“Đến khi anime hoàn thành, nhờ chú nuôi tui nhé ♡”
Người vừa nói mấy câu này ngay trước cửa nhà tôi là thiếu nữ đeo kính – Aoi Makina.
Chị ấy chỉ có một túi xách nhỏ, cứ như trẻ con trong anime vậy.
“Chị…chị….đang làm gì…ở đây?”
“Thì đó, sống cùng nhau đó ♡”
Chỉ cần cái giọng móe với động tác này đã đủ để cho bất cứ đứa con trai nào chết bất đắc kỳ tử luôn. Ngay cả tôi cũng hụt hơi một nhịp.
“…Ực.”
Gái chạy đến nhà đòi sống cùng nhau ---
Cứ như mơ thật, nhưng đến khi xảy ra với mình thì lại thấy đau đầu.
Ơ? Nói cái gì thế ---? Cảm giác là vậy.
Tuy nhiên chị ta lại là người mà tôi chắc chắn không thể bỏ lơ được. Vì thế sập cửa quay đi là không nổi rồi.
Trong đầu nghĩ loạn cả lên – nhưng đến cuối cùng, tôi chỉ có thể cứng họng mà nhìn lại người ta.
"... ... ..."
Kết quả người ta lại nghiêng đầu khó hiểu.
“Hử? Chả lẽ --- câu vừa rồi chú không thấy buồn cười à?”
“…Không. Không hẳn là thiếu muối, nhưng em vẫn chưa hiểu đầu đuôi gì cả…”
“Hừm……phải nói làm sao mới hiểu nhỉ ~ ừm ~~ cũng khó nói quá ~~”
Makina-san tay chống càm suy nghĩ một lúc.
“Hôm qua tui có nói là 「 ngày mai sẽ cố gắng hết mình 」 phải không?”
“Phải?”
“Thì tui đến rồi đó!”
“Hiểu chết liền.”
“Nghĩa là tui phải sống cùng anh em hai đứa mới làm việc được đó.”
“Vẫn không hiểu.”
Bà này nói cái gì thế không biết?
“Ơ? Vẫn không hiểu? Nhưng mà….”
Ngừng một chút, chị ta cuối cùng lè lưỡi nói ra:
“Hôm qua nghe đạo diễn Akasaka sạc cho một trận tui hiểu rồi, tui mà ở một mình thì đừng mong làm ăn được gì cả ♪”
“……….”
Cái này tôi cũng đoán được rồi, nhưng nhìn cái mặt tỉnh bơ này lại thấy ghét.
Vì không biết phải đáp thế nào nên tôi yên lặng không nói. Chị ta nói tiếp:
“Chú thích Meruru – phải không?”
“Phải… Em, em gái, Eromanga-sensei…đều xem rồi, đều là fan cả.”
“Cảm ơn nhé ♪ Nhưng chắc chú cũng biết …Cái anime đó là 「 bộ duy nhất mà tui hoàn thành được trọn vẹn 」. Nghiêm túc mà nói thì còn có nhiều hơn – nhưng chỉ có bộ đó là tui dám tuyên bố 「 tui làm anime này đó 」 mà thôi.”
Đoạn này nghe kỳ kỳ thế nào à.
-- Dù sao nhóc cũng chỉ là một đứa ăn may nhờ được vào Meruru thôi
Người trong đoạn ghi âm đã nói thế.
Vậy ra – đó là sự thật.
Anime nổi tiếng Stardust ☆ Witch Meruru.
Phần việc này --- và các anime khác.
Phải có cái gì đó khác nhau giữa hai trường hợp này mới đúng. Tại sao chỉ Meruru là kiên trì được đến cùng. Tại sao không làm nổi cái gì khác cho ra hồn – tại sao không chịu làm việc.
Câu trả lời đến sớm hơn tôi tưởng. Người ta thoải mái nói:
“Lúc làm Meruru, tui không sống một mình đâu. Có người khác nữa…sống với tui ở nhà. Người ta nói chuyện với tui hàng ngày, từ anime đến công việc. Hồi đó ngày nào cũng vui ghê lắm.”
Có lẽ vì thế mà mới có sự ra đời của anime nổi tiếng Stardust ☆ Witch Meruru.
“Vì thế tuy mọi người nói Meruru là do Aoi Makina sáng tác, tui lại không đồng ý. Người viết kịch bản là tui --- nhưng tui nghĩ cả hai bọn tui mới là tác giả thật sự của nó.”
“…………”
“Chú có hiểu cảm giác này không?”
“Hiểu.” Tôi lập tức trả lời “Vì em cũng thế mà.”
“Vậy à?”
“Ừ. Tuy Sekaimo là do em viết….nhưng em không nghĩ một mình mình có thể cho ra đời được tác phẩm này.”
Đây là tác phẩm của tiểu thuyết gia Izumi Masamune và họa sĩ Eromanga-sensei.
Tác phẩm của Izumi Masamune và Izumi Sagiri.
Còn nhờ sự giúp sức của ban biên tập, của Kagurazaka-san, của Army giúp làm manga nữa.
Nói chính xác hơn thì tôi còn phải cảm ơn cô Kyouka nhận bảo hộ bọn tôi, cảm ơn Elf-sensei, cảm ơn bạn cùng lớp Tomoe và cả Megumi nữa.
Ngoài ra, cũng phải cảm ơn các độc giả đã luôn hỗ trợ.
Ảnh hưởng của họ đều rất lớn. Thiếu bất cứ ai thì tác phẩm của chúng tôi cũng không thể ra đời.
Tôi hoàn toàn tin tưởng điều đó.
“Cô em gái đáng yêu nhất trên đời”
Tác phẩm này không thuộc về một mình tôi.
Cũng không phải của hai anh em riêng biệt.
Tác phẩm này do mọi người cùng nhau sáng tác. Mỗi người đều góp một phần công sức.
“Thế à? Makina cười “Tác phẩm đó là của anh em hai đứa hả?”
“Đúng thế.”
Hôm đi thuyết phục, tôi đã nói ra ước mơ của hai anh em và một phần tình hình của gia đình.
Cá nhân tôi cho rằng đó là lựa chọn đúng, nhưng dù sao cũng là quyết định ngẫu hứng.
“Đó là tác phẩm của anh em bọn em – còn có độc giả và mọi người góp sức.”
“Và từ hôm nay trở đi sẽ bao gồm công sức của tui – tác giả kịch bản – phải không?”
“Đang hy vọng là thế.”
“Thế thì tui lại càng phải ở lại đây!”
“Tại sao!?”
Tự dưng đang yên đang lành nhảy ra bà điên này ở đâu đây.
“Nói trước nhé, tui đang nghiêm túc đấy.”
Makina-san làm vẻ mặt thành thật, rồi…
“Có ba điều kiện cần để tui có thể làm việc hết mình!”
Chị ta giơ một ngón tay lên.
"Thứ nhất, cần một người bên cạnh nhiệt tình làm việc! Đây là chú đấy ♡"
“Ừm…ừ, em thì rất nhiệt tình đấy.”
“Thứ hai, cần có người chăm sóc tui! Cũng là chú! ♪”
“Chăm sóc?”
Câu từ chán quá! Đừng có xài mấy từ của hikikomori chứ! Lại làm liên tưởng đến Sagiri!
“Thứ ba, cần có đề tài kích thích làm việc! Chính là hai anh em chú!”
“Hừm…..”
Toàn mấy cái lý do vớ va vớ vẩn…
“Người đầu tiên cần tham khảo là nguyên tác của nữ nhân vật chính! Cô em gái không có quan hệ huyết thống! Sống cùng một mái nhà! Có nghĩa là cô nhóc đó chính là Eromanga-sensei!”
“Sao lại biết nữa trời !?”
Tôi chắc chắn là mình không nói với bất kỳ ai chuyện mình thích Sagiri cũng như việc nó là Eromanga-sensei!
“Không không, lần họp thứ hai chú đã kể về chuyện đó rồi mà?”
“Nhưng các phần quan trọng đều lọc đi hết mà!”
“Còn lại cũng thừa đủ!”
“Ặc!”
“Với cả ra nhiều thế rồi, chắc chả phải mình tui nhận ra đâu.”
Makina-san tròn mắt, tựa như rất ngạc nhiên.
“…Thật hay đùa vậy….sao lại thế…”
Tôi xấu hổ ôm măt. Ai ngờ mối tình của mình bị cả thiên hạ biết rồi…
Mặt khác, Makina-san….
“Lâu lắm rồi mới gặp được cái gì thú vị thế này …Cái này…cái này!!!”
Chị ta nhắm tịt mắt lại, tay nắm chặt, run lên.
“Chắc chắc là phải sống cùng với chú rồi! Có thế mới làm cho linh hồn của tui cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này! Thật huyền diệu!”
“---------“
Khí thế chị ta áp đảo đến mức tôi vô thức lùi lại hai bước. Ai dè người ta lại được thể áp tới:
“Nuôi tui đi mà! Masamune-Onii-chan! Nuôi đi!”
“Có một cô em gái hikikomori là đủ lắm rồi!”
“Vậy làm thú nuôi cũng được! Cho tui làm vật nuôi đi!”
“Im ngay! Đừng có nói nữa, hàng xóm mà nghe thấy thì vạ mồm chết!”
Bà này cố ý nói thế hả trời!?
“Nhất định phải làm kịch bản cho nên ~~ giúp tui deeeeeeeeeeeeeeeeeee!!!”
“~~ ~~ ~~”
Tôi nhắm chặt hai mắt lại.
“Không là không! Em gái em ghét thế! Em nhất định không làm gì mà Sagiri ghét!”
Cho dù vì giấc mơ cũng thế thôi!
"---------------------"
"--------------------"
Cả hai chúng tôi lườm nhau.
Không khí rất căn thẳng. So với lúc nãy còn căng hơn nhiều.
Người phá vỡ trạng thái này không phải tôi hay Makina-san…
“Nii-san!”
Nghe tiếng em gái gọi, tôi giật mình quay đầu lại.
Sagiri đã đi được xuống nửa cầu thang rồi. Nó đang nhìn về phía này.
"Sagiri!"
Gần đây nó có thể ra được khỏi phòng, nhưng không có nghĩa là đã khỏi hẳn chứng hikikomori.
Trước mặt người lạ -- nó vẫn rất khó khăn.
“Em..em có sao không?”
“Không …sao.”
Làm sao mà không sao được. Hai chân run lẩy bẩy, mặt thì trắng bệch thế này.
“Em nghe hết rồi.”
Tuy biết, nó vẫn tự mình đi xuống và đối mặt với Makina-san.
“Chị bảo muốn viết kịch bản cho Sekaimo thì phải sống ở đây hả?”
“Đúng.”
“Anh đã từ chối ---“
“Nii-san.”
Nó cắt lời tôi.
“Điều này là cần thiết để đạt được 「 giấc mơ của chúng ta 」 phải không?”
Tay nó đã nắm chặt lại.
“Vậy cứ làm thế đi.”
"…Sagiri."
“Thấy chưa? Cả em gái chú cũng đồng ý rồi mà!”
“….Câm mồm lại cho thằng này nhờ.”
Tôi lườm một cái làm chị ta nín bặt ngay.
“…Hừm ~ chỗ gì mà chán chết ~ bực quá ~~”
Gần như là nín.
Tôi quay lại Sagiri, hỏi thăm:
“Em đang tự ép mình đấy à?”
“Ừ.”
“Anh biết mà. Thế ---“
“Nhưng em nghe thấy rồi.”
“…….”
“Vì nghe, nên em mới tự ép mình….cho dù miễn cưỡn, nhưng để đạt được 「 giấc mơ 」, chúng mình cần Aoi-sensei giúp mà.”
“……..”
“Nếu giờ không cố…mà anime thành dở…em sẽ khó chịu hơn.”
Nếu nó đã nói thế thì quyết định luôn rồi, Eromanga-sensei là vậy mà. Nó cũng thừa cứng đầu ấy chứ, làm gì có chuyện đổi ý đâu.
Tôi tặc lưỡi. Cũng không phải là lúc để cãi nhau ở đây.
“Điên thật…Army sẽ gào lên với mình mất.”
Chị ấy đã dặn tôi phải tuyệt đối tránh trường hợp này mà.
“Xin lỗi…nếu đã làm anh lo. Nhưng mà…em không sao.”
“Ừm…”
Tôi gãi đầu gãi tai, quay qua Makina-san, trầm giọng.
“Aoi Makina-sensei.”
“Ừa?”
“Nói chuyện chút.”
“Đúng lúc lắm!”
Chị ta còn gào lên “Tuyệt vời!”, nhưng tôi lập tức tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt:
“Cái này không phải mình bọn em có thể quyết định được.”
“Tại sao?”
“Cần phải có sự cho phép của người giám hộ nữa.”
Khoảng chừng một tiếng sau ---
Tôi ngồi trước mặt cô Kyouka trong một quán café. Trong quán cũng hơi chật, có vô số học sinh vừa từ câu lạc bộ ra về đang nói chuyện.
“Cô Kyouka, cảm ơn cô đã bỏ thời gian đến đây.”
“Không có gì. Cô là người giám hộ cho hai cháu mà.”
Izumi Kyouka – chắc cũng không cần giới thiệu nhiều nữa rồi --- đang là người giám hộ của anh em bọn tôi.
Cô ấy là em gái của bố tôi, cũng là thành viên gia đình duy nhất còn lại có quan hệ huyết thống…nhưng đồng thời cũng là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp.
Tuy cô ấy có biệt danh là “Nữ hoàng băng giá”, đồng thời đa số mọi người đều có cảm giác lạnh lùng khi mới gặp lần đầu, nhưng trong vụ talkshow, chính cô ấy vào vai Eromanga-sensei giúp bọn tôi.
“Masamune, cô nghe nói anime của cháu đang làm…cơ thể cháu có ổn không?”
“Cháu khỏe ạ.”
“Thế thì tốt. Nhưng cô cũng phải kiểm tra, hình như có tác giả kịch bản đang làm khó cháu thì phải.”
“À thì vạn sự khởi đầu nan mà cô.”
“…Vậy để cô giúp cháu thư giãn nhé.”
“?”
“Đây là bài kiểm tra cô dành cho cháu đây.” Cô ấy trầm giọng nói.
“Nếu như công việc quá bận rộn thì thành tích học tập đi xuống cũng dễ hiểu. Nếu cháu thấy không vừa học vừa làm được …cô không hy vọng trường hợp này sẽ xảy ra , nhưng đến lúc đó cháu đừng bận tâm lời hứa, cứ ưu tiên bản thân mình trước tiên đi.”
“…Vâng.”
“Tuy cô bảo cháu cố vừa học vừa làm…nhưng có những lúc không thể làm thế được. Ít nhất trong lúc cháu bận bù đầu bù cổ thì không được.”
“……..”
「Cô chả có hy vọng gì ở cháu nữa cả, bỏ cuộc rồi 」 -- Thoạt nghe thì ý cô ấy là thế.
Nhưng tôi biết, cô ấy không có ý đó. Chắc chắn không phải ý đó.
"Cháu muốn nghỉ ở trường cũng được. Thành tích có tụt một chút cũng không sao, cô cũng không trách cháu đâu. Chỉ cần cháu chú ý giữ gìn sức khỏe thôi. Dù sao đó mới là quan trọng."
Giọng cô Kyouka rất kinh khủng, nhưng cô ấy vẫn là cô ruột tôi.
Chỉ cần bỏ qua thành kiến lắng nghe là có thể thấy cô ấy dịu dàng thế nào.
"Được không?"
"Cháu hiểu ạ."
Tự nhiên lại thấy ấm lòng.
"Nhưng cháu không sao đâu, dù sao đó cũng là điều kiện cả hai phía đều đồng ý rồi mà."
"…………….Nhớ chú ý là được." Cô Kyouka thở dài.
"Thế hôm nay cháu có chuyện gì muốn hỏi hả, Masamune?"
Với anh em bọn tôi, cô ấy là người lớn đáng tin cậy nhất…người thứ ba trong gia đình.
Giữ tiếng trẻ con nói chuyện ồn ào, tôi lên tiếng:
"Kyouka-san, xin hãy sống cùng cháu!"
"------------ Blewwwwwww????"
Chả hiểu sao cô ấy tròn mắt….rồi đột nhiên đỏ mặt
"Cháu…cháu…nói…cái gì thế?"
"Ơ?
Tôi thì chả hiểu đầu đuôi sao cô ấy lại đỏ mặt cả.
Cùng lúc đó -- có tiếng đám trẻ con bên cạnh thì thào đập vào trong tai:
"Nghe chưa? Tỏ tình kìa?"
"Ngon vãi! Nhìn tuổi tác chênh lệch chưa kìa!"
"Không phải như thế!!!" *2
Cả hai cô cháu vội đứng bật dậy phủ quyết.
Cô Kyouka nói gấp gáp:
"Ma, Masamune! Cháu nói rõ ràng ra xem nào! Cháu muốn cô….sống cùng….với cháu…..!"
"Ý cháu là cháu muốn cô sống chung với anh em bọn cháu thôi ạ!"
"Không, không có ý gì kỳ quái đâu phải không?"
"Đương nhiên ạ! Cháu không định bảo cô sống cùng rồi sắc dụ đâu ạ! Cô đừng có hiểu nhầm!"
"Cô không hề hiểu nhầm!"
Vừa nói, cô Kyouka lườm một vòng cả quán café.
"Chỉ có thế mà thôi! Cuộc hội thoại giữa cô và cháu trai! Hiểu chưa!?"
Khí thế của "Nữ hoàng băng giá" tỏa ra một vòng khiến lũ học sinh nín bặt.
Thế là mọi thứ bình yên trở lại.
"….Phù…phù…."
Cô ấy thở dài mệt mỏi, lườm tôi một cái
"Thiệt là…tại cháu đấy, cứ nói mấy cái dễ hiểu nhầm."
"Cháu xin lỗi."
"Thế…cháu muốn cô sống cùng anh em cháu à?"
"Vâng ạ"
"Tại sao cháu lại đưa ra yêu cầu này?"
"Cái này, cháu sợ mình cũng không thể nói rõ được…."
Tôi kể cho cô nghe mọi chuyện, về anime, về tác giả kịch bản nổi tiếng Aoi-sensei
Sau đó tôi còn kể Aoi-sensei là quái thế nào, người ta bảo không sống cùng thì không làm việc được nữa.
"Nói cách khác…trong lúc làm anime, chị ấy đòi ở cùng bọn cháu."
"Lý do gì mà quái gở thế…."
Cháu hoàn toàn đồng ý…
"Thế những người khác trong công việc cũng thế à?"
Cái này….nếu trường hợp xấu nhất thì là thế ạ."
Xin lỗi mấy bạn đồng nghiệp nhé!
Tóm lại trong số những người tôi quen ở công việc, chả mấy ai có thể coi là "bình thường" cả.
Người thì không đi học. Nguời thì sống tách biệt với cả thiên hạ. Người thì lại sống quá mức kỷ luật. Kẻ khác lại có sở thích kỳ quái hoặc là con ma men. Tóm lại toàn là kỳ nhân dị sĩ cả.
"Mà thế có nghĩa mình cũng là quái nhân cùng cả lũ đó à?"
"Cháu cả nghĩ thôi. Mà cô không nghĩ cháu không nên hỏi cô cái này. Sống với người lạ là Sagiri không ổn đâu. Đừng nói là cô, cháu cũng không đồng ý đâu Masamune."
Cô có khác, hiểu tôi rõ thật.
"Sagiri bản thân nó cũng tán thành ý này."
"!"
"Nó bảo là 『 vì ước mơ chung 』 ---"
"Bị thuyết phục…."
"Cũng hơi khó khăn."
"Thế còn cái cô tác giả Aoi kia…"
"Có thực tài thật. Bọn cháu cần cô ta."
"…Ra thế. Cũng phiền thật đấy."
Cô Kyouka trầm mặc không nói. Tôi cúi đầu:
"Để giảm gánh nặng cho Sagiri, xin cô đến sống cùng bọn cháu, Kyouka-san."
"……….Cho dù cô đến, không phải sẽ làm nặng thêm cho nó sao?"
Thế nên mới phải sống tách riêng.
Cô ấy nói thế. Tôi lắc đầu đáp:
"Con bé là người đề nghị nhờ cô đến sống cùng đấy ạ."
"Hơ?"
Cô tròn mắt ngạc nhiên.
"Sau cái talk show ấy….em muốn trở thành gia đình với Kyouka-san…nếu có người lớn đáng tin cậy bên cạnh cũng an tâm hơn….nguyên văn lời nó đấy ạ."
"Ơ…."
"Cho dù không có vụ của Aoi-sensei, bọn cháu cũng định nhờ cô đến sống chung."
"…Thật, thật không? Cô có thể…sống cùng với hai anh em cháu sao?"
"Vâng ạ! Xin lỗi đã tốn cả buổi sáng của cô, nhưng đúng là thế ạ. Nhưng xin cô suy nghĩ thật cẩn thận ạ!"
Cô ấy nhíu mày, ánh mắt lạnh đi thấy rõ.
"Không cần phải nhờ cô như thể cô là người dưng nước lã như thế."
….Đương nhiên cô không nói hẳn thế ra, đấy là tôi nhìn mặt cô mà đoán.
Có vẻ cô ấy cũng nhận ra mình hơi quá, nét mặt thoáng chút bối rối. Sau đó cô cười gượng:
"Cô phải nói những lời này mới phải….cho dù cháu có vẻ xấu xa, cô cũng chịu ơn cháu cả đời."
Ặc, nói gì mà như đáp lại lời cầu hôn thế hả cô….
Câu đùa vừa rồi khiến cả hai cô cháu đều ngượng, nên tôi cúi đầu yên lặng.
Chờ một lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt tôi gặp ngay mắt cô Kyouka.
"Thế…"
"Thế…phải chuẩn bị bắt đầu ngay thôi nhỉ."
"V…vâng ạ."
Cả hai cố gắng lắp bắp nói được vài câu, nhưng mà ---
"Hành lý thì mai cô sẽ chuyển…còn chuyển hẳn sang thì chắc để ngày kia."
"Vâng, có cần cháu…"
"…Cháu cũng đủ bận rồi. Nếu muốn cô sống chung thì phải nhớ đừng làm việc quá sức đấy nhé."
"Nhưng mà…rồi ạ, cô đừng làm cái mặt đó, cháu sợ lắm."
"Thế thì tốt."
Không vấn đề gì. Chỉ là một buổi trò chuyện giữa gia đình ruột thịt với nhau thôi mà.
"Được rồi Masamune, trước khi nói tiếp…"
Đột nhiên ánh mắt của cô Kyouka lướt qua bên người tôi:
"Cháu có thể giới thiệu nhân vật khả nghi đằng kia được không?"
"Hơ?"
Cái này không có trong kịch bản, nên tôi ngoái cổ lại nhìn.
Hóa ra đằng sau có một chị đeo kính rất quen mắt. Người ta đang nghe trộm việc nhà Izumi, lại còn tay cầm notebook hý hoáy viết lách cái gì đó.
"Makina-san…làm cái gì thế…Em đã bảo là em đi gặp người giám hộ mà, cứ đợi đi ---"
"Ahahaha….."
Makina-san cười đắc ý.
"Hỏi tui đang làm gì à? -- Thì đang quan sát đó."
"Quan sát?"
"Đúng, quan sát ♪. Cuộc sống của mấy đứa không chỉ có hoạt động hàng ngày, đây cũng là một phần trong đó nữa. Đây là cơ hội quan sát -- nên tui chớp thời cơ luôn."
Có giá trị lắm đó -- chị ta có ý là thế.
Makina-san liếm môi như thể có món gì ngon. Vẻ mặt chị ta --- có thỏa mãn, có tà ác, có nôn nóng….
"Trông như một vở hài kịch gia đình rẻ tiền -- nhưng hy vọng cũng có tác dụng."
Ánh mắt chị ta nhìn tôi và cô Kyouka như mèo thấy mỡ. Đang có chút khó chịu thì ---
"Đau quá!"
Cô Kyouka đã lấy tay chặt chị ta một cú.
….Sao toàn bị ăn đòn vào đầu thế nhỉ?
"Chị, chị làm gì thế?"
Makina-san ôm đầu khóc hu hu. Cô Kyouka chỉ lạnh lùng đáp:
"Kỷ luật đấy."
"Hả?"
"Nghe Masamune nói thì em là tác giả kịch bản Aoi hả. Người đòi sống cùng một nhà với chị và gia đình hả?"
"À, vâng."
"Đã thế phải tuân thủ gia quy của nhà Izumi. Điều một, mọi người phải kính trọng lẫn nhau. Nói cách khác…"
"Đừng có vì hơn chúng nó vài tuổi mà xem thường bọn cháu của chị"
"………"
Đáng sợ quá!
Giọng trầm xuống, mắt lườm này…
Cả tôi biết rõ cô Kyouka rồi mà cũng tim đập chân run, sợ hơn sấm sét.
Thấy chưa, Makina-san mặt tái mét rồi kìa…
"…Nè, Izumi-sensei, chú không nói là trong nhà chú có chị đáng sợ vậy là sao?"
"Đã bảo rồi mà, từ hôm nay trở đi cô ấy sẽ sống cùng bọn em."
"Thú vị…có thể tham khảo…cơ mà đáng sợ quá."
Xem ra bản năng tác giả đang xung đột với bản năng sinh tồn của chị ấy rồi.
Cô Kyouka cứ cúi đầu lườm xuống nhìn Makina-san mặt tái nhợt, run lẩy bẩy, lên tiếng
"Em là …Aoi Makina-san hả?"
"Vâng…"
"Là người lớn, chị ra lệnh cho em: Thu hồi ngay những gì em vừa nói về 『vở hài kịch gia đình rẻ tiền 』"
"Không!"
"Chị rất dở khoản làm thân với người khác, chứ dọa người ta sợ thì chị giỏi lắm. Có muốn biết chị mà nổi điên lên thì nó thế nào không?"
"Izumi-sensei, người giám hộ của chú đáng sợ quá trời! Nhưng em không muốn lấy lại! Thực sự là em nghĩ thế, nếu lấy lại là dối trá -- nhưng mà em xin lỗi. Xin lỗi, em không làm được!"
Xin lỗi kiểu này có thành ý, cũng chấp nhận được rồi.
Xem ra chị ấy có chút gì đó vướng mắc với mấy chữ "gia đình" nhỉ? Có liên quan gì đến đề tài tác phẩm mình không đây?
"Nói thật là em còn giận lắm, nhưng thôi bỏ qua cho lần này."
Tôi cắt lời, chấp nhận lời xin lỗi.
"Cô Kyouka, cảm ơn cô đã giận thay phần cháu."
"Không có gì…Masamune, ngày mai cô cháu mình sẽ nói chuyện tiếp…được chứ."
Cô Kyouka vừa nói vừa giơ tay nắm lấy đầu Makina-san, bóp mạnh. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng ken két ---
"Hôm nay cô còn bận tiếp một vị khách, giảng cho người ta biết 『 gia quy nhà Izumi 』 nữa."
"Ôi đau đau! Đau quá! Em xin hàng! Xin thua! Đau ~~ không, đáng lẽ không phải thế này…kế hoạch hoàn hảo gồm anh trai 『 tự chủ 』 và em gái 『 bày mưu 』 của tui…"
"Giờ mới chịu khai thật hả? Em bao nhiêu tuổi? Trông như mười mấy là cùng chứ gì? Học trường nào? Bố mẹ ở đâu?"
"Trả lời sẽ phá hỏng hình tượng 『 thiếu nữ bí ẩn 』, nên em không nói đâuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!"
"Làm gì có cái hình tượng nào như thế cơ chứ! Nhất định chị sẽ có câu trả lời, đừng hòng mà chị cho qua!"
Xem ra…nhờ cô Kyouka là nhờ đúng cửa rồi.
Cứ tình hình này mà đoán thì khả năng cao là gánh nặng lên Sagiri sẽ giảm xuống tối đa.
Thế là ---
Hôm nay, nhà Izumi đón chào một thành viên mới của gia đình và một vị khách không mời.
Một người cô dịu dàng và thêm một bà hikikomori siêu tạ nữa.
Hôm sau, chúng tôi ngồi thảo luận với nhau trong phòng khách.
Tham dự gồm tôi, cô Kyouka, Makina-san và qua máy tính bảng thì ---
"Xin, xin được chỉ giáo, Aoi-sensei."
Sagiri cũng tham gia nữa. Đây là lần đầu tiên nó và Makina-san gặp nhau chính thức.
Trước khi tiếp tục miêu tả, tôi cần phải kể lại hành động đầu tiên Makina-san khi đến nhà.
"Imouto-sama, chị là Aoi Makina. Kể từ hôm nay, chị là thú nuôi của nhà Izumi. Xin được chỉ giáo."
Chị ấy nói một câu khiến tôi ngớ cả người.
"….Hơ?"
Tác giả kịch bản nổi tiếng chợt tỏ ra ngoan như cún khiến Sagiri không biết phải làm sao.
"…..Cô Kyouka, chuyện gì thế này?"
"Cô chỉ nói chuyện với người ta một chút để khẳng định vị trí của thành viên trong nhà thôi -- nhưng thái độ này cũng còn chưa sửa được."
"Không có đâu ạ. Em rất tôn trọng Kyouka-sama."
Thoạt nhìn thì chị ta đang cố ý làm trò, nhưng theo tôi đây là thói quen do sống với đạo diễn Akasaka lâu ngày mà thành thôi.
Xem ra một bài thuyết giáo của "Nữ hoàng băng giá" cũng không đủ để trị dứt bệnh này được.
"Tóm lại đừng có dùng cái giọng máy móc ấy nữa, Aoi-sensei."
"Đã rõ, chủ nhân ♡"
"Cũng không được gọi chủ nhân nữa."
Makina-san lập tức đổi lại giọng như cũ.
"Thế đừng dùng giọng lịch sự đó với tui nữa. Cứ gọi Makina-chan hoặc Makina không là được rồi. Đằng nào tuổi tác cũng không chênh nhau là mấy đâu."
Chị ta bao tuổi? Tôi muốn biết, nhưng chắc người ta cũng không trả lời đâu.
"Được rồi, Makina-san."
"Bỏ cả 『 san 』 đi nữa -- thôi kệ."
Chị ấy ho một tiếng, nói:
"Thế xin được giúp đỡ nha…. Masamune-san."
Có lẽ là chị ta cố ý gọi thế để trả thù đây mà…
"…hưm…"
Mặt khác, Sagiri có vẻ rất khó chịu. Chắc là thấy Makina thật sự nên nó thất vọng ấy mà.
Nhìn con bé thế, Makina-san vẫn tỏ vẻ móe như trước:
"Imouto-sama nữa, nhờ em giúp đỡ nhé."
"Xin được chỉ giáo…Makina-chan."
Sagiri có vẻ quyết định sẽ xưng hô như thế. Cuối cùng, thái độ của người ta cũng trở nên nghiêm túc hơn:
"Xin lỗi vì đã đưa ra yêu cầu vô lý thế này. Tui sẽ cố gắng không gây phiền toái gì, chỉ cầu làm được 『 anime hay 』 là đủ. Xin cho phép tui lấy tài liệu thôi."
"Được rồi…đã hiểu."
"Đổi lại, cứ coi tui là vật nuôi là được! Muốn gì cứ nói tui làm tuốt."
"Vật nuôi sao lại mặc quần áo?"
"Imouto-sama! Mệnh lệnh đầu tiên mà đã ác quá vậy!!!"
"…Đùa thôi mà."
"Nhưng em nói mà giọng thản nhiên như ruồi ấy! Bộ em là thiên kim tiểu thư tà ác đấy à? Có thật là đùa không đấy?"
"…Có khoảng một nửa là đùa."
Đương nhiên là Sagiri cũng đánh trống lảng.
Nhưng trong khoẳng khắc đó, tôi thấy rồi…
Thấy Makina-san hơi run lên, còn lấy tay ôm mình nữa.
Thấy đôi mắt của Eromanga-sensei lóe lên một cái.
Đó là cách họ quyết định "thứ tự" trong nhà Izumi.
"Ờm, vừa nãy là đùa…nhưng cấm lên tầng hai là thật."
"Vâng! Không có lệnh của Imouto-sama tui sẽ không lên tầng một bước."
Con thú nuôi -- không, Makina-san đáp ngay không cần nghĩ.
"Nhân tiện, có lẽ mọi người cũng nên đặt ra một số quy tắc sống chung nhỉ."
Thấy cô Kyouka đưa ra đề nghị này, tôi hỏi Sagiri:
"Sagiri trước, em có yêu cầu nào khác nữa không? Lên tầng hai thì bọn anh với cô có được phép không hay là ngoại lệ?"
"Cô Kyouka thì không sao, nhưng Makina-san…em muốn lúc anh đi học thì chị ấy không được ở trong nhà."
Điều kiện này lớn đấy.
"Chị thì sao, Makina-san?"
"À thì, tui chỉ cần có mặt lúc anh em hai chú ở nhà. Thế mà bữa trưa thì sao?"
"Bờ sông có đê rộng lắm đó."
"Đùa nhau hả?"
"Sagiri, còn gì nữa không?"
"Chờ chút đã anh em Izumi! Làm ơn nói với tui là đang đùa đi!"
"Em thỉnh thoảng cũng ra đó ngồi, viết trên bờ đê cũng có cái thú của nó."
"Nóng lắm, không đi đâu! Đừng quá tin cậy vào sức chịu nắng của hikikomori! Tui bị nướng chín mất!"
Vừa nói, Makina-san vừa khoe da tay trắng bóc. Đúng là yếu.
"Manga! Tui ra tiệm bán manga làm việc!"
Cá mười ăn một là định đọc truyện chùa đây mà. Có khi ra đê làm việc còn hơn ấy chứ.
" --- Thế còn điều kiện nào khác không?"
"Có….."
Sagiri thẹn thùng, ngần ngừ:
"Em chỉ nói cho…Makina-chan thôi."
"À."
Xem ra Makina-san nhận ra gì đó, cười thích thú.
"Thế à ~~ ♪ Ra nói cho chị nghe nào ~~"
Người ta cúi xuống dí tai vào loa máy tính bảng. Sagiri thì thầm gì đó …
"Với Nii-san…không được…tuyệt đối cấm…."
"Ok ♪ ~~ À, tui cần là cần cảm giác này này! Tuyệt vời! Càng lúc càng thấy nhiệt tình rồi! Đến đây đúng là lựa chọn tốt!"
"Không, không được nói ra!"
"Biết rỗi, Imouto-sama ♪"
"Chị mà nói sẽ phải sống cả đời không được mặc đồ lót!"
"Trừng phạt gì mà nặng vậy!!"
Hừm…tuy có vẻ trò chuyện rất vui vẻ, nhưng sao có cảm giác mình bị cho ra rìa nhỉ…
Điều kiện mà Sagiri đưa ra là gì mà lại không thể cho tôi nghe?
Thảo luận xong xuôi, cô Kyouka và Makina-san bắt đầu tiến hành dọn dẹp.
Trước hết, để tôi giới thiệu về bối trí phòng trong nhà Izumi đã.
Tầng một có phòng khách, cạnh đó là bếp. Ngoài ra còn có phòng của tôi, phòng tắm, toa lét, khu vệ sinh.
Tầng hai có phòng của Sagiri --- <i>căn phòng khóa kín</i> --- và gian cạnh đó con bén dùng để cất quần áo.
Ngoài ra còn có một phòng tắm nữa cùng một phòng ngủ mà trước đây cha mẹ tôi dùng.
Khi cô Kyouka và Makina-san chuyển vào, sau một hồi thảo luận ---
Tôi chuyển lên tầng hai, phòng chứa quần áo. Phòng cũ của tôi sẽ cho Makina-san dùng.
Phòng cũ của bố mẹ tôi sẽ dành cho cô Kyouka.
Nếu cho em gái ruột sử dụng chắc bố cũng không có ý kiến gì đâu. Tuy còn di vật cùng bàn thờ trong đó nhưng chắc cô Kyouka cũng không ngại.
Còn về khoản cô Kyouka chuyển lên tầng hai, tuy có e ngại "Sagiri liệu ổn không", nhưng con bé đáp là ---
"Có chút khó khăn, nhưng không sao, cháu chịu được."
Nó nói thế đó.
Cả cô và tôi đều quyết định sau này phải đi lại cẩn thận hơn, tận lức tránh mặt nó.
"Quần áo của em không thể mang hết về được…nên phải để lại…có được không?"
"Chả sao, anh cũng có mấy đồ đạc đâu. Miễn đủ chỗ kê bàn kê giường là đủ."
Còn một chuyện mà tôi không nói, nhưng mở tủ quần áo thấy đồ của em nó thì sướng phải biết!
Cô Kyouka và Makina-san chả có bao nhiêu hành lý, vì thế quá trình dọn nhà diễn ra rất nhanh.
"Cô lúc thuê nhà thì đã bao gồm cả đồ gia dụng rồi, nên chuyển đi rất nhanh." Cô ấy bổ sung "Hơn nữa cũng chưa biết sống chung thế này có ổn không, nên cứ để lại đã."
Xem ra nếu Sagiri có vấn đề là cô lại quay về. Chu đáo quá.
Mặt khác, Makina-san chỉ có mỗi một cái túi đeo trên lưng.
"Phòng của tui không phải đi thuê, nhưng nhiều thứ quá nên tui chỉ mang mấy thứ cần cho công việc thôi."
"Quần áo đâu? Chả lẽ…"
"Tui không định cởi truồng ở nhà đâu! Quấn áo thì cứ lên mạng mà mua thôi. Mà nói thật, tui cũng chả biết quần áo của mình để ở đâu nữa -- có muốn cũng chả mang theo được."
"Áo khoác treo trong tủ kiểu phương Tây, áo ngoài ở ngăn kéo thứ hai bên dưới, quần lót ở ngăn bên phải."
"Sao chú lại biết?"
"Thì em gấp chứ ai."
"Gấp cả quần lót? Chờ chút? Nói thật đó hả? Masamune, chú có biến thái không đó?"
"Phòng của chị bày bừa quá nên chả có thời gian đâu mà nghĩ về mấy món đó nữa! Với cả có nhờ đạo diễn Akasaka rồi!"
Lập tức có vấn đề phát sinh!
Vấn đề một -- Giặt giũ!
"Vì Nii-san thích giặt đồ lót của con gái …."
"Anh không có!"
"Dù sao cũng có thêm hai nữ, để cô lo chuyện giặt giũ cho."
"Vâng…cảm ơn cô ạ."
May mà có cô Kyouka tình nguyên nên cục xương khó gặm này được giải quyết đơn giản bất ngờ.
"Thế trước đây cháu giặt đồ thế nào?"
"Mỗi sáng các thứ ba năm bảy cháu sẽ dọn nhà. Sagiri sẽ tự lo quét dọn phòng của nó."
Có hai loại hikikomori.
Hikikomori thích sạch sẽ và hikikomori siêu lười.
"Thế giờ phân chia công việc thôi."
"Hử? Có cả tui?"
Makina-san chỉ tay vào mình, bộ dạng "không thể tin nổi."
"Đương nhiên. Nếu đã sống trong nhà thì phải đồng tâm hiệp lực."
"À ~ thế thì ~ có chút ~ tóm lại là ~ không hợp với tui lắm ~~"
Đúng kiểu lý lẽ của hikikomori. Vì thế tôi đề nghị:
"Makina-san chả làm nổi việc nhà đâu, khỏi làm cũng được."
"Tuyệt vời! Masamune-san có khác, hiểu tui thế."
Chị ta vui vẻ vỗ vai tôi.
"Masamune, thế thì…"
"Dù sao người ta cũng phải làm việc giúp cháu mà. Tóm lại chị cứ làm việc của mình là đủ rồi.”
“Đã hiểu! Cứ giao cho tui.”
Giờ mới thấy được tý nhiệt tình làm việc…
“Hà…”
Cô Kyouka thở dài, sau đó nói dứt khoát:
“Chuyện cơm nước thì để cô lo.”
“Không, cứ để cháu làm cho ạ. Dù thêm người nhưng nấu nướng cũng không bận lắm đâu ạ. Với cả cháu cũng muốn nấu cho Sagiri nữa.”
Em gái tôi khảnh ăn lắm mà. Cả tôi cũng tốn cả năm mới học được cách nấu sao cho nó thấy ăn được.
Có muốn người khác cũng không làm nổi khoản này. Cô Kyouka cũng đành chịu.
“…Nếu thế thì thôi vậy. Nhưng không được ép mình quá sức đâu đấy!”
“Chủ nhân! Tui chờ bữa cơm của chủ nhân!”
Makina-san giơ hai tay lên, mắt tỏa sáng .
Có điều nếu vào vai cô hầu thì trò này kỳ quá. Quan hệ kiểu gì mà chủ nhân nấu cơm? À --- là chủ và mèo.
Từ trong tablet, Sagiri cười:
“…Makina-chan thích ăn Ka * Ka hay đồ ăn thường?”
“Eromanga-sensei ác quá! Giờ tui muốn chạy rồi!”
“Tôi không biết ai tên như thế cả!”
Lại cãi nhau rồi.
Tôi lên giọng, cố át cả hai người:
“Kyouka-san, Makina-san, nếu hai người muốn ăn gì thì cho cháu biết. Cháu sẽ làm một bữa kỷ niệm ngày hôm nay!”
“Ngon! Tui thích hambuger!”
Makina-san cố ý “Meo” một tiếng rồi ngồi lên đùi tôi.
Con trai được thế thì khoái lắm mà sao mình chỉ thấy khó chịu nhỉ?
“…Makina-chan…vừa nói gì đã quên rồi à?”
“Chưa quên! Nhưng cái này không tính!”
“Không ~ là ~ không!”
Sagiri gầm gừ đe đọa. Cùng một nhóm hikikomori có khác, quan hệ cũng không tệ nhỉ.
Đương nhiên, tôi vẫn chả hiểu hai đứa nói gì với nhau
Tóm lại, đã hai ngày trôi qua kể từ hôm đó.
Còn hai ngày nữa là đến lần họp kịch bản tiếp theo – cuộc họp quyết định xem Makina-san có giữ được việc là làm tác giả cho tôi không.
Tôi vừa đi học vừa viết truyện.
Sagiri ở nhà và vẽ.
Cô Kyouka mỗi ngày đều đi làm đến tôi mới về.
Còn Makina-san thì….
"Masamune-san, Masamune-san."
Chị ta ru rú trong phòng khách và ngồi viết lách cạnh tôi. Cả hai đều ngồi ở một chiếc bàn nhỏ.
“Gì thế, Makian-san?”
“Giờ…tui viết….được nhiều lắm rồi đó.”
“………”
Tôi nhìn cái mặt đương đương tự đắc, sau đó nói thẳng tuột:
“…Thì sao?”
“Khen tui đi ♡! Khen tui đi ♡!”
“Quả là Makina-san có khác!”
“Đương nhiên mà! Hè hè, còn chưa phải hết sức đâu ♪!!”
Phiền toái quá đi mất.
Nửa tiếng sau.
Trong phòng khách lặng yên như tờ, chỉ có tiếng gõ bàn phím lách tách
"Masamune-san, Masamune-san."
“Gì thế, Makian-san?”
“Giờ…tui lại viết….được nhiều lắm rồi đó.”
"... ... ..."
“Nhìn nè, nhìn nè!”
“…Được rồi, được rồi.”
Viết thêm được có mỗi một dòng! Giờ thì trang giấy có hai dòng chứ mấy!
“Tiếp theo là bước một của kế hoạch! Chuẩn bị tinh thần chưa!”
“Quả là Makina-san có khác! Xin cố lên nhé!”
“À hà ~~ đương nhiên ~~♪ tui sẽ cố rồi ~~♡”
Lại thêm ba mươi phút nữa.
"Masamune-san, Masamune-san."
“Gì thế, Makian-san?”
“Bản thảo….”
“Quả là Makina-san có khác! Quả là Makina-san có khác!”
Sao mà dễ xao lãng thế không biết. Chả có sức tập trung gì cả.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao ở nhà một mình là chả làm ăn được gì rồi.
Cứ nửa tiếng một lần là lại nhất định phải nhảy lên một cái.
"Masamune-san, Masamune-san."
“Gì thế, Makian-san?”
Makina-san chìa màn hình điện thoại cho tôi xem.
“Tui rút được SSR nè!”
“Đừng có vừa làm vừa chơi! Tập trung làm việc đi! Còn có hai ngày thôi đấy!”
Cuộc đối thoại này còn lặp đi lặp lại mấy lần cơ.
"Masamune-san, Masamune-san."
“Quả là Makina-san có khác! Quả là Makina-san có khác!”
“Tui còn chưa nói gì hết mà! --- Xem anime được không?”
“Vừa xem anime vừa làm việc?”
“Ừ ừ ừ! Tui xem anime làm việc sẽ có hiệu quả hơn đó!”
Làm việc thì chỉ làm được một thứ một lúc thôi chứ --- tuy nghĩ thế chứ nghe đồn là có người làm được hai việc một lúc.
“Được, thế xem anime gì?”
"Xem Stardust ☆ Witch Meruru nhé?"
“Xem ngay bộ đó à?”
“Không được à?”
“Không hẳn là không, nhưng mà ngượng lắm….”
Thế là chúng tôi bật tivi xem anime của Aoi Makina trong khi làm việc.
Đương nhiên, thỉnh thoảng…
"Masamune-san, Masamune-san."
“Quả là Makina-san có khác! Quả là Makina-san có khác!”
Lại có những đoạn hội thoại thế này.
Một lúc sau, Makina-san dừng gõ, duỗi vai. Động tác này càng thể hiện rõ bộ ngực của chị ta “khủng” cỡ nào.
“Đã ~~ viết xong ~~ một trang rồi!”
Tóm lại đáng lẽ tôi phải vui mới đúng. Dù sao còn hai ngày nữa là họp quyết định rồi. Không viết lách đi thì Makina-san sẽ bị sai thải mất.
Đây chính là chỗ khác biệt giữa chị ta và Elf-sensei: Làm việc quá chậm, sốt hết cả ruột.
“Cảm ơn. Trà không?”
“Chu đáo nhỉ ~ Masamune-san đúng là chăm sóc hikikomori chuyên nghiệp rồi.”
“Vì em thích em gái em mà.”
Tôi ưỡn ngực ngẩng cao đầu trả lời. Đột nhiên chị ấy quay mặt đi chỗ khác.
“Hừm, thích em gái à….”
“? Sao thế?”
“Không có gì, tui muốn ăn bánh ngọt ~~ ♪”
“Biết ngay mà, em mua rồi đây.”
“Ngon ♪”
Chúng tôi nghỉ ngơi uống nước một lúc. Nhân tiện, tôi đã mua sẵn loại đồ ăn mà chị ta khoái rồi.
Đang rót trà và bày biện pudding, Makina-san lấy thìa xúc cho tôi một miếng:
"Cho chú này, Masamune-san."
"?"
Không hiểu. Tôi nghiêng đầu tỏ ý không rõ. Chị ấy cười hì hì:
"Bón cho tui ♪"
"Hả?"
"Nói 『 ah ~~ 』 rồi bón cho tui."
"Không đâu. Ngượng lắm."
"Ơ ~ có sao đâu ~~ nếu chìu tui thì tui làm việc xong luôn đó ~ nhé ~ nhờ đó ♡"
"…….."
Không hiểu lắm, nhưng nếu thử mà chị ta làm việc nhanh hơn thật thì cũng đáng.
"Thế thì …"
Tôi lấy thìa, từ từ đưa về phía chị ta ----
"A, a ~~ "
"A ~~ ừ."
--- Đúng lúc này.
Trần nhà vang lên những tiếng ầm ầm dữ dội.
"... ... ... ..."
"... ... ... ..."
Cả hai chúng tôi ngẩng lên, sau đó tôi phiên dịch:
"Con bé nói là 『 mang ít pudding lên đây 』 ."
"Phewwwwww!!!"
Makina-san phá lên cười, thậm chí còn ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.
"Phew…..Hahaha…chú nghe hiểu cơ à."
"Thì em là anh nó mà, thôi chào nhé."
"Đi đường cẩn thận."
Trong lúc tôi ra cửa, không hiểu sao Makina-san lại lấy bút ký ra viết lách, đồng thời lẩm bầm:
"……..Ôi trời, gì mà nhát quá."
Tôi mang trà và pudding lên tầng hai. Vừa lên hết thang đã thấy Sagiri mặt phụng phịu đứng chờ sẵn.
Thấy thế, tôi chỉ có thể tròn mắt ngạc nhiên.
Trừ khi nó xác định "người đó là an toàn", nó sẽ không ra khỏi phòng -- nhưng mà ---
"Em ra đây ổn không? Makina-san ở dưới đó đấy."
"Tầng hai. Không sao."
"Thế….em đang cáu cái gì đó?"
Con bé giận giữ lắc đầu.
"Không biết."
Nhìn đáng yêu quá, suýt ngất luôn.
"Em không nói sao anh biết mà xin lỗi được. Nè -- đồ ăn nè."
Tôi đưa khay ra, nhưng con bé lại quay người đi chỗ khác.
"Đằng này."
Tôi vội theo nó vào phòng.
"Để đây."
"Ừ ừ."
Tôi làm theo lời nó, đặt khay xuống bàn. Chả hiểu sao nó lại cáu, nhưng đành chịu cứ mò mò thôi.
"Ngồi xuống bên cạnh."
"Ừ ừ."
"Bón em."
"Ừ…hả?"
Tự dưng yêu cầu này khiến tôi ngẩn ra. Bên cạnh, Sagiri đã dí sát cái mặt vào.
"Vừa, vừa, vừa nãy…em nói cái gì cơ?"
Con bé ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi:
"…Thế này."
Nó cúi đầu thì thào. Bình thường đã khó nghe giọng nó lắm rồi, giờ tôi bối rối quá lại càng chẳng nghe thấy gì nữa.
Một lúc sau…Sagiri…nhìn lên…đỏ mặt.
"Em, em bảo…bón em."
"———— "
Nó bị làm sao thế nhỉ? Tự dưng nói mấy câu ngượng thế?
Định làm mình xỉu luôn à? Mà vừa nãy dưới tầng một cũng có vụ này chứ đâu xa!
Trò gì thế này? Bộ con gái giờ có trò thích được bón ăn à?
"Không…nghe thấy à…Nii-san…bón….em."
"~~~~~~~~ "
…Cảm giác chắc sắp chảy máu mũi rồi.
Thấy tôi sắp xỉu, Sagiri còn tưởng bị bơ, nó gần như hét lên:
"Anh, anh bón Makina-chan cơ mà!"
"Sao em lại biết!"
"Không biết! Ngốc! Anh làm gì với con gái khác, làm tương tự với em!"
"Hơ?"
Lý luận kiểu gì thế này?
Giờ được người mình thích nói câu này thì phải trả lời ra sao nhỉ?
Nếu đây mà là Tomoe mình đã quỳ xuống xin được bóp vú rồi!
Thật sự là rối quá, đầu óc lại nghĩ lung tung rồi. Bên cạnh, Sagiri nó…
"Um!"
Chu môi lên.
Nhìn thế khiến tôi suýt nữa vỡ tim mà chết. Trông cứ như thể muốn hôn nhau ấy.
"Nhanh…lên nào.."
"À ừ…..thì…"
Tôi vội xúc một thìa pudding.
"A, a ~~ "
"A ~ ưm!"
Chậm rãi bón cho em mình.
Động tác đơn giản vậy mà ngượng quá. Tay run lẩy bẩy luôn.
"... ... ..."
"... ... ..."
Trong lúc đang cố gắng bình tĩnh lại, Sagiri từ từ ăn pudding.
"..Ư."
Nó liếm môi. Động tác này cũng bình thường thôi, nhưng trong cái không khí này thì..
Ặc…cách nó ăn…
Tôi ngại đến mức không dám nhìn. Cảm thấy mặt nóng như hòn than rồi/
Mắt Sagiri cũng rơm rớm, nó hét:
"Thiệt là, ngượng ơi là ngượng! Nii-san là đồ háo sắc!"
"Em yêu cầu cơ mà!?"
Thật quá mức vô lý!
Sau khoảng thời gian ở thiên đường/địa ngục này trôi qua…
"... ... ... ..."
"... ... ... ..."
Một khoảng lặng bao trùm lên cả hai đứa
Đã ăn xong rồi thì có lẽ mình cũng nên chuồn thôi…
"Thế…anh đi làm tiếp…"
"Còn chưa xong."
Sagiri lườm tôi.
"Còn..gì nữa?"
"Tối qua…."
Nó nói dằn từng chữ:
"Anh. Và. Cô. Kyouka."
"Anh với cô Kyouka?"
"Tán tỉnh nhau."
"Làm gì có vụ đó!"
Nó nói cái gì thế trời!?
"Có."
"Không không không, anh nhớ chắc chắn là không."
"Có. Anh….để cô lấy ráy tai cho."
"….!"
"Anh nằm lên đùi cô…lúc ấy cô mặc quần tất…sau đó cô nhẹ nhàng lau tai cho anh phải không?"
"Em đừng có nói cái kiểu dễ hiểu nhầm ấy có được không?"
Em nói cứ như thể anh với cô làm gì bậy bạ lắm ấy.
"Với cả thế sao mà tính được!"
"Sao lại không! Anh làm chuyện đó với cô phải không!"
Nhìn mặt nó lúc nó ép hỏi thấy sợ quá!
"Không, ý anh là…cái đó…rất bình thường mà."
"Hả? Bình thường anh cũng làm thế hả?"
"Em đang nói chuyện lấy ráy tai phải không hả?"
Cảm giác như anh với em mỗi người nói một thứ ấy!
"Nghe anh nói nè Sagiri. Tối hôm qua anh nói chuyện với cô, lúc đó cô về muộn. Đột nhiên cô bảo để cô lấy ráy tai giúp, có thế thôi."
Hơn nữa, giọng cô rất cô đơn cơ. Cô còn bảo "….hồi trước cô cũng thường làm thế với anh trai."
"Làm sao mà anh từ chối được."
"Thế làm thế với em đi."
"Tại sao?"
"Em bảo rồi…anh làm gì với gái là phải làm tương tự với em hết."
"………"
Để em gái lấy ráy tay …..
"….Bố cũng cho em gái bố lấy ráy tai còn gì. Bọn mình cũng được."
Sagiri vỗ đùi:
"Nè."
"………"
*Vỗ vỗ*
"Nè."
"……….."
Hôm nay con bé mặc bộ áo hàng ngày. Vì áo khoác tương đối lớn nến có vẻ bên trong nó chả mặc thêm gì. Nhìn cặp giò trắng muốt trông ngon quá.
"…Ực."
Vì nó không biết tôi đang nghĩ gì, Sagiri bĩu môi, vỗ đùi lần nữa.
"Nii-san!!"
"Được rồi được rồi! Anh làm là được chứ gì."
Kệ đấy! Tôi nhắm tịt mắt lại, nằm xuống đùi con bé.
Cảm giác mềm mại hơn dự đoán.
"…Thế này hả?"
"………….."
"…Ờ….đầu anh có nặng quá không?"
"……………………………………………"
"... ... ... ... ... ... ... ... . . . Sagiri?"
"Không, không sao hết!" Nó hét "Em làm nè!"
"Ừ, thoải mái đi."
Tim tôi đang đập điên cuồng từ nãy rồi.
"…Thế…từ đây…."
Cảm thấy có cái gì vừa chạm vào tai…
"…Không sao chứ? Đau không?"
"…Nhột thôi."
"À, đừng nhúc nhích…yên nào…"
"À…"
"…Thế…tiếp theo…bên này…"
Sagiri tập trung móc tai, còn tôi cố ra sức giữ mình bình tĩnh. Giờ nguy hiểm không phải ở tai mà là ở mặt nè.
“….Ha….ha….ha…..heh…..”
“………….”
Thời gian chậm rãi trôi qua. Giờ có chảy máu mũi chắc tôi cũng không ngạc nhiên.
Đột nhiên con bé dừng lại.
"…Ừm."
"…Sao?"
"…Nii-san…gần đây…anh không ngủ đủ giấc à?"
"!"
Tôi cố trả lời thản nhiên hết mức:
"Làm gì có chuyện đó."
"Nói dối."
"... ... ..."
"... ... ..."
Không gạt được nó rồi…đành khai thật vậy.
"Ừm..chắc cũng hơi thiếu ngủ.. Làm anime…khá là nhiều việc…lại còn vẫn phải viết lách đầy đủ…nhưng không sao đâu, chẳng có ---"
"Trường học."
Sagiri cắt lời, trực tiếp nói ra "lý do"
"Ừm, học buổi sáng oải thật."
Vừa đi học lại còn đi làm, sau đó xử lý dự án anime --- khó hơn tôi tưởng.
Cho dù kịch bản không tiến triển thì cách hạng mục khác vẫn diễn ra như thường.
Ví dụ như giám sát, viết mẩu truyện ngắn, gặp người hâm mộ, talk show…tóm lại có vô số việc cần làm.
Khác với viết lách, làm những cái này có cố cũng không nhanh được. Vì thế càng căng thẳng…càng thiếu ngủ.
Có điều ít ra hiện nay mọi thứ vẫn chưa vấn đề gì.
Tôi rất nhiệt tình, có động lực làm việc. Còn có thể tiếp tục.
Chỉ là…nghĩ đến việc còn nặng hơn nữa…cũng hơi sợ.
Dù sao cũng là lần đầu tiên có anime mà.
"…Nii-san. Coi như em nhờ anh…anh ngủ chút đi."
"Ừ…không sao."
Có lẽ là…tiếng thở? Không hiểu vì sao, nếu tôi thức trắng đêm thì Sagiri lập tức biết ngay.
Để em gái phải lo…không ổn.
"…Anh không hiểu gì hết."
"Không. Anh hiểu mà."
Sẽ không khiến em phải lo nữa đâu.
"…Anh thật sự không hiểu gì hết."
Sagiri chọc tay lên mặt tôi.
"Ca ca..."
"Ừ?"
"Cứ thế mà ngủ…cũng được đó."
"Không được. Anh đang làm dở phần việc hôm nay."
Với cả nằm trên đùi em làm sao mà anh ngủ được.
"Thế…vậy hôm nay thế thôi nhé."
Sagiri có vẻ bỏ cuộc.
"Nhưng mà…tai anh sạch thật đấy."
"Đương nhiên"
Thì mới lau rửa hôm qua mà.
"…Bỏ đi. Thế…còn cái khác…."
Nó định làm gì? Thấy hơi rợn rồi đấy.
Sagiri lấy que ra khỏi tai tôi…
"Để em gãi…sau tai cho anh nào."
"~~~~~~~~~~ "
Tôi thấy rùng cả mình. Nhìn phản ứng đấy, Sagiri bật cười.
"Thôi xong!"
"Phù…"
Xong rồi…Cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa lưu luyến… kỳ lạ thật.
Sagiri chọc chọc mặt tôi
"Hì hì…giờ anh thấy thích không?"
"…Từ đầu đến cuối chỉ thấy thú huyết dâng trào."
"Thú huyết…ặc…"
Con bé lập tức đỏ mặt. Mắt nó biến thành hình ><, hét:
"Nii…anh…thật là ~~"
Nó ngượng đến mức nói không ra lời, thay vào đó…
"!"
Nó cắn cổ tôi. *Phập*
“Ughhhhhhhhhh ughhhhh ~~~~~~”
"Đau quá!!!!! Dừng lại! Em sắp cắn đứt động mạch cổ anh rồi!
"NGỐC!"
Cô em gái hóa thành Vampire Chân Tổ tóc bạch kim cho tôi một trận nhớ đời.
Đến khi lết xác về được đến phòng khác, đã thấy Makina-san nằm ườn ra ghế.
Áo thun kéo lên đến tận rốn, thật chả ra thể thống gì cả.
"A ~~ a ~~ a ~~ a ~~ "
Tôi cố ý kêu mấy cái cho có vẻ ngạc nhiên.
“Makina-san. Ma --- Ki ----Na ---San! Dậy đi! Cảm lạnh bây giờ!”
"Tui ~ đâu có ngủ ~?"
Hử? Lạ thật.
Makina-san lật ngửa người lên, quay qua tôi phá lên cười:
"Ahahahaha ♪ Chào mừng quay lại, Masamune-san."
"Có gì mà buồn cười thế?"
"Không có gì, tui vừa nghe được mấy đoạn hội thoại rất vui…nên cười thôi."
Lại lấy điện thoại xem hài kịch à?
"Ôi cười đau cả bụng! Thoải mái quá!" Chị ấy nói, vẫn còn ho khan
"Làm bản thảo cho xong đi."
"Không phải lo."
Chị ta ném sang một cái USB.
"Hử?"
Tôi vớ được.
"Cái gì đây?"
"Bản thảo kế hoạch của anime Sekaimo đấy."
"Xong rồi?"
"Nhờ ơn chú đấy."
"Làm sao mà xong được? Lúc em đi chị còn mới xong được một trang mà!"
Viết hết cả trong có nửa tiếng?
"Chả lẽ viết mấy chữ 『 chưa xác định 』 là để xạo…"
"Nè, sao chú không tin tưởng tui thế hả? Tui làm xong rồi mà! Nhờ tài liệu từ anh em chú mà tui hiểu hơn về Sekaimo rồi, nên viết một hơi xong luôn!"
Xem ra là thế.
"Chị làm gì lấy tài liệu vậy?"
"Haha…có mà."
"Hừm…"
Chả hiểu lắm, nhưng người ta đã nói thế thì thôi kệ.
Chắc lại liên quan đến mấy câu thầm thì cùng Sagiri đây mà.
"Cho em xem cái?"
"Thoải mái, chả mấy khi chú gặp thiên tài hoàn thành mọi việc xong sớm thế này."
"Sớm gì mà sớm, chậm hai tuần rồi."
"Nè, sao cứ cho tui gáo nước lạnh vậy…ờ thì…lần họp sau nhờ chú chỉ giáo!"
"…Ừm."
Xem ra…Makina-san có nhiệt tình rồi đấy.
Đến nước này, đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện.
"Makina-san, em hỏi câu này nhé?"
"Hửm? Cái gì?"
"Cái người mà tự dưng là 『 kình địch 』 của chị ấy."
"Cô ta làm sao?"
"Chị ấy là người như thế nào?"
"Chú muốn biết à?"
Ừm, cũng chả liên quan gì đến tôi thật…
"Dù sao đó cũng là một trong các lý do mà chị đến đây mà."
Makina-san ầm ừ một tiếng, sau đó khoay tay, ngồi dậy:
"Hừm ~~ cô ta ~~ rấtttttttttttttttttt là kinh khủng."
Vẻ mặt chị ta rất phức tạp, nhưng giọng điệu thì lại rất vui vẻ là khác.
"Lúc tui mua nhà, cô ta bảo 『 có tai họa thì chạy đằng trời 』 và 『 sở thích của nhóc quá là dở 』chọc tức tui. Nhưng sau đó cô ta lại mua một gian gần như tương tự luôn! Tui điên quá! Cô ta ghen tỵ mà không dám nói chứ gì!"
Không không không, ý em chỉ hỏi xem người ta làm anime nào thôi.
"Quan hệ hai người cũng tốt nhỉ."
"Tốt cái gì!"
Chị tai nổi cáu.
Tạm chưa nói ai xấu tính hơn -- dù theo tôi mười phần chắc chín là Makina-san rồi -- nhưng ít ra quan hệ giữa bọn họ khá tốt đấy chứ. Cùng thúc nhau tiến lên phía trước.
"Chị có hứng thú với Sekaimo -- nhờ người ta khích, phải không?"
Nếu thế có lẽ còn phải đi cảm ơn cái chị "kình địch" này nữa.
--- Có ba điều kiện cần để tui xuất toàn lực được
Makina-san từng nói thế, nhưng giờ nghĩ lại, nếu người ta không "muốn xuất toàn lực" thì làm gì có điều kiện nào cho đủ.
"…Thì đó cũng là một trong số các lý do….Tui muốn cười nhạo cô ta…đó là một lý do để tui nỗ lực làm việc…"
Makina-san nhắm mắt lại hồi lâu, sau đó thở dài.
"Tui từng nói…lúc tui làm Meruru có người sống cùng tui phải không?"
"Phải."
"Đấy là chị tui đó."
"………..Em cũng đoán thế."
Nghe những gì đạo diễn Akasaka nói thì đã ngờ ngợ rồi.
"Thế…chú thấy tui thế này là hiểu rồi chứ. Cả ngày ngồi trong nhà, không ra ngoài. Không thích phiền toái, nên ngồi một mình nói chung là chả được tích sự gì."
Ngay từ đầu tôi đã nghi rồi.
Tại sao chị ta -- lại chọn việc khó như tác giả kịch bản.
"Sau khi tui nhận việc này, chị tui lo lắm, thế là chị ấy xía vào luôn…Rồi…khá nhiều việc diễn ra…nhiều…lắm…tui không định nói đâu, nhưng tóm lại là rất vui. Rất…rất vui. Nhưng cuôi cùng..tui lại biến thành thế này lần nữa….lâu lắm rồi tui không gặp chị nữa…"
Câu này của Makina-san bỏ qua rất nhiều chi tiết, vì thế không thể đoán được gì.
Nhưng mà…tình cảm trong đó thì tôi nhận ra.
Cảm xúc rất mãnh liệt, vừa cô đơn vừa nuối tiếc.
"Chú cũng giống chị tui đó."
"Em?"
"Từ, chăm sóc em gái hikikomori, cùng nhau làm việc, nắm tay tui đứng dậy….
………..Cho tui một giấc mơ."
Trong giây lát ấy, tôi tưởng như chị ấy là một phần của gia đình mình vậy.
"Em gái chú rất khác tui…nhưng giấc mơ của cả hai thì lại giống bọn tui."
Chị ấy ngẩng đầu lên:
"Cho nên…tui phải cố gắng để giấc mơ đó thành sự thật."
"Giấc mơ mà chị của chị cho…chị đã thực hiện được chưa?"
Tôi không kìm lòng được mà hỏi câu này.
Chị ấy cười:
"Thực hiện rồi."
"Thế ---"
"Nhưng mà…."
Cười nhe răng luôn.
"Sau khi đạt đến giấc mơ mới là phần quan trọng nhất đó."
"…………"
Tôi cảm thấy một gánh nặng. Với chị ấy, với tôi, người mà đến giờ chỉ nghĩ "đạt đến giấc mơ."
Vì thế tôi yên lặng không nói câu nào.
"Chú muốn đạt đến giấc mơ, đạt đến hạnh phúc. Nếu tui góp phần hoàn thành bộ hài kịch gia đình này -- tui sẽ thích lắm."
Vì thế chị ta mới làm việc.
Đôi mắt ảm đạm hàng ngày nay đã lóe lên một tia sáng rực rỡ.