End Of Arcadia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

(Đang ra)

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

レオナールD

Tuy có thể hoàn thành vai trò của mình như một nhân vật nền, thoát khỏi tuyến truyện nhưng nếu làm vậy, cô bé sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn thử thách. Để cứu lấy nhân vật chính dễ thương, tốt bụ

4 19

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

(Đang ra)

Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cái Xã Hội Học Đường Đáng Chết Này!

西浦真魚

Kiếp này, tôi nhất định sẽ sống theo cách mà bản thân mong muốn!

29 179

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

59 593

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

62 532

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1348

Vol 1 - Chương 0

Giữa đống đổ nát ngổn ngang những vỏ bom đạn đã qua sử dụng, có một cô gái đang nằm ngửa tại đó, bất động.

Trên bộ chiến y trắng tinh của thiếu nữ với mái tóc bạch kim dài thướt tha đó, kéo dài từ ngực xuống bụng, là một vết rạch lớn sâu hoắm. Từ nơi đó, dòng huyết sắc tươi chảy ra, nhuộm đỏ lớp tuyết tinh khôi phủ trên nền bê tông thô ráp.

Phía trên cô là một biển trời xám xịt do mái vòm của những toà cao ốc chọc trời đổ nát tạo nên.

Khu phố chính nơi cô nằm tràn ngập những vết lỗ đạn và một lượng lớn thi thể, của cả kẻ thù lẫn đồng minh. Những cái xác đều khoác trên mình bộ giáp vũ trang, quanh cổ đeo một chiếc vòng. Nhìn sơ qua thôi cũng thấy được rằng tất cả bọn họ đều mới chỉ là thanh thiếu niên.

Đứng giữa cái quang cảnh thành phố đổ nát kia, một thiếu niên thân mặc hắc y cùng loại với những cái xác—cậu ta, Ichinose Akito, bước qua thân thể đồng đội, tiến đến gần thiếu nữ, nhắm khẩu súng trường của cậu vào đầu cô ta.

Những đám khói trắng tuôn ra từ miệng cậu theo từng nhịp thở. Và khi chúng chắn hết tầm nhìn, cậu kìm lại hơi thở của bản thân.

“Đau… đau quá… Làm ơn hãy, kết liễu tôi đi…”

Thiếu nữ yếu ớt lẩm bẩm, phần tóc mái che đi tầm mắt cô.

Hiếm có ai lại ở trong tình trạng thập tử nhất sinh trên chiến trường này, bởi lẽ, dù cho có bị thương tới mức không thể cứu vãn được đi chăng nữa, đa số mọi người sẽ chỉ cần tự hồi sinh vào thể xác kế tiếp.

Tuy nhiên, người con gái này chẳng thể làm như vậy được. Có một khẩu súng máy hạng nhẹ cùng súng ngắn nằm cách chỗ cô không xa. Có lẽ cô đã đánh rơi chúng trong trận chiến chống lại Akito cùng phe của cậu, và thành ra mất đi phương thức để tự kết liễu cuộc đời mình.

Phải mau chóng giết cô ta để hội quân với những người còn lại trên tiền tuyến cách đây ba dãy nhà. Chắc chắn họ đang đợi mình—. Akito thầm nghĩ, tay bắt đầu bóp cò, thế nhưng…

“…Cảm, ơn…”

Thiếu nữ kia cố ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười.

Đôi đồng tử lam sắc mang màu của bầu trời hạ chí kia như xuyên qua ống ngắm, đập thẳng vào mắt cậu.

Đôi mắt đẫm lệ đó, đối lập với những lời cô gái thốt lên, lấp ló sức sống mãnh liệt. Chính nó đang lột tả sự khước từ cái chết của cô; lột tả ý chí được tiếp tục sống. Trong cái thời đại nơi mạng người có thể hồi sinh vô hạn lần này, người con gái đang nằm đây vẫn ngoan cường bám víu lấy sự sống.

Đôi chân của Akito bỗng mất hết sức lực.

-Tại sao? Vì cớ gì mà mình phải giết người?

Thứ cảm xúc nhất thời đó khiến ngón tay bóp cò của cậu nặng tựa chì, tầm nhìn cậu hẹp dần, hơi thở loạn nhịp. 

Cậu nhận ra thứ cảm xúc đang trào dâng trong mình, dù có hơi chậm trễ, chính là nỗi sợ. Nỗi sợ cướp đi thứ gì đó của kẻ khác.

“… Làm ơn, mau lên…!”

Akito giật mình trước tiếng hét của cô gái, sau đó mau chóng bình tĩnh lại.

Nghiến răng, cậu bóp cò—