“Yo, bé Tổng Thống. Lâu rồi không gặp. Đến đây để trả thù à? Đúng là kinh ngạc đấy, ngươi lại có thể sống sót với trạng thái đó. Không hổ danh tồn tại tự xưng là Thánh thần.”
-
“Cả ba người đều sống sót rồi à. Mặc dù chỉ là điềm báo của tương lai, nhưng lại có thể đối mặt thế này vào thời khắc Trái đất kết thúc. Đúng là một số mệnh thần kỳ.”
“Đây là mục đích của anh sao… Daybit-san? Kirschtaria-san phản bội Thần Dị Tinh, vì anh ấy muốn dùng Không Tưởng Thụ để loài người tiến hóa. Thế nhưng, anh lại muốn hủy diệt nhân loại…”
“Anh chẳng khác gì với Thần Dị Tinh muốn tiêu diệt loài người cả.”
-
[Ta mất đi bản ngã.
Sau khi Servant đó “chết đi” một lần.
Lý do là vì ta muốn giảm tải khi phải khởi động lại. Và thực hiện khởi tạo tạm thời.
Những gì ta nhớ được khi thức dậy trong hang động.
Là lý do ta tồn tại, là tên của ta,
Và có lẽ là thông tin thu được thông qua bản ghi lại của thiết bị lưu trữ bên ngoài
“Ta cần chỉnh đốn lại loài người ngu xuẩn và cứu lấy hành tinh này”
“Ta là U-Olga Marie”
Chỉ có hai điều này, rất đơn giản, nên ta sẽ không nhầm lẫn.
Quả nhiên là ta.
Nhưng có lẽ là vì ta tự khởi tạo lại nhỉ.
Vì ta làm mất đi món trang sức làm nên con người ta, phần đó đã bị lộ ra mất rồi.
Sự giải phóng cảm xúc, tức là, khả năng phán đoán của ta đã kém đi.
Không ưu tiên hoàn thành sứ mệnh (Order) được giao phó, mà là ưu tiên quyết định của bản thân.
Kết quả là, ta thích làm những việc ta cho là “tốt”.
Ta không thể phân tích nổi, tại sao mình lại có cảm giác ấy.
Hai người đó…
Hành trình đến Chichén Itzá cùng Fujimaru Ritsuka và Mash, thật chân thực.
Ta cảm thấy tổ chức tên Chaldea rất thú vị. Khi nhắc đến hợp tác, não ta xuất hiện một cảm giác phấn khích.
Sự khác biệt giữa người ngoài hành tinh và người trái đất chính là lúc ngủ.
Ta cảm thấy, cứ làm sơ sài cũng sẽ thắng.
Ta không biết bản thân là ai.]
“Đến rồi đến rồi! Cùng với người đẹp, tận hưởng cảnh đêm của Chichén Itzá!”
[Ta không biết nói gì.
Deinos chiến sĩ, Wak-chan tốn cả ngày để đi tham quan thành phố. Và nơi cuối cùng này là,
Không phải chốn gặp gỡ hoa lệ, cũng chẳng phải đấu trường ồn ào.
Chỉ là một nơi có thể yên tĩnh ngắm nhìn thành phố. Một quang cảnh có phần yên bình và không mấy nổi bật.]
“Đẹp chứ? Dù mặt trời rất đẹp, nhưng ánh đèn nơi đây cũng không hề kém cạnh nhỉ? Đuốc lửa nhằm xua đi màn đêm, như câu nói “Không có mặt trời tức là đi nghỉ ngơi”. Tôi thích cái bóng của Deinos được chiếu sáng bởi ánh lửa, thích cái cách nó được phản chiếu lên bức tường. Khác với cảm giác “sinh tồn” trong Biển Cây. Nói sao nhỉ, là cảm giác “đang sống” chăng? Tại một nơi vốn đã không tồn tại, lưu lại minh chứng cho sự tồn tại của chúng ta. Dù chỉ là một cái bóng, nhưng nhìn thấy một bóng dáng tương tự, làm tôi nhớ về phụ thân khi còn sống.”
[Ta không thể nói đó là bóng hình.
Thế nhưng, ta lại cảm nhận, trải nghiệm, và hiểu được.
Một thế giới yên bình
Xã hội của Deinos là một xã hội hoàn hảo, không thể so sánh với xã hội loài người.
Là “nơi tuyệt nhất” mà chiến binh mạnh nhất trong số các Deinos, tự hào.
Đây không phải là nơi truyền cảm hứng cho sức mạnh của bản thân, mà cuộc sống yên bình này đã chứng minh một điều]
U-san chợt cúi gằm mặt xuống, không nói được gì. Tình trạng của cô khiến Wak-chan hốt hoảng, cứ sợ cô bị đau ở đâu.
[Đó là thế giới lý tưởng mà ta theo đuổi, thế giới mà ta ấp ủ trong tim và luôn tin tưởng trước khi ta biến thành bộ dạng này.
Và rồi, ta cự tuyệt quang cảnh này.
Một thế giới tươi đẹp nhường này, ta lại biết rõ nơi đây không có chỗ để ta dung thân.
Ta, chỉ cần vẫn là ta của hiện tại.
Là kẻ sẽ thiêu rụi toàn bộ khung cảnh này.]
“Không… không phải…không đúng…”
“Cái gì không phải cơ? Là ngoại hình hay là thể trạng? Đúng là vậy, Olga khác với chúng tôi, còn cả nhóm Ritsuka nữa. Nhưng tôi không để ý đâu! Chủ yếu là tâm hồn, vẻ đẹp bên trong mới là quan trọng nhất! Olga giống hệt như những vì sao mà tôi nhìn thấy lúc nhỏ trên Đài thiên văn! Lấp lánh, bảy màu, nói sao nhỉ! Không giống với bất cứ ai!”
[Năng lực phán đoán lại giảm rồi, phải ưu tiên cảm xúc. Vì vậy——]
“——Biến mất đi! Ta chịu đủ rồi! Mau biến cho khuất mắt ta!”
“O-Olga…? Sao vậy, sao lại giận rồi?”
“Ta vốn đã ghét lũ thằn lằn! Vừa nhìn thôi đã buồn nôn! Con người ư, thật vô liêm sỉ! Làm sao những sinh vật xấu xí và ngu xuẩn lại có thể là con người…!”
Wak-chan sững sờ trước lời nói của U-Olga Marie, rồi quay người bỏ đi.
[Ta chỉ từ chối anh ta ngoài miệng thôi. Một kẻ tự do, to lớn, ngây thơ như anh ta, lại như trở thành một Deinos nhỏ bé, bước đi một cách loạng choạng, cô đơn rời khỏi đây.]
-
[Ta choáng váng vì sự căm ghét dành cho bản thân. Sự hối lỗi dành cho Wak-chan khiến chức năng của ta suy giảm.
Đó là một cách trút giận.
Dù ta hung hăng, thiếu kiên nhẫn, nhưng dường như ta không có đủ dũng khí.
Lúc đó ta không thể níu giữ Wak-chan, cũng không thể xin lỗi anh ta.
Ta không dũng cảm để chen vào cuộc nói chuyện của mọi người, đêm nay ta cũng lang thang trong vô thức.]
“...Thế nhưng…”
[Ta không biết mình nên làm gì.
Dù ta đã khởi tạo ký ức, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời.
Chỉ cần nhìn thấy vật đã lãng quên, ta sẽ nhớ lại thôi.
Vì vậy——
Ta đã nhớ lại, khi nhìn thấy Tezcatlipoca.
Ta đã bị hắn giết.
Và lúc ấy, ta được gọi là Thần Dị Tinh.]
“...Ta là…Thần Dị Tinh. Là… kẻ địch của… Chaldea.”
[Tuy rằng ta tự hào khi mình là “Kẻ địch của nhân loại”, nhưng ta không muốn nghĩ đến việc mình là “Kẻ địch của Chaldea”.
…Bây giờ, khó mà về nhà Tepeu. Nếu ta không ổn định cảm xúc, thì không thể về.
Trên đường, ta nghe thấy các Deinos bàn tán những câu chuyện của Chaldea.
Fujimaru Ritsuka đã kể chuyện của các Dị Văn ở tế đàn.]
“Những câu chuyện về Dị Văn. Nếu làm thế, chẳng phải——”
[Sẽ càng có nhiều Deinos biết là ai làm.
Ta đoán là Mash và Fujimaru Ritsuka không biết.
Không biết ta là Thần Dị Tinh.
Không, không thể biết được.
Nếu biết, sao họ lại để ta đi cùng.
Họ không biết.
Họ không biết.
Họ không thể biết.]
“...Không phải Deinos, không phải con người. Đâu có chốn nào dành cho mình…”
U-Olga Marie lại tiếp tục nghe các Deinos bình luận về những câu chuyện họ được kể. Họ muốn nghe nhiều hơn về chúng, những câu chuyện vừa vui vẻ, vừa bi thương.
[Rất vui, nhưng cũng rất buồn.
Đương nhiên.
Vì dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta không thể tiến vào cái vòng ấy.
Đủ rồi, ta không muốn nghĩ nữa.
Ta quên đi mình là cá thể mang tên Thần Dị Tinh,
Ta sẽ quay về là “ta” trước khi bước chân vào thành phố Mexico.
Khi ta tự hủy hoại bản thân mình]
“A, tìm thấy rồi! Này~”
[Bóng dáng của Fujimaru Ritsuka đã tìm thấy ta, và vươn tay về phía ta.]