Famima!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 3

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 109

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Tập 02 - Chương 02: Clarice

Ngày hôm sau, Kazuki tách khỏi Sabrina khi sau họ tới tiền sảnh của trường.

Kazuki ngồi xuồng chỗ của mình rồi thở dài. Tối qua Cậu đã không thể ngủ vì mải nghĩ tới cô bé tóc hồng đó…

Nhưng dù có nghĩ đến hói đầu thì cậu cũng không tìm ra bất cứ bằng chứng nào chỉ ra rằng cô bé là một sát thủ.

Có lẽ cậu sẽ không bao giờ gặp lại cô bé đó nữa…

Hmm, có lẽ mình nên mặc kệ chuyện đó đi.

Kazuki kiên quyết khẳng định.

*Ding dong dong dong*

Khi tiếng chuông trường vang lên, giáo viên chủ nhiệm của cậu bước vào lớp.

“Ehh-, cô biết là hơi bất ngờ, nhưng cô sẽ giới thiệu với các em một người bạn mới. Em có thể vào được rồi.”

“Vâng!”

Người bước vào lớp chính là cô bé tóc hồng hôm qua.

Kh-oan!

Sao cô bé đó lại ở đây sau khi mình đã quyết định xong xuôi rồi vậy!?

“Hiing.”

Cô bé tóc hồng nhón chân đứng trên bục giảng. Cô vừa mỉm cười vừa bước vào lớp, nhưng nhìn cô bé giống như sắp khóc hơn.

Kazuki dụi mắt rồi nhìn vào cô bé trước mặt, cậu mong đây chỉ là ảo giác.

Mái tóc xoăn bồng bềnh màu hồng được buộc bởi một dải băng cột tóc… Chiều cao khiêm tốn…Một chiếc túi nhỏ trên vai…Vẻ mặt không biết nói dối…

“Tên mình là Clarice Calina. Mình được sinh ra tại Ý. Xin cứ gọi mình là Clarice.”

...Và cả cách nói chuyện đặc trưng.

Khá xui là cậu đã không nhầm.

Đây không thể nào là trùng hợp được...Vậy ra cô bé thực sự là một sát thủ được phái đến để ám sát Sabrina ư?

Nhưng nếu đã âm mưu ám sát Sabrina thì đáng lẽ phải chuyển tới lớp của Sabrina mới đúng chứ.

Điều duy nhất trong đầu cậu lúc này là phải ngăn chuyện này lại bằng mọi giá.

“Thưa cô.”

“Gì vậy, Kazuki?”

“Dù có nhìn kiểu gì thì...em cũng không nghĩ cô ấy là học sinh trung học đâu ạ…”

Kazuki lên tiếng.

"C-cậu nói gì vậy!? Riche là một học sinh trung học tuyệt vời mà...đúng không?”

Sao cô lại tự hỏi mình làm gì!?

Riche lùi lại như vừa bị đánh trúng điểm yếu.

Cách cô tự gọi mình là ‘Riche’ rất hợp với vẻ đáng yêu của cô, nó khiến cô trông còn trẻ con hơn nữa.

“Clarice, có lẽ nói vậy cũng hơi…”

“K-không sao hết! Riche có bằng chứng xác thực rằng mình là một học sinh trung học!”

“Bằng chứng...xác thực?”

Nếu cô bé đã thâm nhập vào ngôi trường này thì hẳn cô đã chuẩn bị trước vài bằng chứng giả.

Clarice tự tin mỉm cười.

Thấy nụ cười toe toét của cô, Kazuki cắn môi.

“Riche đã có thể tự viết ra bảng cửu chương đấy nhé!”

“Thưa cô, không cần nghi ngờ gì nữa, rõ ràng cô bé kia rõ ràng là một học sinh tiểu học!”

Bằng chứng mà Clarice đưa ra đã về với cát bụi. Không, cô bé đã tự đào hố chôn mình.

“Huh!? Tại sao? Chẳng lẽ cậu đã biết chuyện Riche chưa thuộc hàng bảy ư!?”

"Bình thường thì tới năm hai là không dùng tới bảng cửu chương nữa rồi.”

Nước mắt bắt đầu đọng trên khóe mắt cô bé và cô cảm thấy do dự.

Bầu không khí trong lớp đã nguội đi.

Tốt.

Kiểu này là khỏi chuyển vô nghe cưng.

Khi Kazuki đang thở phào nhẹ nhõm, thì…

“Nhưng có sao đâu, nhỉ?”

Một người mà cậu không ngờ tới đưa tay về phía Clarice.

“Ryouta!...Ý mày là sao, ‘có sao đâu’ là ý gì?”

“Thì như tao đã nói đấy. Nó éo quan trọng. Nếu dễ thương như Clarice thì không bằng tuổi tụi mình cũng chả sao.”

“Không, không! Cùng lớp thì phải cùng tuổi mới phải chứ!”

“Giờ mới để ý, Miyamoto!” “Đúng thế!” “Tao đi hiến mạng cho Clarice đây!”

“Huh!? Tụi mày vui vì cổ á!?”

Ý kiến của Kazuki bị giọng nói của lũ con trai trong lớp nhấn chìm.

Có vẻ Kazuki đang ở chiếu dưới.

“Nếu cô ấy chuyển tới lớp ta thì ắt hẳn cô ấy phải cùng tuổi với chúng ta. Chẳng lẽ cậu không chấp nhận Clarice chỉ vì vẻ nhỏ nhắn trẻ con của cô ấy thôi ư? Đâu có ai giống nhau hoàn toàn đâu.”

“Đúng, đúng!” “Thế mà tụi này cứ nghĩ cậu chỉ toàn nói lời hay ý đẹp cơ, Miyamoto-kun” “Ootaki-kun là kẻ thù của phụ nữ!”

“Giờ đến tụi con gái cũng đâm ra thù mình à?”

Không hiểu sao tụi con gái lại tán thành với Ryouta. (Trans: Vì loli là công lý!)

Thay vì nói cậu đang ở chiếu dưới, ta nên nói rằng cậu đã bị bao quanh bởi kẻ thù mới phải.

Kuu...có gì đó không đúng.

Tất cả những gì mình nói là sự thật hiển nhiên mà…

Đến nước này thì đành phải tung con bài tẩy ra thôi!

Chỉ cần hỏi một người đầu óc bình thường là được, vì dụ như lớp trưởng--

“...Uuu—”

Khi cậu nhìn đắm đuối vào vị cứu tinh của mình, Saki, thì cô cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt không vui.

...Đúng vậy.

Cô ấy là một cô gái dịu dàng với trái tim ấm áp.

Và rõ ràng trong mắt Saki, Kazuki đang bắt nạt Clarice.

Uuu...Mình có lý do cả mà.

Tuy nhiên, cậu không thể giải thích.

Cậu chỉ có thể cam tâm chịu đựng ánh nhìn gắt gỏng của cô.

Hy vọng cuối cùng đã mất.

Tuy nhiên, Kazuki vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

“Thưa cô, có gì đó không ổn ở đây. Hẳn phải có gì đó bất hợp lý, xin hãy xem xét lại ạ.”

“Hm-mm. Không phải là cô không hiểu lý do của em, nhưng—”

“Cô ơi...Clarice có thể ở lại được không ạ…?”

*Lóe sáng, lóe sáng*

Clarice nhìn cô chủ nhiệm với ánh mắt ngây thơ.

Trông cô giống một bé cún bị bỏ rơi trong hẻm với một chiếc thùng các-tông dưới trời mưa.

“Ootaki, đánh giá người khác qua bề ngoài là không tốt đâu nhé. Sau khi học xong thì mời em xuống phòng giám thị.”

“Ếu công bằng!”

Cậu đã mất hết hy vọng.

Ánh mắt của Clarice làm người khác nghĩ “Mình phải bảo vệ cô gái này bằng mọi giá.”

Khả năng biến mọi người xung quanh thành đồng minh của cô quả là một sức mạnh đáng gờm.

“Clarice đã là một trong chúng ta!” “Cố lên! Đừng để thua một kẻ như Ootaki!” “Chào mừng tới lớp 6 năm 2!”

“Mọi người...cảm ơn mọi người nhiều lắm!”

Cảm động đến phát khóc, cô bé yếu ớt gạt nước mắt bằng một chiếc khăn tay nhỏ và cúi đầu.

Cả lớp bắt đầu hò reo vì Clarice. Hiện giờ, tất cả đã đoàn kết lại thành một. Và Kazuki bị cho ra rìa.

“...Tệ rồi.”

Kazuki, hay nói đúng hơn là kẻ thua cuộc, sụp xuống bàn.

Clarice tiếp tục nói khi cả lớp đang trong trạng thái vui vẻ tột độ.

“Về chỗ ngồi của Riche, nếu có thể thì mình muốn ngồi cạnh Ootaki-kun!”

““Ehhhhh!?””

Cả lớp la lên ngạc nhiên.

Ngay cả Kazuki cũng không biết được ý định thật sự của Clarice.

Một người bình thường sẽ không bao giờ muốn ngồi cạnh kẻ đã bắt nạt mình…

Đừng nói là cô ta muốn moi thông tin của Sabrina từ mình nhé!?

Kazuki bắt đầu nối lại những mảnh ghép để tìm ra ý định thực sự của cô.

“Nhưng nếu để cậu ngồi gần thằng Kazuki thì nguy hiểm lắm…”

Ryouta không hề do dự đặt tay lên vai Clarice nói.

“Khoan đã, Ryouta. Sao nghe giống tao mới là kẻ xấu ở đây vậy.”

“Ryouta-san, mình đã biết từ trước rồi. Nhưng Riche có vài việc cần phải giải quyết. Nên mình không thể trốn khỏi Ootaki-san được.”

“Clarice…”

Ryouta im lặng ngồi vào ghế.

“Nếu ý em đã quyết thì cô cũng không cản em nữa…*hức hức*.”

Không hiểu sao cô chủ nhiệm lại lấy tay che mắt.

“Này Clarice. Cô nói là ‘có việc phải giải quyết’ là sao? Ý cô là sao!?”

Và...Kazuki đã bị những đồng chí trong lớp bơ đẹp.

Clarice bước tới gần Kazuki.

Trong lúc đó cả lớp đang vỗ tay động viên cô.

“Cố lên, Clarice!” “Nếu có chuyện gì thì bọn mình sẽ giúp cậu!” “Bọn mình sẽ mãi bên cậu!”

Mọi người đều ủng hộ cô.

“Ootaki, nếu có gì xảy ra với Clarice thì mày coi chừng.” “Nếu dám làm cậu ấy khóc thì cậu sẽ trở thành kẻ thù của phụ nữ.” “Mày đừng có kiêu ngạo chỉ vì Sabrina nghe lời mày.”

Không như cô ấy, Kazuki chỉ nhận được toàn lời đe dọa.

Clarice đứng trước mặt Kazuki. Mặt cô nhìn như sắp khóc.

“Mum...Ootaki-san, làm ơn...hãy giúp đỡ...mình.”

“À, rồi, đây cũng vậy…”

Kazuki đã không thể cản cô chuyển vào.

Trên hết cô còn ngồi cạnh cậu nữa chứ.

M-mà có lẽ tốt nhất là cứ để cô gần cậu, nếu cô ấy có làm gì đó đáng nghi thì cậu sẽ có thể phát hiện ra ngay.

Sẽ ổn thôi...chắc vậy.

Kazuki không còn cách nào khác ngoài chấp nhận.

________________

“Onii-chan, thế này là sao?”

Sabrina vừa làm đề vừa hỏi Kazuki về Clarice, cô gái đang ngồi kế cậu.

“Ah, đây là Clarice, cô ấy vừa mới chuyển tới hôm nay.”

*Sáng lên*

Cậu nghĩ là mắt Clarice vừa sáng lên sau khi cô nhìn thấy Sabrina.

Uu...đột nhiên mình thấy có gì đó lạ lạ.

Cô ấy có thực sự là sát thủ nhắm tới Sabrina không?

Nếu cô ấy thực sự là sát thủ thì liệu cậu có nên để Sabrina tránh xa khỏi cô ấy không…?

Chuyện này đều nguy hiểm với cả hai, Sabrina và Clarice.

Tuy nhiên, nếu thực sự là một sát thủ thì cô ấy sẽ không để lộ chân tướng quá sớm đâu.

“R-rất vui vì được gặp bạn, Sabrina-san. T-tên của mình là Clarice Calina và mình là một sát thủ!”

Ehh-!?

Sát thủ!?

Cổ đúng là sát thủ thật!

Còn tự nhận nữa kìa!

“Sát thủ…?”

Ánh mắt lạnh và sắc như dao của Sabrina quét tới Clarice.

Cậu có thể cảm nhận được bầu không khí nặng nề giữa họ.

“Sao cô lại biết tên tôi? Tôi nhớ là mình vẫn chưa nói với cô...và khi cô nói tới ‘sát thủ’, ý cô là sao?”

“Whoa! Uaaaaaa…”

—Em sẽ ngay lập tức khử hắn.

Kazuki nhớ lại câu trả lời của Sabrina khi cậu hỏi cô rằng cô sẽ làm thế nào khi gặp phải một sát thủ.

Nguy rồi…

Nếu Sabrina nhận ra Clarice là một sát thủ, thì em ấy sẽ ngay lập tức hành động

Mình không muốn để Sabrina làm điều đó…

Mình cần phải nói đỡ cho cô ấy!

“Ah, a-anh đã nói cho cô ấy tên em từ trước. Còn nữa, khi cô ấy nói ‘sát thủ’ thì ý Clarice ấy là cô ấy đến Nhật để học lấy 'bằng cấp’. Đúng không Clarice!?” (Trans: Trong tiếng Nhật thì cả 2 từ trên đều phát âm gần giống nhau.)

“Fueh? N-nếu cậu đã nói vậy thì, ừ, đúng là vậy đấy”

Đúng là vậy…

Chả biết cổ có ổn không nữa?

“Vậy à? Nhưng hình như tôi đã thấy cô ở đâu đó rồi.”

“M-m-m-m-m-m-mình nghĩ là cậu nhận nhầm người rồi! Mình không nghĩ chúng ta đã gặp nhau trong vườn nhà cậu đâu.”

“Ah, cô nhắc tôi mới nhớ tôi-”

“Người ta nói trên thế giới này có ít nhất 3 người giống bạn! Chính là nó!? Em biết đấy, là tình cờ...là tình cờ thôi!!”

Kazuki cắt lời Sabrina.

*Thở dài*

Tại sao mình lại giúp cô bé vậy nhỉ?

“Si. Nếu Onii-san đã nói vậy thì chắc không sai. Rất vui được gặp cô, Clarice.”

Không hiểu sao Clarice lại thêm ‘san’ vào sau tên của Sabrina, trong khi Sabrina chỉ gọi cô một cách bình thường. Tuy nhiên lạ cái là cậu thấy chúng nghe rất hợp lý.

“Anh sẽ kiếm chỗ ngồi mới cho em, Sabrina. Cứ ngồi yên đây nhé.”

“Si.”

Kazuki cho rằng hiện giờ tốt nhất là tách riêng hai người ra, nên cậu ngồi vào chính giữa cả hai.

Họ đã suýt bị phát hiện…

Bỏ chuyện đó qua một bên, cô nàng này thực sự là một sát thủ ư…

Dù cậu đã nghĩ rằng tốt nhất là nên mặc kệ cô ấy, nhưng để mắt tới cô cũng chẳng hại gì, nếu cô ấy đủ giỏi để tự gọi mình là một sát thủ.

Tiết một của lớp Kazuki là giờ tự học.

Khi mọi người đang tập trung giải đề toán…

*Nhìn chằm chằm*

*Nhìn chằm chằmmmmm*

*Nhìn chằm chằmmmmmmmmm*

Vừa giải đề, Clarice vừa chăm chú quan sát Sabrina, người đang ngồi cạnh Kazuki.

Rõ quá rồi còn gì!

Sao cô ấy lại nhìn chăm chú quá vậy, đã là sát thủ thì phải hành động bí mật và kín đáo chút chứ?

Dù gì thì...cổ cũng sẽ làm mọi chuyện hỏng bét.

Cứ thế này thì sớm muộn Clarice cũng bị Sabrina bắt—

“Onii-chan, Clarice đang—...”

“Whoa.”

Ẻm phát hiện rồi ư?

Mình phải làm gì đó để ngăn cái bi kịch sắp xảy ra này!

“...Nhìn anh đắm đuối.”

“Không, em thấy đấy Sabrina, không có gì kỳ lạ ở đây cả. Lý do của nó sâu như biển...và ơ?”

Clarice nhìn mình á…? Hiểu rồi!

Có vẻ Sabrina đang nghĩ Clarice đang nhìn cậu.

May thật. Sau khi nhận ra điều đó, cậu nghĩ mình sẽ có thể tìm cách sống sót trước tình huống này.

“Rốt cuộc thì quan hệ giữa anh và Clarice là sao, Onii-chan?”

...Không may là nó không dễ vậy.

Sabrina tỏ vẻ hăm dọa.

“Q-quan hệ? Không, không có gì hết á. Cô ấy chỉ vừa mới chuyển tới đây hôm nay thôi mà , Sabrina.”

“...Si. Ra là vậy. Em hiểu rồi.”

*Tách*

“Này này này! Sao em lại bí mật mở hộp vũ trang ra vậy!?”

“Em phải loại bỏ mọi kẻ tình nghi.”

“Vậy mà dám nói ‘em hiểu’ ngon ơ vậy á! Anh đã nói rồi, em không được làm loạn!”

Kazuki nhanh tay đóng chiếc vali Sabrina tính mở lại.

Nếu cậu mà chậm một giây thì cả Clarice và bạn học của cậu sẽ thấy hết mớ ‘hàng nóng’ bất hợp pháp bên trong “hộp vũ trang”.

Kazuki nhìn quanh…nhưng may mắn là không ai để ý tới họ vì đang bận làm đề.

Kazuki thở phào nhẹ nhõm.

“...Ngay bây giờ, trong khi họ đang cãi nhau...Riche sẽ tận dụng mọi cơ hội mình có!”

Rắc rối tới từ cả hai phía.

Ngạc nhiên thay, Clarice (đang ngồi phía bên kia) đang lén rút khẩu súng lục ra khỏi túi.

“Chờ chúttttttttt!”

“Cái gì vậy? -Hiiing!!”

Kazuki đâm về phía Clarice và ngã xuống.

Cậu đè cô xuống như đang ôm lấy cô, làm bàn ghế quanh đó đổ xuống.

Nhân cơ hội đó, Kazuki giấu khẩu súng lục vào lại chiếc túi nhỏ.

“...Phù. Nguy hiểm thật.”

“C-C-C-C-C-Cậu đang làm gì vậy!? Đau quá. Nặng quá~”

“À, xin lỗi.”

Kazuki tách khỏi Clarice khi cô vẫn còn chưa hết lúng túng vì chuyện vừa xảy ra.

Bạn cùng lớp của cậu chắc chắn cũng đã nghe thấy tiếng ồn đó, họ đang nhìn với ánh mắt như đang nhìn một tên tội phạm.

Chết tiệt, đó có phải là lỗi của mình đâu trời...

Nhưng trước tiên...

“Onii-chan.”

Cậu cần phải giải quyết vấn đề lớn hơn, Sabrina.

Bóng của cô bé phủ lên người Kazuki khi cậu đang lò mò dưới sàn nhà (khi tách khỏi người Clarice)

“...Đây?”

“Anh đang làm gì vậy?”

“A-Anh bị trượt chân, nên...”

“Thế mà em lại thấy anh đang cố tình đè Clarice xuống đấy, Onii-chan.”

“Ờ thì... k-không phải vậy đâu. Không đời nào... aha ha ha.”

Kazuki không thể cười nổi khi đang bị Sabrina áp đảo như thế này.

“Cô đang âm mưu gì... nhìn Onii-chan đắm đuối... và quyến rũ anh ấy ư?”

“Ể? Riche á? Riche không nhìn vào Ootaki-san đâu, mình đang nhìn Sabrina mà-”

“Tôi ư?”

“A!?”

Riche vội vã che miệng.

“Cô tính- làm gì với tôi?”

“Không... cái đó...”

“Không trả lời được à? Cô trông có vẻ ngày càng đáng ngờ.”

“Vậy... ừm...”

Clarice hoàn toàn cứng đờ và không thể trả lời.

Nguy thật rồi...

Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này thì kiểu gì cô nàng này cũng phun ra hết.

Kazuki chen vào giữa cả hai, cậu đã chuẩn bị tinh thần để bị đập bán sống bán chết.

Một giọt nước mắt chảy dài trên mặt Clarice.

Sau đó cô khóc lớn.

“Hiing... Hiiiiing... Hức.”

“—Ểểể.”

“N-Này, Onii-chan.”

“Em làm quá rồi. Cẩn thận một chút, Sabrina.”

Sau khi xoa đầu Sabrina, Kazuki bắt đầu sang giúp Clarice.

“...A.”

Sabrina cố gắng nói gì đó với Kazuki, nhưng rồi lại cúi mặt xuống.

“Cậu có sao không, Clarice?”

“Mình ổn~. Riche sẽ không khóc vì những chuyện như thế này đâu~, Uuu.”

...Cô vừa nói vừa khóc.

Kazuki lấy khăn lau nước mắt cho cô.

“Cảm nhơn~.”

“Rồi, lau mũi đi.”

“Vângg~”

*Khụt khịt*

Ngay cả khi Kazuki đưa khăn tay cho cô ấy, Clarice vẫn dùng áo cậu thay cho nó.

Tại sao!?

...Đó là những gì cậu nghĩ, nhưng giờ không phải là lúc để nói ra điều đó. Cậu cố nuốt nước mắt trong lòng và chấp nhận nó.

“...Ootaki-san thật tốt bụng. Riche chưa bao giờ gặp một người tốt như cậu.”

“Cậu nói quá rồi. Đây chỉ là bình thường thôi mà.”

“Không đâu. Nếu xem đó là chuyện bình thường, thì Ootaki-san đúng là một người tuyệt vời.”

“Clarice...”

*Lấp lánh, lấp lánh*

Thật ngây thơ.

“Bây giờ Riche tôn trọng Ootaki-san rồi.”

Có vẻ như cậu đã thành công thuần hóa cô ấy.

Cô nàng này thật kỳ lạ...

Cô ấy vụng về, mít ướt, và chẳng giống một sát thủ chút nào.

Cậu nên liên lạc với Sofia càng sớm càng tốt... nhưng rồi sẽ ra sao...?

*Ding dong dong*

Tiếng chuông hết giờ vang lên trong lúc Kazuki không biết phải làm gì

Sabrina nhìn Kazuki đang vui vẻ với Clarice từ đằng xa.

Onii-chan...

Gần đây anh cư xử rất lạ.

Tại sao anh lại chỉ quan tâm tới Clarice vậy?

Cô ta là gì với anh, Onii-chan?

Onii-chan, em cảm thấy như anh đang giấu em chuyện gì đó.

Nhưng tại sao-?

Cảm giác khó chịu len lỏi trong trái tim Sabrina.

Saki tiến gần đến chỗ họ.

“Ootaki-kun, cậu đã hoàn thành phiếu khảo sát chưa? Mình đang đi thu chúng—”

“...Ummph.”

*cắn*

Không biết phải làm sao để giải tỏa những cảm xúc này, Sabrina cắn Saki.

“Kyaaaaaa. Aoooooo. Sabrina, em làm sao vậy~?”

“Hầy...”

Kazuki thở dài.

Nhờ Kazuki mà âm mưu của cô bé này vẫn chưa bị lộ.

Thế nhưng trong mắt người khác, họ lại thấy cậu đang bắt nạt cô, vì thế danh tiếng của cậu đã chìm xuống đến tận đáy.

“Ughh... mình bị thiệt nhiều quá.”

Ngày dài cuối cùng cũng kết thúc, cậu đang tính về nhà cùng Saki khi cô đang trên đường tới nhà thờ giúp chị sơ làm vài việc vặt.

Hôm nay là một ngày dài lê thê, nhưng cuối cùng cậu cũng được vác xác về nhà.

Thế nhưng...

“Xin hãy chờ đã. Làm ơn hãy cho phép Riche về nhà cùng cậu.”

Riche đột nhiên xuất hiện và đề nghị tất cả sẽ về nhà cùng nhau.

Ra cô ấy định chơi kiểu trò này à...

“Nhà của Clarice cũng nằm ở hướng này ư? Ootaki, Sabrina, hai người có đồng ý không?”

“T-Tất nhiên rồi.”

Thật ra cậu rất muốn từ chối để bớt phiền phức, nhưng nếu thế thì sẽ khiến Sabrina và Saki cảm thấy nghi ngờ, vì họ vẫn chưa biết gì cả.

Kazuki không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.

Clarice lưỡng lự nhìn Sabrina.

“Umm... vậy có được không, Sabrina?”

“...Si. Không vấn đề.”

Sau khi suy nghĩ một lúc, Sabrina gật đầu đồng ý.

Dường như cô bé đang suy nghĩ không biết mình phải làm gì với Clarice sau chuyện xảy ra hồi sáng.

Nhưng rồi họ cũng về nhà cùng nhau.

“....(Nhìn chằm chằm)”

“Uuu.”

“...(Cắn)”

“Kyaaa~”

Trên đường về nhà, Saki và Sabrina vẫn chí chóe với nhau như thường lệ.

Thế nhưng Kazuki lại không có thời gian để ý đến chuyện đó vì cậu đang bận để mắt tới Clarice.

“Chờ cơ hội và tấn công...”

Wow.

Cô nàng này lại âm mưu trò gì xấu xa nữa đây—?

Kazuki tiếp tục quan sát Clarice khi cô đang mãi chìm trong suy nghĩ.

Chắc chắn cô bé biết mình đang bị nhìn, Clarice nhẹ quay đầu về phía cậu...

*Cười*

...Và nở một nụ cười duyên dáng.

Chắc hẳn cô bé cười vì mắt họ chạm nhau.

Cậu cũng chẳng biết nụ cười đó có ẩn ý nào khác không.

Hừm-mm... cô bé này có thật là một sát thủ không?

Trông chẳng giống một chút nào...

“Phải giết... phải giết...”

Ma chắc cậu chẳng cần phải nghĩ cho mệt óc nữa...

Không đời nào Kazuki lại không lo cho được.

Sau một lúc, họ đã đến đoạn đường nơi cậu gặp cô bé lần đầu.

“Ơ? Nhà Clarice ở phía đó à?”

“À, vâng... A, nhà mọi người ở hướng khác ạ? Hii-ng, mình lại để lỡ mất cơ hội rồi~”

“Cơ hội?”

Saki nghiêng đầu.

“K-Không có gì đâu, chỉ là tự thoại thôi. A, đúng rồi! Nếu mọi người không phiền thì xin hãy đến thăm nhà mình. Nó chỉ nằm gần đây thôi.”

Clarice đột nhiên đánh một đòn bất ngờ.

Cô bé vẫn đang kiên trì chờ cơ hội phục kích Sabrina.

Có khả năng cao nhà Clarice là hang ổ của kẻ địch. Chắc hẳn đồng bọn của cô bé cũng đang ở đó.

Đến đó chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Cậu phải tìm cách từ chối.

Thế nhưng, Kazuki vẫn cố nói chuyện một cách tự nhiên hết sức có thể.

“Nhưng nếu bọn mình đột ngột đến như vậy thì chẳng phải sẽ phiền cậu lắm sao?”

“Không sao đâu. Cậu không cần lo đâu. Xin hãy đến nhà mình, xin cậu đấy.”

Clarice nắm lấy tay Saki.

Nguy rồi.

Kinoshita là một cô gái tốt bụng...

“Ừmmm, nếu cậu đã nói thế thì có lẽ mình sẽ ghé thăm một chốc-“

“Quyết rồi nhé! Nào, nào, đi thôiii! Mình sẽ dẫn đường~”

“A, khoan đã Clarice!?”

Đúng như mình nghĩ...

Clarice đã kéo Saki đi trước cả khi cô kịp nói hết câu.

Hừmmm...

Nếu Sabrina là mục tiêu của cô bé thì tại sao lại phải kéo Kinoshita đi cùng chứ...

Đúng rồi, nếu đồng bọn của cô bé tính giăng lưới phục kích Sabrina thì hẳn chúng sẽ bắt Saki làm con tin.

Cậu không thể chuyện đó xảy ra được...

“Sabrina này, nếu muốn thì em cứ về nhà trước đi.”

Ít nhất thì cậu cũng muốn bảo vệ Sabrina khỏi nanh vuốt của chúng...

“Không. Quá nguy hiểm...”

“Nguy hiểm gì cơ...”

Em ấy nhận ra rồi ư—

“Nếu em về trước, thì Saki với Onii-chan sẽ ở cùng nhau một mình trên đường về mất.”

...Chắc là không rồi.

Mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối nếu cậu không cẩn thận, thế nên Kazuki mới ra sức thuyết phục Sabrina hết lần này đến lần khác, nhưng đời nào cô bé lại chịu nghe cậu. Thế nên cuối cùng họ đành phải cùng nhau tới nhà Clarice.

Bề ngoài thì nó chỉ là một căn nhà hai tầng cũ kỹ.

Tường nhà hơi bẩn và có vài vết nứt. Cầu thang dẫn lên tầng 2 rỉ đến độ họ không biết đi trên nó có an toàn không nữa.

Đây... là chỗ trú của cô bé à?

Nhưng đây là... không, chắc đó chỉ là để ngụy trang thôi.

Trong phim bọn sát thủ rất thích chọn những nơi như thế này để phục kích mà.

Có lẽ cậu nên từ chối phắt đi cho rồi.

Giờ vẫn chưa quá muộn, có lẽ cậu nên đánh bài chuồn ngay cho nóng.

“N-Này, Clarice-”

“Mọi người cứ tự nhiên.”

“Xin phép nhé~”

“Ấy! Chờ chút Kinoshita!”

Thôi rồi, Saki đã bước vào trong phòng mà không chút nghi ngờ.

Kazuki lết xác theo sau cô.

“Ể?”

Cậu đơ người ra. Căn phòng này trông cũ nát y hệt bề ngoài của tòa nhà này vậy. Bên trong chẳng có lấy một món đồ. Thứ duy nhất cậu thấy là chiếc túi nhỏ của Riche nằm gọn trong góc phòng. Cái phòng này còn chẳng có lấy một cái màn cửa nữa là.

“Mời vào. Dù không có gì nhiều, nhưng mình rất mừng vì mọi người đã đến!”

Clarice mời cả ba ngồi xuống sau khi họ bước vào trong căn phòng.

“Clarice, ừmm... cậu sống một mình... ở đây ư?”

“Vâng. Mình sống một mình nên các cậu không cần phải giữ ý làm gì. À, nhưng hàng xóm dưới lầu sẽ nổi nóng nếu các cậu làm ồn, nên xin hãy cẩn thận nhé. Eh he he!”

“Sống một mình ư?....Ờ, cha mẹ cậu đâu rồi?”

“Cha mẹ của Riche ư? Cha và mẹ đã qua đời khi Riche còn nhỏ. Sau đó Riche chuyển vào sống trong một trại mồ côi.”

“Ôi không...”

Saki không thể nói tiếp.

“Nhưng sau đó mình đã được nhận nuôi. Thế nên mình mới có thể đến Nhật Bản học tập. Thôi chết, mình chẳng có gì để mời các bạn cả. Hiii-ng, phải làm gì đây?”

Clarice vừa đi vòng quanh mừng họ vừa lấy tay ôm đầu.

“Mình xin lỗi. Mình sẽ chay đi mua gì đó nga... Ơ, sao mọi người không ngồi?”

“Hửm? À, đúng... rồi nhỉ.”

Saki khi bất giác quay mặt đi khi Riche nhìn thẳng vào mắt cô.

Ahh...

Ngay lúc đó, Riche chùn vai vai xuống với vẻ cô đơn rồi cười.

“Xin lỗi... có vẻ như mình đã làm phiền mấy bạn rồi.”

Người ta nói rằng những người sống cô độc quá lâu rất nhạy cảm với nỗi buồn của người khác. Vì thế họ thường cố gắng chôn sâu nỗi buồn của mình trong lòng. Họ luôn giả vờ vui vẻ và mỉm cười mọi lúc. Kazuki hiểu rất rõ cái cảm giác cô độc của Riche, dù gì thì cậu cũng là một kẻ cô đơn không cha mẹ cậu bên cạnh mà.

Vì thế...

“Mình cảm ơn vì mọi người đã đến. Dù đã cất công đến tận đây thế mà—”

“Mình ngồi xuống đây có được không?”

Kazuki cắt lời Riche. Đặt cặp xuống sàn, cậu thong thả ngồi chéo chân dưới đất. Cậu mỉm cười với Riche khi cô tỏ ra bối rối.

“Ootaki...?

“Tôi muốn nghe cậu kể về nước Ý, Clarice. Dù gì thì đó cũng là quê hương của Sabrina mà. Em cũng muốn nghe đúng không, Sabrina?”

“Si. vậy cũng được. Nếu Onii-chan đã nói thế thì chắc một chút cũng không sao.”

“Sabrina-san...”

Sabrina ngồi xuống cùng Kazuki.

“Ừm, Clarice, cho mình xin lỗi!”

“Không, mình chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Ừm, mình cũng xin lỗi. Mình đã làm cậu tổn thương mà đúng không!?”

“Không sao đâu. Riche biết rất rõ cảm giác của Saki. Riche không bận tâm đâu.”

“Clarice!~”

Saki ôm lấy Riche với đôi mắt đẫm lệ. Nhìn cả hai như vậy, Kazuki thở dài.

“Clarice này, mình hơi khát, nếu có thứ gì đó để uống thì sẽ tuyệt đấy.”

“V...Vâng!”

Clarice lấy ra vài chiếc cốc nhựa từ trong cặp ra rồi xuống bếp lấy nước. Cô bé vừa làm vừa quẹt nước mắt, nhưng Kazuki giả vờ như không nhìn thấy.

Cả ba đã nghe được rất nhiều thứ từ Clarice.

Như là cuộc sống của cô bé khi còn ở Ý...

Người dân nước Ý...

Hay những món ngon mẫu quốc...

Cách cô bé nói chuyện rất vui tươi nên Kazuki, Sabrina và Saki đều vui vẻ lắng nghe.

“A, trời đã tối rồi. Mình phải về trước đây.”

“Hawha, đã trễ thế rồi à!? Mải nói chuyện nên lỡ mất cơ hội rồi~”

Cô nhìn về phía Kazuki với vẻ chực khóc... không, là Sabrina, người đang bám lấy Kazuki mới đúng.

“Clarice, cô còn việc phải làm à?”

“Vâng, nhưng... hôm nay mình đã rất vui nên chắc để lúc khác vậy.”

Dù trông vẫn còn đang bối rối, nhưng mặt cô bé cũng nhanh chóng thả lỏng.

“...Mình sẽ xuống lầu trước.”

Clarice cười rạng rỡ.Tuy nhiên, Kazuki thừa biết nụ cười đó là giả. Chắc chắn cô bé sẽ rất cô đơn khi qua đêm một mình trong căn phòng trống thế này...

...Không thể nào Clarice lại cảm thấy không cô đơn được.

Vì thế...

Kazuki cho Sabrina và Saki xuống lầu trước để có thể ở một mình với Clarice.

Rồi cậu hỏi...

“Này Clarice. Nếu không phiền thì cậu có thể tới nhà mình không?”

“Ểểể-?”

Cô bé này là một sát thủ. Việc chủ động mời cô bé về nhà là hành động hết sức ngu ngốc. Nếu Sofia biết được thì cậu sẽ ngủ với cá là cái chắc. Nhưng cậu không thể nào để Clarice như vậy được.

“Nhưng nếu cậu có ‘nhiệm vụ’ cần hoàn thành... thì tôi cũng không ép. Mà cậu đâu thể sống thoải mái nếu cứ vướng phải cái ‘nhiệm vụ’ đó mãi nhỉ?”

Kazuki nhìn thẳng vào mắt Clarice. Cô nhìn lại cậu như vừa nhận ra gì đó.

“Ootaki-san... cậu nghiêm túc ư?”

“Mình chỉ để nghị cậu tạm hoãn ‘nhiệm vụ’ hiện tại nếu có thể thôi mà. Quyết định là ở cậu, Clarice.”

“Quyết định... là của mình ư.”

Clarice nghịch ngón tay rồi liên tục nhìn xung quanh.

“Ừmm, mình hiểu rồi... có lẽ mình nên làm lại vào ngày mai. Tuy hơi tiếc nhưng hôm nay mình sẽ tạm hoãn ‘nhiệm vụ’. Mình nghĩ ngày mai mình sẽ có thể bắt đầu lại.”

Sau khi do dự một hồi, Clarice bối rối trả lời.

“Được rồi. Quyết vậy nhé.”

Vừa xuống cầu thang Kazuki vừa nói với Sabrina và Saki rằng Clarice sẽ ở lại nhà mình.

“Onii-san... trên đó có chuyện gì vậy?”

“Sabrina, anh xin lỗi vì đã tự ý quyết định. Nhưng anh nghĩ rằng cô ấy sẽ rất cô đơn nếu ở đây một mình. Hơn nữa, em không muốn nghe thêm về chuyện của Clarice ư?”

“...Anh thấy vậy ổn ư, Onii-chan?”

“Ừ, anh không có ý kiến gì.”

Sabrina cúi mặt rồi nắm chặt tay.

“...Si. Nếu Onii-chan thấy ổn thì em cũng không có ý kiến gì.”

“Cảm ơn, Sabrina.”

Dù có gì đó là lạ, nhưng Sabrina vẫn đồng ý.

“Ừm, không lẽ mình đã làm phiền các bạn ư?”

Clarice lo lắng hỏi khi cô thấy Sabrina không dễ dàng chấp nhận. Kazuki có cảm giác rằng Clarice chưa bao giờ được chào đón ở bất kỳ nơi nào trong cuộc đời của cô.

“Không đâu. Trong nhà chỉ có mình và Sabrina thôi, cậu không cần phải lo đâu.”

“Nhưng...”

“Chúng mình rất muốn bạn ở lại mà. Phải không, Sabrina?”

“...Si”

“Thật vậy à... vậy thì mình sẽ làm theo ý cậu vậy.”

Clarice mỉm cười vui vẻ trả lời.

“Cho mình nói chuyện với cậu~ một chút nhé!”

Saki xen vào

“Ừm, h-hôm nay mình có thể ở lại nhà cậu được không?”

...

.............

..........................

“Gì cơơơ?”

Kazuki không thể tin vào tai mình.

K-Kinoshita sẽ ở lại nhà mình ư!?

Ểểểểểể!?

Chuyện gì đang xảy ra thế này!?

“X-xin lỗi, mình vẫn nghe chưa rõ, cậu có thể nói lại được không!?”

“Eh!? V-vậy, ừm... mình có thể ở lại nhà Ootaki-kun được không...!?”

Cậu vẫn nghe chưa rõ.

Kinoshita nói rằng sẽ ở lại nhà mình ư!?

T-tại sao?

Tại sao cô ấy lại muốn ở lại nhà mình!?

“Mình muốn nghe thêm về chuyện của Riche nữa... vậy có được không?”

“Hm-mm, cậu đã nói mời hay là ‘Welcome’ nhỉ… Ừm...mình phải

làm gì đây...”

Sau khi nghe lời đề nghị bất ngờ của Saki, Kazuki hoảng cả lên.

“Không.”

Thế nhưng, Sabrina cộc lốc đáp lại cô thay Kazuki.

“Tôi chấp nhận Clarice. Nhưng Saiki thì không bao giờ.”

“Ể, tại sao?”

“Si. Vì Saiki là Saki.”

“Sabrina, đó không phải là một lý do hợp lý đâu!”

“...(Nhìn chằm chằm)”

“Uuu.”

Sabrina và Saki nhìn nhau.

“Ah, uuu... chuyện gì đang xảy ra vậy!?”

“...Lạ thật. Sao mình lại run run vậy nhỉ!?”

“Cả Ootaki-kun nữa ư!?”

Kazuki đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, Clarice ngọ nguậy bên cạnh cậu.

“Chị đã nghe hết rồi!!”

““Izuna-san!?””

Kazuki và Saki đồng thanh kêu lên. Người đột nhiên xuất hiện không ai khác ngoài Izuna.

“Tại sao chị lại ở đây...?”

“Na ha ha. Ở đâu có chuyện, ở đó có một chị sơ. Họ thường nói vậy.”

“Làm quái gì có! Hơn nữa mấy bà sơ đâu có hợp với cái hình ảnh đó!”

“Mà, sao cũng được. Thật ra thì chị đang tìm Saki cơ. Em nó nói rằng hôm nay sẽ đến Nhà Thờ nhưng hoài mà không thấy, nên chị mới cảm thấy lo lắng. Thế nên chị đã lần theo mùi em tới đây.”

“A, em xin lỗi. Đáng lẽ em phải nhắn tin cho chị mới đúng. Khoan!? Bộ em bốc mùi lắm à?”

Saki nhanh chóng tránh xa khỏi Kazuki và tự ngửi người mình với đôi mắt ngấn lệ.

“Na ha ha. Thôi đùa vậy là đủ rồi. Chị là Izuna Tachibana, rất vui vì được gặp em.”

Izuna tự giới thiệu với Clarice.

“Em là Clarice, em là học sinh mới chuyển vào lớp của Ootaki-san. Rất vui được gặp chị.”

Clarice cũng lịch sự tự giới thiệu với Izuna.

“Riche này. Chị đã nghe thấy những gì bọn em nói.”

“Chị nghe rồi ư?”

“Đúng rồi đấy Kazuki-kun. Chị hiểu là em lo khi để Riche ở một mình, nhưng các em vẫn chỉ là học sinh trung học thôi. Chị không thể để một nhóm học sinh trung học ngủ cùng nhà mà không có ai giám sát được.”

Hmmm...

Chị ấy nói cũng đúng.

Dù không có gì sẽ xảy ra, nhưng họ vẫn có khả năng gặp phải chuyện xấu khi không có người bảo hộ.

Giám hộ hử...

Kazuki nhớ về cặp bố mẹ vô dụng của mình.

Không biết giờ họ đang ở đâu nhỉ?

Nhưng cậu thừa biết họ sẽ không về nhà.

Có lẽ hôm nay cậu phải từ bỏ thôi...

“Thế nên chị cũng sẽ ở lại✩"

“Ểểể?”

Izuna nháy mắt.

Có lẽ mọi chuyện sẽ ổn nếu Izuna trở thành người giám hộ cho họ.

“Nhưng mà vậy có ổn không?”

“Tất nhiên rồi. Em cũng đến luôn nhé Saki.”

“Ể? Nhưng...”

“Hông sao đâ—u. Càng đông càng vui mà phải không Kazuki-kun?”

“Ờ, đúng.”

“Em cũng đồng ý mà nhỉ, Sabrina?”

“...Si. Vậy cũng không sao. Nhưng Izuna phải để mắt tới Saki.”

“Tại sao em lại bị đối xử như cún hoang vậy...?”

“Rồiii, hãy cùng tới nhà Kazuki thôi!”

“Riche cũng sẽ chuẩn bị đi.”

“Vậy thì bọn mình sẽ đứng đây chờ.”

“A, mình cũng phải về nhà để chuẩn bị đồ nữa.”

“Mà Saki của chị hôm nay bạo quá cơ.”

Saki chớp mắt sau khi nghe thấy lời của Izuna.

“Em có biết mình đang định tới nhà một bạn nam cùng lớp ngủ qua đêm không~”

“A—”

Cuối cùng Saki cũng nhận ra hành động của mình bạo dạng cỡ nào, cô hoảng hốt che miệng lại.

Kazuki và saki chạm mắt nhau. Mặt và tai Saki đỏ rực.

“Kyaaaaa!”

Saki chạy mất dạng.

*Khựng lại*

Nhưng đột nhiên cô dừng chân rồi quay mặt lại.

“Ừm, mình có thể Ootaki-kun sau khi chuẩn bị xong được không?”

“Đ-Đựợc...”

...Cô ấy vẫn tính tới à.

Cứ như thế, họ quyết định cùng nhau qua nhà Kazuki ngủ.

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này...

Mà, chắc mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...đúng không?

Kazuki nhanh chóng trở nên lo lắng.