi, chúng tôi gặp nhau.
Một Servant, người sẽ bảo vệ cô khi cô hoàn toàn trở nên bất lực.
Người bạn đồng hành định mệnh, người mà cô gặp dù thế giới có thay đổi.
Servant: “Ta hỏi ngươi. Ngươi có phải là Master của ta không?”
Dù rõ ràng cô ấy vẫn là cùng một người.
Dù chắc chắn cô ấy là Vua của xứ Britain.
Quả thật.
Cô ấy mang hình dáng của một cô gái.
Manaka: “Ồ――?”
Cô nghiêng đầu.
Lý do thì quá rõ ràng.
Bởi vì sự khác biệt giữa họ đã trở nên quá rõ rệt――dù cả hai đều là Vua Hiệp sĩ, với đôi mắt xanh lam ánh lục ẩn chứa ước nguyện cứu lấy quê hương cùng khí chất lạnh lùng và thuần khiết mà cô ấy khoác lên mình và với vẻ ngoài ấy, người đang đứng đó chắc chắn là vị Vua Hiệp sĩ mà Manaka cũng biết rất rõ.
Trước tiên, là chiều cao.
――Cô ấy cao hơn Manaka.
Nhưng không thể nào nhỏ nhắn đến thế được.
Tiếp theo, là mái tóc.
――Vẫn là mái tóc vàng óng ánh đó.
Nhưng Manaka lại không thể nhận ra búi tóc kia.
Tiếp đến, là bộ giáp.
――Ấn tượng thì giống nhau.
Nhưng những chi tiết này kia lại khác biệt.
Và rồi.
Điều quyết định tất cả trên hết――
Manaka: “Tại sao cậu lại là con gái?”
Câu hỏi ấy tự nhiên thoát ra khỏi môi cô. Ừ, đúng là như thế…Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi, mọi điểm khác biệt khác không còn quá quan trọng nữa.
Người mà cô yêu thương bằng cách nào đó đã hoàn toàn trở thành “cô ấy”!
Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ bị sốc, chẳng thể suy nghĩ được gì nữa.
Nhưng tôi có thể khẳng định một điều: tôi chưa từng thực sự trải qua cảm giác yêu ai đó một cách chân thành.
Tôi sốc nặng.
Và tôi chắc chắn rằng đó là một mớ hỗn loạn kéo dài gần một tiếng đồng hồ khi gương mặt tôi trở nên trắng bệch.
Nhưng,
Manaka thì khác.
Dù có bất ngờ, cô ấy sẽ không nhầm lẫn người đang đứng ngay trước mắt mình. Cô ấy đang nhìn vào thực tại một cách rõ ràng.
Nếu đây là một thế giới thoáng qua như trong mộng, và nếu đó là thế giới của riêng tôi.
Tình huống của chúng tôi.
Nhận thức của chúng tôi.
Sự sắp đặt của chúng tôi.
Sự thấu hiểu của chúng tôi.
Manaka và tôi đang ngồi trên sàn, nhìn về phía “cô ấy.”
Đó là mặt sàn lạnh lẽo.
Giữa một hành lang được xây dựng từ rất lâu trong quá khứ.
Một hành lang bằng đá.
Sàn nhà lát đá.
Và vì lý do nào đó, cô ấy đang ở trong một góc của một 《Mê cung》 nổi tiếng.
Dù nơi đó khá u ám nhưng không hoàn toàn tối đen vì vẫn có vài nguồn sáng mờ nhạt. Tôi biết rõ những ngọn đuốc được giữ cháy bằng ma thuật, ngọn lửa kỳ lạ không bao giờ tắt, nên hiển nhiên Manaka cũng sẽ biết điều đó.
Nhìn xem, Manaka đã nhanh chóng tiếp nhận toàn bộ khung cảnh xung quanh, dù nó hẳn phải gây sốc cho cô.
Trong khi tôi như sắp ngất đi giữa cơn hỗn loạn đó, thì Manaka lại hoàn toàn bình tĩnh.
Manaka: “Umm…”
Những đầu ngón tay trắng muốt của cô chạm nhẹ lên đôi má cũng trắng mịn như thế. Manaka――
Vị công chúa trong chiếc váy xanh nhạt sáng rực ấy, dường như đã bắt đầu sắp xếp lại ký ức của mình.
Ừ.
Tôi nghĩ mình cũng nên làm điều đó. Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi có thể mở ra ký ức trong não Manaka, quay về đến tận thời điểm trước đó.
Năm 1991.
Vào một ngày nào đó khi cô đang chuẩn bị cho hồi kết của Cuộc Chiến Chén Thánh, trong một đêm nọ, khi đang lim dim bên cạnh Đại Chén Thánh dưới lòng đất Tokyo, cô đã điều chỉnh chức năng não bộ theo đúng mong ước của mình.
Tôi thấy giấc mơ của cô.
Vì đó là giấc mơ, nên tôi có thể nhìn thấy những điều mà cô yêu thích, bởi trong giấc mơ, theo như sách vở, mọi thứ đều có thể được tạo nên.
Thế nhưng,
Đôi khi.
Cái mà cô thấy trong giấc mơ đó, ngay cả chính cô cũng không hề hay biết, phải không?Cô là người đã mong muốn một điều như thế.
Giống như một người bình thường. Giống như tôi.
Không có gì đặc biệt, tôi đã thấy những con người bình thường, một giấc mơ bình thường.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nên tôi nghĩ rằng mình muốn được bơi lội trong biển cả mộng tưởng, kỳ lạ và luôn biến đổi, một vùng biển tuyệt diệu――
Manaka Sajyou.
Cô đã thấy một giấc mơ khiến chính cô hài lòng.
Một hành động duy nhất này, dẫn lối cho tôi chỉ vì cô, không tồn tại trong hiện thực này.
Có lẽ, cô đã dễ dàng vượt qua “một điều gì đó” còn lớn lao hơn thế, một không gian khác, một thời điểm khác, thậm chí vượt qua tận cùng thế giới, đến bên kia hiện thực, nơi những giấc mộng vẫn đang ngủ say.
Cái tôi của cô và ý thức của cô đã bước vào một cuộc hành trình.
Dưới ánh sáng cực quang, cô lặng lẽ bay đi, khi đang nhìn vào thứ có thể dễ dàng nghiền nát bản ngã của con người.
Nếu là tôi, tôi sẽ kiệt sức chỉ sau chưa đầy hai giây, tôi không thể theo kịp cô.
――Cô đã thấy một con rồng, Manaka.
Một con rồng cao quý và hiền lành, một sinh vật luôn chờ đợi một ai đó, người mà phải mất rất, rất lâu mới có thể gặp lại.
Manaka: “Con rồng đẹp thật đấy!”
Cô nói.
Nhưng con rồng không đáp lại lời cô, nó chỉ lặng lẽ nhìn về phía tận cùng thế giới.
――Cô đã thấy tia sáng, Manaka.
Một thứ duy nhất kết nối hai bờ của thế giới, ánh sáng ấy là thứ toả rạng ở tận cùng vạn vật.
Manaka: “Ánh sáng thật đẹp.”
Cô thốt lên.
Nhưng ánh sáng cũng không đáp lại và không hề di chuyển khỏi chốn đó.
???: “Này!”
Ai đó lên tiếng.
Cô nên nhớ lại đi, Manaka.
Ngay khoảnh khắc ấy, dòng thủy triều của biển giấc mơ đã cuốn lấy ý thức của cô, đưa nó trôi dạt đến một nơi khác từ giấc ngủ sâu.
Một nơi khác. Ở đâu vậy?
Đó là một căn phòng nhỏ, kiểu căn hộ một phòng, không hề có cảm giác đã từng có người sinh sống. Nó xa lạ với tôi――Nó giống như một vòng xoáy, nằm ở trung tâm của vạn vật, như ánh sáng tối hậu và cô thì giống như bóng tối của vũ trụ.
Manaka: “Không được rồi. Mình phải rời khỏi đây thôi.”
Nó sâu một cách dai dẳng――
Cô nhìn tôi bằng đôi mắt xanh biếc toả sáng.
Ngay sau đó.
Cô đến nơi này, với cái tôi và ý thức của mình.
Cô tiến về khu vườn u tối này, chỉ để hoàn thành một sứ mệnh duy nhất.
Cô bước vào《Mê cung》này, nơi đang thực hiện một nghi lễ ma thuật vốn không thuộc về thế giới này.
Không, nói chính xác hơn,
Cô đã mơ một giấc mơ, mà vẫn là điều cô luôn ao ước. Đó là một giấc mơ đối với cô.
Còn với tôi, đó lại là hiện thực.
Từ một nơi tôi không hề biết, từ một năm 1991 mà tôi chưa từng trải qua――
――Cô đã đến với tôi, qua chính tâm trí tôi.
Manaka: “À, đúng rồi. Đây không phải là gương mặt của mình.”
Bên trong một căn phòng bằng đá —
Manaka, người đang nhìn vào một chiếc gương nhỏ, khẽ lẩm bẩm.