Solo: Bluepumpkin
◇ ◈ ◇
Chương 04
Vài năm một lần, những đứa trẻ chưa làm tiệc ra mắt đến từ các gia tộc Bá tước trở lên sẽ được mời tới xã giao tại cung điện hoàng gia. Và với những dịp như vậy, một buổi tiệc trà nhỏ sẽ được tổ chức. Nếu như có hoàng tử hay công chúa ở cùng thế hệ thì những buổi tiệc ấy sẽ được tổ chức thường xuyên hơn. Dù sao thì đây cũng chính là thời điểm để tìm kiếm phụ tá tương lai và thậm chí là cả bạn đời nếu như việc hôn sự chưa được quyết định.
Cả Rufus và tôi đều cùng tuổi với hoàng tử. Với tầm nhìn của những quý tộc cấp cao, Rufus đã là bạn với Thái tử từ khi vừa lọt lòng. Chính vì thế Rufus sẽ là người có khả năng trở thành phụ tá cao nhất.
Sau khi bàn với Rufus rằng tôi không muốn gặp những người mà về sau theo lời tiên tri sẽ say đắm Caroline (đúng hơn là từ kiến thức game….), Rufus đã sắp xếp để tôi không tham gia vào những sự kiện như vậy.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi khi tôi lên tuổi 14.
“Hãy thứ lỗi cho anh nhé Pia. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tham gia lần này cả. Trước đó, anh đã nói với Thái tử rằng Pia bị bệnh nên không thể ra ngoài nhưng lần này Thái tự lại dùng chiếu chỉ để bắt chúng ta đến dự. Thật là thảm hại mà….”
Có vẻ như việc tôi không tham dự trong một quãng thời gian dài đã làm Thái tử chú ý.
“…Em xin lỗi vì những rắc rối mà em đã gây ra cho ngài. Kể từ bây giờ em chắc chắn sẽ tham dự đầy đủ.”
Sau khi trao đổi nhau vài lời chào hỏi, sẽ ổn thôi nếu tôi rút về đứng trong góc nhỉ?
Như thế thì tôi sẽ không còn là gánh nặng cho ngài Rufus nữa….
“Không, đó chỉ đơn giản là do sự đồng thuận của anh và ngài Hầu tước thôi. Chúng ta cuối cùng cũng phải chịu trách nhiệm khi đã ngăn Pia tham gia các sự kiện xã giao trong một quảng thời gian dài. Pia hãy nhớ rằng em chính là báu vật của gia tộc Stan. Tuy vậy, anh không muốn Pia phải hít thở trong bầu không khí tù động đầy rẫy mưu đồ như thế. Thế nên em không được rời xa khỏi anh nhé.”
“Ơ? Uhm, được ạ…”
Nhìn từ biểu cảm của ngài ấy, ngài Rufus trông có vẻ chán nản. Do đó tôi hơi ngại khi hỏi ngài ấy. Thôi thì tạm thời cứ trả lời ngắn gọn lại vậy.
◇ ◈ ◇
Kể từ khi tôi nhớ được ký ức từ tiền kiếp thì đây chính là lần đầu tiên tôi đặt chân đến cung điện hoàng gia. Trong kiếp sống trước, tôi nhớ rằng nơi này đẹp đến mức vô lý. Tuy nhiên, mọi người đều đã đến đây rất nhiều lần nên hẳn cũng đã quen với phong cảnh nơi đây rồi. Hầu hết khách mời không còn được hộ tống bởi ba mẹ nữa mà thay vào đó họ chỉ định một người hầu đi cùng.
Khi đến nơi tôi bất chợt thở dài.
“Xin đừng lo lắng thưa tiểu thư Pia.”
À nhân tiện thì chị Sarah vẫn tiếp tục trau dồi kĩ năng của mình tại nhà Hầu tước và kết quả là chị ấy đã trở nên trang nghiêm hơn.
“Được rồi...”
Chúng tôi cũng sẽ gặp nhau tại học viện vào năm sau thôi. Tôi hít một hơi thật sâu và hỏi chị Sarah kiểm tra ngoại hình của mình một lần nữa.
Giờ thì chuẩn bị lên tiền tuyến nào!
Tôi chỉnh lại dáng của bản thân và mở cửa xe ngựa ra.
“Có chuyện gì sao?”
“Ngài Rufus sẽ tới hộ tống tiểu thư.” – Người lái xe trả lời câu hỏi của chị Sarah.
Ngài ấy tới tận đây ư? Tôi thấy vui lắm…nhưng đồng thời ngài ấy sẽ thấy tôi đang lo lắng mất… nhưng mà tôi vẫn rất biết ơn.
Chị Sarah gật đầu và mở cửa.
“Pia, anh xin lỗi vì đã bắt em đến đây.”
Không chỉ có mái tóc màu xanh biếc được chải chuốt gọn gàng, ngài Rufus còn diện lên mình bộ vest mới. Trông ngài ấy thật trưởng thành. Với những bước đi khoan thai, Rufus tiến lại gần xe ngựa trước khi ngó vào bên trong.
“Ngài Rufus, ngài nhận ra em đang lo lắng ư? Em xin lỗi vì sự bất tiện này…. nhưng thú thực là em vẫn còn đang run rẩy. Dù sao thì cũng cảm ơn ngài vì đã đến đây gặp em.”
Đúng là tôi không thể nào lừa Rufus được.
“Pia đúng là trung thực thật đấy. Nhưng hãy nhớ là đừng đáp lại một cách chân thành như thế này với bất kì ai khác ngoài anh nhé. Tất nhiên là anh sẽ đến rồi, một phần vì muốn được ôm Pia trong vòng tay này càng sớm càng tốt. Lý do còn lại chính là anh muốn em đeo cái này.”
Rufus lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền. Mặt dây chuyền được nạm một viên ngọc lục bảo trong suốt đến đáng kinh ngạc. Trong nháy mắt, Rufus đã đeo nó vòng qua cổ khiến cho viên ngọc ấy tô điểm phần ngực của tôi. Tôi sợ hãi nâng nó lên.
“Ngài sẽ cho em mượn thứ này sao?”
“Hừm. Thay vì cho em mượn thì tất cả đá quý trang sức của anh đều là của em cả mà. Dù sao thì anh cũng là đứa trẻ duy nhất của gia tộc Stan mà. Mà chẳng phải nó rất hợp với bộ váy của em mà. Pia đang đeo màu sắc của mình…. đúng như mình nghĩ, mua bộ váy này là đúng đắng mà.”
“….Hoặc là giống việc thể hiện sự chiếm hữu hơn.” chị Sarah nhận xét từ bên cạnh và ngài Rufus liếc nhìn chị ấy.
“Sarah, có việc gì sao?”
“Thưa không có gì. Xin hãy ngài chăm sóc cho tiểu thư Pia.”
“Sao? Trông ta thiếu tin cậy đến thế à?”
“Thưa không. Bộ đồ ấy rất hợp ngài. Giờ thì chúng ta nên đi thôi nào.”
Rufus là người đầu tiên bước xuống xe. Ngài ấy chầm chậm đưa tay ra cho tôi đỡ. Tôi vịn vào đó và từ từ bước ra khỏi xe ngựa. Sau đấy, Rufus nhẹ nhàng vòng tay tôi qua cánh tay của ngài ấy trước khi thì thầm với tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Đây là lãnh thổ của kẻ thù đấy. Em hãy cẩn thận.”
“Vâng em hiểu, em sẽ không cản đường ngài đâu” tôi quay sang đáp.
Và thế là cả hai chúng tôi tiến vào cung điện.
Giữa những hàng mộc lan, một lượng lớn người đã tụ tập. Có người đứng chuyện trò, có người đang ngồi thưởng trà và đồ ngọt.
Nhưng khi thấy sự hiện diện của Rufus, tất cả trở nên ồn ào.
“Chậc”
Rufus kéo eo và che chắn tôi bằng cả cơ thể của ngài ấy.
“Hình như ngài vừa tặc lưỡi ạ?” – tôi ngước nhìn lên và hỏi
“Có sao? Pia, hãy tới chào Thái tử và trở về nhà nào.”
Tôi bắt đầu bước đi sau khi Rufus nhắc nhở. Chúng tôi nhanh chóng đến hàng ghế ngồi ở hàng trên.
“Ngài Rufus, lâu rồi không gặp.”
“...Ừ. Lâu rồi không gặp.”
Mặc cho được chào hỏi bởi rất nhiều người, Rufus chẳng hề dao động tí nào. Khi tôi nhìn vào mặt ngài ấy, Rufus khẽ gật đầu.
….À tôi hiểu rồi. Cố gắng đừng nói những điều thừa thải.
Sau khi cuối chào, tôi im lặng lắng nghe. Để có thể giúp cho Rufus trong tương lai, tôi sẽ cố gắng nhớ tên và gương mặt của từng người.
Với màu tóc ấy chẳng phải đó là Gourd ư? Anh ta hình như là con của vị bác sĩ…
Còn người đàn ôn cao to đằng kia hẳn là con của hiệp sĩ trưởng…
…Ơ hình như tất cả các mục tiêu chinh phục đều ở đây cả.
Hơn thế nữa, tôi thấy mọi người ai cũng đang liếc nhìn tôi.
“Có vẻ như có rất nhiều người muốn nói chuyện với ngài Rufus. Chẳng lẽ họ muốn bàn luận những chuyện cơ mật ư? Nếu là thế thì hẳn phải khó khăn cho ngài khi phải…”
“…Nếu có thì họ đang tò mò vì vẻ đẹp của em thôi. Cứ yên tâm đi nhé Pia.”
“Những ai muốn nói chuyện với ta, ta sẵn lòng lắng nghe chúng vào một dịp khác…” – Rufus lườm xung quanh và nói thế đấy
Khi tôi còn mãi mê xem xét xung quanh, Rufus đột nhiên dừng bước và cuối đầu thật sâu. Thế nên tôi cũng làm theo.
“Cảm ơn vì đã mời thần đến bữa tiệc trà hôm nay thưa Thái tử.”
“Chẳng phải cậu đang không thành thật sao? Tiểu thư, hãy ngẩng mặt lên đi.”
Tôi từ từ ngước mặt lên.
“Đây có phải là vị hôn thê mà Rufus đang cố gắng che giấu không?”
“Xin chào điện hạ, thần là Pia Parmesan.”
“Ta cứ nghĩ cô ấy phải là một tuyệt thế giai nhân chứ… Đúng là cô ấy trông nhợt nhạt thật. Có vẻ như lời đồn là thật, đúng là cô ấy bị bệnh.”
“Thưa điện hạ! Ngài đang thô lỗ với một quý cô đấy!”
Một người phụ nữ đừng sau Thái tử tiến lên nhắc nhở.
A, chẳng phải cô ấy là Amelia Keith con gái của hầu tước sao?
Có lẽ do Amelia vẫn còn nhỏ, nhìn cô ấy không nghiêm nghị như trong trò chơi. Nếu tôi nhớ không lầm thì trò chơi, hình tượng cô ấy hợp với vai phản diện một cách hoàn hảo nhưng ở đây tôi chỉ thấy cô thật dễ thương mà thôi.
“Xin đừng giận mà Amelia. Thế đây là gu của Rufus à. Chà ta mừng là chúng ta không có cùng thích một kiểu phụ nữ đấy. Nếu là thế thì Rufus sẽ trở thành kẻ thù của ta mất, ta chẳng thể nào thắng nổi cậu ấy đâu.”
“Như ngài nói thưa điện hạ.”
Amelia nhún vai và lắc đầu ra chiều bỏ cuộc. Họ trông vô cùng thân thiết…..
Và đột nhiên kí ức từ tiền kiếp ùa về.
Đó là trong sảnh kiêu vũ của học viện, thái tử trông có vẻ cao hơn bây giờ đang trừng mắt và lên án Amelia.
Chẳng thể phản bác được bất cứ lời nào, Amelia chỉ có thể chịu đựng lời cáo buộc.
….Dù trông họ thân thiết nhau tới như thế này, tại sao mối quan hệ của họ có thể thay đổi nhiều đến thế chỉ sau có ba năm?
Có tôi thì sao?
Liệu tôi và Rufus cũng sẽ giống như thế?
Bây giờ chúng tôi đang có một mối quan tốt và như là đồng đội vậy. Liệu cuối cùng Rufus sẽ ghét tôi sao?
“…a, Pia, Pia!”
Trước khi nhận ra, Rufus đang lắc vai tôi.
“A…”
Tôi đặt tay lên trán và nhắm mắt lại.
Như thế này không ổn tí nào.
Tôi đáng lý nên chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đối mặt với những chuyện không thể tránh khỏi. Ấy vậy mà tôi vẫn là một đứa yếu đuối như xưa.
“Tiểu thư Parmesan, trông cô xanh xao quá. Cô nên nghỉ ngơi đi.”
Tiểu thư Amelia đang lo lắng cho tôi. Đúng như mong đợi từ nữ hoàng tương lai…
“V…..vâng, thần đang cảm thấy không khỏe, xin thứ lỗi. Ngài Rufus, em sẽ đi nghỉ…”
Thái tử vẩy tay ra hiệu cho chúng nhanh chóng lui xuống.
“….Xin thứ lỗi.” – Cùng với Rufus, chúng tôi cùng cúi đầu.
chị hiểu lầm rồi, anh nhà lầm lì vì không muốn mọi người tia chị đấy =)))))))