Đầu tiên, anh tiếp tục không ngừng nỗ lực. Anh đã nghĩ rằng mình cần phải sẵn sàng chuẩn bị bất cứ lúc nào, vì anh chẳng biết đến bao giờ thì mọi người mới quay lại.
“Vale Tudo và Thương thuật vẫn còn kém. Tôi cần cố gắng hơn!”
[Một người kì lạ…]
Kể cả khi nhận được cái nhìn kì lạ của Lita, Yu IlHan vẫn đắm chìm trong luyện tập. Lita chuẩn bị 3 bữa cho anh mỗi ngày và mọi thứ anh cần làm chỉ là học võ.
Và cứ như thế, 5 năm, 10 năm nữa trôi qua. Lúc này là 20 năm kể từ khi anh bị bỏ rơi.
Bây giờ, cú đấm và đá tràn ngập tinh thần chiến đấu của anh thậm chí có thể giết được một con gấu, ít nhất một con người và với cây thương bằng gỗ của mình không chỉ đâm qua bao cát mà còn làm nó tách ra làm hai. Bản thân Yu IlHan nghĩ anh không có tài năng võ thuật gì, nhưng sự tiến bộ như thế chỉ trong 15 năm rất đáng kinh ngạc. Tất nhiên, một phần cũng nhờ Lita, nhờ bạn cùng-đánh-đấm đó mà anh đã tiến bộ đến mức này.
“Tôi có lẽ sẽ 40 sớm thôi. Thế nào? Trông tôi có chín chắn hơn không?”
[Điều duy nhất anh làm chỉ là đấm và đâm. Anh nghĩ anh có thể đạt được thứ gì khác ngoài võ thuật sao? Anh có thấy ai hành động đúng với tuổi của mình sau khi tu luyện nhiều năm trên núi không?]
“Cô nghĩ vậy sao? Mẹ tôi sẽ không bao giờ nói tôi giả vờ người lớn cả?”
[Đừng nghĩ vớ vẩn. Tập luyện đi.]
Hồi trước, Lita chỉ đến một tuần một lần, nhưng giờ đây cứ 3 ngày cô lại đến một lần. Vì cô lo lắng Yu IlHan sẽ phát điên khi bị giam trong nhà tù mang tên Trái Đất này suốt 20 năm.
Do sự lo lắng quan tâm của cô hay là do khả năng bẩm sinh của mình, Yu IlHan vẫn tiếp tục chịu đựng tốt.
Anh đã kiên nhẫn chịu đựng 20, 30 năm.
[Nó đã lệch đi!]
Trong khi quan sát Yu IlHan, bây giờ Lita lo lắng tới mức muốn hết toáng lên. Tuy nhiên, vị trí của cô không cao, nên cô không thể trực tiếp hỏi Chúa được, và cô càng không có khả năng để đảo ngược trục thời gian nên cô chỉ có thể tiếp tục ngắm nhìn Yu IlHan trong lúc luyện tập một cách lặng lẽ, ngày này qua ngày khác.
“Lita”
Vào một ngày, Yu IlHan nói chuyện với cô với giọng buồn bã.
“Tôi không thể nhớ được mặt mẹ mình.”
[Tôi xin lỗi.]
“Kể cả khi nhìn và tấm hình, tôi vẫn có cảm giác xa lạ. Liệu họ có thực sự là gia đình của mình không? Có phải từ đầu tôi đã sống một mình trên thế giới này? Tất cả mọi thứ đều do tôi tưởng tượng ra và Lita đã nói dối để làm tôi yên lòng…”
[Đừng nói thế!]
“Yeah, đùa thôi. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mọi chuyện như thế.”
Anh thở dài rồi quay lại tập thương. Đó là thời điểm sau 50 năm kể từ khi anh bị bỏ lại.
“Tôi chán ngán việc này rồi. Tôi muốn làm thứ gì đó khác.”
[Xin lỗi vì phải nói điều này… không biết khi nào Đại Biến Động sẽ xảy ra. Anh không thể bỏ bê việc tập võ được.]
“Tôi biết.”
Hiện tại, họ đã cùng nhau trong suốt vài thập kỉ, là thiên thần hay con người, điều đó không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng đối với Yu IlHan bây giờ, đó là người đã chăm sóc anh, là người đã lắng nghe anh. Và Lita là người đã ở đó, vì đó là Lita. Thế là đủ.
Yu IlHan cũng là con người duy nhất mà cô gặp trong vài thập kỉ, vì vậy cô đồng cảm với Yu IlHan hơn là thương hại anh. Tất nhiên, cô không nói điều đó ra.
Mối quan hệ kỳ lạ của hai người – thứ được tạo nên do sai lầm của Chúa – đã tiến triển theo một hướng kỳ diệu.
“Tôi sẽ đọc sách.”
[Được đấy.]
Võ thuật có thể sẽ trở nên vô cùng quan trọng sau Đại Biến Động, nhưng đọc sách sẽ mở rộng hiểu biết và xây dựng nền tảng cho hành động. Nó có lẽ sẽ giúp ích được gì đó.
Yu IlHan, người có thể nhanh chóng đặt toàn bộ tâm trí vào việc gì đó, đã tự nhốt mình trong thư viện của trường đại học. Và anh cũng đã hứa với Lita, anh sẽ tập Vale Tudo và Thương thuật 3 giờ mỗi ngày, nhưng toàn bộ thời gian còn lại anh chỉ dùng để đọc sách.
Ngay cả những cuốn sách được bảo quản tốt cũng đổi màu sau vài thập kỉ, nhưng phải cảm ơn ‘dừng thời gian’, vật chất không bị ảnh hưởng bởi thời gian. Nó lại là một điều tốt với Yu IlHan.
Anh thích đọc những cuốn tiểu thuyết đương đại, nhưng anh đã chán những cuốn sách đó sau 5 năm và anh chuyển sang những thể loại khác. Trong khi nghĩ rằng mình có thể sống như một chàng sinh viên bình thường sau Đại Biến Động, anh đã đọc những cuốn sách liên quan đến quản trị kinh doanh, và khi anh chán, anh đọc các sách chuyên ngành khác như tâm lý học hoặc những cuốn nhân văn học. (Trans: nhân văn học – nghiên cứu về các khía cạnh văn hóa con người, gồm ngôn ngữ học, văn học, triết học,…)
Không giống như võ thuật, thứ mà khi ta đạt đến một ngưỡng nào đó rất khó để nhận ra sự tiến bộ, đọc sách liên tục giúp ta lấp đầy kiến thức. Yu IlHan, người đã bị cuốn vào việc đọc, anh mở rộng sự quan tâm của mình đến nhiều loại sách khác nhau trong thư viện. Kiến thức phổ thông, lịch sử, địa lý, cổ điển, vật lý, hóa học, nghệ thuật – anh đã đọc toàn bộ cuốn sách trong thư viện.
Vài năm trôi qua, những cuốn sách trong thư viện không đủ. Anh bắt đầu đi bộ đến những hiệu sách để kiếm những cuốn mà thư viện không có, tất nhiên được vì chả có ai đang trông coi mấy hiệu sách đó cả.
Tuy nhiên, mọi thứ đều có giới hạn của nó. Vào năm thứ 67 sau khi bị bỏ lại (Tất nhiên Yu IlHan éo biết đã bao lâu trôi qua rồi), anh đã có một quyết định lớn.
“Hãy học một ngôn ngữ khác.”
[Vậy thì chúng ta hay đổi địa điểm thôi. Tôi có thể cung cấp bữa ăn bất cứ nơi đâu.]
“Thức ăn từ đâu đến thế?”
[Bí mật.]
Trong khi cân nhắc liệu có cần vượt biển anh không, anh đến Trung Quốc, quốc gia gần nhất. Anh lái xe liên tục đến khi hết nhiên liệu, sau đó tìm nơi đổ xăng hoặc đơn giản là chuyển sang chiếc xe khác.
Giấy phép? Chỉ có Yu IlHan trên thế giới này nên mọi chuyện sẽ ổn thôi, miễn là xe anh không rơi khỏi vách núi hay nổ tung do tai nạn là được.
Trong chuyến đi, anh học tiếng Trung bất cứ lúc nào rảnh rỗi. Ngôn ngữ này khiến anh phát bệnh, ngay cả việc đọc sách hàng thập kỉ nghe có vẻ khả thi hơn.
Và Trung Quốc lại quá rộng lớn, tất nhiên có rất nhiều thứ để đọc ở đây.
“Thật sai lầm khi đến Trung Quốc đầu tiên.”
Yu IlHan muốn hét lên vì có quá nhiều kiến thức mới. Có lẽ con người sẽ quay lại trước khi anh biết được hết những kiến thức ở Trung Quốc mất – anh cảm thấy buồn nhẹ.
Tuy nhiên đó là lỗi của anh. Mà kể cả anh khám phá hết tất cả những vùng đất ở Trung Quốc, đọc mọi cuốn sách ở Trung Quốc, con người vẫn không quay về. Yu IlHan không còn hỏi Lita đã bao lâu trôi qua, còn Lita cũng không nói về chúng.
Anh chuyển sang một đất nước khác. Vì anh cảm thấy sẽ phát điên nếu không tìm được niềm vui mới, cho dù đó là gì đi nữa.
Kazakhstan, Uzbekistan, Pakistan, Ấn Độ, Mông Cổ,… Sau khi học mọi ngôn ngữ ở Châu Á, anh đọc mọi cuốn sách, hồ sơ, kể cả những dòng báo cáo hoạt động Internet của các quốc gia. Dường như anh sẽ chết nếu không có gì để đọc, anh lại đọc, tiếp tục đọc. Một lần anh quên mất việc luyện tập 3 giờ mỗi ngày và anh đã bị Lita đánh bầm dập.
[Anh có ổn không?]
“Ổn, có lẽ vậy!”
Anh ngẩng đầu lên. Đó là trang cuối cùng của cuốn sách cuối cùng trong 7.5 triệu cuốn sách bên trong thư viện Học viện Hàn lâm Khoa học Nga. Kể cả có đến 7.5 triệu cuốn sách nhưng có rất nhiều sách cũng có thể tìm thấy ở các thư viện khác. Yu IlHan giờ đây có thể đọc bất kỳ cuốn sách nào trong thời gian gian ngắn, kể cả sách dày thế nào đi nữa, đọc trong suốt nhiều năm, đó không phải là một việc khó đối với anh.
“Đúng như tôi nghĩ, tôi không thể hiểu được mấy cuốn sách kỹ thuật sau khi đọc xong chúng.”
Yu IlHan đã nhìn thấy giới hạn của não mình. Dường như anh không hợp với khoa học. Anh đọc chúng vì chúng chứa chữ mà thôi. Con người sẽ không chuyên nghiệp một lĩnh vực nào đó nếu chỉ đọc sách.
“Đến Châu Âu thơi.’
[Anh đang nói tiếng Nga sao?]
“Hyvää!”
[Được thôi, chúng ta sẽ tới Phần Lan.]
Khi anh đến Châu Âu, Trung Đông và cả Châu Phi, vốn từ của anh đã trở nên vô cùng phong phú. Đây là năm thứ 216 sau khi anh bị bỏ lại.
“Bây giờ chỉ còn Châu Mỹ và Châu Đại Dương thôi.” (Trans: Em nghĩ còn thiếu Châu Nam Cực đó ạ!)
Yu IlHan vui vẻ như mấy đứa học sinh trung học khi được nhận ít bài tập hè. Mặc dù anh đã sống hơn 200 năm, thái độ anh vẫn không đổi, Lita cười cay đắng hỏi lại.
[Anh có biết là chúng sẽ sẽ phải đi thuyền chứ?]
“Ổn thôi, có rất nhiều thuyền bỏ hoang trên thế giới.”
[Đó gọi là ăn cắp.]
Sức mạnh của thời gian thực sự đáng kinh ngạc. Nó đã khiến cho một sinh viên bình thường trở thành một nhà thám hiểm mạnh mẽ. Nhưng chả cần phải nói nhiều, đó kẻ đã sống lâu hơn cuộc đời của một con người. Yu IlHan vẫn tiếp tục di chuyển như thể anh sẽ chết ngay khi dừng lại.
Sử dụng những kiến thức về Địa lý, anh tính toán, tìm ra đường đi ngắn nhất và kiếm một chiếc thuyền phù hợp. Trong vô số sách anh đọc từ trước đến giờ, có rất nhiều sách chuyên ngành liên quan đến tàu thuyền, vì vậy không mấy khó khăn để tìm một chiếc thuyền vững chắc, có đầy đủ nhiên liệu và lái nó.
“Lita, con người bất tử phải không?”
[Tôi đã nói đó là do sự sai lệch của trục thời gian. Thật ngu ngốc khi nghĩ nó chỉ lệch có một, hai lần, dường như là 10 lần.]
“Thú vị thật.”
Sau khi chuẩn bị cho chuyến đi, Yu IlHan rời khỏi đó mà không do dự. Chừng nào chưa tới Châu Đại Dương và Châu Mỹ thì anh không có thời gian mà nghỉ ngơi.
Rồi 10 năm nữa trôi qua.
“Hoàn thaaaaaaaaaành!”
[Thật là một gã kì lạ!]
Trong khi nhìn Yu IlHan đang la hét và lăn tròn trên bàn bên trong Thư viện Công cộng Boston được biết đến là thư viện lớn nhất ở Mỹ, Lita thở dài.
Yu IlHan cuối cùng đã chinh phục tất cả những cuốn sách của nhân loại. Mặc dù cô đã xem toàn bộ quá trình bằng mắt mình, nhưng cô vẫn cảm thấy đó là một thành tựu đáng kinh ngạc.
Sau khi rời thư viện, anh ngồi xuống băng ghế trên đường phố, nhìn lên bầu trời một lúc, Yu IlHan lầm bầm trong khi lắc đầu.
“Tôi làm gì bây giờ?”
[Võ thuật?]
“Tôi vẫn đang tập luyện mà.”
Anh không chỉ đọc sách trong chuyến đi vòng quanh thế giới. Anh đã đến những tàn tích còn tồn tại trên thế giới, anh đã tìm thấy những dấu viết của võ thuật và anh đã cải thiện những thiếu xót trong Vale Tudo và Thương thuật. Tập luyện ít nhất 3 giờ mỗi ngày, đôi khi là 8 giờ, 12 giờ.
Kỹ năng chiến đấu và kỹ năng sử dụng vũ khí của anh đã biến biến hóa đến mức không thể tìm được “bản gốc” của nó, phát triển thành một kỹ thuật cao cấp đến mức Lita cũng phải chật vật chiến đấu khi không dùng mana.
Đây là điều không thể thực hiện được bởi một kẻ bất tài dù có vô số năm tập luyện. Lita tất nhiên không nói với Yu IlHan. Kể từ đó anh luôn đi trước cô ấy.
“Lita, có cái gì ngoài võ thuật và kiến thức giúp ích khi Đại Biến Động xảy ra không?”
Câu hỏi bay về phía Lita khi đang suy nghĩ về tài năng của Yu IlHan. Khi nghe thấy, cô chết lặng.
[Anh…]
Câu hỏi của anh đã chứng tỏ một điều.
Yu IlHan, người có nhiều trải nghiệm hơn bất cứ con người nào được trải nghiệm trong một kiếp, vẫn không mất đi hi vọng dù thời gian có trôi qua.
Đối với anh cuộc đời vẫn chưa kết thúc. Không, có lẽ anh nghĩ rằng nó chưa bắt đầu thì đúng hơn. Tất cả những gì anh ấy làm đến bây giờ chỉ là chuẩn bị cho cuộc sống sau Đại Biến Động.
Đó là một khoảng thời gian dài với Lita, một thiên thần, nhưng con người không sống 100 năm chỉ để chuẩn bị cho việc này việc kia. Tất nhiên, anh ta không biết chính xác đã bao lâu trôi qua rồi, nhưng điều đó không phải điều Lita ngạc nhiên.
[Anh! Làm thế nào anh có thể làm được như vậy?]
Câu hỏi đó được cô ấy giữ lại đến giờ.
Nếu anh ấy cố gắng khoe khoang một chút, anh có lẽ sẽ trả lời như một người hiểu sâu biết rộng. Nhưng, anh ấy, người sống trong khi tìm kiếm kiến thức và kinh nghiệm mà không có bất kì liên hệ nào với con người hàng tá năm trời, chỉ trung thực và thẳng thắn trả lời. Câu trả lời giống như một đứa trẻ.
“Cô kêu tôi làm thì tôi làm thôi. Tôi không thể dùng được mana nên tôi nên làm những việc khác.”
[…]
Nghe Yu IlHan đứng trước cô đang thở dài và đáp lại, Lita hạn hán lời. Vô số cảm xúc xung đột, va chạm, trộn lẫn vào nhau khiến cô muốn nổ tung.
Chẳng mấy chốc, không biết phải làm gì, cô quay đầu lại và mở rộng đôi cánh của mình.
[Tôi đi đây!]
“Ít nhất cũng phải nói cho tôi biết tôi cần làm gì chớ!”
[Tự mà nghĩ đi!]
Lita biến mất, Yu IlHan thì vẫn đứng đó yên lặng. Sau khi đánh giá tình hình, anh lẩm bẩm và thở dài lần nữa.
“Thôi về nhà vậy!”
Đó là thời khắc lịch sử nơi mà một thiên thần nảy sinh một tình cảm trên cả tình yêu nhân loại. Và rõ ràng, Yu IlHan đã không nhận thấy điều đó.
Có lẽ Yu IlHan không biết, nhưng đây đã là năm thứ 274 sau khi anh bị bỏ lại.
Nhân loại vẫn không quay về.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại