Em sẵn lòng làm bạn gái thứ hai của anh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Boku no Kanojo

(Hoàn thành)

Boku no Kanojo

砂糖こむぎ

Bạn gái của tôi.

1 1

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

701 38372

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

(Đang ra)

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc

Phần tiếp theo của tiểu thuyết Quỷ Bí Chi Chủ, một trong những tác phẩm văn học mạng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Câu chuyện lấy bối cảnh vào khoảng 6-7 năm sau sự kiện cuối cùng ở Quỷ Bí Chi Chủ.

137 2718

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

408 27575

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

176 1225

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

124 1288

Vol 1 (Đã hoàn thành) - Chương 3.5 : Tachibana Hikari

Khi Tachibana đang nằm trên giường nghịch máy tính, mẹ cô gõ cửa rồi bước vào phòng.

“Con đang làm gì thế?”

“Con tính chọn một đôi xăng đan mới.”

Trên màn hình máy tính của Hikari là một trang web mua sắm trực tuyến của một thương hiệu thời trang lớn.

“Chẳng phải con mới mua một đôi rồi sao?”

“Con muốn một đôi có đế thấp hơn một chút.”

“Lạ thật đấy. Bình thường con toàn mang giày đế cao mà. Muốn lùn hơn à?”

“Cùng có lý do riêng.”

“Muốn thì cứ mua đi. Nhưng con cũng không nên quá tiêu dùng hoang phí.”

“Không, thực ra là có...”

Hikari ngượng ngùng rồi đưa máy tính cho mẹ xem. Trên màn hình là lịch sử mua sách điện tử, trong đó có rất nhiều bộ truyện tranh của thiếu nữ.

“Mẹ tưởng con không có thú vị với mấy thứ này chứ.”

“Gần đây con bắt đầu tìm hiểu đôi chút.”

“Cảm giác như con chậm hơn so với bạn cùng trang lứa.”

Mẹ Hikari nói xong rồi cười vui vẻ.

“Không sao đâu. Nhờ của Ba mà công việc của công ty vẫn phát triển thuận lợi, con không cần lo chuyện tiền bạc. Dù sao con vẫn là trẻ con, đòi hỏi một chút cũng không sao.”

“Mẹ à, con không còn là trẻ con nữa.”

Hikari nói như vậy.

“Kể cảm xúc thích ai đó, con cũng đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác rồi.”

“ Phải rồi, chắc chắn là học được từ đống truyện tranh thiếu nữ đó chứ gì.”

Mẹ Hikari cười nhẹ.

“Con với Shun có thuận lợi không?”

“Con vẫn trả lời tin nhắn của anh ấy, mỗi tháng cũng sẽ đi ăn một bữa.”

“Nhưng mà—” Hikari mày mày, tỏ vẻ khó chịu rồi nói tiếp.

“Cái người này ở trường, thực sự rất phiền phức.”

“Sao lại nói vậy?”

“Lúc nào cũng bày tỏ ra như bạn trai con, tạo cảm giác mọi người đều nghĩ cậu ta là người yêu con thật.”

“Là để xua đuổi mấy tên kỳ lạ gần con đấy.”

“Con không cần sự trợ giúp đó.”

“Dù sao cũng phải đối xử tốt với người ta nhé, dù sao Shun cũng là anh họ con mà.”

“Con biết rồi.”

“Sắp tới sẽ có bữa ăn cùng bố mẹ của Shun, con cũng phải tham gia đấy.”

“Con bận tham gia hoạt động của câu lạc bộ mất rồi.”

“Phải nhớ đấy.”

Nói xong, mẹ Hikari rời khỏi phòng.

Cùng lúc đó, điện thoại của Hikari rung lên. Là tin nhắn mà mỗi ngày Shun đều gửi cho cô.

Hikari không buồn đọc mà ném điện thoại sang một bên.

Sau đó, cô nằm xuống giường, cầm tờ hóa đơn đặt trên tủ đầu giường.

Đó là hóa đơn của quán phê trong tòa nhà nhà ga, nơi mà Kirishima đã mời cô hôm qua. Vì cậu ấy nói mình không cần nên cô đã giữ lại tờ hóa đơn này. Trên đó vẫn còn ở ngày hôm đó.

Cốc trà đen trông thật chướng mắt.”

Hikari vùi mặt vào gối.

Hội trưởng.”

Cô nhẹ gọi, rồi không ngừng đạp chân. Sau đó, lại tự liên thiên với chính mình.

Hội trưởng, Hội trưởng, Hội trưởng, Hội trưởng, Hội trưởng, Hội trưởng, Hội trưởng, Hội trưởng, Hội trưởng, Hội trưởng, Hội trưởng, Hội trưởng—

Một lúc sau, Hikari thoải mái lên.

“Khó thở quá~.”