Đã một tuần trôi qua kể từ sự kiện hôm ấy, và Reiichiro vẫn không nhận được liên lạc nào từ Shinjiro.
Reiichiro ngồi xuống quầy và phả ra những làn khói một cách lơ đãng. Chiếc gạt tàn cứ thế chất đầy tro thuốc lá.
Tiếng chuông khiêm tốn vang lên, để cánh cửa khẽ khàng mở ra. Ngẩng lên, Reiichiro nhận ra một người phụ nữ với chiếc áo khoác trùm lấy cái bụng như quả dưa hấu đang thò đầu vào trong.
“Ryoko…”
“Em vào được không ạ.”
Reiichiro vội vàng dẹp điếu thuốc, trong lúc Ryoko tiến gần và nhìn ngó bên trong quán với vẻ không yên.
“Đây là lần đầu em tới những quán thế này. Kiểu, em thấy tò mò ấy.”
“Ngồi đi em.”
Ryoko khó nhọc ngồi xuống chiếc ghế tròn được Reiichiro đẩy ra.
“Cái bụng thế kia mà lại ra ngoài sao?”
“Em không sao, mình coi như một bài vận động thôi anh.”
Ryoko mỉm cười, nét mặt thoáng chút mệt mỏi.
“Shinjiro…”
“–Đang trầm cảm. Trong suốt tuần qua, anh ấy hầu như không mở miệng lần nào. Anh ấy bảo em đừng để tâm, nhưng thế này thì không được. Ngoài mặt khoác vẻ đàn ông vậy thôi, chứ anh ấy thật ra nhạy cảm và yếu vía lắm… Anh ấy rất hối hận về những điều mình đã làm với anh Rei.”
Ryoko ngước thẳng lên khuôn mặt của Reiichiro.
“Em biết là anh Rei hận anh ấy. Nhưng anh Rei hành động như thế là không được. Em không biết mối quan hệ giữa hai anh em như thế nào, nhưng xin anh đừng phá hoại gia đình của người khác.”
Cách ăn nói có phần tiết chế nhưng không giấu được sự gai góc trong giọng nói của chính chủ.
“...Xin lỗi em.”
Reiichiro để đôi mắt rủ xuống, cục yết hầu bất chợt dao động.
“Tự nhiên anh lại cảm thấy ghen tị. Shinjiro giờ đây có đứa con gái dễ thương cùng người vợ bụng to. Thấy mọi người thể hiện cảnh gia đình hạnh phúc đẹp như tranh vẽ, anh thấy lòng mình cay đắng.”
Đáng xấu hổ thật nhỉ. Là anh mà lại ghen tị với hạnh phúc của em trai. Phơi bày vết nhơ của nó trái lại chỉ khiến bản thân anh trở nên thảm hại.
Reiichiro lặng lẽ tự khinh chính mình như thế.
“...Em biết không? Anh sinh trước Shinjiro hai phút.”
“Hai phút?”
“Ừ, chỉ cách nhau có hai phút. Nói thật thì, bản thân anh không quan trọng việc làm anh hay làm em. Chỉ là anh vô tình sinh trước mà thôi.”
Reiichiro bước vào quầy châm lửa cho cái ấm và khẽ thở dài.
“Thế mà hai đứa dần dần xa nhau, không còn gọi nhau là Rei và Shin, giờ như người dưng nước lã, buồn thật nhỉ. Từ chỗ chỉ cách nhau có hai phút, chưa kịp nhận ra thì cả hai đã xa lắc thế này.”
“Anh đừng nói thế. Em tin là cả hai vẫn có thể trở về như xưa.”
Không được đâu, Reiichiro nói, đầu khẽ lắc sang bên.
“Một khi đã xa nhau thì không còn quay trở lại. Nên là đủ rồi, em à. Đây là vì cả hai. Mãi mới gặp được Ryoko và bé Honoka, vậy mà anh lại để cả hai vướng vào mối quan hệ nhàm chán này. Xin lỗi nhé.”
Thấy biểu cảm u ám trên gương mặt Ryoko, Reiichiro nở nụ cười ngượng.
“Đừng làm bản mặt đó chứ. Em uống cà phê au lait không? Hôm nay cứ thong thả thôi.”
Nói đoạn, Reiichiro lấy ra hai cái cốc. Hơi nóng màu trắng tỏa ra từ giọt cà phê cứ thế trôi đi bồng bềnh.
Một khoảng lặng ngắn trôi qua.
“–Tên quán này.”
“Hửm?”
“Jumeaux ấy. Nó có nghĩa là cặp song sinh nhỉ.”
“Em hiểu biết đấy.”
“Đặt cái tên như thế cho quán của mình, anh Rei thật ra–”
Đang nói giữa chừng, Ryoko bất chợt hít sâu rất khẽ.
Reiichiro ngẩng mặt lên. Ryoko đang nhìn chằm chằm về phía này với vẻ mặt cứng đờ.
“Em sao không?”
“Anh Rei… Em, có lẽ không uống được au lait.”
Reiichiro hướng mắt sang cái ghế tròn mà Ryoko đang ngồi. Miếng lót đỏ thẫm đang ướt sũng khiến Reiichiro không khỏi tròn mắt.
“Ryoko!”
Reiichiro vô thức hét lớn và nhảy bổ khỏi quầy.
Shinjiro vừa tới hành lang thì nhìn thấy Reiichiro đang co mình trên băng ghế ngoài phòng đẻ và tức tốc tiến gần đối phương.
“Tại sao anh lại… Ryoko gặp chuyện gì?!”
“Ryoko bị vỡ ối khi cả hai đang ngồi ở quán. Tôi không biết gì về mấy chuyện đó nên làm theo những gì Ryoko bảo.”
“Giờ cô ấy sao rồi?”
“Nãy giờ Ryoko ở trong phòng này. Nhiều người hết ra lại vào.”
Shinjiro ngồi phịch xuống băng ghế với vẻ khó chịu. Đây mà không phải bệnh viện thì Shinjiro đã túm lấy cổ áo anh trai mình, kiểu tại sao cô ấy lại ở quán của anh.
“Ryoko tới quán để nói chuyện. Em ấy lo cho tụi mình.”
Reiichiro cất tiếng như thể đoán được cảm xúc của Shinjiro, nhưng lời vừa dứt thì cô y tá từ phòng đẻ xuất hiện.
“Cho hỏi, vị nào là bố ạ?”
“Tôi đây!”
Shinjiro đứng bật dậy và trả lời ngay lập tức.
“Chúng tôi sẽ tiến hành sinh mổ khẩn cấp. Xin anh vui lòng ký vào bản cam kết.”
Những lời vừa rồi khiến Reiichiro không thể ngồi yên.
“Ryoko sẽ ổn đúng không? Ryoko sẽ hạ sinh em bé đàng hoàng đúng không?!”
“Chúng tôi chuẩn bị tiến hành mổ. Xin anh vui lòng giữ trật tự.”
Reiichiro làm vẻ mặt của một con chó vừa bị la và một lần nữa ngồi phịch xuống băng ghế.
Cà phê sữa kiểu Pháp.