Khi kỳ nghỉ hè dần khép lại. Những học sinh không lên kế hoạch từ ban đầu sẽ bắt đầu bấn loạn vì mớ bài tập đang chất đống. Giờ chúng chỉ còn biết vùi đầu cày ngày cày đêm mà chẳng được gì. Còn tôi với kế hoạch tỉ mỉ siêu hiệu quả đã chuẩn bị để hoàn thành bài tập từ sớm, nên giờ mọi thứ vẫn như thường lệ. Vẫn như bao ngày bình thường khác mà không có bất ngờ gì
“Làm sao bây giờ, sao bây giờ…Bận chết đi được”
“Em có bận gì đâu. Nếu bận thật thì em làm gì còn ở đây”
Kouhai của tôi, nhỏ đang ở trong phòng ngủ của Căn hộ số 502 (nơi tôi đang thuê) và khiến thần kinh tôi lại căng như dây đàn
“Coi kìa, anh chỉ mới mười sáu tuổi và là một gã cô đơn, tên đạo diễn sản xuất cứng nhắc, nên có lẽ anh không biết chứ những con người hạnh phúc ngoài kia đều đang tận hưởng kỳ nghỉ hè với đủ kế hoạch hấp dẫn cả rồi đấy”
“Em qua đây gần như mỗi ngày còn gì. Nếu có ngày nào không đến, thì là do lúc đó chúng ta đi du lịch đấy”
“Nào, tiểu tiết thôi. Anh đâu cần phải huỵch toẹt thế chứ Senpai~”
Con nhỏ đang phụng phịu bĩu môi, miệng thì liên hồi cằn nhằn chính là Kohinata Iroha. Mà chẳng hiểu tất vớ bay biến đi đâu, mà nhỏ lại ngồi ỳ trên giường tôi rồi đung đưa đôi chân trần hiên ngang như thế. Nhỏ mặc bộ đồ thoáng đãng đến mức từng đường cong trên cơ thể đều lộ rõ
Nếu có ai đó ở trường thấy nhỏ phóng khoáng như thế này ở phòng tôi thì kiểu gì cũng bị hiểu lầm cho coi, nhưng Iroha đâu phải bạn gái tôi. Nhỏ cũng không phải em gái hay bạn thuở nhỏ của tôi nốt. Không chỉ đơn giản như vậy
Nhỏ là em gái thằng bạn sống kế nhà tôi. Một kouhai được kết nối với tôi bằng sợi dây quan hệ mong manh
Iroha có mái tóc màu vàng óng ánh tựa tia nắng. Đôi mắt nhỏ to tròn, long lanh, và đó cũng là thứ tôi muốn nói khi nhắc đến vòng một của nhỏ. Thân hình nhỏ phải nói là rất cân đối. Về ngoại hình sao? Không ngoa khi nói nhỏ có thể dễ dàng cướp lấy ánh nhìn của bao gã đàn ông ngoài kia. Nói đâu xa khi ở trường, trong giao diện là một học sinh hoạt bát và kiểu mẫu, nhỏ chính là tâm điểm của sự chú ý và nổi tiếng chứ
Nhưng nhỏ lại là một con người hoàn toàn khác khi ở cạnh tôi
“Nè, nếu anh thật sự muốn em dành một chút thời gian biểu siuuuuu dày đặc của mình để đi thu âm với anh, thì anh phải thành thật với em! Phải thành thật 100% đấy!”
Ước gì vali của tôi đủ rộng, để tôi có thể bỏ con nhỏ này lại nơi đây mà cuốn gói lên mặt trăng. Thật đấy, đưa tôi lên mặt trăng đi”
“Thành thật kiểu gì?”
“Hmm… Nếu anh nói câu ‘Thật sự anh muốn dành thời gian bên Iroha-chan lắm’ 3 lần sau đó sủa 1 tiếng thì em nghĩ mình có thể chiều theo ý anh”
“ThậtsựanhmuốndànhthờigianbênIroha-chanlắm, ThậtsựanhmuốndànhthờigianbênIroha-chanlắm, ThậtsựanhmuốndànhthờigianbênIroha-chanlắm, gâu gâu”
“Thêm cảm xúc vào lần cuối nào!”
“Không đâu. Anh đã làm điều em nói rồi đó”
Nhỏ đâu có nói tôi phải thêm cảm xúc vào đâu
“Anh chỉ đang ngại thôi! Chỉ cần lắng nghe tiếng nói của con tim và câu từ sẽ từ thốt ra thôi”
“Có lý đấy”
Tôi từng nghe nói rằng việc kìm nén cảm xúc thật của bản thân là đang kéo chính mình rời xa khỏi bến đỗ của sự hạnh phúc. Overthinking lại là rào cản trên con đường tìm kiếm hạnh phúc. Trong khi ích kỷ có thể là một đức tính tốt. Nghe cứ như thứ mà ai đó có thể viết vào sách hay gì đó vậy
“Thế thì anh sẽ nói với Otoi-san về tiếng nói con tim em vậy” Tôi mở LIME trên điện thoại lên “Iroha đang cằn nhằn rằng lịch trình của nhỏ quá bận rộn”
“Aaah! Em xin lỗi! Em xin lỗi! Là em quá đáng! Tha lỗi cho em đi!” Iroha khóc lóc lao vào tôi
Otoi-san vẫn luôn là con ác chủ bài của tôi vì lý do này đây. Chỉ mỗi cái tên cổ được nhắc đến thôi cũng đủ tạo uy áp nặng nề rồi
“Nếu từ đầu mà em cho anh biết lịch trình của em thì giờ đâu có rối rắm như này”
“Hmph. Sao anh không để em thử làm thiếu nữ bốc đồng một lần đi? Mà em thấy anh cũng dễ thương lúc hoảng hốt á”
“Vì đây là công việc nên phải chuyên nghiệp lên hiểu chưa đồ ngốc tử. Giờ thì cho anh một ngày cụ thể đi”
“Hmmm… Nói thật thì, em cũng không đi đâu hay làm gì cả, nên bao giờ cũng được hết á”
“Không phải kỳ nghỉ hè của em ‘đầy ắp kế hoạch hấp dẫn’ hay sao, không phải em nằm trong số những ‘con người hạnh phúc ngoài kia’ như em nói à?”
“Khi anh trở nên nổi tiếng như em thì anh sẽ có một đặc quyền, đó là từ chối bất cứ lời hẹn nào anh muốn. Mọi người chỉ nhún vai cho qua và nghĩ rằng có lẽ chỉ là do anh quá bận mà thôi”
“Hẳn việc nổi tiếng với mọi người cũng tốt quá ha” Tôi càu nhàu, nhưng không hẳn là tôi ghen tị đâu nha
Có lẽ nếu nhỏ chỉ đơn thuần là ‘em gái thằng bạn’ thì tôi có thể bỏ qua câu nói ấy như nam chính rom-com. Nhưng thật không may, tôi hiểu nhỏ đủ để biết những lời từ chối đó không phải do nhỏ ngu ngốc. Nhất là sau khi tôi đã đưa ra quyết định dứt khoát ấy hồi nghỉ hè
“Này Iroha–”
“Đợi đã, em có thông báo LIME” Iroha rút điện thoại ra và tôi không thể hỏi nhỏ về khả năng kết bạn bằng tuổi của nhỏ được – nhất là bạn thân
Điện thoại của nhỏ không hề có manga, nhạc hay Youtube. Nó chỉ là một thiết bị lỗi thời vốn là của ba mẹ nhỏ cho chỉ dùng để nghe gọi điện và nhắn tin LIME, nó khác với chiếc điện thoại có đầy đủ ứng dụng giải trí tôi tặng nhỏ
“Nào giờ có thấy em nhắn tin cho ai đâu. Ozu à?”
“Làm gì có. Ozuma có nhắn gì nhiều cho em đâu”
“Thế cả Sumire-sensei sao?”
“Anh biết đấy. Từ khi thoát khỏi cái địa ngục đó. Cô ấy tắt hẳn thông báo rồi nói có rất nhiều anime và game cô ấy muốn cày lại”
“”Thế thì là Mashiro à?”
“Dạo này chị ấy cũng có hay nhắn cho em. Nhưng không phải đâu”
“Hả. Vậy thì là ai mới được?”
“...Hm? Pfft…Haha…Pffffffft!”
“Em cười cái quái thì thế?”
Iroha rời mắt khỏi điện thoại và bắt đầu cười phá lên như mọi lần lúc tôi sắp phát điên lên
“Senpai, đừng nói là anh đang ghen đấy nhé, và đó là lý do anh tò mò về người đang nhắn tin với em đến thế sao?”
“Hả?! Tất nhiên là anh không ghen rồi! Có gì mà phải ghen?!”
“Vậy chuyện em nói chuyện với ai đâu có quan trọng đúng chứ? Phải vậy không? Không cần phải đỏ mặt thế đâu, vì em biết lý do duy nhất khiến anh quan tâm là do ghen mà!” Vừa tuôn một tràn như súng liên thanh Iroha vừa liên tục lấy ngón tay chọc vào má tôi
Nhỏ đúng là phiền phức. Thật sự phiền phức quá đi mà!
“Anh chỉ thấy lạ khi em nhắn tin với ai đó thôi. anh không nghĩ em lại có bạn nào khác ngoài Mashiro và Liên minh đấy”
“Sao anh lại nghĩ thế! Em có gần cả trăm người bạn đấy! Trong khối em gần như là người nổi tiếng nhất rồi! Thấy nụ cười tự mãn này không?!”
“Anh thấy và không cần phải chỉ rõ ra như thế đâu” Tôi nói và cố kìm nén cảm giác muốn vả vào đó
Mặc dù tôi đã thừa nhận rằng sự dễ thương của nhỏ cũng một phần nhờ cái kiểu phiền phức ấy, nhưng đôi lúc cũng phải xem lại
“Anh biết em nổi tiếng rồi, chỉ là anh không nghĩ em có người bạn đủ thân để nhắn tin qua LIME thôi”
Tôi quen biết nhỏ đã lâu nhưng tôi không nghĩ đã biết hết về nhỏ. Tôi còn định tìm cho nhỏ một người bạn thân để nhỏ có thể thoải mái làm phiền nữa chứ, nhưng tôi đoán điều đó không còn cần thiết nữa. Người bạn mà nhỏ nói từ đâu ra nhỉ? Giá mà nhỏ cho tôi biết thì hay quá. Dù sao thì tôi cũng chỉ là bạn của thằng anh nhỏ, nên nhỏ không có nghĩa vụ gì để phải cho tôi biết cả
“Khoan đã. Anh thật sự không biết sao, Senpai?”
“Biết gì cơ?”
“Hả? Vậy là anh không biết à, thật luôn hả?”
“Biết cái gì mới được? Anh mày có nói gì à?”
“Em tưởng anh biết gì đó rồi nên chỉ muốn xác nhận thôi, làm em phải bật lá chắn phiền phức. Nhưng có vẻ thật sự anh không biết em đang nói chuyện với ai, nói thật em thấy khá thương anh, nên em sẽ tốt bụng kể cho anh”
Phiền phức chắc phải là tài năng của nhỏ chứ khi không nhỏ nói bình thường thôi cũng khiến tôi thấy khó chịu thế này
Iroha xoay màn hình điện thoại về phía tôi “Nhóm LIME của lớp em đấy”
“Nhóm LIME của lớp á?” Tôi lặp lại lời nhỏ nói như một Samurai đang cố phát âm từ tiếng Anh mà anh ta mới học được trong thời Nhật Bản thời Minh Trị đang bị Tây hóa. Không phải tôi chưa từng nghe đến nhóm LIME của lớp. Chỉ là…”Anh không biết lớp em lại có nhóm LIME đấy”
Iroha bật cười
“C-Cười gì nữa?!”
“Sao em lại ngạc nhiên nhỉ! Một kẻ cô độc như anh làm sao mà biết chuyện lớp có thể có một nhóm LIME riêng chứ! Lỗi em, để anh phải chứng kiến thế giới của người lớn thật sự rồi”
“Anh không quan tâm. Một cái nhóm đông người như thế chỉ toàn mấy thông báo dài ngoằng, rồi chuông cứ reo liên hồi…chắc chắn là rất khó chịu. Tham gia vào mấy cái nhóm như thế chỉ tổ rước phiền vào người thôi”
“Nhìn nụ cười tự mãn này xem!”
“Anh sẽ giế—cuộn em lại!”
“Wa-aaa—Eeek!”
Tôi nhanh chóng đổi lời đe dọa của mình thành thứ gì đó đỡ phải vướng vào vòng lao lý hơn, và cuộn tấm ga trải giường Iroha đang ngồi–cùng với nhỏ vào trong đó luôn. Có thể lời nói tôi thay đổi, nhưng âm mưu đằng sau thì không
“Ugh! Anh đang làm gì vậy?”
“Chỉ là ham muốn thay tấm ga thôi. Đây là phòng anh, nên anh muốn làm gì mà chẳng được”
“Nghe có vẻ không phải ham muốn lành mạnh lắm!”
“Đừng quan tâm quá. Giờ trả lời câu hỏi của anh đi. Em nhận được tin nhắn gì à?”
“À chuyện đó à? Nói anh biết cũng được. Chỉ là mấy lời mời tẻ nhạt thôi” Giọng Iroha lãnh đạm khi nhỏ nhìn vào chiếc điện thoại”
“Lời mời?”
“Cuối tháng này có lễ hội mùa hè mà đúng chứ? Lễ hội ở ngôi đền gần đây ấy”
“Ừ cũng đúng. Họ đốt pháo hoa ở bờ sông bên cạnh…”
“Chính nó đấy. Có người hỏi xem ai muốn đi không”
“Nghe cũng vui đấy. Sao em không đi?”
“Không có lễ hội thì còn gì gọi là nghỉ hè nữa. Đó là một trong những sự kiện quan trọng của tuổi trẻ. Như một viên kim cương giữa vòng lặp những ngày hè, nơi tình yêu nở rộ và tình bạn kết nối. Từ bé tôi cũng chẳng có bạn thân gì nhưng tôi thấy vậy. Tôi muốn Iroha sớm tìm được một người bạn thân, mà để làm được điều đó thì nhỏ đồi đắp thêm tình bạn với những người bạn cùng lớp. Vậy nên tôi mới muốn giục nhỏ đi lễ hội đó
“Ý em là, không phải em ghét mấy đứa trong lớp. Chỉ là hôm đó…”
“Em định làm gì à?”
“Thực ra thì hôm đó em đang nghĩ đến việc làm gì đó. Như buổi thu âm”
“Huh? Sao lại phải là hôm đó?”
“Vì nếu thu âm xong vào buổi chiều, thì tối hôm đó ta có thể đi lễ hội luôn! Anh, em và Otoi-san nữa!” Iroha cười rạng rỡ như một chú cho đang vẫy đuôi
“Oh”
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Nhưng phải nói là như thế không ổn. Iroha không biết gì về ý định tìm bạn thân cho nhỏ của tôi, nên cũng dễ hiểu khi nhỏ muốn đi chơi lễ hội cùng người quen (tôi và Otoi-san) thay vì đi với bạn cùng lớp. Đằng nào cũng là kế hoạch dài hạn nên ko gấp đến nỗi phải gạt bỏ mong muốn của nhỏ
“Thôi được rồi. Ta sẽ đi thu âm vào hôm đó, gọi mọi người đến rồi cùng đi lễ hội–” Tôi đang nói thì bỗng có âm thanh quen thuộc vang lên – tiếng chuông cửa
Chỉ có một tiếng chuông vang lên, không phải một tràng dài khó chịu như Iroha vẫn thường nhấn, nhưng sao nó nghe có vẻ hơi…áp lực, như thể có thứ gì đó nặng nề đang đè lên chuông cửa
“Huh. Bình thường làm gì có khách nào đến vào giờ này đâu”
“Anh có linh cảm không lành”
“Sao?”
“Nghe anh này Iroha. Em giữ im lặng nha, được không? Nghiêm túc đấy”
“Ừm, được thôi”
Tôi bước đến bên chiếc máy liên lạc nội bộ trong phòng thật khẽ để xem vị khách này là ai. Cô gái hiện trên màn hình có mái tóc bạch kim và làn da trắng muốt. Đó là một trong những người hàng xóm của tôi: Tsukinomori Mashiro
“N-Này Aki. Giờ anh có rảnh không?”
“Chào Mashiro. Có chuyện gì sao?”
“Ừ thì… Hôm nay là Chủ nhật mà, phải không?”
“Hả? À, phải, nhưng…giờ đang nghỉ hè mà, nên chuyện đó đâu quan trọng lắm, đúng không?”
“Không. Nhưng cũng kiểu…”
“Em nói gì anh không hiểu”
Mashiro nãy giờ cứ rục rịch mãi vẫn lí nhí trong khi nhìn xuống sàn. Em ấy vốn đã kém giao tiếp nhưng hình như nay còn tệ hơn
Tôi nhìn kỹ mặt em ấy trông tái hơn hẳn mọi ngày, câu cú thì lắp bắp như có ai đó đang chĩa súng sau lưng em và bắt em nói theo kịch bản chúng soạn sẵn vậy
“Senpai? Ai thế?” Iroha ló đầu ra từ phòng ngủ và thì thầm. Nhỏ hiểu tôi đang nghiêm túc nên đã nhỏ giọng xuống. Nếu nhỏ có thể giữ được im lặng thì tôi muốn thấy điều đó mỗi ngày cơ
“Là Mashiro” Tôi định tiếp tục và bảo Iroha im lặng thêm chút nữa vì Mashiro đang cử xử rất kì lạ, nhưng tôi lại bị ngắt lời
“Và cháu đang nói chuyện với ai vậy?”
“Guargh!”
Một giọng nói lịch lãm truyền qua thiết bị liên lạc nội bộ, tôi nhìn vào màn hình thì thấy khuôn mặt của một người đàn ông lớn tuổi. Vẻ điển trai thường ngày giờ đang bị hai hàng lông mày nhíu chặt cùng đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn lấn át. Không lẫn đi đâu được, ông ấy chính là bác tôi và là ba của Mashiro, ông ấy cũng có mối liên hệ với công việc tương lai của Liên minh Tầng 05, là CEO của Honey Place Works - Tsukinomori Makoto. Sẽ tuyệt vời biết bao nếu ông ấy có thể ngừng khiến tôi lo lắng như đang kẹt trong một bộ phim kinh dị nào đó
“A-Anh hét cái gì vậy, Senpai?! Thực ra nghe anh hoảng cũng dễ thương nhưng m–Mmph!”
“Đừng có giả vờ lo lắng cho anh rồi tranh thủ làm anh tức điên lên thế. Anh đã nói im lặng đi cơ mà!”
“Mmh! Pawh! Anh sợ cái gì thế! Anh đừng có bịt miệng em vậy chứ! Bịt miệng không có giấy phép là bị bắt đấy!”
“Ai nói thế? Luật tỉnh nào vậy?”
Khoan đã, giờ đâu phải lúc cho mấy tiểu phẩm vớ vẩn, nguy cấp lắm rồi đây!
“Bây giờ thực sự tệ lắm rồi, hiểu chứ?! Em phải ra khỏi đây ngay!”
“Sao cơ? Nhưng–”
“Anh sẽ giải thích sau! Đi nhanh đi!”
“N-Này! Anh không cần phải đẩy em thế đâu!”
Tôi thụi nhỏ như đô vật sumo, đẩy nhỏ ra ban công. Nhìn nhỏ loay hoay không hiểu chuyện gì mà tôi thấy tội. Nhưng thật sự tôi không cách nào giải thích cho nhỏ được
Tôi đang rất hoảng loạn, vì điều kiện tôi đã thỏa thuận với Tsukinomori-san là phải giả làm bạn trai của Mashiro và bảo vệ em ấy tới khi tốt nghiệp. Mà để làm thế tôi không được hẹn hò với bất cứ cô gái nào cho tới lúc đó, và tôi cũng không được phép đi quá giới hạn với Mashiro. Tôi không biết thời niên thiếu của ông bác đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi buộc phỉa chơi theo luật của ông ấy thôi
Nếu bác mà thấy tôi đang ở cùng Iroha thì tôi đi đời nhà mà liền. Toi là cái chắc. Nên tôi chỉ còn cách là đuổi nhỏ về thôi
“Anh sẽ đền bù sau. Giờ em cứ về phòng đi đã”
“Em không hiểu có chuyện gì, nhưng hẳn là tệ lắm. Nhớ kể lại cho em đấy!”
“Ừ! Bye”
Iroha vẫn còn hơi phụng phịu trước đống thùng các tông che khuất lối đi bí mật trên vách ngăn ngoài ban công. Cái vách này chỉ được phá khi có trường hợp khẩn cấp, nhưng nó lại vô tình bị hỏng cách đây một thời gian. Nghĩ sẽ hữu ích nên chúng tôi không báo với chủ nhà. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cái lối đi này lại cần thiết như bây giờ
Sau khi xác nhận nhanh rằng phòng tôi không còn dấu vết gì của Iroha tôi mới chạy ra mở cửa. Người ngợm mồ hôi mồ kê nhễ nhại
“Xin lỗi! Để hai người phải chờ rồi”
“Cũng mới một lúc thôi! Mà sao nãy cháu lại hét thế?”
“C-Có con bọ trong nhà ạ! Chau mới giết nó xong!” Tôi cười lớn để che đi vẻ gượng gạo
“Ồ thế à. Nhớ giữ nơi ở sạch sẽ nhé!”
“V-Vâng. Cháu có thể giúp gì cho bác sao?”
“À, cũng không có gì” Nụ cười của ông bác rất thân thiện, nhưng đôi mắt rực lửa như con quỷ khát máu đó vẫn không giấu đi được “Ta chỉ đến để kiểm tra Xem mối quan hệ giả tạo của nhóc với con gái ta như thế nào rồi thôi”
***
“Tao còn quên mất là mày với Tsukinomori-san đang hẹn hò giả luôn đấy”
“Nhìn bọn ta đâu có gì như thế phải không? Chắc là do tính cách của Mashiro quá”
“Không biết chuyện này sẽ ra sao ha”
“Ít nhất cũng có người mong đợi gì đó…”