Đổi xưng hô Lena-Cordelia thành chị em
Thánh Điện đổi thành Chốn Thiêng Liêng
Enjoy!
------------------------------------------------------
“Lena ơi ! Chúng em quay lại rồi này! Lena ơi!”
Cordelia vừa đi vào hang động vừa hét lớn.
Đây là nhà tắm mà Jude và Cordelia đã lần đầu gặp các tiên hoang dã.
“Cordelia đấy à.”
Bên trong nơi trú chân tạm thời của họ, Lena đã trải một tấm thảm trong một cái bồn tắm trống và đang ngồi trên đó. Khi cô đáp lại lời gọi của Cordelia, Cordelia mỉm cười rạng rỡ và chạy đến chỗ cô.
“Lena, Lena. Tin tốt đây! Chung em đã tìm được cách chữa Hội Chứng Quỷ Hóa rồi!”
Cordelia vội ôm lấy eo Lena và thuật lại cuộc trò chuyện giữa họ và Tiên Nữ Hoàng cho cô nghe.
“Thế nên chúng em định đi đến chốn thiêng liêng. Tin tốt nhỉ?”
“Đúng vậy. Cảm ơn các em rất nhiều vì đã giúp đỡ chị.”
“He, không có gì đâu. Hehehe.”
Má Cordelia ửng đỏ vì hạnh phúc và Lena vô thức bật cười.
Thực ra thì Lena đã quá quen với kiểu tình cảm như thế này.
Bởi vì hầu như những người biết đến biệt danh Thánh Thiên Thần của Lena đều rất thân thiện với cô.
Nhưng cô cảm thấy Cordelia có chút đặc biệt.
Không chỉ vì cô quý Lena, mà còn bởi vì Cordelia rất quan tâm tới cô.
“Cordelia dễ thương quá.”
“Vâng? He…hehehe.”
Nghe cô nói vậy, khuôn mặt Cordelia đỏ bừng lên và cô cười một điệu cười gượng gạo.
Nhưng Lena lại bật cười vì Cordelia trông rất dễ thương.
“Quả là một khung cảnh ấm lòng, thật tốt quá…”
Trong khi Jude còn đang hài lòng quan sát cảnh tượng đó từ chỗ cửa ra vào….
“Jude, giờ chúng ta sẽ đi đến chốn thiêng liêng sao?”
Người lùn Kaplan, người mà đến Tiên Nữ Hoàng cũng phải công nhận là có đôi mắt long lanh, hỏi với cặp mắt phát sáng.
Tàn tích của Solari và là chốn thiêng liêng của một dã thần.
Với một nhà khảo cổ như ông thì đây chẳng khác gì là một mỏ vàng.
“Ừ, đủngồi.”
“Ô…”
Dù không được đáng yêu như Cordelia nhưng khuôn mặt hạnh phúc và gò má ửng đỏ của Kaplan cũng đủ để khiến cậu mỉm cười.
‘Nghĩ lại thì…’
Kaplan đã trở nên tươi tỉnh đến lạ so với lúc trước, kể cả sau khi trải qua biến cố này.
‘Hay là ông ta đã tình cờ tìm được thứ gì đó?’
Jude và Cordelia đã nhiều lần nói với Kaplan rằng họ rất mừng được đồng hành với ông.
Nhưng không chỉ vậy.
Vẻ tươi tỉnh của Kaplan còn xuất phát từ một lý do kahcs.
‘Mình từng chẳng là gì cả.’
Kaplan được người đời gọi với cái danh thần tai họa bởi vì ông đi đến đâu là thảm họa xảy ra đến đó.
Nhưng nghĩ lại thì, chúng chỉ đơn thuần là những tai nạn như đá lỡ, bẫy ngầm hay gặp quái vật thôi.
‘Đôi với hai người này mà nói thì chúng quá nhẹ nhàng.’
Chúng chỉ là trò trẻ con đối với hai con người đã không chỉ phá hủy cả một thành phố mà còn làm hơn nửa Vực Diều Hâu sụp đổ.
Khi họ tới một ngọn núi, họ đánh sập nó.
Khi họ đến những cánh đồng, họ đốt trụi chúng.
Khi họ đến một thành phố dưới lòng đất, ho hoàn toàn hủy diệt nó.
Trước mặt hai người này thì Kaplan cũng chỉ là muỗi, vì vậy ông cảm thấy rằng những lo lắng của mình từ trước đến giờ chỉ là điều nhỏ nhặt.
Tất nhiên, lý do lớn nhất mà ông tìm lại được sự tự tin của mình là nhờ Jude và Cordelia không ngừng trấn an ông, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng ông nể phục những sự phá hoại mà hai người đã gây ra.
‘Mình cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn.’
Giống như Jue và Cordelia.
Để khi rắc rối lại ập đến, ông có thể đập tan chúng và bước tiếp.
Với sự quyết tâm mới có được, Kaplan liếc nhìn Cordelia, cô đang cư xử như một đứa trẻ trước mặt Lena còn Jude thì đang nheo mắt.
‘Vì một lý do nào đó…nó có hơi khác với những gì mình tưởng.’
Nhưng điều đó không quan trọng.
“Jude, Jude. Khi nào thì chúng ta khởi hành vậy?”
Nghe thấy Cordelia gọi tên mình, Jude quay đầu về phía cô và đáp.
“Chà…cũng không có lý do gì để trì hoãn. Cô Lena này, nếu cô không phiền thì tôi muốn đi luôn bây giờ… như vậy có được không?”
Jude cẩn thận hỏi.
Bởi vì sau cuộc chiến, tình trạng của Lena đã trở nên tồi tệ hơn.
Hội Chứng Quỷ Hóa trở nặng hơn khi dùng mana và Lena thì đã dùng rất nhiều mana trước khi nhập hội với Jude và Cordelia.
Nếu cô tiếp tục sử dụng mana thì tình hình sẽ không thể cứu chữa.
Cordelia lộ rõ vẻ lo lắng khi nghe thấy câu hỏi của Jude, nhưng rồi Lena nắm lấy tay Cordelia và nói.
“Tôi không có vấn đề gì lớn về sức khỏe vật lý cả. Xin hãy đi ngay bây giờ.”
“Được, vậy thì hãy khẩn trương nào.”
Giờ trưa đã sắp đến, nên kể cả khi họ có xuất phát ngay bây giờ thì cũng phải rất khẩn trương mới đến được đó trước hoàng hôn.
Khoảng một giờ trôi qua.
Trong khi họ đang hướng về phía đông bắc để đi đến chốn thiêng liêng, Cordelia vội áp sát Jude, người đang dẫn đầu nhóm.
“Jude này, Jude này.”
“Sao?”
Cậu cũng thấy vui khi thấy Cordelia lại gần khi mà cô đã ở bên Lena cả tiếng đồng hồ vừa qua, nhưng Jude cũng tò mò là tại sao cô lại tìm cậu.
Cậu vừa hỏi vừa nghiêng đầu, Cordelia nói khẽ.
“Chúng ta đang đi đến chốn thiêng liêng.”
“Và?”
“Theo lời Nữ Hoàng thì chốn thiêng liêng là nơi mà vua rồng hoàng kim, vua của các dã thần, và Solari, thần mặt trời trong quá khứ đã gặp nhau đúng không?”
“Ừ. Nên nó là chốn thiêng liêng đối với các dã thần và cả những tín đồ của Solari.”
“Phải, phải, vậy nên hẳn ở đó phải có long mạch nhỉ?”
Jude đang định gật đầu đồng tình với lời Cordelia nói thì bỗng khựng lại. Cậu nheo mắt và khẽ hỏi.
“Gì đây… lời đe dọa giết người à? Không, đây là đe dọa khủng bố mới phải chứ? Cậu muốn bao nhiêu đây?”
“Này, không phải vậy.”
“Không, nó chính xác là như vậy. Hãy thử đặt tay lên ngực và tự vấn lương tâm mình đi. Nghĩ xem thử những lời cậu vừa nói có quá đáng không.”
“Ừm… đúng là có hơi quá đáng thật. Ừ. Jude đã nói rằng làm thế là sai trái mà.”
Cordelia đặt tay lên ngực và bình tĩnh đáp như thể cô thật sự nghe thấy tiếng nói của lương tâm mình vậy.
Trông thấy cảnh đó, Jude vô thức thở dài.
“Hầy…kỹ năng diễn xuất của cậu đã cải thiện rồi đó.”
“Nhờ ơn một kẻ độc ác nào đó đấy. Và vừa rồi không phải là diễn. Đó thực sự là tiếng lòng của tớ.”
“Nếu cậu đã nói vậy thì… Cơ mà, sao cậu lại nhắc đến long mạch chứ?”
“À, không… chỉ là để đề phòng thôi.”
“Chỉ là đề phòng thôi?”
“Ừ, chỉ vậy thôi.”
“Này, tớ cũng chỉ nói để đề phòng thôi nhé. Xin đừng là chốn thiêng liêng. Làm ơn đấy, đừng là chốn thiêng liêng. Nữ Hoàng sẽ khóc đến phát rồ mất. Cậu hiểu chứ? Bà ta sẽ khóc đây.”
“Tớ biết mà, tớ biết mà. Tơ cũng không muốn khiến Nữ Hoàng phải khóc nên đừng lo lắng quá.”
Cordelia nói rồi vừa quay lại chỗ Lena vừa ngâm nga, còn Jude thì tiếp tục tiến về phía trước với một dự cảm không lành.
***
Chiều muộn, cả nhóm đã đến dược chốn thiêng liêng.
Tọa lạc ở vùng đông bắc của Vực Diều Hâu, chốn thiêng liêng, cũng giống như vùng đất của Gió Đông Dịu Dạng, nằm trong một lòng chảo và từ xa ta đã có thể trông thấy nó.
“Chỉ ccos nơi này là không có tuyết.”
Đây là một vùng đất xanh mướt nằm giữa một cách đồng tuyết trắng xóa.
Hơn nữa, nơi đây không chỉ không có tuyết.
Khi tiến đến gần chốn thiêng liêng, họ có thể cảm thấy một làn gió ẩm xuất phát từ bên trong lưu vực. Cứ như thể ở nơi đó đang là mùa xuân vậy.
“Chị có thể cảm nhận được sức mạnh thần thánh của Solari.”
Đúng như Lena đã nói.
Họ có thể cảm nhận sức mạnh thần thánh của Solari xung quanh, giống như lúc hai người bước vào nơi phong ấn Leisegang vậy.
Bên trong lưu vực có đường kính chừng trăm mét.
Nơi này cứ như mùa xuân giữa trời đông.
“Ồ…đây quả thật là tàn tích của Solari. Lối kiến trúc này cũng rất cổ xưa.”
Kaplan vừa phấn khích nói vừa lại gần những trụ đỡ ở loois vào lưu vực.
Nhưng Jude và Cordelia hướng sự tập trung vào một nơi khác.
“Thủ vệ hầm ngục.”
Xa về phía những cột đá là bốn thủ vệ hầm ngục. Chúng dường như không có ý định làm gì gây hại, nhưng ánh mắt của chúng thì đang quan sát cả nhóm.
Vậy nên thay vì tiến vào sau hơn, Jdue đứng lại và hét lớn.
“Chúng tôi xin mạo muội yêu cầu các Ria Xanh, thủ vệ của chốn thiêng liêng này, cho phép chúng tôi vào! Chúng tôi được Tiên Nữ Hoàng cử đến!”
Cùng lúc đó, Cordelia giơ Liên Kết Tinh Linh có chứa Bảo Hộ của Đất lên.
“Tiên Nữ Hoàng đã cử chúng tôi đến đây!”
Khi Cordelia hét và nâng Liên Kết Tinh Linh lên, hướng gió đột ngột thay đổi.
Những cơn gió thổi từ bên trong bỗng ngừng lại và một giọng nói lớn vang lên.
“Ria Xanh xin chào đón những vị khách!”
Một giọng nói lớn và trầm phát ra từ ngôi đền lớn tọa lạc bên trong lưu vực, và chủ nhân củ giọng nói ấy cũng sớm lộ diện.
Giống như cái tên, nó là một con rồng với bộ ria màu xanh.
“Ta là Ria Xanh, thủ vệ của chốn thiêng liêng này! Xin hãy xưng tên!”
Nó có vảy xanh và sừng hươu.
Ria Xanh giống một con rồng phương đông hơn là phương tây, thấy nó tiến về phía trước với vẻ oai vệ, Cordelia vội mím môi và nhịn cười.
‘D-dễ thương quá.’
Cô không thể không cười được.
Ria Xanh rất lớn và dài chừng bảy met, nhưng bởi vì thân hình của nó là của rồng phương đông nên các chi của nó quá ngắn so với cả cơ thể.
Nhưng khi nó đứng trên hai chi sau quá nhỏ ấy và bước đi, Cordelia nhận thấy sự bất đối xứng giữa phần thân trên oai vệ và phần thân dưới nhỏ bé của nó.
Cordelia cố mím môi để nhịn cười, Jude vẫn là người mở lời trước như thường lệ.
“Chúng tôi là Jude Bayer và Cordelia Chase, những người được bảo hộ bởi Tiên Nữ Hoàng.”
“T-tôi là Indian Kaplan.”
“Tôi là Lena Ainsburg.”
Sau khi Lena giới thiệu bản thân, Ria Xanh nheo mắt nhìn họ rồi gật đầu.
“Các người đều là người tốt. Mà người phụ nữ đứng đằng sau toát ra hào quang của quỷ rất nặng… Ồ, các người đến đây để thanh tẩy hào quang ấy à?”
Không phải tự nhiên mà Ria Xanh là thủ vệ của chốn thiêng liêng này.
Trước sự phân tích chính xác của nó, Jude lập tức gật đầu.
“Vâng, ngài nói đúng. Tiên Nữ Hoàng đã bảo chúng tôi rằng năng lượng của quỷ trong cô ấy có thể được thanh tẩy ở chốn thiêng liêng.”
“Hừm, đúng là vậy.”
Ria Xanh dùng bàn tay nhỏ bé của nó để xoa bụng thay vì cằm, rồi nó ngẩng đầu lên và nói.
“Vào đi! Những người được Tiên Nữ Hoàng cử đến không cần phải bị kiểm tra!”
Ria Xanh hét lớn và bắt đầu đi về phía ngôi đền, Jude và Cordelia nhanh chóng quay sang nói với Kaplan và Lena.
“Đi nào.”
“Chị mừng là cuộc trò chuyện diễn ra ổn thỏa.”
“Vâng.”
Mặc dù Lena có chút bối rối vì bị ngạc nhiên bởi sự cởi mở của Ria Xanh, cô vẫn mỉm cười và bước về phía trước.
Sau vài phút…
Khi đã vào đền, Jude và Cordelia không khỏi trầm trồ.
‘Đây đúng là nơi mà hai bên đã gặp gỡ.’
Không giống như lối kiến trúc điển hình của một ngôi đền thờ Solari ở bên ngoài, phần bên trong được xây dựng theo lối kiến trúc của các dã thần.
Nó giống như một ngôi đền kiểu phương tây ở bên ngoài và một ngôi nhà kính ở bên trong vậy.
Đây đích thị là một kiến trục nhân tạo khi mà các kiến trúc như cột hiện hữu khắp nơi, nhưng bởi vì nó hòa lẫn với không gian xung quanh nên trông rất tự nhiên.
Nhìn kỹ hơn thì có một cái ao với đường kính chừng 10 mét nằm ở trung tâm ngôi đền. Cái ao được vây quanh bởi những cột đá và từ cái ao phát ra một ánh sáng mờ ảo nhưng tuyệt đẹp, tạo cho nó một cảm giác bí ẩn.
“Đây là ao thánh. Cô có thể rửa sạch mọi thứ ở đây.”
Ria Xanh tự hào nói và tiếp tục nhìn Lena.
“Ta có thể thấy trong đôi mắt của cô. Dù cho cô đã bị vấy bẩn bởi sức mạnh của lũ quỷ nhưng cô chắc chắn là người tốt. Cô được phép vào hồ để rửa trôi bóng tối và lấy lại ánh sáng.”
Giọng nói của Ria Xanh vang vọng trong ngôi đền như thể giọng nói đến từ thiên đàng vậy.
Lena quỳ xuống trước Ria Xanh, nó đang bằng cách nào đó vừa xoa bụng mà vẫn trông thật thần thánh. Lena nhìn Judde và Cordelia rồi tiến lại chỗ cái hộ, hai người dõi theo bóng lưng cô.
“Này, Ria Xanh.”
“Nói đi.”
“Phải mất bao lâu Lena mới có thể thanh tẩy hào quang của quỷ vậy?”
“Ta cũng không biết chính xác. Nhưng nếu cô ta đã bị vấy bẩn bởi sức mạnh của quỷ đã lâu thì sẽ mất kha khá thời gian dấy.”
Hài lòng với câu trả lời thành thật nhưng có phần mập mờ ấy, Cordelia lại nhìn Lena.
Khi Lena tiến vào hộ, những cột đá xung quanh bỗng phát ra ánh sáng xanh lục.
“Ánh sáng thanh tẩy đấy. Đừng lo và cứ đi tới trung tâm của ao đi.”
Lena không nghi ngờ những gì Ria Xanh nói. Cô bước tiếp và đi tới trung tâm của ao, một thứ ánh sáng xanh bao lấy cổ và cả cái hồ.
“Thế này…ổn không vậy?”
Cordelia hỏi vì lo lắng khi không thể nhìn thấy Lena nữa bởi thứ ánh sáng đang phát ra, Ria Xanh gật đầu.
“Ổn cả. Giờ thì các người chỉ cần đợi thôi.”
“Xin cảm ơn vì tất cả.”
“Ta là thủ vệ của chốn thiêng liêng này nên việc giúp những kẻ khốn khó cũng là lẽ thường tình thôi.”
Ria Xanh mỉm cười đáp rồi bước về góc của ngôi đền, nơi ấy có vẻ như là chỗ trú ngụ của nó, còn Cordelia thì cố hết sức để chỉ nhìn vào phần thân trên của Ria Xanh.
Vài chục giây trôi qua.
“Cordelia này.”
“Sao vậy?”
Cô quay lại khi nghe Jude gọi, cậu hất cằm về phía bên ngoài ngôi đền.
“Tớ sẽ ra ngoài thám thính một lat.”
Dù gì thì họ ở đây cũng chẳng có gì làm ngoài việc nghỉ ngơi và chờ đợi.
“Ư… Vậy thì tớ sẽ đi với cậu.”
“Được thôi, nếu cậu muốn thế. Sẽ ổn thôi nếu chúng ta để Kaplan lại một mình nhỉ?”
“Ừ, ông ta trông cũng không chán lắm. Hãy gọi ông ta vào giờ ăn tối sau khi chúng ta trở lại.”
Bởi vì sự chú ý của Kaplan đang đổ dồn vào những bức tường khi mà ông đang quan sát chúng một cách kỹ lưỡng.
“Ngài Ria Xanh ơi! Chúng tôi ra ngoài hít thở tí gió trời đây!”
“Đừng đi quá xa đấy! Bảo hộ của ta không thể vượt ra ngoài chốn thiêng liêng này đâu!”
Ria Xanh đáp lại tiếng hét của Cordelia và Jude vô thức nở một nụ cười.
“Gì đấy?”
“Không có gì, tớ chỉ nghĩ là cậu làm thân với nó nhanh quá thôi.”
“Bởi vì ông ta giống như một ông bác tốt bụng vậy.”
Cordelia mỉm cười đáp, hai người rời đền và đi lên lưu vực. Họ muốn trèo lên một chỗ cao hơn và do thám tình hình xung quanh.
Vài phút sau đó.
Sau khi đã trèo lên chỗ cao nhất có thể, Jude và Cordelia đều nhăn mặt.
“Mắt Quỷ.”
Có một đám người đang lấp ló ở phía xa và chúng đang tiến đến chốn thiêng liêng.
Trong số đó có rất nhiều hiệp sĩ mặc giáp trụ và chúng trông như thể đến từ Đế Quốc Argon chứ không phải vùng hoang dã.
“Kẻ đang dẫn đầu… là Billvine, đung không?”
“Tớ nghĩ là cậu đúng đấy.”
Hắn là một gã đàn ông to lớn, toàn thân hắn được bao phủ bởi một bộ giáp đen.
Trong số các quỷ nhân cấp trung của Mắt Quỷ thì hắn thuộc nhóm tương đối mạnh.
Jude và Cordelia không biết rằng Mắt Quỷ đã thực sự cảm thấy bị đe dọa khi mất di hai quỷ nhân cấp trung vì hai người.
Cứ đà này thì kế hoạch thâu tóm vùng hoang dã của chúng sẽ bị gián đoạn.
Vì vậy nên chúng cần một nhóm mạnh hơn để có thể làm ô uế long mạch ở phía đông.
Và do đó, chúng đã quyết định cử đi Hắc Hiệp Sĩ Billvine và lính của hắn, những chiến binh tinh nhuệ của Đế Quốc Argon, căn cứ của bọn Mắt Quỷ.
“Đội hình này không xoàng đâu. Có vài con quái vật lẫn trong đó nữa kìa.”
Nếu chỉ xét về số lượng thì chúng ít hơn hẳn o với trận chiến trước, nhưng chất lượng của từng tên thì vượt trôi.
Chỉ cần 50 người bọn chúng cũng đủ để đánh với 500 binh lính hoàng gia của vương quốc Salen.
Thêm nữa, chúng cũng đã chuẩn bị biện pháp để đối phó với các dã thần.
Chúng ta phải làm gì đây>
Cậu đang cố nghĩ cách ngăn những kẻ kia làm ô uế long mạch của chốn thiêng liêng.
‘Cách đơn giản để đánh bại chúng là…”
Họ có thể dụ kẻ địch đến giữa lưu vực rồi làm nổ tung long mạch để hủy diệt chúng.
Sau khi nghĩ lại, Jude chợt ngước lên và nói với Cordelia đang rất căng thẳng.
“Không, con quỷ này. Cậu không được làm thế.”
“Ể? Cậu đang lảm nhảm cái gì vậy?”
“Cậu không được làm thế.”
“Làm cái gì cơ?”
“Cái, cái phương pháp đó.”
Tuy không hiểu cậu đang nói gì nhưng Cordelia vẫn cảm thấy nhột và cô nhăn mặt, Jude thì lại quay sang nhìn Billvine và lính của hắn.
Cậu tính nhẩm khoảng thời gian còn lại trước khi chúng đến chốn thiêng liêng.
Cùng lúc đó, cậu nghĩ về Lena và tình hình của chốn thiêng liêng.
Vài giây sau.
Một ý tưởng nảy ra trong tâm trí Jude.