Nằm trên một cành cây lớn, tôi cắn một miếng trái cây. Tiếng giòn tan trong miệng mang lại hương vị ngọt chua nhẹ nhàng. Loại trái cây này được gọi là apua, được cho là một thành phần quan trọng của một loại thuốc có thể đảo ngược quá trình lão hóa. Nó có một mức giá trên trời, nhưng ở khu rừng này bạn có thể ăn bao nhiêu cũng được .
“Spirits of the wind,” tôi niệm chú và bỏ đi phần hạt. Một lúc sau, một cơn lốc xoáy bất ngờ xuất hiện, nghiền nát nó thành bột. Như vậy, thịt của quả trở thành nguồn dinh dưỡng cho tôi, còn hạt trở thành dinh dưỡng cho đất. Và nếu may mắn, phần hạt bị bỏ đi sẽ mọc thành cây mới.
Khi đang ngáp ngủ thì bỗng một con chim bay từ trên trời xuống đậu trên ngực tôi , nó vui vẻ cất tiếng hót líu lo. Khi duỗi ngón tay mình về phía nó , thì nó cọ cọ vào tay tôi như thể một con thú cưng. Có vẻ nó biết tôi sẽ không làm nó bị tổn thương. Nó nhận ra tôi là cá thể của một chủng tộc sống trong khu rừng: yêu tinh.
Cụ thể hơn, tôi là một thượng yêu tinh , một chủng tộc với khả năng hòa hợp và giao tiếp với các linh hồn cao hơn . Nhưng đối với những cư dân sống trong rừng, giữa chúng tôi không có quá nhiều sự khác biệt. Chủng tộc yêu tinh và thượng yêu tinh đều hiếm khi có những sự thay đổi nên chúng gần như bất biến với thời gian.
”Yeah , thành thật mà nói thì mình đang phát ngán với điều đó,” tôi lẩm bẩm với bản thân khi đang lười biếng trong rừng.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy đói bụng vì xung quanh luôn có trái cây mọc khắp nơi. Tôi có thể rèn luyện kĩ năng sử dụng cung của mình , mặc dù không cần thiết phải săn bắt. Và tôi có thể nói chuyện với các linh hồn để nhìn ra được những chân lý sơ khai của thế giới. Đối với những ai mong muốn những ngày tháng chậm rãi, bình yên, thì lối sống của yêu tinh sẽ tốt hơn những gì họ có thể mong ước…nhưng sau 120 năm như vậy, tôi đã cảm thấy chán nản . Nói đúng hơn , giờ đây có lẽ tôi đã gần 150 tuổi, nhưng tôi không thể tự nhận thức được cho đến khi khoảng 30 tuổi, vì thế nên tôi chỉ có thể bắt đầu tính từ lúc đó.
Tất nhiên, những yêu tinh và thượng yêu tinh khác chưa bao giờ phàn nàn điều gì về cách sống của họ. Họ hoàn toàn hài lòng với cuộc sống bên cạnh khu rừng yêu quý này. Có thể là vì họ chưa bao giờ nghĩ tới thế giới bên ngoài khu rừng. Ý tưởng về một cuộc sống mới chưa bao giờ xuất hiện trong những suy nghĩ của họ. Tuy nhiên, dù tôi được sinh ra ở Forest Depths và cũng chưa bao giờ rời khỏi ranh giới của nó, nhưng từ khi tự nhận thức được bản thân, tôi đã biết về một cuộc sống khác.
Đúng vậy , tôi đã được tái sinh thành thượng yêu tinh sống trong khu rừng này. Tôi vẫn còn ký ức về cuộc sống trước đây của mình ở một thế giới khác. Ở đó, tôi là con người và yêu tinh chỉ tồn tại trong truyện huyền ảo. Thế giới của tôi, Trái Đất, đã bị bao trùm bởi những cuộc chiến khốc liệt và đẫm máu, nhưng nó cũng tràn ngập giải trí, nghệ thuật và văn hóa. Đã biết về một thế giới đầy xung đột, một thế giới đòi hỏi mỗi cá nhân phải tự tạo lập con đường cho mình, tôi rất trân trọng sự tuyệt vời của cuộc sống êm đềm, bình yên này. Vì đến từ một thế giới có nền văn hóa phong phú như vậy, nên tôi chỉ có thể chịu đựng sự tĩnh lặng và nhàm chán trong xã hội yêu tinh một thời gian ngắn. Đầu tiên và quan trọng nhất…
“Ước gì mình có thể ăn thịt…”
Tôi đã chán ngấy cuộc sống chỉ ăn trái cây. Trước lời than phiền đó, con chim đậu trên ngực tôi đã bay đi trong sự hoảng loạn.
Hừ, con chim này khôn thật.
Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định bắt và ăn nó. Nếu tôi đốt lửa ở Forest Depths, tôi sẽ bị những lời chỉ trích nhấn chìm mất. Nếu tôi muốn ăn thịt, tôi phải nấu nó, nghĩa là tôi phải rời khỏi rừng. Nói cách khác, nếu rời khỏi rừng, tôi có thể nấu và ăn thịt, và sau đó đi du lịch, sống một cuộc sống thú vị hơn nhiều.
“Được rồi, mình đã chán sống như một yêu tinh. Đơn giản là không…không, mình chỉ không thực sự phù hợp với nó.”
Tôi đã cố gắng rất nhiều để hòa nhập vào xã hội thượng yêu tinh , sống đúng như những gì họ đã làm trong hơn một trăm năm, nhưng tôi đã đến giới hạn của mình. Thượng yêu tinh là chủng tộc bất tử và có thể sống được hơn một thiên niên kỷ. Khi thân xác của họ tan biến, linh hồn của họ sẽ sống tiếp như những linh hồn trong thiên nhiên, lơ lửng trong tự nhiên cho đến tận cùng của thời gian. Việc sống như vậy trong khoảng 850 năm nữa, hoặc thậm chí cho đến hồi kết của thế giới này, nghe không hấp dẫn lắm.
Nếu tôi có thể sống lâu như vậy, thì đi khắp thế giới có phải tốt hơn không, để trải nghiệm tất cả những món ăn và cảnh đẹp mà thế giới bên ngoài kia có? Một khi cảm thấy chán nản với thế giới, có lẽ sau đó tôi sẽ quan tâm đến việc trở thành một linh hồn hay gì đó.
Tôi đi đến một con sông chảy ngang qua rừng, sau đó nhặt một số hòn đá và bắt đầu đập chúng vào nhau, vỡ ra từng mảnh cho đến khi tạo ra một con dao được làm bằng đá. Không có kim loại trong rừng. Trong khi có rất nhiều quặng trong lòng đất, kim loại lại được cho rằng là một nỗi sợ hãi của cây cối. Không có gì ngạc nhiên khi yêu tinh có thù oán với người lùn, một chủng tộc xuất sắc trong nghệ thuật rèn đúc. Tôi có thể hiểu cây cối sợ hãi những công cụ như rìu - có khả năng chặt đổ chúng, nhưng không cũng đúng khi nói đến những thứ như thìa, nĩa và các dụng cụ khác.
Nếu ai đó cần một lưỡi dao, lựa chọn duy nhất của họ là chạm khắc một cái làm từ đá hoặc từ răng, xương của một con vật lớn. Tuy nhiên, ngay cả khi không được chế tạo thành công cụ, xương và răng của những con vật lớn là vật quý giá trong xã hội yêu tinh, vì vậy chỉ những yêu tinh lớn tuổi mới được phép sở hữu chúng. Nếu không, yêu tinh trẻ sẽ có nguy cơ bị ham muốn chi phối và mang lại những cái chết không cần thiết cho các cư dân sống trong rừng.
Là một yêu tinh còn trẻ , tôi không được phép sở hữu một thứ như vậy, nhưng ở thời điểm này tôi không còn quan tâm nhiều nữa. Một khi rời khỏi khu rừng này, tôi sẽ bỏ lại những tục lệ đó.
Nhìn vào bức tranh phản chiếu gương mặt mình trên mặt nước, tôi dùng con dao mới của mình để cắt tóc. Tóc dài là biểu tượng của những yêu tinh cao quý, vì vậy cắt ngắn nó là điều cấm kỵ. Nhưng thực sự, tôi luôn cảm thấy nó là điều cản trở. Tất nhiên, nếu làm hỏng bộ tóc với con dao tự chế này hoặc cắt quá ngắn, tôi sẽ không thể quay lại khu rừng được. Vì thế, tạm thời tôi để nó dài đến vai.
Nếu nhìn thấy bộ dạng như thế này, các thượng yêu tinh lớn tuổi sẽ thuyết giáo tôi ba ngày ba đêm liên tiếp mất. Và những lời quở trách đó sẽ kéo dài hàng thập kỷ trước khi ngừng lại. Tất nhiên, tôi không muốn phải đối mặt với điều đó, vì vậy tôi quyết định rời khỏi khu rừng ngay lập tức.
Tất cả những gì tôi làm chỉ là cắt tóc, nhưng đã cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn rồi.
Trước khi rời đi, không có ai mà tôi cảm thấy cần phải nói lời tạm biệt. Mặc dù tôi có cha mẹ, nhưng thượng yêu tinh còn nhỏ tuổi sẽ được nuôi dưỡng bởi cả khu định cư. Mối quan hệ máu mủ của chúng tôi không khiến bản thân tôi cảm thấy gần gũi hơn với họ hơn ai khác trong làng. Tôi không có bạn bè trong khu rừng, nhưng tôi cũng không mong đợi ai trong số họ hiểu được mong muốn của tôi khi rời đi.
Thôi thì, tôi không thể làm gì khác được nữa.
Đây không phải là lời tạm biệt mãi mãi. Nếu số phận an bài, chúng tôi có thể gặp lại nhau. Họ thậm chí sẽ không để ý đến sự vắng mặt của tôi trong ít nhất trong vòng một tháng
Với lý do đó, tôi bắt đầu đi bộ đến bìa rừng, chỉ mang theo cung tên và mũi tên, một túi tre dệt đựng những quả apua và con dao đá này.