Vào kỳ nghỉ xuân năm ba sơ trung của tôi.
Đó là ngày mà tôi tràn ngập hạnh phúc nhất.
Bởi vì tôi sẽ đi hẹn hò với bạn gái của mình, Shirasawa Kohaku.
Kohaku là một sinh viên đại học lớn hơn tôi 5 tuổi.
Chúng tôi đã từng hẹn hò mỗi ngày, nhưng thật khó để gặp mặt nhau khi Kohaku lên đại học.
Thế nên, lần đầu tiên sau khoảng thời gian đó, chúng tôi đã có thể hẹn hò với nhau, và tôi đang ngập tràn hạnh phúc, nhưng–
Vì lý do nào đó, trông Kohaku không được vui cho lắm dù cho chúng tôi đã không có cuộc hẹn hò trọn vẹn nào trong ba tháng nay cả.
Tôi đã tưởng mình đã tạo ra một buổi hẹn hò lý tưởng theo cách riêng của mình, nhưng có vẻ như nó vẫn chưa đủ đối với nữ sinh đại học. Dù cho điều đó có khó nói, nhưng nếu nó nhàm chán, thì tôi thích việc cô ấy nói thật lòng với tôi hơn. Tôi sẽ cố gắng hơn cho kỳ hẹn hò lần tới.
"... Buổi hẹn hò hôm nay như nào?"
"Nó vui lắm. Thật sự… Nó rất vui…"
Kohaku vui vẻ nói. Dường như cô ấy không nói dối.
"Anh cũng thế. Anh cũng thấy nó rất vui."
Rõ ràng, tôi đã hiểu lầm.
Lý do cho việc trông cô ấy u ám là vì cổ buồn khi ngày hẹn hò kết thúc. Nó nghĩa là cổ thích buổi hẹn hò này đến nỗi phải buồn vì nó kết thúc.
Tôi sẽ làm buổi hẹn hò lần tới vui hơn nữa! Và vì thế, tôi cần tiết kiệm tiền tiêu vặt của mình.
Trong lúc chờ tàu, chúng tôi đang có mặt ở nhà ga, đợi tàu đến. Tôi cảm thấy buồn khi nghĩ về việc sắp nói lời tạm biệt.
Tôi muốn ôm và hôn cổ trước khi nói lời chào tạm biệt… Nhưng cô ấy rất nhút nhát. Cổ sẽ không chịu hôn tôi trừ khi ở riêng với nhau, như trong phòng tôi hoặc phòng riêng ở quán karaoke.
"Này, Touma-kun… Em muốn anh hôn em lần cuối…"
Cứ như đọc suy nghĩ của tôi vậy.
Cô ấy có vẻ thích hôn tôi hơn là ngại ngùng ở nơi công cộng. Đương nhiên, tôi không thể nói 'không' và hôn lên môi Kohaku. Tôi hôn lên đôi môi mềm mại, và sau đó đưa lưỡi của mình vào trong miệng cô ấy.
Kohaku đưa lưỡi ra và quấn quanh lưỡi tôi. Khi đôi môi chúng tôi chạm vào nhau một cách thèm khát, và lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau như thể để chúng tôi xác nhận tình yêu của nhau mặc kệ mọi ánh mắt — một thông báo vang lên qua sân ga.
Tôi kéo môi mình ra khỏi môi cô ấy với vẻ tiếc nuối.
Kohaku trông rất cay đắng.
… Những nụ hôn của tôi, chúng tệ đến thế à?
Lần cuối tôi hôn cô ấy, khuôn mặt cổ đang tan chảy vì hạnh phúc… Có lẽ tôi làm không tốt là vì đã qua ba tháng rồi.
"Chúng ta hãy chia tay đi."
Kohaku cắt ngang và nói với vẻ suy tư hiện ra trên gương mặt cổ.
"... Gì cơ?"
Cái– Cổ nói gì cơ? Chia tay á? Sao cổ lại đòi chia tay với mình? Nó là đùa, đúng không? Đúng, đúng, nó chỉ là đùa thôi.
"Em… Em đã có người mình thích rồi."
Tôi cảm thấy cực kỳ bối rối, Kohaku quan sát tôi.
Kohaku trông quá nghiêm túc để nói nó là đùa…
"... E– Em nghiêm túc à?"
"Em sẽ không nói điều này như một trò đùa."
"Đ- Đây là một lời nói dối, phải không? Gã mà em thích là ai? Đó có phải là người mà anh quen biết không?"
"Đó là… Xin lỗi, em không thể nói cho anh. Hãy hạnh phúc mà quên em đi. Tạm biệt…"
Sau khi nói với tôi điều này trong khi tôi đứng sững sờ ở đó, Kohaku lên tàu và rời khỏi tầm mắt của tôi.
_____________________
Một ngày nọ của hai năm sau đó.
Lòng tôi tràn ngập hạnh phúc.
Bởi vì tôi sẽ đi hẹn hò với bạn gái của mình, Akamine Akari!
Akari là một sinh viên đại học lớn hơn tôi 5 tuổi.
Cô ấy sống ở tỉnh lân cận nên cũng khó mà gặp nhau, nhưng cổ vẫn đến để gặp tôi và bọn tôi sẽ hẹn hò mỗi nửa tháng.
Gần đây tôi vẫn chưa gặp được cô ấy, có lẽ vì cổ bận đi tìm việc làm, nhưng gần đây bọn tôi đã liên lạc khá thường xuyên.
Một ngày nọ, lần đầu trong suốt khoảng thời gian ấy, cô ấy mời tôi đi hẹn hò, và tôi vui vẻ đồng ý. Từ hôm đấy đến giờ, tôi vui cực kỳ luôn.
Nhưng đây là một buổi hẹn hò, tôi không thể là người duy nhất vui vẻ được.
Vì để làm Akari vui, tôi cùng cô ấy chơi máy gắp thú và thắng được một con thú nhồi bông tặng cổ - người thích những thứ dễ thương và nhồi bông.
“Của em này.”
Tôi đưa cô ấy món quà một cách ngầu lòi.
Tôi nghĩ như thế ngầu mà. Dù sao thì, tôi đã gắp được chỉ với một lần thử đó!
Tôi ghé qua chỗ máy game thùng một lát và dùng các chiêu tôi đã luyện tập cho ngày hôm nay. Có hơi tốn kém, nhưng đó chỉ là cái giá nhỏ để thấy nụ cười trên gương mặt của Akari.
Nào, Akari, cho anh thấy nụ cười xinh đẹp của em nào!
“Cám ơn, Touma… Em vui lắm”
Akari nói với gương mặt u ám.
…Khoan? Tôi từng thấy khuôn mặt này rồi.
Kh-không, không, không. Đây không phải hiện thực, phải không? Tôi với Akari đang rất tốt mà! …Ừ thì, tôi đã nghĩ rằng tôi với Kohaku đang rất tốt cho đến khi cổ đá tôi.
Nhưng đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ!
Buổi hẹn hò hôm nay khá suôn sẻ. Akari và tôi bên nhau cả ngày không có bất đồng nào. Không đời nào cổ lại định đá tôi được!
“Này, Touma… Em hôn anh lần cuối được không?”
…Hả? Chẳng phải nó giống hệt hai năm trước sao? Tôi tự hỏi không biết Akari có nói “từ đó” sau câu này không nữa?!
K-không, tôi chỉ đang nghĩ quá nhiều thôi!
Và cuối cùng, tôi kết luận rằng ý cô ấy là “ở cuối buổi hẹn hò”!
Ôi , Chúa ơi. Cổ đáng yêu đến nỗi đề nghị một nụ hôn ở chỗ máy game thùng!
Tôi hôn môi Akari trong khi đang cố giữ bản thân bình tĩnh lại. Tôi đút lưỡi vào giữa đôi môi cô ấy và quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại và ấm áp của cổ.
Khoảnh khắc tôi kéo môi ra khỏi môi cô ấy, mặt cổ đỏ ửng lên. Có vẻ như tôi đã có thể làm cô ấy hài lòng. Tôi chưa hôn cô ấy cũng một thời gian rồi, thật nhẹ nhõm khi nó thành công đến thế - hoặc là tôi nghĩ vậy.
“Chúng ta kết thúc thôi…”
Akari cắt ngang với vẻ đau khổ trên gương mặt.
Ra là cô cũng vậy!
Tại sao?! Tại sao cô lại muốn chia tay tôi? Tôi làm gì sai sao? Chúng ta đã bên nhau rất vui đến tận hôm nay mà!
“Ta-tại sao em lại bảo chúng ta kết thúc?!”
“…Em đã thích người khác rồi.”
“Gã mà em thích là ai? Nếu em có ảnh, cho anh xem được chứ? Anh sẽ thay đổi để đẹp trai hơn cả hắn ta!”
“Điều đó là không thể. Tạm biệt Touma, em sẽ không liên lạc với anh nữa…”
Akari bỏ đi sau khi buông vài lời cuối cùng, để lại mình tôi vụn vỡ vì tuyệt vọng…
_____________________
-Tôi bật ra khỏi giường.
Ánh nắng sáng sớm chiếu qua khung cửa sổ, tôi có thể nghe được tiếng chim ríu rít.
Tôi lau mồ hôi trên mặt và thở dài.
“Ác mộng…”
Cứ như xem liên tiếp một lúc hai bộ phim bi kịch vậy.
Nếu đây chỉ là một cơn ác mộng, tôi sẽ nhẹ nhõm biết bao vì nó chỉ là mơ, nhưng tất cả đều đã từng xảy ra thật.
Đó là sự thật, rằng Kohaku đã đá tôi vào mùa xuân của năm ba sơ trung và Akari đã đá tôi vào mùa xuân của năm hai cao trung.
Tôi chưa từng gặp lại họ kể từ đó. Cũng không hề nói chuyện với họ. Đó là vì họ đã từ chối cuộc gọi của tôi…
“Tại sao mình lại bị đá chứ…?”
Tôi tự hỏi, và cũng tự có vài câu trả lời.
Đó là vì cách biệt tuổi tác.
Họ lớn hơn tôi năm tuổi, và cả hai có lẽ đều đã là người lớn có công ăn việc làm rồi. Sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu thằng nhóc như tôi không còn xứng với họ, rằng họ đã có một quãng thời gian khó khăn trong mối quan hệ ấy.
Chỉ là- chỉ vì tôi biết lí do không có nghĩa là tôi đã vượt qua nó. Tôi đã thu mình vào giường vì tổn thương trong suốt một tháng đầu sau khi chia tay, và tôi vẫn chưa vượt qua được nỗi đau ấy.
Nhưng… Lo nghĩ về nó cũng chẳng giúp được gì cho tôi.
Tình yêu mới sẽ giải quyết được vấn đề - tôi đã học được điều này khi hẹn hò với Akari sau khi bị Kohaku đá.
Đó là lí do vì sao tôi muốn có bạn gái, nhưng… Vấn đề là, tôi vẫn còn yêu Kohaku và Akari, thế nên tôi không cảm thấy các cô gái khác hấp dẫn.
Tôi tự hỏi liệu mình có thể tìm được bạn gái mới với tình trạng này hay không…
“Ah! Đã trễ vậy rồi sao!”
Không ổn rồi, không ổn rồi! Tôi sắp đi muộn vào ngày đầu tiên đến trường. Tôi nhanh chóng sửa soạn và phóng đến trường-
Ở đó, tôi đã hội ngộ với hai bạn gái cũ của mình - giờ đây là giáo viên.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại