Ngày mười hai tháng chín. Cuốn sách mới Cô em gái đáng yêu nhất trên đời đã bán ra được hai ngày.
Sau hai ngày – phản ứng của độc giả bắt đầu xuất hiện trên mạng. Nếu là tác giả mới vào nghề, chắc chắn sẽ thấy bất an mà mò vào các diễn dàng trên mạng, tham gia đọc bình luận, nghe ngóng tin tức liên quan đến tác phẩm của mình.
Nhưng thằng đã cạch mặt Internet như Izumi Masamune tôi đây thì không. Cũng phải vài bữa nữa mới để ý cái đó.
Nhờ biên tập viên lọc nhận xét từ trên mạng, nhận thư độc giả, người quen kể lại – tôi cũng chỉ biết cảm nghĩ của độc giả nhờ mấy cách đó mà thôi. Giờ không hiểu người ta nghĩ về tác phẩm của mình thế nào – bảo không muốn biết thì đúng là nói dối, nhưng tôi vẫn cố nhịn được.
Chỉ có điều, trên đời cũng lắm loại người. Có người điên cuồng lên mạng không đâu không biết như Elf thì cũng có người chả thèm quan tâm tý ty gì đến độc giả của mình như Muramasa-senpai. Con người cũng có ba bảy kiểu.
Mà nói dông dài quá rồi. Hôm nay tôi cũng không vì không biết cảm tưởng của độc giả mà phiền lòng. Giờ còn không phải lúc để buồn nữa cơ. Ngay lúc này đang gặp một truyện cũng phiền toái không kém.
Để tôi tả lại nhé:
Hiện đang ngồi trong gian phòng khóa kín cùng với hai nữ tác giả light novel xinh đẹp nổi tiếng.
Cả hai đều mặc áo tắm gợi cảm.
Tất cả cùng chơi Twister.
“Không, không được! Ngượng chết đi được! Tư thế gì thế này…..”
“Kukukuku….tuyệt vọng chưa, Muramasa? Không phải tôi đã nói rồi sao – đây là điều kiện Eromanga-sensei đưa ra để cho Masamune tham gia buổi du lịch mà! Đừng có định quỵt chứ!”
“Tôi đâu biết lại có người mặc những trang phục vô liêm sỉ thế này để chơi Twister!”
“Nói ra làm sao cô đồng ý đi được, đương nhiên tôi phải giấu rồi.”
“Cô! Cô dám!...”
“Tôi cũng đang chịu phạt đây, mọi người bình đẳng nhé?”
“Không phải thế…! Không giống! Cô…đồ…biến thái!”
Muramasa-senpai với Elf đang cùng chơi với nhau.
Bên cạnh, Sagiri biến thành Eromanga-sensei toàn tâm toàn ý ngồi nhìn chằm chằm mấy tư thế kêu gợi của hai người. Bình thường làm gì có chuyện nó cho phép đến ba người vào phòng cơ chứ. Nhưng giờ biến thành Eromanga-sensei rồi…xem ra chả sao cả.
Đúng hơn mà nói, biến sang dạng này rồi thì trừ khoản không ra khỏi phòng còn lại đã không khác gì người thường rồi. Đối với nó, xem ra “cho người khác vào phòng” với “tự mình ra khỏi phòng” có sự khác biệt rất lớn.
*Sột soạt sột soạt* -- vừa vẽ liên tục, Eromanga-sensei vừa thỉnh thoảng ngẩng lên chỉ đạo như đạo diễn phim:
“Muramasa-chan, tay phải màu đỏ! Elf-chan, tay trái màu vàng! Ôi trời ơi là trời – nhìn không rõ gì cả!”
Nó đẩy mặt nạ qua một bên để lộ khuôn mặt đáng yêu của mình.
Khác với các trò chơi bình thường, ở đây chỉ cần nhận lệnh của Eromanga-sensei là tự động sẽ diễn mấy tư thế khêu gợi.
Mà còn chưa kể…
“Kuh…! Ma, Masamune-kun! Sao em lại ở đây! Nhìn, nhìn nhìn nhìn nhìn tình trạng này có khác gì em quang minh chính đại ngồi giữa phòng thay đồ nữ?”
“Không, không cần chị phải nói! Em cũng bất đắc dĩ thôi! Giờ lỡ Eromanga-sensei mà nổi máu dê điên lên là chỉ có mình em cản lại được!”
“Toàn kiếm cớ! Chỉ định nhìn trọm thì có! Thế sao giờ không cản đi!?”
“Đừng có hiểu nhầm mà! Chị xem, từ nãy đến giờ em vẫn che mắt rồi!”
“Thật, thật không? Không có lén lén ti hí nhìn trộm đấy chứ?”
“Thật mà thật mà! Em chả thấy gì cả! Thật sự là bây giờ em nhắm tịt mắt lại nên chả thấy gì nữa đâu!”
Tôi quay về phía người đang mặc áo tắm kêu gợi làm tư thế gợi cảm – Muramasa-senpai đáp.
“Oh…..dù thế…nhưng mà….tuy cũng không tiện nhưng…cũng còn chịu được…”
“Muramasa-chan, mồm thì nói thế chứ đang muốn phô diễn vẻ kêu gợi nhất của mình cho người trong lòng Masamune phải không?”
“Nói, nói lung tung! Tôi, tôi đâu phải loại con gái vô liêm sỉ như thế chứ….!”
Biết ngay sẽ thế này mà. Nghe vụ tập hợp ở nhà tôi là đoán sẽ có kết thúc kiểu này ngay.
“Rồi, Muramasa-chan, tiếp, chân trái màu xanh dương.”
“Ừ…”
Eromanga-sensei lạnh lùng tiếp tục.
Nhận tiện, trên màn hình máy tính đang “chiếu trực tiếp”. Đến giờ mới nhận ra, Muramasa-senpai cuống quít chỉ:
“A! Chả lẽ…chả lẽ….máy đang quay cảnh này để phát trực tiếp đấy à?”
Quay phát thật thì chắc chắn là bị BAN thẳng cổ rồi.
Eromanga-sensei vừa vẽ loạt soạt vừa nói:
“Yên tâm đi ~ chỉ đang tự động phát lại buổi chiếu lần trước mà thôi.”
Đầu tiên phải tự mình xem thử xem có gì không ổn đã rồi sửa lại xong mới phát.
Cũng cẩn thận đấy, nhưng đây cũng là đương nhiên thôi. Trừ vẽ ra thì làm video trực tiếp thế là một trong những việc mà Eromanga-sensei khoái nhất. Đây là một cách cho cô em gái hikikomori có thể liêc lạc với người hâm mộ của nó.
Có điều giờ trông nó cắm cúi vẽ thế chắc chả biết trời đất gì nữa rồi…chắc cũng không khác gì mỗi lần tôi viết hăng say cả.
“Tốt tốt! Cứ làm cái vẻ mặt đang cực kỳ xấu hổ ấy!”
Eromanga-sensei cười sáng lạn lau mồ hôi trán.
“Hì hì, lần sau sẽ phát cảnh này lên thì sao nhỉ?”
“Tùy.” “Đừng đừng đừng đừng mà! Chết mất thôi! Có án mạng đấy!”
Đang lúc mọi người nháo cả lên ---
Đột nhiên máy tính kêu tạch một cái!
“Ủa?” “Hỏng rồi à?” “Hay là báo giờ?” “Không phải là điểm báo gì đó chứ? “Chắc lại cài đặt chức năng gì đó chứ gì?”
Chín người mười ý, cả lũ quay qua nhìn màn hình. Trong vài giây, màn hình vẫn còn đang phát hình Eromanga-sensei truyền hình trực tiếp --
*Tạch tạch – tạch tạch*
Sau đó --- màn ảnh run lên --
Lại tạch một cái nữa – sau đó màn hình vụt biến đổi, hiện ra hình một nhân vật kỳ quái.
“!” “…Cái gì?” “Đây là…”
Tất cả đều tập trung nhìn “người đó”.
Đúng. Đó là một người rất kỳ quái – kỳ quái hơn hẳn so với tình cảnh kỳ cục hiện này.
Nếu để tôi miêu tả chắc chắn sẽ tả thế này:
Đeo mặt nạ anime mua từ mấy cái hội chợ, áo khoác lùng thùng che kín toàn thân. Tuy hình đang phát rất tối cộng chất lượng cũng không cao lắm nhưng đoán là vóc người nhỏ con.
Miêu tả quen thuộc chứ? Nhưng đúng thế, tôi đành nói thế thôi.
“….Đây là…”
Vì người này rất quen thuộc với tất cả mọi người ở đây.
“Giống hệt Eromanga-sensei này!”
“Không phải tôi!”
Sagiri khẳng định bằng giọng Eromanga-sensei như đinh đóng cột. Nếu bản thân nó đang ngồi đây thì trên màn hình chắc chắn không phải là Eromanga-sensei được. Cho dù cảnh trên này là phát lại chứ không phải trực tiếp, tôi cũng khẳng định như vậy.
Eromanga-sensei rởm trên màn hình tuy rất giống Eromanga-sensei – nhưng cũng có cái khác nhau. Từ áo khoác đến mặt nạ anime, tất cả đều màu đen.
「Nè, có thấy không đấy --- 」
Người trên màn hình gắt, giọng rõ ràng đã qua máy biến âm.
“Kẻ đó” đeo cái mặt nạ trông cười đểu không thua gì mấy nhân vật phản diện cả.
Chưa kể giọng cũng sặc mùi kẻ xấu.
Cười ha hả mấy tiếng như đứa con nít ranh, “kẻ đó” nói:
「Thấy không, đồ giả mạo?」
“!?”
Tôi nghiêng đầu nhìn em gái mình. Rõ ràng những câu này nói với Eromanga-sensei rồi. Sagiri cũng ngạc nhiên tròn mắt.
“Giả? Là…nói tôi à?”
「Đúng. Nói cái loại mạo danh bản tôn, đồ giả mạo bút danh Eromanga-sensei ấy.」
Không biết có phải tình cờ không, “kẻ đó” giống như nhìn thẳng vào Sagiri nói:
「Nghe cho kỹ đây – đồ rởm 」
Hẳn quay ngón cái chỉ vào mặt mình:
「Bổn đại gia mới là Eromanga-sensei hàng thật giá thật! 」