“Quả đúng như mong đợi, quý ngài đây đúng thật là một chuyên gia thuần thục. Bỏ mặc ả và để thính giác, thị giác của ả bị vô hiệu hóa trong một thơi giàn dài đã làm ả trở nên yếu ớt.”
Tên nhân viên nở nụ cười và nói sau khi thấy họ hội hả trở về chỗ mua bán của nhà đấu giá.
Hắn là người mà họ đã gặp ở tầng hầm thứ nhất, một kẻ chuyên buôn bán nô lệ.
Cordelia nhăn mặt vì cô bị ghê tởm bởi những gì gã nói, may mắn thay, chiếc mặt nạ đã che đi khuôn mặt cô nên không ai để ý điều đó.
Tuy nhiên, Jude có thể đoán được Cordelia đang cảm thấy ra sao thông qua cử chỉ của cô. Cậu khẽ di chuyển để che khuất Cordelia khỏi ánh nhìn của tên nhân viên rồi quay sang Gió Đỏ.
Cô bị bắt đeo một chiếc bịt mặt bằng da lớn còn khả năng nghe và nhìn của cô bị vô hiệu hóa bởi một loại phong ấn đặc biệt. Và giống như lúc nãy, cô đứng thẳng trong tình trạng gần như khỏa thân.
Trên hai cánh tay cô bị gắn những chiếc còng nhỏ còn chân thì bị xích bởi những sợi dây xích chỉ vừa đủ dài để cô có thể di chuyển.
‘Cô ấy ở trong tình trạng này cả tiếng rồi sao?’
Kể cả người dũng cảm nhất khi ở trong tình huống như thế cũng khó tránh khỏi sự lo sợ.
Thật vậy, hai vai của Gió Đỏ rủ xuống một cách thiếu sức sống cho thấy trạng thái hoảng sợ của cô.
“Vậy thì tôi sẽ đưa ả đi đây.”
“Vâng, mong ngài có một buổi thuần thục thỏa thích.”
Jude khẽ gật đầu đáp lại gã đàn ông đang tươi cười kia rồi vội vã bước về phía Gió Đỏ và lấy một chiếc ào choàng lớn cậu đã chuẩn bị từ trước ra rồi dùng nó để che cho Gió Đỏ.
“Hãy về đến chỗ ở trước rồi mới giải phóng cho cô ấy. Được chứ?”
Nếu cô ấy quá nổi bật thì sẽ đem lại một số phiền phức.
Hơn nữa, hai người cũng chưa hề tiếp xúc với Gió Đỏ. Nếu hai người giải phóng cô ấy ở đầy thì khả năng cao là cô sẽ cố bỏ trốn.
“Được, hãy đi nhanh thôi.”
Cordelia khẽ trả lời và đi sát Gió Đỏ đang chậm rãi bước đi trong sợ hãi.
Và ba mươi phút sau.
Sau khi về đến chỗ ở, Jude và Cordelia cho Gió Đỏ nằm trong phòng ngủ rồi ra phòng khách và nói chuyện bằng tiếng Hàn.
“Đầu tiên, chúng ta phải kết thân với Gió Đỏ trước.”
Jude gật đầu tỏ vẻ đồng ý với đề xuất của Cordelia.
Hành trình trong tương lai của họ sẽ diễn ra bên ngoài biên giới nên sự trợ giúp của một người đã thân quen với nơi ấy như Gió Đỏ là cần thiết.
Và thứ họ cần là một mối quan hệ được xây dựng dựa trên tình bạn và sự tin tưởng chứ không phải một mối quan hệ chủ-tớ cưỡng éo.
“Nhưng chúng ta không có thời gian.”
Cordelia và Gió Đỏ trở thành bạn là một điều họ có thể dễ dàng đạt được.
Từ góc nhìn của Jude, không, kể cả từ góc nhìn của tiền kiếp Outboxer thì Cordelia là một cô gái dễ thương, tốt bụng và trung thực.
Hơn nữa, Cordelia cũng rất thích Gió Đỏ.
Gió Đỏ cũng không hẳn là một người kém thân thiện nên hai người có thể dễ dàng trở thành bạn.
‘Nhưng nếu như thế thì ít nhất cũng phải mất cả tháng.’
Họ không gặp nhau theo cách thông thường mà thông qua một thương vụ mua bán nô lệ.
Sẽ tốn kha khá thời gian để xóa bọ sự ngờ vực trong Gió Đỏ.
“Nên theo tớ thì…sao cậu lại làm mặt như thế đấy?”
“Bởi vì trông có vẻ như cậu đang mưu tính một cái gì đó xấu xa.”
“Này, ý đồ xấu xa gì… Chỉ là một lời nói dối vô hại thôi mà.”
“Sau cùng thì cậu cũng chỉ lừa cô ấy.”
Jude hiểu Cordelia quá rõ và Cordelia cũng hiểu Jude quá rõ.
Thấy Cordelia nheo mắt, Jude hắng giọng nhưng cậu không rút lại ý tưởng của mình.
Hai người thật sự không có thời gian.
Và Cordelia cũng biết rõ điều đó.
“Vậy kế hoạch của cậu như thế nào?”
“Một kế hoạch lương thiện.”
“Đm.”
“Chà, lâu lắm rồi mới nghe cậu nói lại từ đấy.”
Jude bật cười rồi ra hiệu cho cô.
“Lại gần đây. Để tớ nói cho.”
“Sao lúc nào cậu cũng bảo tớ lại gần thé.”
Cordelia phàn nàn rồi dịch người lại gần Jude và cậu bắt đầu thì thầm giải thích kế hoạch cho cô.
***
Gió Đỏ nuốt nước bọt trong khi đang nằm trên giường.
Dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thật sự cô cảm thấy rất sợ hãi.
Liệu chuyện gì xảy ra?
Những kẻ đã mua mình là loại người như thế nào?
Mình phải tìm cách chữa bệnh cho cha.
Liệu cha sẽ ra sao nếu mình không thể trở về?
Không, liệu chuyện gì sẽ xảy ra với mình?
Cô đang cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Cô cố kiềm nén cảm xúc nhưng sâu bên trong cô chỉ muốn òa khóc.
‘Mình phải mành mẽ.’
Mình phải mãnh mẽ. Mình thà chết còn hơn trở thành đồ chơi cho một tên khốn phương Bắc. Không, mình không thể chết. Mình sẽ giết và giết chúng.
Gió Đỏ nghiến chặt răng nhưng chỉ một lúc sau những cảm xúc tiêu cực của cô đã tan biến.
Bởi vì cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
‘Mình thấy buồn ngủ…đói bụng…’
Nghĩ lại thì đã bao lâu rồi mình mới nằm trên một chiếc giường mềm mại và ấm áp như này nhỉ?
Cảm xúc của cô hoàn toàn đảo lộn vì sự mệt mỏi.
Và chính vào lúc đó.
“Dậy đi, đứa con của bão tố.”
Giọng nói mạnh mẽ và trong trẻo của một người phụ nữ khiến cho Gió Đỏ giật mình mở mặt.
Gió Đỏ hiện đang không bị bịt mắt và có thể nhìn rõ. Nhưng cô lại nhắm mắt bởi vì ánh sáng chói lóa đang bao trùm căn phòng.
“Đừng sợ, đứa con của bão tố. Ta là Đại Bão Tố.”
Gió Đỏ nín thở khi nghe thấy giọng nói vang lên như đến từ thiên đàng. Cô đứng lên, cúi người và tôn kính cúi chào.
“A! Đại Bão Tố!”
Đó là phản xạ tự nhiên của cô.
Và giọng nói ấy không cho Gió Đỏ cơ hội để nghi ngờ.
“Gió Đỏ, con gái của Bão Đỏ. Đứa trẻ dũng cảm đã lên đường tìm cách cứu chữa cho cha mình.”
Gió Đỏ lại nín thở.
Là thật.
Mặc dù cách phát âm của giọng nói có chút kỳ lạ nhưng đó là vấn đề nhỏ.
Bằng chứng là giọng nói biết tất cả mọi thứ từ tên của cha cô tới lý do cô vượt biên giới và tiếng vào vùng đất phía nam.
Cô chưa bao giờ nhắc đến tên cha mình kể từ khi đi đến phía nam.
Đại Bão Tố.
Đó là tên của vị vệ thần mà tộc Bão Tố thờ phụng và phục vụ.
Trong chuối game Legend of Heroes thì đó là một trong các thực thể với tên gọi dã thần.
“Gió Đỏ, một đại nạn sắp sửa ập xuống bộ lạc và toàn thể Đại Bình Nguyên.”
Gió Đỏ giật mình. Cô nghĩ rằng có lẽ bệnh tình của cha cố cũng có liên quan đến nạn.
“Con nghĩ đúng rồi đấy. Con của ta, Gió Đỏ, con gái của Bão Đỏ. Ta đã báo mộng cho hai con người phương nam. Vì thế họ đã cứu con nên hãy đi chung với họ. Hãy giúp họ. Họ chính là những người sẽ phá giải đại họa ở phương bắc.
“Con người…phương nam?”
Gió Đỏ ngẩng đầu lên và hỏi.
Cô vẫn chưa thể mở mắt hoàn toàn vì ánh sáng chói lóa nhưng cô có thể thấy loáng thoáng một bóng hình.
Bóng hình của một người phụ nữ xinh đẹp.
“Họ là một cặp nam nữ. Tên của người phụ nữ là Cordelia. Tên của người đàn ông là Jude. Người phụ nữ tóc hồng rất xinh đẹp và tốt bụng nhưng đôi khi có hơi dữ dằn. Cô giống như một con thú. Còn người đàn ông là một người đẹp trai, khỏe mạnh và tốt tính luôn thấu hiểu cho người phụ nữ như thú vật kia. Thông tin thêm thì người phụ nữ yêu người đàn ông say đắm…”
Sao mình cảm thấy sai sai với những câu thoại này nhỉ?
Nội dụng của chúng là về cái gì vậy?
Cordelia hiện đang đóng giả làm Đại Bão Tố liếc mắt hỏi Jude nhưng Jude hoàn toàn làm ngơ. Cô không biết những câu chữ ấy có ý nghĩa gì vì Jude chỉ viết ra phiên âm tiếng Hàn của ngôn ngữ của người man di phương bắc mà cô đang đọc.
“Con hãy tin tưởng vào hai người này. Hãy giúp họ. Hai người ấy là bạn của con.”
Và thế là xong.
Ngay khi Cordelia đọc xong thoại, Jude thi triển phép bằng cách sử dùng vòng phép thuật. Gió Đỏ vì có kháng ma thuật yếu nên cô lại chìm vào giấc ngủ sâu.
“Tốt, nhanh trói cô ấy lại đi.”
Cordelia nãy giờ đứng trên vòng tròn ma thuật tạo ánh sáng nhanh chóng bước xuống.
Có hàng tá vòng tròn ma thuật ở trong phòng được sử dụng nhằm đánh lừa giác quan của Gió Đỏ.
Mặc dù tất cả chỉ là vòng tròn ma thuật cấp thấp nhưng vì số lượng nhiều nên chúng đã tạo nên một hiệu ứng khá huyền ảo.
“Nếu cô ấy thức dậy trong tình trạng bị trói như trước khi rơi vào giấc ngủ thì cô sẽ nghĩ rằng tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là giấc mơ.
“Khi đó, chúng ta sẽ tiếp cận Gió Đỏ và nói rằng chúng ta được Đại Bão Tố báo mộng, đúng chứ?”
“Đúng vậy. Khi đó Gió Đỏ sẽ tin tưởng chúng ta.”
Bởi vì đó là chỉ dẫn của chính Đại Bão Tố, vệ thần của bộ lạc chứ không phải ai khác.
“Hể…cũng được đấy, nhưng tớ cảm thấy khó chịu kiểu gì ấy.”
“Vì đại cục cả thôi. Cố chịu đi.”
“Nghe cứ như kiểu…chẳng phải đây là những thứ mà ác nhân hay nói trong game hay phim sao?”
Lảm nhảm này nọ về công lý và đại cục để che đậy cho tham vọng ích kỷ của chúng.
“Này, không phải nhá. Thật sự là vì đại cục đấy. Mà kệ đi, nhanh trói cô ấy lại và cất mấy cái vòng trong ma thuật đi.”
“Hừm.”
Cordelia miễn cưỡng gật đầu và bắt đầu trói Gió Đỏ vẫn còn đang ngủ say lại trong khi Jude vội vã tháo dỡ vòng trong ma thuật.
Và khoảng một giờ sau.
“Này, cô có nghe thấy tôi nói gì không?”
Một giọng nói dịu dàng và ấm áp đánh thức Gió Đỏ. Cô cố mở mắt ngay nhưng không thấy gì ngoài một màu đen bởi vì chiếc bịt mắt.
“Chờ một chút, tôi sẽ cởi trói cho cô ngay thôi.”
Đó là ngôn ngữ chính thức của lục địa.
Là ngôn ngữ được sử dụng bởi những người canh giữ bức tường.
Gió Đỏ không thông thạo ngôn ngữ này nhưng cô vẫn có thể nói được dù có hơi lắp. Trái lại thì cô nghe nó khá tốt.
‘Hỡi Đại Bão Tố…’
Đó là một giấc mơ hay thực sự là báo mộng?
Như thể để làm bản thân bình tĩnh lại, Gió Đỏ nuốt nước bọt và vào lúc đó, thị giác của cô được giải phóng.
“Ư…”
Cô rên rỉ và làm quen với ánh sáng và ánh mắt cô bắt gặp khuôn mặt của hai con người.
Cô thấy một cặp năm nữ đẹp tới mức khiến cô tròn mắt.
Gió Đỏ vô thức nghĩ về những gì Đại Bão Tố đã nói và Cordelia giáng đòn chốt hạ.
“Xin chào, thì…tôi tên là Cordelia. Còn đây là hôn phu của tôi, Jude.”
Cordelia và Jude.
Những cái tên mà Đại Bão Tố đã nhắc đến!
“Tôi, Đại…”
Gió Đỏ cố nói ra tên của Đại Bão Tố nhưng cô lại được đỡ ngồi dậy trong tư thế vặn vẹo. Xiềng xích trên tay chân cô đã bị tháo bỏ.
“Cô không cần phải cảnh giác thế đâu. Đại Bão Tố đã dấn lỗi chúng tôi đến với cô. Đó là lý do mà chúng tôi mua cô tại nhà đấu giá.”
Cordelia gật đầu đồng tình với những gì Jude nói và nắm lấy tay của Gió Đỏ.”
“Cô đã rất sợ hãi đúng không? Ổn rồi. Chúng tôi ở đây để giúp cô.”
Đại Bão Tố.
Báo mộng.
Bàn tay ấm áp và đôi mắt ngấn lệ của Cordelia.
Sự đề phòng của cô đã hoàn toàn biến mất. Từ khi cô vượt biên giới tới giờ, Gió Đỏ luôn giữ một tinh thần mạnh mẽ nhưng lúc này cô không thể kiềm chế nữa.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Sự căng thẳng trong cô đã tan biến.
Nước mắt cô dâng trào và rơi xuống như mưa.
“Uwaaah!”
Bởi vì cô mới chỉ mười sáu tuổi.
“Ổn rồi, ổn rồi.”
Cordelia ôm chặt Gió Đỏ đang khóc, nhưng thay vì ngừng rơi thì nước mắt cô lại tuôn ra nhiều hơn.
Tuy nhiên mọi chuyện vẫn ổn. Cordelia ôm chặt Gió Đỏ và cô khóc trong vòng tay Cordelia một hồi lâu.
Và trong khi nhìn cảnh tượng trước mắt, Jude nghĩ.
‘Trúng mánh.’
Trong khi hai người kia đang có phút giây ấm áp thì Jude lại nghĩ như thế, và cậu tiếp tục nghĩ rằng hai người đã thành công trong việc phá vỡ sự cảnh giác của Gió Đỏ.
Họ giờ đã có thể trở thành bạn của Gió Đỏ mà không phải tốn chút thời gian hay công sức.
‘Sao cũng được miễn là kết quả tốt.’
“Ahem, ahem.”
Jude lên tiếng để xin phép rời đi và nhìn Cordelia và Gió Đỏ với vẻ hài lòng.
***
“Tớ-tớ biết. Một chỗ để vượt quac biên giới. Không có giám sát. Khoảng trống. Điểm mù?”
Buổi sáng hôm sau.
Gió Đỏ đêm qua đã khóc đến kiệt sức và rơi vào giấc ngủ. Cô hiện đang ăn một cái bánh kẹp mà Jude yêu cầu từ chỗ phục vụ và cô nói một cách lắp bắp.
“Cậu dẫn đường cho bọn tớ được không?”
“Đó là đường mà chỉ bộ lạc của tớ biết. Nó là bí mật. Nhưng tớ có thể nói được. Cordelia là bạn tớ. Jude là người yêu của Cordelia.”
Sau khi Gió Đỏ nói xong, Cordelia nở một nụ cười nhạt trông có vẻ dễ thương nhưng sau đó cô nghiêng đầu nhìn Jude.
“Chúng ta đi luôn hay sao?”
“Chắc vậy. Chúng ta đã ở đây được hai ngày nên dù là bá tước Hraesvelgr hay Bàn Tay Quỷ thì những người theo đuổi chúng ta cũng sẽ bắt kịp.”
“Chúng ta đang bỏ trốn mà.”
Khi hai người nói chuyện riêng thì họ nói bằng tiếng Hàn.
Bởi vì thế mà Gió Đỏ bối rối vì không hiểu những gì mà hai người đang nói. Cordelia nhìn cô và nói.
“Chúng ta sẽ ăn uống chút rồi khởi hành. Bọn tớ sẽ phải nhờ cậu dẫn đường. Cậu có biết cưỡi ngựa không?”
“Tớ cưỡi ngựa giỏi. Tớ sẽ dẫn đường cho các cậu.”
Gió Đỏ nhiệt tình trả lời và hoàn tất bữa ăn. Cô bỏ hết chỗ bánh kẹp còn lại vào trong miệng và một hơi nốc cạn ly sữa.
“Được rồi, vậy thì khởi hành ngay thôi.”
Hành lý của họ đã được chất lên ngựa.
Với Thanh Kiếm Của Chiến Binh Phương Đông trên lưng, Jude dẫn đầu trong khi Cordelia mang Thánh Phạt trên lựng và dùng Quyền Trượng Thần Thánh làm gậy. Cô bước về phía trước trong khi quan sát Gió Đỏ.
“Tớ xin lỗi, hãy đeo nó trên người tới khi chúng ta vượt qua biên giới.”
“Không sao đâu. Chúng ta đâu thể làm khác được. Tớ hiểu mà.”
Trên cổ Gió Đỏ hiện đang đeo một chiếc vòng cổ nô lệ.
Gió Đỏ với đôi tai dài và mái tóc trắng như tuyết cũng nổi bật không kém gì Jude và Cordelia.
Nếu một man di phương bắc đi loanh quanh mà không có vòng cổ nô lệ trên người sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
“Ờ…lần này ai là người ngồi trước?”
Sau khi hai người hoàn thảnh thủ tục trả phòng và ra khỏi chỗ trọ, người trông ngựa đã đem ngựa tới cho Jude và Cordelia.
Vì họ có ba người nên phải có hai người cưỡi chung một ngựa, vì vậy Jude hỏi Cordelia và cô trả lời với một cái nháy mắt.
“Tớ ngồi trước nhé?”
“Như cô mong muốn, thưa cô.”
Nhưng ngay lúc đi.”
“Cordelia cưỡi chung với tớ. Tớ nhẹ hơn Jude. Như thế sẽ tốt cho ngựa hơn.”
Đó là sự thật. Bằng một cách nào đó mà gần đây Jude bắt đầu cao lên và cơ bắp cậu cũng phát triển.
“Ờ…vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Hai người trò chuyện với nhau một cách gượng gạo và tất cả bọn họ đều lên ngựa với Gió Đỏ ngồi sau Cordelia.
Và ngay trước khi họ khởi hành…
“A!”
“Hả?”
Cordelia nhìn Gió Đỏ vì cô đột ngột lên giọng như thể nhận ra điều gì đó và Gió Đỏ nói với vẻ hối lỗi.
“Tớ quên mất. Từ giờ, tớ sẽ để ý. Tớ sẽ không quên đâu.”
“Hả…?”
Cậu sẽ để ý?
Cậu đang nói cái gì vậy?
Tuy nhiên, Gió Đỏ không nói gì thêm và mặc dù Cordelia cảm thấy có gì đó sai sai nhưng cô cũng không hỏi.
Sao mình cảm thấy sai sai ấy nhỉ?
Còn Jude thì.
“…giờ thì, lên đường thôi.”
Jude cười nhạt rồi dẫn đường và ba người phi ngựa về hướng bắc.
Cùng lúc đó, ở lãnh địa cũ của tử tước phương bắc.
Gael và Adelia cau mày nhìn nhay. Hai người liên tục đi và đi không ngừng nghỉ, thậm chí họ còn dùng ma thuật để cho ngựa đỡ mệt.
“Ý cô là hai đứa đang đi tới phương bắc?”
“Đúng vậy, chúng vẫn đang di chuyển tới phương bắc.”
Adelia nghiêng đầu vì cô cũng thấy lạ.
Nơi cuối cùng người ta bắt gặp Jude và Cordelia là ở Đe Băng.
Nơi này tọa lạc ở vùng tây bắc của đất nước nên nếu Jude và Cordelia đi xa hơn nữa thì họ sẽ không có nơi nào để đi.
Nếu đi về phía Bắc thì sẽ có thành phố nhộn nhịp Lankebuste, và xa hơn nữa sẽ là Pháo Đài Sấm Sét, trụ sở của Quạ Xám.
Thế nhưng đó lại là hướng mà ma pháp theo dấu chỉ về.
Trên bản đồ, hai người đang đi về đâu đó xa hơn cả Pháo Đài Sấm Sét.
Hai đứa nó định đi đâu vậy?
Chúng định vượt biên sao?
“Bị bắt cóc.”
“Xin thứ lỗi?”
“Có thể hai đứa bị bắt cóc? Kiểu như bị bắt bởi Bàn Tay Quỷ và bị áp giải đi…”
Gael đang nói thì dừng lại vì lưỡng lự. Bởi vì Adelia hiện đang có một biểu cảm kinh hãi.
“Cũng có khả năng.”
“Này, quý cô Adelia? Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi…”
“Hãy đi nhanh nào.”
Adelia không đợi Gael nói xong mà lập tức lao lên ngựa và thúc ngựa chạy. Gael cũng vội vã đuổi theo cô.
Và cũng ở một nơi khác…
Trong một cánh rừng hoang vu.
“Chúng đang hướng tới phía Bắc. Ta sẽ tìm thấy chung ở cực bắc của đất nước.”
Nghe Kanos hiện đang ẩn mình trong bóng tối báo cáo, Saluzia gật đầu.
Xác suất kích hoạt tiên tri của Kanos rất thấp nhưng một khi đã thành công thì nó có độ chính xác cực kỳ cao.
“Chúng ta sẽ đi tới biên giới phía bắc.”
Lần này chúng quyết bải bắt được cặp đôi.
Những quỷ nhân dẫn đầu bởi Saluzia bắt đầu di chuyển.
Và còn một người nữa…
Không giống với mục đích của Jude và Cordelia và những người khác, người này cũng di chuyển về phía bắc.