Hôm sau, mùng một tháng sáu, cuộc sống bình thường của tôi trở lại.
Chứng hikikomori của em gái tôi không đỡ được tý nào.
Bản thảo mới cũng không có vẻ gì có thể đem đi xuất bản được – mặc dù hơi hơi khác với mọi khi.
Ngoài ra Izumi Masamune cũng đã khác trước rồi.
Tôi biết được thân phận thật của em gái mình, cũng thổ lộ với nó. Tôi đồng ý tiếp tục cộng tác với Eromanga-sensei – cũng thành công trong việc chậm rãi mở ra cánh cửa đóng kín trong nhà.
Ngoài ra còn có thêm hàng xóm là tác giả nổi tiếng nữa.
“Hả ~ hóa ra cô bé đọc ngay trước mặt anh à?”
“À ừ. Đúng như cậu nói đấy, lộ hết.”
“Thế hả ~ biết ngay mà. Nhưng mà – thế có nghĩa là anh bị con bé đá rồi.”
“…Cậu cười cái gì hả?”
“Eheheh ~ đáng đời.”
Đáng ghét! Bực rồi đấy! Nhóc con này!
Bây giờ tôi đang ngồi trong cung điện pha lê tán gẫu với Elf. Cậu ta cũng biết rõ đoạn đầu thế nào rồi, tôi có cảm giác mình nên thông báo kết quả đi thôi.
“Bên này là thế. Còn cậu thì sao?”
“Ý anh là gì?”
“Bản thảo ấy. Không phải bản thảo để đấu với tôi mà là bản thảo để làm thành anime ấy. Hạn chót cũng là cuối tháng trước còn gì?”
“À…cái đó hả?”
Elf co rúm lại. Mặc dù chả mấy khi thấy cậu ta đánh, tôi có thể đoán chắc chắn là chưa viết được chữ nào. Màn hình máy tính trắng trơn luôn.
“Hừm hừm – đương nhiên là một chữ cũng chưa viết rồi.”
“Đừng có ra vẻ đắc ý thế! Chuyện này không cười được đâu!”
Bản thảo cho anime quan trọng hơn bản thảo bình thường nhiều. Cả tôi cũng biết có vấn đề gì là phiền toái lắm. Trong trường hợp đó nhà xuẩn bản và công ty anime sẽ phải sát thủ tìm cậu đến cùng trời cuối đất.
“Cũng giống như lúc đấu với tôi thôi mà, sao cậu không làm xong cái bản thảo ấy trước đi?”
“Vì tranh cướp Eromanga-sensei quan trọng hơn bản thảo cho anime nhiều.”
Thế nên mới viết trước – Elf nói.
….Đó quả là một bộ sách hay. Đúng là đã đổ không ít tâm huyết vào đấy.
Có điều vẫn thua tôi mà thôi.
Tóm lại…giờ cậu ta chả có cái bản thảo hoàn chỉnh nào hết.
Mặc dù tôi không biết cậu ta nghiêm túc tới đâu…nhưng cái hạn chót đó là thật đấy. Liệu có ổn không vậy?
“Nghe cậu nói chuyện mà tôi đau cả bụng. Xài lại cái kỹ năng ‘triệu hồi bản thảo’ (triệu hồi bóng đêm) đi.”
“Hôm qua mới dùng xong nên giờ chưa dùng ngay được. Muốn dùng kỹ năng này cần vài điều kiện, trong đó ít nhất là phải dự trữ ma lực trong một tháng.
Không có thời gian lén đi vết chứ gì? Phiền quá, nói thật có phải tốt không.
“Nếu dùng liên tục được thì kỹ năng đó là lên đến cấp S rồi. Mặc dù nó lên đến đó chỉ và chuyện sớm muộn thôi, nhưng giờ còn chưa phải lúc.”
“Đại tiểu thuyết gia Yamada Elf-sensei, sự thật là hạn chót đã qua rồi cậu có cách gì không?”
“Hừm ~ đành vậy. Tôi thật không muốn làm thế này.”
Elf ra vẻ bất đắc dĩ nhắm mắt lại nghiêm trang nói:
“Kỹ năng cấp C điều khiển thời gian – Time leap…năng lực có thể vặn xoắn thời không. Tháng năm à…hôm nay là ngày 32 tháng năm, coi như tạm thời thoát được cửa này.”
Đương nhiên là không rồi. Vài phút sau, Elf bị người ta ném vào địa ngục. Nhìn cảnh đại tiểu thuyết gia bị mấy nhân viên mặc đồ tây đeo kính đen của bên xuất bản tóm cổ ném vào xe đưa đi, tôi chỉ có thể thì thào ‘đáng sợ quá’.
Có điều chuyện đó là của mấy phút sau. Giờ Elf vẫn đang ngồi trước mặt tôi. Cậu ta hỏi:
“Sau đó thì sao? Thế nào nữa?”
Tôi hồi tưởng lại ngày hôm qua.
Trong phòng Sagiri, chúng tôi nói chuyện với nhau.
“Sagiri…anh có một ước mơ.”
“Anh – ước mơ?”
Tôi gật đầu.
“Ừ. Một giấc mơ rất lớn.”
“Kể em nghe được không?”
“Đương nhiên.”
Tôi dứng dậy cười ha hả. Lúc nói đến ước mơ của mình thì không cười sao được.
“Anh muốn xuất bản bản thảo này. Đương nhiên không phải cứ để nguyên, anh dự tính chỉnh sửa viết lại đã – đến khi nào đám biên tập không còn gì để nói mới thôi. Nhưng anh nhất định sẽ thành công, để có thể có nhiều người đọc nó, có thể khiến họ yêu thích nhân vật nam chính và nữ chính. Rồi sau đó anh từ từ trở nên nổi tiếng, có thể nhẹ nhàng sống một cách tự lập, cuối cùng là đưa nó lên thành anime. Em thấy sao? Hay không?”
Sagiri không bao giờ ra khỏi phòng. Kể cả lúc ra ngoài, nó cũng lựa lúc không có ai ở nhà.
Tôi không thể ép nó ra khỏi phòng, cũng không thể đưa ra khỏi phòng. Nếu không trái tim nó sẽ tan vỡ mất.
Cả tôi và người giám hộ đều hiểu điểm này – từ một năm trước.
Cha ruột và mẹ đều không bao giờ quay lại nữa.
Nên làm thế nào đây? Tôi luôn tự hỏi lòng mình như thế.
“Đó là..ước mơ của anh sao?”
“Không! Không chỉ có thế! Đấy mới là phần đầu mà thôi!”
Tôi phản đối. Sau khi nó thành anime – tôi có chuyện cần làm.
“Ước mơ của anh là ở sau cơ! Còn to hơn cơ! Anh muốn mua một cái tivi màn hình phẳng thật lớn đặt trong phòng khách. Mua một đôi loa to như người! Sau đó là bánh ngọt xa hoa với nến!”
Tôi quay sang em gái mình nói đầy nhiệt tình:
“Sau đó anh sẽ dẫn em ra khỏi phòng để cùng xem anime! Nguyên tác của anh, nhân vật của em, anime của chúng ta!”
Tôi hiểu ra rồi.
Đây là giấc mơ của tôi.
“Chắc chắn sẽ rất vui! Bọn mình chắc chắn sẽ cười thoải mái! Anime có thể làm hàng chục vạn người cười khóc cùng nhau! Nếu có thể tận hưởng niềm vui đó, không bao giờ mình còn phải lo những chuyện bi thương nữa!”
Tôi muốn con bé cùng tận hưởng niềm hạnh phúc lớn nhất đời.
Tôi muốn dùng nó để nghiền nát những gì khiến con bé đau lòng rơi lệ.
Tôi muốn em gái mình như thể nó là nữ thần Ame-no-Uzume-no-mikoto.[1]
Tôi thích Sagiri ---
Vì tôi là anh trai của nó.
“Đó là giấc mơ của anh! Anh nhất định sẽ biến nó thành hiện thực.”
“Khụ khụ….”
Nói nhiều quá thành ra họng không theo kịp. Nước mắt trào ra. Thật là, không hoàn thành câu kết cho ngầu được ---
“…Thế sao…lần này nữa à…”
Nghe tôi kể về giấc mơ của mình, Sagiri lẩm bẩm gì đó và đứng dậy. Sau đó nó bước vài bước về phía cửa.
…Vừa nãy..Sagiri nói…’lần này’ à?
Con bé quay lưng về phía tôi, cúi xuống nhặt tai nghe lên từ từ đeo vào.
Sau đó – nó mở cửa bước ra ngoài, quay lại.
“….Em!...Em!”
Không thể nào!
Chứng hikikomori của nó không phải nhất thời hay nghị lực có thể chữa lành!
Lời bác sĩ dặn dò một năm trước cứ vang vọng trong đầu tôi.
Vì thế…cái này…
Cứ như là một giấc mơ vậy.
Khác với mọi lần, Sagiri cười đầy tự tin.
[Lúc đầu anh đúng là thế đấy, Izumi-sensei] – Tiếng của nó qua máy biến âm trở thành Eromanga-sensei [Anh luôn mang đến những ước mơ mới.]
Những lời đầy hoài niệm này mình đã nghe ở đâu rồi nhỉ?
[Được thôi, Izumi-sensei. Em sẽ giúp anh. Chuyện hay thế sao em để anh làm một mình được. Đây không chỉ là giấc mơ của anh – nó là giấc mơ của chúng ta.]
Đây không còn là em gái tôi, không còn là Sagiri nữa, Đây là cộng sự của tôi, Eromanga-sensei.
Sau đó ‘anh ta’ ném tai nghe đi và trở lại làm ‘con bé’.
*Rầm rầm*Nó dậm chân nói”
“….Em đói.”
“……..Hà hà.”
Tôi không khỏi bật cười.
Ai mà ngờ rằng khi trong lòng đầy cảm xúc lại thế này chứ.
“Okay okay hiểu rồi. Chờ tý nhé.”
Đây là bước đầu tiên cho ước mơ của tôi.
Chuyện hôm nay, chắc chắn tôi cả đời cũng không bao giờ quên được.
Ghi chú
1. http://en.wikipedia.org/wiki/Ame-no-Uzume-no-Mikoto - Nữ thần âm nhac của Nhật Bản, có thành tích dụ được Thiên chiếu đại thần Amaterasu chui từ trong hang ra.