Em sẵn lòng làm bạn gái thứ hai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Adachi to Shimamura

(Đang ra)

Adachi to Shimamura

Hitoma Iruma

Nhưng rồi đến một ngày suy nghĩ của họ về nhau dần dần thay đổi...

52 3061

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

(Đang ra)

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

Mizugame

Dù bây giờ có nhận ra cô gái tsundere hay cằn nhằn mình ngày nào là cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp hiền dịu thì cũng đã trễ rồi!

36 1574

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

2 7

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

(Đang ra)

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

Kanzai Yuki

Liệu cuộc hội ngộ sau 10 năm này sẽ đi đến đâu đây!?

25 1266

Sẽ thế nào nếu nuông chiều nữ sinh cao trung trông như 'Jirai-kei'?

(Đang ra)

Sẽ thế nào nếu nuông chiều nữ sinh cao trung trông như 'Jirai-kei'?

藍月 要

Tuy nhiên, mọi chuyện lại dần đi sai hướng——

9 456

Vol 1 - Chương 1 – Những kẻ đang yêu

Phòng họp của câu lạc bộ nghiên cứu bí ẩn nằm ở phía cuối tầng một của dãy nhà cũ. Trước đây căn phòng này được sử dụng làm phòng tiếp khách nên trong phòng có cả bình nước nóng, tủ lạnh, điều hòa và một bộ ghế sofa.

Đây là một nơi có không gian cực kì thoải mái, nằm bên cạnh phòng thanh nhạc. Ở đây bạn sẽ luôn nghe thấy tiếng đàn từ các buổi học. Một số học sinh còn sử dụng căn phòng đó để luyện tập.

“Ai là nữ sinh nổi tiếng nhất trong trường chúng ta?”

Shota Maki, chủ tịch hội học sinh lên tiếng.

Bây giờ đã là sau giờ học, bên trong phòng câu lạc bộ. Khi tôi đang thư thái ngồi trên ghế sofa và tận hưởng tiếng đàn piano từ phòng thanh nhạc như thường lệ thì đột nhiên, anh ta bước vào và đặt một câu hỏi như vậy.

“Nếu là bàn về độ nổi tiếng, vậy thì trong trường hợp này chắc chắn sẽ phải là Hikari Tachibana và Akane Hayasaka."

“Anh hiểu rồi.”

“Vậy cậu thích ai nhất, Kirishima?”

“Lâu lắm rồi anh mới ló mặt tới đây đấy. Vậy mà lại hỏi mấy cái không đâu thế?"

“Cậu thích Tachibana, đúng không?”

Đúng vậy. Có lẽ tôi đã từng nói với chủ tịch hội học sinh về cô gái mà mình thích – Tachibana là cô gái mà tôi thích nhất. Và cô gái tôi thích thứ nhì là Hayasaka-san. Tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác khi mà tay của hai chúng tôi chạm vào nhau lần đầu tiên.( TL: Tham lam )

“Chắc cậu là kiểu người thích chơi chiếc siêu xe nhỉ? Ferrari, rồi thì Lamborghini và các dòng xe cao cấp khác.”

“Anh nói vậy ý là sao?”

"Thì bởi Hikari Tachibana là một cô gái như vậy mà. Da dẻ thì đẹp, dáng vẻ quyến rũ, còn biểu cảm thì, lúc nào cũng lạnh lùng như thể không bao giờ biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.”

Tachibana để tóc dài, cô ấy khá cao và dáng người mảnh khảnh chuẩn thân hình của một người mẫu. Ngoài ra Tachibana luôn giữ thái độ của mình một cách hoàn hảo và chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì trên khuôn mặt. Cô ấy thường ngồi một mình, và nếu bạn có ở gần Tachibana thì dường như nhiệt độ xung quanh cô ấy như giảm xuống vậy.

“Mặt khác, Hayasaka-san lại giống như xe Nhật nội địa chất lượng cao vậy.”

“So sánh như thế rất là thô lỗ đấy.”

“Cậu sai rồi. Mục tiêu của anh là kết hôn với Hayasaka-san. Bé ấy là mẫu con gái giản dị, đã vậy lại còn rất ngây thơ nữa. Ngoài ra bé ấy cũng là một học sinh xuất sắc, và cũng sẽ không bao giờ lừa dối cậu. Số lượng chàng trai đã tỏ tình và bị Hayasaka-san từ chối nhiều hơn hẳn Tachibana. Vì vậy bé ấy là một cô nàng rất đáng tin cậy.”

“Anh đừng nên để bản thân cuốn theo cái hình tượng công chúng vẽ ra như vậy.”

Hayasaka-san là một cô gái tốt và được rất nhiều người yêu mến. Và mỗi khi trở thành tâm điểm của sự chú ý, cô nàng lại mỉm cười gượng gạo đầy vẻ khó xử.

Nhưng bất chấp cái thái độ khiêm tốn đó, Hayasaka-san sở hữu một đặc điểm tiềm ẩn: Cô ấy sẽ thổi bay lý trí của bạn chỉ trong một khoảnh khắc. Hay nói cách khác, cô nàng sở hữu một bộ ngực và một đôi chân đủ sức hạ gục bất kì chàng trai nào.

“Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ nói chuyện này với bé ấy.”

“Tại sao lại không vậy?”

“Bởi vì nếu để Hayasaka-san nghĩ rằng anh đang nhìn bé ấy với một ánh mắt dâm dục, thì cơ hội của anh coi như là chấm hết.”

“Em tưởng đâu anh phải biết thừa chuyện đó rồi chứ.”

“Dĩ nhiên là không rồi. Hayasaka-san là tiểu thư nhà quyền quý đó. Bé ấy chẳng bao giờ nghĩ về chuyện đó đâu.”

Mọi người đều coi Hayasaka là biểu tượng của sự trong sang và thuần khiết. Nhưng dù có nổi tiếng và dễ thương tới đâu thì cũng chẳng có ai là không có suy nghĩ về những chuyện không trong sáng cả.

Và ngay lúc này tôi nhớ lại những gì Hayasaka-san đã nói với mình "Tớ không phải là gái ngoan gì đâu." Rốt cục thì, Hayasaka-san đang bị mắc kẹt trong một hình tượng được tạo ra bởi những kẻ xung quanh cô ấy.

“Anh Maki này, anh không cảm thấy Hayasaka chỉ là một cô gái bình thường hay sao?”

Hayasaka-san là một học sinh bình thường, một cô gái có mong muốn được tay trong tay với người mà cô ấy thích, rồi cả chuyện dành thời gian bên người mà mình yêu nữa. Đến cả Tachibana-san cũng có cùng những suy nghĩ như vậy.

Khi những suy nghĩ đó bắt đầu xâm chiếm bộ não, tôi nhận ra giai điệu từ chiếc đàn piano ở bên phòng thanh nhạc gần đó bất ngờ thay đổi.

“Cậu nghĩ cô gái mà tôi thích là một người bình thường á?”

“Có thể chứ. Đâu phải thứ gì cũng giống như vẻ ngoài đâu.”

“Cậu nói đúng. Nhưng, ngay cả khi một khả năng như thế tồn tại, tôi cũng sẽ không biết được, trừ khi cả hai đã là một cặp.”

Tuy nhiên, Hayasaka-san và Maki đều không phải là những người nổi tiếng cho lắm, họ đi chơi cùng nhau như vậy liệu có ổn không?

“ Còn cậu thì sao? Có cơ hội nào để cậu có thể hẹn hò cùng với Tachibana không?”

“Chẳng có cơ hội nào hết. Nhưng em cũng không suy nghĩ về chuyện đó cho lắm.”

“Tại sao?”

“Không phải ai cũng có thể hẹn hò với người mà mình yêu nhất.Đó là một chuyện hết sức bình thường. Có một người rất được yêu mến, và đối tượng đó cũng rất nổi tiếng. Nhưng rồi cũng sẽ chỉ có duy nhất một người được ở bên người kia. Những kẻ còn lại sẽ chỉ còn biết ngậm ngùi mà thôi.”

“Nghe chua chát ra phết.”

“Em chỉ đang thực tế thôi.”

Tình yêu trong sáng hoàn toàn là sự ảo tưởng. Trong thực tế, chúng ta lừa dối chính mình và chúng ta cũng lừa dối người khác để được yêu.

“Cậu đối với chuyện tình cảm có vẻ mang nhiều oán hận nhỉ?”

“Chẳng lẽ anh tới đây chỉ để bàn chuyện tình cảm với em thôi à?”

“Không. Anh tới đây để mời cậu đến dự bữa tiệc karaoke của Nozaki.”

“Nhưng mà em hát tệ lắm đấy.”

“Không quan trọng. Chúng ta chỉ tới để động viên thôi. Cậu ta đang tuyệt vọng lắm, cho nên cậu phải giúp đấy nhá.”

“Được mà, chuyện đó thì ổn thôi.”

Tôi quay lại nhìn về phía đồng hồ.

“Uh, em còn một số việc cần phải giải quyết, thế em xin phép đi trước.”

“Này, cậu không thể chờ tới khi nó kết thúc à?”

Maki chỉ tay về phía phòng thanh nhạc.

“Em phải đi thăm một người bạn đang bị cảm.”

“Anh hiểu rồi.”

Nhưng dù vậy, Maki vẫn tiếp tục.

“Cuộc đời của cậu giống như một cuốn tiểu thuyết của Mỹ vậy. Chàng trai đang nhìn về phía ánh sáng của ngôi biệt thự nằm bên bờ hồ, nơi cô gái trong mộng của mình sinh sống trong khi cùng nhau uống rượu, điều đó đã chữa lành vết thương cho cả hai người bọn họ.”

“Gatsby vĩ đại.”

“Chính xác.”

“Em không có đa sầu đa cảm như Gatsby đâu.”

“Không hẳn, nhưng mà này, chẳng phải cậu luôn lắng nghe tiếng đàn từ cô gái mà mình thích ở căn phòng bên cạnh qua bức tường này hay sao?”

Đúng vậy. Người đang luyện tập đàn piano là Tachinaba-san. Người con gái mà tôi muốn có được nhất trên thế gian này.

"Để có được thông tin đó từ cậu, tôi là người đầu tiên đã ở trong căn phòng này."

“Có phải anh đang mong đợi điều gì đó phải không?"

“Không hẳn là như vậy đâu.”

Thành thật mà nói thì, Maki đã đúng.

"Hẹn hò với Tachibana là điều không thể."

"Anh biết mà, cô ấy đã có bạn trai rồi."

________________________________________

Sự thu hút tới của tôi với Hayasaka-san cũng giống như cái cảm giác mà cô ấy dành cho tôi. Chúng tôi thích nhau như là một cặp đôi vậy, nhưng cả hai đều không ưu tiên đối phương là đối tượng yêu đương số một trong trái tim mình.

Vào đầu hè, bọn tôi phát hiện ra rằng cả hai đều có một sự liên kết tuyệt vời, vì vậy chúng tôi đã nâng cấp mối quan hệ. Và đó là lúc cuộc phiêu lưu tình ái của chúng tôi bắt đầu. Cả tôi và Hayasaka-san đều hành xử không quá khác biệt như một cặp đôi yêu nhau bình thường, ngoại trừ việc cả hai người bọn tôi đều có một đối tượng khác có vị trí cao hơn trong lòng.

Đó là lý do tại sao tôi lại cảm thấy cực kì phấn khích khi được nắm tay cô ấy. Và nếu cô ấy bị cảm, tôi hoàn toàn có thể đến thăm với tư cách là một người bạn trai.

“Xin chào, tớ đã làm phiền cậu rồi.”

Tôi đang đứng trước cửa nhà Hayasaka-san. Và cô ấy cũng là người ra mở cửa.

“Tại sao cậu không nằm nghỉ đi?”

“Vì tớ ở nhà một mình mà.”

“Nè….”

“Nhanh vào nhà đi.”

Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên. Hayasaka-san quay lưng lại với tôi như thể cô ấy không quan tâm, và tôi bước vào bên trong nhà cô ấy mà không hề suy nghĩ về điều đó.

Khi tôi cởi giày ra, tôi cảm thấy sốc trong giây lát.

Hayasaka-san đang mặc một chiếc áo hoodie bên ngoài bộ đồ ngủ, có vẻ như cơn sốt đang ảnh hưởng lên cơ thể của Hayasaka. Mặc dù cô ấy trông cực kì gợi cảm, nhưng có lẽ là do bộ trang phục quá bó sát, chúng đang làm nổi bật những đường nét trên cơ thể của Hayasaka-san.

Bất chợt cái suy nghĩ "nếu giờ mình ôm cô ấy từ phía sau thì chuyện gì sẽ xảy ra" hiện lên trong tâm trí, nhưng đã nhanh chóng bị tôi gạt phăng đi. Tôi chắc chắn rằng điều cô ấy muốn chỉ là sự chăm sóc của tôi trong tình trạng bị cơn sốt hành hạ.

“Đây là phòng của tớ.”

Hayasaka-san dẫn tôi vào phòng của cô ấy. Bên trong căn phòng là một nơi rất sạch sẽ và ngăn nắp. Hộp đựng bút và những chiếc bút chì nhiều màu sắc trên bàn của cô ấy trông cũng cực kì nữ tính.

“Đây, tớ có mang đồ uống và sữa chua cho cậu.”

“Cảm ơn. Cậu ngồi đây đi.”

Hayasaka-san đang ngồi trên sàn nhà với tôi và cô ấy đã uống hết một nửa chai nước tăng lực mà tôi vừa mang tới. Dường như vẫn còn sốt, khuôn mặt của Hayasaka-san trông đỏ bừng.

“Xin lỗi vì đã đường đột đến đây như vậy. Có lẽ tớ nên rời đi và quay lại lúc nào mà nhà cậu có người ở nhà nhé.”

“Không phải đâu, Kirishima. Tớ rất vui vì cậu đã đến. Tớ luôn muốn được nói chuyện với cậu nhiều hơn.”

“Nhưng cậu đang không khoẻ mà?”

“Uhm, nên tớ chỉ cần nằm xuống nghỉ là được mà. Thế nên cậu đừng đi. Ở lại nói chuyện với tớ thêm một chút nhé.”

Hayasaka-san nằm xuống giường và trùm chăn lên đầu. Tôi kể cô ấy nghe về những gì đã xảy ra ở trường hôm nay và cô ấy mỉm cười hạnh phúc với tôi trong khi lắng nghe những gì mà tôi nói. Tôi không nhắc tới cuộc trò chuyện giữa tôi với Maki sau giờ học với Hayasaka-san mà chỉ bảo với cô ấy rằng mình đã được mời đi hát karaoke.

“Tớ muốn đi cùng với cậu.”

“Hả?”

Nozaki là bạn học cùng lớp của chúng tôi, nhưng cậu ấy lại không có đủ dũng khí để tiếp cận cô gái mình thích, vì vậy cậu ấy quyết định rủ mọi người ra ngoài với lý do như một buổi party để có thể tiếp cận đối tượng.

"Tại sao cậu lại muốn đi cùng tớ, Hayasaka-san?"

"Tớ cũng nhận được lời mời đi dự buổi tiệc đó. Số lượng người được mời càng ngày càng đông nhưng tớ lại không biết rằng Kirishima sẽ đi. Thế nên tớ mới trả lời với cậu ta rằng nếu hết bị cảm thì tớ sẽ đi."

"Ra vậy, cậu ta mời tất cả mọi người nhỉ?"

"Tớ với cậu phải giả vờ rằng hai bọn mình không quen biết nhau."

“Tất nhiên rồi. Nếu tớ mà tỏ ra thân thiết với Hayasaka-san, đám con trai trong bữa tiệc sẽ căm tớ tới tận xương tuỷ mất.”

"Không, ý tớ không phải như vậy."

Hayasaka-san cho tôi xem màn hình điện thoại thông minh của mình. Cô ấy mở cuộc trò chuyện nhóm có tất cả những người được mời ra và chỉ tay vào một cái avatar bằng ngón tay.

“Một con gấu sao?”

“Cậu không biết người này à?”

“Tớ không biết ai để ảnh đại diện như vậy cả?”

“Không giống như một linh vật, cô ấy thực sự rất xinh đẹp. Một cô gái rất đặc biệt và lịch thiệp…”

“Không thể nào…”

“Đúng vậy đấy. Đây là ảnh đại diện của Tachibana-san.”

Hayasaka-san nhìn tôi với một nụ cười nhăn nhó không giống như vẻ thường ngày.

“Tớ không biết rằng mình liệu có nên giúp đỡ Kirishima làm quen với Tachibana hay không nhỉ?”

“Thực sự đấy, cậu không phải làm vậy đâu.”

“Thông minh đấy. Tớ thực sự thích cậu, Kirishima. Tớ sẽ cảm thấy hơi tổn thương nếu cậu đề nghị tớ làm việc đó.”

Tâm trạng của Hayasaka-san hơi bất ổn do cơn sốt gây nên, và cuộc trò chuyện bị của chúng tôi bị đình trệ bởi cả hai đều không có gì để nói thêm.

Hai người bọn tôi đang ở một mình bên trong phòng của Hayasaka-san, ngoài ra chẳng còn ai khác đang ở nhà. Mọi thứ xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, và tôi có thể nghe được cả tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc. Tôi cố gắng đứng dậy và lên tiếng.

“Chà, có lẽ tớ nên về thôi.”.

Nhưng trước khi tôi định làm bất cứ điều gì khác, Hayasaka-san đã ngăn tôi lại.

"Nè, Kirishima, đến đây nào."

Cô ấy gọi tôi và giở mảnh chăn ra.

"Hãy thử 'hiệu ứng tiếp xúc thường xuyên' một chút nhé."

Hôm qua trông cô ấy có vẻ rất thích thú khi được nắm tay với tôi. Cô ấy thậm chí còn ước rằng con đường trở về nhà sẽ kéo dãi mãi mãi.

"Hayasaka-san, em có muốn anh nằm ngủ cùng với em không?"

"Em đã nghĩ đó là điều hiển nhiên mà."

Tôi kinh hãi khi cô ấy lại đang nói những lời đó một cách nghiêm túc như vậy.

“Em muốn bọn mình nắm tay. Chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu chuyện đó nhé.”

Tôi không biết đây do lý trí bị suy yếu vì cơn sốt, hay đó thực sự là Hayasaka-san đó giờ chỉ giả vờ với vẻ bề ngoài ngoài thuần khiết và ngây thơ.

“Chắc em đang sốt cao rồi, cho nên lý trí của em đang không hoạt động tốt cho lắm thì phải."

"Không, không phải như vậy."

“Anh chỉ nói sự thật. Khả năng suy nghĩ của một người bị giảm khi họ bị sốt. Thùy não của con người bị ảnh hưởng khi họ không được khỏe.”

"Anh sai rồi, em hoàn toàn tỉnh táo."

"Với cả anh không cần phải nằm cùng chăn với em cũng được. Anh có thể nắm tay em từ bên ngoài cái chăn mà."

"Anh không nghĩ điều đó là ổn với em đâu, Kirishima."

Hayasaka-san làm vẻ mặt giận dữ. Nhưng hình như trên gương mặt của cô ấy cũng thấp thoáng đôi chút nét vui vẻ.

"Kirishima không muốn nằm chung một chỗ với em sao?"

"Không phải là anh không muốn, nhưng anh có cảm giác rằng chỉ nắm tay nhau sẽ là không đủ."

“ Em không quan tâm.”

"Hayasaka-san, em phải bình tĩnh, đây không phải là…"

"Chẳng phải là những gì mà mọi người đều nghĩ như vậy khi họ đang yêu, ý anh là vậy sao? Nếu em là một cô gái tốt, có lẽ em sẽ tuân theo trình tự thích hợp trong một mối quan hệ. Nhưng Kirishima đã nói rằng chúng ta có thể ở bên nhau mà không bị ràng buộc bởi những thứ luật lệ đó."

Chúng ta là nô lệ của hình mẫu được tạo ra bởi những người xung quanh, dù cho ai cũng có cho mình một ước mơ. Có người thì mong muốn có thật nhiều bạn bè, và có người lại ước mong có thể theo đuổi đam mê của bản thân. Nhưng khi chúng ta phải hành động như những gì mà người khác mong đợi, chả phải chuyện đó sẽ đau đớn lắm sao.

Hayasaka-san luôn bị gắn với hình mẫu mà những gì mọi người đều mong đợi ở cô ấy. Đó là lý do tại sao, cả hai chúng tôi đã quyết định rằng, ít nhất là trong mối quan hệ tình yêu của mình, chúng tôi sẽ không ràng buộc theo cái khuôn mẫu mà người khác suy nghĩ là đúng đắn đó. Hai người bọn tôi sẽ làm mọi thứ theo cách của riêng mình.

"Nè, Kirishima. Em không cần phải tỏ ra mình là một cô gái tốt trước mặt anh, phải không?"

Biểu cảm trên khuôn mặt của Hayasaka-san khi cô ấy mở tấm chăn ra và chờ đợi tôi trông gợi cảm một cách kỳ lạ.

"Vậy thì ít nhất anh hãy chui vào bên trong chăn và nắm tay em đi."

"Thôi thì...được rồi."

Cũng không hẳn là Kirishima không mong đợi một điều điều gì đó sẽ xảy ra sau khi bước chân vào phòng của một cô gái.

Nhưng tại sao cô ấy lại muốn mình nắm tay khi cả hai cùng nằm trên giường?

Những suy nghĩ đó xâm chiếm não tôi thời khắc mà tôi đến gần cô ấy.

Hayasaka-san đang đổ mồ hôi vì sức nóng. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng được độ ẩm và hơi nóng bên trong bầu không khí. Bộ đồ ngủ đang dính chặt vào da cô ấy.

"Không, anh nghĩ đây không phải là một ý kiến hay đâu!"

Tôi suy nghĩ về chuyện đó và rời khỏi giường. Gần như tôi đã bị cuốn vào cảm xúc của Hayasaka-san.

"Aaa! Tý nữa thì được rồi mà!"

Hayasaka-san dường như rất thất vọng. Nhưng cô ấy không hề bỏ cuộc, và có vẻ như Hayasaka đã nảy ra ý tưởng gì đó một cách tức thì và nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt.

"Tại sao anh không coi chuyện này như là một phần của việc luyện tập?"

“Luyện tập sao?”

"Anh có thể coi em là đối tượng luyện tập cho tới một ngày nào đó anh được lên giường với Tachibana-san."

"Không phải, suy nghĩ kiểu đó chẳng giống với em chút nào, Hayasaka-san."

Tôi không biết liệu đây có phải là điều mình nên làm hay không. Cho dù bây giờ chúng tôi đang là người yêu của nhau thật, nhưng tôi không muốn dùng cái lý do đó để khỏa lấp nỗi cô đơn của mình...

"Cho dù anh đang cố gắng phủ nhận, nhưng chỗ đó của anh thì có vẻ như không biết nói dối nhỉ."

Hayasaka-san tiếp tục.

"Sao anh không coi em như là một đối tượng để luyện tập đi? Hay em không đủ hấp dẫn tới mức khiến anh thậm chí không muốn làm chuyện đó với em?"

"Không phải đâu…"

Tôi không chắc rằng liệu mình đã sẵn sàng cho việc này.

"Em bắt đầu cảm thấy lạnh rồi đấy."

"Vậy thì nhanh chóng cuộn chăn vào đi!"

"Nếu anh không vào, bệnh cảm của em sẽ trở nên tồi tệ hơn mất."

"Vậy thì cứ như vậy đi!"

"Cho nên, khi em chết, xin hãy đến bên mộ khóc thương cho em nhé."

"Hayasaka-san, em đúng là một kẻ xảo quyệt đấy!"

Tôi không còn cách nào khác là trèo lên giường, vì nếu không, Hayasaka-san sẽ không chịu chui vào chăn và chẳng thể hồi phục được.

"Em chỉ định nắm tay anh thôi."

"Ừ, chúng ta sẽ chỉ nắm tay nhau thôi, anh hứa."

Tôi chui vào bên trong tấm nệm một cách bồn chồn. Hayasaka-san có vẻ rất vui khi nhìn thấy tôi. Khi đã nằm xuống, tôi được Hayasaka-san đã đắp chăn cho.

"Anh không cần phải nằm xa như vậy đâu."

"Hayasaka-san, đưa tay cho anh."

"Vâng."

Nhưng tôi đã không thể tìm thấy bàn tay của cô ấy bên dưới tấm chăn. Thay vào đó, bàn tay của tôi vô tình chạm vào thứ gì đó mịn màng.

"Hyaaa!"

Hayasaka-san ré lên một tiếng ngọt ngào, và tôi vội rút tay lại trong khi xin lỗi cô ấy. Điều duy nhất còn lưu lại trên đầu ngón tay của tôi là lớp vải căng mọng và cảm giác mềm mại bên dưới nó. Tôi nghĩ tôi vừa chạm vào đùi cô ấy.

"Kirishima ... Anh là đồ thú ăn thịt."

Hayasaka-san trông có vẻ xấu hổ.

"Không, không, không, anh chỉ cố gắng nắm tay em thôi."

"Vậy thì nhanh chóng cầm lấy nó đi."

"Anh không biết tay của em ở đâu cả."

"Ở đây này."

Tôi di chuyển cơ thể để tìm tay của cô ấy và lại gần Hayasaka-san. Đột nhiên một chuyện bất ngờ xảy ra. Hayasaka-san đã vượt qua lời hứa chỉ nắm tay và ôm tôi với tất cả cảm xúc của cô ấy.

"Em đã hứa chúng ta sẽ chỉ nắm tay nhau thôi mà."

"Em không nhớ là mình có hứa hẹn chuyện gì cả."

Cơ thể của cô ấy thật mềm mại, ấm áp và hơi ẩm ướt vì mồ hôi.

"Hehehe, em có thể ngửi thấy mùi của Kirishima-kun."

Hơi thở của Hayasaka-san phập phồng trên ngực tôi khiến cơ thể tôi nóng lên.

"Em luôn muốn được làm chuyện như thế này."

Mắt của cô ấy hơi ướt và bàn tay đang nắm chặt chiếc áo sơ mi đồng phục của tôi.

"Anh không muốn ôm em sao, Kirishima-kun?"

"Anh không nghĩ rằng mình nên làm một chuyện không đứng đắn như vậy."

Tôi bỏ tay ra khỏi người cô ấy.

"Anh sợ mình sẽ mất kiểm soát nếu anh ôm em đấy."

"Em không quan tâm nếu người đó là Kirishima-kun."

"Hayasaka-san, em đang ở trong trạng thái không tỉnh táo."

"Lúc mà Kirishima-kun biết được chuyện Tachibana-san sẽ đi hát karaoke, trông anh có vẻ rất vui."

"…Anh xin lỗi."

“Không sao hết. Tachibana-san là một cô gái rất xinh đẹp, và cô ấy cũng rất hoàn hảo nữa. Mặc dù, có một số thứ mà em có thể hơn cô ấy.”

"Ví dụ như?"

“Cơ thể của em.”

Cô ấy ôm tôi chặt hơn khi nói những lời đó.

"Chờ…"

Rồi cô ấy kẹp chân tôi vào giữa cặp đùi của cô ấy. Tình huống này quả thật hết sức phức tạp, Hayasaka-san đang ép chặt bộ ngực của mình về phía tôi, và vì cô ấy đang mặc đồ ngủ, Hayasaka-san đang trong tình trạng không mặc đồ lót. Tôi có thể nhận bộ ngực trần của cô ấy qua lớp quần áo.

"Kirishima-kun là bạn trai của em, cho nên anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với cơ thể này. Em sẽ cảm thấy hạnh phúc cho dù anh có làm chuyện gì với em đi chăng nữa."

"Câu nói vừa rồi của em nguy hiểm quá đấy."

"Fufu, em đã nói mình không phải là một cô gái ngây thơ mà nhỉ?"

Hayasaka-san có vẻ như rất thích thú với tình cảnh này.

"Nhưng chẳng sao, em đã luôn là một cô gái ngoan khi ở trường và ở nhà. Nếu biết em ăn mặc lôi thôi hoặc nói những điều như thế này, chắc hẳn mọi người sẽ thất vọng lắm.”

Nhiều người không chỉ thất vọng mà thậm chí còn tức giận nữa kia. Họ không muốn hình ảnh đẹp đẽ bên trong tâm trí của mình bị phá hủy.

"Em không cần phải là một cô gái ngoan khi ở trước mặt Kirishima, đúng không?"

"…Đúng vậy."

"Vậy thì chúng ta cùng nhau làm chuyện xấu xa nhé."

Tôi ôm chặt lấy cơ thể Hayasaka-san, cảm nhận toàn bộ cơ thể quyến rũ của cô ấy, mùi tóc, hơi thở của cô ấy, chất liệu vải trên bộ đồ ngủ của cô ấy, mọi thứ cuốn chặt lấy tôi như thể không bao giờ muốn thoát ra nữa. Hayasaka-san đặt tay lên lưng tôi và ôm tôi chặt hơn.

"Em cảm thấy như mình đã trở thành vật sở hữu của Kirishima-kun."

“Em đang thành thật quá đấy.”

“Đó là vì em muốn chúng ta tiến xa hơn.”

Tôi cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của cô ấy trên lồng ngực, ôm chặt tôi bất kể mạnh hay nhẹ, như thể Hayasaka-san muốn cảm nhận sự hiện diện của cơ thể tôi.

"Này Kirishima, anh hãy nhớ cảm giác cơ thể của em. Hãy nhớ đến nó khi anh ngủ một mình và cảm thấy cô đơn. Từ nay về sau, anh sẽ cảm thấy cô đơn mỗi khi không có em bên cạnh. Bởi vì chuyện sắp tới sẽ vô cùng tuyệt vời.”

"… Hayasaka-san, đã đến lúc anh phải đi rồi."

"Em muốn làm chuyện gì đó hư hỏng cơ."

Hayasaka-san đẩy tôi xuống và trèo lên người tôi trong khi ấn bộ ngực của cô ấy. Đây chắc chắn là một hành động cố ý, và dù tôi không còn cảm thấy xấu hổ trong tình huống này, nhưng dường như lý trí trong đầu tôi đã bị thổi bay sạch sẽ.

Có lẽ điều này là không đứng đắn khi tôi đang yêu một người khác. Có thể chuyện này là sai, có thể không. Nhưng chúng tôi đã đưa ra quyết định của riêng mình khi làm chuyện này. Vì vậy, tôi muốn đi xa nhất có thể.

"Này Kirishima, anh muốn bị lây cảm lạnh từ em à."

"Thật ra, vừa rồi anh cũng suy nghĩ như em vậy đó?”

“Thật sao?”

"Nếu là vì Hayasaka-san mà anh bị cảm lạnh, anh vẫn sẽ không bận tâm chút nào."

"Nhưng liệu anh có bị cảm lạnh chỉ vì ôm em hay không?"

"Phải có một cách tốt hơn chứ? Anh là một người thông minh mà, Kirishima, hãy nghĩ ra điều gì đó đi.”

Những lời của Hayasaka-san khiến tôi gạt bỏ toàn bộ sự do dự của bản thân.

"Qua nước bọt thì sao."

“Đúng là như vậy!”

“Em có chắc chắn về chuyện này không?”

“Hoàn toàn chắc chắn.”

Và sau đó, chúng tôi hôn nhau. Đôi môi của Hayasaka-san thật mềm mại, nóng và ấm áp.

"Em nghĩ rằng mình thích cái cảm giác này. Nhưng liệu chúng ta có làm đúng hay không?"

“Anh không rõ.”

Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi.

"Kirishima, em muốn nhiều hơn nữa."

Tôi hôn cô ấy nhiều lần trong khi hai chúng tôi buông tay.

“ Em muốn nhiều hơn nữa…”

Cuối cùng, lưỡi của Hayasaka cũng đi vào bên trong miệng tôi.

Nhưng cô ấy ngừng di chuyển ngay lập tức. Tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo. Hayasaka trông có vẻ rất xấu hổ khi tự mình khơi mào chuyện đó và bất chấp hành động táo bạo mời gọi vừa nãy, cô ấy đang cứng người và nhắm chặt mắt.

Cái lưỡi mềm mại của Hayasaka-san khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Sau đó, một cách vụng về, lưỡi của chúng tôi bắt đầu cuốn lấy nhau.

Tôi đẩy lưỡi Hayasaka-san lại vào trong khoang miệng và lần này tôi đưa lưỡi vào miệng cô ấy. Miệng cô ấy thật nhỏ, nóng và ẩm.

"Kirishima, hãy cho em nước bọt của anh."

Hai người chúng tôi trao đổi nước bọt với nhau. Âm thanh phát ra từ nụ hôn truyền đến tai khiến cả hai càng thêm hưng phấn.

Bởi vì tôi và cô ấy là người yêu của nhau, hai người bọn tôi luôn muốn làm những chuyện cấm kị, những chuyện bị người khác coi là sai trái, những điều khiến họ ghen tị, những điều trái với đạo đức và tồi tệ.

Trước khi tôi nhận ra chuyện đó, tôi đã đặt Hayasaka-san lên trên ngực mình mình, bởi sự thúc đẩy của bản năng. Bộ đồ ngủ của Hayasaka-san bị xô lệch và bộ ngực trần của cô ấy lộ ra.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi cô ấy trả lời:

“ Được mà.”.

Tôi chắc rằng cần rất nhiều can đảm để một cô gái có thể nói ra một điều như vậy. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm chuyện đó, vì vậy tôi cẩn thận cởi từng chiếc cúc trên bộ đồ ngủ của cô ấy.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhận ra rằng gương mặt của Hayasaka-san vẫn đnag cứng đờ. Có lẽ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng cho chuyện đó, vì vậy tôi ngừng lại và bỏ tay ra khỏi người Hayasaka.

“Rất xin lỗi, anh có hơi bị kích động. Đáng lẽ ra anh phải nhẹ nhàng hơn, nhưng anh chưa bao giờ làm điều gì đó như thế này cả...”

Nhưng Hayasaka-san lại lắc đầu trước lời nói của tôi.

“Đây không phải lỗi của Kirishima-kun. Em cũng như vậy mà. Nhưng...”

Giấu mặt sau một chiếc gối, cô ấy xin lỗi tôi.

- “…Khuôn mặt của người mà em thích lại xuất hiện.”

***

“Hai chúng ta đi quá xa có lẽ cũng không tốt lắm.”

Hayasaka-san vừa nói vừa sửa lại bộ quần áo xộc xệch của mình.

“Bởi vì chúng ta đều đã có một người mà mình thích?”

“Đúng vậy.”

Sau đó, hai người bọn tôi cùng nhau ngồi trên giường. Cũng giống như tôi có Tachibana-san, Hayasaka-san cũng có một người khác mà cô ấy rất yêu.

Cảm giác của chúng tôi đối với cả hai người đó là số một, nhưng hai người bọn tôi đã do dự khi chuẩn bị vượt qua ranh giới nguy hiểm trước khi cả hai nhận ra đối tượng ưa thích hàng đầu ở trong trái tim.

“Có lẽ vì đang là người yêu chính thức của nhau nên em mới muốn thu hút sự chú ý của anh ở một mức độ nào đó. Nếu anh đơn thuần chỉ là một người bạn đặc biệt thì có lẽ em cũng sẽ không hành động như vậy. Nhưng bởi đó là anh nên chuyện mới thành ra như vậy, bởi đối với em, anh không phải ‘chỉ là một người nào đó’.”

Đúng là khi làm người yêu của nhau có những ưu điểm và hạn chế của nó.

“Có lẽ tốt hơn thì chúng ta nên thêm một số quy tắc nữa nhỉ.”

Khi quyết định trở thành người yêu của nhau, chúng tôi đã đưa ra hai quy tắc. Quy tắc đầu tiên, hai người bọn tôi không được để đối tượng số một của mỗi đứa biết rằng chúng tôi đang ở bên nhau.

Quy tắc số hai, khi một trong hai tới được với bên người đặc biệt đó, mối quan hệ này sẽ kết thúc.

Điều này có nghĩa là chúng tôi đều sẽ ưu tiên cho tình cảm đó.

“Anh muốn thêm quy tắc nào?”

“Chúng ta chỉ có thể đi xa nhất là hôn nhau.”

“Vâng, em cũng nghĩ như thế là tốt nhất.”

Cho dù là có là người yêu của nhau đi chăng nữa nhưng không có nghĩa là chúng tôi có thể đối xử thiếu tôn trọng lẫn nhau.

“Ừm, có lẽ là anh phải đi rồi.”

“Chờ đã”

Khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Hayasaka-san gọi tôi và cho xem điện thoại của cô ấy. Một lần nữa, cô ấy mở nhóm chat những người tham dự buổi tiệc karaoke, và lần này, cô ấy chỉ vào avatar của một siêu anh hùng Marvel.

“Avatar này là của ai vậy?”

“Bạn trai của Tachibana-san. Hình như Anh ta cũng sẽ tham gia cùng với bọn mình.”

“Anh hiểu rồi. Vì đều cùng tuổi nhau mà, vì vậy anh cũng đã nghĩ tới khả năng này.”

“Kirishima, anh có thể chịu đựng được không? Nếu mọi chuyện cứ xảy ra như vậy, anh sẽ phải thấy cái cảnh Tachibana-san và bạn trai của cô ấy đò đưa tán tỉnh nhau đấy.”

“Không có vấn đề gì cả. Thực tế thì anh còn đang rất mong chờ đây.”

“Kirishima, anh không cần nói với em những điều đó trong khi bản thân còn đang run rẩy như vậy đâu.”

Tôi cảm thấy lạnh lẽo. Tầm nhìn của tôi đang không còn minh mẫn nữa. Tôi nghĩ rằng mình đã bị cảm lạnh rồi.

“Được rồi, khi buổi hẹn kết thúc, bọn mình sẽ gặp nhau ở một nơi mà không ai có thể nhìn thấy hai đứa.”

Hayasaka-san ôm tôi từ phía sau.

“Em sẽ an ủi nỗi buồn của anh.”

***

Cuối tuần, có khá nhiều người tụ tập ở phòng hát karaoke. Ít ai biết rằng nhân vật tổ chức sự kiện này, Nozaki muốn tổ chức nó để chinh phục một cô gái. Vì vậy, mọi người đều nghĩ rằng tất cả mọi người tụ họp để vui chơi và hoàn toàn không có mục đích gì khác. Có khoảng 20 người cùng tập trung trước cửa nhà ga vào đầu giờ chiều. Chúng tôi có đôi chút lo lắng vì có tương đối nhiều người ở đây, nhưng Maki đã nhanh chóng dẫn bọn họ vào phòng tiệc. Ban đầu, tôi lựa chọn bừa một chỗ mà không suy nghĩ, nhưng khi thấy mọi người bắt đầu ngồi theo nhóm, tôi quyết định tới chỗ ngồi cạnh Maki.

“Quả nhiên, Hayasaka-san là một cô gái rất nổi tiếng.”

Khi tôi ngồi xuống cạnh anh ta, Maki đã trách móc tôi vì những lời nói của tôi cho rằng Hayasaka chỉ là một cô gái bình thường.

“Huh, Bọn họ đã đánh anh à.”

Hayasaka-san đang được vây quanh bởi rất nhiều chàng trai, khung cảnh trông giống như là một nàng công chúa được bao quanh bởi những người cầu hôn.

“Hayasaka-san, cậu sẽ hát bài gì?”

“Trông em rất xinh trong bộ đồ đó đấy.”

“Có muốn anh mang đồ uống cho em không?”

Hayasaka-san trở thành trung tâm của mọi sự chú ý khi tất cả các chàng trai bắt đầu tìm cách bắt chuyện với cô ấy từ mọi hướng.

“À tớ, ừm, ừm, tớ, ừm, haha ...”

Hayasaka-san là một cô gái rất nhút nhát khi cô ấy trở thành trung tâm của sự chú ý, vì vậy việc Hayasaka-san đang cố gắng cười một cách ngượng nghịu là không thể tránh khỏi.

“Cô ấy vẫn bị đối xử như một con búp bê nhỉ.”

“Tất cả bọn họ đang rất cố gắng để hấp dẫn cô ấy.” Maki nói.

“Anh nói đúng, cô ấy thậm chí còn nổi bật hơn cả Nozaki-kun, ngôi sao của bữa tiệc hôm nay nữa.”

“Xét trên góc độ nào đó thì trông Kirishima cũng rất tuyệt đấy chứ. Ăn mặc thế này mới là phải đấy.”

“... Hờ, thì chắc, cảm ơn anh ha?”

Ý anh ta vừa nói rằng là tôi mọi khi ăn mặc không phù hợp?

“Hayasaka thực sự là một thiên thần nhỉ?”127p>Hội trưởng luôn đối tốt với tất cả mọi người đến nỗi mọi người nghi ngờ rằng anh ta có động cơ thầm kín nào đó.

“Vâng, em cũng rất ấn tượng, nhưng hẳn là bên trong cô ấy cảm thấy buồn lắm.” “Thật sao? Anh chỉ lo rằng cô ấy sẽ yêu phải nhầm người thôi.”

“Em chỉ nói những gì mà em thấy thôi.”

“Với cả chuyện này không làm anh khó chịu sao? Anh muốn được ở bên Hayasaka-san mà nhỉ?”

“Cũng không hẳn. Kirishima, nhìn kìa.”

Giữa căn phòng đang cực kì ồn ào, một cô gái đang thao tác demokumột cách lạnh lùng. Cô ấy đang mặc một chiếc váy lệch vai rất phù hợp với dáng người của chủ nhân nó. Đó là Tachibana-san. Cô ấy đang ngồi bên cạnh bức tường, và kế bên đó là bạn trai của cô ấy. Anh ta là một chàng trai đẹp mã, có hàm răng trắng bóc và xuất thân từ một gia đình giàu có, chưa kể là dáng người cũng rất chuẩn. Nói cách khác, hắn ta hoàn toàn đối lập với tôi.

“Cứ như thể là hắn ta đang theo dõi cô ấy vậy, điều đó thật là khó chịu.”

“Không, một cặp đôi ở bên nhau là điều hết sức bình thường mà, phải không?”

Tôi không khỏi cảm thấy ghen tị. Trong khi trò chuyện với Maki, đột nhiên tôi phát hiện ánh mắt của Tachibana đang nhìn về phía này. Tôi bắt gặp ánh mắt của cô ấy và ngay lập tức nhìn sang chỗ khác.

“Kirishima, sao cậu lại nhìn xuống đất như thế? Chẳng phải là cậu nên khắc sâu hình ảnh của Tachibana trên võng mạc của mình hay sao?”

“Không, bất cứ khi nào em cũng có thể nhìn cô ấy mà.”

“Chậc chậc, thông qua tài khoản của bạn trai cô ấy nhỉ? Thôi cậu cố gắng đi…”

Bạn trai của Tachibana-san đăng ảnh của cô ấy trên mạng xã hội mỗi ngày. Có vẻ như hắn ta không để tâm tới sự an toàn của người bạn đời của mình.

“Tôi không biết làm thế nào mà cậu có thể chịu được hành hạ như vậy.”

“Em cũng luôn tự hỏi mình câu hỏi tương tự. Em luôn cảm thấy đau đớn trong tim mỗi khi nhìn thấy nó. Tuy nhiên, em không thể không ngắm nhìn cô ấy mỗi ngày.

“Cậu có hơi bệnh rồi đấy.”

Nhưng tôi vẫn tự hỏi liệu hai người bọn họ có đang duy trì mối quan hệ tốt đẹp hay không?

***

Ở nơi này đúng là cực hình. Tôi không thể ngăn mình không nhìn về phía Tachibana-san lúc cô ấy hát một bài hát được lựa chọn bởi bạn trai mình. Còn chưa kể hắn ta cũng vỗ tay vào lúc cô ấy bắt đầu phần biểu diễn của mình nữa. Đây là loại hình phạt gì vậy? Tại sao tôi cứ phải chịu đựng việc nhìn thấy cảnh tượng này từ người con gái mà tôi thích? Tachibana-san tiếp tục hát với vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng tôi đoán Tachibana sẽ cười khi ở cô ấy được một mình với bạn trai. Quá tuyệt vọng, tôi thậm chí đã chọn hát một bài về tình yêu đã mất của bản thân, nhưng việc cố gắng thu hút sự chú ý của Tachibana cũng chẳng có ích gì gì khi cô ấy chỉ chú tâm vào cái Denmoku trong suốt thời gian tôi hát. Chẳng có ai nhìn tôi cả, và thậm chí họ cũng không vỗ tay. Thảm hại thực sự. Sau khi bài hát kết thúc, tất cả mọi người đều nhìn nhau, như thể họ đang không biết nên phản ứng như thế nào với màn trình diễn của tôi. Tôi đoán rằng mình hát không được hay cho lắm. Nhưng, một trong số những cô gái cất lời với chất giọng dè dặt.

“Tớ - tớ nghĩ rằng cậu ta hát cũng được.”

Đó là Hayasaka-san.

“Giọng của cậu ta cũng khá độc đáo, ... và cũng khá thú vị nữa.”

Không có gì đáng ngạc nhiên, những lời nói của cô ấy đã châm ngòi cho sự hỗn loạn ở đây.

“Tại sao Hayasaka-san lại đứng về phía Kirishima-kun?”

Mọi người đều có cùng một câu hỏi như vậy. Hayasaka-san cũng nhận ra điều đó và vội vàng tìm cách xoa dịu tình hình.

“Không, đó không phải là ý của tớ. Ý của tớ là ngay cả khi cậu ta không giỏi hát cho lắm, Kirishima cũng có thể khiến cho bài hát đó giống hệt tính cách của cậu ta. Bài hát của Kirishima nghe y hệt như tiếng lợn kêu vậy, đúng không?”

Hayasaka-san, tớ đồng ý rằng với cậu rằng tốt nhất là không để lộ ra mối quan hệ của chúng ta với mọi người, nhưng cậu đâu cần phải tàn nhẫn như vậy đâu. “Thôi nào Kirishima-kun, cô ấy là một cô gái tốt mà.”

Maki vỗ nhẹ vào lưng tôi.

“Cậu đã cố tình hát sai, phải chứ?”

“...Vâng đúng vậy. Anh nói đúng, tất cả mọi chuyện đều có mục đích cả.”

Trong khi trả lời, tôi đã gửi một tin nhắn cho Hayasaka-san

“Cứ giả vờ rằng hai chúng ta không biết nhau.”

Sẽ là một thảm họa nếu người bạn thân nhất của Hayasaka-san phát hiện ra tôi đang hẹn hò với cô ấy. Khi Hayasaka-san đọc tin nhắn của tôi, cô ấy trở nên bối rối và bắt đầu nghịch các ngón tay của mình. Khi tất cả mọi người hát xong cũng là đến lúc lúc trò chuyện. Mọi người quyết định rằng nội dung cuộc trò chuyện sẽ là về mối tình đầu của bản thân. Đây là một chủ đề khá tốt để khuấy động không khí. Những anh chàng nổi tiếng chia sẻ những câu chuyện về mối tình đầu của mình một cách hài hước. Khi tới đến lượt tôi, tôi chia sẻ cho mọi người câu chuyện về mối tình đầu thuở còn đi học tiểu học.

“Chuyện xảy ra vào một dịp nghỉ hè, khi mình đến ở nhờ nhà của một người bà con trong gia đình. Mình đã ở đó một tuần và kết bạn với một cô gái sống tại nơi ấy. Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp và hình bóng của cô ấy đã luôn tồn tại trong tâm trí của mình. Nói chính xác thì, mình đã yêu. Và thế là cô ấy trở thành mối tình đầu của mình. Hai đứa đã cùng nhau chơi trong công viên hết ngày này qua ngày khác và điều đó khiến tớ rất vui. Nhưng một hôm, khi tớ thấy cô ấy chơi với một đứa con trai khác, trong lòng tớ thấy rất đau và tớ đã bỏ đi.”

“Anh không muốn em làm bạn với bất kỳ cậu bé nào khác ngoài anh. Bây giờ tớ mới biết cảm xúc lúc đó là ghen tuông, nhưng lúc ấy tớ không biết những cảm xúc của mình là gì và bản thân lúc đó không thể kiểm soát được.”

“Tớ cho rằng những lời nói đó đã gây khó chịu cho cô ấy. Ngày hôm sau, cô ấy không đến công viên nữa.”

Đó là câu chuyện về mối tình đầu đầy cay đắng và không chút suôn sẻ của tôi. Tôi nhìn về phía Tachibana-san, cô ấy ấy không có bất kỳ phản ứng hay biểu cảm nào đối với câu chuyện của tôi. Cô ấy dường như không có bất kỳ ấn tượng nào về câu chuyện đó. Một số cô gái bắt đầu giễu cợt tôi, như một phần của cuộc trò chuyện để gia tăng sự thú vị.

“Sự ghen tuông của đám con trái thật đáng kinh tởm.”

“Nói đúng lắm.”

Kinh tởm ~ Tôi đoán vậy. Tôi cũng tin chuyện đó đúng là như vậy.

Nhưng một trong số các cô gái không thích những lời phản đối đó của đám đông và bày tỏ ý kiến.

“… Tớ không thấy chuyện đó kinh tởm chỗ nào hết.”

Một lần nữa, lại là Hayasaka-san bênh vực tôi.

“… Tớ cũng sẽ ghen tị nếu người mà mình thích lại đi kết bạn với người khác.” Một lần nữa Hayasaka-san lại bênh vực tôi. Nhưng lần này, lời nói của Hayasaka-san khiến mọi người cực kì quan tâm.

“Có ai đó mà cậu đã từng thích chưa, Hayasaka-san?”

“Cậu đã ghen với ai rồi sao?”

“Tớ cũng muốn Hayasaka-san ghen tị vì mình!”

Đôi mắt của cô ấy đảo từ bên này sang bên nọ khi những gã con trai liên tục đặt câu hỏi cho cô ấy.

“N-N-Nếu tớ thích ai đó thì có sao? À tớ ... tớ vẫn chưa có đối tượng nào!”

Cô ấy trả lời một cách lúng túng và lo lắng.

“Các cậu, đừng có trêu chọc Hayasaka-san nữa!”

Một trong những cô gái kêu lên.

“Không được hỏi thêm bất cứ câu nào nữa, chấm dứt, lùi lại ngay.”

Đám con trai vẫn cực kì phấn khích và liên tục đặt câu hỏi. Ở phía ngược lại, trông Hayasaka-san có vẻ vụng về hơn bình thường. Vì vậy, tôi đã nhắn tin cho cô ấy qua điện thoại của mình.

“Cậu không cần phải lo lắng cho mình đâu!”

Hayasaka-san nhìn vào điện thoại của mình và mặt cô ấy đỏ lên trong khi vân vê ngón tay. Cô ấy đang không biết mình nên làm gì khi phản ứng lời nói của mọi người với câu chuyện của tôi.

Khi tôi đang cố gắng nhắc nhở Hayasaka-san, một trong những cô gái tiến đến sau lưng tôi và cố gắng bắt chuyện.

“Ồ, phải rồi, nhân tiện, Kirishima, cậu là thành viên ở trong câu lạc bộ nghiên cứu bí ẩn nhỉ?”

Cô nàng nói với tôi rằng anh trai của cổ là một cựu học sinh đã tốt nghiệp của trường và cũng là một thành viên cũ của câu lạc bộ.

“Bây giờ cậu có thể thử lại với mối tình đầu của mình rồi đó.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tớ biết những bí mật của câu lạc bộ đó. Đó chính là cuốn cẩm nang tình yêu.”

“A, hóa ra ý của cậu là như vậy.”

Đã từng có một cựu học sinh cũ của trường cố gắng viết một cuốn tiểu thuyết bí ẩn về chủ đề tình yêu. Trước tiên, chủ nhân của nó tập trung vào ba yếu tố chính của bí ẩn: bằng cách nào, là ai và tại sao? Ban đầu thì anh ta định viết một câu chuyện hoàn chỉnh về tình yêu lãng mạn bí ẩn, nhưng có lẽ do vẫn còn là học sinh, chủ nhân của cuốn sách đó đã hoàn thành nó dưới dạng một nghiên cứu về tình yêu. Vị chủ nhân ấy đã gọi nó là cuốn cẩm nang của tình yêu, và cuốn sách đó được lưu truyền từ đời này sang đời khác của câu lạc bộ.

“Cuốn cẩm nang đó có đề cập đến cách để cưa đổ một cô gái, đúng không?”

Đó hoàn toàn là sự thật. Trong phần “Bằng cách nào?” của cuốn cẩm nang, ‘hiệu ứng tiếp xúc thường xuyên’ cũng đã được đề cập ở đó.

“Theo như những gì mà anh trai tớ đã từng đề cập, chủ nhân của cuốn cẩm nang đó là một thiên tài với chỉ số IQ 180.”

Quả thật rất khó tin. Một số nghiên cứu ở trong cuốn sách dựa trên khoa học hành vi và tâm lý học, nhưng phần lớn nội dung trong đó chỉ là phỏng đoán không có căn cứ.

“ Này? Thực sự là có tồn tại một cuốn cẩm nang như vậy sao?”

Những kẻ đang lắng nghe câu chuyện chúng tôi nói xen vào.

“Kirishima, cậu đang đọc cuốn sách đó thật à?”

Có vẻ như bọn họ đang cảm thấy thú vị khi một kẻ như tôi đang nói chuyện với họ về tình yêu.

“Đọc sách hướng dẫn về tình yêu luôn cơ, cậu cố gắng quá ha.”

“Nghiên cứu về tình yêu nó có giúp cậu đẹp trai hơn không?”

“Ngốc quá, đọc sách không khiến cậu đẹp trai hơn đâu.”

Đám con trai bắt đầu chế giễu tôi, và tôi cũng bắt đầu làm điều tương tự đối với chính bản thân mình. Dù sao thì tôi cũng là một thanh niên cao, gầy nhẳng và đeo kính, nên việc một kẻ có ngoại hình như một otaku như tôi bị trêu chọc là chuyện như cơm bữa.

Tất cả những lời đó chỉ là một trò đùa không hơn không kém, không ai trong số họ thực sự có ý định xúc phạm tôi. Chỉ là, có một cô gái không thích cái tình huống khi tôi trở thành trung tâm của sự bắt nạt.

“.…Chuyện đó không có gì là vô lý cả.”

Tất nhiên, đó là Hayasaka-san. Có vẻ như cô ấy không hiểu lời khuyên của tôi. “Kirishima là một chàng trai tốt bụng!”

Hayasaka-san nắm chặt viền váy của bộ đồ. Nhưng sau đó, khi nhận ra rằng bầu không khí bên trong căn phòng đột nhiên trở nên lặng thinh, cô ấy vội vàng sửa chữa tình hình.

“Ý của tớ là, chẳng phải là rất tuyệt hay sao khi ai đó có thể sống thật với cảm xúc của chính bản thân mình, cho dù ngoại hình của Kirishima cũng khá bình thường.”

... Hayasaka lúc đó không nói nên lời, cô ấy ngập ngừng rồi nói.

“Tớ thích điều đó ở cậu, Kirishima.”

Chuyện này hoàn toàn không tốt chút nào. Hayasaka-san đang quá lo lắng nên cô ấy đã thốt ra những chuyện không cần thiết. Và không có gì phải bất ngờ, tất cả mọi người trong phòng đều như đang mất trí vậy.

"Này, cậu vừa nói cậu thích Kirishima?"

"Là nói dối thôi, đúng không?"

Người mà được Hayasaka-san thích là mối quan tâm lớn nhất của các chàng trai. Cô ấy phải từ chối nó một cách nhanh chóng. Lần này tôi không thể sử dụng điện thoại của mình để nhắn tin cho ấy nên tôi chỉ còn cách cầu mong cô ấy phủ nhận mọi chuyện.

"Hả, không phải. Khi tớ nói rằng tớ thích Kirishima-kun, ý tớ là tớ thích cái kiểu tính cách của cậu ta mà thôi ...”

Các cô gái xung quanh Hayasaka-san đáp lại lời của cô ấy

“ —Tại sao mọi người lại nhặng xị hết cả lên như thế?!”

“Ý của Hayasaka là cô ấy đang thích một tên hề ở rạp xiếc thôi.”

“Ừm, nếu suy nghĩ cẩn thận hơn, thì đúng là như vậy."

“Đúng vậy ... Chuyện này sẽ thú vị lắm đây.”

"Akane-chan, có chiêu trò nào mà cậu muốn Kirishima làm không?"

“…Ý cậu là sao?”

Hayasaka-san bỗng trở nên trở nên nghiêm túc. Và cô ấy quay đầu lại về phía tôi với đôi mắt đen nháy trong khi lầm bầm:

"Mọi người đều đối xử với Kirishima như vậy, nhưng ... tớ thực sự không quan tâm đến ai khác ngoài Kirishima-kun ... Anh là người duy nhất...”

Bầu không khí xung quanh Hayasaka-san thay đổi, cứ như thể cô ấy chuẩn bị nói ra điều gì đó khủng khiếp vậy.

Mọi người đều nhận ra biểu hiện của Hayasaka-san khác hẳn với mọi khi, và họ đang không biết phải làm gì. Tôi hiểu mình phải là người cứu lấy buổi hẹn hôm nay…

"Hayasaka, hãy nói cho tớ biết cậu muốn điều gì! Tớ sẵn sàng làm hi sinh tất cả, hãy nói cho tớ biết tớ có thể làm được gì cho cậu!”

Tôi đang cố gắng làm cho mọi người cười!

“Này?”

Hayasaka-san bối rối hét lên,

"Tớ không nhớ cậu có kiểu tính cách như vậy, Kirishima."

"Ah!"

Hayasaka-san đang có một chút hiểu lầm. Khi thấy bọn họ chế giễu tôi, cô ấy cảm thấy rất tức giận, một phần vì tôi, một phần là vì mọi người đang cố gắng áp đặt hình ảnh trong tâm trí của họ lên tôi, dù đó chỉ là những câu nói đùa cợt không hơn không kém. Trong trường hợp này, tôi phải cố gắng hết sức mình để có thể đảo ngược tình huống này.

"Vì vậy, hãy nói cho tớ biết chuyện gì mà tớ có thể làm cho để khiến cho mọi người ở đây vui vẻ nào!"

—Đó không phải là những gì mà tôi mong muốn…Hayasaka-san đang nhìn ra xung quanh với vẻ khó xử. Nhưng sự căng thẳng của tôi thu hút sự chú ý tới cô ấy, và trạng thái của cô ấy đột nhiên tươi tắn hẳn lên, như thể cô nàng đã tìm ra được một giải pháp nào đó phù hợp.

“Hmmm ~”

Tôi nghĩ rằng Hayasaka-san đã nhận ra những gì mà tôi đang làm. Nhưng, thực tế thì luôn phũ phàng….Cô ấy hóa ra lại vụng về hơn cả những gì mà tôi tưởng tượng!

“Ừm ... vậy thì một bài rap thì sao? Uhm… cậu đã bao giờ thực sự cảm thấy mình giỏi về rap chưa?”

Tôi cũng đến cạn lời trước tình huống như vậy, và Hayasaka-san trông có vẻ như đang rất lo lắng khi tự hỏi liệu mình có nói sai điều gì không. Nhưng yêu cầu này khiến mọi chuyện trở nên hoàn hảo, vì điều đó khiến mọi chuyện trở nên đáng tin hơn trong mắt những người còn lại.

"Hát chay không cần nhạc đệm nào!"

Maki hét lên.

Thật tốt biết bao khi chúng ta có thể trông cậy vào bạn bè trong những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo yêu cầu. Vì vậy, tôi nhấc micro lên và bắt đầu kiểm tra trạng thái hoạt động bằng cách thử mic một vài lần. Bầu không khí mà tôi nghĩ là tương đối dễ chịu bắt đầu lan khắp phòng. Mọi người đều đã quên mất tình yêu mà Hayasaka-san vừa bày tỏ với tôi ban nãy, và điều đó thật hoàn hảo. Tôi đã cố tình lựa chọn một bài hát karaoke siêu khó để phá hỏng chuyện đó, đằng nào thì tôi cũng hát sai.

Sau khi bài hát kết thúc, mọi người đều khôi phục lại trạng thái vui vẻ và mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Dù hài lòng với kết quả đó, nhưng tôi không khỏi cảm thấy buồn tủi khi thấy Tachibana-san vẫn chẳng để ý đến mình. Thật đau đớn khi người con gái mà bạn mong muốn nhất thậm chí còn không thèm để ý đến bạn. Một lúc sau, cô ấy nhếch mắt lên và nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm như thường lệ. Tôi chẳng để nào đọc được cảm xúc gì ở trong mắt của Tachibana. Tôi thầm ước ai đó sẽ đến đây và sớm chấm dứt nỗi đau này của mình. Thậm chí là cô ấy còn chẳng dành cho tôi nổi một nụ cười thoáng qua? Điều tôi muốn ở Tachibana-san không chỉ là tình cảm của cô ấy. Mong muốn của tôi không đơn thuần chỉ là cái cách cô ấy nhìn tôi giống như cách tôi nhìn cô ấy. Tôi muốn cô ấy ở cùng với mình mọi lúc mọi nơi, đi bên nhau trên hành lang ở trường, và suy nghĩ về tôi trước khi đi ngủ. Tôi đang ở quá xa so với cái mộng tưởng đó. Suy cho cùng thì, Tachibana-san cũng đã có bạn trai, và anh ta đang ở bên cạnh cô ấy ngay lúc này. Và mặc dù mọi chuyện đang diễn ra cực kì tốt đẹp, câu chuyện bắt đầu trở nên tương đối tồi tệ bắt đầu kể từ thời điểm này trở đi.

Một ai đó đã bật micrô. Và thật ngạc nhiên, lần này không phải Hayasaka-san. Đó là một người khác mà không ai có thể ngờ tới sẽ có một hành động như vậy, Hikari Tachibana.

“Một hành vi như vậy là điều không thể chấp nhận.”

Tachibana-san thể hiện sự bất bình của bản thân với một giọng điệu vô cùng đanh thép. Vì Tachibana-san là một cô gái với vẻ ngoài có phần hơi đáng sợ, mọi người trong phòng im bặt, chờ đợi những lời tiếp theo của cô ấy. Cô ấy tiếp tục nhâm nhi ly nước soda dưa của mình, như thể công việc của cô ấy đã xong. Và trước khi ngồi xuống, Tachibana nói thêm một vài lời cuối cùng của mình.

“Một số người ở đây không thích hành vi kiểu đó, thế nên tôi không nghĩ cậu cần làm như vậy đâu.”

Tachibana-san không nói cụ thể rằng mình đang ám chỉ ai, và chấm dứt lời nói của mình. Nhưng trong thâm tâm, chúng tôi đều biết rằng cô ấy đang ám chỉ người nào, và tất cả mọi người đồng loạt hướng mắt về phía Hayasaka-san. Gương mặt cô ấy lúc này trông thật u ám và tiều tụy.

Tất cả những điều này là do cô ấy không hề mong muốn tôi phải đóng vai kẻ ngốc ở trong nhóm. Và gián tiếp, cô ấy buộc tôi phải tiếp tục đóng một vai như vậy.

“Xin lỗi.”

Hayasaka-san xin lỗi trong khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ấy. Cô cười gượng, nhưng cái biểu cảm đó không tồn tại được bao lâu. Gương mặt cô ấy trở nên tối sầm lại, cuối cùng Hayasaka-san ẩn đi khuôn mặt của mình sau máu tóc.

“Tớ nghĩ rằng bệnh cảm của mình vẫn chưa khỏi hẳn. Tớ xin phép về trước.”

Cô ấy cầm lấy ví của mình, đứng dậy và đặt tay lên tay nắm cửa.

“Tớ xin lỗi, Tachibana-san, tớ không cố ý làm cho cậu cảm thấy khó chịu.” Hayasaka-san cúi gằm mặt, không nói gì nữa rồi chạy ra khỏi phòng. Mọi người đều kinh ngạc.

“Chẳng phải khá là lạ hay sao khi Hayasaka-san luôn bảo vệ Kirishima?"

Một trong những gã ngồi bên cạnh cô ấy nói mà không hề suy nghĩ.

“Cậu đang muốn nói rằng cô ấy thích Kirishima sao?"

“Tớ không nghĩ như vậy đâu. Hayasaka-san tốt bụng đến mức cô ấy không thể bỏ mặc bất cứ ai cả.”

Tất cả đám con trao đều bị thuyết phục bởi ý tưởng đó, họ tưởng tượng ra cô ấy là một thiên thần sẵn sàng bảo vệ những kẻ đuối nhất.

“Ừm. Em gái tớ gọi điện, xin phép.”

Tôi lấy một cái cớ nào đó để có thể rời khỏi nơi này. Trước khi tôi chuẩn bị đóng cửa, tôi thử nhìn lại một lần nữa, và thấy Tachinaba-san vẫn đang nghịch Denmoku một cách thờ ơ.

***

Lúc này trời đã vào hoàng hôn, và Hayasaka-san đang đi bộ xuống một con hẻm nằm gần trục đường chính.

“Xin lỗi.”

Ngay khi cô ấy thấy tôi đến chỗ cô ấy, cô ấy cúi mặt xuống.

“Em biết mình hôm nay đã cư xử không tốt.”

Hayasaka-san để tóc mái để che đi biểu cảm của bản thân.

“Cho dù em biết đó chỉ là một trò đùa, nhưng em không muốn Kirishima-kun bị mọi người xem thường."

“Chuyện đó làm em phiền muộn lắm sao?”

“Chắc chắn rồi.”

Tôi cảm thấy hạnh phúc.

“Nhưng anh đã sai lầm khi đuổi theo em đấy.”

Theo quan điểm của Tachibana-san, có vẻ cô ấy nghĩ rằng Hayasaka-san thích tôi. Tôi đã luôn nghi vấn về chuyện đó. Ngay từ đầu, Tachibana-san hầu như không dành bất kì sự chú ý đến tôi cả.

“Nhưng những gì em nói hoàn toàn là sự thật, anh thích em, Hayasaka-san.”

“Em là người yêu của anh mà, nhớ không?”

“Em là người yêu của anh, điều đó có nghĩa là anh rất thích em.”

“Em hiểu mà.” Hayasaka-san ôm chặt tôi và nói.

“Aah…Em rất muốn giúp Kirishima-kun, nhưng Tachibana-san đã phá hỏng mọi thứ mất rồi.”

“Trên thực tế, chuyện này dường như có lợi cho em đấy.”

"Không, em đã làm tất cả những điều đó để giúp anh, nhưng em nghĩ mình đã khiến cô ấy hiểu nhầm mất rồi. Anh có thấy buồn vì chuyện đó không?”

“Không sao hết. Dù sao thì chuyện cũng chẳng có gì to tát, vì Tachibana đã có bạn trai rồi.”

Tôi hoàn toàn chẳng có chút hi vọng nào về việc được ở bên người con gái mà mình mong muốn nhất lúc này.

“Nhưng mà nhé, Kirishima, anh rất thích Tachibana-san, đúng không?"

“Anh không biết.”

“Lúc ở quán karaoke, tất cả những gì mà anh làm là dõi theo cô ấy."

“Anh không nhớ gì cả.”

“Càng nhìn cô ấy, sắc mặt của anh ngày càng trở nên khó coi.”

Hayasaka-san tiếp tục.

“Anh đã rất tức giận khi thấy Tachibana-san bỏ ống hút vào đồ uống của bạn trai cô ấy, đúng không. Chuyện đó không có nghĩa gì cả đâu, em cũng thường làm vậy với cả những người mà em không quan tâm.”

Đúng vậy, đó là sự thật, Hayasaka-san đã đặt ống hút vào đồ uống của một cậu bạn bên cạnh.

“Đúng thế, nhưng điều đó khiến anh bị trầm cảm.”

“Ồ, em hiểu rồi. Anh ghen tị với em chăng?”

Hayasaka-san trông hài lòng ra mặt.

“Dù em không giúp gì được cho anh, nhưng như đã hứa, em sẽ an ủi anh thật nhiều.”

Hayasaka-san bước đến gần chỗ tôi, nhưng đột nhiên dừng lại ở bước cuối cùng trong khi nhìn xuống chân cô ấy.

“Hôm nay em cảm thấy hơi xấu hổ, không biết tại sao.”

“Em không cần phải làm những điều mà em không muốn đâu.”

“Đồ mọt sách. Em muốn làm điều đó cho anh ngay bây giờ. Chuyện này rất quan trọng.”

Tuy nhiên, mặt Hayasaka-san trông vẫn hơi đỏ và cô ấy không nhúc nhích. Vì vậy, lần này tôi đã quyết định chủ động ôm cô ấy về phía mình.

“… Tay của Kirishima-kun.”

Hayasaka-san vòng tay qua lưng tôi. Đúng là tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Tôi đang rất hạnh phúc. Ngay khi tôi nghĩ đang nghĩ tới điều đó, Hayasaka-san đột nhiên híp mắt lại và nhìn tôi. Tôi đã hình dung ra một cái ôm thật chặt, nhưng Hayasaka-san lại có một ý tưởng khác.

“Nó có vị như soda dưa vậy.”

Sau khi hôn tôi, cô ấy mỉm cười và áp mặt vào ngực tôi với một biểu cảm cực kì ngọt ngào.

“Hayasaka-san, anh sẽ hình thành thói quen ôm em mất.”

“Nếu anh thích thì chúng ta cứ như này thêm một lúc nữa nhé.”

“Nhưng em xin lỗi anh, Kirishima. Anh vẫn chưa phải là số một ở trong lòng em.”

Tôi biết điều đó. Cả hai chúng tôi đều có cảm giác như vậy.

***

Vài ngày sau, Nozaki-kun đã hẹn hò được với cô gái mà cậu ta mong muốn. Đáng ngạc nhiên là cô gái kia cũng thích Nozaki-kun. Việc cả hai người bọn họ bắt đầu hẹn hò đã gây sốc cho tất cả mọi người, vì có rất nhiều chàng trai cảm thấy đau lòng khi biết tin này. Để có thể ở bên người mình yêu thương nhất luôn là một nỗ lực khó khăn. Vì lý do này, tôi cảm thấy quyết định trở thành người yêu với Hayasaka-san là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.

Nhưng luôn có những quy tắc mà chúng ta phải tuân theo, một khi cả hai đã xác định rõ mục tiêu ở bên người mình yêu thì mối quan hệ này sẽ chấm dứt, hoặc nếu một trong hai người đạt được mục tiêu còn người kia thì không, mối quan hệ này cũng sẽ đi đến hồi kết. Nói cách khác, đối với cả tôi và Hayasaka-san, sẽ chỉ có một người trong hai người chúng tôi không đạt được hạnh phúc. Hoặc có thể cả hai chúng tôi đều hạnh phúc. Đây là một ván cược 50 - 50, và chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Sau giờ học, bên trong phòng câu lạc bộ ở tầng một của dãy nhà cũ. Tôi đang tự hỏi tại sao mình không thể nghe được tiếng đàn piano ở phòng bên cạnh, thì đột nhiên tên tôi được gọi.

"Kirishima."

Tôi quay về phía âm thanh xem đó là ai, và chưa kịp nhận ra chủ nhân của giọng nói đó thì đã có một cô gái đang đứng ở ngưỡng cửa. Là Tachibana-san. Nhìn về phía đó, tôi trông thấy một vầng hào quang trông cực kì nhẹ nhàng, giống như là ảo ảnh của mùa hè vậy. Nhưng đây là sự thật.

“Ừm ...”

Tachibana-san gật đầu như thể cô ấy đang cố nói gì đó.

“Tớ xin lỗi, tớ quên mất mình định nói gì mất rồi.”

“Nếu là điều mà cậu quên, vậy thì chắc nó cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.”

“Vậy thì tớ ... tớ sẽ đi luyện tập piano ngay bây giờ vậy.”

“Ừ, chào cậu.”

Tachibana-san định xoay người lại và rời đi, nhưng ngay trước khi điều đó xảy ra, cô ấy quay lại nhìn tôi.

“Hôm nọ ở buổi hát karaoke.”

Cô ấy nói với một giọng điệu ngô nghê.

“Cậu sẽ là một ca sĩ tốt đấy.”

Cô ấy nhận ra rồi.

“Cậu lúc đó đang cố gắng ngân nga một nốt trầm, phải không?”

Tachinaba-san tiếp tục nói.

“Kirishima, khi cậu vào phòng hôm đó, cậu đã ngồi cạnh cô gái đến tới từ câu lạc bộ sách. Sau đó cậu đã đứng lên và để lại chỗ cho Nozaki-kun, đúng không? Khi thấy hai người bọn họ bắt đầu hẹn hò, tôi mới hiểu ra mọi chuyện.”

Đúng là Nozaki-kun đã lo lắng về việc có thể được ở bên cạnh cô gái mà cậu chàng thích. Tachibana-san cũng nhận ra điều đó.

“Đó là những gì mà cậu đã làm phải không?"

“Giúp đỡ người khác là việc tốt mà.”

“Còn về cái màn diễn khôi hài mà cậu làm vì Hayasaka-san thì sao?"

“Ý của cậu là gì?”

“Là gì cũng được.”

Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao Tachibana-san lại nói với tôi tất cả những điều liên quan đến buổi karaoke hôm đó. Và khi mà tôi nghĩ rằng Tachibana-san sẽ rời đi lần nữa, cô ấy lấy ra một tờ giấy gấp từ trong túi.

“Tớ tới để đưa cho cậu cái này.”

Tachibana-san đưa tôi một tờ giấy. Lúc nhận lấy nó, tôi khẽ chạm vào những ngón tay trắng mịn của cô ấy.

“Đây là cái gì?”

“Mở nó ra đi.”

Tôi mở tờ giấy ra và thấy tên của cô ấy được viết rất đẹp.

<Đơn xin gia nhập. Câu lạc bộ Nghiên cứu Bí ẩn, Lớp 2-6. Hikari Tachibana.>

Không ổn… Đây là một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

“Chuyện này là sao?”

“Tớ đã viết rõ ràng vậy rồi mà. Cậu có vấn đề gì với chuyện này sao?” Tachibana-san không nhìn đi chỗ khác. Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy có sức mạnh khiến tôi không thể thốt lên nổi câu khước từ.

“À không, không có vấn đề gì hết.”

Khi tôi nói vậy, Tachibana-san gật đầu và nói.

“Tốt lắm. Hẹn gặp lại vào ngày mai, Chủ tịch.”

Cô ấy đang mưu tính chuyện quái gì vậy?

“Nhân tiện, Tachibana-san, có điều tớ muốn làm rõ với cậu.”

“Gì vậy?”

“Đây là một câu lạc bộ nghiên cứu, không phải là một nhóm nghiên cứu đâu.”

“Chủ tịch, cậu thật là nghiêm khắc đấy.”

"Tôi biết."

xem wiki A cappella Demoku: Bảng điều khiển trong các phòng karaoke