Everybody Loves Large Chests! (Web Novel)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 2: Ăn và phát triển - Chương 9

[ Lên hạng hoàn tất!

+ Xin chúc mùng! Loài của bạn đã trở thành Mimic (Cao cấp).

+ Cấp độ tối đa của công việc Mimic đã được tăng thành 50.

+ Độ thông thạo tăng lên. “Biến đổi hình dạng” giờ là Lv 6. AGI +1. DEX +1. END +2.]

Mimic vừa tỉnh dậy thì ập vào ý thức là một cửa sổ lạ hoắc. Sự tiến hóa từ Hạ cấp thành Cao cấp đã kết thúc nhưng nó không cảm thấy khác biệt gì cả.

À khoan! Thật ra nó cảm thấy hơi khác!

[Bạn đang đói cồn cào. Phục hồi tự động HP & MP đã bị vô hiệu hóa.

Bạn đang chết đói. Bạn sẽ mất 2% HP tối đa mỗi 60 phút.]

Mimic đói. Tâm trí nó bị áp đảo bởi mong muốn ăn và hấp thụ để tiếp tục tồn tại – một nhu cầu cực kỳ cần thiết lấp đầy cái bụng nếu nó muốn sống. Vì bên trong nó có một khoảng trống – một khoảng trống mạnh đến nỗi nó có thể sẽ tự nổ tung. Trong tiềm thức của Mimic có gì đó đang kêu gào nó phải bỏ lớp ngụy trang đi và kiếm đồ ăn lấp đầy cái bụng. Nhưng Mimic sẽ không dễ đầu hàng trước bản năng nguyên thủy của bản thân. Nó không còn như trước nữa!

Ngay sau đó Mimic kích hoạt nhận thức ma thuật tầm gần của bản thân.

Thứ đầu tiên nó “thấy” là chính nó. Con quái vật đã quay về trạng thái bất động – chân nhện, lưỡi, và mắt đã rút vào bên trong cơ thể, để lại hình dạng cái rương nguyên bản của Mimic. Nó trông giống hệt trước đây. Có thể đây là một số cơ chế phòng thủ mà cơ thể nó tự ban hành.

Và sau khi xác nhận cơ thể nó dường như còn nguyên vẹn, nó chuyển sự chú ý ra xung quanh. Nó không còn ở trong rừng nữa mà là một nơi khác – một nơi nó không biết. Nó đang ngồi trên một cái sàn làm từ gỗ - những tấm gỗ thật chứ không giống như những tấm giả mà nó dùng để ngụy trang. Xung quanh nó là những thùng và hộp gỗ với kích cỡ và cấu tạo khác nhau. Một số trông khá mới trong khi một số lại trông như đang mục nát dần.

Các bức tường của nơi này thì khá kỳ quặc, đặc biệt là những bức tường bên trái và phải của Mimic. Chúng bị nghiêng khoảng 45 độ và dựa vào nhau, có thể là mái nhà? Ít nhất thì bức đằng trước và sau Mimic trông vẫn bình thường nhưng bức tường hai bên ép nó lại thành hình tam giác. Rõ ràng cặp tường nào là ông chủ căn phòng này. (ý nói cặp tường đó quyết định hình dáng của căn phòng)

Và vâng, đây thực sự là một căn phòng. Dù Mimic không biết điều này nhưng không gian chập hẹp này là một căn gác mái với chiều cao chỉ khoảng 3 mét, rộng 6 mét từ trái sang phải và dài 10 mét từ trước ra sau. Và với cách sắp xếp vị trí khá bất tiện của căn gác xếp, nó sẽ khiến bạn phải bò nếu muốn vươn sang hai bên. Mạng nhện và bụi bao phủ cả nơi này lẫn Mimic cho thấy nó đã ở đây một thời gian.

Nhưng làm thế nào mà nó đến được đây? Và chính xác thì đây là đâu? Đó là hai câu hỏi hay. Giá như có người ở đây để nó có thể hỏi.

Mà khoan đã nào, nó có mà. Vì Mimic cảm thấy mối liên kết giữa chính nó và thuộc hạ của nó vẫn còn hoạt động, nên có vẻ như Succubus sẽ biết chuyện gì đã xảy ra. Nó liền gửi một tin nhắn qua thần giao cách cảm để thu hút sự chú ý của cô.

“Này Snack!”

Tên? Nó có ngon không? Mimic không biết nhưng đồ ăn vặt rất ngon. Vì vậy, từ nay tên thuộc hạ của nó sẽ là Snack (Đồ ăn vặt).

“Đứa đéo nào là Snack chứ?” Và một tiếng bực bội đáp lại từ bên kia. “Ack! Chủ nhân, ngài đã tỉnh rồi!”

“Không. Đói. Mang thức ăn đến đây!”

“Đã hiểu thưa chủ nhân. Tôi sẽ đến đó trong 15 phút nữa!”

Có vẻ như thuộc hạ của Mimic đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra, giờ nó nên hỏi về chi tiết.

“Đây là đâu? Làm thế nào? Tại sao?” Nó hỏi.

Sau đó, Xera bắt đầu giải thích lại đầu đuôi của câu chuyện. Cô đã đi vào thành phố và nhận 650G cho “những đóng góp” của bản thân trong nhiệm vụ chinh phục Sweeper. Kể từ lúc mà chủ nhân cô bất tỉnh và bỏ cô lại mà không có lấy một lời nhắn. Đây là một tình huống mà nữ quỷ đã hoàn toàn mong đợi sẽ xảy ra vì cô muốn chủ nhân của mình lên hạng và cho phép cô dạo chơi xung quanh một lúc. Dù cô chưa từng trải qua quá trình này nhưng cô đã học được về nó từ các chủ nhân đời trước của cô.

Nhưng trước khi có thể bắt đầu dạo chơi xung quanh, cô nhận ra rằng mình đã khiến chủ nhân bất tỉnh tại một hiện trường án mạng. Nếu ai đó mà phát hiện ra nó thì vỏ bọc của cô sẽ bị lộ và câu hỏi được đặt ra là liệu cô có thể chạy trốn kịp thời hay không. Vì vậy cô ngay lập tức quay lại, và trong màn đêm bao phủ, cô lôi Mimic đến một trong những trang trại ở gần. Cô sử dụng vẻ đẹp tự nhiên của bản thân để thuyết phục cặp vợ chồng già cho cô ở lại một thời gian và cất “hành lý” trên gác mái nhà họ.

Và Mimic đã tìm thấy một vài điểm thú vị trong những câu cuối của cô.

“Nông dân? Ý cô là con người?”

“Đúng vậy, có hai người. Oh, ngài nên tránh giết họ vì-“

“Qúa muộn rồi!”

Giữa lời giải thích của Xera, một người nông dân già đầu hói đã đi vào căn gác mái để lấy một số thứ. Ông ta bước qua cánh cửa sập trên sàn nhà và nhanh chóng bị ăn thịt. Còn vợ ông ta đã nghe thấy những tiếng gặm nhấm và đập phá khủng khiếp xuất phát từ trên mái nên đã đi điều tra. Và điều cuối cùng bà nhìn thấy là máu của chồng mình văng khắp mọi nơi trước khi đầu bà ta bị chặt phăng từ phía sau. Khỏi phải nói, bà ta cũng bị ăn thịt nốt.

[Cơn đói của bạn đã được thỏa mãn. Phục hồi tự động HP & MP sẽ trở lại bình thường.

Bạn không còn đói nữa. HP của bạn sẽ không còn suy giảm nữa.]

“Ngon. Dai nhưng vẫn ngon một cách kỳ lạ.”

Ngay cả khi, họ đã già và hầu như không còn mấy thịt trên cơ thể nữa thì ruột, gan và tim họ vẫn còn đầy đủ như mong đợi.

Succubus thở dài với chính bản thân. Một lần nữa, cô quên mất chính xác rằng cô đang đối phó với ai. Nhưng giờ thì họ sẽ phải đốt cháy cả trang trại để che đậy dấu vết và chạy trốn trước khi có ai đó hỏi quá nhiều câu không cần thiết.

“Ta đã ngất bao lâu?” Một câu hỏi từ Mimic.

“Ba ngày thưa chủ nhân... Huh? Chủ nhân? Ngài ổn chứ?”

“Vẫn ổn?”

Có lẽ chỉ là do mình tưởng tượng, Xera thầm nghĩ.

“Nếu chỉ ba ngày thì tại sao lại đói đến thế này?” Mimic tiếp tục.

“Tôi đoán... đó chắc là một phần của Lên hạng chăng? Nhưng có một điều quan trọng hơn! Chủ nhân, ngay bây giờ ngài đã có thể hình thành các dòng suy nghĩ mạch lạc!?”

Đó không phải là do cô tưởng tượng mà là thực tế. Những gì cô ấy nhận được qua liên kết không phải là vài từ bị phân mảnh nữa mà là những câu chữ được xây dựng theo ý trí và có ý nghĩa sau chúng. Nó cũng đã không còn chỉ nói “điều đó” nữa và chỉ đề cập đến những thứ ngon đúng 3 lần trong cuộc trò chuyện!

“Tôi có thể nghĩ sao?”

“Đúng vậy! Hãy cứ như bây giờ đi!”

Có vẻ như, về cơ bản thì việc Lên hạng đã nâng cấp lý chí của Mimic đáng thương này. Khiến nó giờ có khả năng thực hiện một cuộc trò chuyện mà không bị phân tâm liên tục. Thậm chí còn có một vài cơ hội để nó đưa ra ý kiến dựa trên quan điểm hơn là những thứ nó muốn ngay trước mắt!

“Thế suy nghĩ ngon không?”

“...Có thưa chủ nhân, suy nghĩ rất ngon.”

Cô bỏ cuộc. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, cô đã có hy vọng mong manh rằng chủ nhân của cô sẽ không còn là một tên biến thái đần độn to xác như trước nữa. Nhưng ngay cả khi khả năng tâm chí nó được mở rộng thì nó vẫn chỉ là một con quái vật gần 3 tháng tuổi sở hữu một tầm nhận thức hạn hẹp mà thôi. Nó không thực sự có bất kỳ ham muốn nào ngoài nhu cầu bản năng để ăn và phát triển cả.

“Tôi xin lỗi ngài” cô nói thêm “hãy ở yên đó và đừng di chuyển!”

Mimic không có lý do gì để từ chối cả. Nếu “đứng yên mà không di duyển” là một môn thể thao của Olympic, thì nó sẽ là ứng cử viên huy chương vàng. Ví thế, nó trở lại vị trí của mình trên gác mái và ngồi yên. Nó vẫn còn đang dang dở với trạng thái của bản thân.

“Rank Ukh!” Nó niệm và nhìn vào cửa sổ tương tự mà cái nó đang tìm xuất hiện.

[Lên hạng – Mimic (Cao cấp)

+ Yêu cầu: Cấp độ 50 Công việc Quái vật, “Biến đổi hình dạng” Cấp 10, END 200.

+ Sự tiến hóa tiếp theo là có thể và hiệu ứng của chúng sẽ mở ra khi đạt được những yêu cầu tối thiểu.

+ Đáp ứng một số điều kiện nhất định sẽ mở khóa các tùy chọn bổ sung.]

Sự tò mò của Mimic tăng vọt. Thay vì trở thành một biến thể cao cấp hơn của cùng một loài thì nó có vẻ sẽ có thể tiến hóa thành một loài hoàn toàn khác. Và từ những từ xuất hiện ở đây thì có thể những gì Mimic làm trong suốt hành trình từ nay đến thời điểm lên hạng tiếp theo sẽ làm tăng thêm các lợi chọn cho nó. Nhưng có vẻ như nó sẽ không thể đơn giản mà biết được các điều kiện mở khóa từ cái màn hình trạng thái này. Vì dù những cái menu hay màn hình này có hữu ích đến đâu đi chăng nữa thì chúng cũng không thể hiển thị nhiều thông tin mà con quái vật chưa biết.

Chà, cũng chả đáng lo mấy về những thứ nó không thể kiểm soát được hiện giờ. Đạt được các yêu cầu tối thiểu sẽ khá đơn giản và nó sẽ làm được thôi dù sớm hay muộn. Mà thật ra thì Mimic đã mong chờ đạt được “Biến đổi hình dạng” cấp 10 hơn bất cứ thứ gì khác.

[Biến đổi hình dạng

+ Mô tả: Thước đo khả năng định hình và tạo hình da thịt của chính bạn.

+ Yêu cầu: Là một là Shapeshifter từ khi sinh ra.

+ Loại: Bị động.

+ Thời gian kích hoạt: Không có.

+ Tiêu thụ: Không có.

+ Phạm vi: Bản thân.

+ Hiệu ứng:

_ Không thể biến đổi hình dạng cơ bản.

_ Tăng 10% tốc độ và độ chính xác khi biến đổi tương ứng với mỗi cấp độ của kỹ năng này.

_ Tăng khối lượng cơ thể có thể biến đổi tương ứng với mỗi cấp độ của kỹ năng này.]

Tương tự như kỹ năng làm chủ, kỹ năng này có một tác dụng ẩn là tăng kiến thức giải phẫu của Mimic – những thứ như làm thế nào để tạo ra cơ bắp mạnh mẽ hay làn da rắn chắc hơn chẳng hạn. Khi ăn một cái gì đó, nó có thể hiểu sâu hơn về cách mọi thứ được ghép nối với nhau, đồng nghĩa với việc là nó có thể bắt chước những bộ phận cơ thể đó hiệu quả hơn và thậm chí chọn ra được các điểm yếu như gân, tim, mắt và cổ họng bằng kiếm thuật. Tại ngay thời điểm này, nó còn có thể tách rồi sau đó ghép lại một con người dễ dàng trong khi mắt nhắm kín lại. Mà nó còn chả có mắt ngay từ đầu ấy chứ.

“Chủ nhân!” Xera hét lên. Cô nhô cái đầu đang trong dạng ngụy trang qua cánh cửa của gác xếp để rồi giật mình vì tình trạng của nơi này. “Eck! Cái méo gì thế này!? Tại sao máu lại tung tóe khắp nơi vậy?”

Đây thực sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy hậu quả từ cơn thèm ăn điên cuồng của Mimic. Tường, sàn, trần và khá nhiều thùng lẫn hộp đều được nhuộm đỏ bằng máu tươi.

“Quên điều đó đi!” Mimic nói thông qua liên kết suy nghĩ.”Thức ăn đâu?”

“Ah, đúng rồi. Của ngài đây chủ nhân.” Cô nâng tay mình lên để lộ thứ cô đang cầm là một sợi dây đang buộc quanh chân của 5 con gà nguyên con với cái cổ vừa mới gãy. Chà, giờ thì những người nông dân kia cũng sẽ không cần chúng nữa mà. Xera đặt chúng xuống sàn trước mặt chủ nhân mình. Cái rương sống mở miệng, tham lam vung vẩy những cơ thể còn ấm kia bằng những chiếc lưỡi linh hoạt và nhai vài giây trước khi nuốt chửng chúng.

“Không tệ. Hương vị khá giống con người.”

Xera chỉ kịp xoay sở để ngăn bản thân khỏi vặn lại với câu “Không phải ngược lại sao?!”

“Snack! Những thứ dùng để giao dịch đồ ngon đâu? Cho tôi xem!”

Succubus tròn mắt. Họ lại trở về “thứ đó” một lần nữa, nhưng ít ra thì nó nói cũng khá rõ nghĩa lần này. Cô liền tháo một bao da nhỏ từ thắt lưng của mình và đổ sạch những thứ bên trong ra một vùng sàn nhà khô ráo. Những đồng tiền vàng lấp lánh – với mỗi cái trong số chúng có đường kính gần 5 cm và độ dày khoảng 3 mm - tạo nên tiếng leng keng khi va chạm và sàn nhà. Một bên của chúng sở hữu họa tiết hình khiên được trang trí bằng hoa, còn bên kia thì là hình ảnh một người đàn ông có râu đang đội chiếc mũ lạ mắt. Đây là những đồng vàng đầu tiên mà Mimic nhìn thấy.

“Chúng đây, chủ nhân. 13 mảnh Vua với trị giá 50G mỗi mảnh và tổng cộng là 650G.”

Nhưng những lời cô nói không hề chạm đến Mimic vì nó dành toàn bộ sự chú ý của mình cho những đồng tiền vàng kia. Nguồn sáng duy nhất của căn gác xếp là những thứ đang tràn qua ô cửa sập mà Xera vẫn còn đang mở kia nhưng những đồng tiền vàng kia vẫn đang tỏa sáng và lấp lánh với một vẻ đẹp chưa từng được biết đến. Đây chính là niềm đam mê cháy bỏng vượt xa cái gọi là thích những món đồ sáng bóng đó. Cứ như thể vàng đang thì thầm với Mimic vậy.

“Giữa lấy tôi!” nó thì thầm. “Bảo vệ tôi” nó nói. “Đừng bao giờ buông bỏ tôi!” Nó yêu cầu. Và con quái vật đơn giản này sẽ luôn tuân theo vì làm thế nào mà nó có thể cưỡng lại được sự cám dỗ ngọt ngào này chứ!?

Cái nắp rương giả mở rộng ra và giữa hàm răng nhọn, lởm chởm kia xuất hiện một thứ gì đó mới. Một cái gì đó rất khác với cái lưỡi đỏ được bao phủ bởi nước dãi thường xuất hiện – đó là phần thân trên của một người phụ nữ với mái tóc dài ngang eo mang một sắc tuyết trắng rực rỡ. Làn da của cô nhợt nhạt đến nỗi phải làm ai nhìn thấy cũng phải nghi ngờ rằng liệu nó đã từng được tiếp xúc với ánh mặt trời chưa. Đôi mắt đỏ thẫm của cô như thể đang nhìn thẳng vào tâm hồm của đối phương. Ngực của cô, với kích thước mỗi bên gần bằng đầu cô, lắc lư nhẹ nhàng theo từng cử động dù nhẹ nhất đi chăng nữa và trên mỗi đầu ngực đó là một núm vú hồng hào. Kết hợp với vòng eo mỏng bất thường và cặp hông căng mọng được nhường chỗ bởi phần còn lại Mimic, tất cả đã mang lại cho cô một thân hình đồng hồ cát đáng kinh ngạc.

Cô gái trong hộp này không tốn thời gian để vươn cả hai tay mình ra. Nhưng chúng không kéo dãn một cách tự nhiên mà như cao su vậy, chúng nhanh chóng lấp đầy khoảng cách 1 mét rưỡi giữa con quái vật và những đồng xu ngay lập tức. Sau đó, những ngón tay cô từ từ đầy dịu dàng gần như cung kính, nhặt lấy những đồng vàng và đưa chúng lại với cơ thể chính một cách cẩn thận.

Phần trông giống người của con quái vật tựa vào cái hàm đã được rụt răng lại theo bản năng, giả định một tư thế giống như đang nằm thư giãn trên một chiếc đi văng. Sau đó, nó đặt những đồng tiền vàng kia vào thung lũng của cặp đồi khổng lồ kia. Những cánh tay của nó quấn quanh cặp ngực ép lại vào nhau tạo ra một cái nôi mềm mại cho phần thưởng mới của Mimic. Một nụ cười ngớ ngẩn tự nhiên nở trên đôi môi hồng căng mọng kia và con quái vật đứng yên hoàn toàn, vui sướng trong cảm giác bộ ngực giống như kẹo dẻo ép lại vào nhau. Vì với nó, những thứ kim loại sáng bóng mát mẻ và hơi nặng này tạo cho nó cảm giác vô cùng dễ chịu.

“C-C-C-Chủ nhân?” Xera gọi chủ nhân của cô nhưng người đó hiện đang bận tâm vào một thứ khác rồi.

Đây chính là nó! Chính xác là nó! Mimic nghĩ thầm

Một cái rương báu cuối cùng cũng đã kho báu thực sự. Những đồng xu hoàn toàn bình thường và chả có lấy một chút ma thuật nào giờ đây đã thỏa mãn cơn thèm khát từ rất lâu của Mimic mà nó còn không biết. Ngay bây giờ, nó đã được thỏa mãn, nó cảm thấy hài lòng lần đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủi này. Con người khá ngon. Cấp độ, kỹ năng và chỉ số cũng ngon. Nhưng vàng thì khác, nó không có hương vị thật sự nhưng với Mimic, nó nghĩ rằng vàng mang độ ngon tuyệt đối!

“Chủ nhân!” Xera hét lên và có vẻ như lần này cô đã thu hút được sự chú ý của Mimic. Cái nhìn mơ hồ và nụ cười ngớ ngẩn trên khuôn mặt xinh đẹp kia đã biến mất. Nó nhìn chằm chằm vào nữ quỷ với vẻ mặt kinh tởm như thể cô ấy vừa cướp đi miếng ăn của nó vậy.

“Chuyện gì vậy Snack?” Nó gửi qua liên kết ý nghĩ “Tôi đang bận!”

“Tại sao tôi chui ra khỏi hàm của chủ nhân vậy?”

Đó chính là lý do Xera đang nhìm chằm chằm vào Mimic. Cơ thể con người thò ra khỏi phần thịt bên trong cái rương trông giống hệt như cô vậy. Dù màu da sai, không có cánh hoặc sừng nhưng mọi thứ khác từ hình dạng đến tỷ lệ cơ thể đều giống hết hình dạng thật của Succubus. Cô cũng có suy nghĩ đáng lo ngại rằng nếu phần thân nữ của Mimic mà kéo sâu thêm một vài cm nữa thôi thì chắc chắn rằng nó cũng sẽ tái tạo lại “đôi môi dưới” của cô.

“Snack ngon và tôi cần những thứ ngon để thưởng thức vàng ngon!” Nó đáp lại một cách đơn giản.

Ngoài ra, Mimic tàn nhẫn này đã ăn Xera nhiều lần đến nỗi nó sở hữu kiến thức tuyệt đối về cơ thể cô hay nói một cách đơn giản thì đây chính là cơ thể nó biết rõ nhất. Hơn nữa cơ thể con người đều có những điểm khác biệt nhỏ giữa họ như tỷ lệ cơ thể, da, tóc răng, hàm, mặt – mỗi cá nhân đều là duy nhất theo nhiều cách khác nhau. Vì thế, sau khi nếm trải từng ngóc ngách của loại trái cây mang tên Succubus này hơn 30 lần, nó đã tự nhiên trở thành hình thức mà nó quen thuộc nhất. Mimic cũng không đặc biệt quan tâm đến sắc tố, sừng hay cánh nên nó xuất hiện giống như một con người bị bệnh bạch tạng vậy. Mà điều quan trong nhất chính là nó có thể dễ dàng tận hưởng đúng trọng lượng và cảm giác những đồng tiền vàng mang lại bằng cách mượn bộ ngực nhạy cảm của Xera thôi.

Trong thực tế, khả năng tái tạo mới này gần như không hề liên quan đến sự tiến hóa thành Cao cấp của Mimic, nó vốn đã có thể làm như thế này khi đạt được “Biến đổi hình dạng” cấp 5 rồi. Dù nó không thể từ bỏ hình dạng cái rương bên ngoài bản thân thì bên trong lại hoàn toàn khác, nó chỉ đơn giản là không có lý do để làm vậy mà thôi. Ngoài ra hình thức này không phù hợp để chiến đấu và việc có trọng tâm cao hơn cũng sẽ gây khó khăn trong việc giữ thăng bằng bởi những cái chân nhện yêu thích của nó. Mục đích duy nhất mà nó tạo ra Xera giả thì khá đơn giản, Mimic muốn vui chơi bằng nó.

Xera đã chết lặng thêm một lần nữa. Cùng là một Shapeshifter, cô ít nhiều hiểu tất cả điều đó nhưng việc nhận ra rằng Mimic đã tạo ra một bản sao phiên bản rút gọn của cô chỉ để tận hưởng niềm vui khiến cô cảm thấy bị xúc phạm một cách kỳ lạ. Nó gần như tồi tệ hơn cả bị ăn sống.

Gần như nhưng không hoàn toàn.

Và sau khoảng ba tiếng rưỡi để Mimic chơi với số tiền kiếm được một cách khó khăn bởi Xera bằng bộ ngực cũng mượn của Xera, nó cuối cùng cũng cảm thấy đã đủ. Nó cất vàng vào trong kho lưu trữ và gọi Succubus đang hờn dỗi trong góc.

“Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.”

Nữ quỷ quay đầu lại. Cô ấy đang ngồi ôm gối và quay mặt lại với chủ nhân của mình, cố gắng để không bận tâm đến tình huống đằng sau lưng và nó đã hoạt động. Nhưng chỉ cho đến khi con quái vật bắt đầu thủ thỉ những tiếng ồn ào bằng chính giọng của cô và khiến tâm chí cô chỉ có thể đặt vào nó. Ít nhất giờ thì nó đã trở lại với dạng ban đầu – một cái rương đơn giản với 8 chân nhện giả đen tuyền mọc ra từ đáy. Nó dễ nhìn hơn nhiều so với hình ảnh bắt chước của bản thân cô.

“Đã hiểu, Chủ nhân” Cô đáp trong khi đứng lên “Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Trở lại ngục tối. Có một vài thứ mà tôi cần làm tại đó.”

____________________________ROYAL ROAD_(:З」∠)_ _________________________________

Tran: Valentine Vantet.

Edit: Đăng Khang.